Đáp: “Tim đập loạn lên, y như chú nai con nhảy tưng tưng.”
“Không tự chủ mà nhớ nhung người ấy, lúc tỉnh dậy còn mỉm cười nữa.”
“Được gặp người ấy sẽ thấy yên lòng.”
“Sẽ để ý đến hình tượng của mình trong mắt người ấy, hi vọng có thể cho người ấy thấy được mặt tốt nhất của mình.”
“Cực kỳ muốn được ở bên nhau mãi mãi luôn ấy!!!”
Kiều Lạc Chỉ vắt óc, đọc hết các kết luận trong tiểu thuyết ra.
Cô gõ nhẹ vào đầu, dịch ghế ngồi trước mặt Ngu Trĩ Nhất, tiến gần hơn một chút: “Cậu chỉ ngồi ghi lại thì có thể cảm nhận được à?”
Ngu Trĩ Nhất đang cầm một cuốn sổ tay hình chữ nhật, mà lúc nãy cô bảo rằng muốn ghi lại các cảm xúc ấy thành lời văn, nhất định phải hiểu rõ được tình cảm ấy.
Cô hỏi “Thích một người là cảm giác như thế nào?”, Kiều Lạc Chỉ liền trả lời cho cô, không hề nhận thấy câu hỏi của Ngu Trĩ Nhất còn mang ý nghĩa khác.
Kiều Lạc Chỉ cảm thấy việc viết lời văn thế này chẳng thể nào so sánh được với chuyện tự mình trải nghiệm, Ngu Trĩ Nhất không viết ra được câu chuyện cảm động, hoàn toàn là vì trải nghiệm chưa đủ, “Tớ bảo này, cậu có đọc 100 quyển truyện thì cũng không bì được với cậu thích một người, bảo đảm cậu cực kỳ thấu hiểu cảm giác đó luôn.”
“Không được đâu, không thể yêu sớm.” Ngu Trĩ Nhất gục đầu xuống, bút trong tay vẽ loạn trên giấy.
“Giồi ôi, đương nhiên là trường cấm yêu sớm rồi, nhưng cũng đâu cản trở được việc mình thích một người hả.” Kiều Lạc Chỉ ẩn ý nói, còn cười nhướn mày với cô.
Khương Mịch Nhĩ cắn táo đi ngang qua phụ họa thêm: “Yêu công khai hay yêu thầm đều là yêu mà. Không muốn yêu sớm thì yêu thầm đi.”
“Yêu thầm…” Ngu Trĩ Nhất lầm bầm nhớ kỹ hai từ này, ngòi bút đâm xuống trang giấy, để lại một vết mực vừa đậm vừa sâu.
Ký túc xá đúng giờ tắt đèn, nhưng không phải tất cả mọi người đều đi ngủ vào giờ ấy.
Kiều Lạc Chỉ còn đang đọc truyện, Khương Mịch Nhĩ thì lén lút xem phim trên điện thoại, Ngu Trĩ Nhất bật đèn bàn nhỏ ở đầu giường, Văn Thính Ngữ giường bên đã nằm xuống, chuẩn bị đi ngủ.
Ngu Trĩ Nhất lấy quyển nhật ký ở đầu giường ra, quyển nhật ký ấy đã ghi quá nửa.
Lúc lật giấy không tránh được việc nhìn thấy nội dung trong đó, cô phát hiện ra trong nhật ký của mình thế mà… cứ mười trang thì có đến chín trang viết về Thời Dịch.
Kể từ khi cô có trí nhớ, Thời Dịch đã sắm vai “anh trai” trong cuộc đời cô, sau này lớn hơn mới biết hai người là hàng xóm không có quan hệ ruột thịt.
Nhưng dù không phải ruột thịt thì cũng không ảnh hưởng gì đến tình cảm giữa cô và Thời Dịch, khi đó gọi là – tình bạn.
Về sau nữa, vào mùa hè mà cô bị bỏ rơi, cô đã coi Thời Dịch là sự cứu rỗi duy nhất, tạo nên sự ỷ lại với cậu, cô nghĩ rằng đó là tình bạn và tình thân xây đắp từ nhỏ đến giờ.
Chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, đột nhiên cô nhận ra tình cảm của mình dành cho Thời Dịch đã không còn giống như trước nữa.
Cô chột dạ tìm kiếm chứng cứ rung động, thậm chí còn ngây thơ lấy “sách đáp án” mà Thời Dịch tặng để làm căn cứ phán đoán, muốn tìm đáp án trong cuốn sách đó.
Nhưng cô lại không giở cuốn sách đó ra nữa, vì khi cô đặt cuốn sách trong tay thì đầu cô đã hiện ra đáp án cô muốn.
Cô chưa từng nghĩ đến, không biết sao mình lại rung động.
Nghĩ đến đây, cô nhẹ nhàng vuốt phẳng tờ giấy, chợt nhận ra tờ giấy vẫn trắng tinh, chưa có nét bút nào.
Rõ là cô có rất nhiều điều muốn nói ra, nhưng khi cầm bút lên lại chẳng viết ra được chữ nào.
Trong lúc Ngu Trĩ Nhất rầu rĩ thì Văn Thính Ngữ ở giường bên trở mình chưa ngủ được.
Cô vừa thấy động tĩnh lập tức điều chỉnh vị trí chiếu sáng của đèn, hạ giọng hỏi: “Tớ làm phiền đến cậu à?”
Văn Thính Ngữ dứt khoát chống tay xuống nâng mặt ngước lên giải thích: “Không phải vì cậu đâu.”
Hai người thì thầm nói chuyện, giọng nói hạ đến mức thấp nhất, người bên ngoài cũng không nghe thấy gì.
“Nhất Nhất, hôm nay cậu hỏi chủ đề kia, không phải là chỉ muốn ghi lại cảm giác để viết đâu nhỉ?”
“…” First Blood.
“Cậu không phủ nhận thì chính là thừa nhận rồi.”
“Tớ…” Double Kill.
“Người mà cậu thích là Thời Dịch à?”
“…” Triple Kill.
Trong đầu người này có gắn chip theo dõi à? Hỏi gì mà chuẩn thế!
“Thính Ngữ, cậu, cậu hỏi thế làm gì.” Người nào đó chột dạ lắp ba lắp bắp, suýt nữa thì cắn phải lưỡi.
“Thế câu tớ vừa hỏi đúng không?”
“…” Quadra Kill.
Cô nghĩ: Bình thường Văn Thính Ngữ ít nói, khiến người khác cảm thấy cậu ấy trầm lặng, điềm đạm, sao mà tối nay lại thành người nói nhiều vậy.
“Cậu không biết nói dối, không nói lại thì là ngầm đồng ý rồi.”
“Suỵt!” Tuy hai người đều nằm úp sấp trên giường mình, nhưng hai cái đầu càng ngày càng dịch sát vào nhau, xì xầm bàn tán.
Văn Thính Ngữ chống má, nhỏ giọng hỏi: “Cậu sẽ tỏ tình với cậu ấy à?”
“Tớ không dám…” Âm thanh đáp lại bé như tiếng muỗi.
Hai người cùng im lặng, nhưng lại ăn ý duy trì tư thế không nhúc nhích.
Một lúc sau, Văn Thính Ngữ lại hỏi: “Thế cậu muốn yêu thầm không?”
“Tớ không nghĩ nhiều như thế, tớ cũng chẳng hiểu sao bỗng dưng lại thành ra thế này.” Khi mà những suy nghĩ trong lòng được nói ra, thì một loại tâm tình phức tạp tràn lan trong đầu, đôi mắt cũng chợt xót.
Cô không biết vì sao bỗng nhận thấy tình cảm của mình đối với Thời Dịch đã thay đổi, vốn nên là chuyện vui mừng, nhưng cô lại có đôi chút sợ hãi.
Cô rất sợ chuyện đột ngột này sẽ phá vỡ quan hệ giữa mình và Thời Dịch, cô không dám nói chuyện này ra.
Kiều Lạc Chỉ ở giường đối diện bất chợt lên tiếng: “Này, hai người kia, các cậu đang thì thầm gì đấy?”
“Không…” Hai con người vừa rồi còn khẽ khàng nói chuyện giờ cùng đồng thanh, rồi chìm vào yên lặng.
Văn Thính Ngữ ngồi dậy, đến một đầu khác của giường, viết mấy chữ lên tờ giấy trên giường, đưa sang cho Ngu Trĩ Nhất.
“Tớ ngủ đây.” Sau khi đưa giấy sang thì Văn Thính Ngữ nằm xuống lần nữa, nhắm mắt lại.
Ngu Trĩ Nhất nắm lấy tờ giấy, quay đầu sang chỗ khác, nương ánh đèn thấy được chữ viết xinh đẹp trên mặt giấy.
Rung động, vốn là một chuyện đơn giản lại vô cùng phức tạp.
Cảm giác rung động ấy có lẽ xảy đến vào một khoảng khắc người ta chẳng ngờ. Có vài người lập tức nắm lấy cảm giác ấy, có vài người thì lại không thể nào cảm nhận được.
Cho nên đây là một chuyện vừa đơn giản lại vừa phức tạp, không thể dùng tư duy logic để làm rõ.
Ngu Trĩ Nhất ngẩn người nhìn trang giấy nhật ký trắng tinh, thở dài một hơi, tiện tay dán luôn tờ giấy Văn Thính Ngữ cho lên trang nhật ký, gập vào cất đi rồi ngủ.
Ngày hôm sau, ở phòng học.
“Tiết học hôm nay đến đây thôi, còn mười phút nữa là ra chơi, giờ cả lớp lấy vở nghe viết ra.”
“Aaaa.” Mọi người xì xầm bàn tán, vô cùng bất ngờ với chuyện đột xuất này.
“Trật tự! Tiết trước tôi đã nhắc rồi, tôi không bắt các em phải chép từ đơn trong bài học, nhưng phải học thuộc, tôi sẽ kiểm tra. Giờ đừng có ai nói với tôi là không có thời gian học, lấy vở ra nhanh lên.”
Có vài từ đơn Tiếng Anh không thường gặp trong bài thi, giáo viên rất ít khi bảo học sinh chép, chỉ bảo tự về đọc nhiều lần, thuộc bài là được, việc này hoàn toàn là phải tự giác.
Trước đây cũng từng nhắc sẽ kiểm tra, nhưng lần nào cũng không kiểm tra thật nên dần dần các học sinh hình thành thói quen nghe tai này ra tai kia.
Chẳng ngờ lần này giáo viên đánh úp bất thình lình, đoán chắc là về sau mọi người đều phải để ý hơn.
Lần này nghe viết Tiếng Anh, 70-80% đều bị dính chưởng.
Giáo viên Tiếng Anh muốn để học sinh nhận được bài học thấm thía từ lần kiểm tra này, sau khi thu bài, tay đặt lên xấp giấy dày cộm trên bàn, nhắc trước để học sinh chuẩn bị tâm lý: “Bài này có hai mươi mấy từ, vừa rồi chúng ta nghe viết hơn mười từ, nhưng cứ sai một từ trừ 5 điểm, không đạt được 80 điểm thì phải chép mỗi từ 30 lần.”
Cả lớp ồn ào than vãn, nhưng lại không dám hó hé với giáo viên Tiếng Anh nửa lời, dù sao thì cũng do bọn họ lười biếng, không làm xong việc giáo viên giao cho.
Sau khi tan học, Lê Thiếu Chu ngửa mặt lên trời thở dài: “Thôi vậy, tớ sẽ chép từ đơn ngay bây giờ luôn.”
Bài cậu nộp phần lớn đều để trắng, không thể nào đạt được 80 điểm giáo viên đề ra.
Nhớ đến lúc nộp bài theo thứ tự, cậu nhìn thấy bài của Thời Dịch viết mỗi hàng 5 từ, ngay ngắn chỉnh tề, chắc là đều nhớ được hết.
“Tớ muốn ngồi cùng bàn với lớp trưởng quá đi mất…” Thế thì có thể chép trộm bài rồi.
Khương Mịch Nhĩ xoay người đập bàn cậu: “Lê Thiếu Chu, cậu đừng kêu gào om sòm như thế được không? Đâu phải chỉ có mình cậu là không qua được!”
“Ngu Trĩ Nhất ngồi bên cạnh cậu mà cậu không chép à?”
Bọn họ đều biết Ngu Trĩ Nhất rất chịu khó học hành, lần kiểm tra này số từ nhớ được chắc cũng phải lên đến 90%, Khương Mịch Nhĩ có mấy lần đều phải dựa vào Ngu Trĩ Nhất mới vượt qua được.
Nhưng lúc này Khương Mịch Nhĩ lại lắc đầu: “Lần này Nhất Nhất cũng không nhớ.”
Lê Thiếu Chu ngạc nhiên, vội vàng vuốt ngực: “Nghe cậu nói thế tớ cũng thấy được an ủi.”
Nếu như toàn quân bị diệt thì một mình cậu sẽ không bị nổi trội quá.
Lớp phó môn Tiếng Anh nói: “Nãy tớ đến văn phòng nhận bài, thấy thầy giận lắm ấy.”
Mọi người thở dài thườn thượt, chấp nhận việc ngồi chép phạt từ đơn.
Bài lần lượt được phát, Ngu Trĩ Nhất bắt được vở của mình, mở ra thấy dấu mực đỏ tươi, cô chỉ viết đúng được 5 từ.
“Dạo này học hành mệt lắm à?”
Bên cạnh đột nhiên có giọng nam cất lên, khiến cô giật thót trong lòng.
Cô nghiêng đầu sang nhìn Thời Dịch, trong chớp mắt chợt thấy chột dạ: “Anh…”
“Sai mấy từ?”
“Hơi, hơi nhiều…”
“Đưa anh xem.”
Nếu là lúc trước cô đã thành thật giao ra, nhưng giờ không biết sao lại không muốn để cậu thấy mặt thất bại của mình.
Thế là cô vội vàng đè tay lên cuốn vở trước mặt, che đi: “Thì, không đạt tiêu chuẩn.”
Thấy dáng vẻ giấu giấu diếm diếm của cô gái nhỏ, Thời Dịch nghi ngờ.
Đoạn đối thoại này câu nào cũng lắp bắp! Rốt cuộc là đang chột dạ gì đây?
Thời Dịch nhướn mày, khom lưng nhìn cô, khẽ hỏi: “Nhất Nhất, dạo này em có chuyện gì à?”
Vì bây giờ phải học cả ngày, phải đến cuối tuần mới cùng về nhà, một tuần học 5 ngày, mà trong 5 ngày này thì có thể phát sinh ra nhiều chuyện không thể lường trước được, nên cậu cũng hơi bận tâm.
Ngu Trĩ Nhất gãi mặt lắc đầu, vừa chột dạ vừa căng thẳng đảo mắt đi chỗ khác.
Thời Dịch lại nói: “Nếu như học mệt quá thì nghỉ một chút, đừng cố quá sức, việc chép phạt anh có thể giúp em, nhưng cuối tuần về nhà anh sẽ đọc cho em nghe viết một lần.”
Cậu biết Ngu Trĩ Nhất vẫn luôn muốn nỗ lực học càng nhiều kiến thức, thường ép mình đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.
Việc chép từ đơn này, không phải là cứ chép mới có thể thuộc, cậu có thể cho cô nhiều thời gian hơn một chút, nhưng cũng không để cô mải chơi, cách vẹn toàn đôi bên.
Thế nhưng Ngu Trĩ Nhất từ chối.
Cô ghìm chặt cuốn vở, lắc đầu: “Không, không cần đâu, em tự chép được.”
Ánh mắt Thời Dịch hơi sa sầm.
Giờ thì cậu dám chắc Ngu Trĩ Nhất đã gặp chuyện gì đó.
Cậu ra tay với Kiều Lạc Chỉ thường ngày thân thiết với cô, thế nhưng Kiều Lạc Chỉ ngày nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện ăn uống vui chơi, ngẫm nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra gần đây Ngu Trĩ Nhất gặp phải chuyện đặc biệt nào.
Cậu lại tìm sang Khương Mịch Nhĩ, tiếc rằng Khương Mịch Nhĩ là một cô nàng thẳng đuột, chẳng thể nào cảm nhận được sự nhạy cảm và tâm tình sâu kín của người khác.
Chỉ còn lại một người cùng phòng là Văn Thính Ngữ.
Tính tình Văn Thính Ngữ rất lặng lẽ, ở lớp học không có cảm giác tồn tại, lúc bình thường cũng rất ít khi nghe thấy Ngu Trĩ Nhất nhắc đến tên cô, song người mà thường yên lặng thì lại rất có khả năng để ý đến những chuyện xung quanh.
Thời Dịch đến tìm Văn Thính Ngữ, bóng gió hỏi thăm tình hình gần đây của Ngu Trĩ Nhất.
Một tay Văn Thính Ngữ giở sách, một tay nâng gọng kính đen: “Ngày nào Nhất Nhất cũng giống bọn mình, không đi học thì cũng là làm bài ở ký túc xá, không gặp phải chuyện đặc biệt gì.”
Đáp án này cũng giống như câu trả lời của Khương Mịch Nhĩ và Kiều Lạc Chỉ.
Thôi vậy, cùng lắm thì hai ngày nay sẽ để ý kỹ hơn, sau đó về nhà lại hỏi rõ.
Ngu Trĩ Nhất chưa từng giấu được bí mật trước mặt cậu, rồi cậu sẽ tìm được câu trả lời thôi.
Nhưng lần này Thời Dịch đã tính sai.
Ngu Trĩ Nhất bảo vệ nghiêm ngặt bí mật của mình, cho dù cậu hỏi thế nào cũng không để lộ ra.
“Em thật sự không có chuyện gì, chắc là dạo này học hành hơi chán, nếu anh còn hỏi nữa thì em sẽ luôn nhớ đến, trong lòng lại càng buồn bực.” Cô không chỉ không nói ra, mà còn dùng chuyện này để chặn miệng cậu.
Mặc cho Thời Dịch có IQ rất cao thì cũng không thể đoán ra được suy nghĩ trong lòng cô lúc này.
“Nhất Nhất có bí mật mà cũng không nói cho anh sao?”
“Anh, ai cũng có bí mật riêng, chả lẽ anh không có à?”
“…” Thời Dịch không thể nói lại.
Được lắm, con nhóc này lớn rồi, cách chuyên trị trước đây cũng hết tác dụng rồi!
Ngu Trĩ Nhất chớp mắt nhìn cậu, nhanh chóng dập luôn chủ đề này: “Nếu anh có bí mật thì em cũng có thể có bí mật, đúng không ạ?”
“Ừm.” Đúng là cậu có rất nhiều, hết đường chối cãi.
“Vậy anh cũng sẽ tôn trọng Nhất Nhất, để em giữ bí mật này chứ?”
Cậu thoáng lưỡng lự rồi quyết định tôn trọng chuyện này của cô, chỉ là vẫn hơi lo lắng: “Bí mật này sẽ khiến em buồn bã, hay là tổn thương không?”
“Không đâu ạ.” Ngu Trĩ Nhất lắc đầu, giơ ba ngón tay lên: “Em bảo đảm!”
“Được rồi, anh không hỏi nữa.” Cậu xoa nhẹ đầu cô theo thói quen.
Đợi đến khi Thời Dịch ra khỏi phòng, Ngu Trĩ Nhất mới thở phào nhẹ nhõm.
Nói bí mật này ra thì mới có thể bị tổn thương.
Nếu như đã quen thuộc trong một mối quan hệ nào đó thì sẽ rất khó nảy sinh thay đổi, vì tình cảm là chuyện phức tạp nhất trên đời, nó có thể khiến hai người xa lạ trở thành người thân mật nhất, cũng có thể khiến quan hệ thân mật bỗng chốc thành người dưng ngược lối.
Thời Dịch…
Cái tên này đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng cô, là người đặc biệt nhất, sao cô dám tùy tiện đánh cược.
Hễ chỉ có một chút xíu khả năng mất đi cậu thì cô không hề muốn thử.
Trong lòng Ngu Trĩ Nhất cất giấu một bí mật không thể nói với ai.
Cô ghi lại tình cảm của mình vào nhật ký, mỗi lần mở ra, nhìn những hàng chữ ấy là có thể nhớ lại tâm tình khi đó.
Dần dần, nhật ký của cô chất đầy những câu chuyện của cô và người kia.
Thích anh chính là bí mật mà em không thể nói thành lời.
“Giờ mới là tháng Năm mà đã nóng vậy rồi, nóng chết mất.”
“Dự báo thời tiết nói là hai ngày nữa có mưa đấy, đến lúc ấy thì mát hơn rồi.”
“Tớ muốn cắt tóc, ngắn ngang tai ấy, hè đến thì tóc ngắn mới mát mẻ.”
Lúc này còn chưa đến tết Đoan Ngọ, giờ nghỉ trưa rồi mà thời khóa biểu còn chưa thông báo, mọi người đều ngồi đợi trong phòng học, không có chuyện làm nên túm lại tán gẫu một chút.
Năm nay có bộ phim thanh xuân rất hot, nữ chính trong phim để kiểu tóc ngắn khá đáng yêu, kiểu tóc ngắn ấy trở thành hình mẫu các cô gái mê phim muốn làm theo. Và các cô cũng bắt đầu thảo luận về các kiểu tóc ngắn.
Có vài người quen để tóc ngắn, ví dụ như Khương Mịch Nhĩ.
Có người thì muốn đổi kiểu mới mẻ một chút, chẳng hạn như Kiều Lạc Chỉ.
Kiều Lạc Chỉ vô cùng hứng thú với chuyện này, muốn lôi kéo mấy cô bạn đi cùng với mình.
“Nhất Nhất, cậu có muốn cắt tóc không? Cậu đi cắt thử với tớ đi!” Kiều Lạc Chỉ đi đến kéo tay cô, nhiệt tình mời mọc.
Ngu Trĩ Nhất vuốt cái đuôi ngựa của mình, dưới sự dụ dỗ điên cuồng sáng trưa chiều tối của Kiều Lạc Chỉ cũng hơi muốn thử.
Kiều Lạc Chỉ thấy cô lung lay, thế là lại dốc sức thuyết phục, từ phòng học đến ký túc xá: “Nhất Nhất xem cái này đi, tớ mới tải cái APP này, tớ kiểm tra rồi, khuôn mặt của cậu hợp kiểu này nè, dễ thương vô đối luôn nhỉ?”
Khương Mịch Nhĩ cầm cốc nước đi ngang qua, không kìm được tiếp lời: “Kiều Kiều, cậu nói thế nào ấy, Nhất Nhất nhà mình để tóc dài cũng rất dễ thương.”
Kiều Lạc Chỉ khua tay với cô nàng, tiếp tục tẩy não Ngu Trĩ Nhất: “Chọn đúng kiểu tóc quan trọng lắm luôn, phong cách để tóc dài với tóc ngắn không giống nhau, cậu toàn để tóc dài, đến khi để tóc ngắn có thể khiến người khác kinh ngạc một phen đó! Cậu xem cái gương mặt oval xinh đẹp của cậu đi, thử một kiểu khác cũng không sao đâu, dù thế nào cũng vẫn xinh xắn, không bị quay xe đâu mà lo.”
“Thế à…”
Những lời này đúng thật là đánh trúng tâm lý của Ngu Trĩ Nhất.
Phong cách hoàn toàn mới, cảm giác hai mắt sáng rực!
Vậy nếu cô đổi kiểu tóc, thì có phải sẽ khiến Thời Dịch có cách nhìn mới về cô không?
Ngu Trĩ Nhất bảo Kiều Lạc Chỉ chia sẻ APP cho mình, tự tải xuống nghiên cứu vài kiểu, cuối cùng đồng ý đi với Kiều Lạc Chỉ: “Kiều Kiều, tớ cũng muốn thử đổi kiểu tóc, cuối tuần tớ đi cắt tóc với cậu.”
“Được được!” Lôi kéo được chị em tốt cùng đi, Kiều Lạc Chỉ cao hứng đập tay.
Trong lớp này không chỉ có các nữ sinh bàn luận về trào lưu cắt tóc, ngay cả nam sinh cũng để ý đến.
Vài ba cậu học sinh đứng ngoài hành lang, tạo nên một cảnh tượng tươi đẹp.
Lê Thiếu Chu vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ như trước: “Bọn con gái nhạt nhẽo thật, ngày nào cũng nói về chuyện cắt tóc.”
Đúng lúc có cô bạn gần cửa sổ nhoài ra: “Lê Thiếu Chu, cậu ghen tị chứ gì? Bọn này có thể đổi kiểu tóc dài ngắn, bọn cậu thì chỉ có thể cắt ngắn đi thôi, hahaha.”
“Xì, tớ còn có thể cắt đầu đinh, cạo đầu trọc nữa, các cậu dám không?”
“Không dám không dám, có gan thì cậu cạo đi.”
Lê Thiếu Chu gãi đầu, còn thật sự bắt đầu hình dung ra hình ảnh mình cạo trọc đầu.
Cậu vỗ vỗ người anh em bên cạnh: “Này, bọn mày bảo tao mà cạo trọc thì thế nào nhỉ?”
“Chắc là sẽ bị kỳ thị đấy.”
“Bọn mày không thấy đầu trọc ngầu vờ lờ à?” Nếu đứng trong đám người thì tuyệt đối nổi bần bật!
Đám bạn thân không đồng ý: “Có ma mới thích đầu trọc.”
“Mày thử nghĩ nếu mà anh Dịch để kiểu này thì mới là kiểu mọi người thích đấy.”
“Ai thích cơ?”
“Bọn con gái đều thích.”
“Đù! Bọn nó thích cái mặt của anh Dịch ấy, đầu đất!”
Thời Dịch xoay người lại, hai tay tựa vào lan can: “Cậu thử cạo đầu thử đi, xem có ai âm thầm thích cậu không.”
Lê Thiếu Chu ngạc nhiên, đánh trống lảng: “Này, nói xem bọn cậu thích con gái để tóc dài hay tóc ngắn?”
Người anh em bên trái: “Tóc dài! Tóc dài phiêu diêu như tiên ấy.”
Bọn họ lại hỏi: “Thế còn anh Dịch?”
Khi có người hỏi câu này, trong đầu Thời Dịch thoáng hiện ra hình dáng một cô gái, khẽ cười nói: “Tóc dài.”
Ngu Trĩ Nhất vừa cùng đi lên tầng với Văn Thính Ngữ đứng ở trong góc, nghe được hết cuộc nói chuyện của đám con trai.
Cô và Văn Thính Ngữ liếc nhau, ăn ý đứng im.
Đến khi tiếng chuông vang lên, sau khi đám con trai nối nhau vào lớp, hai cô mới đi vào.
Về ký túc xá, Ngu Trĩ Nhất xin lỗi Kiều Lạc Chỉ: “Xin lỗi Kiều Kiều, cuối tuần này tớ không đi cắt tóc với cậu được rồi.”
“Sao thế?”
“Tớ nghĩ lại rồi, để tóc dài vẫn thích hơn.”
“Haizz, nhưng bọn mình bàn bạc xong hết rồi mà, hơn nữa cậu cắt ngắn đi cũng xinh ấy, thật mà, tin tớ đi.”
“Tớ tin cậu, chỉ là tớ hơi tiếc, nhưng cuối tuần tớ có thể đi cùng cậu đến quán cắt tóc.”
Thái độ Ngu Trĩ Nhất kiên quyết nên Kiều Lạc Chỉ đành buông xuôi.
Cái cớ cô nói với Kiều Lạc Chỉ cũng không hoàn toàn là nói dối, chỉ là đã giấu đi sự thật.
Vừa quay đầu lại đã thấy Văn Thính Ngữ ngồi trên giường nhìn mình chăm chú, Ngu Trĩ Nhất bị ánh mắt trong veo ấy nhìn thấu tâm tư nho nhỏ, gương mặt đỏ bừng.
Vào lúc thích một người, thì rất mong rằng mình có thể trở thành dáng vẻ mà người đó yêu thích.
Như Ngu Trĩ Nhất.
Thận trọng giấu kín tâm tư của mình là một chuyện vừa đau buồn lại vui vẻ.
Kiều Lạc Chỉ đi xuống dưới mua đồ với Khương Mịch Nhĩ.
Ngu Trĩ Nhất giẫm lên thang trèo lên giường tầng, Văn Thính Ngữ bên cạnh lại đưa sang một tờ giấy ghi chú.
Trên đó viết:
Thích một người nhìn chung có chăng là, người ta học sâu hiểu rộng hơn mình gấp bội, nhưng vẫn bằng lòng hạ mình xuống mà lắng nghe mình lảm nhảm toàn những điều lố lăng, và lại còn ham thích ra trò nữa
Ngu Trĩ Nhất không hiểu, cho cô xem cái này là có ý gì?
“Thính Ngữ?”
“Câu ấy tớ thấy trong sách, tặng cậu đó.”
“Cảm ơn nha.”
Là một câu nói rất hay, cô thích lắm.
Cô định tối nay ghi câu này vào trong sổ tay của mình.
Lúc này trong phòng chỉ có hai cô, lại nghe được giọng nói của Văn Thính Ngữ ở giường bên: “Cậu không thấy câu này rất giống như nói Thời Dịch à?”
====
Suy nghĩ của tác giả: Rung động vốn chính là một chuyện vừa đơn giản lại phức tạp, không phải ai rung động cũng sẽ mạnh dạn đi tỏ tình, vì có vài hậu quả không thể nào gánh chịu được.
Cẩn thận dè dặt thích một người, là vô cùng trân trọng người ấy.
Vì thật lòng thích một người thì không thể nào làm bạn được.