Tuyệt Đối Dịu Dàng

Chương 8: Tại sao chia tay?



“Ý của cậu là, lúc trước Thời Ngộ chuyển trường, chính là vì cậu?!” Sự thật cách đây nhiều năm khiến Bạch Phỉ khiếp sợ.

Lúc trước ở trường lưu truyền đủ loại tin đồn về “học sinh đầu tiên chuyển về từ một trường ở thành phố”, đến cuối cùng cũng không có ra đáp án chính xác. Bạch Phỉ thật sự không ngờ, nhiều năm sau, biết được nguyên nhân từ trong miệng Hạ Sí.

Hồi nhỏ, Thời Ngộ từng có một khoảng thời gian học cùng trường mẫu giáo với Hạ Sí, khi đó Hạ Sí đã bắt đầu xưng bá ở mẫu giáo, nhất định phải để cô làm chị đại.

Nhưng Thời Ngộ không chịu, cô liền đưa đồ chơi hối lộ.

Sau khi nhận được quà, Thời Ngộ không vui vẻ như những đứa trẻ khác, mà kiên trì trả lại. Hạ Sí không chịu buông tha, mỗi ngày hai người đều diễn vở kịch “một tặng một trả”.

Ngày ngày gặp mặt, người xa lạ dần dần cũng quen thuộc. Bọn họ từ từ trở thành bạn bè, nhưng Thời Ngộ vẫn không chịu thừa nhận cô là chị đại, anh chỉ biết để người mình kính nể đặt ở vị trí cao hơn mình.

“Vậy về sau, cậu làm chuyện gì khiến cậu cam tâm thuần phục?!” Bạch Phỉ gấp gáp, muốn nghe xong câu chuyện này.

“Sau đó…” Hạ Sí kéo dài âm đuôi, nâng ly  trà lên trước mặt Bạch Phỉ.

Bạch Phỉ lập tức xách ấm trà lên rót cho cô một ly trà nóng, “Nhanh nhanh nhanh, cậu nói tiếp đi.”

“Sau đó tớ làm một chuyện mà người khác nghĩ cũng không dám nghĩ.” Hạ Sí uống một ngụm trà nhuận cổ họng, “Năm đó, có một tên côn đồ không rõ danh tính xông vào trường mẫu giáo cầm dao chém người, mười hai đứa nhỏ bị chém bị thương, một đứa nhỏ cùng một giáo viên không may tử vong.”

Những số liệu chuẩn xác kia, cũng là cố ý điều tra tin tức năm đó nhìn thấy, nhưng mà, chỉ là nhiều năm như vậy.

“Cậu biết gì không? Thời ngộ nói với tớ, thiếu chút nữa cậu ấy đã trở thành người tiếp theo, nhưng bởi vì tớ lao ra bảo vệ cậu ấy, nên cậu ấy vẫn bình an vô sự lớn lên.”

Trong trí nhớ của Thời Ngộ, lúc ấy tên côn đồ cầm đao chuẩn bị chém anh, ngay cả thầy cô cũng không dám động đậy, hết lần này tới lần khác Hạ Sí lao ra, cắn chặt tay bọn côn đồ. Cảnh sát đến kịp thời, anh bình an vô sự, Hạ Sí lại vì vậy mà bị thương.

Sau đó Thời Ngộ nghe nói cô chuyển trường mẫu giáo, cũng vĩnh viễn nhớ đến cô gái đã cứu mạng anh.

Đó là lý do tại sao báo ân.

“Chuyện xưa này của các cậu, thật sự còn cẩu huyết hơn cả phim truyền hình…” Vài câu nói hời hợt, mang theo hồi hộp mạo hiểm kích thích nhất, Bạch Phỉ không thể tưởng tượng được cảnh tượng khi đó, nhưng cũng nhịn không được cảm thán, “Nếu có người lấy mạng che chở tớ, tớ cũng sẽ nhớ anh ấy cả đời!”

“Nào có bí ẩn như vậy.” Hạ Sí lắc đầu.

Khi đó bọn họ đều chỉ mới năm tuổi, có lẽ là cảm thấy bạn bè của mình bị kẻ xấu bắt nạt, mới liều lĩnh xông lên. Tiểu Hạ Sí năm tuổi, ngay cả “chết” thật sự có ý nghĩ gì cũng không biết.

Cô không nghĩ tới mình lao ra bảo vệ bạn bè có thể sẽ chết, đoạn ký ức kia đối với cô mà nói chỉ là “sinh bệnh”, sau đó cuộc sống trải qua nhiều đau khổ lớn hơn, “bệnh” thời thơ ấu có vẻ không đáng nhắc tới.

“Cho nên, hai người chính là ở cùng một chỗ từ lúc đó sao?” Bạch Phỉ biết họ đã yêu đương ở trường cấp 3, nhưng không biết thời gian cụ thể của tất cả các chuyện.

Hạ Sí vẫn lắc đầu, “Không phải.”

*Dòng hồi ức*

Sau khi biết được sự thật, phản ứng đầu tiên của Hạ Sí không phải là cảm động, mà là bối rối.

Cô hỏi: “Nếu người cứu cậu không phải là tớ, cậu cũng sẽ đối xử tốt với người khác như vậy sao?”

“Giả thiết này không được thiết lập.” Thời Ngộ thẳng thắn nói với cô, “Bởi vì người tớ đã gặp, chỉ có cậu.”

Anh không xác định, nếu lúc trước người cứu anh là một người khác, anh sẽ dùng phương thức nào để báo đáp. Bởi vì cuộc sống của mọi người đều không thể đoán trước. Hạ Sí bây giờ là một học sinh, như vậy cậu liền tận khả năng của mình giúp cô trở về con đường đúng đắn, chăm chỉ học tập.

Sau khi nhận được đáp án, Hạ Sí bỏ chạy.

Ban đầu, Hạ Sí cho rằng Thời Ngộ đối với cô rất tốt, là bởi vì anh tốt bụng, có giáo dưỡng. Nhưng suy nghĩ cẩn thận, nó lại không đúng. Ở trường học, Thời Ngộ chỉ đối với một mình cô đặc biệt tốt.

Bởi vì “ân nhân cứu mạng”, nếu đổi thành người khác, Thời Ngộ cũng sẽ như thế. Vậy cô thích anh và Thời Ngộ đối tốt với cô, chính là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Từ ngày đó trở đi, Hạ Sí lại khôi phục trạng thái lười biếng trước đây. Cô không còn đến thư viện với Thời Ngộ, không còn muốn anh tham khảo ý kiến học tập, thậm chí là trốn học, là học sinh xấu điển hình.

Cô giống như một đứa trẻ nổi loạn, cố tình chống lại những người muốn “kiểm soát” cô.

Thời Ngộ vẫn không buông tha dẫn cô trở về con đường đúng đắn, thỉnh thoảng đối mặt với cô bất đắc dĩ thở dài, “Tri Tri, vì sao phải làm như vậy?”

Sự biến hóa của Hạ Sí bắt đầu từ ngày biết được sự thật, bọn họ đều rất rõ ràng. Nhưng dù Thời Ngộ có thông minh hơn nữa, cũng không đoán được nguyên nhân cô cam tâm tình nguyện sa đọa.

“Không phải cậu muốn quản tớ sao? Sau đó, cậu tiếp tục tìm cách để xem cách nào giúp cậu có thể dạy dỗ tớ.” Cô đứng dưới ánh mặt trời, nụ cười rạng rỡ chói mắt, cô gái đó mỉm cười, nhưng không phải là từ trái tim.

Cả người Hạ Sí đều là gai nhọn, Thời Ngộ muốn giúp cô rút ra, nhất định phải chịu đựng sự đau đớn khi bị đâm.

Khoảng thời gian đó, Hạ Sí dường như đều cố ý để lộ khuyết điểm của mình, tất cả những mặt khiên không ai chịu nổi. Cuối cùng, trong mắt Thời Ngộ, cô nhìn thấy được sự thất vọng.

“Có phải cảm thấy, tớ quả thực là một phiền toái lớn hay không?” Hạ Sí thoải mái đứng trước mặt anh, một chút cũng không cảm thấy chột dạ hay hối hận về hành vi của mình, “Thời ngộ, cậu nên đi thôi, trở lại nơi thuộc về cậu, không ai cần sự giúp đỡ của cậu.”

Từ rất sớm cô đã biết, sự thay đổi của một người, không có chuyện gì có thể chống cự lại thời gian.

Cho dù là, những người thân có quan hệ huyết thống đều sẽ bỏ rơi cô dù đã từng nói “Tôi sẽ chăm sóc bạn thật tốt”, vứt bỏ cô, ân cứu mạng khi còn nhỏ, thì tính là cái gì.

Dù sao đến cuối cùng, vẫn là để cô một mình ở đó.

Bọn họ có thể bắt đầu một cuộc sống mới mà không có gánh nặng, chỉ có cô nhấm nháp vết thương một mình sau khi trải qua một lần nữa và một lần nữa bị bỏ rơi.

Khi cô lớn lên, cô sẽ không cho bất cứ ai một cơ hội để làm tổn thương cô một lần nữa!

Nhưng Thời Ngộ cũng không dễ dàng buông tha.

“Chị Hạ, tên kia theo chúng ta nhiều ngày rồi.” Mỗi khi bọn họ muốn làm điều gì đó, Thời Ngộ sẽ kịp thời và ngăn chặn chúng theo nhiều cách mà bọn họ không thể cưỡng lại.

“Vậy cứ để cậu ta đi theo đi.” Cô thể hiện thái độ bất cần.

“Thật vậy?” Bọn họ vốn cũng ngại mặt mũi của Hạ Sí, không động thủ, hiện tại nghe Hạ Sí nói như vậy, ngược lại chân tay ngứa ngáy.

“Câu có thấy giống như tôi đang đùa không? Cậu muốn làm gì thì làm, tôi không liên quan gì đến cậu ta.” Ánh mắt Hạ Sí nhẹ nhàng đảo qua người nọ, không mang theo một chút cảm xúc, gạt sang một bên.

Mấy nam sinh kia quả nhiên vây quanh, vây người ở giữa. Nhưng bất luận uy hiếp cảnh cáo như thế nào, Thời Ngộ đều không chút sợ hãi.

Bọn họ không thể nhịn được nữa, đang muốn động thủ, lại bị Hạ Sí bỗng nhiên quát lên, “Đủ rồi!”

Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Hạ Sí quang minh chính đại kéo người đi.

“Cậu học đến ngốc rồi sao? Cậu nghĩ rằng bọn họ chỉ hù dọa cậu thôi sao? Nếu thật sự đánh nhau, cậu sẽ phải vào bệnh viện.” Cô thật sự sắp tức chết! Rõ ràng là sắp bị đánh, còn đứng bất động.

Lại bị cô gái nhỏ hơn mình mắng một trận, Thời Ngộ không giận mà cười, “Nhưng không phải cậu đã kéo tớ đi đó sao?”

Hạ Sí hít sâu một hơi, nửa ngày mới buông ra, “Thời Ngộ rốt cuộc cậu muốn làm cái gì? Tớ đã nói không cần cậu quản! Không phải cậu chỉ muốn báo ân thôi sao? Ân nhân như tớ nói cho cậu biết, không cần, cậu làm gì còn muốn tự rước thêm phiền toái?!”

“Tớ chưa từng em cậu là phiền toái, chuyển tới Tam Trung là tớ cam tâm tình nguyện.” Lời nói của anh rất thành thật, không lẫn nửa phần giả dối.

Hai tay che lỗ tai, Hạ Sí nhắm mắt lại, rõ ràng không muốn nghe.

Nhưng bên tai vẫn là cuồn cuộn không ngừng truyền đến giọng nói của Thời Ngộ, “Không có chuyện gì phát sinh, không thể chỉ dựa vào suy đoán mà tưởng tượng. Tất cả những gì tớ làm không phải là để ràng buộc cậu, tớ chỉ hy vọng cậu có thể trở nên tốt hơn.”

Ít nhất, trong giai đoạn là học sinh, đừng vô lý bỏ bê việc học mỗi ngày. Hoặc, lấy lại giấc mơ múa của cậu.

“Tri Tri, tất cả những lựa chọn của cậu đều thuộc về cuộc đời của chính cậu.” Thời Ngộ nhìn về phía cô.

Hạ Sí cắn môi, giọng nói trở nên trầm thấp, “Nếu tớ nhất định phải lựa chọn sa đọa thì sao?”

“Vậy tớ sẽ tiếp tục, cố gắng hết khả năng kéo cậu trở về.” Thời Ngộ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, chậm rãi trượt xuống, ngón tay rời khỏi lỗ tai, giọng nói của anh trở nên càng thêm rõ ràng.

Ngay cả khi đến bước này, anh vẫn không bỏ cuộc.

Tính tình Hạ Sí nóng nảy, sợ nhất chính là loại người kiên nhẫn này, bởi vì bọn họ rất thông minh, rất khó mài giũa.

“Như vậy đi, tớ cho ngươi một cơ hội quản tớ.” Đột nhiên Hạ Sí thay đổi chủ ý, cất bước đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu lên cao, “Cậu làm bạn trai của tớ, tớ nghe lời cậu, thế nào?”

Anh sẽ không đi đến mức, ngay cả mối tình đầu của mình cũng nguyện ý “từ bỏ”.

Ngay khi Hạ Sí cho rằng, không còn nghi ngờ gì về đáp án của câu hỏi trắc nghiệm này, đột nhiên nghe thấy người đó trả lời: “Được.”

“…” Cô sửng sốt mười giây, vẻ mặt kinh ngạc, “Cậu nói cái gì?”

“Tớ làm bạn trai của cậu, sau này cậu nghe lời tớ.” Thời Ngộ nói lại ý tứ vừa rồi của cô, hơn nữa nhanh chóng dùng thân phận bạn trai, lấy ra một quyển sổ ghi chép học tập thật dày từ trong ba lô, “Tri Tri, tớ đồng ý, hy vọng cậu có thể giữ lời hứa.”

Nhìn chằm chằm quyển sổ tay trong tay, biểu tình trên mặt Hạ Sí lập tức cứng đờ, môi răng đều run rẩy, “Vì sao lại có loại chuyện này…”

Bây giờ chia tay còn kịp không?

*Kết thúc dòng hồi ức*

Năm cấp 3, cô yêu sớm, chính là như vậy… Dựa vào bản lĩnh lừa gạt mà có được.

Hoàn hồn lại từ chuyện cũ, nước trong ly trà đã lạnh, Hạ Sí nhấp một ngụm liền nhíu mày, đẩy cái ly ra. Thời gian trôi qua, trà đã lạnh, người nọ còn có thể ở tại chỗ sao?

“Cậu nói xem, hiện tại tớ muốn theo đuổi thì làm như thế nào đây? Mọi thứ đều khác.” Hạ Sí cực kỳ buồn bực, khi đó Thời Ngộ muốn quản cô, nhưng Thời Ngộ bây giờ, căn bản sẽ không để ý những thứ này.

“Cho nên lúc trước hai người là bởi vì ân tình dây dưa nên ở cùng một chỗ?” Bạch Phỉ cảm thấy bạn bè nhiều năm như vậy đã làm vô ích, thì ra bọn họ chỉ nhìn thấy bề ngoài ngọt ngào, “Nhưng lúc ấy hai người đặc biệt ngọt ngào! Tất cả mọi người rất ghen tị với cậu!”

Lúc ấy Hạ Sí và Thời Ngộ yêu đương, thầy cô trong trường Sơ Trung đều biết.

Ban đầu bị thầy giáo cảnh cáo, sợ Thời Ngộ bị Hạ Sí làm hỏng. Nhưng thoạt nhìn Thời Ngộ là một học sinh giỏi nghe lời như vậy, nhưng ở trong văn phòng lại nắm tay Hạ Sí, bảo vệ cô ở phía sau, “Là em theo đuổi cậu ấy, thầy muốn nói cái gì, tìm em là được rồi.”

Không biết ai trốn ở cửa truyền những lời này ra ngoài, hai người oanh oanh liệt liệt tình yêu sớm thật sự là làm người bên ngoài ghen tị muốn chết.

Hâm mộ thì hâm mộ, lúc ấy hầu như tất cả mọi người đều không coi trọng đôi tình nhân này, bởi vì chênh lệch giữa hai người quá lớn. Nhưng hai người bọn họ càng ngày càng ngọt ngào, cho đến khi Thời Ngộ trở về Nhất Trung tham gia kỳ thi đại học xong, đều không tách ra.

Chỉ có điều, Hạ Sí quyết tâm học tập thật tốt quá muộn, năm thi đại học, thành tích của cô chỉ đến chuyên ngành. Để có thể đứng bên cạnh Thời Ngộ, cô gái ghét học tập một lần nữa trở lại thời kỳ lớp 12 tra tấn nhất, học lại một năm.

Rõ ràng tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt, đột nhiên Hạ Sí đề nghị chia tay hết lần này tới lần khác, dứt khoát ra nước ngoài.

“Cho nên, lúc trước hai người, rốt cuộc vì sao chia tay?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.