“Cha … người … người … đây là … đây … đây là …”
Tùng Viên cúi người, vuốt ve bờ má mềm mịn Hồng Tuyết, “Ta cứ tưởng, khi mọi chuyện kết thúc, con mới tỉnh. Nào ngờ … như vậy cũng tốt, dù sao ta cũng không muốn con chết mà không hiểu vì sao mình chết…”
Những câu nói điềm tĩnh, nhẹ nhàng, tràn đầy tình cảm của Tùng Viên tựa như những tia sét đánh ngang tai Hồng Tuyết
“Cha … con nghe … nghe không hiểu??? Chẳng nhẽ … cha định … định …”
Tùng Viên gật đầu, “Đúng vậy … ta định giết con!”
Hồng Tuyết không tin vào điều mình vừa nghe được nữa, “Cha … chẳng phải chính cha từng nói, con có ý nghĩa vô cùng to lớn với cha đấy ư? Làm sao … làm sao … làm sao cha có thể … có thể …”
“Đúng vậy. Con có ý nghĩa vô cùng to lớn với ta. Không có con, ta làm sao có thể đạt được tuổi trẻ vĩnh hằng ta mơ ước cơ chứ? Không có con, ta làm sao có thể có được thứ sức mạnh vô song, thứ sức mạnh có khả năng thay thiên đổi địa cơ chứ??? Con có biết, ta chờ ngày này, lâu … lâu tới mức nào rồi không? Vì ngày này, không biết bao nhiêu năm qua, ta không dám, không, phải nói chính xác là ta không thể giết người, giết yêu, hay bất kỳ một sinh vật sống nào cả. Nếu như ta có thể, cái thứ yêu quái thấp kém Lục Nhĩ Hầu có thể đả thương ta ư? Trong cái rủi có cái may, nếu không vì nó, con cũng sẽ không tin tưởng ta, đi cùng ta tới đây, và nếu như vậy, ta sao có thể đạt được thứ ta thèm khát nhất trên đời này cơ chứ?”
“Chỉ cần ta ăn được tim ngươi, tắm trong máu ngươi, như cách ta trước đây từng làm với phụ mẫu, với nương tử, chỉ cần hy sinh hết thảy thân nhân ruột thịt với ta, ta sẽ có cuộc sống thiên trường địa cửu!!!”
Hồng Tuyết không thể tin vào cái sự thật phũ phàng trước mặt mình. Chàng, mở rộng trái tim mình, cho Tùng Viên bước vào, vì khao khát tình cha, vì cảm động trước những cực khổ, gian lao hắn trải qua khi kiếm tìm con trai mình. Nhưng rồi sao? Rồi sao??? Tất cả những điều hắn làm, tất cả những hi sinh, những “chân thành” của hắn đều chỉ là giả dối. Đều chỉ là giả dối mà thôi!!!
Hồng Tuyết cuồng tiếu, “Ha ha ha ha ha ha…………………..”
“Đáng ra, ta đã có được sức mạnh mình cần từ ngày ta sát phụ, nhưng rồi một biến cố xảy đến, thổi bùng ngọn lửa tham vọng trong ta. Ngày ấy, khi chính mắt nhìn thấy trượng phu mình chết chẳng toàn thân, mẫu thân ta như phát điên. Ta cũng chẳng trách bà được, bởi dẫu sao, nghi lễ Thân Huyết này cũng chỉ được truyền trong nội tộc, không truyền cho dâu rể. Khi ấy, mẫu thân ta lao tới phía ta, trong lúc bất ngờ, con dao ta cầm trên tay đâm xuyên ngực bà. Và cứ như vậy, bà chết trên tay ta. Còn chưa kịp đau buồn, một nguồn sức mạnh dồi dào khác tuôn trào trong ta. Giờ khắc đó, ta nhận ra, ta chỉ cần tiếp tục sát hại thân nhân, những người mang trong mình dù chỉ một chút máu mủ với ta, ta nhận thêm sức mạnh, sẽ tiến thêm một bước đến đỉnh cao quyền lực!!!”
“Nhưng mọi chuyện nào có đơn giản đến thế, không phải ư?”
“Đúng vậy, ta nào có thể ngờ rằng, trước khi sát hại được hài tử của ta, ta tuyệt đối không được sát sinh, bất kể là yêu, hay là người, thậm chí kể cả súc vật cũng không!!! Nếu không, Hồng Tuyết, ngươi nghĩ một con khỉ 6 tai nhỏ nhoi có thể thương tổn ta ư???”
“Ta chỉ có điều không hiểu, nếu như ngươi là đã là người của tổ chức chữ Vô, vì sao Hạ Vĩnh là dùng thân thể con ngươi tạo ra ta? Nếu hắn ta giao cho ngươi, chẳng phải mọi chuyện đã xong rồi ư?”
“Còn chẳng phải là vì ta là cánh tay đắc lực của Thần Giả hay sao? Cũng chỉ vì hai tên khốn nạn đó đấu đá lẫn nhau, ta mới phải khổ sở thế này. Nếu không phải ả Lữ Nhiên nói cho ta biết, con trai ta bị Thánh Sứ dùng để tạo bán yêu, ta đã không mất bao công sức tìm kiếm vô định!!! Nhưng mà chút tin tức đấy cũng không đáng giá là bao. Ta nào ngờ rằng, khi ấy Thánh Sứ đã tạo ra cả một quân đoàn bán yêu cơ chứ??? 3 năm, ta mất 3 năm cũng chưa thể tìm được ngươi, để rồi đến bước đường cùng, ta đành phải viện tới … Haizzz, nghĩ lại, việc truyền cho tên nhóc con Hoàng Đằng một phần tâm lực, cộng thêm sợi dây chuyền gia bảo của ta thật sự là lỗ nặng!!!”
Hóa ra đó chính là lý do Hoàng Đằng đột nhiên trở nên đáng gờm đến vậy!!!
Tùng Viên đột nhiên ngừng lời, rồi sau đó lấy dao găm từ trong tay áo, nhắm thẳng ngực Hồng Tuyết, đâm mạnh xuống, “Tán dóc nhiêu đó là đủ rồi. Tạm biệt Hồng Tuyết, con trai của ta!!!”
Đúng lúc ấy, hàng loạt tiếng động từ trên đầu Tùng Viên vang lên, kèm theo đó là những tảng đá to nhỏ khác nhau rơi xuống như mưa, mang theo cả những hạt cát nóng bỏng trên sa mạc
“Chuyện … chuyện quái gì vậy???”
Tùng Viên xoay người, chỉ thấy trên không trung, nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, thoát tục trong tà áo trắng, bên phải nữ nhân yêu mị với bờ vai trễ nải, bên trái nữ hài đáng yêu với đôi mắt to tròn như ngọc, từ từ hạ xuống. Ánh mắt ai nấy ngập tràn lửa giận, như chỉ muốn thiêu cháy thân xác Tùng Viên!
“Sao … sao … các ngươi lại có thể tìm đến đây? Ở trong mộ tổ, tất cả các loại khế ước, kết giới, không gian thuật, bao gồm cả vòng ngọc của Hồng Tuyết, đều trở nên vô dụng rồi mà? Tại sao … tại sao …”
Tuyết Lăng đáp, “Tùng Viên, ngươi quả thật đã chuẩn bị mọi thứ hết sức cẩn thận. Ta không hề có chút nào hoài nghi ngươi. Vậy nên, khi Phụng Nhan nói ngươi là người của tổ chức chữ Vô, khi ấy ta mới nhận ra bản thân đã quá bất cẩn khi để ngươi tiếp cận ta, tiếp cận gia đình ta! Khi biết ta không thể thông qua nhẫn giới tới chỗ Hồng Tuyết, ta đã biết có sự chẳng lành!”
“Vậy sao, vậy sao ngươi có thể …?”
Phụng Nhan kiêu sa trả lời, “Điều đơn giản thế sao ngươi không nghĩ ra? Tùng Viên, ngươi đã quên ta là xà yêu sao? Thứ yêu quái có khả năng ghi dấu, lần theo khí của kẻ khác??? Ngươi chắc hẳn đang phân vân, vì sao ta biết được ngươi là người của tổ chức chữ Vô lắm có phải không? Nhiều, nhiều năm về trước, khi ta còn là một tiểu yêu, chẳng phải ngươi là kẻ đã bắt ta, nhốt trong trứng yêu, mang về cho Thần Giả ư???”
Uyển Sa tiếp, “Tùng Viên, tuy ta không ưa gì thằng nhóc láo xược kia, nhưng dù sao nó cũng là phụ thân của đại ca ta! Ngươi, một kẻ hạ cấp, còn không bằng loài sâu bọ, lại dám bày mưu tính kế hãm hại nó!!! Ta, Vệ Khúc Uyển Sa, quyết không tha thứ cho ngươi!!!”
Nghe hết những điều 3 người Tuyết Lăng nói, Tùng Viên liền cười lớn, “Các ngươi nghĩ, 3 người các ngươi hợp sức lại có thể đánh bại ta ư? Các ngươi đã quá coi thường ta rồi đấy!!! Đứng dậy đi, hỡi tộc nhân họ Tùng!!! Đứng dậy, chiến đấu cho Tùng trưởng gia là ta!!!”
Uyển Sa nhẹ nhàng vung Thanh Long đao, ngạo nghễ đáp, “Điều đó thì còn phải xét”
Tùng Viên hai tay cầm dao găm, lao nhanh về phía Uyển Sa, “Thanh Long đao của ngươi quả thật đáng sợ. Nhưng, thứ vũ khí đó có một nhược điểm. Nó không phù hợp cho lắm cho việc cận chiến, ngươi có nghĩ vậy không, Uyển Sa?”
Uyển Sa nhún chân, lùi về phía sau vài bước, “Tùng Viên, ngươi nói không sai. Nhưng ngươi nghĩ, ta chỉ có một thứ vũ khí là Thanh Long đao thôi sao?”
“Không phải mỗi yêu quái khi tu luyện, chỉ có thể dùng yêu lực của bản thân, để tạo nên một thứ vũ khí duy nhất, dành riêng cho mình thôi sao? Ngươi, sao lại có thể có thứ vũ khí khác, ngoài Thanh Long đao?”
“Vì, ta cũng chỉ vừa mới biết rằng, bản thân không chỉ đơn thuần là Succubus”
Thanh Long đao khổng lồ của Uyển Sa lập tức phát sáng, gãy làm đôi, xoay vòng vòng trên không và rồi rơi thẳng xuống đôi lòng bàn tay nàng
Ánh sáng tan đi, trước mặt Tùng Viên hiện lên đôi cây chùy gai sắc nhọn, to lớn dễ phải gấp 2 người Uyển Sa, với tay cầm ngắn, thuận tiện cho việc cận chiến
Chuyện gì thế này???
Điều Tùng Viên nói khi nãy không sai. Phàm là yêu quái, chỉ có thể dùng yêu lực bản thân tạo nên một vũ khí, hoặc là củng cố một bộ phận cơ thể, biến nó thành chiến cụ duy nhất dành cho mình
Nhưng trường hợp Uyển Sa thì lại khác. Nàng khi là Succubus, vũ khí của nàng là Thanh Long đao. Nhưng từ khi sức mạnh Nagini ngủ quên trong người nàng thức tỉnh, phần yêu lực đấy vẫn chưa được thành hình. Chuyện đó Uyển Sa biết. Nhưng nàng vẫn chưa hề nghĩ tới sẽ biến hóa nó thành thứ vũ khí nào
Cho tới ngày hôm nay!
Cho tới khi Tùng Viên nói ra nhược điểm chí mạng của Thanh Long đao!
Vậy nên, nàng tạo nên Song Chùy! Thứ vũ khí khắc phục điểm yếu của Thanh Long đao!
Nhân lúc Tùng Viên đang bị chấn động, Uyển Sa lao tới, dùng Song Chùy công kích. Hoàn hồn lại, Tùng Viên né tránh đòn công của nàng trong tích tắc. Nhưng mọi sự đâu có dừng ở đó. Song Chùy đập mạnh xuống đất, ngay lập tức biến thành những dòng nước bắn mạnh về tứ phía, làm ướt một góc y phục Tùng Viên
Những chỗ bị nước thấm vào, ngay lập tức bốc hơi nghi ngút. Thấy vậy, Tùng Viên liền lấy dao găm rạch đứt góc y phục của mình, đồng thời lui về phía sau vài bước
Song Chùy một lần nữa hợp lại, xuất hiện trong tay Uyển Sa, “Nước đấy là xuân dược thượng hạng. Nếu dính vào người sẽ khiến cho toàn thân nóng bỏng, chỉ hận không thể lập tức xé bỏ quần áo, tìm người giải khuây. Còn nếu dính vào các thứ khác, thì ngươi đã nhìn thấy rồi đấy, sẽ khiến chúng tan chảy! Tùng Viên, ngươi nói xem, Uyển Sa ta có là đối thủ của ngươi hay không?”
“Xem ra, ta không thể không sử dụng toàn lực của mình rồi!”
Toàn bộ tâm lực Tùng Viên cuồn cuộn tuôn trào, khiến cho thân thể Uyển Sa khẽ run rẩy
Cái gì??? Thượng Tôn cấp 8!!! Khốn nạn, ai nghĩ hắn ta lại thâm tàng bất lộ thế này cơ chứ??? Tuyết Lăng, Phụng Nhan, hai người các ngươi phải nhanh lên, ta … ta … chỉ sợ … không cầm cự được bao lâu!!!
Trong lòng nghĩ thế nhưng ngoài mặt, Uyển Sa vẫn dửng dưng như không, “Chỉ có nhiêu đó cũng nói là toàn lực. Để ta hôm nay dạy cho ngươi biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn!!!”
Đây mới chính là lý do vì sao tên Hạ Vĩnh lại bắt cóc con của Tùng Viên để tạo bán yêu!
Tất cả là vì Hạ Vĩnh biết sức mạnh của hắn ta đã sớm vượt qua mình!!!
“Chết tiệt. Cái đám Skeleton này dai còn hơn cả đỉa đói!!! Thánh chủ, cứ cái đà này, chỉ sợ trước khi đánh bại được chúng, tâm lực và yêu lực của chúng ta đã cạn kiệt rồi!!!”, Phụng Nhan vừa nói vừa không quên dùng tay chỉnh lại mái tóc rối bời trong gió của mình
Phụng Nhan tự giễu nói, “Ta chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có ngày ta chết ở một nơi xấu xí, trong tình cảnh khổ sở thế này. Tóc ta thì rối, quần áo thì chỗ rách chỗ không, da dẻ thì bẩn thỉu … Ha ha ha … Biết vậy, khi nãy ta nên đi tìm mẫu thân, giờ thì mọi sự đã quá trễ rồi … Y Y, ca ca xin lỗi … ca ca không thể không thể … thành thân với muội được rồi … Tha lỗi cho ta … Y Y …”
Cái gì trên đời cũng đều có thể xảy ra, điều này quả không hề sai!
Ngay tại cái khoảnh khắc Uyển Sa những tưởng mình nắm chắc cái chết, điều kỳ diệu đã xảy ra. Một nguồn tâm lực mạnh mẽ đột nhiên tấn công Tùng Viên, buộc hắn phải lùi lại đằng sau
“Có ta ở đây, Uyển Sa, ngươi không chết được đâu!”, Tuyết Lăng ôm chầm lấy Uyển Sa và nói
Đặt nhẹ Uyển Sa nằm xuống bên cạnh Hồng Tuyết, Tuyết Lăng đi tới, mặt đối mặt Tùng Viên, “Ta trăm vạn lần không nên khuyên Hồng Tuyết tiếp nhận ngươi. Nếu chàng ta không làm theo lời ta, cớ sự hôm nay đâu có xảy đến! Tùng Viên, để bù đắp cho lỗi lầm của mình, hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi!!!”
Đòn công của Tuyết Lăng vừa nãy, tuy không thể gây nên vết thương đáng gờm nào cho Tùng Viên nhưng chừng đó cũng đủ khiến cho thân thể hắn xước xát
Xé bỏ lớp tay áo rách nát, Tùng Viên ngạo nghễ nói, “Tuyết Lăng, ta đã luôn biết, ngươi sẽ là vật cản cuối cùng ngăn ta tới đỉnh vinh quang. Hôm nay, nếu không phải ngươi tử, sẽ là ta vong!!!”
Dưới ánh sáng mờ ảo trong động, vết bớt hình ngọn lửa đỏ rực trên cánh tay Tùng Viên hiện lên trong mắt Tuyết Lăng, khiến cho nội tâm nàng chấn động không thôi
Đó … đó … chẳng phải … chẳng phải là …
Ta muốn ngươi nhớ một điều, kẻ thù của ta mang trên bắp tay của mình một cái bớt màu đỏ hình ngọn lửa. Cái bớt đó có từ khi hắn mới ra đời, không thể dùng bất cứ cách nào để xóa đi cả, phép thuật cũng không thể
Tâm trí nàng chợt trở về một đêm tối nhiều năm về trước, trong thạch phòng bí ẩn được canh giữ bởi Ma Long điên dại, trên đỉnh núi cao nhất tại Huyết Âm lâm. Khi ấy, nàng nghe được chuyện đời tràn đầy bi kịch của một nam tử si tình, người dùng quãng thời gian còn lại trong đời để trả thù kẻ đã hại chết nương tử, hại chết hài nhi còn chưa kịp chào đời của bản thân nhưng cũng không sao hoàn thành được ước nguyện duy nhất đó
Để lại bảo vật cho nàng là ba chiếc nhẫn, ẩn chứa trong đó lần lượt là dây chuyền Hắc Long, Bạch Phụng, hồ máu Hỏa Kỳ Lân, Bạch Băng kính, nam tử si tình cậy nhờ Tuyết Lăng trả giúp chàng trả thù, giết chết nam nhân mang trên cánh tay vết bớt mang hình ngọn lửa
Hóa ra, kẻ thù của nam nhân si tình, kẻ đã lợi dụng Hợp Cẩm, hại chết mẫu thân Đán Kỳ Anh, lại chính là ... chính là Tùng Viên!!!