Tuyệt Đối Dịu Dàng

Chương 66: 66: Ngoại Truyện Duyệt Bảo X Ngôn Chi 11




Không muốn để “bạn trai cũ” nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, Giang Duyệt Hề hất cậu ra, chạy vọt đi rồi vô tình gặp được Hạ Sí.
Đầu óc đang hỗn loạn nên tiện tay túm người ta đến quán rượu.
Người khác thất tình sẽ đến quán bar mua say, Giang Duyệt Hề không thích nơi hỗn loạn đó nên kéo Hạ Sí đến quán rượu thuê một phòng bao riêng: “Chị mời khách, em cứ tùy ý.”
Hạ Sí: “…”
Cô ấy không muốn uống.
“Dong dong——”
Điện thoại của Giang Duyệt Hề vẫn luôn vang lên, cô ấn từ chối mấy lần rồi trực tiếp tắt máy.
Hạ Sí liếc mắt một cái, dù không thấy màn hình nhưng cũng có thể đoán được ai gọi đến.
Giang Duyệt Hề uống rượu xong, bắt đầu chửi bới Lê Ngôn Chi: “Cả ngày mang cái bản mặt này, giống tên đầu gỗ, không thú vị gì hết.”
“Không phải chỉ có vẻ ngoài hơi đẹp chút thôi sao, gương mặt của Giang Duyệt Hề này cũng đâu có kém, tìm thêm một anh bạn trai đẹp hơn nữa cũng chỉ là chuyện giây lát!” Bình rượu đập thật mạnh lên mặt bàn, âm thanh va chạm còn mạnh hơn nữa: “Tóm lại, Giang Duyệt Hề chị cầm được buông được!”
Không thỏa mãn với một ly rượu, Giang Duyệt Hề ôm cả bầu rượu rót vào miệng, chẳng được bao lâu đã gục xuống bàn.
Gương mặt đỏ bừng, rượu chảy dọc xuống theo hàm dưới đi vào cổ, Giang Duyệt Hề bình thường yêu sạch sẽ cũng không màng sửa sang lại, chỉ muốn mượn rượu giải sầu: “Từ trước đến nay anh ấy đều không nói được một câu thích chị…”
Trước kia mọi người đều nói, tình cảm thanh mai trúc mã lâu dài, nhưng cô hiện giờ đúng là được tận mắt trông thấy 8 từ này.
“Thanh mai trúc mã, nếu đã yêu đương thì cũng đâu chắc sẽ dính nhau cả đời, đúng chứ?” Cô muốn một cuộc tình đôi bên tình nguyện, sẽ không khó khăn lắm nhỉ?
Nước mắt rơi tí tách xuống, khăn giấy Hạ Sí đưa cho cũng nhanh chóng hết sạch:“Chị Duyệt Hề đừng khóc nữa, sẽ đau mắt lắm.”
“… Bình thường chị không có khóc.” Bây giờ khóc có một lần cũng không sao đâu.
“Hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, sao anh ấy có thể không thích chị chứ, chắc chắn là có gì đó hiểu lầm, nói rõ ràng là được rồi, không nên để bản thân uất ức.”
“Nói không rõ, nói không rõ!” Mấy năm nay cô hết nói rồi làm, cho dù là một tên ngốc cũng hiểu, chỉ có đồ ngu ngốc Lê Ngôn Chi kia chưa bao giờ thẳng thắn với lòng mình.
Hạ Sí nhanh chóng lấy điện thoại nhắn tin xin giúp đỡ từ Thời Ngộ, thế nhưng trong vòng một phút đã có người đẩy cửa bước vào, là Lê Ngôn Chi.
Lúc Hạ Sí nhìn thấy Lê Ngôn Chi, cậu vẫn mang dáng vẻ lạnh như băng, dường như không có chuyện gì có thể khiến cảm xúc của cậu dao động, nhưng giờ khắc này, cô ấy thấy trong mắt Lê Ngôn Chi không ngừng xuất hiện cảm xúc phức tạp.
“Hề Hề.”
“Tên trứng thối, sao mà đã uống say rồi vẫn còn nhìn thấy anh nữa, chán ghét muốn chết!” Giang Duyệt Hề mơ hồ đẩy cậu ra bên ngoài, sau đó giơ tay sờ chai rượu.
Sức lực của cô quá nhỏ, Lê Ngôn Chi không hề lung lay chút nào, nhìn quanh dưới đất toàn là chai rượu thì lập tức vòng tay qua Giang Duyệt Hề, bế ngang cô lên.
Giang Duyệt Hề không chịu hợp tác nhưng cũng không thắng nổi sức của Lê Ngôn Chi.
Đi ngang qua cửa, Lê Ngôn Chi nhớ ra nơi này còn có một người tồn tại, nhớ lại thân phận của Hạ Sí, không hề làm lơ cô ấy.
“Còn em?”
“Em đã gọi điện thoại cho A Ngộ rồi, không có việc gì thì hai người đi trước đi.” Hạ Sí liên tục xua tay.
Cô ấy nói mà, chắc chắn giữa hai người có hiểu lầm, không thể nào mà Lê Ngôn Chi không thích Giang Duyệt Hề được.
Tuy rằng cô ấy không thân với Lê Ngôn Chi nhưng qua vài lần tiếp xúc, cô ấy phát hiện Lê Ngôn Chi im lặng kiệm lời luôn để mắt lên người Giang Duyệt Hề.
Có những thứ tình cảm, cho dù trên miệng không nói nhưng cũng bộc lộ từ trong ánh mắt.
-
“Anh buông em ra! Em muốn báo cảnh sát, tố cáo anh quấy rối!”
“Anh là con rùa rụt cổ, là tên siêu cấp ngu ngốc.”
Ra khỏi quán rượu, Giang Duyệt Hề nắm lỗ tai cậu mắng không ngừng, Lê Ngôn Chi không thèm nghe những lời lung tung đó mà nhét cô vào trong xe.
Tài xế chờ bên ngoài quay đầu lại nhìn thoáng qua, bị ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông dọa sợ, lấy tiền làm việc, không dám nhìn trộm chuyện dư thừa nào.
Lê Ngôn Chi báo địa chỉ, tài xế nhanh chóng lái đi, mắt điếc tai ngơ với tiếng ồn ào phía sau.

Cho dù Giang Duyệt Hề mắng cậu cái gì, Lê Ngôn Chi cũng không phản bác, Giang Duyệt Hề tức giận đến đỉnh điểm, lập tức động tay chọc chọc vào môi cậu: “Anh là người câm à? Có miệng để trang trí hả?”
Lê Ngôn Chi cau mày: “Hề Hề, em uống say, muốn nói cái gì thì chúng ta về nhà rồi nói.”
“Hừ!”
Cũng không biết con quỷ rượu này có nghe hiểu hay không, quay đầu mở cửa xe, Lê Ngôn Chi nhanh tay lẹ mắt khống chế tay cô, kêu tài xế khóa cửa xe.
Giang Duyệt Hề đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt hoảng sợ trừng cậu: “Có phải anh muốn bắt cóc em hay không? Em nói cho anh biết, em… em có luyện võ đó!”
Lê Ngôn Chi không dao động.
Giang Duyệt Hề kéo dài khoảng với cậu, hết sức dán người lên cửa xe, Lê Ngôn Chi nghiêng người nhìn lại thì thấy màu nội y nổi lên do cổ áo bị ướt rượu
Trong xe này còn có người thứ ba tồn tại, sắc mặt Lê Ngôn Chi khó chịu kéo cô vào trong lồng ngực.
“A a a!” Cô lại bắt đầu giãy dụa: “Em muốn cho bạn trai đánh chết anh!”
Chỉ một câu thôi cũng lập tức làm giảm bớt cơn giận của Lê Ngôn Chi: “Còn nhớ rõ em có bạn trai à?”
“Đương nhiên, anh ấy rất lợi hại!” Giang Duyệt Hề ấn đầu, cảm thấy vô cùng choáng váng: “Không đúng, là bạn trai cũ…”
Lê Ngôn Chi gằm mặt làm dữ: “Anh nói rồi, không chia tay.”
Lúc cuộc tình này vừa mới bắt đầu, cậu đã chuẩn bị đủ để bị đá, nhưng những ngày tháng tràn ngập niềm vui kia khuyến khích trái tim của cậu tham lam thêm, câu “Không chia tay” vốn chỉ để dỗ Giang Duyệt Hề cũng trở thành chấp niệm của cậu.
Ở bên nhau nhiều năm, vô số đêm thân mật sớm đã xóa mất suy nghĩ chờ chết của cậu.

Chuyện tới bây giờ sao có thể để cô rời đi?
Trong thời gian ầm ĩ, vô thức đã đến nơi.
Cửa xe mở ra, Giang Duyệt Hề trốn đi như cá chạch, không biết là mơ màng thật hay giả vờ ngu ngốc, thế mà vẫn nhận ra đường về nhà.
Chân nam đá chân chiêu suốt đường đi, cuối cùng bình an đến cửa nhà, Lê Ngôn Chi đuổi theo, ép đi vào phòng tắm, gột rửa mùi rượu khắp cơ thể.
“Tắm.”
“Em không muốn!”
Lúc vừa mới bắt đầu rất cứng đầu, kết quả lại nằm trong bồn tắm, nhanh chóng làm quen với hoàn cảnh quen thuộc, trần truồng nằm đó nghịch nước, giống như một đứa trẻ ngây ngô.
Giang Duyệt Hề ham chơi, từ nhỏ đến lớn đã là như vậy, sau khi đi làm thì đỡ hơn rất nhiều nhưng khi uống rượu cũng lộ nguyên hình.
Để cô nghịch nước nhưng không thể ngâm nước lâu, Lê Ngôn Chi không thể nói cho cô hiểu được nên cứ đơn giản thô bạo bế ra khỏi nước, bọc khăn tắm.
“A a a a!” Cô lại bắt đầu bất an kêu to: “Mơ đi mà lợi dụng em!”
“Giang Duyệt Hề, em nhìn rõ xem anh là ai.”
“Bạn! Trai! Cũ!” Cô gằn từng chữ một, nói rõ từng từ, Lê Ngôn Chi tức giận đến đen mặt.
Thế nhưng không thể nào so đo với quỷ rượu được.
Lê Ngôn Chi chuẩn bị đầy đủ nội y và áo ngủ ở mép giường, mới vừa cầm lên đã bị Giang Duyệt Hề vô tình ném đi: “Thay quần áo, em muốn mặc quần áo xinh đẹp!”
Áo ngủ thoải mái cũng không xấu nhưng so sánh với những chiếc váy đỏ tươi xinh đẹp trong tủ quần áo thì chắc chắn nó không được một điểm nào trong mắt Giang Duyệt Hề cả.
“Váy của em đâu?”
“Mặc chiếc nào?”
“Em muốn… quà sinh nhật!”
Váy, quà sinh nhật, dựa vào hai thông tin quan trọng này, Lê Ngôn Chi chọn đúng cho cô một chiếc váy dài màu tím nhạt, đây là quà sinh nhật cậu tặng Giang Duyệt Hề vào năm nay.
Thấy chiếc váy mình thích, Giang Duyệt Hề duỗi tay ôm lấy, dùng cằm cọ cọ, bộ dáng rất vui mừng.
Tâm trạng của Lê Ngôn Chi cũng dịu lại, thấy mái tóc dài ướt của cô rũ xuống làm ướt chiếc váy nên mới duỗi tay vén lên cho cô, nhẹ giọng nói: “Chúng ta sấy tóc trước rồi sấy váy nha.”

“Em không muốn!” Quỷ rượu chống đối lại, ôm váy chạy tới mép giường.
Áo tắm dài rơi xuống đất, dáng người thon thả của người phụ nữ xém chút nữa làm mù mắt.
Lê Ngôn Chi khẽ cắn răng.
Cậu tự biết mình không phải quân tử, huống chi người phụ nữ trước mắt là bảo bối trong lòng mình, vừa rồi hầu hạ cô tắm rửa không khác gì tra tấn, lại chỉ có thể cố gắng khuyên nhủ bản thân đè xuống.
Bởi vì quen với sự tồn tại của cậu nên cũng không kiêng nể mà cởi sạch quần áo trước mặt cậu, quả thực là đang khiêu khích tính tự chủ của cậu mà.
Giang Duyệt Hề kéo váy, choáng váng không tìm thấy khóa kéo đang nơi đâu, đầu lắc trái lắc phải, chậm chạp không mặc vào được.
Lê Ngôn Chi hoàn toàn chịu thua.
Bất đắc dĩ tiến lên cởi khóa kéo cho cô, chúa nịnh Giang Duyệt Hề bắt đầu vỗ tay, vẻ mặt sùng bái nhìn cậu: “Anh thật là lợi hại!”
Màu ửng đỏ trên mặt không hề giảm bớt, còn đậm hơn lúc đánh phấn, khiến người ta tự say.

Bàn tay ấm áp lả lướt sau lưng cô, giữ lấy eo nhỏ, khoảng cách của hai người gần lại, nụ hôn dịu dàng lướt lên bờ vai.
Yêu nhau nhiều năm, sớm đã thân mật khăng khít, cậu cũng quen thuộc từng vị trí nhạy cảm trên thân thể Giang Duyệt Hề, chỉ cần một động tác là có thể khiến cô có hứng.
Trong miệng vô thức phát ra tiếng rên rỉ yểu điệu, Giang Duyệt Hề chỉ cảm thấy cả người nhũn ra, dựa vào bên cạnh để chống đỡ.

Không biết từ khi nào, hai bóng người đã lăn ra giữa giường, cậu góp sức chờ thời cơ, bên tai lại truyền đến tiếng nức nở nhỏ xíu.
“Hu hu hu, anh bắt nạt em…” Quỷ rượu kiêu ngạo đã biến thành đứa trẻ mít ướt, không hề dừng lại, không phân biệt trường hợp mà lên án hành động độc ác của cậu: “Em không muốn… không muốn thích anh nữa.”
“Không có bắt nạt em.” Đè nén ham muốn mãnh liệt trào dâng trong lòng mình, Lê Ngôn Chi thuận tay kéo tấm chăn mỏng đắp lên cho cô, sau đó đứng dậy rời đi.
Giang Duyệt Hề đã nếm mùi vui sướng nên túm góc chăn, vùi đầu vào đó, nghẹn đến mức khuôn mặt đỏ bừng, không ngừng thút thít.
Lê Ngôn Chi thật sự quá xấu xa, đến tận lúc này còn chưa đủ kiên nhẫn dỗ cô, cô không bao giờ muốn đuổi theo bóng lưng của người kia nữa, không bao giờ muốn thích cậu nữa!
Bạn trai cũ nên cút đi!
Nhưng chẳng được bao lâu, tên đáng ghét kia lại quay về, trong tay còn cầm máy sấy: “Hề Hề, ra ngoài sấy tóc.”
“…” Cô cố ý không để tâm.
“Lát nữa sẽ đau đầu hơn nữa, em giận anh thì cũng không được hành hạ thân thể của mình.”
Những lời này rất có tác dụng, Giang Duyệt Hề xốc chăn lên, đầu lộ ra, bọc cả người từ cổ đến mắt cá chân.
Lê Ngôn Chi vươn tay, lại bị cô đẩy ra: “Không cần anh! Em không cần anh! Ưm ưm…”
Lời nói của Giang Duyệt Hề bị chặn lại, bởi vì Lê Ngôn Chi đã bịt kín miệng cô rồi.
“Em muốn phát tiết thế nào cũng được, nhưng không được nói những lời này.” Cậu nghiêm mặt, lúc nghiêm túc thì vẻ mặt trông có vẻ rất hung dữ.
Giang Duyệt Hề cố ý đối chọi với cậu, cậu sẽ không phát giận, nhưng mấy từ cấm đó không được nhắc đến.
Chuyện lạ có thật, ngày hôm sau Lê Ngôn Chi xin nghỉ không đi làm, ở trong nhà với cô, hoặc nói đúng hơn là trông chừng cô.
Biết được việc này, sau khi Giang Duyệt Hề tỉnh rượu thì thấy hơi buồn cười, ngày xưa ngay cả việc ngủ cũng phải giành giật từng giây, bây giờ ầm ĩ chia tay thì cậu lại chịu mất thời gian để giữ cô.
Lê Ngôn Chi làm món Giang Duyệt Hề thích ăn, nhưng vẫn không tạo nên chút hứng thú nào cho cô.

Cậu không ngừng xum xoe, rõ ràng là có mục đích muốn lấy lòng.
Có lẽ trước kia Giang Duyệt Hề sẽ cảm động không thôi vì những việc này, nhưng hiện tại cô cảm thấy, đây đều chỉ là vì sau khi cuộc sống ổn định đã tồn tại lâu dài trong ý thức của Lê Ngôn Chi bị phá hư nên có hành động bù đắp.
Nói đến cùng, vẫn là vì thói quen.

Hai ngày này, Lê Ngôn Chi thử rất nhiều cách nhưng vẫn không thể đổi lấy một nụ cười của Giang Duyệt Hề, người đàn ông mạnh mẽ lý trí ở bên ngoài rốt cuộc cũng phải cúi đầu: “Hề Hề, phải làm như thế nào em mới có thể tha thứ cho anh?”
Khi đó Giang Duyệt Hề đang dựa lên sô pha lướt Weibo, ngón tay xẹt qua một video núi tuyết, thuận miệng nói: “Muốn em tha cho anh thì được thôi, chừng nào trời đổ tuyết.”
Nhưng bây giờ đang là mùa hè nóng bức.
Tháng bảy mùa hè, sao có thể đổ tuyết được, huống chi đã nhiều năm nay Thành phố C không có tuyết rơi.
Yêu cầu này, rõ là cố ý làm khó nhưng Lê Ngôn Chi không ý kiến.
Vào ban đêm, Lê Ngôn Chi rủ cô cùng ra ngoài, Giang Duyệt Hề không muốn, từ chối lời mời của cậu không chút do dự, trốn về phòng ngủ, còn khoá cả cửa lại.
“Vậy em nhớ mở cửa sổ ra đấy.”
“Vì sao em phải nghe anh nói, anh chỉ là bạn trai cũ mà thôi!” Lúc Giang Duyệt Hề tức giận thì cái miệng chưa tha ai bao giờ.
Nhưng chung quy cô vẫn không khỏi ngẩng đầu, ngoài cửa sổ xuất hiện một cảnh tượng rất lạ.

Giang Duyệt Hề bước từng bước một tới gần cửa sổ, không tự chủ được mà vươn tay, cúi đầu cẩn thận nhìn lên, thứ rơi vào lòng bàn tay chính là… bông tuyết.
Tháng bảy, tuyết rơi ư?
Thành phố C không đổ tuyết nhiều năm, Giang Duyệt Hề cũng không đến núi tuyết đã lâu, chợt thấy bông tuyết bay lả tả thì khóe miệng cũng hơi cong lên.
Bông tuyết phủ kín mái hiên, điện thoại vang lên một hồi lâu, Giang Duyệt Hề mới bằng lòng nghe máy.
Bên trong truyền đến một giọng nam quen thuộc: “Bây giờ tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?”
Cậu không hỏi Giang Duyệt Hề có tha thứ cho mình hay không, chỉ quan tâm rằng cậu làm như vậy có khiến tâm trạng của cô tốt hơn chút nào hay không.
“Rất không thú vị.” Cô thuận miệng nói.
Bên kia điện thoại chần chờ một lát, truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Em thật sự cảm thấy… anh không thích em, không để tâm đến em sao?”
Giang Duyệt Hề không trả lời, hiển nhiên là đồng ý với những lời này của cậu.
“Vậy phải chứng minh như thế nào em mới bằng lòng tin?” Lê Ngôn Chi hỏi.
Từ nhỏ cậu đã không thích nói chuyện, vẫn luôn cảm thấy dù nói nhiều thì cũng không bằng dùng hành động thực tế, cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà Giang Duyệt Hề đã không còn tin tưởng cậu nữa.
“Ở mặt tình cảm đúng là anh không thể nói được lời hay, có điều anh lại chưa từng qua loa với em, càng không phải vì thói quen mới giữ em lại bên cạnh.”
Mỗi sáng sớm tỉnh lại, mở mắt ra là có thể thấy cô gái mình yêu nhất nằm trong ngực, với cậu mà nói đó chính là hạnh phúc lớn nhất đời này.
Nhưng hiện tại, cô lại nói muốn rời đi.
Giang Duyệt Hề im lặng thật lâu, đối phương cũng không tắt máy, nhìn bông tuyết không ngừng bay xuống, cô thở dài: “Anh về đây.”
-
Trên bàn để đầy rượu.
Sau khi Giang Duyệt Hề gọi Lê Ngôn Chi lên thì xuất hiện một màn này.
Cô chỉ vào bàn rượu đầy ắp kia: “Uống hết chỗ rượu này đi.”
Lê Ngôn Chi ngước mắt: “Muốn chuốc say anh à?”
“Em biết tửu lượng của anh không tồi, nhưng trước nay chưa từng thấy anh uống say, hôm nay muốn xem thử được không?”
“Uống xong chỗ rượu này, em sẽ không tức giận nữa sao?”
“Không biết.”
Bây giờ Lê Ngôn Chi không muốn từ bỏ một chút cơ hội nào, lấy dụng cụ mở nắp liên tục mở vài bình, không nói hai lời bắt đầu rót vào miệng.
Lo chuyện trên bàn tiệc với người ta nhiều năm, cậu đã học được kỹ xảo tránh rượu nhưng những thứ đó đều vô dụng, nếu có thể để Giang Duyệt Hề nguôi giận, uống say một lần cũng không vấn đề gì.
Mắt thấy cậu rót từng chai rượu vào miệng như vậy, Giang Duyệt Hề ngồi ở đối diện siết chặt ngón tay, trong lòng rất hụt hẫng.
Mối tình đầu tươi đẹp như vậy, cô tin tưởng mình sẽ cùng Lê Ngôn Chi nắm tay đi với nhau cả đời, nhưng mà… nhưng mà hiện thực dần dần mài mòn sự nhiệt tình của cô.
Cô không hề chẳng sợ gì như vẻ bề ngoài.
Cô cũng sẽ sợ hãi.
Sợ Lê Ngôn Chi vì công việc mà làm lơ mình, sợ Lê Ngôn Chi sẽ để ý người phụ nữ khác, càng sợ trong kế hoạch tương lai của Lê Ngôn Chi không có mình.
Lê Ngôn Chi uống rượu không hiện gì lên mặt, chai không xuất hiện rất nhiều, nhưng từ bên ngoài vẫn không nhìn ra trạng thái của cậu.
Mục tiêu của cậu chính là uống sạch rượu trên bàn, mở hết chai này đến chai kia, rốt cuộc Giang Duyệt Hề cũng không chịu được nữa mà cướp chai rượu trong tay cậu đi: “Đủ rồi!”

Có vẻ như Lê Ngôn Chi không nghe thấy, tiếp tục cầm lấy, Giang Duyệt Hề ôm cánh tay cậu: “Không được uống nữa.”
“Còn rất nhiều.” Cậu nhìn chằm chằm những chai rượu kia.
“Em cảm thấy đủ rồi.” Với Lê Ngôn Chi, cô không thể nào nhẫn tâm nổi.
Chuốc say thì có thể được gì, chờ đợi anh ấy uống say thì thử độ thật tình sao? Đó cũng chỉ là nhất thời, chờ đến khi người ta tỉnh rồi thì vấn đề nằm giữa hai người họ vẫn tồn tại như cũ.
“Anh Ngôn Chi, thật ra em không cần anh vì em làm những chuyện này, ngay cả em cũng cảm thấy mình vô cớ gây sự.”
“Rõ ràng đã là người lớn rồi mà còn trẻ con như vậy, hành hạ anh thì có ích lợi gì chứ.” Cô muốn sự thật lòng chứ không phải lấy lòng vì áy náy.
“Em biết anh rất tốt với em, thật đó.”
Hai ngày này ở nhà, cô bình tĩnh suy nghĩ rất nhiều, đều là những chuyện khi hai người ở chung.
Mỗi buổi sáng, cho dù cô đi làm hay là nghỉ phép thì Lê Ngôn Chi cũng sẽ chuẩn bị bữa sáng.
Cô kiên trì trang điểm đi làm, có đôi khi còn không kịp, Lê Ngôn Chi sẽ phối quần áo và giày cho cô.

Trong tủ quần áo của cô, Lê Ngôn Chi đều quen thuộc mỗi vị trí của từng món đồ, vì cô thích cái đẹp cho nên Lê Ngôn Chi cũng không hề luộm thuộm.
Đi ra ngoài ăn cơm, trong túi áo khoác của Lê Ngôn Chi vĩnh viễn luôn chuẩn bị một thỏi son môi, sẽ thay đổi theo màu sắc yêu thích của cô vào giai đoạn đó.

Chỉ là bởi vì cô từng quên mang một lần mới than thở một câu.
Trong nhà này, luôn luôn không thiếu băng vệ sinh và nước đường đỏ, đồ dùng dành cho nữ này, những khi cô không cẩn thận quên béng đi mất thì Lê Ngôn Chi cũng âm thầm chuẩn bị hết.
Mọi hành động của Lê Ngôn Chi đều lọt vào mắt cô, cho nên mới luôn chủ động tới gần cậu, kiên trì suốt nhiều năm như vậy.
Nhưng mà, vì sao lại càng ngày càng bận, cho nên mới không có thời gian ra ngoài ăn cơm với cô, ngay cả son môi cũng không dùng được.
Vì sao nhiều năm như vậy mà vẫn không cưới cô? Chỉ cần nhắc một câu, để cô biết mình có mặt trong kế hoạch tương lai của cậu là đủ rồi mà.
Giang Duyệt Hề ngẩng đầu lên, tầm mắt phác họa dung nhan của cậu, khuôn mặt lạnh nhạt của người đàn ông này đã khắc vào nơi sâu thẳm trong ký ức, đời này kiếp này cũng không thể quên được.
Em thích anh như vậy, có thể nào… cho em một chút cảm giác an toàn hay không?
-
Trên bàn rượu đã vơi bớt một nửa, thái độ của Lê Ngôn Chi vẫn bình tĩnh như cũ, thế nhưng ánh mắt đã hơi lơ mơ.
Hơi thở quen thuộc quẩn quanh, Lê Ngôn Chi đưa mắt nhìn, cuối cùng cũng thấy rõ cô.

Ngón tay hơi lạnh để lên gương mặt cô, nhẹ giọng gọi: “Duyệt Bảo.”
Ánh mắt Giang Duyệt Hề hơi sâu xa.
Sau khi lớn lên ít khi nào nghe thấy xưng hô này, bình thường Lê Ngôn Chi sẽ kêu cô là “Hề Hề”, mà biệt danh giống như cục cưng kia lại trở nên tình thú trong miệng Lê Ngôn Chi.
Lúc tỉnh táo, cậu sẽ không gọi cô như vậy.
Cho nên bây giờ là… say rồi nhỉ?
“Không phải nói nhũ danh này rất trẻ con sao, sao lại còn gọi em như vậy nữa.”
“Hửm? Anh lừa em đó.”
“Lê Ngôn Chi anh dám!” Vậy mà còn dám nói dối, nói dối với cô đó?
Giang Duyệt Hề tức giận vỗ lên mu bàn tay cậu: “Anh có ý gì? Thế mà anh lại còn dám gạt em?”
Cậu không phản kháng cũng không né, để mặc Giang Duyệt Hề làm loạn, không nhanh không chậm giải thích: “Duyệt Bảo có nghĩa là… bảo bối mà trái tim anh thích.”
Nhũ danh của cô làm gì có ý này, ước chừng là vì tên cô có chữ “Duyệt”, lúc ấy vẫn là một bé con nên mới gọi như vậy.
Cho nên lời giải thích này là bản thân Lê Ngôn Chi hiểu sao?
“Em hỏi lại anh lần cuối cùng.” Giang Duyệt Hề dựng thẳng ngón trỏ, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chăm chú vào cậu: “Lê Ngôn Chi, có thích Giang Duyệt Hề không?”
Cậu gật đầu.
Giang Duyệt Hề cắn chặt răng: “Anh nói chuyện đi! Không muốn xem anh gật đầu, không muốn nghe anh phụ họa, em muốn anh nói rõ cho em biết anh có tình cảm gì với em?”
Lê Ngôn Chi rũ mắt, lông mi dày rậm run theo, môi mỏng hé mở: “Anh… muốn cưới em.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.