“Không... Đâu có...” Trình Dực Hạo cảm thấy thế giới thay đổi thật nhanh, Anh Lạc Ngưng là ông chủ của hắn, mà giờ hắn tới tận nhà bái phỏng, sao có tư cách đổi thành ca ca.
Hơn nữa, tình cảm giữa hai người này hình như rất tốt, bình thường hay thấy Anh Mị Sí đến quán, bọn họ sao cứ luôn dính vào nhau a?
“Mạc Mạc đâu? Còn chưa tới?” Anh mị sí còn tưởng Anh Dạ Mạc đã tới trước, không ngờ hắn cùng Anh Lạc Ngưng lại là người thứ nhất.
“Mạc Mạc nói Tín Xa đúng lúc muốn gặp nó, nên muốn đi đón cậu ấy, rồi cùng nhau tới đây.” Anh Húc Kì nói.
“Hai tên kia cũng dính nhau quá đi... Chà chà!” Anh Mị Sí nói không có sức thuyết phục, có hắn mới là cái tên cả ngày dính vào Anh Lạc Ngưng.
“Còn nói xấu em...?” Anh Dạ Mạc vừa vặn vào tới cửa, hắn trừng mắt Nhị ca, thật may mà hắn có mặt nghe được câu này…
Hắn cùng Tín Xa là tình yêu xa cách, sẽ không dính như thường? Còn Nhị ca chỉ cần trong bang không có chuyện gì, hầu như là dính ở trên Tam ca không chịu đi...
Rốt cuộc là ai dính hơn a...?
“Tín Xa...”
“Lạc Ngưng...”
Mộc Tín Xa cùng Anh Lạc Ngưng vừa thấy mặt nhau, hai người liền vui vẻ ôm một cái.
Loại tiết mục này mỗi khi gặp nhau bọn họ sẽ diễn lại một lần.
“Lạc Ngưng, đã nói với em bao nhiêu lần, không cho phép ôm người khác!” Anh Mị Sí lập tức kéo dài hai người ra. Đùa gì thế, Mộc Tín Xa có xinh có đẹp nhưng vẫn là đàn ông a! Lạc Ngưng sao có thể tùy tiện ôm tên đàn ông khác?!
“Nhị ca...” Anh Lạc Ngưng thở dài, Anh Mị Sí thật sự quá thích ăn dấm chua.
“Nhị ca, anh quản Lạc Ngưng như vậy có chặt chẽ quá không? Hay là ngày nào rảnh em dẫn cậu ấy ra ngoài chơi hoa, cho cậu ấy biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu lớn a...” Mộc Tín Xa cười khẽ.
Y đã quen nói đùa với Anh Mị Síc, ai kêu hắn chỉ cần liên quan tới chuyện của Anh Lạc Ngưng sẽ nổi khùng, quá thú vị a.
“Tín Xa, anh dám đi tìm thằng khác...?” Anh Dạ Mạc nghe y nói như vậy, sắc mặt khẽ biến, bá đạo đem Mộc Tín Xa kéo vào trong lòng ngực, nặn ra vẻ mặt biểu thị không thích.
Mộc Tín Xa bật cười ha hả, suýt chút nữa đã quên bên này cũng có tên một thích ăn dấm chua.
Trình Dực Hạo không nói một câu nhìn bọn họ hỗ động, cả người không khỏi sợ hãi, hắn nhìn Anh Húc Kì bên cạnh, phát hiện một tí phản ứng cũng không có, lẽ nào người bị doạ chỉ có hắn?!
“Mộc Tín Xa, nếu như chú dám làm xấu Lạc Ngưng tôi sẽ không bỏ qua cho chú!” Anh Mị Sí không nhịn được dọa y, lại dám truyền tư tưởng kỳ quái cho Lạc Ngưng, quá lớn mật!
“Tiếng của cậu thật lớn a..”
Cửa lần thứ hai bị mở ra, lần này có hai người đi vào, người mở miệng nói chuyện là Hàn tử hằng.
“Hừm! Hóa ra là Hàn Tử Hằng a.” Cho dù không quay đầu nhìn người kia là ai, Anh Mị Sí nghe giọng cũng biết là Hàn Tử Hằng.
“Không nên gọi thẳng tên họ tôi, nghe xong rất khó chịu.” Cái tên Anh Mị Sí không biết lớn nhỏ luôn như vậy,
Thực sự khiến y không thể nói nổi.
“Có quan hệ gì, không phải anh cũng sớm quen rồi, chẳng lẽ muốn tôi học đại ca gọi anh là Tử Hằng à...?” Anh Mị Sí xấu xa cười, có ý ám chỉ rõ ràng.
“Anh Mị Sí, chú gần đây rất nhàn? Xem ra phải giúp chú nhiều việc để làm, hay giúp anh xã giao chú xem thế nào?” Anh Thiên Ngạo lườm hắn một cái.
“Ây... Đại ca... Coi như em chưa nói gì đi...” Cái miệng Anh Mị Sí cuối cùng cũng an phận.
Hắn mới không muốn xã giao, thà ở bên cạnh Lạc Ngưng làm làm... ai ô... Một số chuyện.
Anh Thiên Ngạo vừa đến, mọi người thay phiên vấn an hắn, Trình Dực Hạo nhìn ra, địa vị của đại ca ở trong nhà cao quý đúng như Anh Húc Kì nói, mỗi người đều có loại tôn kính với hắn.
Hơn nữa hắn cũng khẳng định một chuyện, tướng mạo năm anh em nhà này đều rất chói mắt! Hơn nữa còn có một người dáng dấp rất đẹp hình như gọi là Tín Xa, cãi nhau với Anh Mị Sí kia gọi là Tử Hằng, cũng đều là gia hỏa mà người khó có thể khinh thường. Chiều cao hắn coi như không kém, nhưng vẫn thấy nếu thả ở giữa bọn họ vẫn cảm giác bị hạ thấp a?
“Cậu là đối tượng mà Húc Kì nhà tôi kết giao?” Anh Thiên Ngạo vừa ngồi xuống, liền lập tức đi vào đề tài chính.
Hắn cực kỳ chán ghét Trình Dực Hạo – đối với trải nghiệm của hắn cực kỳ căm ghét. Hắn hoàn toàn không thể tiếp nhận loại người tùy ý cùng thằng đàn ông khác xằng bậy là đối tượng của Húc Kì, quá buồn nôn!
Húc Kì ngây thơ đơn thuần như vậy, nói không chừng là do tên này dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt Húc Kì, hắn nhất định phải ngăn cản hai người tiếp tục mới được!
“Chào Đại ca, tôi là Trình Dực Hạo.” Trình Dực Hạo ngay từ đầu đã biết khí thế của đại ca không tầm thường, còn có chứa cỗ cảm giác áp bách rất mạnh mẽ...
Anh Thiên Ngạo bắt đầu quan sát nhìn chằm chằm Trình Dực Hạo.
Đối phương xem ra là một tên nhã nhặn, bề ngoài có thể nói làm cho người thoải mái, coi như là loại hình dễ thân cận, chiều cao cũng không kém, về mặt ngoại hình vẫn tính xứng đôi được với Húc Kì, nhưng ai mà biết được ẩn giấu dưới lớp da này là tâm tư gì?
Lòng bàn tay Trình Dực Hạo đổ mồ hôi, Anh Thiên Ngạo nhìn thẳng như muốn bắn thủng hắn.
“Đại ca... Anh như vậy rất khủng bố...” Anh Lạc Ngưng không nhịn được chen vào. Cậu có thể lý giải tâm tình của đại ca hiện giờ, phải nói là cả nhà, xem ra Trình Dực Hạo sẽ không dễ chịu nổi...
“Các cậu đã kết giao bao lâu?” Anh Thiên Ngạo hỏi tiếp.
“Chắc khoảng bốn tháng.” Trình Dực Hạo nói.
“Mới bốn tháng mà thôi? Vậy cũng còn tốt, chia tay đi.” Anh Thiên Ngạo không chút suy nghĩ liền nói hai người chia tay, thời gian rất ngắn, tình cảm cũng không thể quá sâu, không bằng kịp lúc kết thúc là tốt nhất.
“A? Đại ca... Anh đang nói cái gì a...?” Anh Húc Kì sửng sốt, tại sao đại ca lại nói như vậy? Lúc đó nói muốn dẫn Trình Dực Hạo về ra mắt, đại ca cũng không nói gì mà?
“Thật có lỗi, tôi không hiểu tại sao đại ca muốn tôi cùng Kì Kì chia tay? Cho dù anh là đại ca Kì Kì, cũng không có quyền trong việc này chứ?” Vẻ mặt Trình Dực Hạo nghiêm túc khi nghe Anh Thiên Ngạo muốn hai người chia tay, hắn không biết tại sao Anh Thiên Ngạo lại nói thế với hắn, nhưng hắn cũng không thể chia tay Anh Húc Kì!