Tuyệt Đối Rung Động

Chương 15



“Vậy thì, muốn xin anh đi một chuyến với tôi…… Được không?” Tiêu Nhiễm khẩn trương vặn vẹo ngón tay.

Bởi vì nguyên nhân về tính cách nên cô ấy và các bạn học trong lớp cũng chẳng quen thuộc cho lắm, Hồ Tú Thủy cũng không gánh chuyện được.

Cô ấy cố tình giấu nhẹm đi chuyện đi làm thêm, không muốn để cho càng nhiều người biết được và càng sẽ không nói cho Triệu Thu Tĩnh.

Thật ra cô ấy cũng không xác định được Giang Trì Chu sẽ đồng ý hỗ trợ hay không, chẳng qua, Giang Trì Chu vừa vặn xuất hiện và trở thành lựa chọn tốt nhất trước mắt cô ấy.

Nghe xong một lúc, Giang Trì Chu cuối cùng cũng sắp xếp được chuyện gì đang diễn ra.

Nói tóm lại là Tiêu Nhiễm lén người nhà họ Nhan, lén làm thêm kiếm tiền bên ngoài, bởi vì bị người xấu theo dõi nên không dám đi nữa nhưng bây giờ ông chủ muốn tự cô ấy đi lãnh tiền lương tháng trước.

Cân nhắc kỹ lưỡng cả buổi, Giang Trì Chu muốn xác nhận, “Vừa rồi em nói nơi đó tên là gì?”

Tiêu Nhiễm trôi chạy đọc ra địa chỉ, “Số 114 đường Bảo xxx.”

“Chỉ đi lãnh tiền?”

“Ừm!” Tiêu Nhiễm liên tục gật đầu, cố ý nhấn mạnh, “Sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian của anh, thật sự.”

Nhìn thấy dáng vẻ lo âu của cô ấy, trong lòng Giang Trì Chu đã có tính toán, “Tôi có người bạn ở bên kia, tôi có thể giúp em hỏi một chút xem cậu ấy có thời gian hỗ trợ không.”

“Ơ……” Hoàn toàn không ngờ đến anh sẽ làm ra hành động như vậy.

Nhưng cô ấy tâm tâm niệm niệm đều nghĩ làm sao để giấu giếm, nếu nói cho người khác, có thể bị truyền ra hay không?

Tiêu Nhiễm cắn môi, căng thẳng mở miệng ngăn cản, “Có thể đừng nói cho những người khác hay không, tôi không muốn để quá nhiều người biết chuyện này……”

Điện thoại vừa lấy ra đã bị anh xoay một vòng trong lòng bàn tay, Giang Trì Chu thu hồi ánh mắt, tựa như thuận miệng phản bác: “Trước khi em thẳng thắn với tôi, tôi cũng không biết.”

Anh hỏi: “Em chỉ muốn tìm người đi với em lấy tiền lương thuộc về mình, đúng không?”

Tiêu Nhiễm gật đầu, “Đúng vậy.”

“Em không muốn nói cho người khác nhưng tôi cũng không có nghĩa vụ đi một chuyến với em.” Với anh mà nói, Tiêu Nhiễm chỉ là có thân phận thân thích nhiều tầng với nhà họ Nhan, cũng không quen thuộc.

Bởi vì có quan hệ thân cận với nhà họ Nhan nên anh cũng có nghe thấy về gia đình Tiêu Nhiễm, loại hoàn cảnh sống tạo thành tính tình yếu đuối, muốn biểu hiện bản thân kiên cường nhưng lại không thể chân chính chịu được áp lực.

Anh trùng hợp ra tay giúp một lần nhưng Tiêu Nhiễm lại coi anh như cứu tinh, lần sau gặp được khó khăn, có thể còn sẽ tiếp tục xin anh trợ giúp.

Từ trước đến nay anh chẳng am hiểu dịu dàng dỗ dành, kiên nhẫn đi cùng người ta. Anh tuân thủ nguyên tắc của bản tính con người có thể  ra tay tương trợ ở thời điểm nguy hiểm nào đó nhưng lại không muốn gây rắc rối lâu dài cho mình.

Hai người có suy nghĩ khác nhau, sau một lúc im lặng, Giang Trì Chu đã mất đi kiên nhẫn, “Hiện tại, còn cần hỗ trợ không?”

Nói đến thế thôi, Tiêu Nhiễm đã nhận ra sự không kiên nhẫn từ ánh mắt lạnh lùng của anh, cô ấy không thể không nhanh chóng làm ra quyết định, “Vậy, phiền anh rồi.”

Anh không trả lời mà trực tiếp gọi một cú điện thoại cho Tống Phi Dương, người bên kia vừa nghe đã sảng khoái đồng ý.

Giao lưu xong, Giang Trì Chu click mở số liên lạc của Tống Phi Dương, “Em ghi số điện thoại này lại, tới rồi gọi điện thoại cho cậu ấy.”

Màn hình phát sáng hướng về phía cô ấy, ngay lập tức, sắc mặt Tiêu Nhiễm trở nên đỏ lên rồi lại trắng. Ở trước mặt chàng trai ưu tú này, cô ấy lại cảm thấy không có điện thoại là một chuyện rất khó để mở miệng.

Trường trung học số 1 có học phí cao, ba mẹ giao tiền cho cô ấy, những mặt khác cũng chỉ có thể tiết kiệm một chút.

Trong nhà nghĩ rằng học sinh cấp 3 học tập căng thẳng nên không cần điện thoại di động, ngày thường gọi điện thoại cũng là mẹ canh chuẩn thời gian gọi cho dì hai Triệu Thu Tĩnh, bọn họ cứ như vậy mà liên lạc.

Thật ra cũng có rất ít cuộc điện thoại, không có tình huống gì đặc biệt thì một tuần một lần.

Lúc trước Triệu Thu Tĩnh đã đề nghị mua cho cô ấy một chiếc điện thoại di động nhưng cô ấy đã từ chối.

Bởi vì mẹ đã dặn dò, “Con ở nhà dì hai phải hiểu chuyện, người ta cho con ăn cho con ở, lại không cho nhà mình giao tiền sinh hoạt, đó là vì nhớ tới thân tình, nhưng con không thể cảm thấy đó là đương nhiên, biết chưa?”

Ăn nhờ ở đậu luôn thật cẩn thận, huống chi người nhà họ Nhan đối với cô ấy cũng đã đủ tốt.

Thấy cô ấy sững sờ, kiên nhẫn của Giang Trì Chu đã hao hết.

Tiêu Nhiễm xấu hổ nắm tóc, “Tôi không có di động.”

Giang Trì Chu: “……”

Thấp thỏm lui về phía sau một bước, Tiêu Nhiễm cúi đầu xin lỗi, “Xin lỗi anh xin lỗi anh, thật sự không được thì chờ chị tôi trở về, tôi mượn điện thoại chị ấy một chút.”

Chần chờ một lát, Giang Trì Chu nặng nề thở ra một hơi, “…… Đi thôi.”

Lúc cách đường Bảo mấy trăm mét, Giang Trì Chu đã liên hệ với Tống Phi Dương nên sau khi cúp máy anh chỉ vào một cửa hàng trang sức có bảng hiệu rõ ràng, “Tống Phi Dương sẽ đến nhanh thôi, em chờ cậu ấy ở chỗ này.”

Tiêu Nhiễm kinh ngạc nhìn anh, “Anh phải đi về sao?”

“Có việc.”

Giang Trì Chu không nói thêm nữa, đạp xe chạy sang một con đường khác.

Tiêu Nhiễm chậm rãi đi đến cửa hàng trang sức, nhìn xung quanh và bắt đầu chờ đợi.

Lúc cô ấy và Nhan Hi cùng nhau đi học tan học, trong lúc vô tình đã từng gặp Tống Phi Dương vài lần, cho nên Tống Phi Dương vừa xuất hiện thì cô ấy đã nhận ra người.

“Đàn anh Tống, phiền anh rồi.”

“Đàn anh?” này đã chọc cười Tống Phi Dương.

Tiêu Nhiễm khó hiểu, “Có vấn đề gì sao?”

“Không không không, em cứ kêu như vậy đi.”

Cấp 3 không thịnh hành cách xưng hô đàn anh đàn chị, chợt nghe thấy một em gái ngoan ngoan ngoãn ngoãn lớp 10 đi theo bên cạnh mình kêu đàn anh, Tống Phi Dương nở lỗ mũi!

“Đúng rồi, anh Giang đâu rồi?”

“Anh ấy nói có việc nên đi trước.”

“Được rồi, chúng ta qua đó đi.”

“Thật sự làm phiền đàn anh Tống, em cảm ơn.”

“Này, chuyện chỉ cách vài bước thôi, không phiền phức đâu.” Cậu từ nhà đi đến nơi này chẳng qua cũng chỉ ba bốn phút.

*

Giang Trì Chu rẽ sang một con đường khác, hơn mười phút sau thì anh ngừng tại trung tâm mua sắm lớn nhất ở gần đó.

Nhân viên cửa hàng mặc đồng phục thống nhất mỉm cười, “Xin chào, hoan nghênh quý khách ghé đến, xin hỏi tôi có thể hỗ trợ gì không?”

Mục đích của Giang Trì Chu rất rõ ràng: “Tôi muốn chọn một chiếc đồng hồ phù hợp với con gái đeo.”

Chuyện tối hôm đó có phần anh cố ý nhưng trong lòng anh cũng không bình tĩnh.

Sau khi đưa trà sữa cho Nhan Hi, Nhan Hi cũng chưa nói câu nào, trong lòng anh bồn chồn, sợ không khống chế được sự phát triển của tình thế nên chạy ra bên ngoài hóng gió lạnh nửa tiếng.

Hai ngày sau, anh chờ Nhan Hi đi rồi mới ra ngoài để tránh đụng phải cô.

Nhưng anh đã kiên trì không nổi, muốn mua một món quà để thể hiện sự chân thành và làm hòa với Nhan Hi.

Nếu cô tức giận thì anh sẽ từ từ dỗ!

Nhớ tới kỳ thi tháng đã qua, nghe Nhan Hi vô tình nhắc tới lúc cô thi luôn ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ tròn trên tường, kết quả bị thầy giám thị theo dõi, hoài nghi cô muốn gian lận……

Trường thi không cho phép mang điện thoại, lúc làm bài cũng không biết thời gian còn lại nên rất dễ hoảng sợ, mang đồng hồ lên sẽ tiện hơn rất nhiều.

Chọn đồng hồ cũng là một kỹ năng sống.

Nhan Hi yêu cái đẹp, thứ gì cũng cần giá trị nhan sắc online, tự thân chọn lựa kỹ càng đồ của mình không nói, ngay cả đồ dùng trong nhà cũng có yêu cầu.

Trước kia Nhan Hi tới tìm anh để mua bàn phím con chuột Amway, anh đã đề xuất những cái có chức năng nhất, kết quả liên tiếp ném qua, Nhan Hi cũng không hài lòng cái nào.

Nguyên nhân là: “Cái đó đều không đẹp!”

Dựa theo lời cô nói, nếu một món quà không được chọn lựa kỹ càng thì có lẽ suy nghĩ của anh cũng trở nên phí công.

Nhân viên cửa hàng rất nhiệt tình nhưng khi thấy anh mặc đồng phục học sinh nên từ lúc bắt đầu đã cố gắng đề cử giá ổn định.

Giang Trì Chu quét qua một lần, không một cái nào có thể lọt vào mắt. Anh đi vòng quanh mọi khu vực của cửa hàng, cuối cùng nhìn trúng một món màu bạc.

Nhân viên cửa hàng uyển chuyển nhắc nhở, “Món ấy…… giá cả có thể tương đối đắt.”

“Không sao.” Anh sớm đã có thẻ ngân hàng thuộc về mình.

Đồng hồ được cất vào hộp, cửa hàng lấy ra bao bì nhãn hiệu độc quyền, đột nhiên nghe chàng trai hỏi: “Có túi xách nào đẹp không?”

Nhân viên cửa hàng: “?”

Chưa bao giờ nghe thấy vấn đề “xảo quyệt” như thế, nhân viên cửa hàng nhe răng mỉm cười, kiên nhẫn giải thích, “Ngại quá, tất cả các bao bì trong cửa hàng của chúng tôi đều được thống nhất.”

“Ừ.” Giang Trì Chu xách túi lên, không nhiều lời nữa.

Túi có màu đen trắng, đơn giản và khí chất, trên bề mặt có in logo độc quyền, thật ra cũng không xấu nhưng không phù hợp với thẩm mỹ của Nhan Hi mà thôi.

Lần này không phải là một món quà đơn giản, cuối cùng anh đã đặc biệt đến cửa hàng và chọn một chiếc túi hoạt hình xách tay, thay đi màu trắng đen.

Gia Cảnh Uyển

Nhan Hi mang theo quà vô cùng vui vẻ đi gõ cửa, cả buổi cũng chưa ai trả lời.

Cô biết mẹ Giang và ba Giang đi công tác không ở nhà nhưng lại không biết Giang Trì Chu đã đi đâu.

Chuẩn bị gọi điện thoại thì bỗng nhiên nghĩ đến mình đến đây là để xin lỗi, người ta không trở về nhất định là bên ngoài có việc chậm trễ, cũng không thể thúc giục người ta trở về để tặng quà.

Huống chi, cô còn chưa xác định được có phải bây giờ Giang Trì cố ý trốn cô hay không?

Thời gian còn sớm, Nhan Hi treo túi quà ở cửa, mình thì ngồi xổm chờ ở chỗ đó.

Cô nghĩ thầm: Nếu Chu Chu trở về nhìn thấy cô cực cực khổ khổ chờ ở cửa như vậy thì nhất định sẽ cảm thấy rất có thành ý phải hông?

Hạ quyết tâm, cô bắt đầu thời gian chờ đợi.

Thời gian một phút một giây trôi đi, nửa tiếng sau, Nhan Hi xoa xoa đôi chân tê dại, xách túi quà trở về nhà mình, “Được rồi, vẫn là chờ đến buổi tối rồi hẵng đi gõ cửa đưa.”

Hôm nay ba Nhan trực đêm ở bệnh viện, mẹ Nhan tham gia hôn lễ của con gái đồng nghiệp còn chưa về, Tiêu Nhiễm cũng không biết đã đi chỗ nào rồi.

Trong nhà không có ai, Nhan Hi dứt khoát về phòng ngủ.

Thẩm Tiếu Ngôn đã gửi tin nhắn mới đến và hỏi cô bài tập cuối tuần.

Hai người trò chuyện một lát rồi dứt khoát trực tiếp mở voice chat để trò chuyện, Nhan Hi từ mép giường đến ngồi trên bệ cửa sổ tung bay, “Đoạn tiếng anh ngày đó là phải đọc, cậu có thể đánh dấu dịch dưới mấy từ đơn phức tạp, để kết hợp với nội dung thì sẽ đơn giản hơn.”

“Nói đến đơn giản, tớ đâu chỉ đánh dấu dịch mà tớ còn trực tiếp dịch âm.”

“Ha ha ha.”

Nói chuyện phiếm với chị em quả là rất vui sướng.

Nhan Hi ngồi phiêu bên cửa sổ, vị trí địa lý rất tốt nhưng bên ngoài có tạp âm.

Thẩm Tiếu Ngôn ở một nơi khác cũng nghe thấy, “Bên chỗ cậu có tạp âm.”

“À, dưới lầu hình như đang thi công.”

Cô giơ điện thoại, dựa vào cửa sổ rồi cúi đầu nhìn xuống……

Âm thanh ồn ào biến mất bên tai, chỉ còn lại hình ảnh trước mặt.

Dưới lầu con đường bên kia có hai bóng người quen thuộc, là Giang Trì Chu và Tiêu Nhiễm!

Cô nuốt xuống nước miếng, cố gắng tìm về giọng của mình, “Tớ có người bạn……”

Thẩm Tiếu Ngôn: “Lại?”

Lại không có bạn bên trong?

Lần này Nhan Hi không tán gẫu với cô ấy mà tiếp tục rũ bỏ mọi thứ trong lòng, “Cậu ấy có người bạn đã quen biết cực kỳ lâu nhưng gần đây người bạn kia không để ý tới cậu ấy, còn thân thiết với một cô gái khác, cậu nói xem đây là vì sao?”

Trong voice chat vang lên giọng đùa giỡn của Thẩm Tiếu Ngôn, “Giữ khoảng cách với bạn khác giới và thân thiết với một cô gái quen không bao lâu khác, đó đương nhiên là thích cô gái kia rồi!”

“Ầm…” chiếc điện thoại màu trắng bị nện lên nền gạch men bên trên cửa sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.