Tuyệt Đối Dịu Dàng

Chương 10: Tri Tri, em ngoan một chút



【Tình yêu không phân biệt giới tính, tôi có thể hiểu được.】

【Nhưng giải thích từ góc độ y học, loại này hành vi cũng không lành mạnh.】

Sau khi bình luận một cách phiến diện, đối phương chần chờ vài giây, gửi tới một hàng dấu ba chấm, chắc là đang sắp xếp ngôn ngữ thích hợp.

【……】

【Loại chuyện này, tương đối có hại với con gái.】

【Tri Tri, không cần học theo.】

Quả nhiên, cuối cùng vẫn là vòng đến trên người cô.

Hạ Sí: Muốn chết!

Khúc dạo đầu của bộ truyện tranh không hiểu sao lại trùng với chuyện cô làm lúc trước, tuy rằng chỉ có một nửa, nhưng Thời Ngộ sẽ không cho rằng, là cô học theo truyện tranh đó chứ?

Từ lúc bước vào tàu điện ngầm đến khi ra khỏi trạm, Hạ Sí xóa đi xóa lại trên ô soạn tin nhắn không biết bao nhiêu lần, cuối cùng gửi đi một tin nhắn:【Vừa rồi bị trộm tài khoản, xin lỗi.】

Quả thật là giấu đầu lòi đuôi.

Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động một lúc lâu Thời Ngộ yên lặng đặt điện thoại di động xuống, tiếp tục chú ý đến canh tuyết lê  trong nồi.

Anh vẫn không nên nhắc nhở Hạ Sí, tốt hơn là cứ nhắn tin bình thường……



Ban công bên ngoài cửa sổ sát đất phản chiếu một bóng dáng gầy gò, Hạ Sí chống tay ở bên hông, bối rối đi qua đi lại ở trong phòng khách.

Đợi lát nữa Thời Ngộ đưa tuyết lê canh đến đây, là thế nào để đối mặt với anh đây, cô phải giải thích chuyện nội dung truyện tranh như thế nào?

“Ahhhhh……”

Cô bực bội gãi gãi tóc.

Tiếng chuông cửa tiếng vang lên ngay khoảnh khắc đó, nhịp tim Hạ Sí đập rất nhanh.

Sau khi đọc xong truyện tranh, Thời Ngộ dám đến đưa canh, thì vì cái gì mà cô không dám nhận chứ?

Hạ Sí hít sâu một hơi, chạy đến cạnh cửa, tự cổ vũ tinh thần hăng hái hơn rồi mở cửa ra, chào đón lại là một gương mặt xa lạ.

Người kia mặc  đồng phục thống nhất của ban quản lý tài sản, trong tay cầm tập giấy tờ và một cây bút, “Xin chào cô Hạ, tôi là người phụ trách quản lý tài sản, không biết hiện tại cô có thời gian rảnh hay không?”

Hạ Sí gật đầu.

Người phụ trách quản lý tài sản bắt đầu giải thích ý đồ mình đến: “Lễ Giáng Sinh đang đến, cũng là kỷ niệm 20 năm thành lập tập đoàn “Lam Khoa”, chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc Giáng sinh vào ngày 24 và 25 tháng 12, tất cả các chủ sở hữu của ‘Thủy Mộc Thanh Uyển’ sẽ nhận được lời mời VIP miễn phí.”

‘Thủy Mộc Thanh Uyển’ là một tiểu khu giàu có, phúc lợi và ưu đã rất tốt. Bất động sản “Lam Khoa” không ngừng mở rộng, gần đây đã mở một tòa nhà mới ở thành phố C, thông qua lễ kỷ niệm và tiệc Giáng sinh có thể thu hút một làn sóng tăng thêm độ chú ý.

Chỗ quản lý có hồ sơ dân cư thường trú, trong nhà Hạ Sí chỉ có một người, quản lý tài sản liền đưa ra một tấm thiệp mời. Hạ Sí nhận thiệp mời, người quản lý tài sản đưa ra sổ đăng ký, cần phải tự mình ký tên.

Hạ Sí vừa cầm lấy bút, tầm mắt quét đến người đang đi đến phía trước, động tác bỗng nhiên dừng lại. Ngón tay ngoắc bút một vòng, Thời Ngộ đã đến gần.

Nghe được tiếng bước chân, người quản lý tài sản xoay người lại vừa nhìn thấy, đã nhận ra chính xác thân phận người đi đến, “Thời tiên sinh.”

Để đủ điều kiện làm một người quản tài sản, thì cần phải xác định đúng tất cả các chủ sở hữu sống trong “Thủy Mộc Thanh Uyển”, huống chi Thời Ngộ đã sống ở đây nhiều năm.

Người quản lý tài sản cũng không rõ quan hệ giữa hai người chủ nhà này là gì, nhưng sau khi nhìn thấy Hạ Sí buông bút xuống, nhìn thấy Thời Ngộ nâng hay tay đang bưng đồ của mình lên đưa cho Hạ Sí, người quản lý tài sản ngầm hiểu, thuận đường gửi một tấm thiệp mời khác trong tay cho Thời Ngộ.

“Làm phiền hai vị ký tên ở chỗ này.” Vừa rồi Hạ Sí cầm bút bút còn chưa nhúc nhích, lúc này quản lý thấy Hạ Sí hai tay nâng chén, liền lựa chọn đưa bút cho Thời Ngộ.

Thời Ngộ liếc mắt nhìn cô, Hạ Sí nhìn anh chớp mắt, “Viết giúp em luôn là được.”

Lập tức xử lý xong thư mời của hai chủ nhà, người quản lý tài sản đã tiết kiệm được thời gian làm việc, thu hồi giấy tờ và bút hơi cúi đầu chào hai người, “Chờ mong sự xuất hiện của hai vị.”

“Quản lý tài sản ở đây thật tố.” Hạ Sí không khỏi cảm thán.

Thời Ngộ đột nhiên hỏi cô, “Em có biết phí quản lý tài sản hàng năm là bao nhiêu không?”

“Sao?” Lúc cô vào đây ở, cũng không suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này.

Thời Ngộ cười cười, ngược lại cũng không nói cho nàng biết con số cụ thể. Mức độ quan tâm của quản lý tài sản, đương nhiên tỷ lệ thuận với tiền lương.

Trải qua chuyện này, Hạ Sí tạm thời quên đi sự lúng túng của truyện tranh, mở thiệp mời ra, lật qua lật lại.

Đây là một bữa tiệc cho mọi người, khu vực tổ chức là ngoài trời được xây dựng nhiều cảnh quan để khách khứa có thể thưởng thức và vui chơi, không có bất kỳ quy định vào cửa nào, vào cửa miễn phí, chi tiêu tự do.

Ngoài ra còn có phòng VIP để cung cấp dịch vụ chuyên nghiệp cao cấp hơn, yêu cầu có thư mời để vào. Không thiếu sức nóng, nhưng cũng có thể phản ánh ưu đãi của “Lam Khoa” đối với các chủ sở hữu, một công đôi việc.

“Thoạt nhìn rất thú vị.”

“Em có thể đi xem thử, có lẽ sẽ rất thú vị.”

“Anh sẽ đi sao?”

“Không chắc lắm.”

Tuy rằng đã là tháng 12, nhưng bởi vì tính chất công việc của anh, không có cách nào nói chính xác với cô về lịch trình nửa tháng sau.

“Ồ.” Quả nhiên là bạn gái cũ, trước kia cô có chuyện gì, Thời Ngộ mặc dù không có thời gian rảnh thì cũng sẽ cố ý dành ra thời gian cho cô.



Thời Ngộ đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Hạ Sí chậm rãi ăn tuyết lê, màn hình điện thoại di động đặt ở bên cạnh đột nhiên sáng lên, là acc phụ của Bạch Phỉ gửi tin nhắn đến:【Lúc trước bị rò rỉ, hiện tại đã bổ sung hai bài.】

Mới gửi tới chính là hai chương sót ở giữa, Hạ Sí ôm trái tim thấp thỏm phóng to, thiếu chút nữa bị tuyết lê canh là cho sặc đến cổ họng.

Trong thời gian hai nhân vật chính cọ xát, nhớ lại lần đầu tiên xảy ra trong chuyến đi … Phía sau là tất cả các nội dung không thể miêu tả được.

Hạ Sí nắm chặt tay nắm đấm nhẹ lên ngực, nhắm mắt lại mặc niệm thần chú khai tâm, dù là như thế cũng không cách nào ngăn cản trí tưởng tượng sinh động của mình.

Người đã hai mươi mấy tuổi, cô cũng không đơn thuần đến mức bởi vì một vài hình ảnh mập mờ liền ngượng ngùng không thôi, làm cho cô mặt đỏ tai hồng chính là… Cô và Thời Ngộ.

*Dòng hồi ức*

Sau kỳ thi tốt nghiệp năm ấy, Hạ Sí quyết định học lại, lợi dụng khoảng thời gian còn lại của kỳ nghỉ hè nên ra ngoài du lịch cùng Thời Ngộ.

Thời Ngộ đang do dự chuyện đặt phòng, Hạ Sí từ sau lưng ôm cổ anh, khom lưng cúi đầu nhìn đến giao diện trên màn hình điện thoại của anh, “Anh đang làm gì vậy?”

“Đặt phòng.” Thời Ngộ kéo màn hình xuống, đều là các loại phòng.

“Em thích cái này!” Thoáng mát lại nhìn rất phong cách, ánh mắt Hạ Sí sáng lên, lắc lư cách tay Thời Ngộ nói: “A ngộ chúng ta ở phòng này đi.”

“Chúng ta?” Thời Ngộ không quá chắc chắn, mình có hiểu chính xác hay không.

“Anh không thích sao?” Hạ Sí cũng không nghe hiểu nghi ngờ của anh, chỉ cho là phòng phong cách này không phù hợp với thẩm mỹ của anh, “Nếu anh không thích thì……”

Lúc đầu vốn muốn nói, không thích thì chọn cái khác, nhưng khi đó cô rất ngang ngược và kiêu ngạo, “Mặc kệ em thích cái này, anh cũng thích cái này đi, được không?”

Thời Ngộ đè ngón tay đang nhéo loạn xạ của cô, giải thích: “Không phải anh không thích, cái gì Tri Tri chọn cũng tốt.”

Không có người nào mà không thích nghe những lời ngon ngọt, đặc biệt là kiểu người có tính cách ôn nhu như Thời Ngộ, mỗi câu nói ra đều giống như lời âu yếm dỗ dành người khác. Hạ Sí rất vui vẻ, nghiêng đầu hôn lên mặt anh một cái.

Trong thời gian đi du lịch, bọn họ rất tự nhiên ở cùng một chỗ, nhưng mà, cùng phòng không cùng giường, cũng không có cố ý phát sinh thêm cái gì trong quan hệ, chỉ đơn thuần nghỉ ngơi và ngủ.

Bởi vì đã lên kế hoạch đi du lịch cẩn thận từ trước, chuyến đi rất thú vị, nhưng thỉnh thoảng cũng có những lúc bị xáo trộn.

Bọn họ ở homestay trong trấn nhỏ, dịch vụ ở đây không thể so sánh với những khách sạn lớn, ông chủ không cẩn thận đăng ký nhầm phòng, đợi đến khi bọn họ đi, chỉ còn lại phòng giường lớn.

Có nghĩa là bọn họ sẽ ngủ chung trên một chiếc giường.

Thời Ngộ suy xét điểm hoàn toàn là xuất phát từ Hạ Sí, nhưng bộ dạng của cô gái kia lại rất thản nhiên, cũng không cảm thấy hai người cùng ngủ trên một chiếc giường thì có gì khác nhau.

Điều này xuất phát từ sự tin tưởng của cô đối với Thời Ngộ.

Thật vậy, Thời Ngộ rất chú ý đúng mực, không có hành vi vượt rào, thậm chí đưa ra đề nghị ngủ sô pha.

Hạ Sí tính toán sơ qua diện tích sô pha, dựa theo chiều cao của Thời Ngộ, nằm xuống thử đoán chừng ngay cả chân cũng không thể duỗi thẳng.

“Em cũng không sợ, anh sợ cái gì.” Cô không nỡ để bạn trai mình phải chịu tội.

Cuối cùng hai người nằm chung trên một chiếc giường, cách một khoảng ở giữa. Thời Ngộ nhắm mắt lại, cố gắng ổn định tâm tình xao động của mình.

Trong phòng yên tĩnh, từng người vốn nên đi vào giấc ngủ, Hạ Sí lại vươn cánh tay ra chọc chọc Thời Ngộ nằm ở bên cạnh, nhìn anh chằm chằm.

Bị mắt mãnh liệt của cô nhìn chằm chằm thật sự rất không tự nhiên, Thời Ngộ nhịn rồi lại nhịn, người nọ chậm chạp không có hành động gì khác, cuối cùng anh mở mắt ra, “Làm sao vậy?”

“Em không ngủ được.” Buổi tối đi ngang qua tiệm trà sữa, Hạ Sí một hai phải uống một ly, dẫn tới bây giờ ngủ không yên.

Thời Ngộ hướng dẫn cô: “Nhắm mắt lại.”

Quả nhiên cô ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, lại quên chính mình đang ngồi ở trên giường, hai chân đan vào nhau.

Thời Ngộ buồn cười, “Tri Tri, ngồi như thế làm sao ngủ được?”

Hạ Sí mở mắt ra, hai chân duỗi ra liền nghiêng người nằm xuống, nhắm mắt lại, rồi lại mở, “Vẫn ngủ không được.”

“Vừa rồi đã nói với em, buổi tối không nên uống trà sữa.” Thời Ngộ nghiêng người, vừa vặn đụng phải tầm mắt Hạ Sí, đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô sáng ngời động lòng người.

Mùa hè ăn mặc đơn giản, lúc ngủ không mặc áo ngực, độ cong trước ngực rõ ràng, mơ hồ nhưng ngược lại khiến người ta có những mơ tưởng. Yết hầu Thời Ngộ lăn lên xuống, kiềm chế chính mình dời ánh mắt, đưa tay lên che đi đôi mắt đen nhánh kia, “Đừng nhìn anh.”

Lòng bàn tay ấm áp kề sát vào mặt Hạ Sí, thậm chí có thể rõ ràng cảm nhận được khi cô chớp mắt, hàng lông mi dài đảo qua lòng bàn tay, giống lông chim nhẹ nhàng lướt qua lòng người.

Ngón tay Thời Ngộ cứng đờ, còn chưa tới kịp thu lại đã bị Hạ Sí bắt lấy, theo thói quen tính nắm lấy cổ tay của anh, kéo bàn tay qua dán lên khuôn mặt mình, “A Ngộ tay anh thật ấm.”

Mùa hè nóng bức, trong phòng mở điều hòa, người Hạ Sí thể hàn, chăn đắp lại mỏng, da vẫn lạnh. Cô thích bàn tay của Thời Ngộ nhất, vừa đẹp lại ấm áp.

Cô không khỏi suy nghĩ, nếu ôm Thời Ngộ ngủ, có thể giống như ôm lò sưởi hay không? Vừa không lạnh, vừa không cần lo lắng nhiệt độ “lò sưởi” quá cao bị bỏng da.

Cô thường xuyên ôm Thời Ngộ, rất thích cảm giác thân mật khắng khít này, nhưng ôm ngủ vẫn chưa được thử qua. Vừa nghĩ đến đây, Hạ Sí liền hành động, lập tức kéo gần khoảng cách.

Cô đơn thuần chỉ muốn ôm một cái, giống như ngày thường ôm nhau, nhưng sau khi cô tới gần Thời Ngộ, đột nhiên cảm giác được có cái gì đó khác thường.

Hạ Sí hơi sửng sốt.

Cô không phải là một bông hoa trắng tinh khiết được nuôi trong nhà kính. Là học sinh xấu xưng bá trong khuôn viên trường, chuyện hài thô tục nghe qua không ít, nhưng chưa từng tự mình trải qua, nhưng cũng đã nhìn thấy một số kiến thức lý thuyết. Hơn nữa Bạch Phỉ đã từng chia sẻ với cô lần đầu tiên sau khi trưởng thành, cho nên cô đối với phương diện này, khả năng tiếp nhận tương đối mạnh.

Không cố tình lên kế hoạch làm cái gì,  chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy một mặt của Thời Ngộ không giống với bình thường, có chút tò mò, lại cảm thấy kích thích, cười xấu nhắc nhở, “Hình như anh, có phản ứng nha.”

“Xin lỗi, Tri Tri.” Thời Ngộ đột nhiên đem đẩy cô ra, biểu tình vân đạm phong khinh (*) ngày thường không còn tồn tại nữa.

(*) Vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì.

Nghe nói, con trai vì để kiềm chế sinh lý phản ứng sẽ tắm nước lạnh tắm. Thời Ngộ ở phòng vệ sinh một lúc lâu, đến lúc đi ra, cả người lạnh như băng.

Hạ Sí nghĩ, rõ ràng là cô làm chuyện xấu, thế mà người chịu tra tấn lại là Thời Ngộ, người xin lỗi cũng là Thời Ngộ. Người bạn trai này của cô, thật sự quá thảm.

Hạ Sí không tùy ý chạm vào anh nữa.

Nhưng hiển nhiên cô đã xem nhẹ lực ảnh hưởng của chính mình ở trong lòng Thời Ngộ, kể cả không có đụng vào, nhưng ở trong hoàn cảnh ái muội như vậy, một khi loại cảm giác này đã được khơi lên, thì rất khó tĩnh tâm.

Không được bao lâu, Thời Ngộ lại đi vào phòng vệ sinh, một chút cảm giác buồn ngủ Hạ Sí cũng không có, nhìn chằm chằm Thời Ngộ cứ được một lúc lại trốn đi.

Không lâu sau, Hạ Sí gõ cửa.

Tiếng nước dừng lại, Thời Ngộ đứng ở phía sau cửa hỏi cô có chuyện gì?

Anh luôn là như vậy, chỉ cần cô tìm, Thời Ngộ là người đáp lại cô đầu tiên.

Nghe ra giọng nói trầm thấp lại hàm chứa từ tính của anh, Hạ Sí lớn mật giơ tay lên, ấn tay nắm cửa, “Em có thể giúp anh, A Ngộ.”

Cô không phải là một cô gái tùy tiện, chỉ đơn giản vì người đó là Thời Ngộ, cả thế giới ngoại trừ người ba đã qua đời ra, người đối xử tốt nhất với cô chính là Thời Ngộ. Cho nên mới cam nguyện vì anh làm hết tất cả.

Thời Ngộ nhìn chằm chằm vào mắt cô, giống như muốn nhìn thủng cô.

“Tắm nước lạnh, sẽ bị bệnh.” Hạ Sí gằn từng câu từng chữ nói với anh, “Em tự nguyện giúp anh, A Ngộ.”

Đuôi mắt Thời Ngộ nổi lên hồng nhạt, giữa chặt đầu cô, cúi đầu hôn lên khóe môi cô, cũng không muốn làm tổn thương cô, chỉ nắm lấy tay cô, “Tri Tri, em ngoan một chút, anh dạy cho em.”

Hạ Sí dựa đầu vào trước ngực anh, nghe được trong lúc anh động tình, trong miệng gọi tên cô.

Hết lần này đến lần khác, khắc chế lại thâm tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.