Mấy hôm nay tôi đã quen với bóng tối, nhưng bóng tối cộng với xú khí lại là một trải nghiệm mới đối với tôi. Cũng may, bên trên vùng tối đen mịt mù này lại có một khe hẹp, ánh sáng le lói hắt xuống.
Bên dưới người tôi là một lô các thứ lộn xộn, cứng mềm đủ cả. Xú khí xộc ra từ thứ gì đó đang bọc trong chiếc túi nilon. Tôi duỗi tay ra, “keng”, tay đụng vào tấm sắt.
Tôi đã hiểu ra, mình đang nằm trong cái thùng rác to!
Tại sao tôi lại nằm trong thùng rác?
Tôi kênh nắp thùng lên, nhìn khắp lượt. Đúng là thùng rác thật. Nó được đặt ở cuối một con ngõ xa lạ, bên phải con ngõ là một ngôi nhà hai tầng trông quen quen.
Đồn công an!
Thì ra tôi vẫn nấp trong cái thùng rác bằng sắt đặt bên ngoài đồn công an.
Đầu tôi vẫn nhức, tim tôi vẫn quặn đau. Hình ảnh Cốc Y Dương trên chiếc xe đi tuyết lao xuống vực vẫn dừng lại trước mắt tôi. Nhưng tại sao tôi lại ở đây?
Tôi cố nhớ lại, nhưng óc tôi chỉ hiện lên cảnh tượng xảy ra khi tôi trở lại Hồi Phong Nhai cách đây không lâu.
Ít ra lúc này tôi đã tạm thời an toàn. Chắc là trong lúc bàng hoàng kinh hãi tôi đã đi khỏi Hồi Phong Nhai. Không có ai cùng tôi chờ đến lúc tuyết tan nữa, tôi đành cô độc trở về với hiện thực. Tôi không dám vào đồn công an, chẳng rõ hai tay công an Giang Kinh kia đã nói với Triệu Sảng những gì, nhưng ít ra tôi đã nghe thấy họ xác định tôi là nghi phạm.
Vì thế tôi trốn vào thùng rác?
Tôi vừa thở dài cho cách nghĩ “có một không hai” của mình, vừa trèo ra khỏi thùng rác.
Đi ra con ngõ, tôi cảnh giác nhìn quanh, không có ai. Tôi nên thế nào? Nên đi đâu bây giờ?
Đúng lúc này tôi nhìn thấy một chiếc xe.
Xe việt dã màu đen, không kịp để ý đến kiểu dáng, tôi chỉ nhìn biển số gắn phía sau xe: “Jiang A5386 CA”.
Khỏi phải bàn, xe này do hai gã công an tìm “bắt” tôi lái đến.
Bọn chúng khỏi cần đến chiếc xe này nữa. Tôi bỗng nảy ra ý táo bạo: có lẽ chìa khóa vẫn nằm trong xe.
Ít ra thì cửa xe vẫn có thể mở.
Tôi chui vào, đóng cửa lại, bắt đầu lục tìm. Trong xe rất sạch sẽ gần như không có đồ lặt vặt gì, nên chỉ một lát tôi đã phải thất vọng. Trong xe có thể có chìa khóa sơ-cua chỉ là ý nghĩ của riêng tôi.
Đồ chết tiệt!
Tôi ngồi hàng ghế sau, rất bí không biết nên thế nào đây.
Rồi tôi nhìn thấy người phụ nữ trung niên. Mụ ta mặc chiếc áo khoác chất vải tốt, cổ áo dựng lên, tóc dài búi lên đỉnh đầu, trông rất phong độ.
Mụ từ đồn công an bước ra, đi về phía chiếc xe tôi đang ẩn náu.
Tôi ngồi thụp xuống.
Mụ mở cửa rồi ngồi vào vị trí lái xe, rút máy di động ra.
Xem ra không phải di động của mọi người đều không có tín hiệu, đây phải là di động vệ tinh, không lệ thuộc vùng phủ sóng. Mụ bấm số.
“A lô, tôi đây. Đã tìm thấy Na Lan nhưng cô ta lại chạy mất rồi...”
Đầu bên kia nói vài câu gì đó. Mụ nói tiếp: “Tôi vừa gọi họ, họ vẫn đang tìm. Bây giờ tôi lái xe đến tiếp ứng cho họ. Trời tuyết giá lạnh thế này Na Lan không thể đi xa.” Sau đó mụ liên tục gật đầu nói “vâng, vâng... được, được” rồi tắt máy.
Mụ tra chìa khóa điện rồi khởi động, xe rung lên nhưng mụ kiểm soát được, hình như khí lạnh tràn vào xe khiến mụ rùng mình. Tôi rút dao kề vào cổ mụ.
“Các người muốn tìm tôi chứ gì? Nói đi, các người là ai? Nếu không sớm muộn gì cũng bị phanh phui bằng hết. Không phải chỉ mình tôi biết các người cấu kết ra sao đâu!” Tay tôi gắng nắm con dao thật chặt.
“Na Lan... hay quá, thật may mắn... cô đang nói gì thế?” Giọng thì run run, nhưng phải nói rằng trong tình huống này mụ đã cố thể hiện rất khá rồi.
Tôi biết con khốn này đang cố kéo dài thời gian chờ đồng bọn trở về. Ít ra, tôi cũng biết hai tên bị xô xuống vực không thể lập tức trở về.
“Đừng đợi nữa, chúng đã chết rồi, nếu không, tôi đâu có thể ở đây?” Tôi cười khẩy. Không đúng rồi, vừa nãy mụ nói “Tôi vừa gọi họ...”. Tôi lập tức hiểu ra: đó là đồng bọn đi cùng chiếc xe này, tức là chúng không chỉ có ba tên, vẫn còn kẻ khác đang đi tìm tôi.
Vậy tôi phải nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại.
“Cô Na Lan... đừng xốc nổi, cô hoàn toàn hiểu lầm rồi, tôi và đội trưởng Ba cùng đến để giúp cô... đưa cô về Giang Kinh, tôi là bác sĩ thần kinh...” Giọng mụ đã bình tĩnh hơn, nếu mụ đúng là bác sĩ thần kinh thì cũng có vẻ có trình độ.
Tiếc rằng tôi không tin mụ.
Tôi ghì dao chặt hơn, ghì vào chỗ da thịt mềm mềm ở cổ, rồi thò tay lục khắp người mụ.
Tôi lôi ra một thứ na ná như máy di động, có ghi “kênh 1, kênh 2” hệt như chiếc máy bộ đàm của Lê Vận Chi.
Máy bộ đàm này đang bật.
Khỏi phải bàn, dù đầu bên kia là kẻ nào, hắn đã biết vị trí của tôi, lúc này hắn đang nhanh chóng chạy về phía chiếc xe việt dã này.
Không còn lựa chọn nào khác, tôi mở cửa đẩy mạnh, tống mụ ra khỏi xe.
Tôi cầm lái, vào số, bắt đầu lùi xe. Tôi nhìn đúng hướng xuống núi, rồi phóng xe lên đường cái tuyết phủ.
Bất chợt hiện ra hai người mặc quần áo công an, họ hô to: “Cướp xe cảnh sát! Dừng lại!” Lúc này không gì có thể bắt tôi dừng lại, kể cả nổ súng vào tôi.
Nhưng họ làm thế thật, một phát đạn khiến kính chắn gió rạn nứt như đám mạng nhện to, vụn kính rơi lả tả xuống chỗ ngồi bên cạnh ghế lái xe. Tôi cúi đầu, tránh thoát phát đạn chí tử.
Đúng lúc tôi cúi đầu xuống thì chiếc xe chấn động mạnh, chắc là đâm phải vật gì đó. Tiếng rú thảm thiết. Một bóng người mặc quần áo công an biến mất trước mũi xe.
Tôi đâm vào công an! Nếu họ là công an thật thì sao? Nếu Lê Vận Chi bí hiểm kia cũng là công an thì sao?
Nhưng tôi vẫn không dừng xe, tôi biết lúc này không nên tốn công nghĩ ngợi lung tung. Tôi phải đi khỏi đây!
Xe đã ra khỏi trung tâm thị trấn Hổ Cương, tiếp tục đi đường núi chạy xuống. Tuyết khá dày nhưng cũng may mấy hôm nay có xe cộ qua lại nên vẫn nhận ra mặt đường, vẫn chạy tốt chán! Tôi một tay nắm chặt vô-lăng, xe này bốn bánh đều được truyền động nhưng vẫn có thể bị trơn trượt, tay kia cầm máy di động của mụ trung niên. Theo trí nhớ, tôi bấm số của Ba Du Sinh.
“Em là Na Lan!” Giọng tôi hơi nghẹt, hơi rồ dại.
“Na Lan? Cô đang ở đâu, mau cho biết vị trí của cô?” Giọng Ba Du Sinh rất gấp gáp căng thẳng, hình như anh biết tính mạng tôi đang rất mong manh.
“Em đang ở bên ngoài thị trấn Hổ Cương, đang phóng xe xuống núi... khu vực bãi trượt tuyết Diên Phong...”
“Hiểu rồi! Tôi đang ở gần chỗ cô. Đừng lo, tôi sẽ đến ngay!” Hình như Ba Du Sinh còn nói gì đó với người xung quanh anh.
Tôi bỗng rối trí, hỗn loạn. Lẽ ra Ba Du Sinh đang ở mãi tận Giang Kinh, sao lại nói là đang ở gần chỗ tôi?
Gió và tuyết lạnh lùng thốc qua ô kính vỡ, toàn thân tôi lạnh buốt: lẽ nào mấy người lúc nãy chặn tôi đúng là công an Giang Kinh cử đến thật? Tại sao họ lại đến đây? Không lẽ những chuyện tôi nghe được ở đồn công an đều là sự thật?
Thứ sự thật mà tôi tuyệt đối không thể chấp nhận.
Lẽ nào cái giọng người kể về tình tiết vụ án đúng là giọng Ba Du Sinh? Nhưng tại sao tôi lại không nhận ra?
Hình như tôi không nhớ nổi La Lập Phàm ngủ trên đi-văng, không nhớ rõ tôi đã từng mộng du. Tôi đã mất bao nhiêu trí nhớ ở miền băng tuyết này?
Tôi đang hoang mang suy nghĩ, bỗng thấy trước mặt có một chiếc xe việt dã chạy lại. Trời đang gió tuyết, lại sắp hoàng hôn nên đường rất vắng, chiếc xe kia nổi bật trên đường.
Nó giống hệt chiếc xe tôi vừa cướp được!
Và tôi nhanh chóng nhận ra nó đang nhằm vào tôi.
Khi hai xe tiến lại gần hơn, chiếc xe kia bỗng tăng tốc lao vào xe tôi!
Tôi vội đánh vô-lăng, nhưng đường trơn, xe không chịu nghe lời, thân xe quay ngang, lao lên phía trước là vực sâu! Tôi liên tục đánh vô-lăng xoay chuyển lại tình thế, nhằm hướng rừng cây và dốc tuyết trước mặt.
Một cú đâm cực mạnh!
Hai xe vẫn đâm nhau, mũi xe kia đâm vào phía ghế phụ bên cạnh chỗ tôi ngồi cầm lái. Tôi không kiểm soát nổi xe nữa, đành mặc nó trượt sang bên đường.
Lại một cú đâm nữa, xe tôi đâm vào đá núi ven đường. Túi khí bung ra, tôi bị choáng gần như mất hết tri giác, nếu trước đó không thắt đai an toàn có lẽ tôi đã bay ra ngoài xe rồi.
Phía sau xe có tiếng hô: “Cô ta vẫn ở bên trong!”
Không, tôi không thể ở bên trong.
Tôi tháo đai an toàn, toàn thân đau nhừ, tôi ra khỏi chiếc xe đã thành phế liệu, đôi chân chưa đặt vững trên tuyết đã lập tức phóng ngay về phía rừng cây bên đường. Không ngoái đầu, nhưng tôi biết có kẻ đang đuổi sát phía sau.
“Na Lan chờ đã, chớ chạy!”
Không! Tôi không thể tin bất cứ ai!
Tôi tiếp tục chạy thục mạng cho đến khi không còn biết gì nữa.