Thành phố Hằng chuyển thu khi mới bước sang tháng Mười.
Gió thu hiu hiu, lá đỏ la đà rơi vào lòng bàn tay người dưới tán cây.
Những chiếc lá phong nồng đậm như lửa, đẹp đẽ lại rực rỡ.
Làm cô nhớ tới một bài thơ ba dòng mà mình từng đọc:
“Con cua đang lột xác em
Cuốn sổ kia viết em
Từng mảnh em khắp trời rơi trên lá phong
Còn anh đang nhớ em”
Có ai đó đã từng giải thích:
Thứ nhất, cua không thể lột xác của “em”, cuốn sổ cũng không thể viết “em”, anh cũng chẳng thể nào nhớ em
Thứ hai, thế giới này phải đảo lộn mọi thứ thì anh mới nhớ đến em.
Sau đó tất cả những gì cô có thể nghĩ vào lúc này là: Em đang lột xác của cua, em đang viết lên cuốn sổ, lá phong kia rụng rơi trên người em, còn em… đang nhớ anh.
Thẩm Lạc Bạch, em đang nhớ anh.
“Thính Ngữ, cậu đừng quên cái hẹn đến thư viện hai giờ chiều nay đấy.”
“Tớ sẽ đến đúng giờ.”
Mới sáng sớm bạn cùng phòng của cô đã phải ra ngoài, nhưng cô và cô ấy lại có cái hẹn lúc hai giờ chiều.
Một giờ ba mươi, Văn Thính Ngữ ra cửa và tốn 15 phút để đến thư viện, lúc này bạn cùng phòng của cô vẫn chưa đến. Cô cũng không vội, vào phòng chọn sách trước.
Một lúc sau, người bạn cùng phòng gọi điện, cô đi đến địa điểm mà bạn cùng phòng mô tả.
Có một chàng trai đi cùng với cô bạn kia.
“Giới thiệu với cậu, bạn này học bên Công trình, tên là Triệu Tân Vũ.”
“Đây là bạn cùng phòng của tớ, Thính Ngữ.”
Cô bạn lần lượt giới thiệu hai người với nhau.
Triệu Tân Vũ cao khoảng một mét bảy lăm, không béo cũng không gầy nhưng nước da rất trắng.
“Xin chào, trước đây tôi có nghe nói về cậu.” Triệu Tân Vũ chào cô, đồng thời câu đầu tiên đã tạo chủ đề nói chuyện.
Theo logic của người bình thường, cô có lẽ nên hỏi “Cậu nghe thấy ở đâu”, “Ai nói gì về tôi”, hoặc những cách thể hiện sự nghi ngờ khác. Khi đối phương trả lời, hai người sẽ trò chuyện tự nhiên hơn.
Tuy nhiên, Văn Thính Ngữ không tò mò về điều này, cô chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Xin chào.”
Thái độ như đối với người lạ, cô không có ý định tìm hiểu thêm về Triệu Tân Vũ.
Triệu Tân Vũ thì thầm vài câu với cô bạn kia, cô ấy bèn cố ý nhường ghế và để Triệu Tân Vũ ngồi cạnh cô.
Bạn cùng phòng giải thích: “Tính tình Thính Ngữ chỉ hơi lạnh lùng thôi.”
Triệu Tân Vũ lo lắng: “Chẳng lẽ cô ấy không có cảm tình gì với mình sao?”
“Xin người, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, không phải ai cũng nhìn ảnh là thích như cậu.”
Triệu Tân Vũ và cô gái này đúng là bạn bè, hôm nay Triệu Tân Vũ đi theo nhưng vì mục đích khác.
Triệu Tân Vũ đã từng nhìn thấy bức ảnh chụp chung của các cô trong một bài đăng của cô bạn, vừa nhìn đã thấy thinh thích cô gái có vẻ mặt ung dung đứng ở ngoài cùng, cũng chính là Văn Thính Ngữ.
Triệu Tân Vũ nhờ vả mãi, cô bạn mới đồng ý giúp cậu làm cầu nối, có được lần gặp ngày hôm nay.
Tuy nhiên, phản ứng của Văn Thính Ngữ quá lạnh nhạt khiến cậu chùn bước.
“Chính cậu cứ nằng nặc đòi tôi giới thiệu. Giờ được gặp rồi đấy, chuyện còn lại do cậu thôi.” Cô bạn ám chỉ cậu phải chủ động lên, lại lấy ví dụ thực tế cổ vũ: “Hơn nữa Thính Ngữ chưa từng ở quá gần người khác giới nào, phản ứng bây giờ của cậu ấy rất bình thường.”
Nghe vậy, Triệu Tân Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Một cô gái giữ mình trong sạch, không qua lại với người khác giới chắc có lẽ kinh nghiệm yêu đương là con số không.
Nếu thực sự có thể dốc toàn lực theo đuổi, biết đâu giấc mơ của cậu sẽ thành hiện thực?
Triệu Tân Vũ cố ý lại như vô tình tới gần Văn Thính Ngữ, thấy cô đang nghiêm túc cầm sách đọc liền bị sự chăm chú của cô thu hút.
Vẻ mặt của Văn Thính Ngữ không thay đổi, thậm chí ánh mắt còn chẳng buồn liếc, chỉ nói tên cuốn sách: “Bờ mông xinh đẹp.”
“Hả?” Triệu Tân Vũ lộ vẻ ngạc nhiên khi vừa nghe đến tên sách.
Văn Thính Ngữ có thể nhìn thấy sự thay đổi trong biểu cảm của cậu ta, nhưng cũng chỉ thản nhiên liếc nhìn, không giải thích gì thêm.
Triệu Tân Vũ lại ngước đôi mắt lên với vẻ dò xét. Cậu ta nói nhỏ với bạn mình: “Cuốn sách Văn Thính Ngữ đọc có vẻ… hơi lạ nhỉ?”
“Gì cơ?” Cô bạn thuận miệng nói lại: “Những cuốn sách mà Thính Ngữ thích đọc có hơi khác biệt xíu, khá sâu sắc, nằm ngoài khả năng hiểu biết của người phàm như bọn mình.”
Vòng xã hội của Văn Thính Ngữ rất nhỏ, cô thường ngồi trên ban công ký túc xá đọc sách, mọi người đều đã xem đống sách của cô, đều là kiểu tác phẩm văn học và kiến thức triết học, những thứ này thật sự rất sâu sắc.
Triệu Tân Vũ rõ ràng là hiểu lầm ý của hai cô gái, bỗng mất tự nhiên: “Nãy cô ấy lại nói với tôi muốn mua cuốn “Bờ mông xinh đẹp”. Tôi không ngờ rằng một cô gái như cô ấy sẽ đọc những cuốn sách đó.”
Cô bạn kia sửng sốt, bừng tỉnh hỏi lại: “… Chờ đã, cậu cho là loại sách gì?”
“Còn loại sách gì nữa, nghe tên thôi là biết rồi!” Triệu Tân Vũ giải thích trên mặt chữ.
Cô bạn thở dài một hơi: “Thôi bỏ đi, người anh em à, cậu đừng theo đuổi cô ấy nữa. Không phải tôi đả kích cậu nhưng hai người không thể nào giao lưu với nhau đâu.”
Vốn dĩ muốn tác hợp một mối nhân duyên, giờ xem ra không thành rồi.
Triệu Tân Vũ chẳng hiểu gì, vừa nãy còn khuyến khích cậu theo đuổi, giờ lại bảo cậu bỏ cuộc đi?
Mặc dù Văn Thính Ngữ thích đọc loại sách đó, nhưng cậu còn chưa nói được mấy câu với Văn Thính Ngữ. Đàn ông luôn có khao khát chinh phục, theo đuổi một cô gái như vậy vô cùng kích thích.
Triệu Tân Vũ xua tay nói với cô bạn: “Có lẽ mỗi người đều có một chút sở thích đặc biệt. Dù sao tôi cũng là đàn ông nên tôi vẫn có thể hiểu được cô ấy.”
Cô gái trợn tròn mắt: “Cậu tự tra xem cuốn sách ấy là gì đi.”
Triệu Tân Vũ nghi ngờ lấy điện thoại di động ra, mở trình duyệt tìm kiếm “Bờ mông xinh đẹp”, nhưng lại phát hiện…
Năm 1997, tác phẩm “Bờ mông xinh đẹp” đã giành được “Giải thưởng văn học” của Trung Quốc.
Không phải những cuốn sách linh tinh vớ vẩn như cậu nghĩ, mà là một cuốn sách ca ngợi sự vĩ đại của người mẹ, vô cùng mộc mạc và trong sáng.
Thảo nào cô bạn lại khuyên cậu từ bỏ, vì sự thiển cận của cậu suýt chút nữa đã hiểu lầm người khác, thật sự rất xấu hổ!
Triệu Tân Vũ nhận ra khuyết điểm của mình lại càng thích Văn Thính Ngữ hơn, cậu đề cập đến việc mời hai người đi ăn tối, cô bạn làm cầu nối cho cậu gật đầu đồng ý.
Cậu nhìn về phía Văn Thính Ngữ, phát hiện cô đang đắm chìm trong biển sách, như thể tự động chặn lại những âm thanh xung quanh.
Triệu Tân Vũ cố ý bước đến trước mặt cô khiến cô chú ý: “Này, tối nay cùng đi ăn không? Tôi mời!”
“Không, cảm ơn.”
Văn Thính Ngữ lướt qua cậu ta, đặt cuốn sách trên tay lại chỗ cũ, nói với bạn cùng phòng: “Tớ đã mua được cuốn sách cần tìm. Nếu cậu đã có hẹn với bạn thì tớ về trước đây.” “
Cô nghĩ là thật nên cứ thế đi.
Triệu Tân Vũ và cô bạn nhìn nhau.
Người bạn nói với cậu ta: “Thính Ngữ rất thông minh”.
Họ đều biết Văn Thính Ngữ rất thông minh, nhưng họ không biết rằng cô ấy còn nhạy cảm hơn về mặt tình cảm.
Cô cảm nhận được ý định của Triệu Tân Vũ nên hoàn toàn không cho cậu ta có cơ hội tiếp xúc với mình.
Sau đó, cô gái kia quay lại ký túc xá để đề cập đến sự việc này, thậm chí còn xin lỗi cô: “Thính Ngữ, tớ xin lỗi, sau này sẽ không có chuyện như thế nữa.”
Văn Thính Ngữ im lặng một lúc, đột nhiên thừa nhận trước mặt mọi người trong ký túc xá: “Tớ có bạn trai rồi.”
Đám bạn cùng phòng: “Cái gì?”
“Sao tớ chưa nghe cậu nói bao giờ thế?”
“Tớ có thấy cậu thân thiết với người nào đâu?”
“Bạn trai tớ không ở thành phố Hằng, bọn tớ quen nhau nhiều năm rồi.”
Không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng ai nấy đều kinh ngạc.
Cái người thường ngày ít nói cũng không qua lại với người khác phái đột nhiên có bạn trai đã quen nhiều năm, có thể thấy được tình cảm vô cùng gắn bó.
“Sao cậu chẳng kể gì cả?”
Văn Thính Ngữ cười đáp lại, không giải thích nhiều.
Rất nhiều chuyện, chỉ cần họ hiểu người kia là đủ.
Giống như câu tạm biệt khi đó.
Mùa thu dịu mát đã qua, mùa đông lạnh giá lặng lẽ đến.
Hầu hết người đi đường đều khoác trên mình những chiếc áo khoác dày và ấm, một số cô gái thích chưng diện mặc váy ngắn cũn cỡn, khoe đôi chân dài miên man.
“Mấy cô này không thấy lạnh hay sao?”
Đương nhiên không phải.
Mấy cô gái đó cũng sẽ mặc quần legging với tông màu da tự nhiên, vừa giữ ấm lại có phong cách.
Năm nay Văn Thính Ngữ cũng chuộng kiểu váy này, áo len dài đến hông, kết hợp với váy ngắn và bốt dài để tôn lên đôi chân dài thon thả.
Cô được bạn cùng phòng kéo đi chơi Giáng sinh, tìm đến một quán nước có phong cách độc đáo để chụp ảnh.
Văn Thính Ngữ ngồi tại chỗ một lúc, nhìn bạn cùng phòng tạo dáng chụp ảnh. Và rồi cô đặt cốc đồ uống trên tay xuống, cầm điện thoại lên, bước tới.
“Chụp giúp tớ một tấm được không?”
Bạn cùng phòng hơi kinh ngạc, sau đó gật đầu: “Đương nhiên là được.”
“Cảm ơn.” Văn Thính Ngữ đưa điện thoại cho bạn cùng phòng.
Cô bạn hỏi: “Cậu muốn chụp toàn thân hay nửa người?”
Văn Thính Ngữ suy nghĩ một chút rồi nói: “Chụp toàn thân đi.”
Người bạn cùng phòng cầm điện thoại chọn góc chụp, kéo dài tỷ lệ của hình trong ảnh.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Tách-“
Một bức ảnh đã chụp xong.
Cô gái trong ảnh có khuôn mặt xinh đẹp, điều đáng tiếc duy nhất là không thấy được nụ cười của cô.
Nhóm chat của các cô yên ắng đã một thời gian bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên, có người gửi lời chúc phúc đến mọi người trong nhóm.
Kiều Lạc Chỉ: [Á đù, cái bao lì xì to nhiều thế này, đại gia cầu bao nuôi.]
Ngu Trĩ Nhất: [QAQ Lì xì còn dư đó.]
Khương Mịch Nhĩ: [Hahaha, tớ nhận được 88!]
Kiều Lạc Chỉ gửi luôn tin nhắn thoại đến: “Nói thật với các cậu, tớ đã có một ước mơ từ khi còn nhỏ. Tớ ước ao tìm được một người chị giàu có và để cô ấy bao nuôi tớ. Bây giờ, cuối cùng tớ cũng đã chờ được rồi.”
Khương Mịch Nhĩ: “Ý hay đấy, đêm nay tớ sẽ mơ giấc mơ này.”
Hai cái con người may hết phần người khác, lì xì 200 tệ hai người đã lấy 150 tệ. Ngu Trĩ Nhất nhận hơn 30 tệ, phần còn lại của Văn Thính Ngữ.
Kiều Lạc Chỉ cố ý trêu ghẹo: “Không được thế đâu nhé, lát nữa Thính Ngữ nhìn thấy mười tệ còn thừa sẽ khóc đấy!”
Khương Mịch Nhĩ: “Đại gia yêu bọn em thêm lần nữa đi!”
Ngu Trĩ Nhất ngừng lại một lúc, đúng lúc Kiều Lạc Chỉ và Khương Mịch Nhĩ định tiếp nối câu chuyện, điện thoại lại vang lên tiếng Ngu Trĩ Nhất: “Chờ chút, tớ bảo anh ấy chuyển cho tớ.”
Kiều Lạc Chỉ:…
Khương Mịch Nhĩ:…
Bát cơm chó này ụp vào mặt nhanh quá khiến người ta trở tay không kịp
Hai người họ chỉ nói đùa, nhưng Ngu Trĩ Nhất thì không. Cô thật sự sang phòng bên cạnh để tìm Thời Dịch: “Anh ơi, anh chuyển bao lì xì trên QQ được không? Em muốn gửi bao lì xì cho các cậu ấy.”
“Em muốn bao nhiêu?”
Ngu Trĩ Nhất giơ hai ngón tay lên.
Thời Dịch lập tức chuyển cho cô 200 tệ.
Ngu Trĩ Nhất ấn nút nhận lì xì, lại mở một app giao dịch khác: “Em dùng alipay trả tiền cho anh nhé.”
Thời Dịch từ chối: “Không cần, anh có cách tốt hơn nhiều.”
“Gì ạ?”
“Em đến đây đi.”
Ngu Trĩ Nhất ngây thơ đến gần cậu, chờ cậu nói ra cách.
“Hôn anh.”
“???”
“Nhanh lên nào.”
“…”
Ngay cả chuyện thân mật mà cũng ra lệnh, càng ngày càng ngang ngược!
Mặc dù vậy, cô vẫn thơm lên má cậu một cái nhanh như cắt: “Được rồi đó!”
Cậu trai mãn nguyện âu yếm vuốt ve mái tóc dài của cô, sau đó lại chuyển thêm 520 tệ cho cô: “Em đi chơi đi.”
Nhưng Ngu Trĩ Nhất không hề nhìn thấy loạt tin nhắn nảy tưng tưng trên màn hình điện thoại của Thời Dịch:
“Địa vị trong gia đình của anh Dịch đúng là cao không thể với!”
“Anh Dịch có phúc quá.”
“Hận mình chỉ là quý tộc độc thân.”
Ngu Trĩ Nhất coi là thật gửi thêm bao lì xì, nhưng không phải 200 mà chỉ gửi riêng cho Văn Thính Ngữ 66 tệ.
Những phong bao lì xì nhỏ này giữa bạn bè chỉ là để tăng thêm sự vui vẻ.
Khi Ngu Trĩ Nhất nhìn thấy khoản tiền thừa 520 nhân dân tệ từ alipay, cô không gửi lại cho Thời Dịch. Cô mở trang web mới tìm kiếm những bộ bàn phím cơ và con chuột mà con trai thích dùng. Cuối cùng còn chọn thêm một chiếc tai nghe có chất lượng âm thanh tuyệt đỉnh để đủ bộ tặng Thời Dịch.
Nhưng sau khi đặt hàng, cô lại không kìm được chia sẻ với Thời Dịch: “Anh ơi, mấy ngày nữa là đến Tết rồi. Em muốn tặng anh một món quà lớn.”
Thời Dịch tự nhiên hợp tác thể hiện sự vui mừng và mong đợi: “Thế là anh được lợi rồi, một bao lì xì có thể nhận được một quà lớn.”
“Em sẽ không nói cho anh biết, nhưng em có thể tiết lộ trước một chút, là đồ anh thường dùng.”
Hơn nữa còn được sử dụng hàng ngày.
Thời Dịch khẽ liếc mắt, nhưng cậu không hỏi thêm câu nào.
Tuy nhiên, chính sự “tiết lộ” của Ngu Trĩ Nhất đã khiến anh làm một chuyện xấu …
Người nào đó nửa đêm dậy lấy điện thoại di động xem qua đơn hàng, sau khi xác nhận món quà bèn lặng lẽ ấn nút trả hàng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chiều hôm đó.
Văn Thính Ngữ đột nhiên đăng lên một bức ảnh, là bức ảnh chụp toàn thân của cô.
Kiều Lạc Chỉ là vua cổ vũ, ai đăng cái gì cũng bấm like, quan tâm hơn thì sẽ bình luận. Chuyện này cũng không ngoại lệ: [Ối kìa kìa, mỹ nhân này ở đâu vậy, xinh đẹp quá đi, chị gì ơi inbox cho em đi, chị gì ơi để ý tới em nè!]
Gần đây Kiều Lạc Chỉ đổi ảnh đại diện của mình sang phong cách khá ngầu, còn tên nick lại để tên tiếng Anh của một ngôi sao nam, ai không biết chắc chắn sẽ nghĩ đây là nick của con trai.
Thế nhưng khi Khương khù khờ phối hợp với Kiều Lạc Chỉ sẽ biến thành một trò khôi hài: [Lầu trên êi, chị Thính Ngữ nhà này lên được phòng khách xuống được phòng bếp, theo đuổi được chị ấy hơi bị có lời đấy!]
Kiều Lạc Chỉ: [Cảm ơn sự cổ vũ của bạn, tôi đã mua hoa rồi và sẽ tặng cho chị đẹp.]
Không những thế cô nàng còn đăng một bức ảnh hoa bên dưới rất giống thật.
Đối thoại và trao đổi kiểu này thường được coi là giải trí, nhưng không loại trừ khả năng một số người không thể dùng lý trí để đánh giá sự thật của vấn đề, thậm chí còn tin đây là sự thật.
“Lạc Bạch, cậu đang xem gì đấy? Quản lý tìm cậu kìa.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Chàng trai vẫn hay che giấu tâm trạng của mình cuối cùng cũng đã đeo một chiếc mặt nạ phù hợp với nơi làm việc, không còn hờ hững với những người bắt chuyện mình, ai nói gì cậu cũng trả lời lại.
Thẩm Lạc Bạch đáp lời, cất điện thoại, xoay người rời đi.
Sau khi Thẩm Lạc Bạch đi xa, đồng nghiệp bên cạnh thì thào bàn tán: “Này, quản lý tìm cậu ta làm gì nhỉ?”
“Không biết, chắc là thưởng cho cậu ta.”
“Tên đó cũng khá. Thời gian ngắn vậy mà lại có thể hoàn thành gấp đôi người khác.”
“Đúng vậy, có vài người đúng là được trời thưởng cơm cho.” Đồng nghiệp rất ghen tị, nhưng nghĩ đến kỹ năng của bản thân, cũng chỉ có thể tiếp tục cố gắng: “Thôi thôi, không thông minh bằng người ta thì cố gắng làm nhiều hơn, tăng hiệu quả công việc. “
Thẩm Lạc Bạch cũng là người mới vào công ty, ban đầu ai cũng cảm thấy tuổi còn trẻ không chịu được vất vả, làm công việc bán hàng cũng không dễ dàng chút nào.
Nhưng chẳng ngờ, Thẩm Lạc Bạch đã dùng thực lực khiến bọn họ phải thay đổi nhận định, người ta không chỉ chịu đựng mọi khó khăn gian khổ mà còn kiên trì thực hiện công việc mỗi ngày, như thể có nguồn năng lượng vô tận.
Những người khác chỉ yêu cầu hoàn thành công việc cơ bản, nhưng cậu luôn hoàn thành nhiều hơn những người khác, ngay cả những người có tuổi trong ngành này cũng nhìn cậu với ánh mắt khác.
Thẩm Lạc Bạch đến gặp quản lý và được khen ngợi như trong dự đoán.
Người quản lý đánh giá cao khả năng làm việc của cậu, đồng thời đặt nhiều hy vọng vào người mới này: “Lạc Bạch, công việc của cậu hoàn thành khá đấy, tháng sau là có thể tăng thêm lương cho cậu rồi”
“Cám ơn anh ạ.”
Trong thực tế khắc nghiệt này, đi làm cũng phân chia thứ bậc.
Bạn càng có năng lực, bạn càng nhận được nhiều hơn và điều này sẽ tạo nên một vòng tuần hoàn.
“Lạc Bạch, bên trên có ý định chuyển cậu đi nơi khác, lúc đó họ cũng có thể thăng chức và tăng lương cho cậu.”
“Xin lỗi, tôi phải ở lại đây.”
Sau khi Thẩm Lạc Bạch ra khỏi phòng, người quản lý ở lại văn phòng vẫn đang thở dài.
Một thanh niên trẻ tuổi như thế mà trông lại cằn cỗi trầm lặng, như thể cậu ta đã biến mình thành công cụ kiếm tiền, lại bị ràng buộc bởi nhiều thứ ở đây.
Còn nhớ như in tháng Chín ấy, Văn Bân đến gặp cậu và giới thiệu vào công ty.
Thẩm Lạc Bạch đã từ chối “lòng tốt” này vì cậu đã quyết định làm công việc bán hàng.
Đây là một ngành có tính chất phát triển rất mạnh và tất nhiên trong ngành cũng phân cục rõ ràng.
Để kiếm tiền, cậu đã thay đổi rất nhiều.
Trước đây cậu không thích nói chuyện, nhưng giờ cậu có thể trò chuyện thoải mái với khách hàng.
Trước đây chưa từng uống một giọt rượu nào, nhưng bây giờ cậu có thể cùng khách hàng uống hết chai này đến chai khác, cho đến khi họ hài lòng mới thôi.
Cũng giống như hôm nay, những người có cuộc sống hạnh phúc vẫn đang tổ chức lễ Giáng sinh, còn cậu lại phải đi tiếp khách, uống đến mười một giờ tối, liên tục phải vào nhà vệ sinh nôn ra.
Cậu chỉ biết tửu lượng mình tốt, càng uống càng tỉnh táo.
Cuối cùng khách hàng cũng ưng ý ký hợp đồng, cậu lại hoàn thành thêm một mối làm ăn, sẽ được hưởng số tiền hoa hồng lớn.
Thẩm Lạc Bạch đưa những người đó lên xe, nhưng cậu không bắt taxi. Cậu đi bộ dưới lòng đường, bám chặt vào thân cây suýt nữa đã nôn ra.
Khi làn gió mát về đêm thổi qua, đầu óc như trút bỏ được rất nhiều thứ.
Cứ như thể những ký ức tích tụ đang được xóa đi từng chút một, và cuối cùng chỉ còn lại phần quan trọng nhất …
Cậu đột ngột tăng tốc và chạy về phía trước cho đến khi đến bốt điện thoại bên đường, bước vào không chút do dự.
Đêm Giáng sinh, Văn Thính Ngữ nhận được một cuộc gọi lạ.
Bên kia không nói, cũng không cúp máy.
Có lẽ do hiệu ứng tâm lý, nên nghe thấy cả tiếng gió rì rào xung quanh, hợp thành một bài ca gió đêm du dương.
Tiếc là gió đêm mùa đông lại lạnh buốt.
Văn Thính Ngữ cũng trầm mặc sau khi nói “xin chào”, không dập máy như một cuộc gọi quấy rối, chỉ yên lặng chờ đợi một lúc lâu
Cho đến cuối cùng, cô mới hé môi và nhẹ nhàng nói: “Giáng sinh vui vẻ.”