15 tuổi, ta vượt qua kỳ sát hạch pháp sư và dấn thân vào
giang hồ
16 tuổi, ta gặp huynh, vị nghĩa ca của mình. Ấn tượng đầu
tiên của ta với huynh ấy thật sự không được tốt. Lúc đó, huynh ấy được mệnh
danh là vị pháp sư đào hoa nhất trong giới pháp sư. Với vẻ ngoài như điêu như
khắc, cộng thêm tài ăn nói và xuất thân cao quý, huynh ấy khiến cho tất cả nữ
nhân thiên hạ điên đảo, ngày nhớ đêm mong. Dù biết rằng bản thân mình không thể
níu giữ, họ đều muốn được một lần trở thành “người đàn bà” của huynh. Đầu tiên,
quả thực ta cũng có chút choáng ngợp vì vẻ tuấn tú của nghĩa huynh nhưng do có
thành kiến sẵn nên ta tìm mọi cách tránh xa, không muốn có chút dây dưa nào với
kẻ chuyên làm tan vỡ trái tim phụ nữ. Nhưng rồi, số trời run rủi, ta và huynh ấy
gặp mặt nhau không chỉ một lần. Qua thời gian tiếp xúc, ta rốt cuộc cũng hiểu,
tại sao nhiều người phụ nữ có thể yêu huynh ấy đậm sâu đến vậy. Bởi, huynh ấy
là một người tốt bụng, mặc dù đào hoa nhưng chưa bao giờ lợi dụng tình cảm của
người khác. Và đó cũng là lý do, khi huynh ấy nói rằng muốn kết nghĩa huynh muội
với ta, ta liền đồng ý không chút nghĩ suy
17 tuổi, ta gặp nàng, vị nữ tử xinh đẹp rung động lòng người,
vị nữ tử với trái tim của một bồ tát sống, vị nữ tử chế ngự được con tim hay
thay đổi của đại ca ta. Ngay lần đầu tiên khi đại ca nhìn thấy nàng, ta đã biết,
lần này mọi chuyện sẽ không còn giản đơn như mọi khi nữa. Và quả đúng như vậy.
Đại ca ta, đã yêu, đắm say, vị nữ tử đó. Huynh yêu nàng bằng tất cả con tim, bằng
tất cả lý trí, bằng cả sinh mạng của mình. Vì nàng, huynh nguyện làm tất cả. Vì
nàng, huynh từ bỏ thói trăng hoa của mình. Vì nàng, huynh cố công tu luyện để
có thể trở thành một vị Thuần Sư giỏi giang, khiến cho nàng có thể ngẩng cao đầu
khi nói, huynh là người nàng yêu. Nhìn đại ca ta lúc đó, ta quả thực hết sức
ngưỡng mộ vị nữ tử kia, hay đại tẩu của mình. Những lúc nhìn thấy ánh mắt sáng
ngời của đại ca khi được ở bên đại tẩu, ta ước ao sao sau này mình có thể gặp
được một người giống như vậy, người mình yêu bằng cả trái tim và người yêu mình
bằng cả lý trí
18 tuổi, ta gặp chàng, người đem đến cho ta những cảm xúc
không tên, người khiến ta hạnh phúc nhất và cũng là người làm vỡ tan trái tim
bé nhỏ của ta. Lần đầu tiên khi 4 mắt chúng ta chạm vào nhau, trái tim ta đã loạn
nhịp. Và ta cũng biết rằng, chàng chính là người mà bấy lâu nay ta tìm kiếm, là
người bấy lâu nay ta mong đợi
19 tuổi, ta dùng hết can đảm bộc lộ cảm xúc của mình với
chàng. Từng lời nói, từng cử chỉ của ngày đó sau này thi thoảng vẫn hiện hữu
trong từng cơn mơ của ta. Nhìn thẳng vào đôi mắt chàng, ba tiếng “muội yêu
huynh” run rẩy phát ra từ khóe miệng ta. Giờ phút đó, mọi thứ như ngừng chuyển
động, thiên hạ to lớn này dường như chỉ còn lại ta và chàng. Ta hồi hộp, sợ hãi
đón nhận câu trả lời của chàng. Và rồi, khi nhừng lời chàng nói cuối cùng cũng
hiện hữu, trời đổ mưa. Những trận mưa to lớn không ngừng trút xuống, những cơn
gió đêm không ngừng gào thét như để chia sẻ chút đau buồn đang bóp chặt lấy con
tim yếu đuổi của ta
20 tuổi, ta cuối cùng cũng hiểu được tại sao chàng lại chối
từ tình cảm của ta. Đơn giản lắm, trong con tim chàng đã có một bóng hình khác,
một vị nữ tử không ai có thể thay thế. Nhìn ánh mắt của chàng ôn nhu níu giữ từng
động tác của vị nữ tử đó, trái tim tưởng như đã chai sạn của ta lại một lần nữa
rỉ máu. Thời khắc ấy, ta rốt cuộc cũng hiểu, bản thân mình vẫn chưa thể lãng
quên chàng. Ta yêu chàng bằng cả con tim, bằng cả lý trí. Ta muốn hận chàng, muốn
căm thù chàng vì đã không đáp lại tình cảm của ta nhưng ta làm không được. Mỗi
khi đêm xuống, trong từng giấc mơ ta có, lặp đi lặp lại vẫn chỉ là đêm hôm ấy,
đêm ta nói với chàng ba tiếng thiêng liêng đó, đêm trời đổ từng hạt mưa khi ta
rơi từng giọt lệ. Ông trời quả thực khéo trêu ngươi. Ta yêu đơn phương chàng,
còn chàng lại yêu đơn phương người khác. Chàng từ chối tình cảm của ta, người
khác chối từ cảm tình của chàng. Ta quên không được chàng, chàng xóa không được
tên người con gái đó
21 tuổi, sau nhiều lần cố gắng, rốt cuộc ta cũng từ bỏ khát
vọng có thể ở bên cạnh chàng. Tạm biệt đại ca, đại tẩu, tạm biệt người nam tử
quan trọng nhất của đời ta, ta tự mình bước đi trên con đường mới. Đêm hôm đó,
trước khi giã từ mọi người, đợi khi chàng đã say ngủ, ta khẽ đặt lên môi chàng
một nụ hôn, nụ hôn đầu tiên của ta
22 tuổi, ta gặp chàng, vị phu quân tương lai của ta. Quả thực,
ta không hiểu sao chàng lại muốn ta làm vợ chàng nhưng có một điều ta chắc chắn,
chàng không hề yêu ta! Những khi hai ta ở bên nhau, ta không cảm nhận được dù
chỉ một chút rung động. Trái tim ta vẫn hướng về chàng, người đầu tiên ta yêu
và cũng có thể là duy nhất
23 tuổi, ta đồng ý lấy chàng, phu quân của ta. Một đám cưới
hào nhoáng, lộng lẫy được tổ chức nhưng hai người trong cuộc lại không hề có
chút xíu cảm xúc nào về nhau. Hôn lễ của ta, đại ca, đại tẩu cùng với 1 – 2 bằng
hữu của họ mà ta không quen cũng đến tham gia và tất nhiên không thể vắng bóng
chàng. Trong suốt thời gian giao bái và cả đêm động phòng, ta luôn tưởng tượng
chàng chính là phu quân của mình, là người đang nằm cạnh bên mình, là người ôm
mình vào lòng.
24 tuổi, ta gặp lại chàng trong đại điển đăng cơ của phu
quân ta. Giờ đây chàng đã không còn là một pháp sư bình thường nữa mà đã trở
thành một quân vương. Người nữ tử năm nào lặng thầm yêu chàng cũng đã trở thành
hoàng hậu. Khi nghe tin đó, tâm trạng ta không hiểu sao lại có đôi chút dậy
sóng. Ta biết, quả thực, ta vẫn chưa hề quên chàng. Biết rằng, chàng đã có thê
tử nhưng ta cảm nhận được, hình ảnh nữ tử kia vẫn còn tồn tại bên trong trái
tim chàng. Chàng vĩnh viễn cũng không thể nào yêu được hoàng hậu của mình cũng
như ta, mãi mãi không thể đón nhận trượng phu của mình. Nhắc đến hoàng hậu của
chàng, ta quả thực không hề ghen tỵ với nàng ta. Khi lần hai ta gặp nhau lần đầu,
ta biết, nàng ta là con người cố chấp, không dễ dàng tử bỏ như Mộc Nhã ta. Cái
gì nàng ta muốn có, nàng ta sẽ có cho bằng được! Nhưng, trên đời này, có được
chắc gì đã là chiến thắng, đánh mất chắc gì đã là thua cuộc?
25 tuổi, ta trở thành mẫu thân. Nực cười thay, đứa bé gọi ta
là mẹ lại không phải là hài nhi do chính ta thân sinh. Nó là do một vị phi tần
khác được phu quân ta lâm hạnh và rồi được đưa đến cho ta chăm sóc, nuôi dạy. Từ
ngày có hoàng nhi, cõi lòng lạnh giá của ta phần nào được sưởi ấm. Ta lại yêu đời,
một lần thêm nữa!
26 tuổi, hoàng nhi của ta được sắc phong thái tử. Khi biết
được tin đó, ta nở nụ cười hạnh phúc. Ta biết, hoàng nhi lớn lên nhất định sẽ
là một vị minh quân yêu nước thương dân. Nghĩ đến viễn cảnh ấy, tâm trạng ta trở
nên vô cùng tự hào
28 tuổi, một vị phi tần khác trong cung qua đời, để lại sau
lưng hai đứa con côi cút, tội nghiệp. Trong hoàng cung người ăn người này, thử
hỏi hai đứa bé đó làm sao có thể sống sót cơ chứ? Cảm thương cho số phận của
chúng, với tư cách hoàng hậu, ta ra lệnh cho chúng nô tài cũng như hậu cung
không ai được đụng đến chúng nếu không muốn bị chết. May sao, tuy ta không có
con nhưng do hoàng thượng vẫn không lạnh nhạt nên mọi người đều kiêng dè, không
ai dám làm trái ý ta
29 tuổi, ta gặp chàng, người làm thay đổi cả số phận của ta
Hoàng Quân
8 tuổi, mẫu thân ta qua đời. Ta dùng tất cả sức lực còn lại
bảo vệ muội muội, cố giúp nàng lớn lên với một tuổi thơ êm ấm nhất. Nhưng, dù
thế nào chăng nữa, ta cũng chỉ là một thằng nhóc, ở trong hoàng cung vô tình
này, ta với muội muội có thể sống sót sao? Suy nghĩ ấy khiến ta lo sợ, khiến ta
sáng ăn không ngon, tối ngủ không yên. Ta sợ rằng, nếu lơ là dù chỉ một giây
phút, tính mạng của anh em ta sẽ biến mất nhanh đến độ không ai thèm chú ý. May
sao, nhờ vị Mộc Nhã hoàng hậu ta chưa từng gặp mặt ra lệnh, chúng nô tài cùng
đám phi tần như hùm như hổ kia cuối cùng cũng chịu buông tha cho ta cùng muội
muội. Và cũng từ đó, trong tâm trí ta không ngừng vang vọng hai tiếng, Mộc Nhã
9 tuổi, lần đầu tiên ta gặp nàng. Như bao ngày khác, hôm đó
ta thư thái cất bước dạo quanh ngự hoa viên. Chợt, một thân ảnh mỹ lệ đập vào mắt
ta, khiến ta không thể không chú ý. Khoác lên minh bộ y phục trắng toát một
màu, mái tóc buông lơi không chải chuốt, nàng ngồi đó tựa thiên tiên giáng trần.
Đứng trước vị nữ thần đó, ta không dám có chút cử động dù là nhỏ nhất. Và rỗi,
một giọt lệ trắng muốt tựa trân châu lăn dài trên bờ má ngọc ngà của nàng, khiến
cho nội tâm ta có những biến chuyển lạ lùng đến chính ta cũng không thể lý giải
Nhẹ bước lại gần thiên tiên áo trắng, ta run run mờ lời, “Vì
sao nàng khóc?”
Thiên tiên ngẩng cao đầu, mở to mắt nhìn ta, dường như không
thể tin được lời ta vừa nói. Khẽ mỉm cười, nàng chầm chậm đáp, “Ai nói với
ngươi là ta khóc?”
Ta đưa bàn tay bé nhỏ của mình lau đi giọt nước mắt trên
khuôn mặt mỹ miều của nàng, nghiêng nghiêng đầu nhìn sâu vào mắt nàng, ta nói,
“Nếu người không khóc, tại sao nước mắt người lại rơi?”
“Ta … “
Nàng đang định ở lời thì ở phương xa, vài tên nô tài chạy tới,
quỳ sụp xuống, “Hoàng hậu nương nương, ngươi đi đâu mà để chúng nô tài tim người
suốt vậy? Hoàng thượng, đại hoàng tử đang tìm người ạk”. Nói xong liền quay
sang phía ta, “Hoàng Quân điện hạ cũng ở đây ạk? Nô tài kính an điện hạ”
Nhìn thẳng về phía Mộc Nhã, nội tâm ta chấn động không thôi.
Nàng là Mộc Nhã hoàng hậu, người đã cứu giúp huynh muội ta sao? Nàng … nàng quả
thực … quả thực quá đẹp. Thảm nào phụ hoàng lại sủng ái người, phong người là
hoàng hậu
Mộc Nhã cúi xuống nhìn ta, dịu dàng nói, “Ngươi chính là
Hoàng Quân sao? Khi nào có dịp, ngươi hãy đến tẩm cung chơi với đại hoàng tử.
Hai ngươi dù sao cũng là huynh đệ, cũng nên ở bên nhau”
Ta chỉ gật đầu chứ không nói năng gì cả. Sau khi Mộc Nhã đã
đi xa, ta vẫn đứng đó, không chút cử động. Nhìn bàn tay của mình, thứ vừa lau
đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng, trong lòng ta không ngừng tự nhủ, nàng là Mộc
Nhã, nàng chính là Mộc Nhã
10 tuổi, ta chứng kiến phụ hoàng rời bỏ Mộc Nhã hoàng hậu,
ngã vào trong tay vị mỹ nhân mới được tuyển vào cung. Ta những tưởng, khi bị bội
phản như vậy, người sẽ đau lòng, sẽ suy sụp rất nhiều. Nhưng không, đối diện với
sự vô tình đó, Mộc Nhã chỉ cười, một nụ cười nhẹ nhàng, không mang bất kỳ chút
xúc cảm nào hết. Và đó cũng là lúc, ta nhận ra, Mộc Nhã không hề yêu phụ hoàng
như ta vẫn tưởng. Do vậy, cuối năm đó, khi vị phi tần kia sinh hạ một hoàng tử,
người không chút ghen tuông, thật tâm gửi quà chúc phúc hai mẹ con vượt cạn
bình an
11 tuổi, ta theo phụ hoàng và Mộc Nhã hoàng hậu đi đến Đoạn
gia chúc mừng sinh thần của Đoạn tiểu thư. Nghe phụ hoàng và mẫu hậu nói chuyện,
ta mới biết rằng, quan hệ của nàng với Đoạn gia chủ không hề bình thường. Lúc
còn phiêu bạt giang hồ, hai người đã từng kết nghĩa. Trên suốt chặng đường đi,
trong tâm trí ta không tồn tại bất cứ điều nào khác ngoài câu hỏi, mẫu hậu và
Đoạn gia chủ thật ra có mối quan hệ khăng khít đến mức nào? Chỉ đơn thuần là
huynh muội kết bái hay còn hơn thế nữa??? May sao, đến khi dự tiệc, ánh mắt của
mẫu hậu nhìn Đoạn gia chủ không hề có chút khác thường và bởi thế, tâm trạng ta
cũng trở nên vui vẻ một cách khó hiểu
Từ khi nào ta lại quan tâm đến chuyện của mẫu hậu với nam tử
khác cơ chứ???
Không để ý đến điều đó nữa, ta vui vẻ dự tiệc. Không may, sự
vui vẻ đó của ta chỉ kéo dài được một lúc đến khi Vương phu nhân xuất hiện. Lúc
đó, tất cả mọi người đều hướng sự tập trung của mình về hướng nàng nhưng mẫu hậu
thì ngoại lệ, ánh mắt người không hề dời nam nhân ngồi cách đó không xa. Trái
tim ta lúc đó tưởng chừng như bị ai bóp nghẹt lấy, khó thở vô cùng. Ta … ta làm
sao … làm sao thế này?
12 tuổi, ta ngày đêm ở lại cung tẩm của Mộc Nhã để chơi đùa
cùng đại hoàng tử nhưng trong thâm tâm ta biết, đó không phải là lý do chính.
Ta làm điều đó vì sao đến ngay cả bản thân ta cũng không hiểu nổi. Điều duy nhất
ta cảm nhận được, những ngày tháng đó là những ngày tháng vui vẻ nhất của ta.
Sáng sáng ta thức dậy cùng người, tối tối ta chúc người ngủ ngon. Tâm trạng ta
trở nên vui vẻ một cách lạ thường. Đến nỗi, Hoàng My còn phải thốt lên rằng, mấy
ngày này, chính muội cũng không thể nhận ra ca ca của mình
13 tuổi, ta hiểu được cảm giác thế nào là khổ đau. Tối hôm ấy,
như thường lệ, ta đang ở tẩm cung của Mộc Nhã hoàng hậu với Hoàng My, Hoàng Liễu
và đại hoàng tử thì bỗng, phụ hoàng di giá đến nơi đây. Trò chuyện cùng Mộc Nhã
một lúc, người sai bọn nô tài đưa chúng ta về phòng của riêng mình. Nhìn thấy
ánh đèn sau lưng từ từ tắt dần, trong cơ thể ta dường như có thứ gì đó vụn vỡ.
Thân thể ta cứng ngắc, bước chân ta nặng nề, đầu óc ta trở nên trống rỗng. Những
việc xảy ra sau đó, ta không hề nhớ được, ngoại trừ một điều, đêm hôm đó, ta mất
ngủ
14 tuổi, ta cùng nàng dạo chơi trong ngự hoa viên. Nắm tay
nàng nhẹ bước trên con đường trải đầy muôn thứ hoa sặc sỡ, cảnh vật trong mắt
ta trở nên đẹp tươi một cách lạ lùng. Mải vui vẻ với những ảo mộng của riêng
mình, bàn chân ta vấp phải một hòn đá nhỏ, khiến cho thân thể ta mất cân bằng
và chao đảo trong không khí. Trông thấy ta sắp sửa ngã nhào xuống đất, Mộc Nhã
liền đưa tay ra túm lấy ta nhưng do mất đà, nàng và ta đều nằm sóng xoài trên nền
đá lạnh. Nhưng điều đấy ta không hề để ý bởi vào giây phút đó, đôi môi ta đã chạm
phải một thứ mềm mại tựa hoa đào mùa xuân, mang theo sắc đỏ của hoa hồng rực rỡ
và mùi hương thanh khiết của đóa sen thanh bạch tồn tại giữa vũng bùn sâu. Ta
và nàng đã hôn nhau, một nụ hôn bất ngờ, không ai biết trước, một nụ hôn khiến
cho trái tim ta thình thịch đập, không ngơi không nghỉ. Đó cùng là nụ hôn đầu đời
của Hoàng Quân ta
15 tuổi, ta được phụ hoàng và Mộc Nhã tổ chức cho một buổi
tiệc sinh nhật hoành tráng với nào là pháo hoa, nào là ca kỹ, … Những người con
gái thướt tha trong bộ y phục khéo léo khoe những điểm mạnh trên cơ thể mình
làm cho tất cả nam tử có mặt nơi đây đều không thể dời mắt. Đứng trước những mỹ
nhân đó, tâm khảm ta không hiểu sao lại lặng im, không một chút lay động. Họ,
những vị nữ tử nhan sắc khuynh đảo, trong mắt ta đều không thể và cũng không
bao giờ kiều diễm bằng vị hoàng hậu đang ngồi tại nơi cao kia
Chăm chú ngắm nhìn nàng, ta không nhận ra rằng, ánh mắt mình
đã bị nàng chú ý. Dù ta đã cố tình chỉ dùng đuôi mắt lướt qua nàng mỗi khi cố
tình chúc rượu phụ hoàng, dù ta đã cố tình dùng tất cả lý trí của một nam tử tuổi
15 để che đậy sự xúc động của mình thì nàng vẫn biết. Nàng đưa chén rượu lên
cao rồi mỉm cười nhìn ta
Thời khắc ấy, trái tim ta tưởng chừng như ngừng đập. Vạn vật
xung quanh ta chợt biến mất, chỉ để lại trên thế gian rộng lớn này một mình ta
với nàng. Từng tiếng đàn, từng trống vẫn liên hồi vang lên nhưng không có một
chút tạp âm nào lọt được vào tai ta ngoại trừ tiếng rượu êm mượt chảy xuống cổ
họng nàng. Giây phút, ta mới ngộ ra được một điều, một điều mà suốt bấy lâu nay
ta vẫn không thể lý giải. Hoàng Quân ta, đã yêu, Mộc Nhã! Ta yêu nàng từ khi
nào đến bản thân ta cũng không hề hay biết. Ta chỉ biết rằng, con tim ta, lý
trí ta, tâm hồn ta, tất cả đều đã thuộc về nàng, vẹn nguyên không chút sứt mẻ
Tiệc tan, phụ hoàng theo Lữ Nhiên rời đi. Hoàng My dắt theo
Hoàng Liễu trở về nơi ở của mình, kéo theo mọi người còn sót lại chốn này, lưu
lại phía sau mình ta với một Mộc Nhã đã uống say từ lúc nào. Diu nàng đứng dậy,
ta đưa Mộc Nhã về lại tẩm cung của mình
Đến nơi, không có một tên nô tài nào đứng canh gác ở đấy cả.
Chắc bọn chúng đã được phép nghỉ ngơi sớm hoặc đang đi bợ đỡ chủ nhân các cung
khác, ta cũng không quan tâm. Nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, ta ngắm nhìn khuôn
mặt nàng, lưu luyến không rời. Độ chừng nửa tiếng sau, nhận ra số rượu vừa uống
bắt đầu phát huy tác dụng, ta liền rời khỏi nơi có người con gái ta yêu đang
yên bình ngủ say.
Chợt, cổ tay ta bị kiềm chế lại. Giữa lúc đang phân vân chuyện
gì xảy ra, một giọng nói ôn nhu vang lên, khiến cho cơ thể ta run lên từng đợt
“Ở lại đi. Đừng rời xa ta”
Ánh mắt nàng khẩn khoản nhìn ta khiến cho ta không nỡ gỡ tay
nàng ra. Ngồi xuống bên cạnh, ta vuốt lại mấy sợi tóc bị gió làm rối của nàng,
thì thầm từng tiếng, “Mẫu hậu, người mệt rồi. Người hãy nghỉ ngơi đi, có gì mai
nhi thần sẽ đến thỉnh an người sau”
“Đừng rời xa ta”
Nàng lại cất lời một lần nữa rồi vươn người về phía ta. Hơi
thở nàng phả mạnh vào khuôn mặt nóng bừng do rượu của ta khiến cho cơ thể ta
quay cuồng vì ham muốn. Áp chế lại những suy nghĩ đen tối của mình, ta khó khăn
nói, “Mẫu hậu, người…”
Lời còn chưa dứt, đôi môi ta đã bị một thứ mềm mại tựa hoa
anh đào khóa chặt, bên tai ta vang lên từng đợt âm thanh nồng ấm, “Đừng rời xa
ta…”
Chút xíu lý trí còn sót lại nhanh chóng biến mất, ta mãnh liệt
hôn lại nàng và rồi, hai chúng đắm chìm trong thứ dục vọng tội lỗi nhưng cũng
vô cùng quyến rũ. Và đó là đêm, ta chính thức trở thành một người đàn ông đúng
nghĩa và cũng chính thức trở thành tình lang của Mộc Nhã
16 tuổi, nàng nói rằng, nàng đang mình trong mình cốt nhục của
ta. Khi nghe được tin ấy, ta cảm thấy thế giới này sao lại tươi đẹp đến thế,
ông trời sao lại tốt với ta đến vậy. Ta được ở bên cạnh người ta yêu và giờ còn
có hài nhi với nàng nữa. Nếu mấy năm trước, có người hỏi ta, liệu ngày này có đến
hay không. Nhất định ta sẽ chỉ cười và nói rằng, đó là điều không thể. Nhưng
không, tất cả những điều đó, tất cả những mơ ước, tất cả những khát vọng của ta
giờ đều đã là sự thực, một sự thực không ai có thể xóa nhòa, không ai có thể chối
bỏ
Vui là vậy nhưng ta cũng cảm thấy vô cùng lo sợ. Ngộ nhỡ phụ
hoàng phát giác ra mối quan hệ của ta với Mộc Nhã thì sao? Đến khi đó, Mộc Nhã
và đứa nhỏ sẽ làm sao? Ta không muốn chỉ vì ta mà nàng phải chết, đối với ta,
điều đó còn đớn đau hơn gấp trăm, vạn lần so với cái chết của chính mình
Nhận thấy sự lo lắng của ta, Mộc Nhã ôm lấy ta rồi bảo hãy
yên tâm, chuyện đứa nhỏ của con của hai ta sẽ không có ai khác biết được. Đứa
bé này sẽ được sinh ra với tư cách là hài nhi của phụ hoàng cũng tức đệ đệ của
Hoàng Quân ta
17 tuổi, hài nhi ta cất tiếng khóc chào đời. Ta hồi hộp đợi
chờ ở ngoài cửa cung, tâm trạng bấn loạn không thôi, lo sợ rằng ngộ nhỡ Mộc Nhã
xảy ra chuyện, ngộ nhỡ hài nhi của ta xảy ra chuyện, ngộ nhỡ… Hàng ngàn hàng vạn
giả thuyết không ngừng hiện lên trong trí óc khiến cho ta không ngừng đi đi lại
lại. May sao, trong mắt mọi người, ta và Mộc Nhã vẫn là cặp mẫu tử tình thâm
nên không ai có chút xíu nghi ngờ, kể cả phụ hoàng
“Oe oe…”
Hai tiếng khóc giòn tan vang lên, khiến cho toàn bộ gánh nặng
trong lòng ta chợt tan biến. Bà đỡ tươi cười đi ra, nói với phụ hoàng, Mộc Nhã
đã sinh hạ ra được một tiểu hoàng tử. Trái với sự mừng vui khôn xiết của tất cả
mọi người, phản ứng của phụ hoàng có phần thờ ơ. Nhìn qua hài nhi một lần, phụ
hoàng nhanh chóng rời đi, hướng đến tẩm cung của Lữ Nhiên. Trước khi đi, người
không quên căn dặn, để cho Mộc Nhã quyết định tên của đứa bé
Sau khi bóng dáng của phụ hoàng đã xa khuất, ta nhanh chóng
đỡ lấy đứa bé từ tay bà đỡ rồi cùng đại ca, Hoàng My, Hoàng Liễu vào thăm Mộc
Nhã. Ở được chừng 10 phút, lấy cớ nàng cần nghỉ ngơi, ta đuổi khéo mọi người đi
cùng với đám người hầu, để lại một mình ta cùng nàng
Đặt nhẹ hài nhi vào lòng Mộc Nhã, ta đưa tay lau đi từng giọt
mồ hôi khẽ chảy trên trán nàng. “Vất vả cho nàng rồi”
Mộc Nhã lắc đầu, mỉm cười nhìn hài nhi, “Không vất vả. Hoàng
Quân, chàng nói xem, chúng ta đặt tên hài nhi là gì bây giờ?”
Suy nghĩ trong chốc lát, ta ôn nhu mở lời, “Hoàng Lam. Ta muốn
hài nhi của chúng ta tên Hoàng Lam”
Mộc Nhã gật đầu, “Hoàng Lam, một cái tên rất hay. Lam nhi,
con sau này lớn lên phải như phụ thân của con nhé, làm một nam tử chí tình chí
nghĩa”
Hôn nhẹ lên bờ má của nàng, tay ta vuốt ve đứa con trai bé
bóng của mình, “Nhất định rồi”
Mộc Nhã
29 tuổi, ta gặp chàng, người làm thay đổi cả số phận của ta
Sáng hôm đó, trong lúc vô tình dọn dẹp đồ đạc, ta lại nhìn
thấy một kỷ vật xa xưa, thứ ta từng mua dành tặng cho chàng, người ta yêu nhất
nhưng mãi không có dịp trao tận tay. Chạm vào kỷ vật ấy, hồi ức tưởng chừng đã
ngủ quên bỗng dưng sống dậy, giày vò tâm ta
Khoác trên mình lớp áo trắng mỏng manh, đầu không cài trâm
ngọc, thậm chí còn không điểm tô chút son phấn, ta chân trần chạy thẳng đến ngự
hoa viên. Ngồi ngắm nhìn muôn hoa khoe sắc, tâm trạng ta cũng không khá hơn trước
là bao
Chàng… giờ này chàng có còn nhớ đến thiếp? Người đã từng thật
tâm thật dạ yêu chàng? Người đã từng không chút ngượng ngùng bày tỏ tình cảm của
mình với chàng? Người bao năm qua chưa hề lãng quên bóng hình chàng?
Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ta không hề biết rằng, có
một thân ảnh đang dần dần tiến về phía ta. Một giọng nói trẻ thơ vang lên, kéo
ta về lại với thực tại, “Vì sao nàng khóc?”
Khóc? Ta đâu có khóc…
Ta nở nụ cười tươi tắn nhất có thể, đáp lại nhóc ta, “Ai nói
với ngươi là ta khóc?”
Nghe được những lời ta nói, nhóc con đưa bàn tay bé nhỏ của
mình lên chạm vào bờ má ta, nghiêng nghiêng đầu hỏi, “Nếu người không khóc, tại
sao nước mắt người lại rơi?”
“Ta…”
Ấp úng mãi không thành câu, ta thật sự ngạc nhiên với chính
bản thân mình. Tại sao đối diện với một đứa trẻ con, ta lại trở thành thế này
cơ chứ? Chuyện gì đang xảy ra với ta vậy???
May sao, vài tên nô tài không hiểu từ đâu chạy tới, giải vây
cho ta, “Hoàng hậu nương nương, ngươi đi đâu mà để chúng nô tài tim người suốt
vậy? Hoàng thượng, đại hoàng tử đang tìm người ạk”
Ta đang định cất bước rời đi thì mấy tên nô tài đó chợt quay
sang đứa trẻ lạ mặt kia nói, “Hoàng Quân điện hạ cũng ở đây ạk? Nô tài kính an
điện hạ”
Hoàng Quân! Đứa trẻ này chính là Hoàng Quân sao??? Khổ thân,
mới tý tuổi đầu đã mất mẹ!
Ta quay lại, cúi đầu nhìn Hoàng Quân, “Ngươi chính là Hoàng
Quân sao? Khi sao có dịp, ngươi hãy đến tẩm cung chơi với đại hoàng tử. Hai
ngươi dù sao cũng là huynh đệ, cũng nên ở bên nhau”
Sau khi thấy nhóc ta gật đầu, ta liền cùng với đám nô tài rời
đi. Trên cả quãng đường, thâm tâm ta không ngừng vang lên hai chữ, Hoàng Quân.
Thật không ngờ, mới từng đấy tuổi đầu, nhóc ta đã có thể có hành vi đáng mặt
nam tử, biết quan tâm đến người khác như vậy. Mai sau lớn lên, chắc chắn sẽ khiến
cho nữ nhân nào lọt vào mắt xanh của nhóc ta được hưởng hạnh phúc, chứ không
như ta
Hoàng Quân, Hoàng Quân, quả là một đứa trẻ thú vị!
30 tuổi, vị phi tần mới được Hoàng Lực vô cùng sủng ái rốt
cuộc cũng sinh hạ cho chàng một hoàng tử. Là chủ hậu cung, ta thành tâm sai người
đưa quà sang chúc mừng nàng ta mẹ tròn con vuông. Ta là người trong cuộc, không
có bất kỳ cảm giác ghen tuông, thậm chí là chút xíu khó chịu nhưng Hoàng Quân,
một người không liên quan dường như lại không được lấy làm thoải mái cho lắm
Nhẹ xoa đầu Hoàng Quân, ta giảng giải với nó rằng không cần
phải cảm thấy như vậy, ta ổn chứ không có khổ đau gì cả bởi suy cho cùng, ta với
Hoàng Lực đâu có chút cảm tình nam nữ. Lúc ấy, khuôn mặt của nhóc ta mới tươi
cười trở lại, thậm chí so với trước còn vui vẻ hơn nhiều
Ta khẽ lắc đầu, trẻ con đúng là dễ vui dễ giận…
31 tuổi, ta cùng Hoàng Lực lên đường đi đến Đoạn gia, tham dự
sinh thần 1 tuổi của con gái đại ca, đại tẩu ta. Trước lúc lên đường, Hoàng Lực
cho ta lựa chọn 1 vị hoàng tử để cùng mang theo dự tiệc. Không hiểu sao, lúc ấy,
khuôn mặt Hoàng Quân lại hiện lên đầu tiên trong ta chứ không phải đại hoàng tử,
người ta coi như khúc ruột của mình. Hoàng Lực cũng hơi bất ngờ với lựa chọn của
ta nhưng cũng không hỏi nhiều. Và cứ như vậy, ta, Hoàng Lực, Hoàng Quân bắt đầu
chuyến đi của mình
Bao năm xa cách, được gặp lại đại ca, đại tẩu, tâm trạng ta
trở nên vui vẻ lạ thường. Đến nơi, chứng kiến hai người họ vẫn ân ân ái ái như
hồi mới cưới, ta cảm thấy trên thế gian này quả thực còn tồn tại chân tình. Bỗng,
một thân ảnh quen thuộc thu hút ánh nhìn của ta, khiến cho tâm ta chấn động
không thôi.
Chàng… chàng…
Nực cười thay, ánh mắt của chàng vẫn như ngày xưa, chỉ chăm
chú khóa chặt lấy bóng hình của Vương Nhạn. Ta không biết mình nên cảm thấy buồn
hay vui nữa. Buồn vì bao năm, chàng vẫn không quên được nàng ta hay vui vì suốt
thời gian qua, chàng vẫn là một kẻ si tình?
Thật sự, ta không biết…
32 tuổi, mối quan hệ của ta với Hoàng Quân ngày càng thêm
thân thiết. Nó ngày ngày đêm đêm ở bên cạnh ta và đại hoàng tử. Ăn cùng ăn, ngủ
cùng ngủ. Đôi lúc không thấy nó, ta lại cảm thấy có chút gì đó thiêu thiếu
nhưng chính bản thân mình cũng không hiểu, rốt cuộc là thiếu cái gì???
33 tuổi, sau một thời gian rất dài, Hoàng Lực cuối cùng cũng
đến tẩm cung của ta. Cho người dẫn đám Hoàng Quân ra về, hai chúng ta ngồi nhìn
nhau thật lâu, không ai nói dù chỉ một lời. Nằm bên nhau như hai người bạn,
chúng ta chìm vào giấc ngủ tự bao giờ mà không hề hay biết
34 tuổi, ta trải qua một sự kiện khó quên trong đời mình.
Năm đó, vào một ngày đẹp trời, ta định đưa đại hoàng tử, Hoàng Quân, Hoàng My,
Hoàng Liễu cùng nhau đi dạo ngự hoa viên. Thế nhưng, do có việc bận nên cuối
cùng chỉ có ta cùng với Hoàng Quân. Nắm tay nhau dạo bước, ngắm cảnh, tâm trạng
ta thư thái lạ thường. Đang đi, bỗng nhiên, Hoàng Quân vấp phải hòn đá, lảo đảo
sắp ngã. Thấy vậy, không chút suy nghĩ, ta đưa tay ra tóm lấy chàng, hòng giúp
chàng ta lấy lại thăng bằng. Ai ngờ, thân thể ta lại ngã nhào xuống nền đá. Nào
đã hết, ta bỗng cảm nhận được trên môi mình một sự mềm mại, êm ái tột cùng
Mở mắt, điều đầu tiên ta nhìn thấy là Hoàng Quân và đôi môi
chàng! Hôn, chúng ta đã hôn nhau!!!
Bỗng dưng, trái tim thình thịch đập! Đến chính ta cũng không
hiểu được bản thân mình. Đúng vậy, Hoàng Quân năm nay đã 14 tuổi, cũng đã có thể
coi là trưởng thành nhưng trong mắt ta, chàng vẫn mãi chỉ là đứa bé, một đứa bé
con mà thôi
Vậy tại sao, khi hôn một đứa bé, ta … ta … lại có cảm giác…
cảm giác lạ kỳ… như này cơ chứ???
35 tuổi, ta tham dự đại tiệc sinh nhật của Hoàng Quân do
chính Hoàng Lực tổ chức. Suốt cả buổi tiệc, ta để ý thấy ánh mắt của Hoàng Quân
không ngừng lướt qua chỗ ta, bỏ mặc tất cả vị mỹ nữ trẻ đẹp trước mắt chàng. Chứng
kiến cảnh đó, ta chợt cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều. Hóa ra, ở độ tuổi này, ta
vẫn còn là một nữ tử có sức quyến rũ
Quay lại nhìn kẻ đang khóa ánh mắt mình trên người ta, ta
đưa chén rượu lên, mỉm cười nhìn chàng. Dường như trong chàng có điều gì thay đổi,
ta không chắc đó là gì, nhưng khuôn mặt chàng bỗng toát ra cái chí khí của người
nam nhân ta vô cùng quen thuộc
Thời khắc đó, ánh mắt Hoàng Quân hệt như ánh mắt người đó
nhìn đại tẩu Vương Nhạn của ta vậy! Ánh mắt của một kẻ si tình và cũng vô cùng
cố chấp
Nhớ đến mối tình đầu ngọt ngào nhưng cũng đầy đắng cay của
mình, tự dưng ta lại muốn uống, uống thật say để quên hết mọi vật, mọi người.
Ta uống, uống đến khi không thể uống được nữa, uống đến khi tất cả âm thanh ồn
ào của bữa tiệc nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất
Thân thể vô lực của ta được một bàn tay êm nhu dựng dậy, nhẹ
nhàng di chuyển. Một lúc sau, ta cảm nhận mình được đặt xuống tại một nơi êm
ái, ấm cúng. Ta mở đôi mắt nhòe đi vì tình, vì rượu chỉ để nhìn thấy một thân ảnh
mờ mờ đứng trước ta
Chàng… là chàng … phải không??? Cuối cùng chàng cũng quên được
đại tẩu rồi sao??? Tốt … tốt quá…
Khoan… Chàng định đi đâu??? Đừng đi… đừng rời xa ta… đừng…
Dùng chút tàn lực còn sót lại của mình, ta nắm lấy cổ tay
chàng, ôn nhu lên tiếng, “Ở lại đi. Đừng rời xa ta”
Đáp lại lời khẩn khoản của ta là những câu nói của chàng ta
nghe không rõ. Lúc này đây, ta chỉ biết rằng, nếu ta để chàng đi, ta sẽ mất
chàng, mãi mãi!
“Đừng rời xa ta”
Không! Ta không thể để vuột mất chàng một lần thêm nữa!
Không…
Ta từ từ vươn người lại gần chàng, chàng mấp máy môi, định
nói với ta gì đó. Nhưng ta không quan tâm, bất cứ điều gì chàng nói vào giờ
phút này cũng đã đâu còn ý nghĩa! Lý trí của ta sớm đã bị thanh trừ bời rượu, bởi
chút tình cảm còn sót lại bao năm qua ta không dám lãng quên
Đôi môi ta cuối cùng cũng không thể kiềm chế thêm được nữa.
Nó lao nhanh tới điểm đến ta luôn hằng mong muốn. Hôn! Ta dùng toàn tâm khảm
hôn lấy chàng, không để cho chàng rời xa ta, buông bỏ ta
“Đừng rời xa ta…”
Dường như cảm nhận được lòng nhiệt thành của ta, chàng cũng
hôn ta lại bằng tất cả sức bình sinh của mình. Và rồi sau đó, chàng hiền từ ngã
vào lòng ta, khiến ta trở thành nữ nhân của chàng, của người ta chưa bao giờ và
rất có thể sẽ không bao giờ quên lãng
36 tuổi, ta đã trở thành tình nhân của Hoàng Quân được tròn
1 năm. Vào thời điểm này năm ngoái, ta nhầm tưởng chàng với người đã từng làm
tan vỡ con tim ta. Lúc đó, ta không hoàn toàn có cảm tình với Hoàng Quân nhưng
sau 1 năm chàng luôn cận kề bên ta, chăm sóc ta, dỗ dành ta, nuông chiều ta, dần
dần hình ảnh của người đàn ông năm xưa trong ta lu mờ và đến hôm nay, nó đã thực
sự biến mất
Giờ đây, trái tim ta loạn nhịp khi nhìn thấy Hoàng Quân, suy
nghĩ rối rắm khi không được ở gần chàng, tâm hồn ta trống vắng mỗi khi không
còn được sánh bước cùng chàng. Không biết từ khi nào, hình ảnh chàng đã cắm rễ
trong tâm ta, khiến cho cuộc sống của ta sẽ trở nên vô nghĩa nếu không có bóng
hình chàng
Mộc Nhã ta, đã yêu, Hoàng Quân, từ khi nào, chính ta cũng
không biết
Mộc Nhã ta, rốt cuộc, cũng đã có thể, yêu một nam nhân khác,
toàn tâm toàn ý
Gần đây, cơ thể ta có đôi chỗ khác thường, xanh xao hơn, nôn
nao hơn. Cho gọi ngự y đến khám, ta mới biết rằng mình đã mang thai. Khỏi phải
nói, ta cảm thấy vui mừng đến nhường nào. Từ bé đến lớn, ta vẫn mong mỏi được
trở thành một người mẹ bên cạnh những đứa con kháu khỉnh của mình. Bởi không có
được hài tử do mình dứt ruột đẻ ra nên ta đối đãi với đại hoàng tử, Hoàng My,
Hoàng Liễu và trước đây là Hoàng Quân bằng cả tấm lòng của một vị mẫu thân
Vui sướng qua đi, ta rốt cuộc cảm thấy lo lắng. Đứa bé này
là của Hoàng Quân hay là của Hoàng Lực? Theo như thái y nói, ta mang thai đã được
3 tháng. Tính ngày, thì hôm thụ thai ta đều ở bên cả Hoàng Quân lẫn Hoàng Lực.
Trong ta không ngừng hiện lên muôn vàn câu hỏi, giả định khác nhau, nhưng điều
khiến ta phân vân nhất là, ta muốn phụ thân của đứa bé này là ai? Hoàng Quân?
Hoàng Lực?
Cho ngự y lui, ta dùng chút phép thuật lâu ngày không động đến
của mình ra để làm sáng tỏ vấn đề. Và, ta đã có được đáp án mình cần. Đứa bé
này chính con của Hoàng Quân!
Ta không chút chậm trễ báo tin này cho chàng. Lúc đó, ta quả
thực không biết được chàng sẽ có phản ứng ra sao? Vui mừng? Lo lắng? Sợ hãi?
Ngoại tình với phi tần của vua, tội đáng muôn chết. Huống hồ, bản thân ta còn
là hoàng hậu, tội càng thêm nặng. Vậy nên, đến ta cũng không chắc chàng sẽ muốn
xử lý chuyện này thế nào
Trái với những suy nghĩ có phần tiêu cực của ta, Hoàng Quân
tột độ vui sướng khi đón nhận tin đó, không mảy may có chút sợ hãi nào cả. Và rồi,
một tia lo lắng xẹt qua khuôn mặt tuấn tú của chàng. Không cần nói, ta cũng biết
được điều chàng đang nghĩ suy
Nhẹ nhàng ôm chàng vào lòng, ta nói với chàng, đừng lo, chuyện
này ngoài hai ta ra sẽ không có ai khác biết được. Hài nhi của chúng ta sẽ được
sinh ra với tư cách là hoàng tử của Hoàng Lực, là đệ đệ của chàng!
37 tuổi, ta vượt cạn. Dùng hết sức bình sinh của mình rặn
theo lời của bà đỡNhÀN, không m, ta cảm tưởng thân thể mình như bị xé làm đôi,
đớn đau vô cùng. Và rồi, sau khi sức ta đã kiệt quệ, hài nhi của ta và Hoàng
Quân cuối cùng cũng cất tiếng khóc chào đời
Bà đỡ vui mừng bế đứa bé ra gặp Hoàng Lực, Hoàng Quân cùng với
đại hoàng tử và tỷ muội Hoàng My. Chừng một lúc sau, Hoàng Quân cùng với huynh
đệ, muội muội của mình vào thăm ta, nói với ta rằng, tên đứa bé Hoàng Lực cho
ta toàn quyền quyết định
Việc Hoàng Lực làm vậy cũng không hề khiến ta cảm thấy bất
mãn mà ngược lại còn vô cùng mãn nguyện. Dù sao, đứa con này cũng không phải của
chàng ta, chàng ta lấy tư cách gì đặt tên cho nó!
10 phút sau, Hoàng Quân bảo mọi người ta cần nghỉ ngơi khiến
cho bọn họ kéo nhau ra về. Đuổi hết đám nô tài ra ngoài, trong tẩm cung chỉ còn
lại ta cùng chàng. Đặt nhẹ hài nhi vào lòng ta, chàng đưa tay lau đi từng giọt
mồ hôi khẽ chảy trên trán ta và nói, “Vất vả cho nàng rồi”
Ta lắc đầu, mỉm cười nhìn hài nhỉ, “Không vất vả. Hoàng
Quân, chàng nói xem, chúng ta đặt tên hài nhi là gì bây giờ?
Suy nghĩ trong chốc lát, chàng ôn nhu mở lời, “Hoàng Lam. Ta
muốn hài nhi của chúng ta tên Hoàng Lam”
Ta gật đầu, “Hoàng Lam, một cái tên rất hay. Lam nhi, con
sau này lớn lên phải như phụ thân của con nhé, làm một nam tử chí tình chí
nghĩa”
Hôn nhẹ lên bờ má của ta, tay chàng vuốt ve đứa con trai bé
bóng của mình, “Nhất định rồi”
40 tuổi, đại hoàng tử đột nhiên qua đời, bỏ lại sau lưng ta
cùng Hoàng Lam. Hôm cử hành tang lễ cho đại hoàng tử, ta cảm tưởng như trái tim
ta bị ai bóp nghẹn, đớn đau vô ngần. Từ bé đến lớn, một tay ta chăm bẵm hoàng
nhi, không phải do ta dứt ruột đẻ ra thì sao? Đối với ta, hoàng nhi chẳng khác
nào Hoàng Lam, đều là hài nhi thân sinh của ta
Khóc, hôm đó, ngoài việc khóc ra ta không còn làm được gì hết
Trước mặt ta không ngừng hiện lên khung cảnh khi hoàng nhi
còn khỏe mạnh, lúc hoàng nhi còn gọi ta hai tiếng “mẫu hậu”. Tất cả, tất cả đều
đã không còn, không còn nữa rồi…
Hoàng Quân
20 tuổi, đại ca ta qua đời. Điều đó tạo thành một đả kích vô
cùng lớn đối với Mộc Nhã. Nàng ngày khóc, đêm khóc, đến khi chìm vào giấc ngủ
cũng khóc. Nhìn thấy cảnh đó, lòng ta đau đớn tựa như có ai dùng kéo, dùng dao
từng nhát từng nhát đâm cho đến ứa máu.
Thời khắc đó, ta cảm thấy bản thân thật sự quá vô dụng,
không thể làm được gì giúp cho Mộc Nhã bớt buồn thương
22 tuổi, ta phát hiện ra một bí mật động trời. Đại ca ta,
người con Mộc Nhã vô cùng mến thương, là bị người ta hại chết! Và kẻ đó, không
ai xa lạ, chính là … phụ hoàng!!!
Trời đất dường như đổ sụp xuống người ta, khiến cho ngay cả
việc hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Đầu óc quay cuồng, ta tự nhủ
với mình rằng, đó không phải là sự thật, đó không thể nào là sự thật được! Đại
ca ta là hài nhi thân sinh của phụ hoàng, làm sao, làm sao người có thể… có thể…
Nhưng, thực tế thật quá phũ phàng. Chính miệng phụ hoàng nói
ra điều đó với Lữ Nhiên, đảm bảo với nàng ta rằng sẽ đưa Hoàng Đằng lên ngôi bất
chấp mọi giá
Run rẩy từng bước đến tẩm cung của Mộc Nhã, ta phân vân
không biết có nên nói cho nàng biết điều ta vừa nghe được hay không? Nhưng nhìn
đến Hoàng Lam bé bỏng, một sự sợ hãi xâm chiếm lòng ta. Phụ hoàng có thể sát hại
đại ca để giúp Hoàng Đằng đường đường chính chính trở thành thái tử thì cũng
hoàn toàn có thể ra tay với Lam nhi!
Không, ta tuyệt đối sẽ không để cho chuyện đấy xảy ra. Lam
nhi là hài tử của ta, bất cứ ai đụng đến hài tử của ta, ta sẽ liều mạng với kẻ
đó!
Nghe xong toàn bộ lời ta nói, Mộc Nhã ngất lịm. Ta sợ hãi ôm
nàng vào lòng, thầm mong nàng không có việc gì và ra lệnh cho triệu ngự y. Ngự
y đến, khám xong và nói, nàng bị chấn động tâm lý, cần năng nghỉ ngơi, tránh việc
sầu lo
Ta thở phào nhẹ nhóm. Đưa tay vuốt nhẹ lên mặt nàng, ta hạ
quyết tâm, bằng mọi giá phải bảo vệ cho nàng và Lam nhi, không để cho bất cứ
ai, bất cứ ai, bất cứ chuyện gì làm hại bọn họ, phụ hoàng cũng không ngoại lệ!
25 tuổi, nhìn thấy nàng suy yếu, tâm ta đớn đau liền hồi. Lê
từng bước chân đến bên nàng, ta mạnh mẽ đưa tay ôm nàng vào lòng. Như hiều được
tâm trạng của ta, nàng vỗ vỗ lưng ta, mỉm cười nói, “Ta không sao”
Ta không sao? Ta không sao ư? Nàng hao gầy đến mức này, tiều
tụy đến mức này còn nói không sao? Không sao???
Ta… quyết … không để… chuyện này tiếp tục … xảy ra nữa!!!
Ta nhìn thẳng vào mắt nàng, chầm chậm lên tiếng, “Tâm – Ta –
Đã – Quyết”
Đúng vậy, bao năm qua, ta vẫn phân vân không thể động thủ. Bởi
phụ hoàng đối với ta dù không mặn mà nhưng cũng không vô tình. Nhưng ta sợ lắm,
sợ rồi đây một ngày, số phận của ta, của Lam nhi, của Mộc Nhã sẽ trở nên giống
với đại ca ta
Ta có thể chết nhưng hai người bọn họ thì không!!!
Phụ hoàng, tất cả đều là do người sai, đừng trách Quân nhi
vì đã vô tình!
Mộc Nhã
42 tuổi, ta được Hoàng Quân nói cho 1 chuyện tưởng như không
thể nào là sự thật. Đại hoảng tử, hoàng nhi của ta chính là do Hoàng Lực hại chết,
để có thể dễ dàng đưa Hoàng Đằng lên ngôi hoàng tử
Tại sao? Tại sao Hoàng Lực lại làm như thế? Hoàng nhi, hoàng
nhi không phải là nhi tử thân sinh của hắn ư? Tại sao??? Tại sao????
Khung cảnh xung quanh chợt tối xầm lại, ta chỉ cảm thấy bản
thân mình được bao bọc trong một thứ gì đó ấm áp vô cùng và rồi ý thức ta hoàn
toàn biến mất!
45 tuổi, ngày ngày ta ở lại trong tẩm cung của mình với
Hoàng Lam, miên man suy nghĩ về đại hoàng tử và sự vô tình của Hoàng Lực, khiến
cho thân thể ta ngày một suy yếu.
Đang ngồi chơi cùng Lam nhi, cửa cung nhẹ nhàng bị đẩy ra,
theo sau là chàng – nam nhân khiến ta có lại cảm giác yêu cùng với những hài
nhi yêu dấu của ta
Nhìn thấy ta, Hoàng Liễu, Hoàng My ngay lập tức xông đến,
khóc lóc kể chuyện. Vỗ về chúng nó được một lúc, ta ra hiệu cho chàng bảo bọn
chúng cùng Hoàng Lam lui xuống. Đến khi chỉ còn lại hai chúng ta, chàng nhìn ta
thật lâu rồi từ từ đi về phía ta, mạnh mẽ ôm ta vào lòng
Biết được chàng nhất định phải đau lòng lắm, ta vỗ về, an ủi
chàng, “Ta không sao”. Ta vừa nói xong liền cảm nhận được vòng tay chàng đang
siết ta chặt thêm, “Ta không sao, thật mà”
Nhìn sâu vào mắt chàng, ta cảm nhận được hôm nay, chàng có
chút không được bình thường, một suy nghĩ chợt lóe qua đầu, ta chầm chậm nói,
“Hoàng Quân, đừng nói với ta rằng … “
Thanh âm nhỏ bé của ta bỗng bị chen ngang bởi giọng nói trầm
ấm của chàng, “Tâm – Ta – Đã – Quyết”
Hoàng Quân
Một thời gian sau, phụ hoàng cùng với Hoàng Đằng, Hoàng Liễu
lên đường đến Vĩ Đồ quốc. Tranh thủ lúc hoàng cung không còn ai, ta lập tức đi
tìm nàng. Ta tìm khắp cả tẩm cung cũng không thấy bóng dáng nàng. Nàng… nàng rốt
cuộc đi đâu… đi đâu rồi??
Khoan đã, còn một chỗ... Lẽ nào???
Phi thân đến ngự hoa viên, nơi lần đầu tiên đôi ta gặp nhau,
ta nhìn thấy nàng. Đứng giữa vườn hoa khoe sắc, khuôn mặt nàng không hề vui vẻ
mà thấm đẫm nét sầu buồn. Thấy tâm trạng nàng như vậy, ta chầm chậm cất bước về
phía nàng
Nhìn thấy ta, nàng bỗng quay người né tránh, “Ngươi… ngươi đến
đây làm gì…?”
Ta âu yếm nhìn tấm lưng mảnh khảnh của nàng, hiền hòa cười
cười, “Ta đến đây vì sao chẳng nhẽ nàng còn không hiểu? Ta … nhớ … nàng”
“Ngươi không sợ những lời vừa rồi có kẻ khác nghe thấy sao?
Ngươi nên nhớ rằng … “
“Ta không sợ. Không được gặp nàng, không được ở bên nàng mới
là điều khiến ta sợ hãi”
“Ngươi…”
Ta đi lại gần, vòng đôi bàn tay mình đem ôm nàng vào lòng.
Cúi đầu, ta thì thầm từng tiếng vào tai nàng, “Ta biết trong tâm nàng có ta,
trong tâm ta có nàng. Vậy là đủ … đủ rồi…”
“Nhưng còn…”
“Đừng lo. Ta đã lo liệu ổn thỏa… ổn thỏa hết rồi”
“Được vậy thì tốt, ta chỉ sợ…”
“Nàng đừng sợ, có ta ở đây, nàng đừng sợ gì cả. Cho dù trời
có sập xuống cũng có ta đỡ thay nàng. Đừng lo, đừng lo gì cả”
“Ta biết rồi”
Ta ôm chặt nàng trong lòng rồi sau đó nhẹ nhàng xoay người,
đặt lên môi nàng một nụ hôn, nụ hôn thấm đượm ái tình, thấm đượm xúc cảm không
thể nói thành lời. Ta với nàng cứ như vậy đắm chìm vào trong thế giới của chính
mình, bỏ ngoài tai hết thảy ân oán, hết thảy tình thù, hết thảy mọi sự rắc rối
trên cõi đời
Ở lại ngự hoa viên thêm một lúc, đến khi sắc trời đã không
còn sớm, ta dìu nàng quay lại tẩm cung. Yên tâm Thiên Lang cung đã không còn có
ai, ta cho bọn nô tài lui xuống hết và quyết định đêm nay ở lại cùng nàng. Ta
trao cho nàng từng nụ hôn nồng nàn, tay khẽ cởi y phục của nàng, không khí
trong phòng bỗng chốc trở nên ám muội hơn bao giờ
Bỗng, cửa cung nàng bị mở toang, kèm theo tiếng khóc thê
lương, “Mẫu hậu, con …”