Tuyệt Đối Dịu Dàng

Chương 60: 60: Ngoại Truyện Duyệt Bảo X Ngôn Chi 5




Editor: Matcha Latte
Bạn cùng phòng biết mạch não của cô nàng Giang Duyệt Hề này tương đối mới lạ, nhưng cô nghĩ kiểu gì cũng không ra sao chỉ một đoạn đối thoại thôi mà có thể khiến Giang Duyệt Hề đưa ra loại kết luận này!
Một giây còn lo lắng bạn thân khác giới của mình yêu đương, giây sau liền quyết định sẽ đích thân theo đuổi trúc mã tới tay!
Không có quyết tâm nào tùy ý hơn cái này!
Cô nàng ngốc nghếch vẫn luôn muốn tìm một anh chàng đẹp trai để yêu đương oanh liệt căn bản là...!đã yêu bạn thân khác giới từ lâu rồi đúng không?
Tình cảm thanh mai trúc mã đương nhiên là sâu đậm, bạn cùng phòng có chút mong chờ kế hoạch yêu đương của Giang Duyệt Hề.
Giang Duyệt Hề suy nghĩ ra được mấy phương án.
Một là, cô trực tiếp đi tìm Lê Ngôn Chi, tỏ tình với cậu ấy.

Giang Duyệt Hề tưởng tượng cái hình ảnh giả thiết kia trong đầu lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
Trong tư duy của Lê Ngôn Chi không hề có chuyện này, cậu ấy nhất định sẽ lạnh lùng trả lời cô: "Nhàm chán."
Còn có một cách khác, trước tiên cô ngấm ngầm dẫn dắt Lê Ngôn Chi, sau đó xuất kích vào thời khắc tất yếu khiến cậu không thể thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của mình.
Sau khi hạ quyết tâm, Giang Duyệt Hề liền cầm điện thoại di động lên liên lạc với Lê Ngôn Chi.
Bé Duyệt: [Anh Ngôn Chi ~]
Cô bổ não nghĩ ra một cái xưng hô ngọt ngào, còn thêm một cái ký hiệu cuộn sóng nhộn nhạo, giọng điệu làm nũng rõ rành rành.
L: [Có chuyện thì nói.]
Có việc thì nói thẳng.
Đối phương trả lời khá ngắn gọn, vì Lê Ngôn Chi đã quá quen với cái tiêu chuẩn kép của cô, không có việc gì thì gọi là Lê Ngôn Chi, thỉnh thoảng vui vẻ lại gọi là anh trai, lúc cần tìm cậu nhờ vả thì một tiếng "anh Ngôn Chi" kia ngọt đến ngấy.
Bé Duyệt: [Cậu xem đêm nay trời đẹp quá nè, có muốn ra ngoài đi dạo không?]
L: [Trời chưa tối.]
Giang Duyệt Hề: O-O
Mẹ ơi, ngồi trong canteen ăn mà quên cả giờ giấc.
Màn đêm sắp buông xuống nhưng trời vẫn chưa tối hẳn, chưa thể gọi là trời đêm đẹp.

Có thể tưởng tượng được cô đã tùy tiện mượn cớ đến cỡ nào.
Bé Duyệt: [Lâu rồi tớ không được ăn cơm với cậu, tớ muốn gặp cậu mà.]
L: [Ừ.]
Bé Duyệt: [Chỉ ừ thôi? Tiên nữ bé bỏng bé Duyệt muốn gặp cậu vậy mà cậu lại phản ứng như thế với tớ?]
L: [Tôi đến ký túc xá đón cậu nhé?]
Thói quen chủ động đưa đón người nhất định không phải là do Lê Ngôn Chi ga lăng, mà bị ép từ nhỏ đến lớn mà ra.

Tất nhiên, chỉ có một người là có thể khiến cậu cố ý dành thời gian để đi đón.
"À không không, tớ không ở bên đó." Phản ứng của đối phương quá thẳng thắn, ngược lại làm cho Giang Duyệt Hề cảm thấy chột dạ không thôi.

Cô nên nói chuyện mình đang ngồi trong canteen nhìn cơm trong chén, còn muốn đi ăn tối với Lê Ngôn Chi như thế nào đây?
Ăn được phân nửa trong canteen, Giang Duyệt Hề vẫy tay chào tạm biệt bạn cùng phòng rồi đi ra ngoài với Lê Ngôn Chi.
Thấy cô nói là làm, bạn cùng phòng chỉ có thể giơ ngón cái lên, chúc cô sớm ngày cưa đổ trúc mã.
Trên bàn ăn, Giang Duyệt Hề vẫn luôn suy nghĩ xem nên dẫn cái "yêu đương" này vào chủ đề nói chuyện thế nào, đột nhiên lướt thấy bài đăng của Thời Ngộ.
Một bức tranh phong cảnh, không có nội dung gì đặc biệt.
Có điều cô nghĩ tới, Thời Ngộ, đang trong thời kỳ yêu đương nồng cháy!
Len lén liếc mắt nhìn người đối diện, Giang Duyệt Hề làm bộ như đang tán gẫu: "Cậu có biết chuyện gần đây của A Ngộ không?"
Lê Ngôn Chi: "..."
Loại chủ đề này bất luận cậu có tỏ ra hiếu kỳ hay không thì Giang Duyệt Hề vẫn sẽ nói tiếp.
"Tiểu A Ngộ đến thành phố Vân Dương để yêu đương với bạn gái, nghe đâu hai người rất ngọt ngào, cậu biết chuyện này chưa?"
"Có nghe nói rồi."
"Nhìn người ta có tiền đồ như thế, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương sao?"
Trước đây, thường nghe Giang Duyệt Hề la hét muốn "yêu đương ngọt ngào", hiện tại cô ba phen mấy bận dò hỏi tình cảm cá nhân của cậu, muốn không chú ý cũng khó.
Cũng không biết cô ấy đang nghĩ gì.

Lê Ngôn Chi trầm mặc chốc lát, ngước mắt, ánh mắt trong trẻo chợt lóe lên: "Sao nào? Cậu rất hứng thú với tình cảm của tôi à?"
"Gần đây trong trường không phải đang đồn có hoa khôi khoa vũ đạo tên là Lý Chung Dục gì gì đó đang theo đuổi cậu sao? Tớ tò mò." Cô mở to mắt, chăm chăm nhìn thẳng cậu, đôi mắt trong sáng mang đầy nghi hoặc, cô không nói dối.
Lê Ngôn Chi thu hồi ánh mắt, nói: "Nhàm chán."
“Hừ.” Cô biết chắc Lê Ngôn Chi sẽ nói như vậy, trong đầu không có nơron thần kinh à? Vậy để cô tìm cách nhét vào cho!
Thật ra Giang Duyệt Hề không giỏi loại chuyện nói bóng nói gió này, cô thích nói thẳng ra hơn, nghĩ cái gì thì nói cái đó: "Anh Ngôn Chi, cậu có thích kiểu con gái giống Lý Chung Dục không?"
Lê Ngôn Chi: "Không."
Giang Duyệt Hề nắm đại hai ngón tay giấu dưới bàn, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Xong rồi.
Lê Ngôn Chi không bao giờ nói dối, nói không thích thì chắc chắn là không thích.

Người khác đánh giá cô với Lý Chung Dục gần như giống hệt nhau, Lê Ngôn Chi nói không thích kiểu con gái này, trong đó cũng bao gồm cả cô.
Có chút thất bại, nhưng cô không định bỏ cuộc.
Sau khi đi dạo một vòng quanh trường, cô vẫn cảm thấy Lê Ngôn Chi là đẹp nhất, dù sao thì cô cũng không tìm được đối tượng yêu đương vừa ý, chi bằng hạ gục Lê Ngôn Chi luôn cho rồi.
Dù sao thì cô cũng thích Lê Ngôn Chi, tuy rằng cái tình cảm này tương đối phức tạp.
“Anh Ngôn Chi, cậu gửi cho tớ thời khóa biểu của cậu đi.” Đây không phải là một yêu cầu hay hỏi thăm, cô căn bản không ngờ tới khả năng Lê Ngôn Chi sẽ từ chối việc này.
Lê Ngôn Chi: "Hửm?"
“Sau này tớ muốn tìm cậu chơi chỉ cần xem thời khóa biểu là biết khi nào thuận tiện rồi!” Cô đã chuẩn bị sẵn lý do.
“Ừ.” Cậu không nói nữa, nhấn vào album điện thoại, chọn danh bạ rồi chọn "Bé Duyệt" gửi đi.
Bé Duyệt là nhũ danh của Giang Duyệt Hề, khi còn nhỏ, người nhà và thân thích đều thích cô, hầu như ai cũng gọi cô như thế, nhưng tới tận bây giờ Lê Ngôn Chi vẫn chưa từng gọi.
Từ nhỏ, cậu đã rất ít khi gọi tên Giang Duyệt Hề, cũng chưa từng gọi tên thân mật.
Cái ghi chú này là Giang Duyệt Hề tự lấy điện thoại của cậu đổi.
Đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ giọng điệu và thần thái của Giang Duyệt Hề lúc đó, cực kỳ tự tin, lại còn lý lẽ hùng hồn: "Tớ không phải là bạn thân nhất của cậu sao? Sao cậu có thể lưu cả họ và tên tớ luôn chứ, cứ như một người xa lạ không có tình cảm gì ý.

Không được, cậu phải đổi ngay cho tớ!"
Để tránh Giang Duyệt Hề tiếp tục dây dưa, cậu ngoan ngoãn xóa họ "Giang" đi, chỉ còn lại hai chữ "Duyệt Hề".
Nhưng mà Giang Duyệt Hề vẫn cảm thấy không hài lòng, ghé vào sau vai cậu, cánh tay vòng qua cổ, cố ý chọc vào mu bàn tay cậu: "Không được, đổi lại lần nữa."
Tiểu tổ tông này cực kỳ khó hầu hạ, cậu thẳng thắn giao luôn điện thoại cho cô, mặc cô nghịch.
Cuối cùng, ghi chú bé Duyệt chưa từng thay đổi.
Cô quả thực là bảo bối yêu dấu của mọi người, là viên ngọc quý trong lòng bàn tay nhà họ Giang.
*
Sau khi nhận được thời khóa biểu của Lê Ngôn Chi, Giang Duyệt Hề đặt tiến độ kế hoạch vì sự nghiệp ra trận đại thắng.
Cô đã dò hỏi qua, Lý Chung Dục khoa vũ đạo kia bình thường không có lý do gì để ở bên cạnh Lê Ngôn Chi, cho nên mới chuyên môn chọn lúc Lê Ngôn Chi lên lớp tới "dự thính" tiện thể làm quen.
Muốn nói Lê Ngôn Chi không nhận ra Lý Chung Dục là điều không có khả năng.

Bản thân cậu có trí nhớ siêu phàm, hầu như chỉ cần gặp một lần là không quên được, huống hồ Lý Chung Dục còn thường xuyên xuất hiện, dù thế nào cũng sẽ để lại ấn tượng.
Tuy nhiên, ấn tượng này cũng chỉ giới hạn ở việc cậu có thể nhớ được tên Lý Chung Dục này, đó là biểu hiện của khả năng ghi nhớ cá nhân của cậu.
Tiết học hôm nay, Lý Chung Dục lại chen vào phòng học.
Mọi người đều biết cô ta theo đuổi Lê Ngôn Chi nên cũng không có gì ngạc nhiên, còn có người cố ý trêu ghẹo.
Tuy ở giữa cũng có mấy người “chua lè” ẩn núp, bọn họ không ăn được nho, ngay cả can đảm hái nho cũng không có.
"Lý Chung Dục lại đến nữa kìa, Lê Ngôn Chi người ta căn bản không thèm để ý đến cậu ta, đúng là mặt dày."
"E hèm, ai bảo người ta có vốn liếng chứ."
Hoa khôi của khoa vũ đạo, nhan sắc không có gì phải bàn cãi, dáng người đẹp, tính cách lạc quan, hầu hết mọi người đều thích được tiếp xúc với ánh nắng tích cực sống như thế này.
"Cô ta thì tính là gì? Hoa khôi khoa máy tính năm nay tớ thấy còn đẹp hơn cô ta rất nhiều!"
Khoa khoa học máy tính không có nhiều nữ sinh, ấy vậy mà lại xuất hiện một em gái có gương mặt thần tiên, khiến nhiều người trầm trồ khen ngợi.

Bọn họ không quen Giang Duyệt Hề, nhưng vừa khéo cô có dung mạo có thể đấu với Lý Chung Dục, lấy ra làm ví dụ so sánh là thích hợp nhất.
Người bên này đang chua lè thì chị em bên cạnh vỗ vỗ vai cô, chỉ ra phía cửa sau: "Nhìn người kia đi...!Có phải là hoa khôi khoa máy tính cậu nói không?"
"Cái đệt!"

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Có điều...
"Cô ấy đến đây làm gì?"
"Không biết nữa..."
"Chẳng lẽ đi nhầm lớp?"
"Hình như không giống đâu."
Bởi vì Giang Duyệt Hề đến lớp học của một nhóm người lạ, chẳng những không lùi ra ngoài mà còn đi thẳng đến chỗ Lê Ngôn Chi ngồi.
Mà giờ khắc này, Lý Chung Dục đang ngồi bên cạnh vị trí bên cạnh Lê Ngôn Chi.
Đương nhiên, Lý Chung Dục muốn ngồi kế bên Lê Ngôn Chi, nhưng người ta không chịu.

Cậu không chủ động lên tiếng đuổi người mà chỉ yên lặng thu dọn sách vở, đổi chỗ ngồi khác.

Sau hai lần trải nghiệm, Lý Chung Dục đã học được cách "giữ khoảng cách" với Lê Ngôn Chi.

Nếu ngồi cách cậu một người, cậu sẽ mặc kệ.
Trong đám đông có người thắc mắc: "Chẳng lẽ cô ấy cũng đi tới chỗ của Lê Ngôn Chi?"
Có người cười nói: "Có trò hay để coi rồi."
Hai bông hoa của khoa đều ngấp nghé Lê Ngôn Chi, cả hai đều xinh đẹp, không biết là ai sẽ ăn thiệt thòi đây.
Giữa Lê Ngôn Chi và Lý Chung Dục vẫn còn một ghế trống, trong tình huống bình thường, cuối cùng bạn cùng phòng của Lê Ngôn Chi sẽ ngồi ở đó.
Nhưng lúc này, Giang Duyệt Hề lại nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống, cô mỉm cười với Lý Chung Dục đang ở gần lối đi, giọng điệu hiền lành: "Bạn học, có thể cho tôi qua chút không? Cảm ơn."
Khiêu khích Lý Chung Dục trước mặt bao người?
Quá kích thích! Quá đặc sắc!
Còn vài phút nữa là vô tiết, sinh viên lần lượt tới lớp, vừa vặn được xem màn kịch hay này.
Rất nhiều người đang nhìn chằm chằm, dù tâm lý Lý Chung Dục như thế nào cũng sẽ không từ chối, cô ta đứng dậy, nghiêng người tới gần lối đi, để Giang Duyệt Hề đi vào vị trí chính giữa.
Tất cả mọi người đều mong chờ Lê Ngôn Chi đứng dậy đổi chỗ, nhưng cậu chỉ hờ hững liếc mắt một cái rồi thu hồi tầm mắt lại, ngồi yên tại chỗ.
Đây là cậu ta...!cam chịu cho Giang Duyệt Hề ngồi bên cạnh sao?
Một giọng điệu chua lè lại vang lên: "Chị em, xem ra cậu nói đúng rồi, Giang Duyệt Hề đẹp hơn Lý Chung Dục."
Nếu không thì giải thích hành vi tiêu chuẩn kép của Lê Ngôn Chi thế nào đây?
Lúc Giang Duyệt Hề bước vào phòng này, Lê Ngôn Chi đã thính tai nghe thấy người khác nhắc đến tên cô, vốn tưởng là cô tìm mình có chuyện quan trọng nhưng không ngờ lại phát hiện cô định ngồi ở đây không đi.
Lê Ngôn Chi nhẹ giọng hỏi: "Cậu tới đây làm gì?"
“Đi học.” Giang Duyệt Hề bình tĩnh lấy sách giáo khoa của tiết này đặt lên bàn, hiển nhiên đã có chuẩn bị mà đến.
"..." Cậu không tin.
Thành tích của Giang Duyệt Hề không tệ, nhưng cô chỉ học những kiến ​​thức mà ngành yêu cầu, không có thú vui ham học thêm kiến thức bên ngoài.

Lê Ngôn Chi vẫn hiểu rất rõ điều này.
Nhưng Giang Duyệt Hề không nói, cậu cũng sẽ không truy vấn thêm nữa.
Lý Chung Dục ở bên cạnh quan sát Giang Duyệt Hề, mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện của hai người, cô ta vểnh tai lên nghe nhưng không nghe rõ được nội dung.
Ở đâu tự dưng xuất hiện cái cô hoa khôi khoa máy tính này vậy? Trước đây chưa từng nghe nói Giang Duyệt Hề thích Lê Ngôn Chi mà?
Trong một khoảng thời gian ngắn, trong lòng Lý Chung Dục đã tính toán, nếu Giang Duyệt Hề cạnh tranh với mình thì tỷ lệ thắng tương ứng của bọn họ là bao nhiêu.
Chuông vào lớp vang lên, giáo sư chuyên ngành bước vào lớp, bắt đầu thuần thục giảng dạy.
Giang Duyệt Hề đang ngồi thẳng lưng, một tay giữ sách, một tay cầm bút, bộ dạng hết sức tập trung khiến người ta không thể nhìn ra khuyết điểm.

Trong lúc này, cô hoàn toàn không có giao tiếp nào khác với Lê Ngôn Chi.
Các bạn học hiếu kỳ ngồi phía sau đều nghĩ chẳng lẽ bọn họ đã hiểu lầm? Người ta tới không phải vì Lê Ngôn Chi, mà là vì thích nghe thầy đứng tiết này giảng bài?
Nội tâm của đương sự: Ha ha.

Cô thực sự không hiểu bài này.
Nếu không phải cần theo dõi sát sao quá trình phát triển của Lý Chung Dục và Lê Ngôn Chi, cô nhất định không đến lớp chịu khổ, mà nằm trong ký túc xá an nhàn ngủ bù những lúc không có tiết.
Nhưng mà, đợi lâu như vậy, cô cũng không thấy có gì không ổn.

Mọi người đều đồn Lý Chung Dục theo đuổi Lê Ngôn Chi rất dữ dội cơ mà, sao giờ một chút biểu hiện cũng không có thế?
Giang Duyệt Hề vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn Lý Chung Dục, đối phương trông có vẻ rất bình tĩnh, cô cắn môi tiếp tục nghe giảng.
Môn học này kéo dài hai tiếng.

Giữa chừng giáo sư cho mọi người nghỉ giải lao năm phút, cũng nói rõ là buổi trưa sẽ cho nghỉ sớm.

Ngoại trừ đi vệ sinh, hầu như không có ai rời khỏi lớp, vừa đến giờ là tiếp tục học ngay.
Học được hơn nửa tiết, Giang Duyệt Hề bắt đầu mất tập trung, chống đỡ đến cực hạn, thực sự không chịu nổi mí mắt đánh nhau, không biết đã ngủ gục trên bàn từ lúc nào.
Quần chúng ăn dưa ở hàng sau: "..."
Hoa khôi của khoa này đến đây để được thôi miên à?
Lý Chung Dục cũng rất mơ hồ.
Lúc khai giảng đi tặng điện thoại, cô ta đã gặp Giang Duyệt Hề một lần, cô ta còn tưởng là tình địch của mình, chuẩn bị án binh bất động, quan sát trước rồi tính.

Kết quả là tình địch này nghe giảng được nửa tiết trước, nửa tiết sau đã ngủ gục, cũng không mượn cơ hội này lôi kéo Lê Ngôn Chi làm quen.

Đây là có ý gì?
Địch không động thì mình cũng không động, Lý Chung Dục cứ thế nhẫn nhịn nghiêm chỉnh lên lớp.
Giáo sư cho tan học sớm, người trong lớp lần lượt rời đi, Giang Duyệt Hề tới dò xét tình hình địch vẫn đang ngủ rất say.
Bạn cùng phòng gọi Lê Ngôn Chi, cậu lại xua tay ra hiệu bảo bọn họ đi trước, còn bản thân thì vẫn ngồi im như núi, lật sách vở, tiếp tục học.
Lê Ngôn Chi không đi, Lý Chung Dục cũng không đi, Giang Duyệt Hề kẹp ở giữa vẫn còn ngủ mê man, không quan tâm đến chuyện gì khác.
Quần chúng cố tình nán lại hóng hớt: Này là sao trời?
Cuối cùng, Lý Chung Dục cũng không nhịn được lên tiếng: "Lê Ngôn Chi, buổi trưa đi ăn chung nhé, tớ mới tìm được một tiệm mới mở..."
Giang Duyệt Hề đang nằm trên bàn bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt ngái ngủ chớp chớp hai cái, nỉ non nói: "Ăn gì?"
Lý Chung Dục: "???"
Vị tình địch này, cậu cố tình đúng không?
Mọi người chỉ thấy Lê Ngôn Chi đóng sách vở lại, đứng dậy kéo ghế ra.

Trong lúc ai cũng cho là cậu sẽ đồng ý lời mời của Lý Chung Dục thì...
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Lê Ngôn Chi cách xa người ngàn dặm, chủ động cầm mũ áo của Giang Duyệt Hề lên, đánh thức người này: "Đi thôi."
Quần chúng ăn dưa: Cái tin động trời này!
Giang Duyệt Hề còn chưa tỉnh ngủ, cảm thấy đói bụng nên chỉ nhớ tới nhớ đồ ăn, thiếu chút quên cả sách mượn người ta.

Lê Ngôn Chi quay lại, cầm sách giáo khoa của cô lên, kẹp trong khuỷu tay.
Lý Chung Dục mặt xanh mét.
Những người ở lại thực sự được xem một tuồng kịch hay.
-
"Tớ đói quá."
Cô đưa tay sờ túi, đột nhiên phát hiện...
Mình không mang theo thẻ trường.
Thẻ trường của bọn họ tích hợp thẻ sinh viên, thẻ ăn canteen, thẻ uống nước và các chức năng khác.
Xem ra chỉ có thể dùng tiền mặt rồi.
Bọn họ đến hơi muộn, xếp hàng cũng không có bao nhiêu người, Giang Duyệt Hề vừa chọn đồ ăn xong chuẩn bị thanh toán thì một cánh tay đã lướt qua cô đặt vào máy đọc thẻ.
“Cảm ơn anh Ngôn Chi.” Cô cười rạng rỡ, bưng khay cơm đứng một bên đợi cậu.
Tìm được vị trí bên cửa sổ, Giang Duyệt Hề cười tươi rói, có vẻ tâm tình rất tốt: "Đã lâu rồi tớ chưa được ăn cơm với cậu rồi."
"Tối hôm qua cậu đi ăn với ai?"
Câu này không phải là câu nghi vấn.
Tối hôm qua, không phải cô cũng dùng câu đó làm cái cớ để gọi Lê Ngôn Chi ra ngoài sao!
Con ngươi lanh lợi đảo quanh, cô cười ngọt như đường: "Nhưng tớ muốn ngày nào cũng được ăn cơm với anh Ngôn Chi."
"..." Không phản bác nổi.
Cô cố ý nâng cằm lên, chớp mắt nhìn cậu: "Vậy không tốt sao?"
Lê Ngôn Chi nhướng mày: "Tôi đắc tội với cậu ở chỗ nào rồi?"
"..." Cô tức á, nhưng mà vẫn phải tiếp tục mỉm cười.

"Gần đây cậu có chút kỳ quái."
Vô duyên vô cớ chạy đến lớp cậu học ké, còn nói muốn cùng cậu ăn cơm.
Chẳng lẽ là...
Một phỏng đoán hiện lên trong đầu, Lê Ngôn Chi vô thức nhíu mày: "Chú Giang thu thẻ của cậu rồi?"
"Sao được chứ! Tớ là con gái rượu của bố tớ à nha." Giang Duyệt Hề lập tức phản bác.
Trước giờ cô vẫn luôn đánh bất ngờ, Lê Ngôn Chi không hỏi nữa, bình an vô sự ăn cơm trưa xong, Lê Ngôn Chi đến siêu thị trường một chuyến.
Lúc tính tiền, Giang Duyệt Hề thuận tay lấy hai cây kẹo mút đặt vào chung, khi Lê Ngôn Chi quẹt thẻ, cậu lấy chúng ra ngay trước mặt cô, trả lại vị trí cũ.
Bé Duyệt: "..."
Thật quá đáng!
Cô quay đầu bỏ đi, ra khỏi siêu thị mới thả chậm tốc độ, Lê Ngôn Chi chân dài nhanh chóng đuổi kịp cô.
“Huhu, mình thiệt là đáng thương, ngay cả kẹo cũng không được ăn, khó khăn quá đi, cuộc sống khó khăn quá đi mất…”
Nghe giọng điệu đáng thương của cô, Lê Ngôn Chi khẽ mím môi, không trả lời.
Trên đường trở về ký túc xá, hai người đường ai nấy đi, Giang Duyệt Hề vừa bước vào cửa liền bị bạn cùng phòng tóm được: "Cậu với anh trai trúc mã tiến triển thế nào rồi?"
Cô lắc đầu: "Không tốt lắm."
Thậm chí còn không mua được hai cây kẹo mút cho cô nữa! Siêu siêu quá đáng luôn ý!
"Ồ..." Nằm trong ký túc xá hết hai tiết, buổi trưa gọi đồ ăn ngoài nên bạn cùng phòng vẫn không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, Giang Duyệt Hề nói không tốt lắm liền thở dài theo.
Bạn cùng phòng vỗ vỗ lưng an ủi, nhưng có một thứ gì đó rất cứng ấn vào lòng bàn tay của cô ấy.

Bạn cùng phòng lật mũ áo của Giang Duyệt Hề ra xem, đúng là hai cây kẹo mút.
"Duyệt Hề, trong mũ cậu có kẹo này!"
“Hả?” Cô hỏi một câu rồi bước tới, cái mũ trống rỗng, kẹo nằm trong tay bạn cùng phòng của cô.
Thấy phản ứng ngạc nhiên của Giang Duyệt Hề có nghĩa là cô hoàn toàn không biết chuyện này, bạn cùng phòng trả lại kẹo cho cô: "Ai lén cho cậu nhỉ?"
Giang Duyệt Hề cong khóe miệng, đáp án không cần nói cũng biết.
Bạn cùng phòng tràn đầy cảm giác cp hạnh phúc: "Chắc chắn cậu ta cũng thích cậu."
"Đương nhiên là cậu ấy có thích tớ rồi!"
Giang Duyệt Hề chưa bao giờ nghi ngờ điều này.
Cô là một cô gái rất tự tin, có vốn liếng, nếu Lê Ngôn Chi không thích cô thì làm sao có thể làm bạn với cô lâu như vậy được.
Nhưng hiện tại, làm bạn với Lê Ngôn Chi vẫn không đủ, cô muốn làm bạn gái của cậu!
*
Kể từ đó, tần suất Giang Duyệt Hề xuất hiện bên cạnh Lê Ngôn Chi tăng lên nhanh chóng, Lý Chung Dục vẫn luôn tự tin cuối cùng cũng không thể ngồi yên, định ngả bài với Giang Duyệt Hề.
"Cậu đã quen Lê Ngôn Chi từ trước rồi đúng không?”
"Đương nhiên."
"Cậu thích cậu ấy?"
"Đương nhiên."
Tình địch phóng khoáng thẳng thắn thành khẩn đến mức Lý Chung Dục phải liên tục bại lui, cô ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cho nên bây giờ cậu cạnh tranh với tôi?"
"Không có à nha." Giang Duyệt Hề che môi cười, giả bộ ngượng ngùng: "Lê Ngôn Chi có thích cậu đâu, vậy tôi tranh giành với cậu làm gì?"
Những lời này tính tổn thương không lớn, nhưng tính vũ nhục lại vô cùng mạnh mẽ, Lý Chung Dục tức đến ói máu.
Hai ngày sau, Giang Duyệt Hề phát hiện Lý Chung Dục đã “biến mất” khỏi sinh hoạt của Lê Ngôn Chi.

Trong lòng cô mừng đến nở hoa, ngoài mặt lại giả bộ nghiêm túc, còn cố ý nhắc tới trước mặt Lê Ngôn Chi: “Hai ngày nay Lý Chung Dục không đến tìm cậu à?"
"Có phải cậu ta từ bỏ rồi không, không muốn theo đuổi cậu nữa?"
"Haizz..." Cô ở một bên thở dài, trong lòng vỗ tay rần rần, nhưng không biết bộ dạng này trong mắt người khác lại bị biến chất.
Liên tục cố ý nhắc tới chuyện "Lý Chung Dục theo đuổi cậu", lại còn tiếc hận như vậy, Lê Ngôn Chi hơi híp mắt lại, cúi người áp sát: "Cậu muốn tôi ở bên Lý Chung Dục?"
Cậu kéo gần khoảng cách quá đột ngột khiến Giang Duyệt Hề cảm thấy có chút không thoải mái, vô thức lui về sau.
Những cử chỉ mờ ám của cô bị Lê Ngôn Chi thu hết vào mắt, cậu cười nhạo: "Có lẽ đề nghị của cậu cũng không tồi."
Khoan đã...
Đề nghị gì cơ?
Cô liên tục nhắc đến Lý Chung Dục trước mặt Lê Ngôn Chi, hỏi cậu có thích kiểu con gái đó không, khiến Lê Ngôn Chi hiểu lầm cô muốn làm bà mối tác hợp cho hai người?
Giang Duyệt Hề vội vàng xua tay, sau đó lắc đầu: "Cậu không được ở bên Lý Chung Dục!"
Lê Ngôn Chi rũ mắt, tầm mắt chậm rãi hạ xuống, lại tiến sát tới: "Hửm?"
Trên mặt cậu không hề có chút cảm xúc dư thừa, người khác nhìn thấy đều có cảm giác cậu rất nghiêm khắc, nhưng theo quan điểm của Giang Duyệt Hề, đường nét từ xương gò má đến xương quai hàm rất rõ ràng và sắc nét, ngũ quan thực sự vô cùng hoàn mỹ.
Tiếng tim đập bỗng trở nên mạnh mẽ.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt đột nhiên phóng đại trước mặt, đôi môi mỏng gợi cảm với hình dáng cực đẹp, Giang Duyệt Hề hạ quyết tâm, bước tới gần, dựa vào kiến ​​thức lý luận hôn một cách loạn xạ.
Cô hôn xong, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, đôi mắt sáng như sao, thanh âm thánh thót: "Anh Ngôn Chi chỉ có thể yêu đương với tớ thôi!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.