Tuyệt Đối Phục Tòng

Chương 52: Tuyệt đối phục tòng (phiên ngoại)06



Cao Bình tuy rằng hoảng sợ, nhưg vẫn điều chỉnh tâm lý chậm rãi rời đi, trong lòng còn đang suy nghĩ, ngực hắn quá rộng lớn a, dựa vào thật thoải mái.

Hàn Tử Hằng nhìn Cao Bình vẻ mặt say mê, thực hối hận khi ra tay giúp nàng, nam nhân của y bị ăn đậu hũ, nhưng lại do y gây lên, ai...

“Các anh thật sự là người tốt, nếu đã giúp tôi, là người tốt thì phải giúp đến cùng...” Bọn họ quả nhiên sẽ thấy chết mà không cứu được, nàng nhất định phải tiếp tục.

“Ít nằm mơ!” Anh Thiên Ngạo nói.

Hàn Tử Hằng lắc đầu, tỏ vẻ y cũng không muốn hỗ trợ.

Cao Bình cứ như vậy lại cùng ở sau bọn họ líu ríu.

Ba người cứ như vậy, nhìn vào trong mắt nam nhân ở một nơi bí mật gần đó, y sắc mặt trầm ngâm.

*-*-*-*-*

Anh Thiên Ngạo cùng Hàn Tử Hằng ở nửa đường phân chia hai hướng chạy trốn, thuận lợi cắt đuôi Cao Bình, hai người mới ở một chỗ chạm mặt.

Hai người đi xa hơn một chút đi tới bờ cát.

Chỗ này ít người, hai người cũng không kiêng dè dắt tay nhau đi dạo.

Lúc bình thường, Anh Thiên Ngạo là bang chủ, Hàn Tử Hằng là bảo tiêu, đừng nói nắm tay, hơi biểu hiện hành động thân mật cũng đều không được.

Anh Thiên Ngạo cũng không phải để ý ánh mắt người khác, nhưng Hàn Tử Hằng không đồng ý hắn như vậy, bởi vì với Hàn Tử Hằng, hình tượng hắn là rất trọng yếu, không thể làm cho người ta khinh thường.

Anh Thiên Ngạo nhịn không được ôm y, luồn qua thắt lưng ôm lấy cái bụng rắn chắc, mắt nhìn biển một màu xanh thẳm.

Hàn Tử Hằng cũng tùy hắn ôm, hai người đứng một hồi, không cãi cọ không mở miệng, chỉ lẳng lặng hưởng thụ một chút yên lặng.

Đột nhiên Anh Thiên Ngạo cảm thấy chuyến đi này thật không sai, thân tâm quả thật thả lỏng không ít, hơn nữa cũng có thể không cần cố kỵ giống người bình thường hẹn hò, bởi tại trên đảo nhỏ này, mặc kệ ngươi là nam nữ hay đồng tính luyến ái, tất cả đều bình thường.

Lúc hai người đang muốn hôn môi, chuyện sát phong cảnh nhảy ra, Cao Bình thế nhưng lại xuất hiện, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này còn khoa trương mang lệ.

Anh Thiên Ngạo nghĩ muốn kéo Hàn Tử Hằng rời khỏi, làm bộ như không thấy nàng, lại nghe tiếng Cao Bình khóc, miệng còn mắng bọn họ.

“Đều do các anh, hại tôi bị biến thái khi dễ, các anh rất xấu rồi, vì sao bỏ lại ta, ô ô...” Cao Bình khổ sở rơi lệ.

Vừa nãy bọn họ rất xấu, đột nhiên phân công nhau chạy trốn, hại nàng nhất thời luống cuống, tùy tiện đi theo một hướng đuổi theo, thì bị một tên biến thái tập kích.

Hắn đem nàng kéo đi, còn che miệng nàng không cho nàng kêu cứu, đưa nàng tới một nơi không có ai chế trụ nàng, cường hôn nàng, nàng bị dọa chết khiếp, hoàn hảo nàng linh cơ nhạy bén, hướng phía dưới hắn đá một cước, hắn đau đến lập tức buông nàng ra, nàng mới trốn thoát.

Ô ô, đó là nụ hôn đầu tiên của nàng! Nàng giữ gìn hai mươi hai năm, cư nhiên bị một tử biến thái cướp đi, nghĩ thế nào cũng không cam tâm, đều do bọn họ làm hại!.

“Cô bị ai khi dễ?” Hàn Tử Hằng lại nhịn không được mềm lòng, nhìn nữ nhân khóc y càng không có cách.

“Không biết, tử biến thái... Mặc kệ... Đều do các anh hại... Các anh phải phụ trách!” Cao Bình nói.

“Lại không đối với cô như vậy vì sao phải phụ trách?” Anh Thiên Ngạo cảm thấy nàng bị ai khi dễ là chuyện của nàng, liên quan gì hắn?

“Mặc kệ, mặc kệ...” Cao Bình tiếp tục khóc.

Anh Thiên Ngạo đang muốn nói nàng vài câu, di động lại đột nhiên vang lên, nguyên lai là tin nhắn, hắn nhìn nội dung, lại nhìn xung quanh  một chút.

“Tử Hằng, em ở lại, anh tạm thời đi một chút.” Anh Thiên Ngạo hôn y một chút, đây là nụ hôn vừa bị Cao Bình đánh gãy.

Cao Bình trừng lớn mắt không ít, nàng có phải hay không vừa nhìn thấy bọn họ hôn nhẹ? Trời ạ! Người ta là thật sự yêu nhau, nàng thì sao? Nụ hôn đầu tiên của nàng.... Ô ô ô...

*-*-*-*-*

Anh Thiên Ngạo nhìn tin nhắn có ghi địa điểm. Ân? Phía rừng dừa?

“Sao cậu lại ở chỗ này?” Nhìn nam nhân kia dưới tàng cây đi tới, Anh Thiên Ngạo mở miệng.

“Cậu còn không phải ở đây.” Nam nhân đáp trả hắn.

“Muốn gì? Cậu không thấy tôi cùng tình nhân đang tản bộ sao?” Anh Thiên Ngạo nói.

“Làm sao không thấy được, các cậu thật đúng là không biết xấu hổ.” Nam nhân vừa xem bọn hắn ôm nhau thiếu chút nữa nổi da gà.

“Nếu cậu muốn chê cười tôi, vậy tôi đi.” Anh Thiên Ngạo mặc kệ y, thật sự chuẩn bị muốn đi.

“Chờ... Có việc muốn cậu hỗ trợ...” Nam nhân vội vàng giữ chặt hắn.

“Nói.” Anh Thiên Ngạo cuối cùng đưa mắt nhìn y.

Nam nhân tên Dư Úc Nhiên, là con của nghị sĩ, bọn họ nhận thức từ trung học, tuy rằng con người không quá đứng đắn, bất quá coi như có nghĩa khí, cho nên Anh Thiên Ngạo cũng không chán ghét y, đương nhiên hiện tại lấy thân phận giữa hai người mà nói, coi như là tới hướng quan hệ thường xuyên.

“Nữ nhân kia với các cậu cùng một chỗ...” Dư Úc Nhiên hỏi.

“Cậu nói Cao Bình? Cậu nhận thức nàng?” Nếu y nhận thức nữ nhân kia, vậy đem phiền toái này ném cho y đi?

“Nàng là vị hôn thê của tôi...” Dư Úc Nhiên bổ sung.

Anh Thiên Ngạo sửng sốt một chút, này thật đúng là khéo léo? Ai, Dư Úc Nhiên cũng thật sự đáng thương, Cao Bình nha đầu kia thoạt nhìn không dễ thu phục, ít nhất cùng Dư Úc Nhiên trước kia kết giao thì loại hình này rất rõ ràng bất đồng.

“Rồi sao?” Anh Thiên Ngạo hỏi y.

“Tại sao nàng cứ dính lấy các cậu, rất quen thuộc?” Dư Úc Nhiên lại hỏi. Vừa nãy ở khách sạn nhìn Cao Bình bổ nhào vào hắn, khiến trong lòng y có tư vị khó nói.

Kỳ thật y cũng không muốn kết hôn, nhưng khi nghe tiếng gió nói Cao Bình không muốn gả cho y, khiến y có điểm mất mặt mũi, tốt xấu gì y cũng là một nam nhân dáng người hoàn hảo, hơn nữa trong nhà tài đại thế đại, có bao nhiêu nữ tử muốn gả cho y, nhưng Cao Bình cư nhiên ngay cả gặp cũng không gặp liền cự tuyệt y?.

Mãi đến khi y nhìn ảnh Cao Bình, phát giác cô gái này diện mạo rất đúng khẩu vị a, dù sao cũng phải kết hôn, đương nhiên phải kết hôn với người mình thích về nhà.

Cho nên y truy đuổi nàng tới nơi này, ai biết lại thấy cảnh nàng cùng Anh Thiên Ngạo ôm nhau, khiến y nhất thời có loại cảm giác bị vợ ngoại tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.