Tuyệt Đối Phục Tòng

Chương 14: Tuyệt đối phục tòng 14



Lúc trước hắn không rõ hắn nguyên nhân lựa chọn không thu dưỡng Hàn Tử Hằng là gì, có điều dựa vào trực giác nói cho hắn không được làm thế. Mãi cho đến mấy năm nay hắn mới rốt cục hiểu được, bởi vì hai đứa này giống nhau, có loại cảm giác cạnh tranh không muốn bại dưới đối phương.

Vạn nhất thu dưỡng hai tiểu tử này, chỉ sợ hôm nay Hàn Tử Hằng sẽ không thoái nhượng như vậy, tuy rằng với Hàn Tử Hằng có điều áy náy, nhưng thật sự vẫn rất may mắn lúc trước không có thu dưỡng y.

“Con... Không biết.” Hàn Tử Hằng nói.

Nhưng Hàn Tử Hằng biết, cũng không phải thật sự không biết, nhưng y không thể nói.

Y không muốn khiến Lí Khiêm làm mọi chuyện phức tạp, tuy rằng Lí Khiêm không có thu dưỡng y, nhưng đối y cũng giống đứa con thân sinh, chỉ là mặc kệ nói thế nào thì y cũng không phải người nhà họ Anh, thuộc hết thảy về Anh gia, y không thể nói cũng không dám nói.

“Như vậy, Tử Hằng, muốn nghe một chút ý tưởng của chúng ta hay không.” Lí Khiêm kỳ thật cũng đã thay y nghĩ, hắn cùng Anh Vũ Bùi thương lượng xong, cảm thấy điều đó rất được, như vậy có lẽ là một phương thức hay.

Hàn Tử Hằng gật đầu.

“Chúng ta nghĩ tới, Anh Bang nếu buông tay cho một mình Thiên Ngạo quản lí, lấy cá tính lỗ mãng, đại khái không có cách nào chu đáo, nhưng Tử Hằng con sẽ không giống vậy, con có tư duy tốt, cũng có thể nhẫn nại, hai con có thể bù lại khuyết điểm lẫn nhau, có hai các con, ta cùng Bùi cũng yên tâm về Anh bang, cho nên, có thể nhờ con giúp chiếu cố Thiên Ngạo không?” Lí Khiêm nói.

“Con... Không hiểu ý của ngài?” Hàn Tử Hằng suy nghĩ, Anh Bang không có khả năng có hai người lãnh đạo?

“Ý Khiêm là, con sẽ là phụ tá của Thiên Ngạo đi, giúp đỡ Thiên Ngạo mọi chuyện trong bang.” Anh Vũ Bùi bổ sung giải thích.

“Cái gì?” Anh Thiên Ngạo cùng Hàn Tử Hằng hai người trăm miệng một lời thốt ra.

Anh Thiên Ngạo nhìn Hàn Tử Hằng, nghĩ nghĩ năng lực của con không đủ sao còn muốn người này đến giúp con?

Hàn Tử Hằng nhìn Anh Thiên Ngạo, nghĩ nghĩ năng lực của con có kém sao mà chỉ để người này sai phái con?

“Tử Hằng, nếu con cảm thấy được, ta nghĩ, từ hôm nay trở đi con sẽ là bảo tiêu bên người bảo Thiên Ngạo tiêu đi, các con cũng nên nhân cơ hội hảo hảo bồi dưỡng ăn ý  một chút.”

Lí Khiêm nghĩ, nếu nghĩ vài năm sau đem vị trí giao cho bọn chúng, vẫn nên để bọn họ sớm bồi dưỡng tình cảm sẽ lợi hơn, mà dựa vào hai cá tính này của bọn chúng, nếu không đem bọn chúng ngạnh cột vào cùng nhau, đại khái bồi dưỡng không ra cái gì đi?

“Phụ thân, người muốn Hàn Tử Hằng đảm đương phụ tá con có thể nhận, nhưng vì sao kiêm luôn bảo tiêu, con tự bảo hộ chính mình là đủ rồi.” Anh Thiên Ngạo bất mãn. Hàn Tử Hằng không có việc gì lại làm bảo tiêu, hơn nữa bảo tiêu không phải mỗi ngày đi theo bên cạnh hắn sao? Hắn sẽ không thư thái.

Ta cũng không muốn làm bảo tiêu của ngươi được không? Ai ngờ cả ngày ở sau mông ngươi, còn dám chê ta. Hàn Tử Hằng nghĩ.

“Thiên Ngạo, mọi chuyện từ nay về sau sẽ càng ngày càng nhiều, nhiều người đang nhìn vào con, ta tin tưởng Tử Hằng có năng lực, trọng điểm là, Tử Hằng là người con có thể tín nhiệm, không phải sao?” Anh Vũ Bùi cũng gia nhập hàng ngũ thuyết phục.

Anh Thiên Ngạo không thể phản bác, đích xác, năng lực Hàn Tử Hằng hắn cũng tán thành.

“Tử Hằng? ý kiến của con như thế nào?” Lí Khiêm hỏi Hàn Tử Hằng vẫn không mở miệng.

“Con đã biết.”

Hàn Tử Hằng không quá tình nguyện đáp ứng, y cho dù không muốn làm bảo tiêu Anh Thiên Ngạo, nhưng mà, Lí Khiêm nói thì y vẫn nguyện ý đi làm.

Với Hàn Tử Hằng mà nói, y không muốn làm cho Lí Khiêm khó xử.

“Thật tốt quá, vậy quyết định vậy đi.”

Lí Khiêm cùng Anh Vũ Bùi cao hứng cực kỳ, cuối cùng cũng đem hai hài tử này thuộc về vị trí của bọn họ.

Anh Thiên Ngạo cùng Hàn Tử Hằng rời phòng, đi tới trước sân.

Ngay từ đầu hai người đã trầm mặc, lẳng lặng suy nghĩ chuyện của mình, sau đó Anh Thiên Ngạo mở miệng trước.

“Hàn Tử Hằng.”

“Cái gì?”

“Cậu thật sự muốn làm bảo tiêu của tôi sao?” Anh Thiên Ngạo cảm thấy từ khi hắn biết Hàn Tử Hằng, không bao giờ chịu chịu thiệt dưới người khác, nhất là Anh Thiên Ngạo.

“Coi như vậy đi.” Hàn Tử Hằng cảm thấy, y là bình thì không tự xách bình lên được?, nhất định phải khiến y khó chịu sao?

“Cậu xác định? Sẽ không... Có ý đồ gì đi?” Anh Thiên Ngạo vẫn cảm thấy là lạ.

Vốn rất muốn đáp lời hắn, tới địa ngục đi, nhưng Hàn Tử Hằng đổi ý niệm trong đầu, nói cho Anh Thiên Ngạo.

“Đương nhiên là có, cậu cẩn thận một chút, tôi nhất định sẽ ở sau lưng đâm cậu một đao!”

“Nhàm chán.” Anh Thiên Ngạo bạch liễu tha nhất nhãn, đâm hắn một đao? Sao có thể.

“Đúng vậy, lúc nhàm chán có thể đâm cậu nhiều hơn mấy đao.” Hàn Tử Hằng tiếp tục nói.

“Cậu có thể đừng ngây thơ nữa.”

“Tôi trời sinh ngây thơ a.”

Anh Thiên Ngạo dừng lại, không muốn cùng y đấu võ mồm, ngược lại lấy một loại ngữ khí chân thành Hàn Tử Hằng chưa bao giờ nghe qua đối y nói.

“Hàn Tử Hằng.”

“Cái gì, vẫn còn gọi!” Người này thật sự không có việc gì cũng gọi y.

“Về sau phiền toái cậu.”

“Cái gì...?” Hàn Tử Hằng còn tưởng rằng y nghe lầm, không thể tin nhìn Anh Thiên Ngạo trước mắt.

“Nhờ cậu hảo hảo hiệp trợ tôi đi.” Trong ánh mắt Anh Thiên Ngạo tràn đầy thành khẩn.

Hàn Tử Hằng nhất thời không nói gì.

Không biết tại sao, một khắc kia y đột nhiên cảm thấy được, y đời này nhất định thua ở trong tay Lí Khiêm cùng Anh Thiên Ngạo.

“Được rồi, có phiền hay không a.” Hàn Tử Hằng có điểm không được tự nhiên nhỏ giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.