Tuyệt Đối Chiếm Giữ!

Chương 5



Đến 8h tối, Ân Ngôn mệt mỏi đi từng bước đến trước của nhà, cậu cẩn thận xem xết bản thân lần nữa, phải đảm bảo rằng không gì sơ hở, cậu không muốn ba mẹ phát hiện điều bất thường.
Hít một hơi, mở cửa bước vào nhà, bố mẹ cậu đã ăn cơm xong, mẹ cậu đang rửa bác.
Ân Ngôn: "Ba mẹ con về rồi."
Ba Ân: "A Ngôn, về rồi à, con ăn gì chưa, ba đi hăm đồ ăn cho con."
Ân Ngôn nhanh miệng: "Không cần đâu ba, con vừa rồi đã ăn với bạn rồi."
Mẹ Ân để dĩa trái cây xuống bàn rồi ngồi bên cạnh ba Ân: "Con lại đây ăn trái cây này."
Ân Ngôn: "Dạ, con không ăn đâu, con vào phòng nghỉ trước."
Ân Ngôn đi vào phòng đóng cửa lại, dựa vào cửa khóc. Cậu thật sự muốn giống trước kia, thoải mái ôm ba mẹ, làm nũng với họ nhưng cậu không dám đến gần họ, cậu sợ sẽ bị họ phát hiện chuyện đáng xấu hổ đó.
Cứ như vậy mỗi ngày Giang Nghiêm Phong đều sẽ đến đón Ân Ngôn, ở cùng cậu, cùng làm việc trên giường đó với cậu.
Thấm thoát còn hai tuần nữa là hết hè, cậu sẽ trở lại trường. Hôm nay Giang Nghiêm Phong không có đến nên Ân Ngôn được ngồi ăn cơm chiều với ba mẹ.
Mẹ Ân: "A Ngôn ba và mẹ sẽ đi du lịch mười ngày, con ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ, gọi thức ăn nhanh đến cho tiện."
Ân Ngôn: "Khi nào ba mẹ đi?"
Ba Ân vui vẻ: "Ngày mai."
Ân Ngôn kinh ngạc: "Ngày mai đi, sau ba mẹ bây giờ mới báo với con."
Ba Ân: "Còn không phải tại con ngày nào đi về cũng không nói gì luôn trốn trong phòng sao."
Ân Ngôn: "À, con biết rồi."
Mẹ Ân: "Mẹ cũng định sẽ đưa con theo, nhưng mà phần thưởng của mẹ chỉ có suất hai người thôi, hơn nữa hè này con cũng có đi chơi rồi nên để con ở nhà."
Ba Ân: "Lâu rồi ba mẹ không có không gian riêng, con trai lớn rồi, ba mẹ cũng yên tâm để con ở nhà."
Ân Ngôn: "Con hiểu rồi."
Sáng hôm sau, sau khi tiễn ba mẹ đi, Ân Ngôn đói bụng gọi thức ăn nhanh, hôm nay Giang Nghiêm Phong cũng không điện cho cậu. Ân Ngôn rất cao hứng.
Đến tối, Ân Ngôn đang buồn chán xem TV thì chuông cửa reng.
Ân Ngôn nhìn vào màn hình camera trước cửa, nhìn thấy Giang Nghiêm Phong cậu hốt hoảng mở cửa: "Sao anh..."
Ân Ngôn còn chưa nói xong Giang Nghiêm Phong đã bước vào nhà.
Ân Ngôn: "Sao anh lại lên đây, điện thoại cho tôi xuống dưới là được rồi."
Giang Nghiêm Phong ngồi xuống sô pha: "Tôi cất công bố trí cho mẹ ba em đi du lịch như vậy rồi, tất nhiên là phải lên nhà em chứ."
Ân Ngôn kinh ngạc: "Anh nói gì, anh sắp xếp cho họ sao."
Giang Nghiêm Phong kéo Ân Ngôn ngồi lên đùi mình: "Họ trúng giải thưởng rất vui mừng đó."
Ân Ngôn: "Anh muốn gì?"
Giang Nghiêm Phong hôn lên cổ Ân Ngôn: "Muốn em."
Ân Ngôn cố thoát khỏi Giang Nghiêm Phong, đứng cách xa Giang Nghiêm Phong: "Anh đi xuống dưới nhà đi, tôi thay đồ rồi xuống."
Giang Nghiêm Phong lạnh lùng từ từ bước lại: "Tôi muốn làm em ngay bây giờ, ngay trong ngôi nhà này."
Ân Ngôn lùi về sau: "Không được. Đây là nhà tôi, không thể."
Giang Nghiêm Phong tiếp tục bước lên: "Tại sao không được chứ, làm ở nhà tôi được thì cũng làm tại nhà em được mà."
Ân Ngôn: "Xin anh, chúng ta đi đến chỗ cũ, anh muốn làm gì cũng được."
Giang Nghiêm Phong: "Em định ra ban công sao?"
Ân Ngôn lúc này mới ý thức được cậu đang bước hướng về phía ban công, quay người lại, Ân Ngôn đi kéo rèm của ban công lại, cậu sợ ai đó sẽ nhìn thấy Giang Nghiêm Phong trong nhà cậu.
Giang Nghiêm Phong bước lại ôm sau lưng Ân Ngôn, cắn lấy vành tai cậu.
Ân Ngôn la lên: "Cút đi, đừng làm bẩn nhà tôi."
Giang Nghiêm Phong nghe thấy câu này tức giận nắm lấy tóc Ân Ngôn giật ra sau, để cậu mặt đối mặt với hắn: "Làm bẩn sao, Ân Ngôn, tôi cứ làm bẩn đó, em làm gì được tôi."
Hai người lôi lôi kéo kéo cuối cùng đi vào phòng Ân Ngôn.
Ân Ngôn bị cưỡng hôn, môi đau rát: "Giang Nghiêm Phong, hôm nay anh dám làm chuyện đồi bại trong nhà tôi thì tôi sẽ chết trước mặt anh."
Giang Nghiêm Phong nghe vậy dừng lại mọi động tác trên người Ân Ngôn: "Em cứ thử đi, em chết thì tôi cho ba mẹ em chết theo em ngay lập tức."
Ân Ngôn cười gượng: "Anh không thể, ba mẹ tôi đều đang ở xa, anh không làm gì được bọn họ."
Giang Nghiêm Phong cười đắc ý, nhưng lại làm Ân Ngôn lạnh sống lưng: "Ý anh là sao?"
Giang Nghiêm Phong: "Nơi mà họ đi du lịch, núi non hùng vĩ, đường đi khó khăn, buổi tối ít người, họ có bị ngã núi chết cũng chẳng ai biết."
Ân Ngôn gào lên: "Giang Nghiêm Phong, anh là đồ điên."
Giang Nghiêm Phong: "Tôi là yêu em đến điên. Là em làm tôi yêu em, thì em phải nhận lấy tình yêu này."
Ân Ngôn căm hận: "Tại sao anh lại bức tôi đến mức này chứ!"
Giang Nghiêm Phong lột đồ Ân Ngôn, kéo hai chân cậu lên, để hậu đình được phơi bày, nhanh chóng giúp Ân Ngôn chuẩn bị rồi tự mình đi vào.
Giang Nghiêm Phong: "Ân Ngôn lúc đầu tôi nghỉ chỉ cần chơi chán rồi thì sẽ tha cho em, nhưng tôi lại lỡ yêu em mất rồi. Không buông ra được nữa!"
Ân Ngôn: "Ư... Ư... Hừm... A..."
Tối đó Ân Ngôn bị cường bạo trong chính nhà của mình, trong chính phòng ngủ của bản thân, tại nơi mà cậu nghỉ là an toàn nhất cậu bị chà đạp vô số lần, tỉnh rồi ngất, ngất lại tỉnh.
Giang Nghiêm Phong có lẽ có lúc dừng lại nhưng chỉ cần Ân Ngôn mở mắt tỉnh dậy thì hắn liền lập tức động thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.