Người Giang Trì Chu nghiêng về phía cô, lòng bàn tay áp sát vào mặt bàn, phòng đang mở điều hòa nên nhiệt độ lạnh lẽo thấm vào lòng bàn tay, Nhan Hi hơi hé môi, kinh ngạc và nghi hoặc đột nhiên chuyển hóa thành khẩn trương.
Khoảng cách như vậy là muốn……
“Cốc cốc cốc…”
Tiếng đập cửa vang lên không đúng lúc, Giang Trì Chu cau mày, ánh mắt nhìn sang cửa, bất đắc dĩ buông tay ra.
Mở cửa phòng ra đã thấy Tống Nhàn đứng ở ngoài cửa.
Sợ chậm trễ con trai nghỉ ngơi, Tống Nhàn cố ý dò hỏi: “Chu Chu, có quấy rầy đến con hay không?”
“Mẹ muốn hỏi con một chút buổi tối……” Tống Nhàn vừa đi vừa nói chuyện, lúc nhìn thấy Nhan Hi thì giọng đột nhiên im bặt, lộ ra vẻ kinh ngạc, “Hi Hi?”
“Con đến hồi nào?” Tống Nhàn nở nụ cười hiền hòa trên mặt, thể hiện thiện ý với cô.
“Chào buổi tối dì Tống, con cũng vừa mới đến.” Nhan Hi câu nệ đứng thẳng dựa bên cạnh bàn, xấu hổ gãi cổ.
Rõ ràng mọi người đều quen nhau và có quan hệ sâu sắc, nhưng khi cô xuất hiện trong phòng khách sạn nơi Giang Trì Chu ở tạm thì luôn cảm giác không đúng chỗ nào.
Tống Nhàn ngược lại không nghĩ nhiều, ngày thường cũng không bó buộc bọn nhỏ lui tới, biết Nhan Hi đặc biệt chạy tới tìm Giang Trì Chu còn nhiệt tình mời cô ở lại ăn cơm tối.
“Cái này thì không cần ạ, đợi lát nữa con về.” Vốn dĩ cô chỉ muốn đưa bùa bình an lại đây, cũng không định ở lâu, sợ ảnh hưởng đến Giang Trì Chu nghỉ ngơi.
Hiện tại đồ đã giao cho Giang Trì Chu, lời muốn nói cũng đều nhắn nhủ xong, Nhan Hi đi chuyển hai bước về phía cửa, “Vậy, em đi trước.”
Nhưng không rời khỏi, bởi vì Giang Trì Chu đã túm cô trở về.
Thấy tình hình, Tống Nhàn hiểu mình mới là “người thừa” quấy rầy bầu không khí, bà biết rõ tính nết của con trai, thu hồi lời nói mới nãy rồi thối lui đến cửa, “Hai bọn con từ từ nói chuyện, mẹ đi ra ngoài thu xếp bữa tối trước.”
Lúc “Răng rắc…” rời đi, Tống Nhàn tri kỷ nhẹ nhàng khép cửa lại, để lại cho bọn họ không gian riêng.
Bà biết trước đó con trai còn đi tìm Nhan Hi, thấy mặt cũng đỡ, miễn cho trong lòng nhớ nhung.
Tống Nhàn vừa đi, trong phòng chỉ còn lại có hai bọn họ, Nhan Hi nghĩ đến chuyện vừa rồi thì cố tình rời xa bàn học.
Nhận thấy được động tác nhỏ của cô, Giang Trì Chu lắc đầu cười, vẫy tay về phía cô, “Lại đây.”
“Anh còn lời gì muốn nói, cứ như vậy nói đi.” Nhan Hi đứng tại chỗ, mặt ngoài trông như không có việc gì xảy ra nhưng trên thực tế ngón chân trong giày đã cuộn tròn, quặp xuống phía dưới.
Thấy tư thế trốn tránh của cô, Giang Trì Chu bất đắc dĩ lắc đầu, khom lưng nhặt đôi dép bên giường đi về phía cô.
“Thay giày.” Anh đặt dép lê đến bên chân Nhan Hi.
Nhan Hi lại đột nhiên lui một bước ra sau, “Em, em đi ngay rồi đây, không cần thay giày.”
“Sốt ruột làm cái gì? Anh còn có chuyện nói với em.” Giang Trì Chu tới gần từng bước một, hoàn toàn không có ý định thả cô rời đi.
Phía sau lưng đụng vào vách tường, Nhan Hi căng thẳng cả người, “Mẹ em kêu em về nhà ăn cơm……”
“Vậy sao? Bây giờ anh sẽ gọi điện thoại cho dì Triệu, tin tưởng dì sẽ đồng ý cho em để mẹ anh mời em ăn cơm.” Anh ám chỉ vừa rồi Tống Nhàn giữ cô lại cùng dùng bữa tối.
Nói đến đây, Nhan Hi đã không kìm được thời khắc trái tim đang đập loạn xạ, từ cổ họng nặn ra giọng khàn vài phần, “Rốt cuộc anh muốn thế nào hả……”
Cô cảm thấy vừa rồi Giang Trì Chu có lẽ muốn hôn cô, kết quả không thành công, hiện tại sẽ không chịu thả cô đi.
Giang Trì Chu chặn người ở ven tường, lại không biết trong lòng cô đã nổi lên nhiều cong cong quẹo quẹo như vậy, lại lần nữa đặt giày bên chân cô, “Thay giày, để anh nhìn xem chân em.”
“Không……” Thay là cô đi không xong.
Nhưng lúc này, Giang Trì Chu đã quỳ gối bên cạnh cô, cởi dây buộc bướm trên giày thể thao của cô, bàn tay nắm lấy cẳng chân cô, hơi hơi nâng chân lên, cởi giày ra.
Bởi vì là mùa hạ, cô mang vớ, giày được cởi ra, trên gót giày lộ ra vết đỏ đặc biệt rõ ràng.
Quả nhiên, gót chân bị cọ xước trầy da.
Lúc Nhan Hi vừa tới, trong lòng anh vui vẻ nên không chú ý tới dưới chân cô, cũng có thể là bởi vì lúc ấy cơ thể Nhan Hi đã quen với ma sát khi đi lại nên tạm thời quên đi cơn đau đớn.
Nhưng vừa rồi bọn họ ở phòng đợi, Nhan Hi thích ứng với trạng thái tĩnh thoải mái dễ chịu, khi đi lại một lần nữa tư thế không thích hợp lắm, cọ đến miệng vết thương là sẽ đau.
Anh nâng chân Nhan Hi lên, lọt vào dép lê, lúc tiếp tục cởi chiếc kia ra, Nhan Hi vội vàng nhảy ra, “Em, tự em làm là được.”
Mùa hè vốn dễ dàng nóng bức, hôm nay còn đi một ngày đường, nhất định ra mồ hôi, Giang Trì Chu cởi giày cho cô không cảm thấy dơ sao?
Cô cúi người, nhanh chóng cởi giày thể thao ra, mang dép lê vào.
Giang Trì Chu chỉ vào chiếc ghế êm ái bên bàn, “Em đi rửa chân trước, ngoan ngoãn ở phòng đợi, anh đi lấy chút đồ.”
Lời này cứ như dỗ con nít, Nhan Hi bĩu môi, không nói chuyện.
Thời tiết tháng sáu, buổi chiều oi bức, Giang Trì Chu chạy đến tiệm thuốc gần đó mua dung dịch iốt khử trùng và băng keo cá nhân.
Đi tới đi lui cũng chưa đến mười phút, nhưng khi trở về khách sạn, cả người anh đều đã mồ hôi nhễ nhại.
Nhìn thấy cái túi ni lông có ghi tên hiệu thuốc trên tay anh, Nhan Hi lập tức hiểu, anh đã đến hiệu thuốc trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Bàn chân rửa qua nước lạnh vẫn chưa hoàn toàn khô hẳn, Giang Trì Chu lại không ngại, trực tiếp kéo một chiếc ghế đẩu khác ngồi trước mặt Nhan Hi, nâng chân cô lên, rút mấy tờ khăn giấy sạch lau vết nước, sau đó đặt lên đầu gối mình.
Rửa sạch khử trùng, chính Nhan Hi cũng chưa chăm sóc mình cẩn thận đến như vậy, cô nhìn con người quen thuộc kia, đột nhiên cảm thấy Giang Trì Chu đang trưởng thành nhanh chóng, trở nên càng chính chắn, càng cẩn thận hơn trước kia.
“Không cần phiền toái như vậy.” Cô nghĩ vết thương nhỏ này, chờ thêm hai ngày nữa sẽ kết vảy.
Giang Trì Chu không nghe lời cô nói, vẫn cẩn thận xử lý xong mỗi một bước như cũ, cho dù chỉ là giày cọ sát làm bị thương chân, anh cũng không thể bỏ qua, “Bởi vì anh mà bị thương, dù sao anh cũng phải phụ trách chứ?”
“Hở?” Lời này nói như thế nào?
“Cái này.” Giang Trì Chu chỉ vào bùa bình an treo ở trước ngực, là thứ này “Bại lộ” hành tung của cô.
Không ngờ anh đã trực tiếp đeo lên nhanh như vậy, Nhan Hi nhìn thấy tâm ý của mình được người ta nghiêm túc đối đãi thì khóe miệng cong lên nở nụ cười.
Giang Trì Chu xé mở băng keo cá nhân, nhắm ngay vị trí dán ở phía sau cùng rồi lại bàn về đôi giày của cô, “Đôi giày này hình như trước kia thấy em mang qua, sao trầy chân còn mang?”
Nhan Hi ngửa đầu thở dài, “Ngày thường đi dạo thì không sao, hôm nay leo núi mới biến thành như vậy.”
Là số cô không tốt, chọn được một đôi giày không đáng tin cậy như thế, leo núi đã giày vò thành như vậy.
“Đi chùa nào?”
“Chùa Vân Thủ.”
“Đi bao lâu?”
“Lái xe một tiếng, lên núi một tiếnb.”
Hai người một hỏi một đáp, cuộc trò chuyện giản dị đời thường nhưng lại chứa đựng nhiều tình cảm thật lòng thật dạ.
“Nhan Hi, em thật là……” Rất biết xuyên vào tim anh.
Từ nhỏ đến lớn đều là như thế này, không biết thời khắc nào sẽ bị một câu hoặc là một hành vi của cô khiến cho xúc động. Dưới hình tượng cãi nhau ầm ĩ, tình cảm chôn giấu dưới đáy lòng dễ sinh trưởng, trở thành dây leo ngoan cường cứng cỏi, không ngừng vươn dài không thể hạ xuống.
Cuối cùng, anh không nhắc lại phương thức cổ vũ, lúc đưa Nhan Hi đi ra, anh để lại một câu, “Nếu anh thi được vào thành phố Hằng, sẽ đòi quà em.”
Sẽ, đòi quà, em, mấy chữ kiêu ngạo cỡ nào, Nhan Hi “hừ”, muốn dỗi anh, lại bận tâm đến việc sáng ngày mai thi đại học.
“Đến lúc đó nói sau.” Cô không trực tiếp đáp ứng, đến lúc đó có thể chơi xấu, Nhan Hi đắc chí về sự khôn khéo của mình.
Giang Trì Chu cười mà không nói, ngăn chiếc xe trống từ nơi xa rồi mở ra, nhìn theo cô rời đi, “Về đến nhà gửi tin nhắn cho anh.”
“Ừn.” Nhan Hi khom lưng vào trong xe, Giang Trì Chu lấy di động ra chụp được bảng số xe.
*
Về đến nhà, Tiêu Nhiễm chăm chỉ đã chuẩn bị xong bữa tối, ba Nhan trực ca đêm, mẹ Nhan và người trong công ty ăn cơm ở bên ngoài, cho nên hai cô nhóc đáng thương tự mình giải quyết ở nhà.
Hai người cùng nhau thu dọn xong chén đũa, ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, Tiêu Nhiễm đợi một lát thì chuẩn bị đứng dậy rời đi.
“Nè nè, đừng đi, tụi mình tâm sự.” Nhan Hi giữ người lại tán dóc, “Nhiễm Nhiễm, em nói phản ứng của một người trở nên chậm chạp và không thể chống lại sự tấn công bất ngờ của người khác, có phải rất nguy hiểm hay không?”
Hệt như công cụ trò chuyện Tiêu Nhiễm ngây thơ gật đầu, cô ấy không biết vì sao Nhan Hi sẽ hỏi ra vấn đề kỳ quái như vậy, “Chị, chị gặp được chuyện gì sao?”
Không phải là gặp được cái gì nguy hiểm đó chứ? Tiêu Nhiễm hơi lo lắng.
Nhan Hi lắc đầu, nửa thật nửa giả lộ ra chút chuyện.
Nghe nói có liên quan đến Giang Trì Chu, trong lòng Tiêu Nhiễm rõ ràng, hai người này gút mắt quá sâu.
Nhan Hi nói những lời này cho cô ấy là bởi vì thổ lộ tình cảm với cô ấy, cô ấy nên đáp như thế nào đây?
Cảm thấy mình không thể luôn giữ im lặng, Tiêu Nhiễm do dự mãi, vẫn mở miệng: “Chị, chị không phát hiện sao? Ở trước mặt Giang Trì Chu, chị luôn phản ứng chậm nửa nhịp.”
“Ý gì???” Nhan Hi trừng lớn mắt, điều này chẳng phải chứng minh cô bại bởi Giang Trì Chu ư?
Thấy vẻ mặt khoa trương của Nhan Hi là biết cô không lý giải đúng chỗ, Tiêu Nhiễm lắc đầu thở dài, “Bởi vì chị tín nhiệm anh ấy từ tận đáy lòng mới có thể không đề phòng chuẩn bị, không bài xích, không kháng cự với mọi thứ anh ấy làm.”
“Phản ứng thân thể của một người là thành thật nhất.” Khi bạn đối mặt với một người và không có cách nào xác định cảm giác của bản thân với người đó, như vậy thân thể của bạn sẽ nói cho bạn đáp án.
Nguyện ý tiếp xúc, nắm tay, đụng vào, cũng hoặc là hành vi thân mật hơn với anh ấy hay không.
Tất cả những điều này đều bắt nguồn từ tình cảm sâu đậm của bạn dành cho anh ấy.
“Là như thế này sao? Vậy có hơi khó khăn.” Nhan Hi nhíu chặt mày.
Nếu là bởi vì tín nhiệm, cho nên mỗi lần đều không thể kịp thời phản ứng, vậy chẳng phải là rất dễ dàng đã bị Giang Trì Chu chiếm hời sao?
Nhưng đây là thói quen tạo thành lâu này, cô sửa không được!
Xong rồi, cái này xong rồi.
Nhan Hi dựa vào đệm sofa phía sau cô, đôi tay xếp lại, đầu ngửa ra sau, lâm vào một tiếng thở dài tuần hoàn.
Tiêu Nhiễm quan sát hồi lâu, nhạy bén như cô ấy cũng không đoán ra được suy nghĩ của Nhan Hi.
Cô ấy biết Giang Trì Chu thích Nhan Hi, nhưng cô ấy nhìn không thấu Nhan Hi có thích Giang Trì Chu, cái kiểu tình yêu giữa những người yêu nhau hay không.
Đương nhiên, dựa theo tính tình của Tiêu Nhiễm thì cũng sẽ không hỏi nhiều.
*
Buổi tối hôm nay, Nhan Hi ngủ cũng không ngon giấc, cô có rất nhiều giấc mơ kỳ lạ.
Vừa mới bắt đầu, cô đi vào phòng học, nơi cô học đã biến thành trường thi, các thí sinh múa bút thành văn.
Cô biết mình đứng ở trường thi, nhưng những người khác không nhìn thấy cô.
Cô đảo quanh ở mỗi trường thi, không có mục đích.
Sau đó, kỳ thi kết thúc, cô nhìn thấy Giang Trì Chu ra khỏi trường thi đầu tiên, ánh mắt khóa chặt trên người cô, từng bước tới gần, cuối cùng vây cô tại chỗ, cúi người tới gần, “Anh muốn đòi quà, Nhan Nhan.”