“Anh Thiên Ngạo, cậu bị bệnh đến điên rồi? Tôi chỉ là bảo tiêu của cậu a, tôi cũng không bán cho cậu!” Người này đang nói cái gì? Thật muốn đấm hắn một quyền.
“Xem ra cậu không hiểu ý của tôi?”
“Người không hiểu rốt cuộc là ai a?!”
“Vậy đành phải 『làm』cho cậu hiểu.” Anh Thiên Ngạo đột nhiên cười lạnh.
Hàn Tử Hằng còn chưa hiểu hết hàm nghĩa của hắn, đã bị khuôn mặt Anh Thiên Ngạo tới sát gần làm hoảng sợ, Anh Thiên Ngạo chợt cúi đầu cắn môi y. (lạp~, tôi thích a~, *tung bông*)
Đúng vậy, hắn cắn y!
“Cậu đang làm cái gì?!” Hàn Tử Hằng giận, tổng cảm thấy Anh Thiên Ngạo rất là lạ?
“Hoàng Khai đối với cậu làm cái gì tôi sẽ đối với cậu làm cái đó.”
Anh Thiên Ngạo lại cúi đầu cắn cổ y, nhìn dấu vết vừa cắn, hắn cảm thấy một bụng tức giận, cố ý cắn thêm mấy cái.
“Đệt! Anh Thiên Ngạo hỗn đản, sao lại cắn tôi?!” Hàn Tử Hằng bị hắn cắn đau muốn chết, người này rốt cuộc bị bệnh gì a?
Anh Thiên Ngạo thở ra một hơi. Được lắm, cắn mấy cái cho hả giận cũng đã đủ, hiện tại, mới bắt đầu.
Hắn đem đầu Hàn Tử Hằng tới gần, trực tiếp hôn lên môi y.
Hàn Tử Hằng vốn tưởng hắn muốn cắn y nữa, lại không ngờ hắn đối môi mình vừa duyện vừa hút, còn vươn đầu lưỡi ngạnh cậy miệng y ra, vói vào trong.
Nếu là bình thường, y dám nói khí lực của y sẽ không thua Anh Thiên Ngạo, nhưng y chật vật đã vài ngày nay, vốn đã mệt chết đi, còn có khí lực gì chống cự Anh Thiên Ngạo?
Hơn nữa y đột nhiên nhớ tới lời Hoàng Khai nói, vì thế không chống cự nữa...
Anh Thiên Ngạo muốn như thế thì sẽ theo hắn đi.
Lưỡi Anh Thiên Ngạo thực nóng, bị hắn đụng tới mỗi một chỗ đều nóng lên, muốn nói thoải mái sao? Thì cũng cực thoải mái, nhưng mà, hai đại nam nhân a?! Hàn Tử Hằng tưởng tượng đến đây liền cảm thấy không thể cùng hắn hôn sâu hơn.
Anh Thiên Ngạo chậm rãi đem môi rời khỏi, nhẹ nhàng cắn cằm y, một cắn này làm cho Hàn Tử Hằng nhịn không được run lên. Trời ạ, dường như y có cảm giác...?
Ngay sau đó, Anh Thiên Ngạo theo cằm liếm xuống dưới, từ cổ đi tới xuống vai, lại một trận khẽ cắn, Hàn Tử Hằng gầm nhẹ một tiếng.
Xuống chút nữa, Anh Thiên Ngạo mới thấy nơi bị hắn cắn qua, còn lưu lại dấu răng, nhưng hắn vẫn không thể xem nhẹ dấu răng cũ kia, hắn há mồm bắt đầu hút, thực cẩn thận đem từng chỗ có hôn ngân đánh thành dấu hiệu của hắn.
Hàn Tử Hằng đã sớm thấy thân thể nhũn ra, vô pháp tư khảo, mà nhũ tiêm xinh xắn của y, cũng không biết khi nào đã gượng lên, Anh Thiên Ngạo chú ý tới, là vì nó không ngừng ma sát đến trong ngực y.
“Hàn Tử Hằng, nơi này cậu đã ngạnh như vậy?” Anh Thiên Ngạo nói. Không thể tưởng được Hàn Tử Hằng mẫn cảm như vậy?
“Ai cần cậu lo...” Hàn Tử Hằng đương nhiên biết thân thể y có phản ứng. Đệt, cũng không nghĩ do ai làm hại?!
Anh Thiên Ngạo bắt đầu giải khai áo hắn, lộ ra lồng ngực rộng lớn rắn chắc. Là dáng người hay vận động chứ không phải giả, trên người hoàn toàn nhìn không tới một vết sẹo, còn có sáu khối cơ bụng, làn da khỏe mạnh đến bất hành, cái gọi là cực phẩm chính là hình dung trên người Anh Thiên Ngạo đi?
Cởi quần áo xong, hắn đem ngực hướng trên người y cọ cọ.
Nhũ tiêm Hàn Tử Hằng đã sớm cứng, lại bị Anh Thiên Ngạo cọ đến cọ đi, có loại khoái cảm vừa đau vừa ngứa bắt đầu chiếm lĩnh y.
Anh Thiên Ngạo cọ thấy đủ mới rời đi, lần thứ hai vươn cái lưỡi nóng rực bắt đầu liếm lộng nhũ tiêm y, hắn cố ý chậm rãi liếm từ dưới lên trên tới xung quanh, vì hắn phát hiện Hàn Tử Hằng tựa hồ thích như vậy.
Quả nhiên như hắn suy nghĩ, Hàn Tử Hằng nhịn không được đưa tay ôm lấy đầu hắn, đưa hắn áp chế xuống ngực, bộ dáng kia thoạt nhìn như đang nói cho tôi càng nhiều hơn nữa.
Nhưng Anh Thiên Ngạo không tính toán thuận theo ý y, hắn ngồi dậy, khoan dung nhìn Hàn Tử Hằng phía dưới đã muốn mê loạn.
Hàn Tử Hằng cũng nhìn hắn, y không biết hiện tại hắn lại muốn làm cái gì?
Chân Hàn Tử Hằng đột nhiên bị nâng lên, Anh Thiên Ngạo kéo quần lót y ra, đưa hai chân y để trên bờ vai của hắn, lấy một chiếc gối để dưới mông y.
Hàn Tử Hằng đại khái biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, chính là, Anh Thiên Ngạo có khoa trương quá không, chẳng lẽ tiền hí còn chưa đủ đã muốn trực tiếp tiến vào đầu hí? Hàn Tử Hằng nghĩ nghĩ thấy đáng sợ
Anh Thiên Ngạo kéo khóa quần, đưa nhục hành ra hít thở không khí, Hàn Tử Hằng nhìn một chút mới phát hiện, hắn cũng đã sớm ngạnh đến kỳ cục, còn dám nói y, hắn còn không phải có phản ứng.
Nhưng y căn bản còn chưa đắc ý được bao lâu, đã bị xâm nhập bất ngờ đau đến kêu rên.
“A... A...!”
Đệt! Anh Thiên Ngạo thật sự trực tiếp đi vào?! Đau quá!
Anh Thiên Ngạo có điểm cố hết sức đem nhục hành ngạnh chen vào trong cơ thể Hàn Tử Hằng, hắn không khỏi nghĩ nghĩ sao lại nhanh như vậy? Vậy thật sự... Đi vào sao?
“Anh... Thiên Ngạo... Tôi phải.... giết... cậu...” Hàn Tử Hằng chỉ cảm thấy đau muốn chết, thật muốn giết chết nam nhân trước mắt.
Anh Thiên Ngạo ở trên người y gây sức ép một đoạn thời gian, rốt cục toàn bộ mới đi vào, kế tiếp, nên hảo hảo tiến lên một phen đi? Bản năng dục vọng nam nhân nói cho Anh Thiên Ngạo nên làm như vậy.
Ngay từ đầu động thật sự hơi khó khăn, chỗ tiếp hợp bị hấp hút thật chặt không thể động đậy, chỉ có thể chậm rãi rút ra, rồi đẩy mạnh, mà Hàn Tử Hằng dưới thân miệng vẫn la hét nếu hắn không rút ra sẽ giết hắn.
Kiên nhẫn trừu sáp một lúc, cảm giác lại tốt hơn, tiểu huyệt Hàn Tử Hằng đã không chặt như nãy, rốt cục cảm thấy thoải mái hơn.
Phân thân Hàn Tử Hằng cũng lặng lẽ ngẩng đầu lên, đỉnh đầu lòe lòe lượng lượng, Anh Thiên Ngạo xấu xa vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, quả nhiên lại khiến trong người Hàn Tử Hằng run lên.
Hắn đưa tay giúp y bộ lộng, bất quá cũng không nhàn rỗi nửa người dưới, vẫn chậm rãi đỉnh nhanh hơn, Hàn Tử Hằng cũng không tái la hét, chỉ thấy y ngậm miệng, không muốn kêu ra tiếng.
Cuối cùng, Hàn Tử Hằng nhịn không được bắn ra trước, tinh dịch phun toàn bộ vào tôiy Anh Thiên Ngạo, Anh Thiên Ngạo cũng không để ý tới, bởi vì kế tiếp sẽ tới hắn, tốc độ bắt đầu nhanh hơn, mỗi lần xâm nhập đều sâu hơn trước, khiến Hàn Tử Hằng nhịn không được kêu ra tiếng.
Sau đó, Anh Thiên Ngạo xuất ra trong cơ thể y.
“Hàn Tử Hằng, hiện tại, cậu hiểu được cậu là ai đi?” Anh Thiên Ngạo chậm rãi buông chân Hàn Tử Hằng, nghiêng thân nói với y.
Tác giả:
* Không nhiều thịt ~ đây là lần đầu tiên H ác!
Tử Hằng ca: tôi với cậu có thâm cừu đại hận gì mà cậu muốn cho tôi bị thượng...
Tôi: Bằng không cậu muốn thượng đại ca sao? ( lo lắng)