Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 112: Khó khăn



Vào ngày thế gian những tưởng không gì bất trắc xảy ra, một biến cố không ai ngờ tới lại xảy đến

Một nam nhân trung niên xuất hiện, tự xưng mình là Hạ Vĩnh, đồng thời cũng là Thánh Sứ của tổ chức chữ Vô, hay nói chính xác hơn, là Hư Vô giáo phái, tổ chức chịu trách nhiệm cho mọi tang thương, khổ đau phủ lên trên tam quốc nhị họ

Hạ Vĩnh nói, quyền lực, danh vọng của tam quốc nhị họ cũng như thế cục thiên hạ bây giờ, toàn bộ là do cướp đoạt từ phụ thân mình – Hạ Dã. Rằng bản thân đã đợi hơn 6 vạn năm, chờ ngày mặt trăng máu ló dạng, huyết tẩy Triệt Hạ đài, đoàn tụ cùng thân nhân đã qua đời

Thật giả ra sao, ai là người có thể kiểm chứng?

Người đời tuy có để tâm đến chuyện đó, nhưng câu hỏi cấp bách nhất họ cần được trả lời chính là, liệu tam quốc nhị họ có còn đủ khả năng dẫn dắt, lãnh đạo và bảo vệ họ khỏi hiểm nguy khi bản thân không thể chống trả, hoặc nếu có cũng vô cùng yếu ớt trước sự ra tay tàn bạo của tổ chức chữ Vô khi mà bọn chúng vẫn nằm trong bóng tối, chờ thời cơ xuất thủ?

Kẻ đã chẳng thể bảo hộ nổi thân mình, còn có thể bảo hộ người khác?

Ốc đã chẳng mang nổi mình ốc, làm sao có thể đeo cọc cho rêu?

Như biết được sự lo lắng của thế nhân, tam quốc nhị họ, kèm theo cả Pháp Sư hội, quyết định đoàn kết lại, chống lại kẻ thù chung, trở thành "một thể"

Trải qua 3 ngày 3 đêm họp bàn, tất cả đều đồng thuận, nhất trí, bầu chọn Đoạn Tuyết Lăng – người con gái hơn nghìn năm mới có, trở thành người đứng đầu, dẫn dắt mọi người chống lại Hư Vô giáo phái, đồng thời chịu trách nhiệm bảo vệ bọn họ nếu như có biến cố xảy ra

Ngoài nàng ra, liệu còn có ai thích hợp với vị trí đó?

Ai là người có thể đứng vững trước lớp lớp công kích của Hạ Vĩnh?

Ai là người chấm dứt sinh mạng của Hạ Vĩnh?

Ai là người thay đổi cục diện của trận chiến vốn đã rõ ràng thắng thua?

Là nàng! Là Đoạn Tuyết Lăng nàng!

Đó là chưa kể, Hữu Tình lâu lâu chủ Vụ Đương và Kim Sang đấu giá hội chủ Kim Nguyên Khánh đều là thuộc hạ của nàng – những kẻ nắm trong tay khả năng tài chính khuynh đảo thiên hạ!

Đó là chưa kể, nàng chính là Thánh chủ của Tư Ảnh môn bí ẩn!

Đó là chưa kể, Ám Dạ các, Huyền Thiên lâu đều nằm trong tay nàng!

Trải qua một hồi biến cố, tam quốc đều chịu ảnh hưởng không nhỏ

Đầu tiên là Thiên Lang quốc. Do sự trưởng thành nhanh đến mức chóng mặt của Hoàng Lam, Hoàng Quân dưới sự thúc giục của quần thần bắt đầu chỉ định sư phó giảng dạy, truyền đạt cho chàng ta những kiến thức cần thiết, kỹ năng quan trọng của một vị quân vương, đề phòng bất trắc xảy tới

Lẵng Mạnh Hàn – quân chủ Vĩ Đồ quốc hiện đang hôn mê bất tỉnh. Lẵng Hy Đạt, dưới sự nhiếp chính của Kiều Oanh, tạm thời trở thành người cầm quyền, từng bước từng bước một chèo lái đất nước trong tương lai sẽ là của mình

Thê thảm nhất phải kể tới Nguyệt Dạ quốc. Lãnh Khuyết chịu chung cảnh ngộ với Lẵng Mạnh Hà. Hoàng hậu Lưu Ly bị trọng thương chưa thể cử động. Nước một ngày không thể không có vua. Toàn bộ gánh nặng triều chính đè nặng lên đôi vai vẫn còn non nớt của Lãnh Khuyết, làm cho chàng rốt cuộc cũng hiểu được, không phải ai cũng có thể đội trên đầu vương miện của bậc cửu ngũ chí tôn

6 thế lực hùng mạnh, tuy hiện tại trên danh nghĩa vẫn tồn tại độc lập nhưng thiên hạ mấy ai không biết, việc bầu Đoạn Tuyết Lăng trở thành người đứng đầu, chịu trách nhiệm bảo toàn sinh mạng cho họ cũng tức đã cam bái hạ phong, trở thành thuộc hạ của Đoạn gia

Mấy ai có thể ngờ rằng, đứa bé gái 17 năm trước họ dự sinh thần, lại giúp cho Đoạn gia đứng trên đỉnh quyền thế cao cao tại thượng!

Nói không ngoa, Đoạn gia bây giờ khác chi ... Không, thậm chí còn có phần hơn so với Hạ gia hơn 6 vạn năm về trước

Thân phận đã bại lộ, mối tương quan giữa mọi người nơi ngọc lâu đã phơi bày trước mắt, Tuyết Lăng cũng không muốn giấu diếm thêm điều chi nữa. Thân nhân của nàng, đã phải sống xa nàng 3 năm, đã phải chia cách nhau 3 năm, giờ sao phải vậy?

Tất cả mọi người, từ trên xuống dưới, hơn 10 mấy tuấn nam mỹ nữ đều quyết định ở tại ngọc lâu, chỉ khi có việc mới ra ngoài ngoại giới, trở về vị trí thuộc về mình

Sức khỏe của Giang Luân Khánh Tước rốt cuộc cũng đã hoàn toàn khôi phục. Chàng cất bước dạo quanh ngọc lâu, đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh mỹ lệ, tận hưởng bầu không khí trong lành, không vướng chút bụi trần nơi đây

Một lúc sau, chàng rốt cuộc cũng đi tới phòng Tuyết Lăng. Cánh cửa gỗ hé mở, làm lộ ra dung nhan kiều diễm của nữ nhân trong tà áo trắng, nỗi buồn không hiểu vì nguyên cớ đong đầy trong mắt nàng và rồi, trước sự ngỡ ngàng của Giang Luân Khánh Tước, một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má hồng hào của nàng

Đã có chuyện gì xảy đến với Tuyết Lăng ư?

Nghĩ vậy, Khánh Tước rảo bước tiến vào phòng, sốt sắng hỏi, "Tuyết Lăng, có chuyện gì sao?"

Tuyết Lăng ngẩng cao đầu nhìn Khánh Tước, đôi môi anh đào của nàng chợt nhếch lên, tạo thành vầng bán nguyệt xinh đẹp vô ngần, "Khánh Tước, là chàng ư?"

Nàng cười nhưng sao lại buồn đau, thê lương tới thế?

Ôm chầm lấy Tuyết Lăng, Khánh Tước chậm rãi cất lời, "Có chuyện gì không ổn, nàng hãy kể cho ta nghe, có được không? Cho dù ta không thể làm gì giúp nàng thì nói ra cũng tốt hơn là giữ ở trong lòng, không phải ư?"

"Chàng nói chuyện gì ... ta không hiểu?"

Buông người Tuyết Lăng ra, Khánh Tước lấy tay nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên mặt nàng, ôn nhu tiếp, "Nếu không có chuyện gì ... sao nàng lại khóc?"

Tuyết Lăng thật không ngờ rằng, bản thân lại rơi lệ. Nàng trước nay, đau khổ đã nhiều, cảm xúc tưởng như đã chai sạn, nước mắt tưởng như đã chẳng thể tuôn rơi. Vậy mà ... nay ... nàng lại ... lại ...

Chầm chậm lắc đầu, Tuyết Lăng đáp, "Không có chuyện gì đâu ... Thật sự không có chuyện gì đâu ..."

Nhìn sâu vào mắt người nữ tử nắm trọn con tim mình, Khánh Tước hỏi lại, "Nàng chắc chứ? Nàng chắc chắn rằng không có chuyện gì chứ?"

"Ta nói dối chàng để làm gì cơ chứ? Nếu có chuyện gì, ta hứa nhất định sẽ nói cho chàng biết"

Thỏa mãn với đáp án mình nhận được, Khánh Tước cũng không truy cứu chuyện này nữa. Nhớ ra nguyên nhân mình đến tìm Tuyết Lăng ngày hôm nay, chàng nói, "Tuyết Lăng, nàng từng nói sẽ chính thức giới thiệu ta với mọi người. Giờ không phải là lúc nên thực hiện chuyện ấy ư?"

Suy nghĩ giây lát, Tuyết Lăng gật đầu rồi tay trong tay, cùng chàng tiến về chính đường, nơi mọi người thường xuyên tụ tập từ ngày tất cả quay về ngọc lâu, quay về mái nhà của mình

Khánh Tước như nín thở khi đứng trước cánh cửa gỗ đóng kín. Đằng sau nó là thân nhân của Tuyết Lăng, là cuộc sống trước kia của Tuyết Lăng, là quá khứ chàng không hề hay biết của Tuyết Lăng

Nó mở ra, cũng đồng nghĩa với việc, tương lai sau này của chàng và Tuyết Lăng cũng mở ra

Tương lai hạnh phúc của Khánh Tước và Tuyết Lăng

Siết chặt bàn tay Khánh Tước, Tuyết Lăng mỉm cười, "Chàng sợ lắm, đúng không?"

Khánh Tước kiên định đáp lời, "Có nàng bên cạnh, ta không sợ gì hết"

Dứt lời, Tuyết Lăng đưa tay đẩy cửa rồi cùng với Khánh Tước bước vào bên trong chính đường

"Thánh chủ/Chủ nhân/Tiểu thư/Mẹ, chào mừng người trở về!!!"

Muôn ngàn cánh hoa hồng đỏ tươi sắc thắm phủ xuống toàn thân hai người Tuyết Lăng, mang theo mùi hương thoang thoảng của những chú bướm xinh đẹp, dập dờn trong không gian

Toàn thể ngọc lâu, toàn thể gia đình của Tuyết Lăng giờ phút này đều quay quần bên mâm cơm gia đình đơn sơ, khoác lên mình những bộ phục y bản thân ưa thích nhất, hướng ánh mắt ngập tràn mãn nguyện về người nữ tử trẻ tuổi vừa bước vào phòng

Ngạc nhiên qua đi, xúc động, hạnh phúc tràn ngập lồng ngực Tuyết Lăng

Đây ... đây ... chẳng phải ... chẳng phải ... là ... là ...

"Các người ... các người ... thật là ... thật là ..."

Khóe mắt đỏ ửng, Dạ Cơ kéo tay Tuyết Lăng về phía bàn tiệc được tất cả góp sức chuẩn bị, nghẹn ngào nói, "Chủ nhân, người ngồi xuống ... ngồi xuống đây ... Chủ nhân ... bao năm qua, người sống ra sao? Bao năm qua, người sống thế nào? Người ... người ... người ..."

Hồng Tuyết đưa khăn cho Dạ Cơ, "Nương tử, người lại khóc nữa rồi? Vào ngày vui như này, nàng phải cười mới phải chứ?"

"Thiếp biết ... cơ mà ... cơ mà ... hu hu hu ..."

Vốn là người không hay bộc lộ tình cảm, Tử Vân chỉ đứng lặng quan sát mọi người rồi khe khẽ dựa đầu vào vai Đán Thần, "Mọi việc rốt cuộc cũng trở lại như cũ rồi ... Thật sự tốt ... thật sự tốt quá..."

Khuynh Vũ đi về phía Khánh Tước rồi nói, "Giang Luân công tử, sao người còn đứng đây? Sao còn không cùng với chủ nhân ngồi xuống dùng bữa?"

Khánh Tước đang định hỏi, tại sao chàng biết tên ta thì sực nhớ có lần Tuyết Lăng đã nói, trong số thân nhân của nàng có một nam thư sinh có khả năng đọc tâm thuật

Hóa ra là chàng ta

Một cảm giác thân thiết, gần gũi đến lạ thường dâng lên trong lòng Giang Luân Khánh Tước. Dường như, chàng đã biết Khuynh Vũ từ lâu ... từ lâu lắm rồi vậy ...

Cảm giác đó không phải là của riêng Khánh Tước khi Khuynh Vũ cũng cảm nhận được điều tương tự

Đó rốt cuộc là vì sao?

Tuyết Lăng yên vị bên mâm cơm đơn sơ, lặng yên hưởng thụ sự ấm áp của tình thân 3 năm qua nàng bỏ lỡ, để lại sau lưng gánh nặng thường trực đeo trên đôi vai mình

Giờ đây, nàng chỉ là người con gái bình thường, bên gia đình bình thường của mình, không hơn không kém, mà thôi

Thế Thành lấy đũa, gắp một miếng đậu rán vào bát Tuyết Lăng, "Mẹ, mẹ ăn đi ... Món ăn này do đích thân Hồng Hoa cô cô chuẩn bị đấy ... Mẹ ăn đi ..."

Tuyết Lăng nói, "Là Hồng Hoa ư? Không phải là Khuynh Vũ như mọi lần sao?"

Hồng Hoa cười lớn, tự tin đáp, "Tiểu thư, người thử một miếng xem xem tay nghề em có chút nào kém lục đệ hay không? Gì chứ, em hơi bị tự tin vào khả năng nấu nướng của mình"

Lau xong nước mắt, Dạ Cơ sụt sùi nói, "Hôm nay, tiểu yêu dự định cùng với đại tỷ xuống bếp nhưng tỷ ấy nói không cần ... Nếu không, chủ nhân, người nhất định sẽ được thưởng thức hương vị có một không hai trên đời này"

Khóe miệng Hồng Hoa cứng đờ, khó nhọc nói, "Đúng vậy ... Quả thật đó sẽ là hương vị ... có một không hai ... có một không hai ..."

Ăn một miếng rồi nằm liệt giường hơn tuần, không có một không hai mới là lạ đó

Khánh Tước ngồi xuống sát bên Tuyết Lăng, nhìn quanh tất cả mọi người chốn này, bây giờ chàng cũng đã hiểu vì sao Tuyết Lăng bằng mọi giá phải trở về, dẫu cho có gian khổ, khó khăn tới nhường nào

Sống chung một mái nhà với những con người như này, nàng có thể dứt áo ra đi sao?

Phụng Nhan dựa hẳn vào người Thế Thành và nói, "Tiểu Thành Thành, ngươi nói ... chàng ta ... có phải trông cực kỳ cực kỳ hợp với thánh chủ không? ... Tiểu Thành Thành ... Tiểu Thành Thành ... ngươi làm sao ... ngươi làm sao thế???"

Thế Thành chậm rãi lắc đầu, "Ta không có việc gì ... không có việc gì"

Tử Y cảm thấy Thế Thành có điểm gì đó khác thường so với mọi ngày nhưng nàng cũng không sao biết được đó là gì. Trong một ngày vui như thế này, suy nghĩ vẩn vơ đó nhanh chóng tan biến, thay vào đó là hình ảnh nam tử kiều diễm ngập tràn tâm trí nàng, không hề để ý tới nụ cười mỉm của Khuynh Đình, người đang ngồi kế bên Khuynh Kỳ quan sát tất cả mọi việc

Bạch Băng ngồi im, ánh mắt thi thoảng liếc về phía Dạ Nguyệt rồi nhanh như chớp đảo ra chỗ khác, nhằm che giấu cảm xúc đã quá rõ ràng của mình dành cho ai-đó

Tú Sinh ngồi cạnh Nhật Vy, không lơi là một giây canh giữ chàng ta. Hôm nay vui mừng như này, sao có thể để cho không khí bị phá vỡ bởi tật hậu đậu của chàng ta cơ chứ?

Tuyết Lăng nắm lấy tay Thế Thành, "Ngọc Giai sao rồi hả con?"

Thế Thành lấy tay nắm chặt dây chuyền Khai Tâm trên cổ, "Tỷ tỷ tuy giờ vẫn chưa tỉnh giấc nhưng con có thể cảm nhận được, tỷ ấy không gặp bất cứ nguy hiểm nào cả. Vỏ trai khổng lồ đó đang tiếp thêm một nguồn năng lượng mới cho tỷ tỷ. Trải qua lần này, tỷ tỷ sẽ biến đổi thế nào, con không chắc. Con chỉ biết, tỷ ấy sẽ mãi là tỷ tỷ của con, cũng như chúng con sẽ mãi là hài nhi của mẹ vậy"

Lại nói về biến đổi, thông qua kiến thức uyên bác của Dạ Nguyệt, cộng thêm sự tìm tòi, nghiên cứu của Khuynh Vũ, tất cả cuối cùng đã biết được, nguồn sức mạnh mới hay nói đúng hơn, chiếc đuôi bọ cạp mới mọc của Tử Vân là gì

Thế gian chỉ có duy nhất một loại yêu quái có khả năng dùng nọc độc, khiến cho đối thủ hóa điên, mất kiểm soát sức mạnh của mình, từ đó tử vong – chính là Manticore

Đầu người, thân sư tử, cánh dơi, đuôi bọ cạp, Manticore là Ám yêu muôn người thèm khát. So với Unicorn, sức mạnh của Manticore không hề kém cạnh. Nếu như Unicorn có thể "thanh tẩy" yêu lực, tâm lực của đối thủ, vô hiệu hóa chúng, biến chúng trở thành những bị thịt không hơn không kém thì Manticore, với nọc độc có một không ai trên đời, trên chiếc đuôi bọ cạp của mình, trở thành thứ độc dược người người kinh hãi

Một khi đã bị Manticore chích, dù chỉ là sượt qua, cuộc đời của kẻ đó coi như đã hết!

Chỉ có điều, Manticore ... từ lâu đã tuyệt diệt trên nhân gian ... tựa như Unicorn vậy ...

Vậy sao ... Tử Vân lại có trong mình ... sức mạnh của nó?

Khánh Tước nắm chặt lấy bàn tay Tuyết Lăng, kiên định như một lời tuyên bố. Rằng, ta sẽ ở bên nàng, bên thân nhân, bên gia đình nàng. Rằng, kể từ giây phút này, đây cũng chính là nhà ... là mái ấm của ta ... là mái ấm của chúng ta ...

Tuy Khánh Tước không nói tiếng nào nhưng Tuyết Lăng hiểu, vậy nên nàng cũng chỉ âu yếm nhìn Khánh Tước rồi khe khẽ mỉm cười, không hề biết rằng, vào thời khắc đó, nội tâm của một người nào đó đang rỉ máu không ngừng

Phụng Nhan dựa đầu vào vai Tử Y, ánh mắt ngập tràn nào hạnh phúc chứa chan, nào đầm ấm khắc khoải mong chờ

Khuynh Đình đưa mắt về hoa nhan xinh đẹp của Hồng Hoa, môi hồng không hiểu từ khi nào nhếch lên thành vầng bán nguyệt

Mặc cho lo sợ xâm lấn tâm can, Hoàng Điệp vẫn không thể ngăn cấm con tim mình loạn nhịp mỗi khi bắt gặp ánh mắt Khuynh Kỳ. Những lúc như thế, nàng lại nhớ lại cái đêm hôm đấy, cái đêm hai người chung chăn gối, cái đêm hơi ấm hai người hòa quyện làm một, cái đêm da thịt hai người gần gũi trong khuê phòng nàng

"Xem ra cũng đã tới lúc ... chúng ta tính chuyện ... thành thân cho một-cơ-số-người rồi"

Tiếng nói của Tuyết Lăng ngay lập tức khiến cho đôi mắt ai nấy đều sáng bừng rực rỡ

Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, đó chẳng phải là quy luật tất yếu của cuộc sống ư?

Nhìn vẻ mong chờ của ba đôi tình nhân đắm chìm trong tình yêu, Bạch Băng lén nhìn Dạ Nguyệt, trong lòng thầm ước mơ, một ngày nào đó, nàng và Dạ Nguyệt huynh của nàng cũng sẽ giống họ. Cũng sẽ hạnh phúc khi tính tới chuyện trăm năm

Ước mơ đó liệu có quá xa xôi?

Khung cảnh hạnh phúc, ấm yêm dâng lên trong lòng Nhật Vy nỗi nhớ về mẹ, về những con người đã lâu chàng chưa gặp lại, trong đó, làm sao thiếu được kẻ là nguyên nhân khiến chàng rời đi?

Chàng ở lại bên Thế Thành, là vì chàng ta đã cứu chàng một mạng, giải phóng bản thân khỏi kiếp nô lệ nhưng một phần cũng là bởi chàng chưa có can đảm trở về

Trở về rồi, chàng biết mình phải làm gì nữa đây?

Nếu đã như vậy, không trở về chẳng phải còn tốt hơn ư?

Khi đã bàn bạc xong xuôi, tất cả cùng quyết định 3 tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ cho Phụng Nhan – Tử Y, Khuynh Đình – Hồng Hoa, Khuynh Kỳ – Hoàng Điệp. Trước khi kết thúc bữa cơm chào mừng Tuyết Lăng, Khuynh Vũ định nhờ Yên Chi cất cao lời ca thì mọi người đều đồng loạt nói không cần, nhất là Tử Vân

Thậm chí, khuôn mặt gần như không chút biểu cảm của nàng chợt hiện lên nét sợ hãi khôn cùng ... thứ nhanh chóng biến mất khi phu phụ Yên Chi trở về phòng

Đêm tới

Trằn trọc khó ngủ, Khánh Tước dạo quanh một vòng ngọc lâu rồi dừng lại tại hoa viên rực rỡ sắc màu khi trông thấy tà áo xanh ngọc phất phơ trong bóng tối của Thế Thành

Có đánh chết, Khánh Tước cũng không bao giờ ngờ rằng, Tuyết Lăng lại có không chỉ một, mà những hai người con lớn tới chừng này, thậm chí, nếu nhìn bên ngoài, cảm giác hai mẹ con họ chẳng khác gì ... một đôi tình nhân

"Thế Thành ... chàng ... vẫn chưa đi nghỉ sao?"

Khánh Tước suy nghĩ mãi mới quyết định gọi Thế Thành là "chàng". Dẫu sao chàng và Tuyết Lăng cũng chưa thành thân, chẳng nhẽ lại gọi Thế Thành là "con". Chưa kể, chàng so với Thế Thành cũng sàn sàn như nhau

Nghe thấy giọng nói vang lên, Thế Thành có chút giật mình nhưng rồi khoảnh khắc đó nhanh chóng qua đi khi chàng nhận ra, người vừa mới tới là ai

Không hề đáp lời, Thế Thành lạnh lùng bước đi. Tưởng chàng không nghe thấy tiếng mình nói, Khánh Tước rảo bước về phía trước, lấy tay bám vào vai chàng, "Thế Thành ... chàng có nghe ta ..."

"Buông tay ra!"

Thế Thành hất mạnh tay Khánh Tước ra, giận dữ trừng mắt nhìn chàng

Không ngờ được Thế Thành lại có phản ứng mạnh như vậy, Khánh Tước ngạc nhiên không thốt nên lời, hồi lâu sau mới lắp bắp từng chữ một

"Ta ... ta ... có chỗ nào ... có chỗ nào ..."

Tất cả cảm xúc Thế Thành kìm nén từ sáng tới giờ, không, từ bấy lâu nay hoàn toàn bùng nổ

"Tại sao? Tại sao ngươi lại xuất hiện?? Tại sao ngươi lại tồn tại trên cõi đời này??? Tại sao ngươi lại dám cướp đi mẹ của ta??? Mẹ là của ta, của một mình ta thôi, ngươi có biết không??? Không phải của ngươi, không phải của Khởi Tân, thậm chí không phải của Đoạn Trung, mẹ của một mình ta và tỷ tỷ mà thôi!!! Ngươi cút! Ngươi cút ngay đi cho khuất mắt ta!!!"

Thế giới của Thế Thành từ trước tới nay vô cùng nhỏ bé. Trong đó vốn chỉ có 3 người

Thứ nhất là mẹ

Thứ hai là tỷ tỷ

Thứ ba là những người trong ngọc lâu

Còn tất cả những người khác, đối với chàng, đều như nhau, đều không quan trọng, có cũng được, không có cũng chẳng sao

Đối với Thế Thành, người duy nhất chàng không thể đánh mất là Tuyết Lăng

Lý do năm đó chàng coi Hoàng My, Hoàng Liễu là bằng hữu, là vì chàng biết, bọn họ sẽ chẳng cướp đi mẹ mình, cướp đi thứ quan trọng nhất của đời mình

Chàng là Đoạn Thế Thành, là đệ đệ của Đoạn Ngọc Giai, là hài nhi của Đoạn Tuyết Lăng. Không có bất kỳ quan hệ nào với Đoạn Trung, Vương Nhạn, Đoạn Tuấn Khởi và Đoạn Khởi Tân

Thế giới của chàng, vào một ngày đẹp trời, bỗng chốc sụp đổ

Không biết từ đâu mọc ra một tên nam nhân, đánh cắp đi báu vật của chàng, đánh cắp đi mẹ của chàng

Ta hận!!!

Ta hận!!!

Tại sao đang yên đang lành, hắn lại xuất hiện???

Tại sao???

Rốt cuộc là tại sao???

Thế Thành giận dữ bỏ đi, để lại thân hình Khánh Tước bất động trong đêm đen. Mặc cho gió đêm thổi từng hồi, chàng vẫn đứng đó, không chút cử động

Khánh Tước biết, để có thể ở bên Tuyết Lăng là điều không hề đơn giản

Một người con gái tài sắc vẹn toàn, khí chất hơn người như nàng, đâu phải ai cũng có đủ tư cách sánh bên?

Chỉ có điều, chàng chưa bao giờ nghĩ rằng, khó khăn lớn nhất chàng phải vượt qua, không phải là những tình địch quyền cao chức trọng, không phải ánh nhìn dè bỉu của thế nhân, mà chính là sự phản đối của con trai nàng ...

Giữa Thế Thành và chàng, nếu bắt buộc phải chọn, dù cho không muốn, chàng biết người Tuyết Lăng chọn sẽ không là chàng

Với một người mẹ, thế gian có ai quan trọng hơn hài nhi do mình dứt ruột đẻ ra, trải qua bao gian khó nuôi dưỡng từng ngày ư?

Đến khi giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng, Khánh Tước mới trở lại bình thường

"Khánh Tước, sao chàng lại đứng ở nơi này một mình?"

Khánh Tước mỉm cười, xoay mình ôm chầm lấy người vừa lên tiếng

Đắm mình trong hơi ấm từ Khánh Tước, Tuyết Lăng rốt cuộc cũng cảm thấy, mọi biến cố, khó khăn cuối cùng cũng đã qua đi. Sau cơn mưa, trời lại sáng. Nàng rồi đây sẽ có thể bình bình an an, cùng với gia đình, cùng với thân nhân mình sống đến khi đầu bạc răng long

"Khánh Tước, nếu như có điều gì, bất cứ điều gì không ổn, chàng phải ngay lập tức nói cho thiếp biết. Nhớ nhé? Đừng giữ trong lòng để rồi bản thân lại cảm thấy uất ức..."

"Có điều gì có thể không ổn cơ chứ? Có nàng ở bên, với ta, mọi thứ không thể tuyệt vời hơn nữa, nàng có biết chăng?"

Khẽ nhún chân, Tuyết Lăng mang theo Khánh Tước lên bầu trời đêm, lơ lửng giữa muôn vàn vi tinh tú lấp lánh. Đôi môi hai người khẽ chạm, hơi thơ hai người hòa với nhau làm một. Hai người cứ như vậy, bên nhau, không rời...

-----------------------------------------

Hậu viện Tần gia

"Ngươi vừa nói cái gì?"

Không thể tin vào điều tai mình vừa nghe, Tần Long Sắc trợn tròn mắt hét lớn

Bỏ bao nhiêu công sức, tiền tài, tiêu tốn bao nhiêu thời gian, cuối cùng ta cũng có được thông tin về ả ta... Nhưng ... nhưng ... cái ta nhận được ... nhận được ... lại là ... là ...

"Bẩm, người phụ nữ người tìm ... đã chết từ lâu..."

Ả sống hay chết, với ta không quan trọng

Cái chính là, nếu ả chết rồi, vậy hài nhi của ta ... hài nhi ta chưa một lần gặp mặt ... nó ... nó ... ra sao?

"Thế còn đứa bé? Khi ả ta rời đi, ả đang mang trong mình cốt nhục của ta? Vậy ... vậy ..."

Kẻ được Tần Long Sắc bỏ tiền thuê điều tra chầm chậm thuật lại toàn bộ kết quả bản thân thu được, "Năm đó, sau khi rời khỏi Tần thành, trên đường lưu lạc, vì cứu sống một ả ăn mày, bà ta đã bị thương nặng, dẫn tới sảy thai và ngất đi trong rừng rậm. Một viên quan tình cờ đi ngang qua, thấy vậy liền mang về phủ nhà, cho người chữa trị. Tỉnh dậy, cảm tạ ơn cứu mạng, cộng thêm không còn nơi nào để đi, cũng như biết được tình cảm viên quan đó dành cho mình, bà ta quyết định chấp thuận lời cầu hôn, trở thành phu nhân của ông"

"Có thể do bản thân đã từng sảy thai, có thể do sức khỏe vốn dĩ đã kém, hoặc cũng có thể vấn đề nằm ở vị quan kia nên bà mãi không thể có bầu. Đến khi đã hoài nguyệt, những tưởng hạnh phúc đã tới thì bản thân lại sinh khó, dẫn tới cả mẹ cả con vong mạng. Vị quan kia cùng lúc mất cả vợ và con thì hóa điên và rồi ..."

Tần Long Sắc xua tay nói, "Đủ rồi. Đừng nói nữa" rồi lấy từ trong tay áo ra túi tiền, ném về phía trước, "Đây là tiền công của ngươi như ta đã hứa. Chuyện hôm nay, nên nhớ chỉ có hai người chúng ta biết. Tuyệt đối không được để lộ cho người thứ 3, ngươi rõ chưa?"

"Chuyện đó xin người yên tâm"

Bóng dáng khẽ động, hậu viện rộng lớn chỉ còn lại một mình Tần Long Sắc. Khuôn mặt già nua trong phút chốc phủ đầy nét đau thương không gì có thể che dấu

Vậy là ... vậy là ... ta đành thất hứa ... đành thất hứa thật rồi ...

Thứ lỗi cho ta ... thứ lỗi cho ta ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.