Tuyệt Đối Dịu Dàng

Chương 35: Con yêu cô ấy (Góc nhìn của nam chính năm năm trước)



*Dòng thời gian của nam chính*

Yêu đương ở trường cấp 3, phần lớn mọi người đều không ủng hộ chuyện yêu sớm, nhưng bọn họ nào biết đâu biết rằng, học bá nổi tiếng Nhất Trung, ngay cả ý định chuyển trường ban đầu cũng là bởi vì một cô gái.

Thời Ngộ đưa ra quyết định này, là sau khi nhận được sự đồng ý của bố mẹ.

Đương nhiên, tiền đề là anh chủ động đưa ra bảo đảm rằng, sẽ không để cho thành tích học tập của mình bị tụt xuống.

Đối với Thời Ngộ mà nói, kiến thức mà anh học được đã vượt qua học sinh cấp 3 bình thường, đi học ở đâu không quan trọng, quan trọng nhất chính anh hiểu được mình đang làm cái gì.

Cho dù có chuyển đến trường Tam Trung có phong cách học tập không đủ nghiêm túc, nhưng Thời Ngộ vẫn có thể giành được vị trí đầu tiên của thành phố trong mỗi kỳ thi lớn, cho nên bố mẹ cũng không can thiệp quá nhiều đến quyết định của anh.

Thỉnh thoảng, lúc anh nói chuyện với bố mẹ, cũng sẽ nhắc đến Hạ Sí.

Bao gồm cả chuyện yêu đương, cũng cũng không bao giờ giấu giếm.

Khi đó anh đi học ở trường Tam Trung thành phố Vân Dương, tuy bố mẹ ở lại thành phố C, nhưng cũng không phải không thể để tâm đến anh. Không cần thiết phải giấu giếm, Thời Ngộ cũng không muốn giấu giếm.

Lúc nghe thấy tin này, bố cũng chỉ để lại cho anh một lời khuyên: “Yêu đương cũng được, nhưng đừng quên lời bảo đảm của con.”

Ngược lại, mẹ lại có vẻ dịu dàng hơn, “Mỗi tuổi đều có những chuyện mà mình muốn làm, A Ngộ, cứ nghe theo trái tim của mình là được rồi.”

Phản ứng như vậy nằm trong dự đoán của Thời Ngộ. Không phải tất cả các bậc bố mẹ đều bài xích và cảnh giác với từ “yêu sớm”, ít nhất là bố mẹ anh sẽ không.

Anh hành động theo những gì mình muốn, trong khoảng thời gian hai năm rưỡi, sẽ dẫn Hạ Sí đi đúng hướng.



Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, thành tích của Thời Ngộ phát huy vượt trội hơn so với bạn bè bình thường, mặc dù anh vốn đã rất xuất sắc.

Ngược lại, Hạ Sí không hài lòng với thành tích sau những phấn đấu của mình, quyết định học lại một lần nữa.

Học lại một năm, khoảng cách học tập của hai người lại bị kéo giãn ra. Học sinh lớp 12 hầu như đều sẽ ở trường học mỗi ngày, cuối tuần đều chỉ có thể nghỉ ngơi được nửa ngày. Đến mỗi cuối tuần, Thời Ngộ cơ bản đều sẽ trở về thành phố Vân Dương một chuyến, mục đích không cần nói cũng biết.

Nếu như cứ tiếp tục như vậy, đợi đến sang năm sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học của Hạ Sí kết thúc, trúng tuyển đại học, tỷ lệ có thể ở lại thành phố C cùng Thời Ngộ rất lớn.

Không ai nghĩ rằng một tai nạn xảy ra.

Hạ Sí đã tự ép bản thân mình quá chặt, lại nhiều nhân tố bên ngoài ảnh hưởng đến, áp lực chôn giấu ở trong lòng bùng nổ ngay lập tức, rất khó có thể khống chế.

Rất nhanh, tình trạng bệnh tình của Hạ Sí đã nặng hơn không có cách nào đi học bình thường, vì để thuận tiện cho việc chăm sóc và trị liệu, Thời Ngộ đã đưa cô đến thành phố C.

Lúc đầu bác sĩ tâm lý mới chẩn đoán trị bệnh cho Hạ Sí, cũng là người quen của Thời Ngộ, bọn họ muốn tiến hành trị liệu cho Hạ Sí, kết quả lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Chứng rối loạn lưỡng cực.

Loại này bệnh, không chỉ có người bệnh bị tra tấn, ngay cả người thân thiết bên cạnh cũng không có cách nào thoát khỏi.

Trong khoảng thời gian đó, vì để cho trị liệu tốt hơn, Thời Ngộ đã đọc thêm rất nhiều các tài liệu và sách có liên quan đến “chứng rối loạn lưỡng cực”. Nhưng mà lúc chăm sóc Hạ Sí, bản thân Thời Ngộ đã bị ảnh hưởng, bắt đầu mất ngủ cả đêm, thậm chí ngay cả trong đêm khuya tĩnh lặng, học cách hút thuốc. Cuối cùng kết quả kiểm tra tâm lý kéo lên hồi chuông cảnh báo.

Muốn cứu vớt người ở dưới vực sâu, cũng phải chú ý ngàn vạn lần, đừng để bị kéo xuống.

Bệnh tình của Hạ Sí ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống bình thường lúc đó của Thời Ngộ, Thời phu nhân cho dù có lý trí hơn nữa, cho dù có tin tưởng con trai, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!

Vì thế, bà một mình hẹn con trai gặp mặt, hai người thẳng thắn nói chuyện với nhau một lần.

“A Ngộ, từ nhỏ đến lớn con luôn hiểu chuyện đúng mực, quyết định con đưa ra, mẹ và bố con cũng vô cùng tin tưởng con…… Nhưng hiện tại tất cả những gì con làm, đã nằm ngoài tầm kiểm soát.”

“Mẹ, hiện tại con vẫn còn tỉnh táo như trước, biết bản thân mình đang làm cái gì.”

Thời phu nhân nghĩ đến thông tin trường học truyền đến, “Bọn họ muốn bồi dưỡng con, nhưng con lại từ chối hết lần này đến lần khác, thậm chí còn liên tục xin nghỉ học nhiều ngày.”

“Tri Tri sinh bệnh, cần phải có người chăm sóc.” Thời Ngộ giải thích: “Đây cũng chỉ là tạm thời, xin nghỉ học cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến việc học của con.”

Những lời này đặt ở trước kia, Thời phu nhân sẽ tin, nhưng với tình trạng mà bà tận mắt nhìn thấy hiện giờ, không khỏi sinh ra hoài nghi.

Đương nhiên bà biết được Hạ Sí mắc chứng rối loạn lưỡng cực, cảm giác sinh ra đầu tiên chính là lo lắng, cũng không ngăn cản con trai đưa cô về nhà để chăm sóc. Bởi vì bà đã từng thiếu chút nữa cũng biến thành như vậy, là nhờ chồng kiên định phải giữ bà lại bên cạnh, mới dần dần khôi phục lại.

Vốn dĩ bà cho rằng, hai đứa nhỏ cũng sẽ được may mắn như bọn họ.

Nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, Hạ Sí thay vì khôi phục lại vì nhờ có Thời Ngộ tỉ mỉ chăm sóc và làm bạn bên cạnh, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

“Lúc vừa mới bắt đầu chúng ta đều cho rằng con có thể xử lý tốt, mới không tùy tiện nhúng tay vào, kết quả cũng không thay đổi tốt hơn, ngược lại càng ngày càng tồi tệ hơn.” Hạ Sí sinh bệnh, bà làm người lớn có lẽ cũng đau lòng, nhưng lại không có cách nào trơ mắt nhìn con trai của mình rơi vào đó.

“Nguyên nhân bệnh tình của Tri Tri rất phức tạp, yêu cầu thời gian điều trị tương đối dài.” Thời Ngộ có niềm tin vững chắc, chỉ cần không buông tay, Hạ Sí sẽ có cơ hội khôi phục khỏe mạnh bình thường.

“A Ngộ, con nên biết, mẹ và bố con vẫn luôn tôn trọng quyết định của con.” Nói đến đây, Thời phu nhân hơi dừng lại, giọng điệu có thêm vài phần bi thương, “Nhưng con người, sẽ luôn có sự thiên vị, mẹ thương hại cô bé kia, nhưng càng thêm đau lòng con hơn.”

“Con có biết cảm xúc của mẹ khi biết được kết quả kiểm tra tâm lý của con như thế nào không?” Nghĩ đến tờ giấy kết quả kiểm tra tâm lý kia, mắt của Thời phu nhân ửng đỏ, “A Ngộ, con dồn toàn bộ thời gian và sức lực mà mình có dùng cho cô bé kia, con nói xem bố mẹ nên làm sao bây giờ?”

“Mẹ.” Đột nhiên thấy mẹ lộ ra cảm xúc như vậy, trong mắt Thời Ngộ hiện lên tia hoảng loạn, lấy khăn giấy trên bàn ra đưa cho mẹ, miệng ú ớ, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể hóa thành một câu nói bất lực và áy náy, “Rất xin lỗi.”

Anh bất lực thở dài: “Thân thế và tất cả những gì Tri Tri đã trải qua, nói vậy hẳn là mẹ đã sớm đã biết được.”

“Đúng vậy.” Những gì Hạ Sí đã trải qua cũng không phải là bí mật, bà đã để tâm tìm hiểu, đương nhiên sẽ biết được.

Giờ phút này, Thời Ngộ lại nhắc đến chuyện cũ, “Cô ấy đã mất bố từ khi còn nhỏ, bị bà nội ghét bỏ, sau đó lại ở nhờ trong nhà cậu. Những ngày tháng ăn nhờ ở đậu cũng không quá tốt đẹp, ở trường học bị bắt nạt nhưng lại không có ai chịu ra mặt giúp đỡ cô ấy. Rõ ràng người thân huyết thống nhiều như vậy, nhưng lại không có một ai sẵn sàng nhận nuôi một cô bé.”

Lúc gặp lại Hạ Sí một lần nữa, cả người cô đã mọc đầy gai. Là anh đã khiến cho Hạ Sí sinh ra chờ mong, sinh ra áp lực. Hạ Sí vì anh mà nhổ hết gai nhọn trên người, làm cho cả người mình máu tươi đầm đìa, sao anh lại có thể bỏ mặc cô không quan tâm được?

“Con thật sự không dễ dàng…… Phải vất vả lắm mới có thể làm cho cô ấy mở trái tim của mình ra một lần nữa.” Mấy năm nay, tất cả những nỗ lực của anh, ngay cả bản thân Hạ Sí cũng chỉ có thể cảm nhận được tám phần. Hai phần còn lại, anh giấu đi, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại.

Anh làm nhiều như vậy, chỉ mong Hạ Sí có được một tương lai tốt đẹp hơn.

Hiện tại cô cũng chị bị bệnh.

Nhưng như vậy thì có liên quan gì đến chuyện đó chứ?

“Cô ấy bị bệnh, con sẽ chữa khỏi cho cô ấy. Cuộc đời của con còn rất dài, không có khả năng sẽ mãi thuận buồm xuôi gió, nếu ngay cả một con dốc nhỏ cũng không thể nào vượt qua, mới không xứng với công sức giáo dục của mẹ và bố.”

“Xin mẹ hãy tin tưởng con.”

Có lẽ là cảm thấy trọng lượng của những lời này không đủ, Thời Ngộ lại muốn nhận được sự tin tưởng của bọn họ một lần nữa.

Thời phu nhân trầm mặc một lúc lâu, Thời Ngộ cũng có đủ kiên nhẫn để chờ đợi, cuối cùng nghe thấy một tiếng thở dài: “Con thích con bé như vậy sao?”

Thích?

Đương nhiên là thích.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhưng nếu là chỉ vì hai chữ “thích” kia, vậy thì cũng quá nhẹ rồi. Với anh mà nói, tình cảm đối với Hạ Sí, trách nhiệm, chấp niệm đều ở đây.

Sau một lúc cân nhắc, Thời Ngộ đứng dậy, khom lưng cúi đầu xin lỗi, “Mẹ, con không thể bỏ rơi Tri Tri được.”

Câu nói cuối cùng đã chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong trái tim của Thời phu nhân, móng tay vô ý ấn vào để lại dấu vết ở trong lòng bàn tay.

Rất lâu sau, bà mới thở dài một hơi, nhịn xuống hốc mắt ngập tràn nước mắt, “Quên đi.”

Đáng lẽ bà nên sớm biết rằng kết quả sẽ là như vậy rồi.

Từ nhỏ đến lớn, những người mới gặp qua đều nói anh giống bố, không chỉ có bộ dáng tương tự, ngay cả đối với chuyện tình cảm cũng chấp nhất.

Thời phu nhân thông báo kết quả của cuộc nói chuyện cho chồng mình biết, đối phương trầm mặc một lúc lâu, sau đó ôm lấy mình, cho bà một cái ôm ấm áp.

Bọn họ không ngăn cản nữa.

THời phu nhân sinh ra tâm tư muốn đến thăm Hạ Sí, nhưng nghe nói, Hạ Sí bài xích tất cả những người không thân thuộc.

Thời Ngộ nói bóng nói gió muốn dò xét suy nghĩ của cô, Hạ Sí phản ứng rất kịch liệt. Hiện tại cô cũng chán ghét chính bản thân mình, làm sao có thể chịu để cho bố mẹ Thời Ngộ thấy nàng bộ dạng tồi tệ như vậy của mình được.

Thời Ngộ uyển chuyển nói cho mẹ biết, không tiện lắm. Nhưng Thời phu nhân vẫn chưa hết hy vọng, “Mẹ cũng chỉ muốn tận mắt nhìn thấy xem đứa bé kia, A Ngộ.”

Bố mẹ đã nhượng bộ rất nhiều, Thời Ngộ cũng không đành lòng từ chối yêu cầu của mẹ thêm lần nữa, vì thế hẹn bọn họ chọn một phương thức gặp mặt khác tốt hơn.

Phần lớn thời gian Hạ Sí đều ở bệnh viện, Thời Ngộ đưa cô xuất viện hít thở không khí, trở lại Thủy Mộc Thanh Uyển.

Có thể thư giãn một ngày, tâm tình Hạ Sí rất tốt, thậm chí còn có chút hưng phấn, “Nếu có thể vẫn luôn ở lại nơi này thì tốt rồi.”

Thời Ngộ dẫn cô đi siêu thị, giống như những đôi tình nhân bình thường, cũng nhau thảo luận nên mua những món đồ nào, cho dù trên đường đi có người quay đầu lại nhìn bọn họ nhiều hơn vài lần, cũng là vì hâm mộ và kinh diễm.

Lúc ra ngoài, Hạ Sí luôn thích nắm tay anh, lý do của cô là, “Bên ngoài người nhiều như vậy, nếu anh không nắm tay em, sẽ đi lạc!”

Rõ ràng không phải là một đứa trẻ, nhưng lại khát vọng được quan tâm chăm sóc đến như vậy. Thời Ngộ hiểu rõ, đó là bởi vì thời thơ ấu thiếu hụt của Hạ Sí.

Đối mặt với những lời nói trẻ con của cô, Thời Ngộ cũng sẽ nghiêm túc đáp lại, hành động nắm tay cô cũng sẽ chặt hơn vài phần, mỉm cười nói, “Sao anh lại nỡ đánh mất Tri Tri được.”

Cô thiếu cái gì, anh phải nghĩ cách cho cô cái đó, bổ sung tất cả nhưng khiếm khuyết trong lòng cô, như vậy mới có thể làm cho cô cảm nhận được cảm giác an toàn.

Lúc nấu cơm, Hạ Sí cũng ở bên cạnh, xoay quanh anh, không chịu rời đi.

Hạ Sí rất thích hình thức ở chung này, cô nói có cảm giác gia đình. Thời Ngộ biết, từ sâu thẳm trong lòng cô luôn hướng đến một gia đình hoàn chỉnh.

Ngày đó, Thời Ngộ dỗ dành cô đi ngủ, Thời phu nhân mới xuất hiện.

Thời phu nhân yên lặng đánh giá cô bé đang nằm ngủ cạnh mép giường, bởi vì thời gian bị bệnh ở lại bệnh viện dài, cơ thể Hạ Sí trở nên gầy gò, khuôn mặt có vẻ tái nhợt, không còn xinh đẹp như lúc trước.

Cô nhắm hai mắt lại, chậm rãi nhíu mày, có thể thấy được ở trong giấc ngủ cũng không được an ổn.

Thời Ngộ ở bên cạnh vẫn luôn giữ im lặng, Thời phu nhân cũng không bất ngờ nói chuyện, chỉ chậm rãi tới gần đầu giường, đặt một lá bùa bình an đặt ở bên gối.

Thời phu nhân cũng không ở lại quá lâu, khi rời đi, Thời Ngộ tự mình tiễn bà ra cửa, “Cảm ơn mẹ.”

“Không có việc gì.” Thời phu nhân gật đầu.

Bà biết vì sao Thời Ngộ nói lời cảm ơn, là cảm ơn lá bùa bình an kia thay cho Hạ Sí. Tuy rằng đó chỉ là một món đồ nhỏ tầm thường, nhưng như vậy cũng là đại diện cho thái độ của Thời phu nhân.

Hai mẹ con tạm biệt nhau, Thời Ngộ nhìn theo mẹ lên xe rồi mới xoay người trở về.

Kết quả vừa mới vào cửa đã bị tiếng khóc trong phòng truyền đến dọa sợ, sắc mặt Thời Ngộ đột biến, bước nhanh đi vào trong, cả trái tim cũng bị treo lên.

“Tri Tri!”

Nghe được giọng nói quen thuộc, Hạ Sí vội vàng chạy về phía anh không ngừng, nhào vào trong lòng ngực, tràn đầy vẻ ỷ lại, “A Ngộ, anh đi đây vậy.”

Vừa rồi đột nhiên cô bị ác mộng doạ tỉnh lại, rời giường lại không thấy bóng dáng Thời Ngộ đâu, tìm ở trong phòng một lượt cũng không có. Cô sợ hãi, lại chạy về căn phòng quen thuộc nhất của mình để đợi. Cảm xúc tiêu cực bị gợi lên, không thể thu hồi lại ngay lập tức được.

“Vừa mới đi ra ngoài mua một vài món đồ, không có việc gì hết Tri Tri, anh đã trở về, đừng sợ.” Thời Ngộ ôm lấy cô, vỗ lưng để trấn an, nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô, trái tim cũng cảm thấy đau đớn theo.

“Anh ở đây.”

“Anh ở cùng em, sẽ không đi.”

“Không khóc nữa, được không?”

Những lời nói dỗ dành này, ngược lại đều bị Thời phu nhân nghe thấy.

Vừa rồi xe mới chạy đi, bỗng nhiên bà nhớ tới mình còn để quên đồ ở trong nhà, nên đã bảo tài xế dừng xe, quay lại Thủy Mộc Thanh Uyển một lần nữa. Vừa mới vào nhà đã nghe được tiếng khóc từ trong phòng truyền ra.

Trong lòng căng thẳng, Thời phu nhân lặng lẽ đi qua, từ khe cửa khép hờ nhìn thấy cảnh tượng phòng trong.

Cô bé dựa vào trong lòng ngực Thời Ngộ, khóc như một đứa trẻ, hoàn toàn không có cảm giác an toàn.

Thời phu nhân đứng ở cửa, cuối cùng vẫn nhịn xuống xúc động, lặng lẽ rời đi.

Bà cũng đã từ rơi vào tuyệt vọng, khi đó, khi đó bà rất khao khát có một người vươn tay ra, cứu vớt bà.

*

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thời Ngộ gần như đồng ý với mọi yêu cầu của Hạ Sí, nhưng dù vậy, bọn họ vẫn đi đến một bước ầm ĩ.

Chẳng qua là, chỉ có Hạ Sí đơn phương làm loạn với Thời Ngộ, chủ động đưa ra đề nghị chia tay.

Sinh nhật Hạ Sí xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, cô lỡ tay làm Thời Ngộ bị thương, oán hận bản thân mình không thôi, tự đập hai tay cũng mình đến mức sưng đỏ lên.

Đợi đến khi Thời Ngộ phát hiện, đã quá muộn.

Cô giống như không biết đau là gì, tràn ngập cảm giác áy náy, nhìn thấy anh thì không ngừng xin lỗi, còn nhận sai với anh.

Khi đó anh rất tức giận.

Cũng không phải tức giận vì cô làm mình bị thương, mà tức giận vì cô cố ý tự làm tổn thương bàn tay mình.

Nhưng anh lại cô có cách nào nổi giận với Hạ Sí, chỉ có thể nghiêm túc dặn dò cô không được làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.

Nhưng mà vào ngay lúc này, Hạ Sí lại đưa ra đề nghị chia tay.

Đối với Hạ Sí mà nói, rõ ràng Thời Ngộ chính là cọng rơm cuối cùng mà cô có thể bắt lấy được, thế mà cô lại muốn từ bỏ. Đơn giản chỉ vì mình đã nắm quá chặt, cô sợ ngay cả cọng rơm cuối cùng trong tay mình cũng sẽ bị đứt đi, đành phải buông tay.

Thời Ngộ biết đạo lý này, nhưng lại không đồng ý. Cho dù Hạ Sí có nổi giận đuổi anh đi, anh cũng chỉ sẽ yên lặng mím môi, cuối cùng nói một câu: “Em nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều sau khi lớp học kết thúc anh lại đến thăm em.”

Anh cố ý nhắc đến lớp học, chính là muốn để cho Hạ Sí biết, anh đã khôi phục lại cuộc sống học tập bình thường, cũng không có bị ảnh hưởng quá nhiều.

Anh hy vọng Hạ Sí sẽ từ bỏ ý nghĩ muốn chia tay đi, nhưng đối phương lại không buông ra.

Cô nói bản thân mình rất đau khổ, khóc lóc cầu xin anh buông tha.

Cầu xin anh?

Vì sao mà cô gái từng được mình nuông chiều đến kiêu căng, lại “cầu xin” anh buông tha một cách hèn mọn như vậy.

Rõ ràng biết nguyên nhân Hạ Sí đưa ra đề nghị chia tay, nhưng trái tim vẫn cảm thấy đau đớn, đau khổ như kéo tơ lột kén. Nhưng anh không thể đặt xuống được, không thể buông bỏ được, chỉ có thể chịu đựng đau đớn, cứng rắn cự tuyệt, “Anh không đồng ý!”

Anh sẽ không chia tay với Hạ Sí, tuyệt đối sẽ không!

Hạ Sí không chịu gặp anh, chỉ để cho Từ nữ sĩ vào phòng, dường như thật sự bài xích anh ra bên ngoài.

Đúng lúc mẹ gọi điện thoại đến, Thời Ngộ trở về nhà một chuyến. Buổi tối hôm đó, anh ngồi ở đình hóng gió với bố, cả người đầy mùi rượu.

Giọng nói của Hạ Sí lại vang vọng ở bên tai anh một lần một lần nữa, bất luận anh có tự thuyết phục chính mình như thế nào, cũng không thể xóa đi giọng nói chói tai kia.

Cô nói, là bởi vì sự tồn tại của anh, mới đau khổ như vậy.

Anh chưa bao giờ ép buộc Hạ Sí làm cái gì, vì sao lại muốn anh buông tha? Anh chẳng qua cũng chỉ muốn chăm sóc người mình thích, có gì sai sao?

Nhưng Hạ Sí hiện tại, thật sự bởi vì anh, càng sinh ra nhiều nỗi thống khổ hơn.

Nhắm mắt lại, đều có thể nhìn thấy bộ dáng Hạ Sí cầu xin anh buông tha, đây mới là chuyện làm anh khó có thể tiếp nhận.

“Bố, con giống như, làm cho cô ấy khổ sở……” Cầm ly rượu trong tay, Thời Ngộ từ trước đến nay luôn lý trí hiếm khi để lộ ra một mặt yếu ớt, “Cô ấy không tin con.”

Bố lại nói với anh, “Những đứa trẻ đã từng bị vứt bỏ, rất khó tin tưởng vào tình yêu.”

Thời Ngộ say một đêm, sau khi tỉnh rượu, lại vội vàng chạy đến bệnh viện.

Suy nghĩ của Hạ Sí vẫn không thay đổi. Thời Ngộ nói chuyện với bác sĩ, tính toán dẫn Hạ Sí trở về Thủy Mộc Thanh Uyển một chuyến, có lẽ có thể làm cô thay đổi tâm ý.

Anh tràn đầy hy vọng đi vào phòng bệnh, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, “Tri Tri, anh đưa em về nhà được không?”

Hạ Sí rất bất ngờ.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy sự mong chờ rõ ràng ở trong mắt Thời Ngộ. Không thể phủ nhận, trong nháy mắt đó cô có động tâm, thiếu chút nữa đã nhịn không được đông ý.

Mà khi cô nhìn thấy rõ vết thương còn chưa biến mất ở khóe mắt của Thời Ngộ, lại cưỡng ép chính mình chỉ liếc mắt một cái, ngón tay dưới chăn nắm chặt đến mức trắng bệch, “Em không có nhà.”

“Tri Tri, nhà của anh cũng chính là nhà của em.”

Nghe được lời này, Hạ Sí đã biết anh sẽ không dễ dàng từ bỏ, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, lấy một chiếc chìa khóa từ đầu giường ra, “Thứ này, trả lại cho anh.”

Thời Ngộ rũ mắt, nhìn món đồ nhỏ trong tay cô, không nói lời nào, cũng không có duỗi tay ra lấy đi.

“Không cần sao?” Hạ Sí hỏi anh, nhưng không nhận được câu trả lời.

Yên lặng một lát, Hạ Sí mất kiên nhẫn, bỗng nhiên nhấc tay lên, ném chiếc chìa khóa đi, “Không cần thì quên đi.”

“Keng” một tiếng giòn vang, chìa khóa bị ném đi đập vào tường.

Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn trong lòng sẽ tức giận, nhưng Thời Ngộ một câu cũng không nói, chỉ khom lưng nhặt chìa khóa lên, đặt xuống bên cạnh cô một lần nữa.

Hạ Sí nhíu mày, “Em không cần thứ này! Lấy nó đi đi!”

“Tri Tri……”

Anh vừa mới lên tiếng, chỉ thấy Hạ Sí lại ném đi một lần nữa, ném thẳng chìa khóa ra ngoài cửa sổ. Sau đó quay đầu lại, nhìn thẳng vào Thời Ngộ, chờ phản ứng của anh.

Ngón tay nắm chặt lại buông ra, cuối cùng Thời Ngộ vẫn là không nỡ nói một câu nặng lời với cô, lặng lẽ rời đi. Nhưng khi anh đi đến cửa, lại xoay người để lại một câu: “Nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối lại đến thăm em.”

Không ai biết, sau khi Thời Ngộ rời khỏi phòng bệnh, đi vòng đến rừng cây, vì tìm lại chiếc chìa khóa, vô ý bị nhánh cây cào vào làm xước tay.

Anh không thiếu một chiếc chìa khóa, nhưng, đó là ngôi nhà mà anh đã hứa sẽ cho cô gái mình yêu……

Thời Ngộ cho rằng, chỉ cần chính mình không buông tay thì có thể làm cho Hạ Sí thay đổi tâm ý, nhưng cuối cùng, anh vẫn là không giữ được Hạ Sí.

Cô gái kia, lấy sức khỏe của mình ra để áp chế anh, vì thế, anh chỉ có thể nhịn đau đồng ý, như mong muốn của cô.

Không ai hiểu được giây phút anh lựa chọn thỏa hiệp kia đã vô cùng đau khổ, như là bị lăng trì một vạn lần.

Ngày thường anh gần như không đụng vào thuốc lá và rượu, lại uống đến say như chết một lần nữa. Chỉ có tự làm cho bản thân mình không còn tỉnh táo, mới có thể quên được sự thật rằng Hạ Sí đã rời đi.

“Con không giúp được cô ấy.” Cho dù đi đến bước đường này, anh cũng chỉ cảm thấy bản thân mình vô dụng.

“Nhớ rõ bố đã từng nói gì không?” Bố đoạt lấy rượu của anh, giọng nói truyền vào trong tai lại đặc biệt rõ ràng, “Một đứa trẻ mẫn cảm bị bỏ rơi một lần thì sẽ nghi ngờ tình yêu của mọi người.”

“Không.” Anh biết Hạ Sí hiểu tình yêu, “Con chỉ là không rõ, vì sao ngay cả khi con làm đến mức đó, cô ấy vẫn phải rời đi. Cho dù cô ấy cần phải trị liệu, con cũng sẽ ở bên cạnh, không nói lời nào cũng được, không gặp mặt cũng được, không phải cứ một hai phải cắt đứt quan hệ.”

“Vì sao, phải nhẫn tâm như vậy……”

Vì sao, cứ một hai phải để cho anh ngay cả tư cách chăm sóc cô cũng mất đi……

Nói đến phía sau, tất cả đều là không cam lòng.

Anh gắt gao mà nắm chặt thành quyền, tay gân xanh mu bàn hiện lên, người không biết, chỉ sợ sẽ cho rằng trong lòng anh sinh ra oán hận.

Đột nhiên bố anh hỏi: “Con hận con bé sao?”

Thời Ngộ không trả lời vấn đề này.

Bố anh hiểu rõ, buông chai rượu ra, không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng bầu bạn.

Thời Ngộ rốt cuộc cũng say, nghiêng mặt nằm sấp bên cạnh bàn, trong đôi mắt đào hoa mất đi ánh hào quang chói mắt của ngày xưa, khóe mắt phiếm hồng có một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống.

“Con yêu cô ấy.”

Tác giả có điều muốn nói:

Nước mắt của tôi không cần tiền …

Editor: Tui khóc hết nước mắt luôn rồi………….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.