Tuyệt Đối Chung Tâm

Chương 42: Tuyệt đối chung tâm (phiên ngoại)02



Có điều, hắn nên nói càng sớm càng tốt, hắn sẽ không tiếp nhận. Bắt đầu từ ngày hắn rời khỏi ngôi nhà đó, hắn đã không còn liên quan gì tới trong nhà, đương nhiên cũng không muốn dựa vào quyền thế của lão leo lên địa vị cao.

So sánh, hắn càng yêu thích cuộc sống tự do tự tại.

Mà giờ hắn đang theo Anh Húc Kì trải qua một cuộc sống mới, bảo về lại tổ chức là hoàn toàn không thể, cũng không cần cân nhắc liền trực tiếp từ chối lão.

“Mày mở cái tiệm này thì kiếm được bao nhiêu tiền? Tao an bài chức vị cho mày lẽ nào còn kém hơn?” Lão nói.

Cho dù thằng con trai này trước đây chỉ là nhân viên dưới trướng cán bộ trong tổ chức, nhưng thực hiện một vụ án chỉ sợ thù lao còn gấp một tháng cái tiệm này kiếm được!

“Ít ra con rất an lòng, tiền kiếm được cũng rất sạch sẽ.” Trình Dực Hạo lẽ thẳng khí hùng trả lời.

“Mày là đang mỉa mai ai?!” Là đang mỉa mai lão hắc tâm kiếm tiền sao? Cũng không suy nghĩ thử xme nó là ai nuôi lớn!

“Con không ý đó, ba, hiện tại con đang sống rất tốt, không tính trở lại tổ chức.”

“Hai đứa con trai, một thằng so với một thằng càng không có tiến bộ!” Lão phẫn nộ đến nghiến răng nghiến lợi.

“Tường Vũ? Nó làm sao?” Lẽ nào thằng em này làm cái gì chọc lão không vui?

Trong ấn tượng thì Trình Tường Vũ vẫn luôn thuận theo ba ba, dù cho gặp phải chuyện gì không hợp lý, nó cũng không chọn phản kháng lão.

Có điều, đó chính là ấn tượng trước khi hắn bỏ nhà đi.

“Rốt cuộc tao đã tạo nghiệt gì lại sinh ra mấy thằng như mày?!” Lão vừa nghĩ tới hai thằng con trai đều cùng một dạng không khỏi gia tăng cơn giận dữ.

Trình Dực Hạo bị lão chửi đến đầu óc mơ hồ, rốt cuộc làm sao vậy?

Nhưng nghiệp chướng không nói thì không phải không có, ai kêu tính cách ba hắn rất phong lưu hả? Giờ đã có tuổi, không biết đã thu lại ít gì chưa? Không chừng ngày nào đó lại nhảy ra một thằng em hoặc em gái a? Nhưng cũng chẳng liên quan gì tới hắn, trừ hắn với thằng em kia ra, thì không biết con số thực tế anh em bọn họ là bao nhiêu...

“Mày suy nghĩ cho thật kỹ, tao sẽ tới nữa.” Lão nói.

“Ba, chuyện này không cần cân nhắc, đáp án của con vẫn vậy. Nhưng nếu ba muốn nhìn con, ngược lại rất hoan nghênh ba bất cứ lúc nào lại đây.” Trình Dực Hạo nói.

Dù sao cũng là cha con, hắn cũng không phải tiểu mao đầu không hiểu chuyện ngày trước, không cần thiết phải hết sức trốn tránh ba hắn.

“Thằng nhóc chết tiệt!” Lão mắng một câu, sao lão lại sinh ra loại con cái không biết điều này hả?

“Ba, đi thong thả a.” Trình Dực Hạo cười híp mắt nói.

Lão thở phì phò chống gậy rời khỏi.

Cũng may hắn còn trẻ thì gặp phải Anh Húc Kì, không phải tiếp tục không mục tiêu lưu lạc khắp nơi, hơn nữa, có thể cùng cậu ấy biến thành lão Công Công tóc bạc cũng hay a!

*-*-*-*-*

Tám giờ tối, sau khi đóng cửa.

Sau khi cửa hàng thanh lý hết bánh, nhân viên nhao nhao ra về, Trình Dực Hạo với Anh Húc Kì còn muốn ở lại tiệm một chút, hưởng thụ khoảng thời gian của hai người.

Buổi chiều và tối sóng người đi vào đông đảo, thấy nhân viên bận bịu tấp lập, hai người sẽ phải đi hỗ trợ, ngày hôm nay cũng như vậy.

Nên Anh Húc Kì phải chịu nửa ngày, bây giờ mới có thời gian chậm rãi hỏi Trình Dực Hạo.

“Anh với ba anh nói chuyện gì vậy?” Anh Húc Kì hỏi.

“Muốn biết hả? Đây chính là chuyện bí mật cha con anh a.” Trình Dực Hạo múc một miếng bánh trứng đút cho Anh Húc Kì, đây là hắn dặn nhà bếp đặc biệt giữ lại một phần.

“Bí mật? Vậy thì không thể biết...” Anh Húc Kì rũ vai. Tuy rất muốn biết, nhưng nếu là bí mật vậy thì không còn cách nào.

“Ha ha, lừa em thôi, anh sẽ không giữ bí mật gì với em.” Đúng, hắn nói với bản thân sẽ không bao giờ giấu Anh Húc Kì bất cứ chuyện gì.

“Cho nên...?”

“Lão ba hình như rất hi vọng anh quay lại tổ chức.” Trình Dực Hạo nói.

“A?” Chỉ vậy thôi? Cậu còn tưởng rằng sẽ nghe được tiết mục ướt át khi cha con gặp lại nhau...

Cậu là cô nhi, hình dáng cha mẹ tròn méo ra sao cũng không biết, thế nhưng Trình Dực Hạo lại khác, hắn có cha có mẹ, một thân một mình phiêu bạt bên người hơn mười năm, lẽ nào bọn họ lại không nhớ nhung lẫn nhau sao?

“Nhưng anh đã từ chối, nói cho ông biết anh rất yêu thích cuộc sống bây giờ.”

“Thật sự? Vậy ba anh nói gì?”

“Nói muốn anh suy nghĩ thêm, anh nghĩ ông có thể tới tìm nữa.”

“Như vậy a...” Anh Húc Kì liếm liếm thìa trên bơ, ba hắn sẽ trở lại thật sao?

“Em yên tâm, nếu anh đã rời khỏi tổ chức thì sẽ không tính trở về nữa, vả lại bây giờ anh là phụ nam đàng hoàng nha~.” Trình Dực Hạo kiêu ngạo ưỡn ngực.

“Ha hả, thật ngốc!” Anh Húc Kì bị hắn làm cho bật cười.

“Kì Kì, chỉ cần giống như bây giờ ở cùng em là đã hài lòng, cái khác anh không thèm quan tâm.” Trình Dực Hạo nói, mặt đầy thâm tình nhìn cậu.

Mặt Anh Húc Kì không khỏi đỏ lên, sao Trình Dực Hạo nói mấy từ buồn nôn này tự nhiên như uống nước lọc vậy!

“A! Đúng rồi, đúng rồi, ngày mai muốn cùng mọi người ăn cơm ác.” Anh Húc Kì suýt chút nữa đã quên, Mạc Mạc có điện thoại tới nói muốn hẹn ăn cơm.

“Lại ăn cơm? Cuối tuần trước không phải mới vừa ăn xong?”

“Hì hì, Tín Xa cũng muốn đến!”

“Em nói Mộc mỹ nhân? Hắn... Đúng là bang chủ sao? Sao có thể thích làm gì thì làm, muốn tới thì tới như vậy...”

Mộc mỹ nhân là Trình Dực Hạo ngầm dán cho Mộc Tín Xa, ngay cả Anh Lạc Ngưng cũng là Ngưng mỹ nhân, ai kêu hai người này khuôn mặt đẹp đến không thế phân cao thấp...

“Đúng rồi... Anh còn không biết đi... Bởi vì ngày mai là sinh nhật của đại ca...” Anh Húc Kì lúc này mới nhớ tới chưa đề cập qua chuyện này cho Trình Dực Hạo, cậu quá dễ quên a.

“Sinh nhật?! Sao em không nói sớm cho anh?! Lần này xong rồi...” Trình Dực Hạo không khỏi kêu rên một tiếng.

Sinh nhật là thời cơ tốt để lấy lòng Anh Thiên Ngạo, hắn cũng không thể hai tay trống trơn mà tới, mà còn bây giờ mới biết thì muốn hắn chuẩn bị thế nào a?

Đem sinh nhật Anh Thiên Ngạo, mọi người hẹn gặp ở bên ngoài.

Anh Lạc Ngưng đã chọn Nhật Thức cao cấp, đây quà cậu cùng Anh Mị Sí chọn cho đại ca, bởi vì đại ca chỉ thích mỗi chỗ này, chỉ do đường xá xa xôi, nên bình thường không có cơ hội lại đây, ngày hôm nay là có Anh Mị Sí đảm nhiệm tài xế chở đại ca tới.

Mộc Tín Xa đã tới Anh gia hôm qua, buổi tối y cùng Anh Dạ Mạc đi chọn quà cho Anh Thiên Ngạo, cuối cùng chọn một chiếc điện thoại thông minh đời mới, mà đã yêu ai yêu cả đường đi mua luôn cho Hàn Tử Hằng, còn đặc biệt chọn một chiếc điện thoại màu sắc tương tự coi như là quà.

Bản thân Anh Thiên Ngạo đối với sinh nhật cũng không đặc biệt coi trọng, cho dù không giúp hắn tổ chức hắn cũng chẳng nghĩ gì, nhưng đây là tấm lòng bọn đàn em, hắn cũng vui vẻ tiếp nhận.

Lúc Anh Húc Kì đến, chỉ có một mình cậu, không thấy Trình Dực Hạo.

“Kì Kì, sao chỉ có mình anh? Không đi cùng anh Dực Hạo ca sao?” Anh Dạ Mạc hỏi.

“Hắn hình như có việc, tối nay sẽ tự mình tới.” Trước nửa tiếng ra khỏi nhà muốn tới cửa hàng gặp hắn, Trình Dực Hạo đột nhiên gọi điện thoại cho cậu, nói tối nay hắn mới tới, muốn cậu lại đây trước.

_________________

Tác giả:

Ba ba Dực Hạo ở Pn chỉ ló tí mặt thôi, thật ra Dực Hạo với chuyện gia đình thân sinh không có lòng trung thành lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.