Tuyệt Đối Dịu Dàng

Chương 18: Tri Tri, đừng hối hận



Nụ hôn khẽ chạm vào vành tai cô, giống như đốt trái tim của Hạ Sí thành ngọn lửa, cùng với lòng bàn tay dán sát và khuôn mặt dần dần nóng lên, giống như những con số liên tục thay đổi trên màn hành dụng cụ đo chỉ số.

Người xem dưới sân khấu liên tục phát ra tiếng hò hét.

Dụng cụ đo chỉ số kiểm tra độ rung động của Hạ Sí liên tục bay lên đến khi đặt điểm cao nhất, đến cuối cùng cũng không còn hạ xuống nữa.

Bạch Phỉ kéo bạn trai dạo ở xung quanh đây, mang theo tâm tư muốn xem náo nhiệt chen vào đám người, lại bất ngờ phát hiện ra hai bóng dáng quen thuộc trên sân khấu kia.

“Kia…… Kia…… Đó là Hạ Hạ!” Bạch Phỉ kích động lôi kéo rồi lại lắc lư cánh tay bạn trai mình, “Em không nhận sai người chứ? Là Hạ Hạ kìa!”

Mặc dù những người đó đều đeo mặt nạ nửa mặt, nhưng nếu quen thuộc thì vẫn có thể nhận ra, hơn nữa Bạch Phỉ nhớ rõ hôm nay Hạ Sí ăn mặc như thế nào, xác nhận thân phận không sai.

“Cho nên, người bên cạnh Hạ Hạ là ai?” Thẳng nam Đỗ Nam Châu đưa ra nghi vấn.

Cái này mà còn phải đoán sao?

Bạch Phỉ nghiêng đầu ném cho anh ta một ánh mắt xem thường, “Chắc chắn đó là Thời Ngộ rồi!”

“Không phải là nói không được sao?” Đỗ Nam Châu đã rất lâu rồi không gặp lại Thời Ngộ, chỉ có nghe được một vài tin tức đều là từ bạn cũ, cho nên đương nhiên không thể nhận ra được chỉ qua bóng dáng.

Bạch Phỉ vỗ vỗ cái trán, “Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được đó là Thời Ngộ, anh cũng không bị cận thị, không nhìn thấy rõ bọn họ đang làm cái gì sao?”

Hành động thân mật như vậy, nếu không phải là Thời Ngộ, Hạ Sí có thể đạp ngã người ta ngã xuống đất ngay!

“Có đạo lý.” Đỗ Nam Châu cũng tán thành.

Tuy rằng hiện tại Hạ Sí có trang điểm và ăn mặc thục nữ ngoan ngoãn, nhưng từ trong xương cốt vẫn còn là một linh hồn nóng nảy, ví dụ như buổi chiều lúc ăn cơm, có một người đàn ông bỉ ổi giả vờ nhã nhặn đi đến gần muốn bắt chuyện, nhưng sau khi bị cự tuyệt lại không chịu rời đi, cuối cùng Hạ Sí trực tiếp báo với nhân viên bảo vệ có người nọ đang quấy rối bọn họ.

Nhưng Đỗ Nam Châu nhìn thấy rõ ràng, động tác đầu tiên của Hạ Sí là nắm chặt tay, chẳng qua cuối cùng cũng cố gắng khắc chế được.



“Chúc mừng bốn người đã giành được giải thưởng lớn do tập đoàn Lam Khoa tài trợ cho các hoạt động giải trí……” Ban đầu “thẻ nhiệm vụ bạn bè” và “thẻ nhiệm vụ cặp đôi” là mỗi người có một phần thưởng, nhưng bởi vì hiện tại chỉ còn lại một đôi bạn bè, cho nên hai phần thưởng liền rơi vào hai cặp đôi tình nhân.

Người dẫn chương trình đang nói cái gì đó, nhưng Hạ Sí lại không để ý, trong đầu ong ong, tất cả đều là tiếng tim mình đập thình thịch.

Cô nhớ rõ, năm đó sau khi cô và Thời Ngộ ở bên nhau, có một khoảng thời gian rất dài quan hệ của bọn họ quan hệ đều rất không tự nhiên, cô cảm thấy Thời Ngộ đối xử tốt với cô chỉ vì để báo ơn, mà cô vốn chỉ có ý định cố ý giày vò Thời Ngộ, nhưng lại không quản được trái tim mình, dần dần trầm luân vào trong đó.

Vì thế, sự tham lam trong lòng cô càng ngày càng lớn, cô muốn mình và Thời Ngộ ngày càng thân thiết hơn nữa.

Ngoại trừ nắm tay và ôm, cô còn muốn biết cảm giác nụ hôn đầu là như thế nào, có phải rất ngọt ngào giống như Tiểu Bạch miêu tả hay không.

Vì thế cô bắt đầu lên kế hoạch, làm như thế nào để tự nhiên mà có thể lừa được nụ hôn đầu của Thời Ngộ!

Thời Ngộ đã từng hứa, mỗi lần thi thành tích của cô có tiến bộ, đều có thể thỏa mãn một yêu cầu của cô nếu vẫn nằm trong nguyên tắc, cho nên cô cố gắng tranh thủ giành được cơ hội để đưa ra yêu cầu.

Sau khi kỳ thi kết thúc, thành tích của cô so với lần trước đã tiến bộ hơn rất nhiều, quả nhiên Thời Ngộ thật sự giữ lời hứa, chủ động hỏi cô, “Em muốn phần thưởng là gì?”

“Cái gì cũng được sao?” Khi đó, trong đầu Hạ Sí đã xoay chuyển qua mười tám khúc cua.

Thời Ngộ gật đầu, “Trong nguyên tắc đều có thể.”

Hạ Sí cười đến mức đôi mắt cong cong, cố ý ôm lấy cổ anh, bước đến gần bên tai anh đòi phần thưởng.

Trên khuôn người nọ lộ ra biểu cảm kinh ngạc, Hạ Sí không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra được.

Cô buông Thời Ngộ ra, ngồi ở vị trí bên cạnh, nghiêng người đối mặt với anh, chờ anh trả lời, đồng ý hay là từ chối.

Ai ngờ động tác đầu tiên của Thời Ngộ là duỗi tay ra chặn ánh mắt của lại, “Nhắm mắt lại.”

Được rồi, bạn trai vẫn còn ngây thơ thẹn thùng, cô có thể hiểu được, vô cùng phối hợp mà nhắm mắt lại.

Đợi nửa ngày, bên môi không có bất kỳ xúc cảm nào, trong nháy mắt Hạ Sí muốn mở mắt ra, lỗ tai……

Anh anh anh, cắn lỗ tai của cô!

Tuy rằng rất nhẹ, nhưng cái loại này xúc cảm vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp này, làm cho Hạ Sí cảm thấy trái tim mình đập nhanh đến mức sắp nhịn không được nhảy ra.

Hôn, có đúng là như vậy không?

Không có môi kề môi, cũng có thể làm cho trái tim người ta rung động như vậy sao?

Sau đó cô phát hiện, so với những hành động khác, Thời Ngộ càng thích hôn lỗ tai của cô hơn, khi đó còn rất ngây thơ đứng trước gương nghiên cứu, lỗ tai của mình rất đẹp sao? Hay là còn có nguyên nhân gì khác?

Suy nghĩ hàng trăm lần cũng không ra, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa hỏi Thời Ngộ: “Vì sao anh lại cứ phải hôn lỗ tai của em?”

“Bởi vì thích.” Khi đó anh cười rất ôn nhu, hai tròng mắt còn mang theo ánh sao.

Tựa như hiện tại.

Nhận được phần thưởng gì cũng không quan trọng, quan trọng là Thời Ngộ hôn lỗ tai của cô.

Rời khỏi sân khấu, Hạ Sí nghẹn đến mức khuôn mặt ửng đỏ lên, hỏi ra câu giống lúc trước: “Vì sao anh lại cứ phải hôn lỗ tai của em?”

“Không phải là em muốn thắng sao?” Thời Ngộ hỏi ngược lại.

“……” Cho nên, bởi vì biết lỗ tai là điểm mẫn cảm của cô, mới như vậy làm sao?

So sánh trước sau khác biệt rõ ràng, Hạ Sí có chút u oán, “Em không muốn chơi, em muốn về nhà.”

“Được.” Anh không có bất luận lời phản đối nào.

Hạ Sí nhìn điện thoại di động, bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý, “Em muốn ăn cơm!”

Thời Ngộ thuận theo tính tình của cô.

“Muốn ăn cái gì?”

Bởi vì các hoạt động hôm nay, xung quanh có rất nhiều đồ ăn, đương nhiên ăn vặt cũng có thể, nhưng đều không phải là loại mà Thời Ngộ sẽ lựa chọn. Hạ Sí lôi kéo anh rời khỏi khu hội trường, thấy các nhà hàng và các tiệm ăn bên ngoài còn chưa đóng cửa hỏi, “Anh có đói bụng không?”

Đã làm việc liên tục mấy tiếng đồng hồ từ buổi chiều đến tối, đương nhiên sẽ đói bụng. Anh hiểu được ý tứ của Hạ Sí.

Vừa rồi ở trong phòng VIP dành cho khách vẫn luôn ăn không ngừng, bụng Hạ Sí vẫn còn no, người cần ăn bữa tối này, chính là Thời Ngộ.



Bữa tối được dọn lên bàn, phần lớn thời gian đều là Thời Ngộ dùng cơm, Hạ Sí chỉ ăn được một chút liền buông bát đũa xuống.

Cô phát hiện, cổ tay của Thời Ngộ trống trơn, chiếc đồng hồ đeo lúc trước đã không còn nhìn thấy từ mấy ngày rồi.

Sau khi tính tiền liền rời đi, hai người sóng vai đi cùng nhau, Hạ Sí liếc mắt nhìn anh vài lần.

“Gần đây sao em lại không thấy anh đeo đồng hồ nữa?” Hạ Sí có chấp niệm đối với chiếc đồng hồ mà anh đeo.

“Đó là một chiếc đồng hồ thông minh đa chức năng mới được nghiên cứu phát triển, lúc trước đeo là để kiểm tra số liệu.” Thời Ngộ giải thích.

Hạ Sí miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Cho nên lúc trước cô, đau lòng để ý như vậy, tất cả đều là hiểu lầm?!

“Vậy……”

Cái đồng hồ cô tặng đâu rồi?

Có phải là bởi vì chia tay? Hay là thời gian quá lâu rồi cứ thế đồng hồ cũ nát không sử dụng được nữa nên mới bỏ đi?

Suy nghĩ đến mức thất thần, Hạ Sí trực tiếp đón nhận cột đá phía trước, người bên cạnh kịp thời túm cô lại, mới tránh đi được.

“Nhìn đường.” Thời Ngộ khẽ nhíu mày.

“Em……” Theo bản năng muốn cãi lại hai câu, đợi đến khi nhìn thấy rõ Thời Ngộ nắm lấy tay mình, Hạ Sí chớp mắt kinh ngạc cảm thán: “Trên đường này thật sự là quá nguy hiểm! Không bằng em đi theo anh đi!”

“Hửm?”

Không chờ anh tỏ thái độ, Hạ Sí đã chủ động kéo cánh tay anh, “Như vậy là được rồi!”

Kể từ đó, hành đồng lúc bọn họ ở chung với nhau thật sự không khác gì những cặp tình nhân, điểm bất đồng chính là, Thời Ngộ đối cô không còn chủ động thân mật lúc trước đã từng mà thôi.

Có lẽ giống như Bạch Phỉ nói vậy, bọn họ đã tách ra 5 năm, cần phải có thời gian mài giũa nhiều hơn. Tuy rằng Thời Ngộ không chủ động, nhưng cũng sẽ không từ chối cô, đây là dấu hiệu tốt!

Thoáng liếc mắt sang nhìn thấy nụ cười thành công trên khuôn mặt của cô gái, Thời Ngộ chỉ đành giả vờ như không biết cô cố ý làm vậy.

*

Hiếm khi Thời Ngộ được nghỉ phép, vừa vặn buổi sáng Hạ Sí cũng không có lớp học, từ sáng sớm vừa mới rời giường chạy đến ăn ké bữa sáng.

Người nào đó đã ngầm đồng ý với hành vi của cô, chuẩn bị bữa sáng đều là dành cho hai người.

Vì bị chênh lệch múi giờ, lúc Hạ Sí đang uống sữa bò, vừa vặn nhận được video tập tụ cùng bạn cùng trường cũ do Mục Minh Viễn từ nước ngoài gửi đến.

Bầu không khí náo nhiệt bên kia càng nồng đậm, Hạ Sí cũng cảm thấy thú vị, thuận tay đưa cho người bên cạnh xem, “Mấy người bạn cũ của em cũng đang ăn tết, thật náo nhiệt.”

Thời Ngộ xem rất cẩn thận, bao gồm chàng trai xuất hiện nhiều nhất trong video, và cũng chính là người gửi video đến.

“Đều là bạn bè của Tri Tri sao?” Video được gửi đến kết thúc, khóe môi Thời Ngộ hơi nhếch lên, giọng nói vẫn ôn hòa như như bình thường, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt, “Xem ra Tri Tri ở bên kia, sống thật sự rất vui vẻ.”

“Cũng không phải là rất vui vẻ.” Hạ Sí chậm rãi cúi đầu xuống, ngón tay vuốt ve quanh thành ly sữa bò vài vòng, giọng nói cũng trầm hơn vài phần, “Em rất nhớ anh.”

Khi đó, ngoại trừ học tập và luyện tập múa, cô không làm bất kỳ chuyện gì khác nữa. Tuy thích bầu không khí náo nhiệt, nhưng lại không có cách nào dung nhập vào trong đó, mỗi lần đến những buổi tụ tập kiểu này, cô đều tìm cơ hội trốn ở trong góc, hy vọng người khác không lại đây quấy rầy cô.

Ban đầu, cô không muốn đi, nhưng vì muốn làm cho mình trở nên bình thường hơn một chút, cho nên cô nguyện ý đi đến đó thử.

Bởi vì một khi yên tĩnh, đặc biệt là thời gian nghỉ ngơi buổi tối, cô sẽ nhịn không được nhớ nhung, có đôi khi nửa đêm tỉnh dậy, một mình trốn ở trong chăn khóc, khóc cho đến khi mệt mỏi ngủ thiếp đi, ngày hôm sau cả hai mắt đều cảm thấy khó chịu.

Nhưng khi đó, cô phải kiềm chế chính mình không được liên lạc với anh. Mỗi ngày làm bạn cũng cô đi vào giấc ngủ, chỉ có một tấm ảnh chụp lạnh lẽo.

Nghe thấy vậy, biểu cảm trên khuôn mặt Thời Ngộ dao động rất nhỏ, “Nếu khi đó em chịu nói với anh những lời này……”

Nếu như khi đó cô chịu khóc lóc kể lể với anh, nhất định anh sẽ xuất hiện.

Đáng tiếc không có nếu như.

Ngẫu nhiên nhắc đến đề tài này khiến cho tâm trạng Hạ Sí dần dần trầm xuống, “A Ngộ, anh có từng hận em không?”

Rõ ràng anh đã dốc hết sức lực trả giá tất cả, nhưng cuối cùng vẫn bị cô đẩy ra. Nếu đổi là cô, chắc chắn cô sẽ ghét người kia đến chết.

Nhưng hiện tại, cô lại cầu nguyện nhận được sự tha thứ từ Thời Ngộ.

Thời Ngộ lắc đầu, “Còn nhớ rõ lúc trước khi anh đưa em ra sân bay, đã từng nói cái gì không?”

“Ừm.” Đương nhiên Hạ Sí còn nhớ rõ.

Một màn chia tay lúc trước, vẫn còn in sâu vào trong tâm trí cô, khắc cốt ghi tâm.

Có lẽ không có cặp tình nhân nào giống như hai người bọn họ, sau khi chia tay, còn tự mình đưa người kai rời đi. Trước khi đến cửa soát vé, Thời Ngộ duỗi tay ra che khuất đôi mắt của cô, cách mu bàn tay một hôn rơi xuống trước mắt cô.

Anh nói: “Tri Tri, đừng hối hận.”

Có lẽ đổi lại là người khác nói lời này, nó sẽ có hàm nghĩa uy hiếp hù dọa, nhưng cô nghe hiểu được, Thời Ngộ là bảo cô đừng hối hận vì sự lựa chọn của mình, nếu đã đưa ra quyết định, thì phải kiên trì đi đến cùng.

Cô đã kiên trì được 5 năm, cho đến khi cô cho rằng mình đã có điều kiện, một lần nữa trở lại bên cạnh anh.

Chính là hiện tại.

Hạ Sí lắc đầu, rũ bỏ mớ cảm xúc rối loạn lung tung ở trong đầu, một lần nữa xốc lại tinh thần đối mặt với Thời Ngộ, “Em không hối hận, chỉ là em đang nghe theo trái tim của mình.”

“Anh đừng hòng đả kích em, em sẽ không từ bỏ.” Hạ Sí nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh một cái, chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn, uống hết toàn bộ sữa bò còn lại trong ly.

Ngoài cửa nhận được một cuộc gọi điện thoại nội bộ, nhắc nhở có người đến thăm.

“Ai đến tìm anh vậy?” Hạ Sí thuận miệng hỏi.

Lúc nhìn rõ bóng dáng người trong camera giám sát, Thời Ngộ bình tĩnh trả lời: “Là mẹ anh.”

“Dì?!” Hạ Sí trừng lớn mắt, mới vừa buông cái ly và bát đũa xuống liền nói, “Vậy em về nhà trước đây.”

Bởi vì quá hoảng loạn, lúc đứng lên thiếu chút nữa cánh tay đụng vào góc bàn.

Thời Ngộ đứng dậy theo, trấn an nói: “Tính cách mẹ anh rất tốt, em không cần phải sợ hãi.”

“Đây không phải là vấn đề có hiểu không, đó là mẹ anh…… Mẹ……”

Cô ngay cả người cũng chưa theo đuổi được, một giây sau đã đi đến tiết mục gặp người lớn rồi sao? Nếu như mẹ của Thời Ngộ hỏi quan hệ và chuyện cũ của bọn họ, làm thế nào cô có thể không biết xấu hổ mà nói ra miệng được đây!

“Vậy được rồi.” Thời Ngộ cũng không ngăn cản cô nữa.

Hạ Sí gật đầu, chỉ vào bát đũa và ly dưa thừa còn đặt trên bàn cơm kia, “Bát đũa và cái ly, giấu đi.”

“Mấy thứ này anh sẽ xử lý.” Thời Ngộ nói một cách thong dong bình tĩnh.

“Vậy em đi trước đây, tạm biệt.” Hạ Sí đi quá gấp, Pho Mát liền chạy đến nhào lên trên mu bàn chân cô. Một người một mèo lôi lôi kéo kéo, Hạ Sí vừa hoảng loạn vừa vội vàng, chỉ để lại một bóng lưng vội vàng rời đi.

Thời Ngộ bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt mang theo ý cười.



Không lâu sau, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đi đến trước cửa nhà Thời Ngộ, nhập mật khẩu, mở khóa rồi bước vào.

Năm tháng cũng không lưu lại quá nhiều dấu viết trên khuôn mặt và khí chất tao nhã của người phụ nữ kia, thời gian lắng đọng lại càng làm nổi bật sự vẻ dịu dàng, vẻ đặc biệt xinh đẹp thuộc về độ tuổi của bà.

“Mẹ.” Thời Ngộ đứng ở cửa chờ bà.

Mẹ Thời đối diện với con trai dịu dàng mỉm cười, “Gần đây có khỏe không?”

“Con đã gọi điện thoại cho mẹ rồi.” Ngụ ý, anh đã tự nguyện báo cho tình hình gần đây của mình, đã để cho mẹ biết được.

Tâm tư mẹ Thời rất tinh tế, trong nhà phát sinh thay đổi, dần dần bị bà thu vào trong mắt.

Ví dụ như, trên tủ giày có thêm một đôi dép lê dành cho nữ, đặt ở vị trí bên cạnh, chứng tỏ thường xuyên sử dụng hoặc là vừa được sử dụng gần đây.

Thứ hai là, trên bàn bày ra hai phần đồ ăn còn chưa kịp dọn dẹp, hàm nghĩa này không cần nói cũng biết.

“Cô gái kia, còn ở trong nhà sao?” Khóe mắt mẹ Thời hiện lên ý cười.

“Không có, cô ấy biết mẹ đến đây, có chút ngượng ngùng.” Anh cũng không giấu giếm chuyện về Hạ Sí.

“Con bé đã cố ý tránh đi, đương nhiên không muốn để cho mẹ phát hiện.” Mẹ Thời nhìn con trai chằm chằm, tạm dừng một lúc, mới nói: “A Ngộ, lừa gạt con gái nhà người là không tốt.”

“Mẹ, con chưa bao giờ nói dối với cô ấy, đối với mẹ cũng vậy.” Anh quả thật đã đồng ý với Hạ Sí là sẽ xử lý toàn bộ đồ ăn còn thừa, nhưng cũng không hứa thời gian cụ thể.

Một cuộc nói chuyện đơn giản, mẹ Thời đã thăm dò được tám phẩm tâm ý của con trai mình. Đứa con trai này của bà thật sự quá thông minh, cách nói chuyện và làm việc đều làm cho người khác không thể bắt lỗi được, nhưng lại cố tình có thể làm đối phương hiểu được rõ ràng mục đích của anh.

Bà đã từng gặp qua Hạ Sí ở đây, chỉ là lúc ấy Hạ Sí cũng không quá tỉnh táo, không biết bà đã tới.

Cách 5 năm không gặp, mẹ Thời vẫn còn nhớ rõ cô gái khiến người ta đau lòng kia, có đôi khi nhớ lại, giống như nhìn thấy chính mình của trước đây vậy.

Đối với cô gái kia, là ôm cảm giác thương tiếc.

“Nếu người đã trở về, vây con đinh khi nào dẫn con bé đến gặp chúng ta?”

“Mẹ đừng quá sốt ruột.”

“Đúng là thật sự rất sốt ruột, dù sao con cũng đã 24 tuổi rồi, đến cả bạn gái cũng không có.”

“……”

Thật xin lỗi vì đã cho mẹ và bố mất mặt.

Bố mẹ anh lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nói đúng ra, là từ khi mẹ anh sinh ra cho đến bây giờ, cũng chưa từng tách ra khỏi bố, tình cảm tự nhiên cũng là nước chảy thành sông.

18 tuổi công khai tình yêu, 22 tuổi nhận giấy chứng nhận kết hôn.

So với bước chân của bọn họ, chuyện tình phần lớn những cặp tình nhân trên thế giới này đều có thể gọi là —— quanh co.

Mà Thời Ngộ, đã chia tay 5 năm, chờ đợi 5 năm, đoạn cảm tình này ở trong mắt Thời phu nhân, có thể nói là đối quanh co và phức tạp.

Cứ đều đặn nửa tháng Thời Ngộ sẽ về nhà một lần, mà thỉnh thoảng mẹ Thời cũng sẽ đến thăm con trai, ngồi lại đây khoảng hai tiếng đồng hồ, rồi mẹ Thời sẽ đứng dậy rời đi.

Trước khi đi, còn phó thác sự kỳ vọng rất lớn vỗ vỗ bả vai của anh, “A Ngộ, hy vọng lần sau mẹ có thể thuận lợi nhìn thấy con dâu tương lai của mình.”

Có thể nói là mẹ Thời gấp đến mức không chờ nổi.

Hết lần này đến lần khác thách sự sức kiên nhẫn cự tốt của bà, “Vậy chắc là sẽ làm cho mẹ thất vọng rồi.”

*

Lễ Giáng Sinh vừa trôi qua, Hạ Sí lại bắt đầu sắp xếp lịch trình tiếp theo của mình. Sắp đến ngày sinh nhật của cô Liêu Vân,quà cũng đã được chuẩn bị trước, nhưng những lời ngày đó cô Liêu Vân nói vẫn còn cắm rễ ở trong lòng Hạ Sí.

“Hạ Hạ, đến lúc đó, dẫn theo bạn trai cùng nhau đến đây đi.”

Tuy rằng còn chưa phải, nhưng cô có thể giả vời là như vậy!

Để Thời Ngộ cùng cô đến bữa tiệc sinh nhật của cô Liêu Vân, chuyện vi diệu như vậy, thật đúng là quá phù hợp với mối quan hệ ái muội hiện tại của hai người bọn họ!

Con mèo đi vòng quanh chân, Hạ Sí chậm rãi ngồi xổm xuống vuốt lông nó hỏi: “Pho Mát, mày nói xem anh ấy có đồng ý không?”

Hạ Sí hạ quyết tâm, liền chờ Thời Ngộ tan tầm về nhà. Nhưng cô còn chưa chờ đến lúc gặp được Thời Ngộ, thì đã nhận được điện thoại của An Lan và Mục Minh Viễn trước.

“Cái gì? Hai ngươi về nước?”

“Còn ở sân bay của thành phố C?”

Hai người này ở nước ngoài đón lễ Giáng Sinh xong, liền buồn bự không hé răng giấu cô mua vé máy bay về nước!

Mục Minh Viễn không biết cô đang ở thành phố C, nhất định là An Lam để lộ thông tin.

Nhưng mà, chuyện này cũng không có gì.

Đối phương đi đường xa mà đến lại không quen thuộc với hoàn cảnh ở đây, Hạ Sí bắt taxi đến sân bay đón người, hai người kia ở trong đám người trổ hết tài năng, Hạ Sí rất nhanh tìm được.

Cách lần gặp mặt lần trước cũng chỉ mới hai ba tháng, không tính là lâu ngày gặp lại, nhưng bọn họ vẫn biểu hiện vô cùng vui mừng.

Ngược lại mà nói, cảm xúc của Hạ Sí biểu đạt bình tĩnh hơn rất nhiều, “Hai người đến cũng quá đột ngột rồi, sao lại không nói trước với tôi tiếng nào?”

“Vì muốn cho cậu bất ngờ đó!” Mục Minh Viễn kéo vali đi ở bên cạnh Hạ Sí, liên tục nghiêng đầu.

Hạ Sí bị hai người kẹp ở giữa, một bên hỏi một bên trả lời, cho đến khi lên xe mới nhớ ra hỏi, “Hai người ở đâu?”

Mục Minh Viễn và An Lan: “……”

Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước Thủy Mộc Thanh Uyển.

“Còn nói tôi bất cẩn, hai người càng không đáng tin cậy hơn.” Chỉ biết mua vé máy bay về nước, đến cả chỗ ở cũng không sắp xếp trước, mượn chuyện này, Hạ Sí trả lại toàn bộ những lời bọn họ đã “giáo dục” cô trước kia.

Xách theo vali không tiện, Hạ Sí dẫn hai người này về nhà mình trước.

Vừa mới bước vào nhà, Pho Mát dính người liền chạy đến, Hạ Sí khom lưng bế lên nó lên, động tác thuần thục.

“Ôi, đây chính là con mèo lần trước nhìn thấy trong video đúng không? Em vẫn còn nuôi giúp bạn sao?” Trí nhớ của An Lan rất tốt, nhận ra con mèo kia, cho rằng Hạ Sí chỉ là giúp bạn nuôi hai ba ngày, không nghĩ tới nó vẫn còn ở đây. Nhìn thấy chậu cát mèo, các đồ dùng và đồ chơi khác của mèo, đầy đủ hết tất cả, không biết còn tưởng rằng là cô tự mình nuôi mèo nữa đó.

“Đúng vậy, nó tên là Pho Mát, đáng yêu lắm đúng không?” Lúc giới thiệu Pho Mát với những người khác, có loại cảm giác kiêu ngạo như giới thiệu con trai nhà mình.

Nuôi một con mèo quý giá như vậy, lại lấy một cái tên đáng yêu như thế, An Lan theo bản năng liền cho rằng, chủ nhân của nó là con gái.

Mục Minh Viễn muốn vuốt ve nó, nhưng lại bị Pho Mát hung hăng vung móng vuốt ra, Mục Minh Viễn trừng mắt nhìn con mèo, khi nhìn thấy ánh mắt của Hạ Sí, vội vàng đổi giọng, “Con mèo Hạ Hạ nuôi thật sự rất cá tính!”

Rất nhanh, Hạ Sí đã phát hiện được An Lan về nước sẽ rất tốt, bởi vì cô ấy biết nấu cơm, hơn nữa hương vị còn rất ngon.

Mục Minh Viễn là đại thiếu gia chỉ biết tiêu tiền chơi đùa, trù nghệ về phương diện nấu ăn cũng không kém cấp bậc của Hạ Sí là bao, hai người đều chỉ vào An Lan xuống bếp, làm cho bọn họ một bữa ăn no nê.

Tiền lương mỗi tháng An Lan nhận được không tệ, đương nhiên sẽ ở phương diện sinh hoạt sẽ chăm sóc Hạ Sí thoả đáng, trù nghệ cũng là đã từng đặc biệt nghiên cứu.

An Lan bước vào phòng bếp, bị nguyên liệu và dụng cụ nấu ăn phong phú bên trong “dọa sợ”, vẫn không thể tin được hỏi, “Hạ Hạ, những thứ này đều là em mua sao?”

“Đúng vậy.” Thời Ngộ chọn giúp, cô chỉ cần động ngón tay thanh toán tiền.

“Em mới về nước được hai tháng nay, kỹ năng sống đột nhiên tăng vọt mạnh mẽ nha!” An Lan không khỏi cảm thán, trước kia ngay cả bản thân mình cũng không thể chăm sóc tốt được, hiện tại còn biết nuôi mè, còn sử dụng nhiều dụng cụ nấu ăn như vậy, đột nhiên thấy rất vui mừng.

Bữa tối này vô cùng phong phú. Sau khi được ăn no, Hạ Sí mới nhớ đến hai người còn chưa tìm được chỗ ở, “An Lan còn được, có thể ở lại nhà tôi, còn Mục Minh Viễn chuyện này cậu tính sao đây?”

“Làm ơn cho tôi ở lại đi, Hạ Hạ.” Mục Minh Viễn cố ý đổi chỗ ngồi, ngồi xuống bên cạnh dựa gần vào Hạ Sí, “Tôi cũng có thể ở lại nhà cậu.”

Hạ Sí co rụt lại về phía sau, nhưng lại chỗ trống dư thừa cho anh ta.

“Cậu muốn làm gì mà lại ở nhà tôi!” Nếu như bị Thời Ngộ biết được, cô để cho bạn bè khác giới ở lại trong nhà, vậy ảnh hưởng không tốt chắc chắn sẽ nhiều hơn!

Lời nói của Mục Minh Viễn mơ hồ, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn An Lam, ý bảo cô ấy nói chuyện giúp.

An Lan giúp đỡ tiếp lời, “Hạ Hạ, chúng ta vừa mới về nước, còn chưa quen với hoàn cảnh của thành phố C lắm, em để cho Mục Minh Viễn có một chút thời gian để giảm xóc, tốt hơn thì tìm chỗ khác ở.”

Bọn họ biết Hạ Sí cũng không thích thân cận với người khác giới, vô cùng chú ý giữ khoảng cách, nhưng có An Lan ở đây, cũng không tính là nam nữ ở cùng một chỗ, hơn nữa Mục Minh Viễn là bạn bè quen thuộc, không tồn tại vấn đề an toàn.

Thật ra chỉ ở một đêm, cũng không phải là chuyện gì lớn, ngày mùa đông này, Hạ Sí cũng không đến mức thật sự đuổi bạn bè ra ngoài.

Cô giơ tay lên, mu bàn tay chống cằm suy nghĩ. Cho đến khi Pho Mát chậm rãi đi ngang qua từ phía trước, Hạ Sí mới khẽ động đậy, nghiêng đầu hỏi: “Nếu không, hai người ở lại nhà tôi, tôi đến nhà bạn tôi ở lại?”

“Hạ Hạ, không đến mức đó……” Vẻ mặt Mục Minh Viễn vi diệu.

Nếu để cô chuyển ra ngoài, vậy anh ta ở lại đây thì có ý nghĩa gì chứ?

Êm đềm cũng không nghĩ tới Hạ Sí sẽ đưa ra quyết định như vậy, cho rằng cô không muốn ở chung với người khác giới, nhưng lại ngượng ngùng để cho Mục Minh Viễn đi đường xa mà đến mà phải rời đi.

“Hạ Hạ, nếu không tiện, chúng ta vẫn nên tự mình đi tìm chỗ ở đi.” Trong nhà có phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, còn có mấy gian phòng cho khách, chỉ cần thu dọn một chút, ba người ở lại cũng dư dả. Nhưng với tư cách là trợ lý, trước tiên là An Lan phải suy nghĩ cho bà chủ.

“Không không không!” Vừa mới dứt lời, Hạ Sí đã đứng lên ngăn cản, “Hai người cứ ở lại đây đi, thích ở bao lâu thì cứ ở, thật sự! Nhà ta đặc biệt chào đón hai người, em đi thu dọn phòng cho hai người ngay đây!”

Cũng không phải là chỉ nói bằng miệng, Hạ Sí quyết đoán hành động, dưới sự giúp đỡ của An Lan và Mục Minh Viễn, đã thu dọn xong được hai phòng.

Hạ Sí dẫn bọn họ làm quen với hoàn cảnh, giọng điệu có hơi gấp gáp, nhưng đều không phải là kiểu sốt ruột không còn kiên nhẫn, ngược lại là…… Cảm giác như cảm xúc tăng vọt.

“Hạ Hạ.” Mục Minh Viễn gọi cô, quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, “Không hiểu sao lại có cảm giác, cậu rất hưng phấn?”

“Có sao?”

“Cậu đỏ mặt.”

Có lẽ là trong nhà nóng, nghẹn.

Hạ Sí nhìn không nhìn thấy được gương mặt của mình có ửng đỏ hay không, nhưng trái tim nóng bỏng. Sau khi giới thiệu xong, cô khóa cửa phòng ngủ chính của mình, cầm áo khoác lên đi về phía cửa.

“Pho Mát.” Hạ Sí ngoắc ngoắc ngón tay gọi Pho Mát đến, Pho Mát liền chạy đến nhanh như chớp.

Mí mắt Mục Minh Viễn nhảy dựng, “Hạ Hạ, cậu phải đi sao?”

An Lan vừa mới bước từ trong nhà vệ sinh ra nghe thấy giọng nói của Mục Minh Viễn, cũng chạy đến: “Hạ Hạ, sao em còn phải đi?”

Lúc chăm sóc Hạ Sí, An Lan thường xuyên ở cùng một chỗ với cô, chắc chắn không phải là Hạ Sí bài xích cô. Chỗ này nhiều phòng, An Lan làm như thế nào cũng không nghĩ ra được, vì sao Hạ Sí lại cố chấp như vậy?

Có một số việc không tiện giải thích.

Tròng mắt tròn xoe chuyển động một vòng, Hạ Sí dùng hai tay ôm lấy má mình, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, “Sau khi chuyện này thành công, hai ngươi chính là đại ân nhân của tôi.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

A Ngộ: Cảm ơn em.

18 tuổi yêu đương, 22 tuổi nhận giấy chứng nhận, thanh mai trúc mã, tên truyện là “Tuyệt đối cưng chiều” tình cảm hoàn toàn ngọt ngào không ngược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.