Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 92: Bình an



Khuynh Vũ dùng hết tất cả sức lực mình có, chạy mãi, chạy mãi về phía trước. Mồ hôi tuôn như suối, thấm đẫm tà áo xanh lá chàng khoác trên mình

Một chút … chỉ một chút nữa thôi … chỉ một chút nữa thôi …

Đuôi Hydra hất mạnh. Yên Chi bay về phía sau. 8 chiếc đầu Hydra đột ngột chuyển hướng lao thẳng đến chỗ Khuynh Vũ

Cơ thể chàng được tắm trong máu của Hỏa Kỳ Lân, cộng thêm lớp áo giáp tạo thành từ vảy Hắc Long, đủ để bảo vệ an toàn sinh mạng của chàng trước sự tấn công của bất kỳ yêu quái cũng như pháp sư nào

Nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ không khiến cơ thể chàng chịu chấn động mạnh!

Khuynh Vũ, chỉ là một thư sinh không sở hữu phép thuật, bất cứ chấn động nào lên cơ thể cũng đủ khiến chàng chịu đau đớn. Đừng nói tới việc kẻ gây nên chấn động đó, lại là một trong những Thượng cổ thần yêu vang danh thiên hạ!

Nếu không phải nhờ có khí của Dạ Nguyệt bao bọc lấy chàng, chỉ e chàng, cũng như tất cả người ở đây, đều đã bị kết liễu bởi hơi thở chứa đầy chất độc của Hydra rồi!

Mắt thấy 8 chiếc đầu Hydra tiến sát đến bên Khuynh Vũ, Yên Chi đau lòng hét lớn, “Vũ ca, cẩn thận”. Ngay lúc này, nàng chỉ muốn lao về phía chàng, xóa tan nguy hiểm rình rập sinh mạng chàng, đẩy lùi Hydra cho chàng … nhưng … nàng làm không được

Trải qua một hồi chiến đấu lâu dài, cộng thêm cú hất vừa rồi của Hydra, nàng đã sớm không còn chút sức lực nào nữa cả. Giờ đây, việc duy nhất nàng có thể làm, là nằm đó, trên mặt đất lạnh lẽo tựa hàn băng, mở to mắt nhìn nam tử nàng yêu bị những chiếc đầu hung tợn của Hydra tấn công

Một luồng sáng trắng từ thân hình khổng lồ của Hydra lóe lên

Mặt hồ đen kịt trở nên tinh khiết, sáng trong đến lạ thường

8 chiếc đầu Hydra dừng giữa không trung. Nằm giữa chúng là một nam thanh niên khuôn mặt thanh tú, thân hình mảnh khảnh với đôi mắt ánh lên nét kiên định tựa thạch bàn. Mồ hôi chàng tuôn trào, thân mình chàng run rẩy khi nhận thấy những chiếc răng nanh sắc nhọn của Hydra chỉ còn cách bản thân chưa đầy 10 cm

Ánh sáng trắng quét khắp nơi kết giới, đánh thức những thân hình chật vật bất tỉnh nơi đây

Một cánh cửa bao quanh bởi 8 chiếc đầu Hydra hiện lên. Từ trong bước ra là một người con gái mang vẻ đẹp thuần khiết tựa ngọc, xinh đẹp tựa hoa, với tà bạch y trong trẻo, không vướng chút bụi trần

Khuynh Vũ nhìn nàng, hốc mắt chàng đỏ hoe, nội tâm chàng chấn động

Chủ nhân … chủ nhân … nàng không sao … nàng thật sự không sao ...

8 chiếc đầu Hydra thu hồi thế công, trở về với mặt hồ tinh khiết của mình

Tuyết Lăng nhìn Khuynh Vũ, thoáng bất ngờ khi không hiểu sao chàng lại có mặt ở đây. Lời còn chưa kịp cất, một thân hình thanh tú với đuôi cá ngọc bích, đôi cánh thiên thần bay tới, ôm chầm lấy nàng, nỉ non từng tiếng

“Mẹ … mẹ … mẹ đã trở lại rồi … Mẹ đã trở lại rồi …”

Dây chuyền Khai Tâm bừng sáng phát ra tiếng nói nghẹn ngào của Thế Thành, “Mẹ … mẹ …”

Dùng tay vỗ về tấm lưng run rẩy của Ngọc Giai, Tuyết Lăng ôn nhu nói, “Ta không sao … ta không sao …”

Hồng Phụng Nhan trườn tới, Đán Tử Y phi thân, Khuynh Đình và Khuynh Kỳ tung cánh cùng bay, Nhật y vội vã chạy, bao quanh Tuyết Lăng, “Thánh chủ … Thánh chủ …”

Tú Sinh, Bạch Băng, Khuynh Vũ, Yên Chi, Đán Thần, Tử Vân, Hồng Tuyết, Dạ Cơ ngồi dậy, chạy nhanh về chỗ nàng, “Chủ nhân …”

Hồng Hoa, Hoàng Điệp nước mắt như mưa, lao tới ôm chầm lấy Tuyết Lăng, “Tiểu thư …”

Phút chốc bị cả núi thịt đè lên người, Tuyết Lăng có chút hít thở không thông. Bị Hydra nuốt chửng ta còn không chết, chẳng nhẽ lại gặp họa vì bị … ôm sao??? Thật là … một người, hai người còn được … đây … cả 14 người cùng lúc … ta … ta …

Tuyết Lăng thật sự không biết phải làm sao với những người trước mặt mình nữa. Đến lúc này, không cần nói cũng biết duyên cớ làm sao mà họ có mặt đầy đủ, không thiếu một ai ở chốn này

“Dừng! Các ngươi có để cho ta thở nữa không đây???”

Tất cả cười trừ một tiếng rồi từng người từng người buông tay, tạo thành một khoảng không vừa đủ, tránh cho Tuyết Lăng bị chết ngạt

Nhìn cả đám ai nấy quần áo rách rưới, thân thể xước xát với những vết thương lớn nhỏ khác nhau, Tuyết Lăng không nói gì chỉ cười một cái, nụ cười tươi rói đến vô ngần

Đối diện với nụ cười đẹp như tranh vẽ của nàng, sống lưng của mọi người không khỏi lạnh toát. Hồng Hoa đẩy Hoàng Điệp, Hoàng Điệp đẩy Dạ Nguyệt, Dạ Nguyệt đẩy Hồng Tuyết, Hồng Tuyết đẩy Dạ Cơ, Dạ Cơ đẩy Tử Vân, Tử Vân đẩy Đán Thần, Đán Thần đẩy Khuynh Vũ, Khuynh Vũ đẩy Yên Chi, Yên Chi đẩy Bạch Băng, Bạch Băng đẩy Tú Sinh, Tú Sinh đẩy Hồng Phụng Nhan, Hồng Phụng Nhan đẩy Đán Tử Y, Đán Tử Y toan đẩy Khuynh Đình thì bị Khuynh Kỳ lườm một cái, bất đắc dĩ quay sang đẩy Nhật Vy lên trước

Nhật Vy há hốc mồm, không thể tin được bản thân phút chốc trở thành con tốt thí

Các ngươi … các ngươi bắt nạt ta … các ngươi bắt nạt ta … Không biết đâu … không biết đâu …

“Tất cả … các ngươi là một lũ khờ … các ngươi có biết không? Ta đã dặn biết bao lần rồi … gặp kẻ địch quá mức lợi hại, đánh không lại thì phải biết đường mà chạy đi chứ. Mạng còn, lo gì thiếu cơ hội báo thù. Vậy mà … các ngươi … không những không chạy mà còn … mà còn tự mình đi nộp mạng … các ngươi quên sạch điều ta dặn rồi có phải không?”, Tuyết Lăng bình tĩnh nói

Nội tâm nàng há có thể không đau? Há có thể không xót? Những người trước mặt nàng, đều là những kẻ tứ cố vô thân, một tay nàng nhặt về, một tay nàng trau dồi, một tay nàng chăm sóc, trân trọng không khác gì trân châu ngọc bảo … Vậy mà … vậy mà …

“Nhất là ngươi, Khuynh Vũ. Phép thuật ngươi chẳng có, sức khỏe chỉ ở mức đủ dùng. Ngươi tới cái chốn này mà làm gì? Nếu không phải ta xuất hiện đúng lúc, ngươi rất có thể … rất có thể … Còn cả ngươi nữa, Đán Tử Y. Một khi quá sức, ngươi sẽ trở thành cái dạng gì? Ngộ nhỡ, ngươi không thể trở lại bình thường được thì sao? Các ngươi … các ngươi …”

Giỏi! Giỏi cho 1 đám các ngươi!

Các ngươi thật sự quá giỏi!

Toàn thể mọi người cúi đầu, im thin thít nghe Tuyết Lăng nói, không một lời giải thích, chẳng một lời phân trần. Từ lúc quyết định sẽ chiến đấu với Hydra, bọn họ biết chuyện này rồi sẽ tới. Tuyết Lăng nhất định sẽ cho bọn họ một bài

Nhưng họ có quan tâm không? Không hề!

Bởi, chỉ khi nàng còn sống, nàng mới có thể mắng mỏ bọn họ, mới có thể lên lớp bọn họ, không phải sao?

Người chết đi rồi, tất cả đều sẽ biến mất!

Tuyết Lăng làm sao không biết suy nghĩ của bọn họ, làm sao không biết sự lo lắng của họ dành cho mình. Nàng biết hết. Nàng hiểu hết. Nhưng chính vì vậy, nàng lại càng giận, lại càng tức. Nếu lúc nào nàng gặp nguy hiểm, họ cũng đều liều mạng như thế này. Vậy, ngộ nhỡ một ngày, ngộ nhỡ một ngày …

“Ngộ nhỡ, một ngày, ta … ta không thể … không thể trở về …”

Thì họ sẽ ra sao? Rồi họ sẽ thế nào đây?

Trái tim nàng như bị ai đó bóp nghẹn khi nghĩ tới cái viễn cảnh đen tối, cái viễn cảnh đáng sợ đó. Trên đời này, vốn dĩ chẳng có ai là vô địch. Nàng cũng vậy. Dẫu cho giờ đây, so với những người đồng trang lứa, nàng là một thiên tài. Nhưng như vậy thì sao? Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Một ngày nào đó, nàng sẽ gặp phải đối thủ sở hữu sức mạnh hơn nàng, gấp nhiều nhiều lần

Tỷ như … Hydra vậy …

Đến khi đó … liệu nàng có còn may mắn như ngày hôm nay?

Hay chăng … nàng sẽ …

Ngọc Giai nhắm mắt ngọc, chuyển đổi vị trí với Thế Thành. Thế Thành đau xót nhìn Tuyết Lăng lên tiếng, “Mẹ, con biết, mẹ nói những lời này, là vì nghĩ cho chúng con, muốn tốt cho chúng con. Nhưng mẹ ơi, chẳng nhẽ mẹ đã quên, nếu không có mẹ, tổ ấm của chúng con, mái nhà cho chúng con yêu thương, cho chúng con tình thân sẽ chẳng tồn tại? Mẹ, mẹ đau lòng khi chúng con chịu tổn thương, vậy bọn con có thể vui vẻ nhìn mẹ chịu thương tổn ư? Mẹ, ngay cả hôm nay mẹ có phạt chúng con thế nào, la mắng chúng con ra sao, chúng con cũng sẽ không xin lỗi vì việc mình đã làm. Không có mẹ, tổ ấm không còn, chúng con rồi sẽ sống ra sao?”

Nước mắt lăn dài trên gò má Tuyết Lăng, trên gò má Thế Thành, trên gò má của tất cả nam thanh nữ tú có mặt tại đây

Tuyết Lăng trầm ngâm không nói tiếng nào. Một lúc lâu sau, đôi môi nàng mới khẽ chuyển động, “Ta biết rồi” rồi cúi đầu trước đám Thế Thành, “Ta xin lỗi vì đã khiến cho mọi người lo lắng. Từ nay về sau, ta sẽ cố hết sức mình, không để cho chuyện hôm nay tái diễn”

Ngạc nhiên, sửng sốt rồi sau đó là cảm động, mắt ai nấy dâng lên một làn nước mỏng. Đặc biệt là Dạ Cơ, lúc này, chỉ thiếu chút nữa là nàng có thể khóc ngon lành

Hydra quan sát đám người trước mặt, nhất là người thiếu nữ với bạch y phấp phới chính giữa hồi lâu rồi chầm chậm chìm dần xuống hồ nước

Tuyết Lăng quay đầu, từ ái nhìn Hydra, “Bé con, tỷ tỷ nhất định sẽ chờ bé con … Nhất định …”

Khi thân hình to lớn của Hydra đã hoàn toàn biến mất dưới mặt hồ tinh khiết, bạch quang lại lóe lên, đem cả hồ nước, cả Hydra cùng yêu khí của nó hoàn toàn biến mất, trả lại nơi đây khung cảnh vốn có

Kết giới mờ dần, mờ dần, có khả năng tan biến bất cứ cứ lúc nào

Một bãi đất bỏ hoang, ngổn ngang toàn rác thải hiện lên trong tầm mắt Tuyết Lăng. Nhìn cảnh tượng trước mặt, Tú Sinh không khỏi bất ngờ, “Đây … đây … đây …”

Dạ Cơ thấy chàng như vậy liền hỏi, “Đệ đệ, đệ biết nơi này sao?”

Tú Sinh gật đầu, “Đây … chính là nơi … đệ được sinh ra. Hay nói cách khác, là nơi đệ gặp phụ thân lần đầu tiên”

Dạ Cơ nhớ lại những lời phụ thân nàng nói trước lúc lâm chung

“Khi ta tỉnh lại, nhà chúng ta nay đã trở thành một khu rừng rậm rạp, đông đúc yêu quái. Là 1 linh hồn yếu ớt, không thể chống trả, ta trở thành một món mồi ngon cho chúng yêu, giúp chúng tăng cường yêu lực. Sợ hãi bởi điều đó, nhân lúc sức lực còn nhiều, ta liền di chuyển đến một bãi phế liệu gần đấy sinh sống qua ngày cho đến khi Xích Lôi xuất hiện”

Nếu đây là bãi phế liệu nơi phụ thân gặp Xích Lôi, vậy thì … vậy thì …

Hồng Tuyết nói, “Vậy thì, căn nhà năm xưa ta cùng nương tử và phụ thân ở … chắc chắn chỉ đâu đó quanh đây!”

Tuyết Lăng nhớ lại trước khi tan biến vào hư vô, phụ thân Dạ Cơ chỉ kịp thốt lên một tiếng “Nhà” khi nàng hỏi người về bí mật về nguồn gốc của nhị họ tam quốc

Chẳng nhẽ, ý người muốn nói, bí mật đó được người cất giữ … tại ngôi nhà năm xưa của người!

Mắt thấy kết giới của Hydra chỉ còn vài giây nữa là biến mất, Tuyết Lăng gác lại trăm mối ngổn ngang trong lòng mình, thu hồi những người khác về lại nhẫn giới, chỉ để lại như trước Hồng Tuyết, Đán Thần và Tử Vân

Kết giới vừa mất, Đán Kỳ Anh như người mất trí, chạy bổ về phía Đán Thần, ôm chầm lấy chàng, “Con không sao … Tốt quá … Con thật sự không sao …”

Bàn tay nàng xước sẹo với những vết thương ngang dọc, lớn nhỏ khác nhau. Trong số đó, còn có cả những vết thương còn đang rỉ máu

Đán Thanh nhìn sư phụ mình, thâm tâm không khỏi cảm thấy khó hiểu. Kể từ khi bị kết giới của Hydra ngăn cách, sư phụ dường như mất đi sự bình tĩnh thường ngày. Người như phát điên, không ngừng tấn công kết giới Hydra dẫu biết là vô ích

Nếu không, tại sao đôi tay người lại chịu nhiều thương tích đến thế kia? Tại sao thân thể người lại suy yếu đến mức này?

Tại sao, tại sao, sư phụ lúc nào cũng đối xử đặc biệt với Đán Thần đến thế?

Tại sao, đối với người, hắn lúc nào cũng là “đại đồ đệ” không thể thay thế?

Tại sao?

Đán Lĩnh nắm chặt tay thành quyền, gương mặt sắc lạnh nhìn về phía Đán Thần. Đán Tiểu Mỹ đi tới, dùng ánh mắt tràn đầy tình cảm quan sát Đán Thần

“Đại sư huynh, người không sao … Vậy là tốt rồi …”

Với nàng, Đán Thần mãi mãi là đại sư huynh. Dù cho giờ đây Đán Lĩnh đã lên thay vị trí của chàng, chàng sẽ luôn luôn là đại sư huynh của lòng nàng, của riêng nàng mà thôi

Đán Thanh câm lặng trong tức tối

Tằng Gia Hiển nhìn quanh một hồi rồi cất lời, “Thế Ngọc Lăng, Hydra đâu rồi … chẳng nhẽ …”

Tuyết Lăng mỉm cười, “Hydra đi rồi…”

“Đi rồi? Là đi đâu? Còn nữa, làm sao ngươi lại …?”

Rõ ràng nàng ta đã bị Hydra nuốt chửng, vậy mà giờ lại xuất hiện không chút thương tích? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thế Ngọc Lăng, ngươi là ai?

Tuyết Lăng không đáp lời mà quay người, cùng với Hồng Tuyết, Tử Vân và Đán Thần cất bước rời đi. Đán Kỳ Anh rời khỏi thân thể Đán Thần, ánh mắt đảo về phía Tử Vân mang theo một chút ấm áp

Trải qua một hồi chiến đầu sinh tử bên nhau, ác cảm của bà với Tử Vân đã giảm phần nào. Tuy nhiên chừng đó vẫn chưa đủ để cho bà chấp nhận mối quan hệ của nàng với Đán Thần

Yêu quái và Pháp sư đã định sẵn là không thể ở bên nhau!!!

Không bao giờ có thể ở bên nhau!!!

Tằng Gia Viên, Tằng Tiểu Hắc lẳng lặng đứng một bên, không nói tiếng nào

Bóng dáng đám người Tuyết Lăng xa dần, xa dần rồi khuất hẳn, mang theo hai ánh mắt nồng cháy dán chặt sau lưng

Rắc rối của Tuyết Lăng khi tới Pháp Sư hội, có vẻ vẫn chưa thể chấm dứt!

-----------------------------------------------

Đêm tới, vạn vật chìm vào giấc ngủ bình yên

Tằng Gia Hiển ngồi bần thần suy nghĩ về chuyện mấy ngày trước. Chàng vạn lần không thể ngờ rằng, ở cái chốn khỉ ho cò gáy này lại xuất hiện Thượng cổ thần yêu Hydra

Nếu không phải nó đã rời đi … chỉ e … toàn bộ Pháp Sư hội sẽ …

“Cốc … cốc …”, tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên

Tằng Gia Hiển nói, “Vào đi”

Cánh cửa khẽ mở, thân ảnh nữ nhân xinh đẹp, mềm mại hiện lên, không ai khác chính là Tằng Gia Trúc

Khuôn mặt nàng thất thần, pha chút sợ hãi cùng lo lắng khôn nguôi. Bàn tay nàng nắm chặt lại, run rẩy từng hồi không dứt

Thấy vậy, Tằng Gia Hiển lo lắng hỏi, “Gia Trúc, ngươi có chuyện gì vậy? Nói với trưởng gia, trưởng gia sẽ làm chủ cho ngươi”

Tằng Gia Trúc nghe được những lời này của Tằng Gia Hiển, nước mắt rơi như mưa, hồi lâu không thể thốt nên lời

Tằng Gia Hiển chưa bao giờ thấy Tằng Gia Trúc như thế này. Đi theo chàng bao năm, có gian khổ, khó khăn nào mà nàng chưa trải qua? Trái với vẻ ngoài mong manh, yếu ớt, Gia Trúc là người con gái có quyết tâm ngút trời, không sợ khó, chẳng sợ khổ, mang trong mình ý chí kiên định, một ngày nào đó báo thù cho toàn gia

Đối diện với yêu quái tàn bạo, nàng không khóc

Đối diện với điều kiện sống khổ sở, nàng không khóc

Đối diện với cái chết cận kề, nàng không khóc

Vậy … rốt cuộc đã có chuyện gì … khiến cho nàng rơi lệ …

Rốt cuộc, đã có gì, xảy ra?

Tằng Gia Hiển vỗ về bờ vai run rẩy của Tằng Gia Trúc, “Gia Trúc, ngươi đừng khiến trưởng gia lo lắng. Nói đi, nói cho ta nghe, có chuyện gì rồi?”

Mâu quang ầng ậc nước, Tằng Gia Trúc ngước nhìn Tằng Gia Hiển, nỉ non từng tiếng, “Trưởng gia … dạo gần đây … không, chính xác … chính xác là mấy ngày hôm nay … con cứ cảm thấy có kẻ nào đó … đang theo dõi con … đang ngấm ngầm quan sát … từng nhất cử nhất động của con … Lúc đầu, con cứ nghĩ … tất cả do mình tưởng tượng ra … nhưng không … nhưng không … nãy, khi con đi tắm … có một bóng đen … một bóng đen … rình rập … Con … con … sợ lắm … sợ lắm … trưởng gia …”

Nghe hết những lời của Tằng Gia Trúc, Tằng Gia Hiển cảm thấy máu trong người mình sôi trào. Trong những vùng đất khác bị nhị họ tam quốc bỏ rơi như này, thân phận, à không, số phận con người không khác gì một mớ rác thải

Có bị vùi dập, vứt bỏ ra sao cũng chẳng ai buồn quan tâm, không ai buồn để ý

Sự thật phũ phàng đó, ta biết, Pháp Sư hội biết, toàn thể thiên hạ này đều biết

Nam nhi sức dài vai rộng còn hứng chịu đủ mọi khổ sở, nữa là phận nữ nhi?

Sĩ khả sát bất khả nhục

Nay lại còn có kẻ dám to gan lớn mật, giở thói dâm đãng với nữ nhân Tằng gia?

Thật sự quá mức khốn nạn … thật sự quá mức chó … thật sự quá mức …

Kẻ mất dạy đó có còn là con người nữa không? Tại sao lại đang tâm … lại đang tâm …

Tằng Gia Hiển im lặng một lúc rồi chậm rãi nói, “Gia Trúc, ngươi đừng lo … có trưởng gia ở đây, trưởng gia sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, quyết không để kẻ nào có ý đồ bất chính hãm hại ngươi! Ta xin lấy danh dự bản thân ra thề!”

Gương mặt sợ hãi của Tằng Gia Trúc xuất hiện một tia mừng rỡ không thể che giấu, “Trưởng gia … ngươi nói thật ư?”

Tằng Gia Hiển gật đầu, “Ta nói thật. Giờ, ngươi hãy về nghỉ ngơi đi. Tin ta, tất cả mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Có ta ở đây, còn có ai dám làm hại ngươi?”

Tằng Gia Trúc cảm kích vô vàn trước tấm lòng quan tâm của Tằng Gia Hiển dành cho mình. Nàng lấy tay gạt nhẹ nước mắt, cúi đầu cảm tạ Tằng Gia Hiển rồi khẽ quay mình rời đi

Nhìn bóng dáng nhỏ bé, đáng thương của Tằng Gia Trúc, Tằng Gia Hiển siết chặt tay thành quyền, “Lại có kẻ dám ở trong Pháp Sư hội giở trò dâm đãng? Đừng để ta tóm được, bằng không, ta sẽ khiến ngươi ân hận vì dám động vào Tằng gia nhân!”

Bên ngoài cánh cửa đóng kín, gương mặt sợ hãi, giàn giụa nước mắt của Tằng Gia Trúc nhanh chóng biến mất không chút dấu vết. Thay vào đó là sự vô cảm, lạnh lùng với sát khí đong đầy đáy mắt

-----------------------------------------------

Thiên Lang quốc

Hoàng Quân đứng im hồi lâu quan sát vỏ trai khổng lồ trước mặt. Chàng không sao hiểu được, một vỏ trai khổng lồ sao có thể là bảo vật trấn quốc của Thiên Lang? Rốt cuộc, nó sở hữu sức mạnh thần kỳ đến dường nào?

Đưa mắt về bức họa nam nhân trên tường, dựa vào hiểu biết cộng thêm tìm tòi của mình, Hoàng Quân biết, đó chính là Hoàng Duật, thánh quân khai sinh ra nước Thiên Lang. Sử sách có chép lại, năm đó, Yêu Vương xuất thế, yêu quái hoành hành khắp thiên hạ, đe dọa cuộc sống dân chúng nơi nơi

Với tinh thần nghĩa hiệp và tấm lòng quả cảm của đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, chàng đứng lên cùng với 2 vị đại pháp sư và 2 bằng hữu kết giao trên đường đi, chung tay góp sức đẩy lùi yêu ma về các vùng đất bỏ hoang, ít người sinh sống, cũng chính là các “Vùng đất khác” ngày nay

Trải qua muôn vàn trận chiến khó khăn, Yêu Vương bị tiêu diệt, hòa bình rốt cuộc cũng đạt được. Chàng cùng 2 bằng hữu, 2 đại pháp sư lập lời thề, bằng mọi giá phải giữ vững sự yên ổn này

Sau 5 ngày 5 đêm bàn bạc, 5 người chàng đi đến một quyết định, mỗi người trong số họ sẽ dẫn theo hộ vệ, thủ hạ của mình, chiếm cứ một phần lãnh thổ

Phía Đông, do Đoạn Phú Trân nắm giữ

Phía Tây, do Tần Ly Túc cai quản

Phía Bắc thuộc về Hoàng Duật

Phía Trung, Lãnh Nhân Môn lên nắm quyền

Phía Nam, Lẵng Quý thành lập nên Vỹ Đồ quốc

Kể từ đó, thiên hạ hình thành nên một trật tự quyền lực mới, thứ người ta gọi là, nhị họ tam quốc

Điều này, có ai trong thiên hạ không biết? Nên dĩ nhiên, Hoàng Quân cũng vậy

Lịch sử hình thành nên trật tự thiên hạ, một đấng quân vương như chàng muốn quên cũng quên không được!

Ngày đó, khi kỳ thi pháp sư kết thúc, chàng ra lệnh cho những tử tù dùng sức chuyển bức họa Hoàng Dật và vỏ trai thần tới mật thất dưới ngự thư phòng, với lời hứa sẽ cho bọn họ một khởi đầu mới. Và quả thật, chúng đã có một khởi đầu hoàn toàn mới

Ngươi nói xem, khi đã xuống suối vàng, đầu thai làm kiếp khác, khởi đầu đó có thể không mới không?

Đêm hôm khuya khoắt, Hoàng Quân một mình tới đây là bởi thâm tâm chàng cảm thấy quá mức sợ hãi Các chủ Ám Dạ các. Chàng biết, ngọc bội của Hoàng Lực không phải tự dưng xuất hiện trên người Tiểu Diệp

Nó, nhất định là do, Các chủ an bài!

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, Các chủ ngày hôm đó đã có mặt tại Thiên Lang!

Hơn nữa, chàng không hề hay biết!!!

Nếu ta … không có trong tay … sức mạnh đủ để bảo vệ bản thân cùng Mộc Nhã và Lam nhi …

Ta … sẽ … trở thành … quân cờ trong tay hắn!!!

Còn nữa, rốt cuộc thì cái thẻ bài chữ “Vô” là sao?

Đó là gì? Tại sao Các chủ lại vứt lại?

Tất nhiên là ngoài việc đổ tội sát nhân của Hoàng Lực, Lữ Nhiên và Hoàng Đằng lên tổ chức đó rồi

Nghĩ lại khi đó, bản thân ta cũng thấy mình nhanh trí. Ngay khi thấy hai thứ đó trên thi thể Tiểu Diệp, ta lập tức hiểu được ý đồ của Các chủ. Nếu ta không ngồi vững trên ngai vàng Thiên Lang, ai sẽ trở thành con rối trong tay hắn đây?

Các chủ, ngươi nhầm rồi …

Hoàng Quân ta tuyệt sẽ không rơi vào cảnh vô quyền vô thế như khi xưa

Tuyệt đối không …

Trên vai ta còn có Mộc Nhã, còn có Lam nhi

Ta sẽ không để số phận mình, số phận nữ nhân ta yêu và hài nhi chúng ta bị quyết định bởi bất kỳ ai khác

Kể cả, người đó có là Các chủ Ám Dạ các lừng danh!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.