Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 115: Di thư



Không hiểu sao, ta cứ có cảm giác, gần đây Hoàng Điệp đang lo lắng chuyện gì đó. Ta gặng hỏi nhưng nàng chỉ nói là do ta suy nghĩ quá nhiều chứ thật ra mọi việc vẫn bình thường

Phải không?

Đưa Hoàng Điệp về phòng nghỉ ngơi xong, Khuynh Kỳ rời ngọc lâu dạo chơi. Tình cờ làm sao, đúng lúc đó, Tử Vân cũng ra ngoài cho khuây khỏa đầu óc

"Ngũ cô cô, ngũ thúc thúc đâu mà cô lại một mình chốn này?"

"Thế còn cháu, ca ca của cháu đâu? Mọi khi hai đứa lúc nào cũng như hình với bóng cơ mà?"

"Ca ca cháu vừa đi gặp Hồng Hoa rồi. Dù có dính với nhau tới đâu chăng nữa, có những lúc chúng cháu cũng phải ở một mình chứ"

Tử Vân không nói gì nữa mà cùng với Khuynh Kỳ sóng vai bước đi. Một lúc lâu sau, hai người họ đang chuẩn bị trở về nhẫn giới thì chợt, nguồn yêu khí hùng mạnh, vô cùng quen thuộc tỏa ra trong không khí làm cho Tử Vân dừng bước, thân hình bất ngờ run rẩy

Đây ... đây ... chẳng phải ... chẳng phải là ... là ...

"Ngũ cô cô, cô có chuyện gì vậy?", Khuynh Kỳ lo lắng hỏi

Tử Vân không đáp mà nắm chặt tay thành quyền, phi thân về phía nguồn yêu lực phát ra. Linh tính có chuyện không ổn, Khuynh Kỳ liền ngay tức khắc bám theo nàng

Từ bé tới lớn, ngoại trừ lần Tử Y bị trọng thương, ta chưa bao giờ nhìn thấy ngũ cô cô thất sắc như này?

Rốt cuộc là có chuyện gì cơ chứ?

----------------------------------------

Đưa Giang Luân Khánh Tước về ngọc lâu nghỉ ngơi, sau khi đã biết tính mạng chàng không có gì nguy hiểm, Tuyết Lăng mới có thể an tâm đi gặp Lãnh Nhu và Lẵng Hy Đạt

Trải qua một hồi biến động, may mắn sao, hai chàng đều chỉ bị dính phải những thương tổn không đáng kể. Ít nhất là so với phụ thân mình!

Trên đường trở về, Tuyết Lăng chợt cảm thấy có một luồng khí dõi theo nàng đã lâu, từ lúc nàng rời chỗ Lẵng Hy Đạt

Bước chân dừng, Tuyết Lăng cười nói, "Cao nhân có gì chỉ giáo, xin hiện thân"

Lộc Bằng Tâm phi thân xuống, cất lời, "Ta nào dám tự nhận hai chữ cao nhân. Tuyết Lăng cô nương, người đã chê cười rồi..."

Là Lộc trưởng gia của Pháp Sư hội? Ta và ông ta gần như không có chút liên hệ nào? Sao ông ta lại đi theo ta?

Hiểu được sự phân vân của Tuyết Lăng, Lộc Bằng Tâm mở lời, "Tuyết Lăng cô nương, lệnh bài Pháp Sư hội ngày đó ta thấy cô cầm trên Triệt Hạ đài, ở đâu mà cô có được nó, cô có thể cho ta biết được không?"

Ngày đó, khi hỗn chiến xảy ra giữa Hạ Vĩnh cùng Tuyết Lăng và mọi người, trong lúc lộn nhộn, lệnh bài của nam nhân năm đó đe dọa Kiều Oanh rồi bị bà ta sát hại, lệnh bài vẫn luôn được Lẵng Hy Đạt mang theo người, rơi ra

Tuyết Lăng tình cờ nhặt được, vốn định hôm nay đem trả cho Lẵng Hy Đạt nhưng mải câu chuyện nên thành ra quên mất

Lộc Bằng Tâm hỏi như vậy, chẳng nhẽ ... ông ta biết tên nam nhân đó ư?

Đôi mắt Tuyết Lăng chợt đượm buồn, "Chuyện nói ra cũng thật dài. Ngày đó, trên đường hành tẩu, ta có duyên kỳ ngộ gặp gỡ một vị huynh đài. Tuy mới gặp mà như đã quen lâu, hai chúng ta quyết định chung đường. Trong một lần không may đụng độ đại yêu quái, vì cứu ta mà huynh ấy ... đã ... đã ... Tới giờ, mỗi khi nhớ lại ngày hôm đó, ta thật sự áy náy, ân hận vì đã không đủ sức mạnh cứu sống huynh ... Lộc trưởng gia, lệnh bài mà ngài hỏi chính là của huynh ấy"

Thân thể run run, giọng nói Lộc Bằng Tâm lạc đi vì đau đớn, "Tỵ nhi ... Tỵ nhi ... sao con ... sao con nỡ rời xa sư phụ ... rời xa sư môn ... Tỵ nhi của ta ... Tỵ nhi của ta ..."

Tuyết Lăng ngạc nhiên thốt lên, "Lộc trưởng gia, người ... người ... có quen biết ... Tỵ huynh ư? Người với huynh ấy ... có quan hệ ra sao ...?"

"Không giấu gì ... Tuyết Lăng cô nương ... vị huynh đài mà cô nương quen ... chính là Lộc Tỵ, đại đệ tử của Bằng Tâm ta. Mấy năm về trước, do có việc đột xuất nên nó xin phép ta xuống núi nhưng rồi mãi không thấy nó quay về. Ta cứ nghĩ, chẳng qua nó chưa giải quyết xong việc cần làm nên mới vậy ... ai dè ..."

"Lộc trưởng gia, nếu ngài nói Tỵ huynh chính là đại đệ tử của ngài, vậy sao trên lệnh bài Pháp Sư hội của huynh ấy lại không khắc chữ Lộc?"

"Haizzz, ngày đấy, lúc Tỵ nhi rời đi ta nào đã trở thành Lộc trưởng gia của Pháp Sư hội, lệnh bài của nó vì vậy đâu có in họ Lộc. Nếu không phải lệnh bài của nó chính là lệnh bài cũ của ta, thì e ta cũng không thể nhận ra ..."

Nói cũng đúng, ngày ấy khi ta cùng mấy người Hồng Tuyết tới Pháp Sư hội, Dạ Cơ điều tra được "nhà" thứ ba tại nơi đây mới được xác định. Trong khi lúc ấy Lẵng Hy Đạt đã ở đó với tư cách Đán Tiểu Hắc, cũng tức việc giữa Kiều Oanh và Lộc Tỵ đã diễn ra trước đó rồi

Chả trách vì sao nam nhân đó lại có thẻ bài Pháp Sư hội. Hóa ra hắn chính là đại đệ tử của Lộc Bằng Tâm!

"Tuyết Lăng cô nương, trước lúc lâm chung, Lộc Tỵ có ... trăn trối điều gì không? Còn nữa, mộ phần của nó ... ở đâu?"

"Dính phải đại công của yêu quái, thân thể của Tỵ huynh ... đã tan rã thành tro bụi ... tro cốt cũng chẳng còn, nói chi là mộ phần cơ chứ? Trước khi tan biến, huynh ấy cũng chỉ kịp nói về di thư của Hợp Cẩm – người bà đã qua đời của mình mà thôi. Lộc trưởng gia, ngài có biết nó là gì không?"

Ánh mắt Lộc Bằng Tâm thoáng hiện nét phức tạp nhưng rồi nhanh chóng biến mất, "Không ... Tuyết Lăng cô nương, ta không biết ... Tuyết Lăng, dù sao ta cũng cám ơn cô nương đã tiễn Tỵ nhi một chặng đường ... Còn giờ ta xin cáo từ"

"Lộc trưởng gia, cáo từ"

Lộc Bằng Tâm đi khuất, bên cạnh Tuyết Lăng xuất hiện dáng hình thư sinh của Khuynh Vũ, "Chủ nhân, có cần tiểu sinh đọc suy nghĩ của hắn để xem lời hắn ta nói thật hay giả không?"

Tuyết Lăng mỉm cười, "Không cần. Hắn ta nhất định là người đang giữ những lá thư mà Lộc Tỵ từng đề cập tới!"

Đêm tới

Giữa bóng tối, một thân hình nhẹ nhàng di chuyển, không kinh động đến giấc ngủ say của bất cứ ai cả. Và rồi, bước chân khẽ dừng, người đó đẩy cửa bước vào, yên tâm rằng không một ai biết mình đang làm gì

Hay chí ít đấy là những gì người đó nghĩ!

"Đêm đã khuya, không biết ai có nhã hứng đến thăm ta?"

Chết tiệt, thật không nghĩ rằng ta cẩn thận đến vậy mà vẫn bị phát hiện!

Lộc Hạng Kiếp quay đầu, mỉm cười với Tuyết Lăng, "Thật không hổ danh là Thánh chủ Tư Ảnh môn. Tuyết Lăng, ta đã quá xem thường ngươi rồi"

Tuyết Lăng nhẹ đáp, "Lộc Hạng Kiếp, đêm hôm, ngươi tới tìm ta rốt cuộc có việc gì? Đừng nói với ta là ... ngươi thích ta rồi đấy?"

Khóe môi Lộc Hạng Kiếp cứng đờ, "Nếu ngươi là nam nhân thì may ra ... nhưng Tuyết Lăng, tiếc thay, ngươi lại là nữ!"

Tuyết Lăng tiến tới, mặt đối mặt với Lộc Hạng Kiếp. Là một trang nam tử tuấn mỹ, Lộc Hạng Kiếp có thể dễ dàng khiến cho bất kỳ nữ nhân nào rung động nhưng hắn lại giống như đại ca, giống như nhị ca ta, chỉ ấp ôm dáng hình nam nhân trong tâm khảm mình

Nam nhân đẹp đã hiếm, bọn họ lại còn yêu nhau ...

Lộc Hạng Kiếp khẽ rùng mình trước ánh mắt như muốn tróc từng lớp da trên người của Tuyết Lăng, ho khan hai tiếng rồi nói, "Ngươi còn nhớ chiều nay chuyện ngươi nói với Bằng Tâm không? Về những lá thư Lộc Tỵ để lại ý? Ta đã mang tất cả chúng đến đây cho ngươi rồi!"

Tuyết Lăng kéo ghế, ngồi xuống quan sát Lộc Hạng Kiếp, "Tại sao ngươi bỗng dưng lại tử tế với ta đến vậy? Tự động mang tới cho ta thứ ta cần? Nói, Hạng Kiếp, ngươi muốn ta giúp ngươi việc gì?"

Lộc Hạng Kiếp toan cười lớn nhưng lại sợ kinh động đến những người khác nên rồi lại thôi, "Tuyết Lăng, ngươi đánh giá bản thân mình quá cao rồi đấy! Ta mang nó đến cho ngươi không phải vì ta muốn giúp ngươi mà vì ta muốn giúp ta! Ta không muốn và càng không cần ngươi giúp việc gì hết. Ta chỉ là ... không muốn thấy trước mắt Bằng Tâm có bất cứ thứ gì của tên Lộc Tỵ đấy mà thôi!!!"

Tuyết Lăng suy nghĩ giây lát rồi nói, "Hạng Kiếp, ngươi ... ghen với Lộc Tỵ, có phải không?"

Như đụng đúng phải nỗi đau của bản thân, Lộc Hạng Kiếp như phát điên, "Ta? Người như ta mà phải đi ghen với một kẻ không ra gì, một kẻ chẳng có bất cứ ưu điểm nào ngoài bản mặt, ngoài việc giỏi lấy lòng người khác như hắn ư? Nực cười, thật quá sức nực cười!!!"

Đã từng ấy năm, Bằng Tâm vẫn để tâm đến Lộc Tỵ quá mức cần thiết. Tự dưng uống say, phải để cho người khác dìu về phòng, ta đã nghi có chuyện rồi mà. Kể ra trong cái rủi cũng có cái may, nếu không phải do chàng uống say, ta sao biết được chuyện giữa chàng và Tuyết Lăng, biết được chàng vẫn ghi tạc Lộc Tỵ tại tâm khảm

Không! Chuyện đó không thể xảy ra được!!!

Bên cạnh Bằng Tâm, trong mắt Bằng Tâm, chỉ được phép có ta, có một mình ta mà thôi!!!

Kể từ ngày chàng cứu ta thoát khỏi nanh vuốt của tên khốn nhện yêu Tử Hối kia, trái tim ta đã thuộc về chàng. Và cũng từ giây phút đó, ta đã quyết định, chàng nhất định phải trở thành nam nhân của ta

Bất cứ ai cũng không thể cướp chàng khỏi ta! Bất cứ ai!!!

Ném từ trong tay áo ra phong thư đã bị xé dấu niêm phong, Lộc Hạng Kiếp cất bước rời đi, "Tuyết Lăng, chuyện hôm nay, ta không biết gì hết. Ta không tới đây, ngươi không gặp ta, bức thư này càng không phải do ta mang tới!"

Tuyết Lăng thật không thể ngờ rằng, mình lại dễ dàng và nhanh chóng có được di thư của Hợp Cẩm đến như vậy. Nàng vốn nghĩ, định thông qua năng lực của Bạch Băng tìm kiếm nó nhưng còn chưa kịp thực hiện thì ...

Ghen tuông quả thật có sức mạnh phi thường! Không thể không bội phục!

Từng câu từng chữ của Hợp Cẩm, người phụ nữ nàng tuy chưa gặp một lần nhưng lại nắm giữ bí mật kinh thiên động địa của Vỹ Đồ hiện lên trước mặt Tuyết Lăng

Tỵ nhi của ta

Ta thật sự không biết có nên viết phong thư này cho con nữa hay không? Ta chỉ sợ rằng, một khi nói cho con biết, số phận con rồi sẽ gặp phải những phong ba bão táp như ngày xưa ta từng gặp phải. Thế nhưng, nếu như mang tất cả những bí mật đó xuống mồ, ta lại không thể làm được. Vậy nên, Tỵ nhi, thứ lỗi cho ta vì đã khiến cho đôi vai con thêm nặng gánh

Trên đời này, có những chuyện, một khi đã sai là sẽ vĩnh viễn không thể vãn hồi!

Trên đời này, có hai việc Hợp Cẩm ta hối hận vô cùng

Trước kia, ta cũng vốn là một tiểu thư còn nhà danh giá, là một cành vàng lá ngọc thật sự. Nhưng rồi, thiên tai xảy tới, nhà cửa tan nát, sản nghiệp sụp đổ, phụ mẫu chẳng còn, ta phút chốc đánh mất tất cả, trở thành một đứa ăn mày sống bờ sống bụi. Khi ấy, suy nghĩ duy nhất ta có đó chính là làm sao có thể trở nên giàu sang, phú quý. Đó cũng chính là thứ khiến ta phạm phải sai lầm đầu tiên

Một lần, vì quá đói, ta liều đi vào rừng thẳm, hòng kiếm thứ gì, bất cứ thứ gì, bỏ bụng. Thế nhưng, trước khi làm được điều đó, ta đã ngất lịm. Những tưởng đó chính là kết thúc của cuộc đời mình nhưng không, trời xanh có mắt, ta được một thiếu phụ nhân hậu tìm thấy. Biết được thảm cảnh của ta, người sẻ nửa chút lương thực ít ỏi người có cho ta, mặc cho chính bản thân mình đang bụng mang dạ chửa, ăn còn chưa có no

Khi đã lại sức, ta hỏi người vì sao người lại vào rừng thẳm một mình, rằng phu quân người đâu, thiếu phụ cười buồn rồi chẳng nói gì hết. Người không muốn nói, ta cũng chẳng gặng hỏi. Nghỉ ngơi giây lát rồi thiếu phụ cùng với ta toan rời khỏi rừng thẳm thì đột nhiên, đại yêu ngủ say gần đó thức giấc, xông thẳng về phía hai ta, những mong lấp đầy dạ dày của mình

Trước khi ta kịp có phản ứng, thiếu phụ liền dùng phép thuật, đẩy mạnh ta ra xa, một mình chống lại đại yêu. Đó cũng là lần cuối cùng ta nhìn thấy thiếu phụ. Hoặc ít nhất là lần cuối cùng ta nhìn thấy người trong suốt những tháng năm tuổi trẻ của mình

Đại nạn không chết, ta quyết tâm phải thay đổi cuộc sống, không thể cứ lay lắt tồn tại như vậy. Quỳ gối 3 ngày 3 đêm trước cửa nhà bà đỡ nổi tiếng nhất trong vùng, ta rốt cuộc cũng được người thu nhận làm đồ đệ. Trải qua 5 năm học nghệ, cộng với sự thông minh sẵn có, ta nhanh chóng trở thành một bà đỡ có tiếng

Cuộc sống cứ thế yêm đềm trôi qua, cho tới một ngày, một người đàn ông bí ẩn với vết bớt hình ngọn lửa trên cánh tay tới tìm ta, nói rằng có chuyện cần thương lượng

Khoan ... Người đàn ông với vết bớt hình ngọn lửa trên cánh tay ...

Đó ... chẳng phải ... chẳng phải là ... kẻ thù đã hãm hại thê tử của nam nhân si tình, chủ nhân của bức tượng tại Thạch phòng, một trong số những kẻ sỡ hữu Dạ Cơ, khi nàng còn là một bức tranh, trước kia ư???

Ông ta nói, chỉ cần ta hoàn thành giúp hắn một việc, hắn sẽ giúp ta trở thành trưởng ngự y trong hoàng cung, hưởng mọi phú quý vinh hoa trên cõi đời này. Không cần biết đó là gì, ta nhanh chóng gật đầu đồng ý. Việc đó thật sự cũng chẳng có gì khó khăn. Ông ta cần ta làm cho một thai phụ vốn đang khỏe mạnh trở nên yếu dần và rồi khi ta đỡ đẻ cho thai phụ đó, cả bà ta và đứa bé sơ sinh đều sẽ thiệt mạng

Ta biết, điều ta làm sẽ là trái với lương tâm, với đạo đức nghề nghiệp, nhưng ta nào có quan tâm. Thai phụ đó, ta không quen, và cũng chẳng biết, ta làm sao có thể hối hận, day dứt khi hãm hại bà ta cho được. Suy nghĩ đó trong ta không hề thay đổi cho tới cái ngày ta xuất hiện tại phủ thai phụ, cho tới ngày ta nhận ra thai phụ đó chính là thiếu phụ năm nào cứu sống tính mạng ta!!!

Mọi thứ khi đó đã quá trễ. Độc tố từ những thang thuốc ta kê đã ngấm sâu vào trong xương tủy người, không còn cách nào có thể cứu vãn. Nhưng kỳ lạ thay đứa trẻ người mang trong bụng lại không hề chịu ảnh hưởng. Dùng chút tàn lực mình còn, người nắm chặt lấy tay ta, cầu xin ta hãy cứu lấy nó, cứu lấy đứa con người mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày

Nói dối rằng đứa bé do nằm ngang tử cung nên cả mẹ và con đều vong mạng, rằng đứa bé cũng chỉ là một khối thịt be bét máu, ta nhân lúc hỗn loạn, nhân lúc phu quân của người ngất lịm đi đau đớn, ta nhanh chóng cho đứa bé vào giỏ, đắp lên trên lớp lớp vải, rồi rời đi

Hợp Cẩm ... chính là bà đỡ năm đó ... mà nam nhân si tình từng đề cập!!!

Thiếu phụ có ân với ta, ta không thể làm trái di nguyện của người. Nhưng ta cũng không thể giữ đứa bé gái sơ sinh này bên người. Giữ nó bên người chẳng khác chi đem họa vào thân!

Con gái ư? Nhớ năm đó, nam nhân si tình từng nói, đứa bé phu nhân mình mang trong bụng được dự đoán là con trai...

Phải rồi, không như phép xác định huyết thống, phép xác định giới tính thai nhi không thể chính xác 100%...

Ngay đêm hôm đó, ta liên hệ với vị bằng hữu chí cốt của mình, Đán Thần, nhờ huynh ấy ngay tức khắc mang đứa bé này rời đi, thay ta bảo vệ nó, nuôi nấng nó, dạy dỗ nó nên người. Vốn là một người chưa vợ chưa con, ta biết yêu cầu này với huynh ấy là điều hơi quá đáng nhưng ta còn có thể làm điều gì khác đây? Ta làm sao có thể trơ mắt nhìn nó bị gã đàn ông kia hại chết như mẫu thân nó, như ân nhân từng cứu mạng ta cơ chứ?

Đán Thần ... Bé gái ... Nuôi nấng ...

Đó ... chẳng phải ... nghĩa là ... có nghĩa là ...

Đứa con gái ... của nam nhân si tình ... chẳng phải ... chính là ... là ... Đán Kỳ Anh hay sao???

Vậy cũng tức ... Đán Thần chính là hậu duệ ... của ... nam nhân si tình!!!

Trời, duyên phận trên đời quả thật là kỳ diệu!!!

Đán Thần mang đứa bé đi rồi, ta trở về với nhịp sống bình thường của mình. Đúng như giao ước, dưới sự trợ lực của gã đàn ông kia, ta trở thành trưởng ngự y Vĩ Đồ, một bước lên mây, hưởng mọi phú quý vinh hoa trên đời

Nhiều năm trôi qua, khi sự việc năm nào đã chẳng còn day dứt như thưở ban đầu, vào khi ta tưởng mình có thể sống an nhàn đến hết phần đời còn lại, ta ... lại một lần nữa ... mắc phải sai lầm ...

Kiều Oanh hoàng hậu sau một thời gian dài chưa có tin vui, rốt cuộc cũng hoài nguyệt. Mọi sự bình an trôi qua cho tới ngay người lâm bồn. Với tư cách trưởng ngự y, ta tất nhiên đảm nhận trách nhiệm giúp Kiều Oanh vượt cạn thành công. Thời khắc mấu chốt qua đi, mẫu tử Kiều Oanh mẹ tròn con vuông, không có bất kỳ biến chứng nào cả, ngoại trừ việc, đứa bé sinh ra không phải là một hoàng tử như nhiều người tiên liệu!

Kiều Oanh khi biết được sự thật phũ phàng này gần như phát điên. Bà không thể chấp nhận việc mình lại đẻ ra một nàng công chúa. Bà nắm chặt lấy tay ta, gần như cầu xin ta nghĩ cách, biến đứa con gái của bà thành đứa con trai, biến điều mọi người tiên liệu trở thành sự thật. Bù lại, bà sẽ đảm bảo cho ta một cuộc đời không khác gì hoàng thân quốc thích, với danh vọng tuyệt đỉnh, giàu sang tuyệt đối

Đứng trước sự cám dỗ của danh, của tài, ta nhắm mắt đồng ý. Lấy lý do vì mới sinh, sức khỏe còn yếu nên ta mạn phép không để cho mọi người gặp "hoàng tử". Ngay tối hôm đó, ta sai tay chân thân tín của mình, đi khắp nơi tìm kiếm bé trai vừa mới chào đời. Và không biết là may hay rủi, ta lại nhanh chóng tìm được thứ mình cần!

Mang bé trai sơ sinh vào tẩm cung Kiều Oanh, ta mang theo công chúa rời khỏi Vĩ Đồ thành, đặt người trên chiếc giỏ mây, thả trôi sông theo đúng yêu cầu của hoàng hậu. Vận mệnh của công chúa nhỏ, tất cả chỉ có thể tùy trời xanh quyết định

Hồi phủ, khi đã bình tâm trở lại, ta chợt phát hiện một điều vô cùng kỳ lạ. Rằng, với Kiều Oanh, đây không phải là lần đầu tiên bà chuyển dạ. Hay nói cách khác, công chúa không phải là đứa con đầu tiên của người!!!

Phân vân đó cũng chẳng tồn tại lâu khi ngoài cửa, hàng loạt, hàng loạt hắc y nhân lăm lăm đao kiếm xông tới, sát khí ngút trời mây. Giờ khắc đó, ta mới nhận ra, bản thân mình đã lún quá sâu, đã chẳng còn có thể quay đầu

Kiều Oanh nói sẽ không làm hại đến ta, sao người có thể nuốt lời???

Bỏ lại gia tài, bỏ lại vinh hoa, bỏ lại quyền chức, ta chạy như điên như dại. Và rồi, ta lại trắng tay. Và rồi, ta lại trở lại là một Hợp Cẩm nghèo đói như xưa. Nghèo đói tới mức ta cùng với thân nhân của mình mỗi người một phương trời

Tỵ nhi, khi ta viết những dòng chữ này, ta biết, sinh mệnh mình sắp tới hồi lụi tàn. Bao năm qua, ta trốn chui trốn lủi, thậm chí còn chẳng dám liên lạc với cháu, người thân cuối cùng còn sót lại trên nhân gian của mình. Tỵ nhi, hãy tha thứ cho ta

Tỵ nhi, hãy giúp thân già này thực hiện một nguyện vọng ích kỷ sau cùng. Hãy giúp ta đi tìm công chúa, đứa con gái mệnh khổ của Kiều Oanh. Nếu tìm được, hãy giúp ta chăm sóc công chúa, yêu thương, bao bọc công chúa. Hãy giúp ta xóa bớt phần nào đắng cay công chúa phải chịu chỉ vì một phút tham lam của ta

Tỵ nhi, vạn sự ta xin nhờ cháu

Người bà đáng trách của cháu

Hợp Cẩm

Tái bút: Trước khi đặt vào giỏ mây, ta có buộc trên cổ chân công chúa một chiếc vòng, chính giữa khảm viên ngọc bích hình chữ V. Người con gái nào có nó, người đó nhất định sẽ là công chúa!

Ước vọng cuối cùng của Hợp Cẩm là tìm ra vị công chúa đích thực của Vỹ Đồ. Nhưng tiếc thay, Lộc Tỵ lại chẳng làm theo di nguyện của bà. Ngược lại, hắn lại tham lam, đi tìm Kiều Oanh để đổi lấy cuộc sống vinh hiển, để rồi cuối cùng vong mạng ...

Hợp Cẩm, nếu biết trước, đứa cháu duy nhất của bà vì lá thư của bà mà thiệt mạng, liệu bà có còn gửi nó lại cho Lộc Tỵ?

----------------------------------------

Nhận được lời hẹn của Đoạn Khởi Tân, Giang Luân Khánh Tước liền rời khỏi ngọc lâu, đi tới chỗ đã ước định từ trước của hai người – khu rừng ngay ngoài Đoạn thành

Đến nơi, nhìn nam tử khôi ngô tuấn tú đứng giữa muôn ngàn cơn gió, Khánh Tước không thể không công nhận một điều rằng, Khởi Tân quả thực dung mạo bất phàm

Da như ngọc, mày như liễu, môi như son, chàng ta làm cho ánh mắt người đời không thể tự chủ dừng lại trên gương mặt mình

Nếu người chàng ta yêu không phải Tuấn Khởi, liệu Tuyết Lăng có gặp ta, yêu ta, quyết định ở bên ta hay không?

"Khánh Tước, huynh đến rồi ư?"

Giang Luân Khánh Tước cúi chào Đoạn Khởi Tân, "Khởi Tân, đệ đã tới rồi đây"

Ánh mắt hai người chạm nhau, và rồi, ngay trong cái khoảnh khắc đấy, một sự quen thuộc, một cảm giác gần gũi, thân cận không thể nói thành lời, trào dâng trong tâm can, khiến cho họ phân vân, chúng ta liệu có biết nhau hay chăng?

Khánh Tước quả thật không hề nhớ gì về phụ mẫu, về thân thế, về quá khứ của bản thân. Chàng chỉ biết, từ khi chàng có ý thức, chàng đã ở tại dưới đáy vực, trong hang động chàng gọi một tiếng nhà. Một mình. Không có bất cứ ai khác

Điều này Tuyết Lăng biết, nhưng nàng chẳng quan tâm

Tuyết Lăng nói, nàng yêu Khánh Tước, chứ không yêu thân phận, càng chẳng yêu xuất xứ của chàng

"Khánh Tước, ta ..."

Giọng nói của Khởi Tân cắt ngang suy nghĩ Khánh Tước "Khởi Tân, có chuyện gì xin huynh hãy cứ nói"

Khởi Tân đi tới, đặt tay lên mu bàn tay Khánh Tước, "Ta và Tuấn Khởi dự định sẽ rời đi trong nay mai. Vậy nên, xin đệ hãy chăm sóc thật tốt cho Tuyết Lăng. Là ta ... là ta đã có lỗi nhiều với muội ấy ... ta thật sự ... xin lỗi ..."

Khánh Tước thoáng ngạc nhiên giây lát rồi bình tâm lại, khẽ lắc đầu, "Chuyện tình cảm vốn chẳng thể cưỡng cầu. Khởi Tân, huynh làm gì có lỗi mà phải xin? Huynh đã làm sai chuyện gì ư? Huynh yêu người huynh yêu, nếu đấy là sai, trên đời còn có chuyện gì là đúng?"

Ánh mắt Khởi Tân chợt bừng sáng, khóe môi chàng khẽ nhếch, "Giờ thì ta đã hiểu tại sao Tuyết Lăng lại yêu đệ rồi, Khánh Tước ạ. Đệ quả thật ... là một ... người tốt"

Khởi Tân gọi ta là đệ, tức là, huynh ấy đã chấp nhận ta rồi, đúng không?

Khánh Tước đang định nói tiếp thì "Ầm" một tiếng, từ trên trời cao, một hắc y nhân với sát khi đong đầy hai mắt, phi thân xuống, đứng cách hai chàng không xa

Khởi Tân đẩy Khánh Tước ra sau lưng mình, nhíu mày cất lời, "Ngươi là ai? Tới có chuyện gì?"

Hắc y nhân lạnh lùng đáp, "Ta tới là để đòi mạng!"

Lời vừa dứt, sau lưng hắc y nhân, yêu quái mang thân hình nam tử với khuôn mặt vô hồn xuất hiện, kèm theo đó là một số lượng lớn pháp sư bao vây Khởi Tân, Khánh Tước, trong đó có một gương mặt mà cả hai người đều biết

Đó ... đó ... chẳng phải ... là ... là ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.