Nhìn nam tử an nhiên chìm trong giấc ngủ trước mắt, Phụng Nhan khẽ đưa
tay chạm vào bờ má chàng, nhẹ nhàng lên tiếng. Những lời nói đó tràn
ngập ôn nhu và tình cảm nhưng chúng lại được phát lên quá nhỏ, khiến cho ngay cả bản thân Phụng Nhan cũng không biết được, rốt cuộc mình nói cho chàng ta nghe hay cho chính bản thân mình nữa
“Hoàng Liễu, tên khờ này. Ngươi còn định ngủ đến bao giờ nữa? Chẳng lẽ ngươi không định tỉnh giấc hay sao?”
Hình ảnh người nam tử bồn chồn cầu hôn đêm hôm ấy tự dưng lại tràn về
trong tâm trí Phụng Nhan khiến cho đôi tay trắng trẻo lưu luyến, không
nỡ rời xa gò má Hoàng Liễu. Phụng Nhan đứng im, chăm chú quan sát chàng, và chợt, một nụ cười được vẽ lên khuôn mặt ngập tràn nữ tính của người
luôn được Tử Y gọi bằng hai tiếng “điệu đà”
“Kể từ sau ngày hôm đấy, chúng ta vẫn chưa có dịp trò chuyện với nhau
thêm câu nào. Hoàng Liễu, ngươi cũng biết rồi đó. Ta không thể nào trở
thành nương tử của ngươi được. Ngươi chắc hẳn phải cảm thấy bị lừa dối,
tổn thương lắm có phải không?”
“Hoàng Liễu, ta quả thực không có ý định dối lừa ngươi. Nếu như ta biết
được, ngươi có cảm tình với ta, ta sẽ nói ra sự thực sớm hơn để ngươi có thể nhanh chóng quên ta, nhanh chóng quên đi mối tình không có kết cục
này”
“Ngươi biết không, từ trước đến nay, ta không phải là người thức đêm. Lý do là bởi, ta lo sợ điều đó sẽ ảnh hưởng không tốt đến bản thân mình.
Nhưng, đêm nay, ta … ta không thể nào chợp mắt được. Phải chăng, đó là
vì ngươi? Vì cái cảm giác tội lỗi đang không ngừng ăn mòn thâm tâm ta?”
“Hoàng Liễu, ngày đó, ta để việc mang ngươi trở lại Thiên Lang cho huynh đệ Khuynh Đình không phải bởi ta cần đi ngủ sớm. Mà là bởi, ta không
thể … lúc đó ta chưa thể đối diện với ngươi được. Ngươi chắc sẽ hiểu cho ta chứ?”
Gió đêm thổi vào bên trong phòng, đùa nghịch mái tóc đen nhánh của một
Hoàng Liễu đang say giấc nồng – giấc ngủ mà không ai biết được, rốt cuộc lúc nào chàng mới chịu tỉnh giấc. Chầm chậm đưa tay chỉnh lại mái tóc
rối bời của chàng, Phụng Nhan ân cần nói, “Ta biết cảm giác khi trong
tâm trí mình tồn tại một người nó là như thế nào. Ngươi cũng đừng có
ngạc nhiên như vậy, ta cũng có người ta yêu chứ bộ! Chẳng qua, ta và
người ấy … chuyện đó phức tạp lắm… rối ren lắm…”
Đi về phía cửa sổ đang mở tung, Phụng Nhan dừng bước, quay lại nhìn
Hoàng Liễu một lần thêm nữa, “Hoàng Liễu, ta về đây. Khi khác ta sẽ đến
thăm ngươi”
“Cạch” một tiếng, cánh cửa sổ khép chặt lại. Cảnh vật trong phòng lại
trở về im lìm như trước, như chưa hề có ai ghé qua, chưa hề có người đến thăm vị hoàng tử say ngủ Hoàng Liễu vậy
Bên ngoài phòng, dưới ánh trắng mờ ảo, một thân ảnh thon dài chăm chú
quan sát nhất cử nhất động của Phụng Nhan. Vừa nhìn, ngón tay người đó
vừa chầm chậm di chuyển trên cây sáo ngọc của mình, “Điệu đà, ta biết
ngươi cảm thấy không an tâm về tình trạng của Hoàng Liễu. Nhưng, đó nào
phải do lỗi của ngươi?”
-------------------------------------------
Vĩ Đồ quốc
Do không thể đấu lại với sự năng động quá mức và năng lượng có phần dư
thừa của Tuấn Khởi, Tuyết Lăng và Khởi Tân đành lui về bãi có cách chỗ
xích đu không xa ngồi nghỉ, để mặc cho đại ca mình đắm chìm trong niềm
vui của riêng mình
Tuyết Lăng đưa mắt nhìn quang cảnh tứ phía, nhìn vạn vật xung quanh và
rồi, không biết tự lúc nào, ánh mắt nàng đã dừng lại trên khuôn mặt của
nam tử đang ngồi ngay sát mình
“Nhị ca, huynh và đại ca bao giờ sẽ rời khỏi Vĩ Đồ?”
Kỳ sát hạch pháp sư cũng đã kết thúc được một thời gian rồi, những ngày
tháng ba huynh đệ ta bên nhau xem ra sắp đến hồi chấm dứt. Ta … ta …
thật chưa muốn rời xa đại ca, nhị ca ta, ít nhất là trong khoảng thời
gian sắp tới. 4 năm, đã 4 năm nay, ta mới được gặp lại hai huynh ấy. Dù
cho ta đã cho người theo sát họ, âm thầm bảo vệ họ, không ngừng báo cáo
tin tức của họ cho ta nhưng đó làm sao so sánh được cảm giác khi được ở
bên họ mỗi ngày cơ chứ???
Đang nhìn về phía Tuấn Khởi, nghe được câu hỏi của Tuyết Lăng, Khởi Tân
bèn quay người về phía nàng, trìu mến nói, “Ta và đại ca sẽ không rời
khỏi Vĩ Đồ!”
Tuyết Lăng nhíu mày, “Tại sao vậy nhị ca?”
Khởi Tân đưa tay về phía khuôn mặt Tuyết Lăng, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm
vào mũi nàng khiến cho đôi gò má Tuyết Lăng tựa như bị lửa âm ỉ đốt, “Ta và đại ca sẽ không rời khỏi Vĩ Đồ mà là ba chúng ta sẽ cùng nhau rời
khỏi Vĩ Đồ. Muội muội, muội có muốn đi cùng chúng ta phiêu du giang hồ
không?”
“Thật sao? Nhị ca, huynh nói thật đấy chứ?”
Nghe được những điều mà mình luôn mong mỏi, Tuyết Lăng có chút không tin vào tai mình được nữa. Đúng vậy, trước nay, nàng luôn ao ước được cùng
với Tuấn Khởi, Khởi Tân chung đường chứ không còn phải nghìn dặm cách
trở như trước nữa. Nhưng, nàng không dám lên tiếng bởi sợ rằng sẽ làm
ảnh hưởng đến hai huynh trưởng của mình
Hai đại nam nhân đã quen đi với nhau, nay có thêm một nữ tử, sao có thể
không xảy ra rắc rối cho được cơ chứ? Dù cho nàng không phải dạng tiểu
thư vô dụng, cả đời chưa bước khỏi phủ, không biết làm bất cứ chuyện gì. Nhưng nam nhân và nữ tử cũng có sự khác biệt, cùng nhau lên đường sẽ
không tránh khỏi những phiền toái nhất định
Khởi Tân gật đầu, “Trước nay đã bao giờ nhị ca nói dối muội bao giờ chưa?”
Tuyết Lăng mỉm cười rồi chầm chậm lắc đầu. Bỗng, trên cổ tay trắng ngần
của Khởi Tân có một thứ thu hút ánh mắt nàng, khiến cho nàng không thể
không lên tiếng, “Nhị ca, chiếc vòng tay đó … là…?”
Quay xuống nhìn chiếc vòng ngọc màu xanh ngọc bích Tuyết Lăng đang chăm
chú nhìn, Khởi Tân khẽ mỉm cười rồi đáp lời, “Chiếc vòng ngọc này là do
một vị bằng hữu tặng cho huynh đấy”
Mỉm cười! Nhị ca mỉm cười ư? Trước nay, chỉ khi ở bên ta và đại ca, ở
bên phụ mẫu, huynh ấy mới mỉm cười. Thế nhưng, khi nói về vị bằng hữu bí ẩn này, huynh ấy lại mỉm cười ư?... Khoan đã, ta nghĩ đi đâu vậy chứ…
“Nhị ca, vị bằng hữu đó của huynh là nam nhân hay là nữ nhân vậy?”
“Muội muội, vị bằng hữu đó là một nữ nhân. Khi nào có dịp, ta sẽ giới
thiệu muội với nàng ấy. Ta tin rằng, muội sẽ có cảm tình với nàng ấy
cũng như ta và đại ca vậy”
“Đại ca cũng biết nàng ta ư? Nhị ca, vậy sao muội không thấy đại ca đeo vòng tay giống huynh?”
Khởi Tân thở dài, “Hôm đó đại ca lại không đi cùng ta với nàng ấy nên
chỉ có ta mới có chiếc vòng này thôi? Tuyết Lăng, muội sao vậy?”
Tuyết Lăng mỉm cười rồi đứng lên, cúi người xuống nói với Khởi Tân, “Nhị ca, muội cảm thấy hơi mệt trong người nên muội về phòng nghỉ trước đây. Nhị ca với đại ca về sau nhé”
Đi được vài bước, như nhớ ra chuyện gì đó, Tuyết Lăng liền quay lại nhìn Khởi Tân, “Nhị ca, thời gian chúng ta ở lại Vĩ Đồ cũng lâu rồi. Nếu
được, muội muốn mấy hôm nữa ba chúng ta sẽ lên đường. Huynh nhớ hỏi ý
kiến đại ca, nếu được thì chúng ta làm vậy nhé”
Khởi Tân đáp lời, “Ừk. Để huynh nói lại với đại ca. Chắc huynh ấy cũng
đồng ý thôi. Muội đừng lo”. Sao ta có cảm giác muội muội có đôi chút là
lạ nhỉ? Hay là do ta suy nghĩ quá nhiều?
Trên đường trở về phòng nghỉ, Tuyết Lăng cảm thấy hành động lúc nãy của
mình có phần ngớ ngẩn. bằng hữu là nữ nhân thì có sao? Chắc gì đó đã
phải là người huynh ấy yêu cơ chứ? Tuyết Lăng ơi là Tuyết Lăng, mày sống hai kiếp rồi mà sao vẫn có thể hành động ấu trĩ như thế cho được???
Chợt, trong đầu nàng vang lên một tiếng nói hết sức thân thuộc, “Chủ
nhân, người đừng để tâm quá nhiều. Tiểu yêu nghĩ Khởi Tân công tử chỉ
coi đó là món quà của bằng hữu không hơn không kém mà thôi”
“Dạ Cơ, là ngươi sao? Ở trong ngọc lâu, ngươi đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện của ta và nhị ca rồi ư?”
“Chủ nhân, tiểu yêu xin lỗi vì đã nghe lén người và Khởi Tân công tử, chỉ là…”
“Không sao. Dạ Cơ, ngươi biết không? Nhiều lúc, ta thật ngưỡng mộ ngươi
và Hồng Tuyết. Lớn lên như huynh muội, yêu thương nhau với tư cách tình
nhân và rồi ở bên nhau dưới danh nghĩa phu thê. Đôi khi, ta tự hỏi lòng
mình rằng, liệu ta và nhị ca có thể có được cái kết cục hạnh phúc như
ngươi và Hồng Tuyết hay không? Dạ Cơ, mong ước đó của ta có phải quá xa
vời?”
Đi đến một khúc cua vắng vẻ, nơi không có một bóng người hiện hữu, Dạ Cơ liền rời ngọc lâu, xuất hiện bên cạnh Tuyết Lăng. Đưa tay ôm Tuyết Lăng vào lòng, Dạ Cơ ôn nhu cất tiếng, “Chủ nhân, người đừng lo. Trên thế
gian này, nữ nhân có thể so sánh với người còn chưa có ra đời. Tiểu yêu tin rằng Khởi Tân công tử sẽ không thể chọn người con gái nào khác
ngoài người”
Ta cũng hy vọng như vậy. Dạ Cơ, ta thật sự hy vọng như vậy…
Chủ nhân của Dạ Cơ ta là ai cơ chứ? Đó là người nữ tử đã sáng tạo nên Ám Dạ các, Huyền Thiên lâu, Tư Ảnh môn ở tuổi thứ 6. Thử hỏi, thế gian này có người con gái nào tài giỏi hơn nàng không? Đâu chỉ vậy, nàng đối xử
với thân nhân của nàng bằng cả tấm lòng thành, bằng cả con tim nóng. Một người con gái có tài, có đức làm sao có thể không khiến cho trái tim
nam nhân nàng yêu rung động cơ chứ???
Ta tin, Khởi Tân công tử chắc chắn có tình cảm với chủ nhân. Từng hành
động, cử chỉ thân mật của chàng, từng sự quan tâm, lưu ý đến chủ nhân
nào phải giả tạo? Chủ nhân, người chẳng nhẽ không hiểu điều đó hay sao?
-------------------------------------------
Dìu Mộc Nhã về phòng, Hoàng Quân ngồi im trên ghế suy nghĩ về tình trạng của Hoàng Liễu, Hoàng My mà ngự y mới nói. Tại sao lại xảy ra nhiều
chuyện như vậy chứ??? Ta …
Bỗng, toàn bộ nến trong phòng vụt tắt, Hoàng Quân không chút suy nghĩ
liền chạy đến bên Mộc Nhã bảo vệ nàng, đề phòng có chuyện bất trắc xảy
ra
“Hoàng Quân hoàng tử … ak không, sau hôm nay, người sẽ trở thành quân vương của Thiên Lang. Ta phải đổi cách xưng hô chứ nhỉ?”
Một giọng nói chầm chậm vang lên trong đêm tối khiến cho Hoàng Quân khẽ nhíu mày, “Các chủ, là người sao?”
“Là ta. Hoàng Quân, điều ta hứa với người, ta đã làm xong. Bây giờ không phải là lúc người hoàn thành thỏa thuận của chúng ta hay sao?”
Hoàng Quân giơ bàn tay về phía tiếng nói phát ra, ý bảo dừng lời rồi lên tiếng, “Các chủ, ta đã nói với ông rằng phải đảm bảo an toàn cho Hoàng
Liễu, cớ sao đệ ấy lại…”
“Hoàng Quân, người hiểu nhầm rồi. Thương tích trên người Hoàng Liễu không phải do ta gây ra”
“Không phải do các chủ người chẳng nhẽ là do… “ Một suy nghĩ chạy dọc
trong đầu Hoàng Quân khiến cho lời nói của chàng trở nên có chút run
rẩy, ngắt quãng. Thấy vậy, Mộc Nhã liền đưa tay xuống nắm chặt lấy bàn
tay chàng, “Các chủ, là Hoàng Lực làm có phải không?”
“Mộc Nhã hoàng hậu, người nói không sai. Đích thực thương tích trên
người Hoàng Liễu là do Hoàng Lực gây nên. Mải nói chuyện chính nên ta
quên không chúc mừng hai người đã có thể đường đường chính chính ở bên
nhau. Đắc tội, đắc tội”
Hoàng Quân mở lớn mắt, lắp bắp nói, “Làm … làm sao… các chủ biết chuyện của ta và Mộc Nhã?”
“Nếu không biết được cả những chuyện như vậy, làm sao ta có thể làm các
chủ Ám Dạ các. Hoàng Quân, ta hy vọng ngươi đừng đi vào vết xe đổ của
Hoàng Lực, đối xử với thân nhân mình như cỏ rác”
Siết chặt tay Mộc Nhã, Hoàng Quân kiên định đáp lời, “Tuyệt đối không.
Các chủ, ta đã đồng ý sẽ thực hiện giúp người 3 việc. Đó là những việc
gì, xin người cứ nói”
Mộc Nhã lo lắng đưa mắt nhìn Hoàng Quân, nội tâm nàng không hiểu sao lại cảm thấy lo sợ trước những yêu cầu của vị các chủ bí ẩn này. Ngộ nhỡ,
ngộ nhỡ, hắn ta đòi lấy mạng của Hoàng Quân thì sao? Không… không đâu…
ta đang nghĩ vớ vẩn gì vậy??? Sao có thể có chuyện đó cơ chứ?
Tuyết Lăng mỉm cười, nhè nhẹ đáp, “Việc đầu tiên ta muốn người làm giúp
ta chính là tổ chức một kỳ thi tuyển chọn pháp sư cho Thiên Lang! Hoàng
Quân, người nghĩ mình có làm được không?”
Đang yên đang lành lại muốn ta tổ chức thi tuyển pháp sư? Chẳng nhẽ, các chủ muốn… thâu tóm Thiên Lang ta!
“Được, Ta đồng ý. Đợi ta lên ngôi báu, đất nước tạm thời ổn định sẽ làm theo ý người. Vậy còn 2 việc còn lại?”
“Hiện tại ta chưa nghĩ ra. Khi nào cần ta sẽ liên lạc với người. Còn giờ ta xin phép cáo lui. Tạm biệt Hoàng Quân, Mộc Nhã”
Ngay khi dứt lời, tất cả nến trong phòng Mộc Nhã liền bừng sáng lại thế
nhưng bóng hình người vừa lên tiếng không hề hiện hữu. Quay sang nhìn
Hoàng Quân, Mộc Nhã phân vân hỏi, “Hoàng Quân, các chủ Ám Dạ các muốn
chàng tổ chức một kỳ thi pháp sư có phải là vì hắn muốn nhân cơ hội đó
cho người của mình vào triều đình, từ đó dễ bề khống chế chàng không?”
Hoàng Quân gật đầu, đưa mắt nhìn Mộc Nhã, thận trọng nói, “Ta cũng nghĩ
vậy. Dù biết làm thế sẽ mang lại nhiều rắc rối sau này nhưng ta lại
không thể không làm. Nàng cũng thấy đấy, vị các chủ bí ẩn này muốn xuất
hiện lúc nào là xuất hiện, thản nhiên ra vào Thiên Lang cung như chốn
không người. Nếu ta bội ước, rất có thể…”
“Thiếp biết. Vậy giờ chúng ta phải làm sao? Chẳng nhẽ đứng yên nhìn người của Ám Dạ các xâm nhập vào nước ta như vậy ư?”
“Mọi chuyện đâu có dễ như vậy. Đã là kỳ thi thi tuyển toàn quốc thì số
lượng người tham gia sẽ vô cùng lớn. Nếu các chủ có thể cho người của
mình tham gia, chẳng nhẽ ta lại không thể làm như vậy sao?”
“Nhưng Ám Dạ các là tổ chức sát thủ bậc nhất thiên hạ. Người các chủ
phái đến chắc chắn không phải tầm thường. Hoàng Quân, liệu người của
chúng ta có thể có cơ hội chiến thắng?”
“Nàng yên tâm. Để tăng cường cơ hội chiến thắng của ta, ta sẽ chỉ cho
người Thiên Lang hoặc sinh sống lâu năm tại Thiên Lang tham gia. Nếu
không thuộc hai trường hợp trên thì phải có sự bảo đảm của người tại
đây. Như vậy, ít nhất ta cũng có thể biết được bọn họ từ đâu đến để còn
đề phòng”
“Thế là, vấn đề duy nhất của chúng ta chỉ còn lựa chọn người tham gia
thi tuyển thôi, đúng không? Hoàng Quân, chàng đã nghĩ xem đó sẽ là những ai chưa?”
“Mộc Nhã, trong lòng ta hiện đang nghĩ đến 1 số người mà chắc hẳn nàng cũng đã nghe tên”
“Đó là ai vậy?”. Người ta đã nghe tên? Lại có phép thuật cao cường? Rốt cuộc đó là ai???
Hoàng Quân ôn nhu nhìn Mộc Nhã, khóe miệng chàng nhếch lên tạo thành một hình bán cầu vô cùng tươi tắn, “Thế Thành và những người bạn của cậu
ta”