Lúc này, Thành Lộ đã mất tích, tôi đoán giữa chị và La Lập Phàm vẫn còn nhiều bí ẩn riêng. Mọi người trong phòng khách đều đang nhìn tôi, sau đó lại nhìn La Lập Phàm. Tôi nói với La Lập Phàm: “Anh hiểu em nói thế là ý gì rồi.” La Lập Phàm đứng dậy, ánh mắt lóe lên nét dữ tợn: “Cô nói là tôi hại Thành Lộ ư?”
Nếu mấy hôm nay tôi không chóng mặt, nhức đầu, chẳng thể suy nghĩ mạch lạc tỉnh táo thì tôi đã không nói ra cái câu như thế. Có phải đây lại là một hiện tượng dị thường, có phải tôi đang mất tự chủ không?
La Lập Phàm đáng nghi hơn bất cứ ai. Anh có chứng cứ Thành Lộ “ăn vụng”, hai vợ chồng đã xung khắc như nước với lửa, rất có khả năng anh bất chợt mất kiểm soát. Tấm ảnh Thành Lộ biến thành mặt quỷ kia rất có thể xuất phát từ anh. Nhưng tôi nói vỗ mặt bắt anh phải “khai nhận”, kết quả là gì thì ai cũng có thể đoán ra.
Tôi nhượng bộ, bình thản nói: “Nếu em cho rằng đúng là anh, liệu em có nói ra không?”
Sắc mặt anh dần dịu trở lại, tôi nói tiếp: “Anh nhìn mọi người ở đây xem, ai hiểu chị Thành Lộ nhất? Anh đã chung sống với chị ấy ba năm cho nên chỉ anh mới có thể đoán ra chị ấy đi đâu.” Tôi cố nhịn không nói ra câu này: ở đây, chỉ có anh là đáng nghi nhất!
La Lập Phàm không nói gì nữa, bước đến cửa sổ nhìn ra trời tuyết ngoài kia.
Tôi lại nói: “Chúng ta cũng không ngồi im nữa, ta cùng tìm kiếm lại thật kỹ trong ngôi nhà này, cố tưởng tượng ra các tình thế, các vách ngăn các xó xỉnh… không bỏ qua bất cứ manh mối nào.”
Nhìn Hân Nghi nước mắt đầm đìa, Lê Vận Chi sắc mặt ủ ê… đủ thấy không thành viên nào trong chúng tôi coi nhẹ chuyện này cả. Tất cả bắt đầu lục soát từng phòng, nhưng không ai biết nên tìm manh mối gì, quan sát hiện tượng gì, chỉ thụ động nhìn khắp chốn, lật giở đủ mọi thứ.
Nếu họ biết Thành Lộ mất tích chỉ là mở đầu cho một bi kịch, nếu họ biết mình cũng sắp biến mất khỏi ngôi nhà này thì có lẽ việc tìm kiếm hôm đó sẽ có hiệu quả cao, sẽ có cảm giác căng thẳng hơn.
Tôi ra hành lang mở cửa gian bếp, mở cửa toa-lét, đều không thấy gì.
Tôi lại mở cửa căn nhà kho ở hành lang, nền nhà ẩm ướt là đương nhiên, vì trong này chứa các thứ xẻng xúc tuyết của nhân viên, cả bộ ván, gậy và giày trượt tuyết của Hân Nghi.
Ngôi nhà này còn có một gian gác nho nhỏ, Cốc Y Dương cho tôi biết đó là nơi anh và La Lập Phàm tìm kiếm đầu tiên. Tôi vẫn muốn vào tìm xem sao. Tôi quay về phòng rửa ráy qua loa, thay áo ngủ, trở ra đi hết hành lang, rồi trèo lên cầu thang bước vào gian gác.
Căn gác không có cửa sổ, bên trong tối om.
Tôi bật đèn pin và nhìn thấy ngay vài cái can đựng chất tẩy rửa cùng một đống gỗ dùng làm củi đốt. Bỗng có tiếng động khe khẽ.
Ken két.
Tôi cố lắng nghe thì chẳng còn thấy tiếng gì nữa.
Có lẽ chỉ là tiếng động phát ra do tôi giẫm lên ván sàn.
Tôi tiếp tục lia đèn kiểm tra từng tí một: hai bao thuốc chuột, ba hộp sơn, một lô ghế gấp. Không thấy gì hết.
Soạt!
Tôi quay ngoắt đèn pin chiếu lên mảng tường ngắn của căn gác, thấy một bóng người gớm ghiếc.