Lúc bữa tiệc đính hôn bắt đầu, những người bên ngoài không thèm quan tâm đ ến sự tranh đua giữa các bạn nhỏ.
Tô Hà xuất hiện trong một bộ váy cưới lụa màu đỏ, vải vóc quấn lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, lúc bước đi làn váy quét trên mặt đất, khi hơi xoay người, hai nhánh xương b ướm trên lưng rõ ràng cực kỳ đẹp nhưng rất nhanh đã bị bàn tay của Quý Như Trác che lại, ngăn chặn rất nhiều ánh mắt hâm mộ dưới kia.
Cả người anh mặc tây trang đứng ngay ngắn ở bên cạnh Tô Hà, tình nguyện làm nền cho cô, nhìn thế nào cũng thấy bọn họ cực kỳ xứng đôi.
Từ lúc Khương Nùng thấy Quý Như Trác xuất hiện, nước mắt dưới mi mắt bắt đầu chảy xuống, cũng may có Phó Thanh Hoài ở bên cạnh kịp thời đưa khăn giấy cho cô, cô lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt vỡ oà vì cảm động. Bọn họ chỉ mải vui mừng chúc phúc cho cặp đôi mới cưới này mà quên mất con của mình.
Trong lúc lên sân khấu phát biểu, Quý Như Trác bỗng nhiên quỳ xuống đất cầu hôn Tô Hà, còn nhóc Đậu thì đảm nhiệm vai trò là hoa đồng đưa nhẫn.
Ở đây rất náo nhiệt, Tiểu Tư Nguyệt từ sảnh lớn của bữa tiệc đãi khách đi ra, chỉ chốc lát sau đã lạc đường, cũng may chỗ khúc rẽ ở hành lang cô bé gặp phải Phó Cẩm Uyên đang đi tới.
Cô bé biết anh trai nhỏ này là con trai của dì Khương Nùng, giọng nói của cô bé dịu dàng non nớt, phát âm rõ từng chữ: “Anh trai nhỏ.”
Hai má Tiểu Tư Nguyệt ửng đỏ, nói: “Em đi nhà vệ sinh.”
Phó Cẩm Uyên nhìn cô bé cúi đầu dè dặt đi về phía trước, lập tức biết ngay là cô bé đi nhầm đường bèn nói: “Bên này.”
Tiểu Tư Nguyệt là một người mù đường, cô bé do dự nhìn chằm chằm cậu nhóc một hồi, thử hỏi: “Anh trai nhỏ, anh có thể dẫn em đi không?”
Nếu đổi lại là cô gái nhỏ nhà khác, Phó Cẩm Uyên sẽ mặc kệ thế nhưng nể mặt cô bé là con gái của chú già Quý Như Trác. Nếu như cô nhóc này đi lạc, không chừng sẽ đổ hết tội lỗi lên người cậu nhóc và anh trai, sau khi cân nhắc lợi ích, cậu nhóc rất miễn cưỡng đồng ý: “Đi theo anh.”
Phó Cẩm Uyên dẫn cô bé đi vào phòng vệ sinh nam, bàn tay nhỏ bé tùy ý đẩy một cánh cửa ra và chỉ chỉ vào bên trong: “Đi vào đi.”
Đầu ngón tay của Tiểu Tư Nguyệt túm lấy váy, chậm chạp di chuyển đi vào trong, lại nhìn nhìn xung quanh, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Em hơi sợ.”
Phó Cẩm Uyên không giống Đàm Trạc thích như sói như hổ nhìn chằm chằm cô bé, dù sao cậu nhóc cũng không phải chưa từng thấy qua cô gái nhỏ xinh đẹp nào, Tiểu Tư Nguyệt chẳng qua chỉ quá mức xinh đẹp một chút mà thôi. Cậu nhóc có tính ở sạch sẽ nên bước chân nhỏ cách cánh cửa xa một chút: “Anh không đi, đừng nói ngay cả cởi váy em cũng muốn anh làm thay đấy chứ?”
Lông mi của Tiểu Tư Nguyệt khẽ run, không dám nói gì nữa.
Cô bé chỉ có thể thật cẩn thận nhìn bóng dáng nhỏ bé nhàn nhạt trên sàn nhà bóng loáng như gương kia, vài giây sau, vành tai ửng đỏ, cúi đầu sửa sang lại váy rồi đi ra khỏi cánh cửa khép hờ: “Em xong rồi.”
Phó Cẩm Uyên đã lui đến bồn rửa tay phía bên kia, cầm lấy một món đồ có hai vạch ngang màu đỏ phía trên đó, tò mò nghiên cứu.
Tiểu Tư Nguyệt cũng tò mò ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lên nói: “A, em biết cái này.”
Phó Cẩm Uyên hỏi cô bé: “Đây là cái gì vậy?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tiểu Tư Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Em thấy một nữ thư ký bên cạnh mẹ có cái này và lấy cái này ra cho chồng cô ấy xem... Sau đó hai người đều vui vẻ ôm nhau quay vòng vòng, là một món đồ vô cùng tốt.”
Là món đồ vô cùng tốt sao?
Phó Cẩm Uyên bỏ nó vào túi, tiếp tục lạnh lùng chỉ chỉ vào cô bé: “Rửa tay.”
Tiểu Tư Nguyệt nhìn bồn rửa tay có vẻ hơi cao, cô bé kiễng mũi chân cũng không với tới được, lại bày ra vẻ mặt vô tội gọi: “Anh trai nhỏ.”
Bản thân Phó Cẩm Uyên cũng là một đứa trẻ phải bế, lại bất lực, đành xắn tay áo lên: “Lại đây.”
*
Mười phút sau.
Tại sảnh lớn buổi tiệc cưới cưới náo nhiệt, ánh sáng lộng lẫy của đèn thuỷ tinh chiếu xuống đất.
Phó Thanh Hoài đến một giọt rượu cũng không uống, ai đến chào hỏi anh đều lấy trà thay rượu, ánh mắt anh trầm tĩnh nhìn theo nhóc Đậu chạy lung tung khắp nơi, hoàn toàn quên mất mình vẫn còn một đứa con trai khác không biết tung tích ở đâu.
Mãi đến khi góc áo âu phục bị kéo nhè nhẹ, anh cúi đầu nhìn lại mới thấy Phó Cẩm Uyên đang rất thần bí tiến lại gần: “Ba, con cho ba xem một món đồ vô cùng tốt này.”
Biểu cảm trên khuôn mặt đẹp trai của Phó Thanh Hoài rất bình tĩnh, nhìn cậu nhóc đưa tay móc cái gì đó trong túi quần ra.
Chờ đến khi Phó Cẩm Uyên tìm cả hồi lâu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt que thử thai đưa tới trước mắt anh, hai vạch ngang đỏ chói sáng ngời, cậu nhóc giống như dâng hiến món đồ tốt, quý hiếm hỏi: “Ba thích không?”
Cả thế giới dường như yên lặng một giây hay thậm chí là mười giây.
Yết hầu lạnh lẽo sắc bén của Phó Thanh Hoài lăn lộn một vòng, cảm xúc mãnh liệt dâng lên. Nhiều năm qua anh không đụng đến rượu lại bỗng nhiên rót một ly rượu mạnh có nồng độ cao, đậm đặc, mặt không chút cảm xúc uống cạn ly rượu giống như muốn kiềm chế gì đó, ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn về phía Khương Nùng.
Giờ phút này, Khương Nùng đang thân mật, khăng khít nói chuyện phiếm với Tô Hà lại bất ngờ không kịp đề phòng bị Phó Thanh Hoài nhìn chằm chằm, cô cũng hơi sửng sốt.
Những người ngồi ở bàn này không hiểu sao đều im lặng, dường như rất ăn ý.
Phó Thanh Hoài nhìn que thử thai trên bàn, lại dời tầm mắt dần dần chuyển đến vòng eo của Khương Nùng, cổ họng bị ngấm rượu mạnh nên giọng nói trở nên khàn khàn: “Chuyện từ khi nào?”
Vẻ mặt Khương Nùng ngơ ngác.
“Mang thai.” Phó Thanh Hoài nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng cảm xúc kích động trong mắt đã bán đứng anh.
Mà ngay giây sau đó, người đẹp dịu dàng Khương Nùng mấp máy môi hỏi: “Ai mang thai cơ?”
Phó Thanh Hoài nhíu chặt lông mày, tầm mắt quét về phía Phó Cẩm Uyên đang đứng bên cạnh.
“Con lấy que thử thai này ở đâu ra?”
Mũi giày của Phó Cẩm Uyên đá đá chiếc ghế: “Con nhặt được.”
Phó Thanh Hoài uống rượu mạnh sớm quá rồi, lúc này cảm xúc trên khuôn mặt đẹp trai tựa như bị mây đen bao trùm.
Phó Cẩm Uyên lại nói thêm: “Con nghĩ ba sẽ rất thích mà.”
Những người đang ngồi xem kịch rất muốn bật cười nhưng lại sợ Phó Thanh Hoài, bọn họ đều nghẹn lại không dám cười.
Lúc này Yên Hàng bị Thẩm Già Hòa hung hăng nhéo eo một cái, mới giơ tay lên nói: “Khụ khụ, cái này là của tôi.”
Khương Nùng hơi kinh ngạc lại có chút vui mừng nói: “Già Hoà, của cậu sao?”
Đuôi mắt Yên Hàng hơi nhếch lên, thay đổi tư thế ngồi lười biếng, hứng thú khoe khoang cũng sắp tràn ra: “Tôi đang tính hỏi tại sao mới đi rửa tay đã làm mất que thử thai... Thì ra là Chiêu Muội nhặt được à, xem ra tôi sắp có con gái rồi.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Phó Thanh Hoài càng khó coi.
...
Lúc buổi tiệc đính hôn kết thúc đã là khoảng mười giờ đêm.
Cơ thể Quý Như Trác không tốt nên không thể đụng vào những thứ đồ uống như rượu, cũng may có Tô Hà uống ngàn ly không say. Hai vợ chồng một người biết cách ăn nói, một người tửu lượng cao biết uống làm đám người trong giới thượng lưu của thành phố Lạc kia uống đến nỗi say khướt bò sấp trên mặt đất, cảnh tượng chân thực làm buổi tiệc tiếp đãi khách bốn phương đến chúc mừng vô cùng náo nhiệt.
Lúc kết thúc, Khương Nùng và Phó Thanh Hoài lập tức lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc trước.
Cô thích cây hoa lưu tô ở bên ngoài nên kéo cánh tay Phó Thanh Hoài, đi thẳng một đường dọc theo con đường rực rỡ ánh đèn của biệt thự trên núi. Lúc gió đêm thổi tới, sợi tóc đen nhánh dán lên gò má cô, nếu nhìn gần, da thịt của cô giống như ngọc trai nhẵn bóng tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Phó Thanh Hoài nhân lúc say rượu, khuôn mặt đẹp trai hơi cúi xuống, mạnh mẽ hôn cô.
Khương Nùng bị hơi thở mùi nhang thơm toát ra vẻ cấm dục của anh thấm đẫm, lặng lẽ hít thở ngửi, lại buồn cười cong môi lên.
Phó Thanh Hoài m*t đầu lưỡi trơn mềm của cô, nhận thấy được ý cười, anh mang theo sự nóng bỏng trên người thì thầm: “Có gì mà em vui vậy?”
Khương Nùng dịu dàng ôm lấy anh, lúc thì cười khẽ, ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Đêm nay nhìn thấy Như Trác và Tô Hà tu thành chính quả, cho đến hôm nay em mới cảm thấy cuộc đời cuối cùng cũng viên mãn... Nhưng anh ba vẫn ngóng trông con gái, ai da, hơi khó làm nha.”
Phó Thanh Hoài lại không hề tạo cho cô áp lực, từ từ hôn xuống: “Không có con gái cũng không sao, anh xem em là con gái mà nuôi cũng vậy thôi.”
Cành lá cây hoa lưu tô nhẹ nhàng đong đưa, cánh hoa trắng như tuyết rơi xuống lông mi cong vút của Khương Nùng khẽ run lên, đôi mắt như làn nước trong suốt nhìn chăm chú vào anh hỏi: “Thật sao?”
Ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc của Phó Thanh Hoài trượt dọc theo vai cô đi xuống, đột nhiên một tay rơi xuống dịu dàng ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô. Anh không nói gì đã vững vàng ôm ngang người cô lên như bế công chúa.
Khương Nùng sợ ngã xuống nên gắt gao dựa sát vào lồ ng ngực rắn chắc của anh, đôi mắt trong suốt như nước nước lộ ra vẻ thúc giục, nhẹ nhàng gọi anh: “Anh ba.”
“Hả?”
“Hoa lưu tô rơi rồi, anh ôm em đi thẳng về phía trước có tính là bên nhau đến đầu bạc răng long không?”
Phó Thanh Hoài hôn lên môi cô, nhẹ nhàng nói những lời âu yếm rung động lòng người. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khương Nùng áp khuôn mặt mềm mại non nớt lên bả vai anh, chóp mũi khẽ ngửi thấy mùi nhang thơm lạnh lùng trên lớp vải tây trang. Cô nghe xong vẫn luôn mỉm cười, sau đó cô tiện đà quay đầu lại nhìn cây hoa lưu tô trắng như tuyết đầu mùa xuân, theo bản năng hô hấp nhẹ nhàng một chút.
Sợ tình yêu quá lớn lại làm cây hoa lưu tô của này hoảng sợ.
Theo bóng dáng thân mật quấn quýt của hai người dần dần phai nhạt dưới ánh đèn đường phía trước. Phó Cẩm Uyên nắm tay nhóc Đậu giẫm lên hoa trắng đầy đất, một đường đi theo, giọng nói trong trẻo lẩm bẩm vang lên: “Ba còn nói không thích cái que kia sao? Tiểu Tư Nguyệt nói không sai, đó là món đồ tốt, nhìn ba cũng phấn khích đến nỗi ôm mẹ đi vòng vòng đấy...”
*
Sau khi gặp được Khương Nùng, trong lòng anh lập tức khắc sâu một cây hoa sơn trà độc nhất vô nhị.
Nhân danh tình yêu thêu nó lên cổ tay áo, trong bao năm tháng chờ đợi vẫn luôn thiêng liêng, bất khả xâm phạm.