Mập mờ nửa tỉnh nửa mơ, Nhật Vy toan mở mắt ngồi dậy thì nhận thấy thân thể mình như bị thứ gì đó trói buộc, không thể cử động
Chuyện gì … thế này???
Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bên tai chàng chợt vang lên giọng nói bé gái quá đỗi quen thuộc, “Đệ tỉnh rồi đấy à???”
Nhật Vy ngạc nhiên, trợn trừng mắt. Đôi tay, đôi chân chàng bị buộc chặt về tứ phía giường, phục y lõa lồ, như có như không, để lộ làn da trắng trẻo, mịn màng như ngọc như ngà. Nhưng đó chưa phải điều ngạc nhiên nhất
Phía trên chàng, đúng vậy, chính xác là phía trên chàng, là thân thể bé nhỏ của nữ hài tuổi khoảng 6 – 7, người đang mỉm cười tinh nghịch khi chứng kiến gò má chàng ngày một đỏ dần
“Đây … đây … Tỷ tỷ … tỷ … đang làm gì thế …??? Mà khoan … đây là … phòng công tử Thế Thành ở mà … Đúng rồi … ta qua đây tìm công tử thì phát hiện người không có trong phòng … đang định quay về thì …”
Ký ức chàng chỉ dừng lại ở đây. Hiển nhiên, mọi sự xảy ra tiếp theo đều là kiệt tác của kẻ-nào-đấy
Uyển Sa nhẹ cởi lớp y phục mỏng manh trên người, cúi xuống thở từng hơi vào tai Nhật Vy, “Đệ đệ … thời gian qua … đệ có nhớ tỷ … không …?”
Thân thể dường như không nghe theo sự điều khiển Nhật Vy nữa. Chàng xấu hổ nhắm chặt mắt, không muốn Uyển Sa nhận thấy sự khác biệt đang diễn ra bên trong mình
Nhưng, với một người đầy kinh nghiệm của Uyển Sa, điều đó là có thể sao?
“Nhật Vy … nỗi nhớ đệ dành cho tỷ … hình như là RẤT LỚN thì phải???”, Uyển Sa cười rồi trở về chân thân Succubus quyến rũ với những đường cong chết người, “Đệ thích ta bây giờ? Hay là như khi nãy??? Đệ cứ nói đi, đừng ngại …”
Nhật Vy khó nhọc thốt từng từ, “Tỷ tỷ … tỷ biết … chúng ta không thể … không thể … mà … Tỷ tỷ … thả … thả đệ ra … có được không…?”
Giả bộ như nghe không rõ, Uyển Sa lại càng cúi sát xuống, khiến cho da thịt hai người chạm vào nhau, “Đệ nói gì … vậy … Ta nghe … không rõ … Nói lại … nói lại ta nghe …”
“Đệ … đệ … Xin tỷ … xin tỷ … hãy thả … thả đệ ra … Xin tỷ đấy …”
“Như thế có phải ngoan không?”
Uyển Sa vung tay, toàn bộ dây trói đứt vụn, kéo theo đó là số y phục còn sót lại trên người Nhật Vy
Tưởng mọi sự đã qua, Nhật Vy toan thở phào nhẹ nhõm thì giọng nói tinh nghịch của Uyển Sa lại một lần nữa vang lên
“Ta đã thả đệ ra rồi … Chúng ta giờ nên tiếp tục … chuyện dang dở trước kia chứ nhỉ??? Đừng sợ, tỷ tỷ … có nhiều kinh nghiệm lắm…”
Đột nhiên, cửa phòng mở toang
“Tiểu Thành Thành, Phụng Nhan tới thăm ngươi …”
Còn chưa nói xong câu, Phụng Nhan đã á khẩu vì cảnh tượng trước mặt. Trên giường, một đôi nam nữ, khỏa thân đang … nữ trên nam dưới!!!
Nhận thấy cuộc vui của mình bị kẻ khác phá đám, giọng nói Uyển Sa đầy vẻ tức tối, “Tưởng ai? Hóa ra là tên bán nam bán nữ. Ngươi tới đây có chuyện gì?”
Lấy lại bình tĩnh, Phụng Nhan đưa tay chỉnh lại mái tóc mây mềm mượt, “Còn thứ dâm đãng nhà ngươi? Ngươi tới đây làm gì? Ngoài cái việc mà ai cũng biết đấy là gì ra?”
“Ta làm gì, ở đâu, không nhất thiết phải trình báo với ngươi!”
“Ngươi làm gì có tư cách mà trình với chả báo với ta! Nếu không phải vì ngươi là tỷ tỷ của Nhật Vy, yêu quái cận thân của Tiểu Thành Thành, ngươi nghĩ ngươi còn được ở lại Tần gia cùng bọn ta ư?”
“Đừng cho mình cao giá, quyền quý đến vậy. Là kẻ nào đã bị đánh bại ngay từ những phút đầu tiên? Là kẻ nào đã giúp lật ngược thế cờ? Không có ta, chắc gì ngươi và thằng nhãi Hồng Tuyết đã sống sót được đến giờ phút này?”
“Sức mạnh ta ra sao, chẳng phải ngươi thử là sẽ rõ ư?”
Ghê gớm lại gặp gớm ghê. Cả Uyển Sa lẫn Hồng Tuyết đều không ai chịu nhịn. Trong phút chốc, căn phòng ngập ngụa sát khí
Chỉ khổ thân Nhật Vy, người đang xấu hổ đến cùng cực, chỉ muốn với tay lấy tạm một mảnh vải che thân cũng làm không được
“Được! Là ngươi thách thức ta trước đấy nhé!”
Rút ra Thanh Long đao, Uyển Sa lao thẳng về phía Phụng Nhan. Con rắn nhỏ vẫn quấn quanh xung quanh cổ tay Phụng Nhan mở mắt, hóa thành roi phản công
Quấn tạm lớp áo khoác che thân, Nhật Vy hét lớn, “Phụng Nhan, tỷ tỷ, hai người dừng tay … Đừng đánh nhau … Đừng đánh nhau …”
Mũi tên đã bắn đi, sao có thể rút lại?
Hai nguồn yêu lực mạnh mẽ chạm vào nhau, hất văng Phụng Nhan và Uyển Sa ngã sóng soài dưới đất. Đột nhiên, vết bớt hình đầu rắn trên cánh tay Phụng Nhan tỏa sáng. Nhật Vy còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thân thể Uyển Sa xuất hiện biến hóa
Đôi bàn chân thon thả, mảnh mai, kèm cánh tay trắng ngần của nàng được bao phủ trong luồng ánh sáng chói mắt, tạo thành kết giới ngăn cản ngoại vật tác động
Chuyện gì … chuyện gì … thế này???
Rừng trúc bạt ngàn, trải dài đến hết tầm mắt. Sâu, tận sâu bên trong, nơi có căn nhà gỗ đơn sơ, mộc mạc, nam tử với làn da trắng sứ, ngũ quan xinh đẹp nằm nghỉ trên võng, ôn nhu ngắm nhìn nữ tử mang vẻ đẹp không vướng bụi trần, chơi đùa cùng ba hài nhi bé nhỏ
Ba đứa bé, một nam hai nữ, với những vết bớt trên cánh tay, tạo thành một vòng tròn xoay quanh nữ nhân, miệng không ngừng hát. Kỳ lạ thay, khi ba cánh tay chúng chụm lại với nhau, hình ảnh một con rắn hoàn hảo tức khắc xuất hiện từ những vết bớt riêng rẽ đó
“Vòng quanh sô cô la, bánh đa, sữa đậu nành, pepsi sống hay chết, trả lời ngay”
Nữ nhân còn chưa kịp đáp thì từ phía rừng trúc phát ra một tràng tiếng động mạnh. Nam tử thấy vậy liền nhảy xuống khỏi võng, nói với nữ tử, “Diệu Miên, nàng hãy dẫn các con rời đi ngay. Hắn ta tới rồi!!!”
Nữ tử gật đầu đáp, “Thuần U, vạn sự cẩn thận” rồi quay sang ôm chặt ba đứa bé vào lòng mình, “Thuần Khắc, Thuần …, Thuần Mai, đừng sợ. Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi” rồi phi thân rời đi
Ánh sáng lạ tan biến. Nhật Vy không thể nào tin vào mắt mình được nữa. Thân dưới của Uyển Sa, tính từ eo xuống, giờ đã thành đuôi rắn
Đồng thời lồm cồm bò dậy, đầu óc Phụng Nhan và Uyển Sa đau như búa bổ. Choáng váng qua đi, Phụng Nhan, giờ đã hiện nguyên hình Medusa, giơ cánh tay có vết bớt hình đầu rắn về phía Uyển Sa rồi nói, “Ngươi … không … muội chính là … chính là … Thuần Mai … ư?”
Lần này, ta đã có thể nhìn rõ hơn khuôn mặt những người trong giấc mơ ngày đó. Ta chắc chắn có thể khẳng định rằng, ta chính là bé trai kia. Như vậy, nữ nhân với nam tử kia, chính là phụ mẫu thân sinh của ta. Và cũng có nghĩa, ta còn có 2 muội muội nữa!
Và một trong đó, không ai khác, lại chính là …
Nhìn cánh tay giờ đây đã xuất hiện thêm vết bớt hình đuôi rắn, Uyển Sa sau cùng cũng đã có được chút tung tích về thân phận thật sự của mình
Được mẹ nhặt về nuôi nấng, nàng sớm đã biết mình và mẹ không có chút quan hệ máu mẻ. Điều đấy nàng chẳng quan tâm vì máu mủ chẳng làm nên gia đình. Nhưng dẫu có vậy, đôi khi, nàng cũng tò mò, không biết, nàng là ai? Quá khứ như nào?
Rốt cuộc, sau bao nhiêu năm, nàng đã có được, dẫu chỉ chút ít, đáp án mình cần
“Phụng Nhan … ngươi … là … huynh trưởng của ta ư??? Là Thuần Khắc đấy ư???”
“Muội … muội …”
“Ca … ca …”
Mừng mừng tủi tủi, Phụng Nhan và Uyển Sa lao tới ôm chầm lấy nhau. Đuôi rắn dài ngoằng của hai người quấn chặt vào nhau không rời
Phụng Nhan cuối cùng cũng đã hiểu, lý do vì sao từ bé tới giờ, chàng lúc nào cũng thèm khát có thêm một người em. Hóa ra là vì, chàng vốn đã có, không chỉ một, mà tận hai muội muội…
Uyển Sa nói, “Đại ca, giấc mơ … không … ký ức khi nãy, huynh cũng thấy có phải không? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy tới với gia đình chúng ta? Cha mẹ ta đâu? Còn nữa, ngoài huynh ra, muội còn một vị tỷ tỷ nữa. Tỷ ấy giờ ra sao? Còn sống hay đã …? Và còn hắn mà cha mẹ ta nhắc tới là ai???”
Phụng Nhan đáp, “Huynh không biết … Huynh cũng mù mờ như muội mà thôi. Huynh chỉ biết, bản thân được ấp ra từ trứng yêu, còn quá khứ kia … huynh thật sự … Uyển Sa, vậy còn muội, sao muội lại trở thành tỷ tỷ của Nhật Vy?”
“Chắc huynh cũng đoán ra được, muội và Nhật Vy không chung huyết thống. Cả hai bọn muội đều được mẹ nhận về nuôi dưỡng, chăm bẵm. Nghe kể lại rằng, ngày ấy, khi mẹ tìm thấy, muội chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn … Còn về những điều khác … muội …”
“Nếu nói như vậy, phụ mẫu thân sinh ra ta và muội … e đã …”
“Vậy còn … nhị tỷ … tỷ ấy …?”
“Muội có để ý thấy vết bớt mới có trên tay mình không? Trước kia, ta không hiểu vì sao, nhưng giờ ta đã biết lý do tồn tại của nó. Vết bớt này, chính là thứ gắn kết ba huynh muội chúng ta, cũng tức nó sẽ giúp hai ta tìm thấy tỷ tỷ của muội, muội muội của ta”
“Nói như vậy, huynh tin rằng, tỷ ấy vẫn còn sống ư?”
“Đúng vậy. Bởi, vết bớt của ta hình đầu rắn, của muội hình đuôi rắn. Chẳng phải vẫn còn thiếu phần thân rắn nữa ư? Chỉ cần tìm thấy vết bớt đó, ba chúng ta sẽ được đoàn tụ”
“Nhưng ngộ nhỡ tỷ ấy cũng như muội, vết bớt bị ẩn đi thì sao?”
“Kể cả có bị che đậy, chẳng phải nó vẫn xuất hiện khi yêu lực chúng ta chạm vào nhau sao?”
Phụng Nhan lúc này đây mới nhận thấy điều bất bình thường ở Uyển Sa. Nãy giờ, nàng ta … đâu có … đâu có …
Nhật Vy chạy tới, choàng vội lớp áo khoác lên thân thể Uyển Sa, lúng túng mở lời, “Phụng Nhan … chuyện vừa rồi … chuyện vừa rồi …”
Bỏ ngoài tai lo lắng nhỏ nhoi của Nhật Vy, Phụng Nhan biến về hình người, vui vẻ đi ra ngoài, không quên nói với lại, “Để ta đi nói với Thánh chủ, xin người cho muội muội ở lại. Mà đúng rồi, muội muội, chắc muội cũng biết, muội không chỉ đơn thuần là Succubus đúng không?”
Uyển Sa đáp, “Muội biết. Muội còn là Nagini. Hay nói chính xác, muội là Succubus Nagini”
Thủy xà Nagini - một trong những thủy yêu nổi danh vì độ nguy hiểm, độ quý hiếm với khả năng dùng nước như một thứ vũ khí chết người, một lá chắn bất khả xâm phạm, một nguồn sinh lực dồi dào
Đó chính là sức mạnh bấy lâu ngủ quên trong người Uyển Sa, thứ sức mạnh làm cho bản thân nàng khác hẳn những Succubus bình thường khác
------------------------------------
Qua lời kể của Thế Thành, Tuyết Lăng biết được ngày ấy, khi bản thân hoàn toàn mất đi thần trí, nhẫn giới trở thành nơi nội bất xuất, ngoại bất nhập. Ngay khi giải quyết xong việc cần làm ở Tần gia, nàng tức khắc trở về ngọc lâu, không muốn mọi người lo lắng về sự an nguy của mình
Không ngoài dự đoán, ngay khi vừa nhìn thấy nàng, khuôn mặt hơn chục con người nơi đây vỡ òa cảm xúc. Khóc lóc có, ca thán có, run rẩy có, giả bộ không có việc gì cũng có … muôn vàn cảm xúc khác nhau sưởi ấm cõi lòng Tuyết Lăng
Khổ nhất phải kể đến Dạ Cơ, trong cùng một lúc không sao có thể liên hệ với trượng phu, hài tử và chủ nhân của mình khiến cho bao nhiêu nước mắt nàng có đều tuôn trào như lũ. May mà Tuyết Lăng tỉnh dậy sớm, mọi sự trở lại như thường, nếu không chắc Dạ Cơ cũng chẳng còn nhìn thấy gì được nữa rồi
Náo nhiệt qua đi, mọi người đồng loạt dẫn Tuyết Lăng đi về phía “vật thể lạ” vừa mới xuất hiện tại ngọc lâu. Ngày ấy, khi Đán Thần vừa mới trở về ngọc lâu, nhẫn giới xảy ra một cơn chấn động mạnh. Khi còn chưa hết bàng hoàng vì mọi mối liên hệ với ngoại giới bị cắt đứt, tất cả lại còn phải đối diện thêm với thứ từ trên trời rơi xuống, theo đúng nghĩa đen
Chính giữa ngọc lâu, chính giữa ngự hoa viên rực rỡ sắc màu, một cánh cửa đá dễ phải nặng tới hàng nghìn tấn, chằng chịt khóa kín bởi những sợi xích to lớn, che phủ bởi những tảng đá khổng lồ được đánh số thứ tự từ I tới XIII
Tuyết Lăng đi tới, lấy tay chạm nhẹ lên cửa đá thì đột nhiên, tảng đá, xích sắt số II, III, V, VII, VIII rơi xuống đất, tan biến vào hư vô
Cái gì vậy?
Tuyết Lăng lại một lần nữa thử chạm vào cửa đá nhưng trái với khi nãy, bây giờ chẳng có gì xảy ra cả. Nàng không hiểu, cái cửa đá này có nguồn gốc ra sao, nguyên cớ vì sao những tảng đá, xích sắt kia trước rơi xuống, giờ lại không
Nhiều khi Tuyết Lăng cảm thấy, xung quanh mình có quá nhiều bí mật. Đôi khi, nàng tựa như đi trong sương mù, không biết phía trước còn có bao nhiêu trở ngại, khó khăn, nguy hiểm. Nhưng nàng sẽ dừng lại ư? Không, dẫu thứ chờ đợi nàng có là gì chăng nữa, nàng cũng sẽ bước tiếp
Chợt, nhớ tới xích bạc ngày đó tại Tần gia, trong đầu Tuyết Lăng nảy lên một suy nghĩ, có khi nào cái cửa đá này có liên hệ với nó không? Còn nữa, tại sao xích bạc và nhẫn ngọc của ta lại chập lại thành một? Chẳng nhẽ, hai thứ đó trước kia là một ư? Vậy, cửa đá này … ẩn chứa sức mạnh lâu nay chưa khai phá hết của nhẫn giới ư?
Nhẫn ngọc, xích bạc, rốt cuộc hai ngươi ở đâu mà có?
Biết là có suy nghĩ cũng không sao tìm được đáp án, Tuyết Lăng đành cười trừ, đặt vấn đề này qua một bên, vui vẻ tiếp tục câu chuyện với thân nhân của nàng
Con trai nàng, Thế Thành, sau một hồi lưỡng lự, rốt cuộc cũng mở lời, xin nàng cho Tần Khải Quân đi theo, trở thành một thành viên của ngọc lâu. Tuyết Lăng thật sự cũng không lấy làm ngạc nhiên với khẩn cầu này của Thế Thành. Nàng từ lâu cũng đã nhận thấy, Thế Thành không chỉ đơn thuần coi Tần Khải Quân là một người quen
Có cha mẹ nào nỡ lòng chối từ yêu cầu của con mình không?
Nhưng, điều Tuyết Lăng không ngờ tới nhất, lại đến từ Phụng Nhan. Hóa ra, cái giấc mơ năm nào Phụng Nhan từng kể, lại chính là quá khứ trước khi bị nhốt trong trứng yêu của mình. Chàng ta có phụ mẫu, có 2 muội muội. Và một trong người đấy, lại chính là cô nương Uyển Sa – ả Succubus đêm ấy không biết từ đâu rơi xuống
Dựa vào những điều Nhật Vy kể, nàng ta tên gọi đầy đủ là Vệ Khúc Uyển Sa, tỷ tỷ của chàng. Hai người chàng được một người nữ tử nhận nuôi, chăm sóc, yêu thương hết mực. Đến ngay cả chàng ta cũng không thể ngờ rằng, Uyển Sa và Phụng Nhan lại có chung huyết thống
Nhìn vẻ mặt bừng sáng mỗi khi nhắc tới “mẹ”, Tuyết Lăng cũng thấy được tình cảm Nhật Vy dành cho bà ta lớn tới chừng nào. Nhưng có điều khó hiểu là, khi Tuyết Lăng hỏi Nhật Vy có muốn về gặp “mẹ” không thì ngay lập tức, sắc mặt chàng trầm xuống
Ai cũng có chuyện của riêng mình. Vậy nên, Tuyết Lăng cũng coi như không thấy
Trước khi đồng ý để Tần Khải Quân và Vệ Khúc Uyển Sa gia nhập ngọc lâu, Tuyết Lăng có hỏi qua ý kiến mọi người. Ngoại trừ Hồng Tuyết im lặng không nói, còn đâu tất cả đều đồng ý với quyết định của nàng
Khổ thân Hồng Tuyết, chàng làm sao có thể ngờ rằng, Phụng Nhan, đứa con trai bảo bối của chàng, và Uyển Sa, kẻ chàng ghét cay ghét đắng lại có mối quan hệ không gì có thể phá vỡ được như thế cơ chứ?
Mà kể cả vậy thì sao, chàng vẫn chẳng ưa Uyển Sa!
Bóng chiều tà dần buông, ai nấy đều kéo nhau trở về phòng, chỉ còn sót lại mình Tuyết Lăng cùng Khuynh Vũ
Khi bóng hình mọi người đã khuất dạng, Khuynh Vũ kính cẩn cất lời, “Chủ nhân, người vẫn đang lo nghĩ về chuyện đấy ư?”
Tuyết Lăng đáp, “Khuynh Vũ, chắc ngươi cũng biết chuyện đấy là gì rồi đúng không?”
“Nhờ có trận chiến vừa rồi với Tần Bách Kiến, chủ nhân đã biết thân phận thật sự của tứ ca”
“Ngày đấy, khi Hồng Hoa nhìn thấy bức họa về nam nhân giống hệt Hồng Tuyết khi xưa của Đán Kỳ Anh, ta cứ nghĩ bí ẩn về thân thế chàng sắp được lộ diện. Nhưng rồi, khi biết, người trong tranh, sư tổ sáng lập nên môn phái của Đán Kỳ Anh, là con một, hơn nữa không vợ không con, tất cả lại đi vào ngõ cụt. Ta cứ mãi không hiểu, nếu người sư tổ đó không người thừa kế, tại sao Hồng Tuyết lại có thể giống hệt chàng ta tới vậy. Nhưng, giờ, ta đã có đáp án. Hồng Tuyết chính là …”
“Chính là bản sao của vị sư tổ đó. Hay nói cách khác, tứ ca cũng chính là người nhân tạo”
“Đúng vậy! Đó chính là khả năng duy nhất khiến cho mọi thứ đều có lý. Không phải Hạ Vĩnh từng nói đó sao? Hồng Tuyết làm gì có quá khứ”
“Ngày ấy, tại đại hội pháp sư, khi nhìn đám bán yêu của Hạ Vĩnh, không một ai trong số chúng sở hữu năng lực ngũ hành, tiểu sinh nghĩ, có thể hắn ta đã rút kinh nghiệm kể từ sau thất bại với tứ ca. Nhưng sự thật lại chẳng đơn giản như thế. Lý do khiến Hạ Vĩnh biến tứ ca thành bán yêu ngũ hành, vì bởi huynh ấy không phải là con người bình thường. Vì bởi, huynh ấy là người nhân tạo. Và nếu vậy thì, cuộc gặp gỡ năm đó của tứ ca và tứ tỷ cũng không phải là tình cờ”
“Đúng thế. Tuy ta không nắm rõ được tất cả chi tiết nhưng ta nghĩ, Hồng Tuyết là do người mang biệt danh Thần Giả gửi tới, mục đích là để nhắm vào Dạ Cơ. Dựa vào cách Hạ Vĩnh nhắc tới Thần Giả, ta đoán mối quan hệ của hai người đó không lấy gì làm tốt đẹp. Do đó, Hạ Vĩnh mới sai Doanh Tàng, nam nhân mặt sẹo tới phá hoại kế hoạch của Thần Giả, bằng cách nhốt Dạ Cơ vào trong tranh”
“Tứ tỷ cũng nói, khi gặp lại Doanh Tàng tại Thiên Lang, dung mạo hắn đã thay đổi, đặc biệt với việc có thêm vết sẹo trên mặt. Rất có khả năng, vết sẹo đó là tác phẩm Thần Giả để lại khi biết về việc Doanh Tàng làm. Chủ nhân, về chuyện người nhân tạo, người có nghĩ thứ trái tự nhiên đó, là do Thần Giả tạo nên không?”
“Ta không nghĩ vậy. Vì bản thân Hạ Vĩnh, và rất có thể là cả Doanh Tàng, cũng chính là người nhân tạo. Ngày đó, khi 3 bản sao Tần gia chết, chúng cũng phát nổ, hệt như Hạ Vĩnh ngày đó tại Triệt Hạ đài. Việc đó cũng giải thích được tại sao sau hơn 6 vạn năm, hắn ta còn sống”
“Vì hắn ta đã tự sao chép chính mình”
“Đúng thế. Hạ Vĩnh và Thần Giả nếu đã không ưa nhau, tại sao Thần Giả phải tạo nên bản sao của hắn? Nếu đã chẳng ưa nhau, để mặc cho nhau chết chẳng phải sẽ tốt hơn ư? Vậy nên, chắc chắn phải có một người khác, chịu trách nhiệm làm việc đó! Chịu trách nhiệm tạo nên người nhân tạo!”
“Nhưng đó là ai? Là ai sở hữu năng lực trái tự nhiên tới vậy?”
Tuyết Lăng đứng dậy, điềm tĩnh bước từng bước về đằng xa, chỉ để vẳng lại phía sau giọng nói đầy quyết đoán của nàng, “Kẻ coi sinh mạng như một trò chơi, dù có là ai chăng nữa, đó chắc chắn sẽ là một địch thủ vô cùng đáng sợ!”
Dáng lưng thẳng đứng, bất chấp mọi hiểm nguy cản đường, ngăn lối nàng đi của Tuyết Lăng khiến cho Khuynh Vũ không thể không bội phục
Kiếp này, Khuynh Vũ ta không chọn nhầm minh chủ
Chủ nhân, dẫu có ra sao chăng nữa, Khuynh Vũ cũng sẽ đi theo người!
Tới tận chân trời đất bể!
------------------------------------
Bê trên tay mâm thức ăn nóng hổi, Hoàng My không khỏi thở dài khi đứng trước cánh cửa phòng đóng kín, nơi bên trong có nam nhân nàng gọi hai tiếng “trượng phu”
“Tần Kính, chàng … đến bao giờ chàng mới … chịu rời phòng đây? Cơm … thiếp để ngoài cửa … khi nào đói, chàng ra lấy ăn nhé. Đừng làm những chuyện khờ dại, ảnh hưởng đến thân thể của mình. Đừng quên, còn có thiếp và con đang đợi chàng”
Dứt lời, Hoàng My quay người, toan rời đi thì cơn đau không biết từ đâu đến, khiến bụng nàng như muốn vỡ tung
“Choang”
Mâm thức ăn rơi. Bát đĩa vỡ nát thành muôn vàn mảnh nhỏ
“Á … Bụng ta … bụng ta … đau … đau quá …”
Theo bản năng, Hoàng My lấy tay ôm bụng, miệng không ngừng lẩm bẩm
Gương mặt tím tái, Hoàng My khó nhọc đáp, “Thiếp … thiếp … không biết … Tần Kính … chàng nhất định phải cứu lấy … con của chúng ta … Nhất định phải cứu lấy … phải cứu lấy … con của chúng ta …”
Tần Kính đảo mắt xung quanh, miệng hét lớn, “Người đâu … người đâu … mau gọi thái y … mau gọi thái y …” nhưng không gian vẫn tĩnh mịch như trước, không hề thay đổi
Đúng lúc đó, dáng hình thanh mảnh của Phụng Nhan xuất hiện
“Phụng Nhan … Phụng Nhan … giúp ta … Hoàng My … nàng … nàng ấy …”
Đang trên đường đi tìm Tuyết Lăng, Phụng Nhan quả thực không hề muốn dừng lại. Nhất là vì Hoàng My. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ xót xa của Tần Kính, khi nhớ rằng chàng ta là biểu đệ của Tần Khải Quân, chàng lại không đành lòng
“Sao? Có chuyện gì thế?”
“Phụng Nhan, ngươi cùng với ta … đưa Hoàng My đi tìm thái y được không? Mấy hôm nay, ta không ăn uống gì cả … nên ta không thể …”
“Ta ư? Bế Hoàng My ư? Ngươi đùa phải không?”
Phụng Nhan là yêu quái Medusa quý hiếm, sở hữu sức mạnh không phải dạng thường với khả năng sát thương vô cùng cao. Nhưng đó là tính theo pháp lực. Còn nếu nói về sức mạnh cơ bắp, chàng ta e đứng đầu danh sách “những kẻ vô dụng”
Để có thể mặc vừa những bộ y phục hoa hoa lệ lệ của nữ nhân, để không trở nên cục mịch khi khoác chúng lên mình, Phụng Nhan rất hiếm khi đụng tay tới những công việc đòi hỏi cơ bắp
Việc khỏe nhất chàng ta có thể làm, là bế Tử Y. Nhưng đó là do, cơ thể Tử Y được tạo nên khi hàn khí và nước, những thứ có khối lượng vô cùng nhỏ. Còn nếu như Tử Y không phải Ice Siren, chỉ e ngay cả điều đó chàng ta cũng làm không được
Thông qua nhẫn giới, Phụng Nhan triệu hồi Huyết Lang, hợp sức với Tần Kính đặt Hoàng My lên lưng nó, định chở nàng đi tìm thái y thì nghe giọng nói của nàng, “Không cần … Ta không sao nữa rồi!”
Tần Kính lại gần, nhẹ giọng hỏi, “Nương tử, nàng thật sự không sao ư?”
Hoàng My gật đầu, “Đúng vậy. Không hiểu sao, cơn đau đó lại biến mất rồi. Thiếp thật sự không có việc gì, tướng công ... chàng … rốt cuộc cũng rời phòng rồi ư?”
Đúng là con dở người. Làm mất cả thời gian của ta
Phụng Nhan bực dọc rời đi, không buồn quan tâm đến nỗi niềm mừng mừng tủi tủi của cặp đôi sau lưng mình, trước đó không quên nhắn Huyết Lang hồi nhẫn giới
Lần sau, ta thề không quan tâm chuyện dính đến con điên Hoàng My này nữa đâu
Mất cả thời gian, công sức mà chả được gì cả
Nhanh … ta phải nhanh đi tìm thánh chủ … nói với người Uyển Sa thực ra chính là tiểu muội của ta