Tiêu Nhiễm gần đây say mê học tập, mỗi buổi chiều tan học đều theo Hồ Tú Thủy trong lớp đến thư viện học tập, 9 giờ mỗi tối mới về nhà.
Nhan Hi đã quen với tự do, cũng không thích tùy tiện nhúng tay vào chuyện người khác nhưng Triệu Thu Tĩnh không yên tâm nên để con gái nói bóng nói gió, “Nhiễm Nhiễm, mỗi ngày em đều đọc sách trễ như vậy sao?”
Tiêu Nhiễm sớm có chuẩn bị sẵn lý do thoái thác nên chủ động đưa kế hoạch học tập cho cô xem, cầm lấy góc sách rồi nhỏ giọng nói: “Nếu chị không tin thì có thể đi xem với em.”
Nghe cô em họ học giỏi kiến nghị, Nhan Hi lập tức lui ra phía sau, “Thôi quên đi, em vẫn nên tha cho chị đi……”
Không thể trêu vào không thể trêu vào, nếu không phải vì thi được thành tích tốt thì cô cũng không muốn nghe giảng bài.
Nhan Hi cũng ngầm hỏi qua Hồ Tú Thủy, hai người trả lời nhất trí, lại nhìn dáng vẻ thận trọng của Tiêu Nhiễm cũng không giống người sẽ nói dối, người ta chính là học sinh ngoan.
Vì thế, Nhan Hi đã báo cáo kết quả điều tra của mình với mẹ để bà cảm thấy yên tâm.
Bọn họ tín nhiệm Tiêu Nhiễm, cũng không miệt mài theo đuổi nữa.
Cuối tháng 10, nhóm học sinh cấp 3 vội vàng nước tới chân mới nhảy, nghênh đón kỳ thi cuối tháng.
Tháng trước, do thời gian nhập học ngắn và nghỉ lễ Quốc khánh dài nên bản thân trốn thoát được một lần thi tháng nhưng không thể thoát khỏi kỳ thi thử cuối tháng mười.
Không giống như ứng phó các kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ trước, mỗi kỳ kiểm tra hàng tháng của trường cấp ba đều sẽ ghi lại tổng điểm và xếp hạng một cách nghiêm túc, vả lại nhiệm vụ học tập rất nặng nề, mấy ngày gần đây Nhan Hi từ chối lời mời đi ra ngoài của bạn bè, bắt đầu ôn tập lại điểm kiến thức của hai tháng trước.
Cô cũng không thích đọc sách cùng với Tiêu Nhiễm bởi vì Tiêu Nhiễm thích yên tĩnh và muốn đi thư viện với Hồ Tú Thủy, nếu muốn cô ở trong môi trường yên tĩnh đó vài giờ thì chỉ sợ sẽ hít thở không thông……
Dứt khoát ở lại trường học, gặp được cái không hiểu còn có thể tìm kiếm sự trợ giúp.
Thư Vũ đã từng không khéo nói chuyện không biết từ khi nào đã trở nên thích giúp đỡ mọi người, thậm chí chủ động lấy lòng cô, “Có cái gì không hiểu thì có thể tìm tớ.”
Nhan Hi tùy ý xua tay, “Tớ biết rồi biết rồi.”
Ngoài miệng nói biết nhưng cô cũng không cố ý chạy tới làm phiền Thư Vũ, vì thế cô tóm lấy ”con nhà người ta” ngồi cùng bàn không bỏ.
Ánh nắng vàng từ ngoài cửa sổ tràn vào, xuyên qua kính thủy tinh loang lổ góc bàn học, phía bên cánh tay phải một nửa đi ra ngoài, ở giữa ráng màu phân ra cấp độ các bóng râm.
Thư Vũ ngồi ở hàng phía sau, ngẩng đầu chỉ có thể trông thấy bóng lưng kia. Lúc cô xoay người quay đầu thì cái đuôi ngựa sảng khoái sẽ đung đưa theo, tràn ngập sức sống vô tận.
Chỉ cần ngồi đó thôi cũng có thể khiến cậu ấy cảm nhận được sức mạnh đi lên.
Nhan Hi này rất không tim không phổi, cô sẽ không vì một chuyện nào đó mà vắt hết óc, càng thích làm những việc theo ý mình, như thế nào thoải mái thì như thế đấy.
Nếu cố tình che giấu tâm tư thì cô hoàn toàn sẽ không đi đoán.
Dựa theo cách nói của chính cô: Cậu nói như thế nào thì tớ sẽ nghe theo thế ấy, cậu không muốn biểu đạt thì tớ cũng lười phải truy cứu.
Người như vậy sẽ sống vui vẻ.
Nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện tình huống Nhan Hi và Thư Vũ cùng nhau thảo luận vấn đề.
Còn trùng hợp bị Giang Trì Chu bắt gặp.
Xem ra, lần trước dạy dỗ cũng không khiến cô hồi tâm, không những không giữ khoảng cách với kẻ đang có mưu đồ gây rối với mình mà còn “nói” nữa cơ?
Gần đây tâm trạng của Giang Trì Chu liên tục liên tục trầm xuống, cáu kỉnh khiến người vô tội gặp xui xẻo.
Đặc vụ tình báo Tống Phi Dương luôn lang thang giữa đủ loại tin tức đồn đãi, biết được việc này thì cậu ấy đã gõ vào bên cạnh để tìm hiểu điều gì đã khiến Giang Trì Chu phiền lòng.
Khi nghe Giang Trì Chu đề cập đến những tư tưởng giáo dục liên quan đến sách chính luận, Tống Phi Dương đã châm biếm anh một cách nặng nề bằng ngôn ngữ, “Anh Giang, có phải bị ngốc hay không?”
Một đôi mắt sắc bén như dao vung lên bắn thẳng người Tống Phi Dương. Cậu ấy nghiến răng nghiến lợi liều chết cũng muốn đập cp, “Mày đi dạy dỗ chị Hi cái quan niệm này, vậy bản thân mày làm sao theo đuổi?”
Giang Trì Chu: “……”
Chai nước khoáng trên tay bị bóp “rắc”, “Ai nói tao muốn theo đuổi?”
Dáng vẻ phủ nhận mạnh mẽ này khiến Tống Phi Dương bật cười, cậu cất giọng trêu chọc, “Được thôi, mày không theo đuổi.”
Mày không theo đuổi mà vặn chai nước thành bánh quai chèo? Nước khoáng có bao nhiêu tủi thân chứ!
*
Buổi tối thứ 6, có một sự yên tĩnh trong ngôi nhà rộng rãi.
Tống Nhàn canh chuẩn thời gian gọi điện thoại cho con trai, “Chu Chu, mẹ và ba con bên này gặp được chút chuyện không đi được, ngày mai con nhớ rõ đi thăm ông nội và bà nội Ôn, quà ở trên bàn.”
“Con biết rồi.” Chiếc điện thoại màu đen kề vào bên tai, anh đi dọc theo sô pha rồi ngồi xuống.
Lải nhải linh tinh vài câu, Tống Nhàn cuối cùng cũng dặn dò: “Nhớ rõ ăn cơm, con bớt ăn thức ăn ngoài.”
“Dạ.” Lời dặn dò của mẹ qua điện thoại, Giang Trì Chu đồng ý từng cái một.
Buông điện thoại xuống, ngón tay thon dài đặt lên vân trắng trên bàn trà dạo qua một vòng.
Anh đứng dậy đi vào phòng bếp, không bao lâu lại đi ra với đôi tay trắng trơn, lười nhác nằm lên sô pha, thả mình dựa vào chiếc đệm êm ái, ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu vào mặt anh.
Nửa tiếng sau, cơm hộp được đưa đến.
8 giờ hôm sau, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên.
Giang Trì Chu nhanh chóng rời giường thu dọn sửa sang lại, cuối cùng xách theo hai túi quà nặng trĩu trên bàn kia ra ngoài.
*
Vào thứ bảy
Phố ăn vặt náo nhiệt mở cửa từ sớm đến tối, Tiêu Nhiễm và Hồ Tú Thủy mang tạp dề và làm việc ở hai tiệm cơm nhỏ liền kề nhau.
Mặt tiền tiệm ở đây rất nhỏ, chen chúc đặt bảy tám cái bàn ăn, nhìn thoáng một cái là có thể thấy hết.
Nhưng nơi này thuận tiện, lượng người đông đúc, suốt ngày đều có người tới.
Tiêu Nhiễm thông qua sự giới thiệu của Hồ Tú Thủy đi vào nơi này, bọn họ chưa đến tuổi trưởng thành, cũng không phù hợp với điều kiện tuyển dụng nên chủ quán bảo bọn họ nói dối tuổi, lấy thân phận là “đứa trẻ nhà bà con” chỉ giúp đỡ ở trong tiệm.
Còn vì sao sẵn lòng mạo hiểm để bọn họ kiêm chức?
Còn không phải muốn ham món lợi nhỏ sao, tiền lương của bọn họ có thể rẻ hơn nhiều so với việc tuyển một nhân viên bình thường.
Đối với những đứa trẻ thiếu tiền, mấy trăm tệ tuy rằng ít nhưng bọn họ đã rất thỏa mãn rồi.
Lấy đọc sách làm cái cớ, thật ra là đến đây để làm việc bán thời gian, ngày tháng như vậy đã kéo dài gần một tháng.
Những tưởng có thể vẫn luôn tiếp tục như vậy nhưng xung đột có thể dễ dàng nảy sinh ở những nơi có nhiều người như Tiểu Tỉnh.
Các cô ấy nói dối tuổi, bị hai tên lưu manh trẻ tuổi ngoài đôi mươi để mắt tới, mỗi ngày tới tiệm chỉ vì để Tiêu Nhiễm ưng thuận làm bạn gái anh ta.
Tiêu Nhiễm từ chối vài lần nên chọc giận tên lưu manh, hôm nay trên đường về nhà, cô ấy bị người theo dõi chặn ở giao lộ.
“Các người, các người muốn làm cái gì?”
“Bọn anh muốn làm cái gì, em còn không biết sao? Tiêu Nhiễm, chỉ cần em đồng ý làm bạn gái anh, anh cho em tiền, không cần mỗi ngày ở trong tiệm mệt chết mệt sống rửa chén đĩa cho người ta.”
Hai người kia vô liêm sỉ nói năng khoác lác, ngay cả tiếng cười cũng khiến cô ấy cảm thấy ghê tởm. Nhưng một cô gái tay trói gà không chặt như cô ấy không hề có sức chống cự nên dễ dàng bị người ta khống chế được hai tay.
Tiêu Nhiễm giãy giụa không ngừng, khóc lóc nói ra tuổi thật, “Tôi mới 15 tuổi, mấy anh buông tha cho tôi đi.”
Lưu manh nơi nào còn bằng lòng kiên nhẫn nghe cô ấy nói chuyện, động tác thô bạo.
“Cứu……” Miệng bị người ta che lại, không phát ra được âm thanh nào.
Tiêu Nhiễm tuyệt vọng khóc thút thít, trong lòng hối hận vô cùng. Nếu hôm nay hai người kia thật sự huỷ hoại cô ấy, vậy cả đời cô ấy cũng coi như xong.
Ngay lúc cô ấy hết sức tuyệt vọng thì cảnh tượng xoay ngược lại, hai gã lưu manh bị ai đó đánh lén từ phía sau, toàn bộ bị đánh nằm sấp dưới đất. Bọn họ cậy mạnh, đối phương dùng sức lực, thế mới biết là gặp cao thủ, không thể nào phản kháng.
Hai tên lưu manh chạy trối chết chỉ còn lại cô gái trốn ở nới hẻo lánh.
Người nọ ôm cơ thể, nhìn không rõ diện mạo, Giang Trì Chu cũng không vươn tay ra đỡ mà đứng cách xa 1 mét, “Này, cô không sao chứ?”
Giọng nói này hơi quen tai……
Tiêu Nhiễm ngẩng đầu, đột nhiên giật mình!
Rất hiển nhiên, Giang Trì Chu cũng thấy rõ dáng vẻ của cô ấy, chau mày lên, “Tiêu Nhiễm?”
Từ trên xuống dưới nhìn lướt qua, quan sát thấy cô ấy chỉ là đầu tóc rối bù, quần áo đều còn hoàn chỉnh mặc ở trên người, hẳn là không xảy ra vấn đề lớn.
Chẳng qua, trường hợp xấu hổ lạ thường.
Tiêu Nhiễm kìm nén tiếng khóc rồi đỡ tường đứng lên mới phát hiện chân đau. Cô ấy không lên tiếng, cắn môi gật đầu rồi khập khiễng đi về phía trước.
“Từ từ……” Giang Trì Chu bỗng nhiên kêu ngừng, ra hiệu cho cô ấy nhìn về một phía chỗ khác, “Đó là cặp sách của em.”
Sau khi được nhắc nhở, Tiêu Nhiễm lại nhặt cặp sách bị ném sang một bên lên rồi đeo lên lưng mình.
Thấy tư thế đi của cô không được tự nhiên, Giang Trì Chu thuận miệng dò hỏi: “Muốn đi bệnh viện không?”
“Chỉ là cà nhắc một chút, hai ngày nữa thì tốt rồi.” Trước kia cô ấy từng bị trẹo chân, là chờ nó tự hồi phục.
“Được.” Anh không cưỡng cầu cũng không khuyên, hai người đi đến giao lộ, Giang Trì Chu đại phát thiện tâm, “Gọi xe.”
Chậm rãi lên xe lại chậm rãi xuống xe, Giang Trì Chu lại ở bên cạnh nhìn, ngay cả tài xế cũng không vừa mắt, “Cậu nhóc, cháu cũng không giúp cô bé người ta một chút.”
“Chậc……” Anh cũng không phải là kiểu người vì ánh mắt của người khác mà cưỡng bách mình làm việc.
Khi vào khu dân cư còn có hai cái cầu thang, Tiêu Nhiễm vốn dĩ cũng ngại phiền toái anh nhưng hiện tại trạng thái leo lên trên thật sự tốn sức nên chỉ có thể lấy hết can đảm xin giúp đỡ, “Cái kia…… Có thể đỡ tôi một chút hay không?”
Đã đi trên hai tầng Giang Trì Chu quay đầu lại rồi chần chờ một lát mới ra chỉ thị: “Lấy quyển sách ra.” Tuy rằng không biết vì sao phải như vậy nhưng cô ấy vẫn nghe lời mở cặp sách ra, từ giữa lấy ra một quyển sách dày mỏng thích hợp.
Sách vở rơi trên tay Giang Trì Chu bị anh cuốn thành hình trụ, bản thân nắm lấy một phía lại đưa một đầu khác về phía Tiêu Nhiễm, “Bắt lấy đi.”
Hành vi này cực kỳ giống thời cổ đại vâng theo “Nam nữ thụ thụ bất thân”.
Anh nhíu mày, hơi không kiên nhẫn, “Có đi hay không?”
Như là khuất phục với thế lực ác, Tiêu Nhiễm đột nhiên giơ tay bắt lấy, mượn sức bò lên trên.
Sợi tóc mềm mại dính sát lên gương mặt, cào đến khóe mắt cô ấy không thoải mái. Tiêu Nhiễm vừa đi vừa vén tóc rối, chàng trai bên cạnh hoàn toàn không phát hiện, chỉ lo đi về phía trước.
Chờ đi xong cầu thang, sức lực trên tay buông ra, Tiêu Nhiễm chân thành nói lời cảm ơn anh: “Giang Trì Chu, cảm ơn anh.”
“Ừ.” Từ trong cổ họng phát ra giọng buồn bực, phản ứng cực kỳ nhạt.
Giang Trì Chu như vậy khác với trước kia cô ấy nhìn thấy. Nhìn thấy cách cửa nhà càng ngày càng gần, Tiêu Nhiễm thỉnh cầu, “Có thể đừng nói cho chị họ của tôi được không?”
“Nhìn tôi rảnh rỗi lắm sao?”
Một câu sặc chết người, cũng may Tiêu Nhiễm nghe hiểu ý tại ngôn ngoại*, anh sẽ không ăn nói huyên thuyên.
(*): ý ở ngoài lời; chỉ những điều hàm ý, không nói ra trực tiếp, người nghe phải tự suy ra mà hiểu lấy.
Từ đầu tới đuôi Giang Trì Chu cũng chưa hỏi cô ấy vì sao phát sinh loại chuyện này, điều này ngược lại khiến Tiêu Nhiễm nhẹ nhàng một ít.
*
Trên lầu, Nhan Hi gõ cửa nhà hàng xóm trước khi mang Biên Biên ra ngoài đi bộ nhưng vẫn cứ không nhận được phản hồi.
“Kỳ quái.”
Giang Trì Chu một ngày đều không ở nhà, chạy đi đâu?