Tuyệt Đối Dịu Dàng

Chương 7: Lừa dối chính mình



Sau khi Thời Ngộ rời đi, mọi thứ trong nhà lại khôi phục sự yên tĩnh.

Sức khỏe Hạ Sí đã không còn vấn đề gì, nhân dịp bây giờ con sớm, lại tiếp tục hoàn toàn chỉ tiêu huấn luyện mỗi ngày. Cơ thể đổ mồ hôi, nhưng lại không giống loại cảm giác hôn mê nặng nề của ngày hôm qua, tinh thần cả người tốt hơn không ít.

Buổi chiều có một cuộc phỏng vấn.

Hạ Sí chọn một phòng huấn luyện múa tham gia phỏng vấn, nguyên nhân rất đơn giản, cách nhà không xa, thời gian nghỉ ngơi tương đối dư giả.

Giáo viên phòng múa nghe được cái tên “Hạ Sí”, còn tưởng rằng là cùng tên, cho đến khi nhìn thấy chính chủ, vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, thiếu chút nữa quên mất mình là người phỏng vấn.

Quả thật không thể tin được một vũ công trình diễn trên sân khấu quốc tế, làm thế nào có thể đến nơi nhỏ bé của họ, còn phỏng vấn để trở thành một giáo viên?

Sau khi ông chủ chỗ huấn luyện múa nghe nói chuyện này, tự mình chạy tới, chỉ hận không thể ký kết hợp đồng với cô ngay lập tức. Bất luận nguyên nhân là gì, chỉ cần Hạ Sí nguyện ý ở lại chỗ này, bọn họ cầu còn không được.

Hạ Sí nói, dựa theo quy trình bình thường là được rồi.

Thời gian thực tập là một điều kiện trong quá trình tuyển chọn, những gì cô biết bây giờ là những bình luận trên mạng, phải tự mình trải nghiệm, để xác định xem nó có đáng để ở lại hay không. Hơn nữa, đây chỉ là kế hoạch gần đây của cô.

Chuyện rất nhanh đã giải quyết thỏa đáng, theo tính toán của ông chủ, Hạ Sí ở chỗ này làm giáo viên, không khác gì chiêu mộ một chiêu bài sống cho phòng huấn luyện này.

“Hạ, cô Hạ, cô xem, cô cảm thấy khi nào bắt đầu lên lớp?”

“…… Cô Vu, cứ dựa theo sắp xếp của cô là được.”

Cũng không cần khách khí như thế, cô thật sự chỉ muốn tìm một công việc bình thường hợp với ý định của mình mà thôi.

Cô Vu xem như người có kinh nghiệm nhất trong phòng huấn luyện múa, cô ấy phụ trách dẫn dắt Hạ Sí làm quen với hoàn cảnh. Các loại múa khác nhau, mỗi giai đoạn được chia thành các phần nhỏ.

Lớp học mà Hạ Sí sắp tiếp quản không phải là người mới bắt đầu, mà là có nền tảng nhất định. Giáo viên phụ trách đã từ chức vì người đó đã kết hôn và sắp rời khỏi thành phố.

Các bạn trong lớp tò mò về giáo viên dạy múa mới, cũng rất vui mừng, nhưng nghe nói rằng giáo viên trước đây sẽ đi, cũng rất nuối tiếc.

Trẻ em thể hiện sự yêu thích hoặc không thích của mình rất trực tiếp và thẳng thắn.



Sau khi Hạ Sí nói đã tìm được việc làm, Bạch Phỉ lại nhiệt tình gửi lời mời tụ tập ăn uống, “Vậy chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm chúc mừng đi!”

Bạch Phỉ thích nhất là tụ tập bạn bè, lần này Hạ Sí không từ chối.

Chủ đề không thể trốn tránh là cô và Thời Ngộ.

“Cho nên, cậu ấy chăm sóc cậu cả đêm!” Nghe Hạ Sí kể lại sơ qua, Bạch Phỉ liên tục thán phục, “Bạn trai cũ là thần tiên phương nào vậy, cậu cứ trực tiếp nhào tới!”

Bạn trai cũ này, so với hầu hết những bạn trai khác đều đáng tin cậy hơn nhiều.

“Cậu cho rằng tớ không muốn sao?” Hạ Sí ngẩng đầu nhìn trời, thở dài.

Nghĩ thì nghĩ, nhưng hành động không thể theo kịp!

Bạch Phỉ kích động đổi vị trí, đến gần bên cạnh Hạ Sí, thuận thế dời ly trà trước bàn ra, dựng hai chiếc đũa lên làm ví dụ, “Tớ phân tích cho cậu một chút tình hình hiện tại, cậu và cậu ấy, hai người các cậu đều độc thân, vả lại năm năm nay đều chưa từng có bạn trai bạn gái khác. Hoàn toàn có thể ở bên nhau một lần nữa!”

Hai chiếc đũa đan chéo lên nhau, Hạ Sí đưa tay đè xuống, “Đạo lý này tớ đều hiểu.”

Chỉ là sau khi trải qua thực tế, con người ngược lại sẽ mất đi dũng khí đã từng ăn cả ngã về không, dễ dàng trở nên sợ hãi.

Bạch Phỉ tiếp tục cố gắng, “Dù sao cậu cũng không bỏ được, vậy thì dũng cảm một chút, lại đuổi theo một lần nữa.”

Nghe được người bên ngoài ủng hộ, trong lòng Hạ Sí dao động, đầu lưỡi trượt qua răng hàm răng, “Theo đuổi như thế nào?”

“???” Vấn đề này quả thật làm khó Bạch Phỉ, “Cậu hỏi tớ? Trước kia cậu đuổi theo người không phải là có hàng trăm kiểu sao?”

“…” Anh hùng không đề cập đến dũng khí năm đó.

*Dòng hồi ức*

Nghỉ ngơi giữa giờ học, hành lang luôn có một hàng người đứng rải rác. Bọn họ không có cảm giác cấp bách về việc học, và một số thậm chí đã từ bỏ việc học.

“Nếu như có thể làm một tác phẩm nghệ thuật thì sao?” Đây là ngày thứ ba Hạ Sí và Thời Gặp trở thành bạn cùng bàn, nói ra nghi vấn.

Là người tay không, bình thường chỉ có thể xem video trên mạng để bày tỏ sự hâm mộ, mà khi cô thật sự nhìn thấy một đôi tay thần tiên ngoài đời, Hạ Sí gọi nó là —— tác phẩm nghệ thuật.

Nhưng tác phẩm nghệ thuật không mọc trên người cô, muốn sờ một chút… Điều đó cũng quá dễ khiến người khác hiểu lầm.

Tuy rằng mỗi người đều lan truyền Hạ Sí là chị đại của trường Trung học số 3, nhưng điều này hoàn toàn là bởi vì ấn tượng sâu sắc về “đánh nhau tàn ác”, còn về bản chất, cô còn là một học sinh có nguyên tắc.

Bạch Phỉ Phỉ: “Thời Ngộ rất đẹp trai đúng không?”

Hạ Sí gật đầu: “Đẹp trai!”

Bạch Phỉ Phỉ: “Cậu ấy có phù hợp với thẩm mỹ của cậu không?”

“Nói nhảm!” Nếu không phải phù hợp với thẩm mỹ của cô, có thể khiến cô nhớ thương sao!

“Nếu người đẹp trai, cậu lại thích, không bằng để cậu ấy làm bạn trai của cậu đi, cậu có thể danh chính ngôn thuận. Hắc hắc hắc hắc.” Sờ tay người ta.

Bạch Phỉ Phỉ, cũng vì cảm thấy Đỗ Nam Châu đẹp trai, mới nói đến chuyện yêu sớm, đơn thuần chỉ nhìn mặt.

Hạ Sí ngẩng đầu nhìn trời, ba giây sau, phủ định đề nghị của Bạch Phỉ Phỉ, “Bạn trai có ích lợi gì? Không thú vị.”

Cô thích đôi tay kia, cũng thưởng thức khuôn mặt kia, nhưng cũng sẽ không bởi vì khuôn mặt kia và đôi tay kia mà kiếm bạn trai. Hơn nữa lúc ấy Hạ Sí cảm thấy, Thời Ngộ quá yếu ớt, chỉ biết đọc sách nghe bài giảng và bài tập, không thú vị!

Chân ái có thể đến trễ, nhưng sẽ không bao giờ vắng mặt!

Hạ Sí chậm rãi phát hiện, Thời Ngộ không hề yếu ớt, mà là có giáo dưỡng. Ở cái tuổi thích đuổi theo những trò đùa giỡn, nhưng từng lời nói, hành động của Thời Ngộ đều có vẻ không giống người thường.

Khi người khác và anh bất đồng quan điểm, anh sẽ không chèn ép phủ định, càng sẽ không tùy ý chửi bới. Anh biết tôn trọng người khác, không cố ý thể hiện, cho dù là hành động vô ý thức, cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy khó chịu.

Trong lớp có nam sinh trêu chọc nữ sinh, khi đó nữ sinh ngay cả sử dụng phòng vệ sinh cũng phải lén lút đi. Mà Thời Ngộ, sau khi vô tình phát hiện một nữ sinh nào đó khác thường, không lên tiếng cũng không đi tìm nữ sinh kia, mà là trước tiên thông báo cho cô, sau đó để cho cô truyền đạt, tránh cho người khác phái lúng túng.

Vào những ngày mưa, nhiều sinh viên treo ô ướt sũng trên khung cửa sổ, Thời Ngộ không thể treo, chỉ để dựa vào tường. Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, ví dụ như ô của người nào đó bỗng nhiên rơi xuống, phía dưới cũng lộn xộn rơi xuống tường. Không ai chú ý đến những điều này, chỉ có Thời Ngộ, khi đi ngang qua sẽ kiên nhẫn nhặt mỗi chiếc ô lên.

Những chuyện này thoạt nhìn đều là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng Thời Ngộ khi đó, chỉ là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.

Quan điểm của Hạ Sí đối với Thời Ngộ không ngừng thay đổi, nhưng đây là những nhân phẩm khiến cô khẳng định Thời Ngộ, chứ không phải thật sự chọc trúng tâm tư cô.

Cho đến lần đó, cô dẫn theo một số anh em bình thường có danh tiếng không tốt ở trường, vây quanh một cô gái ở góc tường.

Học sinh đi ngang qua, sợ gây chuyện, giậm chân bỏ chạy. Một số giả vờ đòi lại công lý, nói rằng họ muốn báo cáo, nhưng cuối cùng vẫn chạy trốn.

Khi đó, Thời Ngộ xuất hiện.

Đối diện với ánh mắt của bạn cùng bàn, Hạ Sí có hơi chột dạ, cô cũng không biết vì sao mình lại chột dạ, rõ ràng không làm chuyện xấu, lại hơi sợ anh giống như người khác hiểu lầm cô, dùng ánh mắt khác thường đối đãi với cô.

“Này, tớ cũng không bắt nạt người khác!” Cô cứng nhắc thanh minh cho mình, cũng không trông cậy vào đối phương có thể tin tưởng, dù sao phần lớn mọi người đều cảm thấy “mắt thấy là thật”.

“Tớ biết.” Giọng nói của Thời Ngộ dứt khoát lưu loát.

Hạ Sí sửng sốt, rất lâu không kịp phản ứng lại, thậm chí cô còn cảm thấy mình nghe lầm, hoặc là không nghe ra đối phương đang châm chọc mình?

“Cậu tin những gì tớ nói?” Hạ Sí nghi ngờ nhìn chằm chằm anh, cắn răng trên môi dưới, mím môi, cảm thấy người khác tin tưởng cô, là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

“Tại sao không tin?” Anh hỏi ngược lại.

“Bọn họ đều không tin, bọn họ cảm thấy tớ rất xấu, không đọc sách không học tốt, chỉ biết đánh nhau.” Hạ Sí nhìn chằm chằm anh, không chớp mắt, sợ bỏ qua từng chi tiết biến hóa trên mặt anh.

Thời Ngộ mỉm cười, “Đánh nhau không phải chuyện tốt, nhưng cũng không có nghĩa là, người đánh nhau đều không phải người tốt.”

Cô gái trong mắt Thời Ngộ, vẫn rất tốt bụng.

Cô sẽ cố ý mua thức ăn cho mèo hoang gặp ven đường, thậm chí là đặc biệt giữ lại thùng carton để cho mèo con ngủ. Ở trên đường, sẽ nhận lấy từng tờ rơi đưa tới, cô không dùng được, thì cũng sẽ đi xa hoặc mang về nhà rồi mới vứt đi.

Cho nên mọi người đều lan truyền rằng cô đánh nhau hung ác thích gây chuyện, nhưng cô chưa từng bắt nạt bất kỳ một người bạn học nào không có lý do gì, thậm chí là khi gặp phải bạn học bị bắt nạt, cô sẽ đứng lên.

Từ đó về sau, ánh mắt Hạ Sí nhìn Thời Ngộ liền thay đổi.

Biết Thời Ngộ thích đến thư viện trường học, Hạ Sí lần đầu tiên, chủ động bước vào nơi đó, tiện tay cầm một quyển sách che mặt, lộ ra ánh mắt vụng trộm quan sát.

Thời Ngộ đứng trước giá sách, lật từng trang sách, tư thế đứng thẳng tắp, không có bất kỳ thói quen xiêu vẹo nào.

Anh im lặng đọc sách, Hạ Sí nhịn không được cảm thán: Thì ra trên thế giới thật sự có thiếu niên ôn nhuận khóe môi không cười cũng mang theo ba phần ý cười. 

À, bây giờ cô có phải giống như trong miệng Bạch Phỉ Phỉ nói hay không, trở thành hoa si?

Hạ Sí sờ trái tim cảm nhận nhịp đập của nó, nhanh hơn bình thường một chút, nhưng hình như còn thiếu gì đó.

Rất nhanh, Hạ Sí đã tìm được đáp án.

Không biết từ khi nào, Hạ Sí bắt đầu thích vào thư viện trường học.

Không phải để đọc sách, mà là để nhìn một người.

Cô cảm thấy mình che giấu rất tốt, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu, vừa vặn sẽ đối diện với tầm mắt của cô.

“Trùng hợp, nhất định là trùng hợp!” Hạ Sí còn chưa biết rõ tâm mình, cho dù hành động, ngoài miệng cũng sẽ không ngừng tìm lý do.

Cho đến khi có một trận bóng rổ diễn ra.

Lớp của bọn họ chơi với các lớp khác, và âm thầm tranh giành sân tập. Hạ Sí dẫn người đi đến sớm, ai chiếm vị trí trước, ai dùng quy củ mặc định này trước, nhưng không biết tại sao lại truyền ra sự ngang ngược bá đạo của cô, nói cô uy hiếp chèn ép đội bóng rổ của các lớp khác.

Khi đó tính tình cô nóng nảy, không hiểu đạo lý, ai chọc vào, 100% cô sẽ đánh về! Nể mặt đối phương là nữ sinh, Hạ Sí cố nén kích động muốn đánh, lười ầm ĩ nữa, dù sao địa điểm cũng đã chiếm được.

Tuy nhiên, ngay sau khi cô quay lại, nữ sinh kia tức giận và vội vã cầm quả bóng rổ lên và ném về phía cô, một tiếng hét kinh hoàng vang lên xung quanh.

Khi tất cả mọi người, bao gồm cả Hạ Sí đều cho rằng tai nạn đang đến gần. Chợt có một bóng đen đè lên đỉnh đầu, Thời Ngộ nghiêng người chắn trước mặt cô, một tay che đầu cô, tay kia chuẩn xác ngăn cản bóng rổ bay tới.

“Bang——bang——” bóng rổ lăn xa, Hạ Sí rất lâu cũng chưa hoàn hồn, lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác được người khác bảo vệ.

Nam sinh yếu ớt trong mắt mọi người, thì ra còn có một mặt mạnh mẽ như thế.

Bàn tay Thời Ngộ bị đập đến đỏ bừng, Hạ Sí gấp đến độ không chịu nổi, “Đến phòng y tế xem một chút!”

Thời Ngộ nói mình không sao, nhưng không thể chống lại Hạ Sí, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của cô.

Người bị thương là Thời Ngộ, nhưng Hạ Sí còn sốt ruột hơn anh, nhưng lời quan tâm từ miệng cô nói ra luôn bị thay đổi, “Cậu xông ra làm gì, còn lấy tay cản bóng!”

“Nếu tớ không ngăn cản, quả bóng sẽ đập vào cậu.”

“Dù sao người bị đập cũng không phải là cậu!” Mặc dù mình được cứu, nhưng cô vẫn không hiểu tại sao Thời Ngộ lại “vì người quên mình” như vậy?

“Nhưng tớ không thể trơ mắt nhìn cậu bị thương.” Thời Ngộ trấn an tính tình nóng nảy của cô.

Bị đôi mắt kia nhìn chăm chú, Hạ Sí cảm giác được trái tim mình đập thình thịch, cho nên, xem nhẹ từ khóa trong câu nói kia.

Hạ Sí tìm Bạch Phỉ Phỉ có kinh nghiệm yêu sớm, hỏi cô ấy: “Làm sao đuổi theo người khác?”

“Cậu… Nói lại lần nữa?” Bạch Phỉ Phỉ nhanh chóng chớp mắt, không hiểu được ý tứ những lời này của cô.

“Theo đuổi người khác như thế nào.” Khi đó Hạ Sí muốn làm gì thì sẽ không cố kỵ mà hành động, “Tớ cảm thấy đề nghị lúc trước cậu đưa ra rất tốt, tớ muốn Thời Ngộ làm bạn trai của tớ, cậu nói xem, theo đuổi như thế nào?”

“Mẹ ơi! Cậu nói thật sao?!” Bạch Phỉ Phỉ chỉ thiếu chút nữa là chửi thề, lúc đó cô ấy chỉ thuận miệng đề nghị, căn bản không suy nghĩ gì, chỉ đơn thuần cảm thấy vui vẻ nói ra mà thôi.

Nhưng Hạ Sí nghiêm túc.

Buộc Bạch Phỉ Phỉ nói ra kinh nghiệm, Bạch Phỉ Phỉ bịa ra một đống, cuối cùng toàn bộ đều bị Hạ Sí phủ định.

Bạch Phỉ Phỉ không có cách nào, chỉ có thể thẳng thắn, “Tớ chính là, dùng công phu miệng lưỡi nói đùa, tuy rằng tớ đang yêu đương, nhưng tớ thật sự không biết theo đuổi người khác như thế nào. ”

Cô cùng Đỗ Nam Châu vỗ một cái liền ở cùng một chỗ, căn bản không tốn tâm tư theo đuổi.

Hạ Sí: “…”

Vì thế cô vứt bỏ quân sư không dùng được là Bạch Phỉ Phỉ, bắt đầu dựa vào cảm giác phát động tấn công Thời ngộ.

Thời Ngộ đến thư viện, cô cũng cầm theo một quyển sách đọc, cố ý ngồi đối diện.

Thầy cô phát bài thi xuống, tùy ý vứt sang một bên, nhưng nhớ tới bình thường Thời Ngộ đều ở bên tai cô dặn dò, lại một lần nữa lấy lại, viết tên xong, đẩy sang chỗ Thời Ngộ, “Những thứ này tớ đều không, cậu dạy tớ đi.”

Thời Ngộ: “Không biết câu nào?”

Hạ Sí: “Câu nào cũng không biết.”

Nếu là người khác gặp được học sinh không đáng tin cậy như cô, khẳng định sẽ không còn gì để nói, thậm chí là lười phản ứng. Thời Ngộ lại cười lấy giấy nháp ra, bắt đầu từ câu đầu tiên, dạy từng bước một.

Trong lòng Hạ Sí dâng lên cảm giác tội lỗi.

Để không phụ công sức dạy dỗ của Thời Ngộ, cô thể hiện thái độ nghiêm túc cẩn thận lắng nghe, nhưng nghe xong liền bắt đầu thấy mơ hồ. Tầm mắt từ trên giấy chuyển đến đầu bút, lại từ đầu bút chuyển đến tay, cuối cùng… Là khuôn mặt đó.

Hạ Sí nuốt một ngụm nước bọt, bên tai truyền đến giọng nói của Thời Ngộ, “Nghe hiểu chưa?”

“Hiểu rồi.” Cô cũng không biết mình đang nói cái gì.

“Vậy bây giờ cậu tính đáp án câu này đi.” Thời Ngộ chỉ vào đề thi, đẩy giấy nháp sang cho cô.

“…” Tớ sai rồi.

Mặc dù vậy, Hạ Sí cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ, cô vẫn tìm mọi cách kéo gần khoảng cách với Thời Ngộ.

Dần dần, vị trí của cô trong thư viện, từ ngồi đối diện đọc sách biến thành bên cạnh anh, thậm chí còn dựa vào vai anh ngủ gật.

Ở tuổi đó, giữa những người khác giới sinh ra thiện cảm mông lung lại chân thật. Ngay khi cô chuẩn bị phá vỡ mối quan hệ của bọn họ, cô lại vô tình nghe thấy một cuộc trò chuyện với những người bạn biết trước đây của anh.

“Thời Ngộ, anh định khi nào rời đi?”

“Thầy cô ở Nhất Trung liên hệ với anh rồi đúng không?”

“Cậu nói tới nơi này báo ơn, nhưng thành tích của Hạ Sí hơn nửa học kỳ cũng không thay đổi, cậu muốn cùng cậu ấy tốt nghiệp ở nơi này sao?”

Ấn tượng sâu sắc của Hạ Sí là ba câu mà bạn của anh nói.

Thì ra, Thời Ngộ chuyển từ từ trường Nhất Trung tốt nhất thành phố Vân Dương đến Tam Trung học, không một ai biết nguyên nhân.

Tuy rằng không hiểu “báo ơn” là có ý gì, nhưng cô khẳng định mình không nghe lầm, Thời Ngộ chuyển đến Tam Trung là có liên quan đến cô.

Dựa theo tính tình nóng nảy của Hạ Sí, làm sao nhịn được. Đợi người bạn kia chân trước rời đi, cô trực tiếp vọt tới trước mặt Thời Ngộ chất vấn: “Cậu muốn báo ơn gì? Tại sao lại liên quan đến tớ?”

Đối với sự xuất hiện của cô, Thời Ngộ cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Cậu quên rồi, chúng ta đã quen biết từ rất lâu trước đây.”

“Tri Tri.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.