Tuyệt Đối Cưng Chiều

Chương 68: Ngoại truyện 20



Tàn thuốc trong gạt tàn nhiều thêm một chút, ở góc quạt thông gió vẫn còn thoang thoảng mùi khói.

Văn Thính Ngữ mặc áo len mỏng đi ra khỏi phòng, tiếng dép lê loẹt quẹt trên mặt đất giữa không gian yên tĩnh vô cùng rõ ràng.

“Thẩm Lạc Bạch.”

Thẩm Lạc Bạch rời ban công đi vào, thấy cô ra ngoài mà mặc mỏng tang, không khỏi nhíu mày: “Sao em không mặc áo khoác vào?”

Dứt câu, cậu liền cầm chiếc áo khoác đen trên sofa lên choàng cho cô từ đằng sau.

Tỉ lệ cơ thể Văn Thính Ngữ rất đẹp, dáng người thuộc kiểu con gái cao ráo, cân nặng cũng khoảng hơn 50 nhưng khi khoác áo của con trai lên người, trông cô lại xinh xắn lanh lợi vô cùng.

Văn Thính Ngữ chẳng kháng cự, thuận theo động tác rồi cọ vào cằm cậu.

“Thẩm Lạc Bạch, anh tiêu chuẩn kép quá đấy.” Bản thân không mặc áo khoác nhưng lại khoác áo khoác của mình lên người cô.

“Anh là đàn ông.” Thân nhiệt của cậu cao, với cả bản thân cậu cũng không mặc mỗi một cái áo đứng giữa phòng khách.

Văn Thính Ngữ tự kéo lại cổ áo, nhạy cảm cảm nhận được mùi hương đặc biệt chỉ thuộc về riêng cậu: “Cái áo này ấm quá, anh tặng em đi.”

“Anh đưa em đi mua áo mới.” Cậu nói.

“Em thích cái này.” Cô cúi đầu vuốt ve cúc cài của áo khoác, đó là một chiếc cúc màu đen xung quanh được viền chỉ vàng đầy tinh tế.

Thẩm Lạc Bạch dõi theo cô, ánh mắt sâu hun hút.

Văn Thính Ngữ ngửi được trong không khí thoang thoảng mùi thuốc lá, hơn nữa cô nhớ lúc bọn họ mới vào nhà, cái gạt tàn rất sạch sẽ.

“Anh hút thuốc à? Chúng ta ở bên nhau khiến anh thấy bức bối hả?” Giọng nói thoáng ý cười, không phải là một câu hỏi nghiêm túc.

Thẩm Lạc Bạch nhíu mày, nói: “Em không nên lừa anh.”

Câu trả lời nghe tưởng chừng vô lý nhưng lại là nguyên nhân chính.

Văn Thính Ngữ giật mình, rất nhanh sau đó đã hiểu ý cậu.

Nhưng cô vẫn rất dửng dưng vén ống tay áo, thản nhiên mở miệng nói: “Anh sợ à… Thế để mai em đi mua thuốc uống, vẫn kịp mà.”

“Không được!” Thẩm Lạc Bạch cau mày, vội vàng gạt phăng ý định của cô.

“Không được uống thuốc biết chưa?” Cậu nhấn mạnh thêm một lần nữa, không quên dặn dò: “Cái thuốc đó không tốt, sẽ làm cơ thể bị tổn thương.”

Văn Thính Ngữ cắn môi, bình tĩnh nói: “Nhỡ trúng thì sao?”

Thẩm Lạc Bạch trả lời không chút do dự: “Anh sẽ chịu trách nhiệm.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Văn Thính Ngữ cụp mắt, nhẹ nhàng phản bác: “Nhưng chuyện này đâu nằm trong kế hoạch được định sẵn của anh.”

Cậu nói: “Chuyện liên quan đến em, bất cứ khi nào cũng có thể thêm vào kế hoạch của anh.”

Cậu thừa nhận giờ mình chưa hề nghĩ tới chuyện sinh con, không phải là vì không muốn, mà là do hiện tại tài chính của cậu chưa dư dả.

Nếu người con gái cậu yêu thương mang trong mình giọt máu của cậu thì cậu sẽ gắng hết sức mình để đứa bé được chào đón trong điều kiện tốt nhất.

Văn Thính Ngữ cúi đầu, bật cười nắm lấy tay cậu.

Bạn nhìn xem, người đàn ông dễ bị “bắt nạt” thế này, bảo cô không yêu sao được?

*

Gần đây Carol chấm được một anh chàng có vẻ ngoài khá lạnh lùng. Người đó rất chăm chỉ, bất cứ khi nào cũng có thể nói chuyện với khách hàng về công việc, ngoài ra thì rất ít nói.

Cậu ấy hiểu về kinh doanh, cũng rất hiểu mối quan hệ cấp trên cấp dưới nhưng chưa bao giờ vứt bỏ mặt mũi và tôn nghiêm để chạy đi lấy lòng.

Cậu ấy luôn biết chừng mực, đi lên bằng thực lực và có được sự công nhận của tất cả mọi người.

Carol là con gái của ông chủ, mọi người ở đây ai cũng biết mặt cô nàng.

Thấy cô nàng đến, lời chào của mọi người rất tự nhiên sinh ra chút ý lấy lòng: “Chào buổi chiều cô Carol.”

Carol tới đây là có mục đích, nhưng lướt cả một vòng mà không thấy người đàn ông kia đâu, đành phải hỏi: “Hôm nay Thẩm Lạc Bạch ra ngoài à?”

Công việc của bọn họ không giới hạn chỉ làm ở văn phòng nên cô nàng chỉ thử tới xem mình có may mắn gặp được cậu không.

Nhưng câu trả lời đợi cô lại là: “Nay Thẩm Lạc Bạch xin nghỉ.”

Carol ngạc nhiên: “Xin nghỉ?”

Với người khác, chuyện này chẳng phải chuyện lạ nhưng đối tượng là Thẩm Lạc Bạch thì mọi chuyện lại khác.

Người đàn ông có thể biến ngày nghỉ thành ngày làm chứ nói gì đến việc xin nghỉ.

Có lẽ cậu đã gặp phải phiền phức gì đó nên mới xin nghỉ. Đột nhiên, Carol lại muốn biết nguyên nhân khiến cậu làm vậy, định mượn cơ hội này giúp đỡ, thay đổi ấn tượng của cậu.

Trong điện thoại của Carol có số Thẩm Lạc Bạch. Đương nhiên, cái số này không phải lấy được từ chỗ Thẩm Lạc Bạch mà là có nó qua con đường khác.

Vừa nhấn gọi qua, Carol tự dưng lại trông mong vào việc đối phương nhận ra số mình, không lưu cũng không sao, chỉ cần cậu ấy nhấn nghe là được.

“Tút…”

Sau vài tiếng tút, cuộc gọi được chuyển tiếp.

Vốn tưởng đây là cơ hội để mình quan tâm đối phương, không ngờ đầu bên kia điện thoại lại vang lên giọng nữ.

“Xin chào.” Giọng Văn Thính Ngữ rất đặc biệt, nghe thôi là biết đến từ một người phụ nữ trẻ tuổi.

“Ngại quá, tôi nhầm số.” Carol vội vàng cúp máy.

Cô nàng cầm di động đi tìm đồng nghiệp của Thẩm Lạc Bạch đối chiếu số điện thoại, dò từng số một cho chính xác. Ô, đúng mà!

Có gọi nhầm đâu.

Thế mà điện thoại của Thẩm Lạc Bạch lại có phụ nữ nghe.

Carol không tin, gọi thêm lần nữa. Lần này cuối cùng cũng đã nghe thấy một giọng nam lạnh nhạt trong trẻo.

“Thẩm Lạc Bạch, có phải anh không?” Cô nàng xác nhận thân phận trước.

Thẩm Lạc Bạch không thể không đáp.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cả số điện thoại riêng lẫn số điện thoại công cậu đều dùng trên một chiếc điện thoại, người gọi tới chắc là vị khách hàng nào đó.

“Xin chào, cô gọi tới có chuyện gì sao?”

Carol nói thẳng thân phận: “Tôi là Carol.”

“Cô Carol, có chuyện gì không?”

“Nay tôi tới công ty tìm anh nhưng mọi người nói anh xin nghỉ. Tôi gọi tới là muốn hỏi thử xem có phải anh đang gặp phiền phức gì không, cần tôi giúp đỡ không?”

“Không có, không cần. Cảm ơn cô.” Cậu quyết đoán từ chối.

Carol là thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, bình thường con trai vây quanh cô nàng toàn người liên tục phải nghĩ cách làm cô vui, đây là lần đầu tiên cô nàng chủ động đối xử tốt với một người con trai nào đó.

Nhưng cũng chỉ được vài lần, Carol đã không giả vờ được nữa.

Carol cố ý chờ Thẩm Lạc Bạch dưới cửa công ty, thẳng thắn tỏ tình: “Thẩm Lạc Bạch, anh có đồng ý làm bạn trai em không?”

“Tôi có bạn gái rồi.”

“Bạn gái à? Chia tay là được.” Cô nàng vẫn nhớ lần trước mình gọi cho Thẩm Lạc Bạch có một người phụ nữ nhận điện thoại, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Một là không có tư cách, hai là cô nàng không quan tâm.

Thẩm Lạc Bạch lại nói: “Bạn gái hiện tại của tôi tương lai sẽ trở thành vợ tôi.”

Ngụ ý là, cậu không chia tay.

Hiện tại không, sau này cũng không.

Carol không tin.

Giờ nam nữ yêu đương, có đôi nào không chia tay đâu? Chẳng thấy đôi nào kiên trì được lâu dài cả.

Carol ưỡn ngực, tự tin nói: “Anh ở bên em đi, daddy của em sẽ cung cấp cho anh rất nhiều tài nguyên. Với tốc độ thăng tiến hiện tại của anh, chẳng biết đến bao giờ anh mới bay lên đỉnh cao sự nghiệp nữa. Daddy của em chỉ có mỗi em là con gái cưng thôi, anh ở bên em sẽ thoát ngay khỏi đống phiền phức hiện tại.”

Thiếu tiền, thì cố mà bò lên trên.

Những thứ mà Thẩm Lạc Bạch cố gắng để có được cô nàng đều có, tất nhiên có thể bố thí cho cậu.

Đây chính là quân bài lớn nhất của Carol. Có rất nhiều đàn ông thèm muốn địa vị của cô nàng, muốn nhân cơ hội đổi đời. Đáng tiếc, cô nàng sẽ không cho những tên giả nhân giả nghĩa, ích kỷ đó có cơ hội.

“Carol, thế daddy của cô có biết chuyện cô cướp bạn trai người khác không?” Văn Thính Ngữ đi ra từ khúc ngoặt.

“Văn Thính Ngữ!” Thấy cô, Carol suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

Văn Thính Ngữ nghênh ngang đi tới bên cạnh Thẩm Lạc Bạch, nắm tay cậu trước mặt Carol. Và Thẩm Lạc Bạch không chỉ cử động tay, mà còn chủ động để mười ngón tay đan vào nhau.

Mí mắt Carol giật liên hồi: “Cô là bạn gái Thẩm Lạc Bạch?”

“Như cô thấy.”

“…”

Cô nàng Carol nghiến răng nghiến lợi, không nói được gì.

Cô nàng biết Văn Thính Ngữ. Hai người bọn họ không tính là bạn bè nhưng cũng quen thân sơ sơ, bởi vì bố cô nàng với bố Văn Thính Ngữ thường hay chơi với nhau.

Đã là người cùng một đẳng cấp thì nên giữ cho nhau chút mặt mũi, chẳng ai sợ ai.

Có điều, người như Văn Thính Ngữ, bình thường nhìn tưởng không ham muốn gì nhưng chỉ cần là thứ cô thích thì ai cũng đừng hòng cướp được.

Theo đuổi đàn ông lại theo đuổi tới địa bàn của Văn Thính Ngữ là điều cô nàng không lường được. Carol tự nhận mình xui xẻo: “Thôi, chỉ là một gã đàn ông thôi mà, bổn tiểu thư không ham.”

“Đến lượt cô chọn chắc?” Văn Thính Ngữ rất không hài lòng với thái độ của Carol.

Dù là buông tay cũng không nên nói như vậy.

Văn Thính Ngữ âm thầm ghim Carol trong lòng. Chỉ mấy ngày sau, cô nàng đã nhận sự trừng phạt nho nhỏ.

Đương nhiên, chuyện này không ảnh hưởng gì tới mối quan hệ của bọn họ.

Việc Carol và Văn Thính Ngữ quen nhau quả thật khiến Thẩm Lạc Bạch bất ngờ, nhưng ngẫm lại thì chuyện vẫn rất có lý.

Cậu đã sớm biết chuyện, ông chủ công ty mình quen Văn Bân.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thẩm Lạc Bạch nói với cô rằng: “Hè năm đó chú Văn có tới tìm anh, nhưng anh từ chối rồi.”

“Nhưng anh biết công việc sau này của mình được thuận lợi như vậy là có ông ấy nhúng tay giúp ít nhiều.”

Ngày trước Văn Thính Ngữ đã giao hẹn với bố nên tất nhiên ông sẽ không nuốt lời. Có điều Thẩm Lạc Bạch không phải kẻ hèn tham tiền nên bọn họ phải tìm một cách khác để tiếp cận, giúp cậu giảm bớt áp lực cuộc sống.

Văn Thính Ngữ lúc đó không hề cho bố một đáp án rõ ràng là mình chia tay Thẩm Lạc Bạch, vậy nên giờ cô đã trở lại.

Mọi chuyện đi được tới bước này cũng coi như may mắn.

“Bản thân anh đã là một người cực kỳ tài năng rồi, chỉ cần chút xíu cơ hội nữa thôi. Anh cứ coi mình gặp Bá Nhạc là được.” Văn Thính Ngữ nói chuyện rành mạch, có lý, làm người ta không cãi nổi những lời thốt ra từ miệng cô.

Cô muốn Thẩm Lạc Bạch thản nhiên tiếp nhận những cơ hội đó: “Giờ mọi thứ anh có được đều do chính bản lĩnh của anh mà thành.”

Thẩm Lạc Bạch cúi đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cô, hỏi: “Bao gồm cả em sao?”

“Hửm?” Giờ trong đầu Văn Thính Ngữ có một đống đạo lý sẵn sàng tuôn ra, ấy vậy mà phản ứng của Thẩm Lạc Bạch lại nằm ngoài dự đoán.

Tuy nhiên, cô cũng chỉ bần thần trong giây lát rồi ngẩng lên, đáp lại một cách rõ ràng: “Bao gồm cả em.”

Vì bị hấp dẫn bởi sức quyến rũ của anh, nên em mới không màng tất chạy về phía anh.

Khưu Huệ Nghi ở nông thôn giờ bắt đầu thử trồng rau gần nhà, nghĩ đến chuyện Thẩm Lạc Bạch không phải đau đáu lo cho căn bệnh của bà, có thể thoải mái ở bên cô gái nó yêu mến đã khiến Khưu Huệ Nghi vô cùng thỏa mãn.

“Chị Khâu, tới giờ uống thuốc rồi.”

“Ây, tôi tới đây.”

Cô hộ lý riêng được mời tới chăm sóc bà cũng dễ sống chung, làm việc rất có trách nhiệm.

Khưu Huệ Nghi không kháng cự việc uống thuốc nũa. Dần dà, thời gian phát bệnh cũng giảm.

Cuối cùng bà cũng không liên lụy tới con trai mình nữa, tâm trạng thoải mái hơn nhiều.

*

Hết kỳ nghỉ đông, Văn Thính Ngữ tìm được một công việc phù hợp với chuyên ngành mình học ở thành phố Vân Dương.

Thẩm Lạc Bạch dọn qua sống cùng theo ý cô. Hai người sớm chiều có nhau.

Lúc Văn Bân biết chuyện, sắc mặt ông không tốt lắm. Vì vậy, Văn Thính Ngữ về nhà ở bên bố mấy ngày, Nhậm Hình cũng ở bên cạnh đỡ lời.

Văn Bân vẫn không đồng ý việc hai người yêu nhau nhưng không còn phản đối kịch liệt như trước vì Thẩm Lạc Bạch thay đổi ra sao, ông đều thấy.

“Lão Văn, anh đừng có trưng bản mặt đó ra với con gái nữa. Em thấy thẳng bé đó khá tốt, có bản lĩnh, năng lực mạnh hơn rất nhiều người.” Với Nhậm Hinh mà nói, bản lĩnh bản thân sẵn có quan trọng hơn chuyện thân thế, gia đình nhiều.

Người có bản lĩnh sẽ cố gắng bò lên vị trí cao hơn còn người có gia thế sẵn thường chỉ biết dựa vào gia đình để sống. Thẩm Lạc Bạch dựa vào năng lực bản thân, với tới cuộc sống tốt đẹp hơn chứng tỏ người đàn ông này rất đáng để dựa vào.

“Haiz…” Văn Bân thở dài đánh thượt: “Hai mẹ con chỉ biết chọc tức anh thôi.”

Con gái thích, vợ cũng hài lòng, thế là ông đứng giữa chẳng khác nào tội nhân.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Thôi, tôi kệ chúng nó luôn, để xem sau này hai đứa nó có hối hận hay không!” Lúc nói, Văn Bân rất hùng hồn nhưng trên thực tế thì mong con gái mình sẽ không phải hối hận.

Ông cũng hi vọng con gái mình có thể sống trọn đời với người nó thích, điều kiện tiên quyết là điều kiện sinh hoạt phải được đảm bảo, thế ông mới yên tâm.

Sau này, Thẩm Lạc Bạch đã giúp Văn Thính Ngữ chiến thắng.

Sau nửa năm thực tập, Văn Thính Ngữ quay lại trường tham gia kỳ thi tốt nghiệp, thuận lợi nhận được bằng ra trường.

Ngày Văn Thính Ngữ rời trường, nhóm bạn cùng phòng hẹn nhau đi ăn bữa cơm chia tay.

“Sau này ai về nhà nấy, trời nam đất bắc khó gặp nhau lắm.”

“Bao giờ các cậu kết hôn nhớ phải mời tớ đấy!”

“Phòng chúng ta ai sẽ là người kết hôn trước nhỉ?”

“Hình như Thính Ngữ có bạn trai rồi?”

Người sắp đặt chân vào xã hội như các cô luôn tràn ngập khát vọng vào tương lai.

Lúc rời đi, có bạn cùng phòng dễ khóc đã nghẹn ngào khóc nấc lên, gục xuống bàn không ngẩng lên được: “Tớ có cảm giác sau này chúng ta không gặp lại nhau nữa.”

Có đứa cùng phòng khác tới an ủi, sau vài câu khuyên không biết thế nào đứa đó cũng khóc theo luôn.

Văn Thính Ngữ yên lặng thở dài. Mặc dù cũng có chút nặng lòng lúc chia tay nhưng không hề có cảm giác muốn khóc.

Có lẽ do cô trời sinh tính lạnh nhạt, người cô đặt trong lòng lại không nhiều.

Trước khi đi, Văn Thính Ngữ gửi tin nhắn cho Thẩm Lạc Bạch.

Lúc bọn cô xuống tầng thì thấy Thẩm Lạc Bạch đứng chờ bên ngoài phòng ăn.

“Tự dưng lại có anh đẹp trai xuất hiện kìa!”

“Đó là bạn trai tớ.”

“Ấy… Người bạn trai trong truyền thuyết của Thính Ngữ xuất hiện rồi!”

Cuối cùng, trước thời khắc tốt nghiệp, bọn cô cũng có cơ hội gặp người bạn trai quen đã lâu trong miệng Văn Thính Ngữ.

Trước đó, bọn cô đã suy nghĩ tới rất nhiều trường hợp, có thể là anh ta rất xấu hoặc một khả năng nào đó khác. Ai ngờ, người đó lại rất đẹp trai!

“Xứng đôi ghê! Chúc hai cậu hạnh phúc nhé! Sau này kết hôn đừng quên gửi thiệp cưới cho tớ đấy.”

Lời từ biệt hết sức chân thành.

Văn Thính Ngữ nghe vậy mỉm cười, chọc chọc cánh tay Thẩm Lạc Bạch: “Anh nghe thấy chưa? Kết hôn đấy.”

Thẩm Lạc Bạch cười nhẹ: “Chờ thêm hai năm nữa, anh sẽ mang đến cho em thứ tốt nhất.”

Sau khi tốt nghiệp, Văn Thính Ngữ quay lại nơi mình từng thực tập làm việc, trở thành nhân viên chính thức.

Thành tích tốt nghiệp của Thẩm Lạc Bạch cũng cực kỳ ưu tú. Tuy bây giờ công việc của cậu không liên quan đến chuyên ngành đã học nhưng cậu vẫn dành chút thời gian ra nghiên cứu sách y, chuẩn bị thi lấy bằng.

Sang năm mới, Văn Thính Ngữ nhận được thiệp mời của Ngu Trĩ Nhất, đáng tiếc lúc đó Thẩm Lạc Bạch phải đi công tác nên không thể cùng tới.

Vài người bạn tốt thời cấp ba tụ tập, chúc mừng Thời Dịch và Ngu Trĩ Nhất đã đăng ký kết hôn.

Hai người này yêu nhau chẳng đi theo đường bình thường gì cả, làm gì cũng nhanh tay hơn người khác, bất ngờ cho bản thân thêm thân phận mới.

Kiều Lạc Chỉ và Khương Mịch Nhĩ đang làm loạn trong nhóm chat, nghĩ cách bắt chẹt hai người đó.

Văn Thính Ngữ không hùa theo, lặng lẽ nhắn riêng cho Ngu Trĩ Nhất, gửi lì xì cho cô bạn với ghi chú là: [Tiền mừng]

Câu nói như một lời nhắc nhở Ngu Trĩ Nhất, vậy nên cô gửi vào trong nhóm chat một câu: [Tiền mừng]

Kiều Lạc Chỉ và Khương Mịch Nhĩ tắt loa luôn.

Mãi một lúc lâu sau, Lê Thiếu Chu mới ngoi lên: [Tớ với Nhĩ Nhĩ tính một phần nhé.]

Khương Mịch Nhĩ: [Đồng ý!!!]

Lại bị cho ăn cơm chó.

Hôm liên hoan, Khương Mịch Nhĩ và Kiều Lạc Chỉ nhất quyết không tha cho Ngu Trĩ Nhất, nói mấy lời ẩn ý sâu xa chọc ghẹo cô.

Phản ứng của Ngu Trĩ Nhất hết sức thú vị.

Sau đó bọn họ nói tới mấy chuyện liên quan tới bạn học thời cấp ba, ở đây có ba người học khoa học tự nhiên, hai người là người nhà, chỉ có mỗi Văn Thính Ngữ là chả liên quan gì đến A1 khoa học tự nhiên hay lớp A1.

Cô yên lặng ăn cơm, không tham gia vào cuộc trò chuyện.

Mấy đôi yêu nhau trên bàn cơm cứ liên tục chim chuột khiến Kiều Lạc Vui không vui, lặng lẽ dịch ghế tới chỗ Văn Thính Ngữ.

“Bốn người bọn họ thật quá đáng, hai chúng ta mới là người cùng phe.”

Văn Thính Ngữ bình thản rót cho cô bạn cốc nước: “Kiều Kiều, tớ có bạn trai rồi.”

Ý chính là, tớ không phải chó độc thân.

Kiều Lạc Chỉ: “!!!”

Khi bữa liên hoan kết thúc, Thẩm Lạc Bạch tới.

Biết được chuyện cậu vừa về đã tự mình lái xe tới đón Văn Thính Ngữ, chú chó độc thân nào đó lại bị ép ăn cơm chó.

Văn Thính Ngữ xót cậu: “Mới về anh phải nghỉ ngơi đi chứ.”

Người đàn ông bị ép ngồi vào ghế phó lái quay người sang bên phải, hơi cúi đầu nói: “Đừng nghi ngờ thể lực của anh.”

Năm Văn Thính Ngữ 25 tuổi, Thẩm Lạc Bạch cầu hôn cô bằng một chiếc nhẫn kim cương.

Năm Văn Thính Ngữ 27 tuổi, đứa bé nằm trong kế hoạch của họ ra đời.

Giờ cuộc sống của bọn họ rất ổn định, có con là niềm vui lớn nhất.

Tên của đứa bé là Thẩm Thuần Hi, bởi vì trước khi con gái được sinh ra, trong lúc đọc <Thơ đời Chu – Chước>, Văn Thính Ngữ đã thấy câu: “Thời thuần hi hĩ, thị dụng đại giới(1).”

(1)Đây là câu thơ trong một bài thơ thuộc tập <Kinh Thi> của Trung Quốc. Bài thơ này ca tụng Chu Võ vương chiến thắng nhà Ân, gây dựng được sự nghiệp to lớn. Mình thì không dám dịch hẳn câu này vì không quá hiểu nên mọi người nếu ai hiểu hãy góp ý cho mình để mình sửa nhé.

Hi là ánh sáng hi vọng, dùng làm tên rất êm tai.

Mấy năm đầu, Văn Bân đối xử với con rể khá lạnh nhạt nhưng từ khi cháu ngoại ra đời, mỗi lần thấy Thẩm Lạc Bạch ông đều có thể cười thành tiếng.

“Thuần Hi, Tiểu Thuần Hi à, ông là ông ngoại cháu đây.” Văn Bân ôm cháu ngoại, liên tục gọi tên cô bé, thỉnh thoảng còn không tự chủ được mà làm mặt xấu chọc cho cháu cười.

Văn Bân rất thích cháu ngoại, hễ được ôm cô bé là không nỡ buông tay. Mỗi lần thấy cháu đều cố gắng cười thật tươi, sợ dọa cháu chạy.

Sau vài ngày quan sát, Văn Thính Ngữ túm lấy Thẩm Lạc Bạch hỏi: “Hình như gần đây bố em… đối xử với anh tốt lắm đúng không?”

Có đôi khi Văn Bân sẽ chủ động tìm Thẩm Lạc Bạch nói mấy câu, vài lần mua đồ còn hỏi yêu cầu của cậu.

Thẩm Lạc Bạch là người thông suốt mọi chuyện, nói thẳng: “Vì Thuần Hi đấy.”

Lúc hai người trò chuyện cũng không hề nghiêm túc, Văn Thính Ngữ bật cười trêu cậu: “Ô? Thế là cha quý nhờ con à?”

“Không tốt ư?”

“Anh có thấy không vui không?”

Cậu lắc đầu.

Bởi vì cuộc sống tốt đẹp hiện tại đã gỡ bỏ hết những gúc mắc, sự không cam lòng trong quá khứ của cậu.

Thẩm Lạc Bạch cúi đầu hôn lên trán vợ, trong mắt thấm đượm vẻ dịu dàng lưu luyến.

Cậu nói: “Anh chỉ biết, yêu ai sẽ yêu cả đường đi.”

Bạn hãy tin rằng, những gì thế giới nợ bạn, nó sẽ trở về bên bạn bằng một cách thức khác.

HOÀN TOÀN VĂN

Tác giả có lời muốn nói: Ok, vậy là chuyện về chị gái Thính Ngữ và Thẩm Lạc Bạch đến đây là kết thúc.

Tiếp theo là mấy chương về kiếp trước của Thời Dịch và Nhất Nhất. (Thật ra là do trước đấy có độc giả nhắn với tui là muốn biết kiếp trước Nhất Nhất và Thời Dịch ra sao. Câu chuyện chỉ đơn giản để giải trí thôi, nếu thấy hứng thú thì hãy đọc nha, hoặc không thì hẹn gặp các bạn ở quyển sách tiếp theo =))

Mọi người hi vọng kết cục của kiếp trước là HE hay BE?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.