Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 98: Thổ lộ



Tiếng kèn trống rộn ràng vang lên khắp cả Đoạn thành rộng lớn. Đại thiếu chủ, Đoạn Tuấn Khởi, sau bao năm phiêu bạt giang hồ, cuối cùng cũng đã tìm được ý trung nhân, đó không ai khác chính là công chúa Lãnh Tình của Nguyệt Dạ

Tin tức trên nhanh chóng khiến cho toàn thiên hạ ai nấy ngỡ ngàng không thôi. Một bên là dòng tộc Thuần Sư nổi danh, một bên là một trong tam đại đế quốc, quyền lực đôi bên khó người sánh kịp, nay lại trở thành thông gia, trở thành người một nhà ... đây ... đây ... không phải là đại hôn lễ vạn năm có một hay sao?

Đoàn rước dâu từ Đoạn thành, đứng đầu là Đoạn gia chủ Đoạn Trung, đi về phía Nguyệt Dạ thành, cùng với đó là hàng ngàn con người nam thanh nữ tú, châu báu hàng trăm, lễ vật hàng ngàn, kiệu xe hàng vạn, tạo thành thứ hình ảnh chói lòa, in đậm vào sâu tâm trí của tất cả những ai có cơ may được chứng kiến

Pháo hoa nổ đì đùng tứ phía, không khí vui tươi phủ kín cả thế gian

Cùng lúc đó, tại Đoạn phủ, Đoạn Tuyết Lăng, Đoạn Khởi Tân cùng với Vương Nhạn đang gấp rút chuẩn bị yến tiệc khi đôi bên hai nhà đã đến đủ đầy

Giữa trưa, trong tiết trời dịu mát của mùa thu, đoàn rước dâu cuối cùng cũng đã tới Đoạn phủ

Đoạn Tuấn Khởi tuấn tú trong lớp phục y tân lang đỏ rực, bớt đi vài phần trẻ con, tăng thêm vài phần thâm trầm. Chàng, lúc này đây, quả thật đã trưởng thành

Lãnh Tình xinh đẹp trong từng lớp lụa đỏ, dung nhan tuy bị che lấp dưới lớp vải che mặt nhưng không sao xóa nhòa đi được cái khí chất thanh cao, nho nhã, cái khí chất của vị công chúa duy nhất tại Nguyệt Dạ, người chỉ còn vài giờ nữa sẽ trở thành thiếu phu nhân của Đoạn gia

Hôn lễ của Đoạn gia và Lãnh gia, làm sao có thể thiếu vắng sự có mặt của Tần gia, Hoàng gia và Lẵng gia cơ chứ? Tần Lịch, Hoàng Quân, Lẵng Mạnh Hàn lần lượt xuất hiện với những món quà cưới đắt tiền, khiến cho đám đông càng trở nên cuồng nhiệt, kích động không thôi

Mộc Nhã cùng với Hoàng Lam ở lại Thiên Lang, với lý do sức khỏe không tốt

Kiều Oanh không thể đến dự do vướng bận chút chuyện với thái tử Hy Đạt

Tần Kính và Tần Khải Quân gửi lời hỏi thăm Tần Lịch, nói rằng bản thân ở tại Thiên Lang vô cùng vô cùng tốt, một thời gian nữa sẽ quay lại Tần gia

Tần Lịch không quên cám ơn thịnh tình của Hoàng Quân đối với hai đứa cháu trai của mình. Hoàng Quân lắc đầu, nói rằng đấy là vinh hạnh của nước mình khi hai thiếu gia đồng ý quấy quả đôi ngày

Nghe thấy Hy Đạt đã trở về Vỹ Đồ, Tuyết Lăng cảm thấy vui mừng thay cho chàng ta. Ít nhất, chàng ta cuối cùng cũng chấp nhận được việc mình không phải con đẻ của Lẵng Mạnh Hàn. Những chuyện khác, Tuyết Lăng không quan tâm. Dù sao đó cũng là chuyện riêng của Vỹ Đồ, có liên quan gì tới Đoạn gia nhà nàng đâu?

Nói tới đây, Tuyết Lăng chợt nhớ lại quãng thời gian ngắn ngủi tại Pháp Sư hội. Trước khi nàng rời đi, hai đệ tử của Đán Kỳ Anh là Đán Thanh và Đán Tiểu Mỹ cũng mất tích, để lại đúng hai chữ "Xin lỗi". Cảm giác của nàng với hai người đó phải nói là vô cùng nhạt nhòa. Ngoại trừ việc họ là sư muội, sư đệ của Đán Thần, ngoại trừ một người trong đó ấp ôm chút cảm tình đơn phương với chàng ta, họ không để lại cho nàng bất kỳ ấn tượng nào cả

Nay, hai bọn họ kỳ bí biến mất, âu cũng là một sự giải thoát dành cho Đán Thần

Kể từ ngày biết được Đán Kỳ Anh chính là mẫu thân của mình, Đán Thần không rời ngọc lâu nửa bước. Bề ngoài tuy không có gì thay đổi nhưng nàng biết, nội tâm chàng đấu tranh dữ dội tới chừng nào. Người trước nay chàng luôn luôn tin tưởng, kính trọng, luôn luôn có mặc cảm vì mình đã phản bội, bỏ rơi, hóa ra lại chính là người dối gạt, bội phản, từ bỏ chàng không chút lưu luyến. Chưa kể, giờ bà ta còn mang trong mình cốt nhục của một nam nhân khác! Đán Thần có thể không buồn? Có thể không đau lòng ư?

Tha thứ cho Đán Kỳ Anh, Đán Thần không làm được

Thù hận Đán Kỳ Anh, Đán Thần làm không xong

Ở giữa hai lựa chọn khó khăn đó, Đán Thần không biết phải làm thế nào mới là đúng?

Tuyết Lăng biết, Đán Thần là người nhân hậu. Tuyết Lăng cũng biết, Đán Thần là người sống tình cảm. Tuyết Lăng càng biết, một ngày nào đó, nhất định Đán Thần sẽ tha thứ cho Đán Kỳ Anh. Điều duy nhất nàng không biết chính là, tại sao Đán Kỳ Anh lại không thể trực tiếp nhận Đán Thần là con mà phải dối gạt chàng bao năm qua? Nuôi dưỡng, chăm sóc chàng với cả tấm lòng của một người mẹ nhưng lại nói rằng chàng là cô nhi?

Nếu đã muốn vứt bỏ chàng, hà cớ gì phải khổ sở tới như vậy???

Bỏ qua những thắc mắc mà mình có, Tuyết Lăng vui vẻ hòa mình vào không khí hạnh phúc của hôn lễ. Đại ca nàng rốt cuộc cũng đã trở thành một nam nhân đúng nghĩa, đã kiếm về cho nàng một đại tẩu xinh đẹp, người không ai khác chính là nữ nhân trước đây nàng vẫn luôn coi là bằng hữu thân thiết của mình

Lãnh Tình, người con gái hiền lành, ôn nhu, nhân hậu, người con gái đối đãi với nàng thật tâm thật dạ, ai có thể ngờ rằng, sẽ trở thành phu nhân của đại ca nàng cơ chứ? Duyên phận con người ta quả thật là kỳ diệu, không phải sao?

Lãnh Khuyết, Lưu Ly và Lãnh Nhu chúc tụng vài lời với đằng nhà trai rồi sau đó, trao tay Lãnh Tình cho Đoạn Tuấn Khởi, không quên nhắc nhở chàng phải đối xử thật tốt với hòn minh châu đáng quý của Nguyệt Dạ. Nhất là Lãnh Nhu, từ bé tới lớn, chàng luôn hết mực yêu thương, bảo hộ muội muội bé nhỏ của mình. Chẳng phải chàng đã từng nói với Tuyết Lăng, đời này kiếp này sẽ không tha thứ cho bất cứ ai làm tổn thương đến Lãnh Tình đó ư?

Đoạn Trung, thay mặt toàn thể Đoạn gia, toàn thể Đoạn thành, hứa sẽ luôn luôn trân trọng Lãnh Tình, mang tới cho nàng dâu bé bỏng của mình một cuộc sống hạnh phúc, vô lo vô nghĩ, một cuộc sống thiên đường nơi trần gian

Yến tiệc qua đi, rộn rã lặng xuống, đám đông tan dần

Lãnh Tình ngồi im trong tân phòng, đợi chờ tân lang của mình xuất hiện

Nàng cứ nghĩ rằng, khi quyết định điều nàng quyết định, nàng sẽ cảm thấy hồi hộp, cảm thấy lo lắng, sợ hãi, phân vân rằng không biết mình làm thế là đúng hay là sai, là nên hay không nên. Nhưng không, thâm tâm nàng lại trầm lắng đến không ngờ. Nàng không hề, dù chỉ một giây phút, băn khoăn về lựa chọn của bản thân

"Két"

Cánh cửa hé mở, hiện lên thân hình tuấn tú của nam tử trong tà áo của lửa. Ngũ quan thanh tú, làn da trắng trẻo, môi hồng mê người, Đoạn Tuấn Khởi chậm bước về phía giường nơi mỹ nhân ngồi im chờ đợi. Ánh mắt chàng mông lung, mờ mịt, ánh mắt không phải của nam nhân cưới được người mình trao trọn con tim

Buồn bã lấy xuống khăn che mặt Lãnh Tình, Đoạn Tuấn Khởi nhìn nàng, lặng im hồi lâu rồi mở lời, "Nàng ... có ... hối hận ... không?"

Lãnh Tình hoa nhan lộng lẫy, mỉm cười rung động lòng người, "Trước nay, Lãnh Tình chưa bao giờ biết tới hai chữ "Hối hận" là gì"

Bên ngoài tân phòng đóng kín cửa, Ngọc Thố, yêu quái cận thân Lãnh Tình, đứng im không chút cử động

"Ngươi biết, có đúng không?"

Ngọc Thố quay đầu nhìn người vừa nói, đó không ai khác chính Tiểu Long, yêu quái cận thân của Đoạn Tuấn Khởi

Không trả lời câu hỏi của Tiểu Long, Ngọc Thố mở lời, "Ngươi cũng biết, có đúng không?"

Tiểu Thanh, yêu quái cận thân của Đoạn Khởi Tân, chu miệng nói, "Ngọc Thố, Tiểu Long, hai ngươi nói cái gì vậy? Biết cái gì? Hai ngươi biết cái gì? Nói ta nghe! Nói ta nghe đi!!!"

"Ầm"

Tiếng nổ lớn vang lên khiến cho Đoạn Tuấn Khởi tuấn nhan thất sắc, "Có chuyện không ổn!"

Trong một ngày vui như hôm nay, Tuyết Lăng không muốn chỉ có bản thân mình là hưởng thụ. Nàng triệu hồi tất cả thân nhân nơi ngọc lâu ra ngoài, trước đó không quên nhờ Bạch Băng phủ lên mọi người những dung nhan bình thường, giúp cho họ có thể tự do đi lại không gây chú ý

Hồng Hoa, Hoàng Điệp, Khuynh Đình, Khuynh Kỳ vui đùa dưới trăng. Dạ Nguyệt, Bạch Băng, Tú Sinh, Nhật Vy dạo bước. Hồng Tuyết, Dạ Cơ ngồi im ngắm nhìn cảnh vật. Đán Thần, Tử Vân dựa vai nhau không nói tiếng nào. Khuynh Vũ đắm chìm trong giọng ca của Yên Chi, không để ý rằng xung quanh mình ngày càng vắng vẻ. Phụng Nhan ngả người vào Tử Y. Thế Thành tận dụng cơ hội hiếm có ở bên Tuyết Lăng, tỷ tê mọi thứ trên trời dưới biển với nàng

Trở về khuê phòng với Thế Thành, Tuyết Lăng nhận thấy trên mặt bàn từ lúc nào đã có hai phong thư dán dấu niêm phong. Phong thư thứ nhất là của Lẵng Hy Đạt. Phong thư thứ hai là của nam nhân nàng mới gặp gỡ một lần tại Pháp Sư hội – Đường Triển Nha

Nếu Hy Đạt gửi thư, ta còn có thể hiểu. Nhưng Đường Triển Nha và ta chỉ là bình thủy tương phùng, hà cớ gì chàng ta lại làm thế?

Tuyết Lăng tò mò xé bỏ niêm phong lá thư của Đường Triển Nha, muốn xem thử chàng ta viết gì cho nàng. Thứ duy nhất nàng nhận được chỉ là ba con số, "3 – 3 – 5", không hơn không kém

3 – 3 – 5 ...

Chúng có nghĩa là gì?

Thế Thành nói, "Mẹ, cái tên Thần cơ diệu toán này liệu có ý đồ bất chính gì với mẹ hay không?"

Tuyết Lăng đáp, "Mẹ cũng không biết nữa con trai ạ. Hắn ta ngày đó tự dưng hành lễ với mẹ, còn nói đến lúc sẽ nói cho mẹ biết những điều mẹ cần biết. Mẹ thật sự không hiểu hắn ta muốn làm gì nữa"

Thế Thành rót chén trà, hai tay đưa cho Tuyết Lăng, "Mẹ đừng nghĩ nhiều nữa. Uống chén nước này đi đã. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Ít nhất, tại thời điểm này, con có thể chắc rằng hắn ta không muốn làm hại mẹ. Chứ nếu không, dựa vào hiềm khích sẵn có giữa Pháp Sư hội và Đoạn gia, hắn ta chỉ cần tiết lộ thân phận thật sự của mẹ cũng đã là quá đủ để gây nên rắc rối, làm hại mẹ rồi. Con nói thế, mẹ thấy có đúng không?"

Đón lấy chén trà từ tay Thế Thành, Tuyết Lăng ôn nhu mỉm cười, "Con trai mẹ nói cũng đúng. Thế Thành, con trai mẹ càng ngày càng giỏi"

Thế Thành vòng tay ôm chầm lấy Tuyết Lăng, "Con trai mẹ mà, không giỏi thì ai giỏi đây? Tất cả còn không phải nhờ mẹ ư?"

Nhìn nam tử kém mình đúng 1 tuổi, thân hình so với mình khác biệt không là bao, Tuyết Lăng đôi khi vẫn không thể tin rằng, đó lại là đứa con của mình. Kể từ cái ngày Thế Thành và Ngọc Giai đến với nàng, gọi nàng một tiếng "mẹ", cuộc sống của nàng liền trở nên có ý nghĩa hơn, màu sắc hơn, vui vẻ hơn

Nàng, 15 tuổi, phu quân chưa có nhưng đã có bên mình hai đứa con, nam thanh tú, nữ xinh đẹp, thế gian quả thật xưa nay hiếm! Đôi khi còn chưa có tiền lệ nữa ý!

Nói tới hai chữ "phu quân", hình ảnh nam tử trong nóng ngoài lạnh đột ngột xuất hiện bên trong tâm trí Tuyết Lăng. Cả ngày nay bận rộn với yến tiệc, cơ hội để nàng và nhị ca nói chuyện là không hề nhiều. Thậm chí, ngoại trừ vài ba câu hỏi thăm đơn giản, nàng gần như không nói thêm được một tiếng nào với Khởi Tân

Kể ra cũng lạ, kể từ trước khi yến tiệc bắt đầu, Tuyết Lăng cảm thấy Khởi Tân có đôi chút gì đó là lạ, không giống ngày thường. Nàng cảm thấy có cái gì đó đang đè nặng lên tâm can chàng, khiến cho chàng không thể vui vẻ, không thể hòa mình vào bầu không khí náo nhiệt của hôn lễ hôm nay

Thế nhưng, mỗi khi trông thấy ánh mắt nàng, chút đắn đo, suy nghĩ đó lại hoàn toàn tan biến như chưa từng tồn tại, khiến cho Tuyết Lăng không khỏi phân vân, phải chăng mình đã nhầm?

"Mẹ ... mẹ ... đang suy nghĩ cái gì thế...?"

Giọng nói nhẹ nhàng của Thế Thành kéo Tuyết Lăng ra khỏi mớ bòng bong trong đầu mình. Nàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Thế Thành, "Đợi mẹ một chút. Mẹ đi một lát rồi về ngay" rồi rời đi, để lại một mình Thế Thành trong phòng

"Mẹ ơi, đợi con ..."

Thế Thành đang định đuổi theo Tuyết Lăng thì dây chuyền Khai Tâm lóe sáng, "Đệ đệ, hãy để mẹ đi một mình đi. Có những chuyện, chỉ có mẹ và một mình mẹ là có thể giải quyết được thôi"

Những điều Ngọc Giai nói làm cho bước chân Thế Thành khựng lại. Chàng đưa mắt dõi theo bóng hình trắng xóa của Tuyết Lăng mờ dần phía xa, lặng im bất động

Thâm tâm chàng không hiểu sao chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành. Lần đầu tiên trong đời, chàng có cảm giác, lần này, mẹ rời đi, sẽ lâu, rất lâu nữa, hai người chàng mới có thể hội ngộ ...

Không ... không đâu ...

Ta đang ... đang nghĩ vớ vẩn ... vớ vẩn gì thế này ...

Mẹ làm sao ... làm sao có thể ... rời bỏ ta và tỷ tỷ ... cơ chứ???

Không đâu ... Tuyệt đối không ...

Tuyết Lăng đi mãi, đi mãi, đi đến khi đôi chân nàng bắt đầu cảm thấy mỏi nhừ thì nàng nhìn thấy Khởi Tân, nhìn thấy dáng hình nam tử trước nay nàng vẫn luôn đặt tại con tim mình

Bên mặt hồ lóng lánh dưới ánh trăng rực rỡ, Đoạn Khởi Tân ngồi trên thảm cỏ xanh mượt, trên tay là ly rượu đầy, xung quanh ngổn ngang không biết bao nhiêu chai rượu rỗng. Nhìn dáng lưng chàng thẳng đứng từ đằng xa, Tuyết Lăng không hiểu sao lại thấy nhị ca nàng cô đơn đến như vậy

Tại sao lại thế?

Tại sao ở trong mái nhà yêu dấu của nàng lại có người cảm thấy cô đơn?

Cha mẹ yêu thương, đại ca quan tâm, muội muội hết lòng đối đãi, tại sao chàng còn cảm thấy cô đơn?

Rốt cuộc là tại sao?

"Nhị ca ... huynh có chuyện ... gì ư?"

Giọng nói Tuyết Lăng vang lên làm cho thân thể Khởi Tân khẽ chấn động. Chàng chưa bao giờ nghĩ, muội muội lại là người nhìn thấy bộ dạng bê tha của mình như lúc này. Đè chặt toàn bộ tâm tư, Khởi Tân quay người, gắng sức nặn ra một nụ cười, đáp lời Tuyết Lăng, "Muội muội ... là muội ... đó ư? Ta ... không có việc gì ... Chỉ là ta vui ... vui quá ... nên có chút ... quá chén mà ... mà thôi ..."

Hơi thở nồng nặc mùi rượu của Khởi Tân phả vào mũi Tuyết Lăng khiến cho nàng cảm thấy nỗi đau đằng sau nụ cười giả tạo của chàng

Nếu chàng thật sự vui như lời chàng nói ... vậy sao ... giọng nói chàng lại thê lương tới nhường này ...

Nếu chàng thật sự vui như lời chàng nói ... vậy sao ... đôi mắt chàng lại như sắp khóc thế kia ...

Nếu như chàng thật sự vui như lời chàng nói ... vậy sao ... chàng lại trốn ra đây một mình ...

Khởi Tân, rốt cuộc chàng đang có tâm sự gì không thể nói ra?

Khởi Tân, rốt cuộc điều đó là gì?

Trái tim Tuyết Lăng xót xa khi nhìn nam nhân mình yêu khổ sở như vậy. Từ trước tới nay, từ bé tới lớn, Khởi Tân lúc nào cũng lãnh đạm trước mọi việc, trước mọi người ngoại trừ thân nhân. Trái ngược với Tuấn Khởi hành xử theo cảm tính, chàng là người sống theo lý tính, không bao giờ để cảm xúc lu mờ lý trí. Vậy sao, hôm nay, chàng lại ... lại ...

Nhìn thấy trong mắt Tuyết Lăng hiện lên sự thương cảm không thể che giấu, Khởi Tân ném ly rượu trong tay mình xuống đất, "Muội muội, đừng suy nghĩ nhiều. Ta thật sự không sao ... thật sự không có chuyện gì đâu ... muội đừng lo lắng ... có được không?"

Từng làn gió mát thổi tới, che kín bầu trời bằng những cánh hoa muôn màu

Đom đóm lấp lánh thắp sáng màn đêm, thắp sáng không gian nhỏ bé giữa Tuyết Lăng và Khởi Tân

Hai người đứng đó, lặng im nhìn nhau, không nói tiếng nào

Tóc đen tung bay, nội tâm bình tĩnh, Tuyết Lăng nhìn sâu vào mắt Khởi Tân, chậm rãi mở lời, "Nhị ca, huynh có biết không? Từ lâu, rất lâu về trước, đã có một nam tử bước vào tâm thiếp, kiên trì ở lại, không chịu rời đi. Thiếp còn nhớ như in cái ngày xa xôi đó, cái ngày người đó không quản nguy hiểm lao tới, đỡ lấy cho muội một đòn trí mạng, bất chấp nguy hiểm bản thân. Kể từ đó, dánh hình chàng ta chầm chậm cắm rễ trong tim muội, ăn sâu vào lòng muội"

"Bề ngoài chàng tuy có lạnh lùng nhưng thâm tâm chàng lại là một ngọn lửa hừng hực cháy. Từng hành động ôn nhu, quan tâm sâu sắc, từng câu nói chứa chan tình cảm khiến cho hạt giống chàng gieo từ từ nảy mầm, khiến cho tình cảm của muội dần dần trở nên mất kiểm soát, ngày đêm sớm tối chỉ hướng tới chàng và một mình chàng mà thôi"

"Khởi Tân, huynh còn nhớ, ngày đó, tại Vỹ Đồ, khi hai ta ở bên nhau, huynh đã nói gì với muội không? "Tuyết Lăng, cả đời này, ta sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ muội, nếu như một mai muội chết, ta sẽ chết theo muội!" Khởi Tân, muội không muốn huynh chết. Muội muốn huynh dùng toàn bộ thời gian huynh có, dùng từng giây từng phút huynh sống, ở bên cạnh muội, yêu thương muội, trở thành phu quân của muội, phụ thân của hài nhi của chúng ta"

"Khởi Tân ... Tuyết Lăng ...muội ... yêu ... huynh ..."

Ta không biết, tại sao đêm nay ta lại quyết định nói ra tình cảm của mình

Là vì hôn lễ của đại ca và Lãnh Tình?

Là vì dáng vẻ cô độc đến đáng thương của Khởi Tân?

Là vì ta đã không dưới một lần muốn thổ lộ lòng mình với Khởi Tân nhưng đều thất bại?

Là ở Vỹ Đồ? Là ở Nguyệt Dạ? Và cả những lần khác nữa?

Hôm nay, khi nói ra tình cảm của mình, ta không hối hận ...

Dù cho đáp án ta nhận được là gì ... ta cũng không hối hận ...

Tuyết Lăng ta ... không hề hối hận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.