Tuyệt Đối Rung Động

Chương 45



Sự bất bình tức giận tích tụ trong lồng ngực, cô vẫn luôn khóc, nước mắt rơi xuống cứ như vỡ hạt châu, lau không sạch sẽ, dường như muốn thay anh giải bày hết ra ngoài sự ấm ức mà anh không thể biểu lộ.

Bọn họ đều là người xấu, anh đừng nghe bọn họ.” Nhan Hi khụt khịt không ngừng, ngón tay nắm chặt lấy quần áo Giang Trì Chu vò thành nếp nhăn.

Được.” Không nghe bọn họ.

“Đi nơi nào cũng có thể, ở tại thành phố C cũng có thể……” Nói một nửa, cô nhịn không được khụt khịt vài tiếng, mang theo tiếng khóc nức nở tiếp tục an ủi, “Anh cũng đừng buồn, em sẽ bên cạnh anh.”

Giang Trì Chu vẫn luôn xin lỗi cô, cho rằng thất hẹn là lỗi của mình, thật ra cô hoàn toàn không thèm để ý cái này.

Trước kia chưa bao giờ nghĩ tới tương lai sẽ đến thành phố kia, là bởi vì anh mới có thể bắt đầu suy nghĩ.

Cô cuối cùng cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Giang Trì Chu lúc trước, quan trọng nhất không phải là đi nơi nào mà là ở bên ai.

Giang Trì Chu nhẹ nhàng vỗ lưng cô, gục đầu, cằm để nơi đầu vai cô, giờ khắc này, anh mới cảm nhận được rõ ràng, cảm giác có người làm bạn thật tốt.

Anh cho rằng anh cầnbình tĩnh, cũng không muốn thấy cha mẹ lo lắng phát sầu vì anh, cho nên giấu mình ở chỗ này, cũng không chịu nói cho Nhan Hi vị trí của anh.

Nhưng cô tự mình tìm tới.

Gục đầu vào lòng anh, quấn lấy anh, thay anh tủi thân, vì anh rơi nước mắt.

Hoá ra cũng không phải tất cả mọi người cho rằng mọi việc anh làm là đương nhiên.

Khi Nhan Hi ngửa đầu, nước mắt trong suốt tràn đầy vành mắt, chứa đầy thì tí tách rơi xuống.

Nhìn cặp mắt đỏ bừng kia, Giang Trì Chu kéo cánh tay của cô xuống, lời dỗ dành cũng trở nên cực kỳ dịu dàng, “Em đừng khóc, anh sẽ không buồn.”

Nhìn xuống nữa, trong lòng anh càng thêm đau.

Nhưng đôi khi, lúc con gái đang khóc nghe thấy lời an ủi dịu dàng như thế sẽ càng thêm phóng đại ấm ức của mình.

Nhan Hi cũng không ngoại lệ, trong phòng nghỉ đột nhiên truyền ra tiếng con gái khóc.

Ba Nhan đến kiểm tra tình hình trực tiếp đẩy cửa vọt vào, thấy hai đứa nhỏ ôm nhau, biểu cảm trên mặt tương đối phong phú.

Nhưng không cho phép ông suy nghĩ nhiều, bởi vì tiếng khóc của con gái đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý.

Làm sao vậy?” Không phải con gái ông tới an ủi bạn sao? Sao tự mình khóc vậy?

Ngẫm lại vừa rồi trên đường đưa cô tới phòng nghỉ, ông còn nhắc nhở con gái buổi tối một mình chạy đến bệnh viện không an toàn.

Lúc ấy con gái đáp lại ông là lo lắng cho bạn, nhất định phải tới xem.

Suy xét đến hoàn cảnh đặc biệt của nhà họ Giang, ba Nhan cũng cho cô vào, nghĩ hai người bạn cùng lứa tuổi càng tiện giao lưu hơn.

Kết quả, ngược lại con gái ông trông cứ như bị bắt nạt.

Con không sao.” Nhan Hi khóc đến ợ hơi, đứt quãng biểu đạt ra ý tứ của mình, “Ba ơi, ba có thể…… Đi ra ngoài…… Đi ra ngoài trước một chút không?”

Cô là con gái, khóc cũng chẳng sao, nhưng Giang Trì Chu nhất định không muốn để người lớn thấy một mặt yếu ớt của mình.

Ba Nhan: “……”

Tóm lại, là ông tự mình đa tình hả?

Thấy tình huống không ổn, Giang Trì Chu đã khôi phục lý trí, sắc mặt bình tĩnh đối diện với ba Nhan, “Chú Nhan, xin lỗi chú, một lát bọn con sẽ ra ngoài.”

Nhất thời giải thích không rõ, ít nhất phải ngừng nước mắt của Nhan Hi trước mới có thể ra ngoài.

Xem con gái như vậy cũng không giống như là bị bắt nạt, trong lòng ba Nhan đoán được hơn phân nửa, nhíu mày một cách rối rắm, “Vậy được.”

Rất nhiều chuyện, người lớn ở đây ngược lại khiến bọn nhỏ không được tự nhiên, ba Nhan nhìn thấu ở phương diện này.

Trước khi đi, ông còn không quên dặn dò con gái, “Vừa rồi mẹ con gọi điện thoại tới, nói con ra ngoài cũng chẳng báo với mẹ, mẹ con thật sự lo lắng.”

Con có…… Có gửi Weixin.” Sau khi cô lên xe mới nhớ tới báo với mẹ mình, có lẽ mẹ không nhìn thấy. tin nhắn cô gửi trên Weixin

Ba Nhan rời đi để lại một không gian riêng cho hai người họ.

Lo lắng cho con trai Tống Nhàn cũng tìm lại đây, thấy ba Nhan bước ra từ phòng nghỉ, bà sốt ruột dò hỏi tình huống, “Thế nào?”

Ba Nhan lắc đầu, “Hẳn là không sao, là Hi Hi nhà bọn tui khóc, tui thấy Trì Chu còn đang dỗ người.”

Hả?” Nghe được lời này, Tống Nhàn hơi sững sờ, hiện tại khó khăn nhất không phài là con trai bà sao? Sao cô bé khóc.

Không phải là……” Bà suy đoán, không phải tâm trạng con trai mình không tốt hung dữ làm người ta khóc đó chứ?

Lời này cũng không thể tùy tiện đoán mò, Tống Nhàn xấu hổ thở dài, “Chuyện hôm nay thật sự làm phiền các anh”

Ba Nhan vẫy tay, “Không sao, nhưng chuyện giữa nhà chị và nhà họ Ôn kia phải phí chút tâm tư.”

Ngón tay đan vào nhau, Tống Nhàn gật đầu.

Vợ chồng bà đã lên kế hoạch một lần nữa, tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết.

Hiện tại chỉ hy vọng con trai đừng quá áp lực.

Ước chừng qua vài phút, Giang Trì Chu chủ động dẫn người ra khỏi phòng nghỉ, xoay người vào phòng vệ sinh bên cạnh.

Tìm nước rửa tay rõ ràng, lại vốc lấy nước ấm rửa mặt sạch sẽ.

Xung quanh vành mắt có một vòng đỏ, nước mắt đã trôi đi, trong ánh mắt lại lấp đầy tơ máu.

Lúc chớp mắt còn có thể cảm thấy đau.

“Đừng khóc nữa.” Giang Trì Chu cúi đầu thổi nhẹ hai cái nơi khóe mắt cô, tác dụng hơi lạnh của gió không lớn nhưng cũng khiến cho tủi thân trong lòng giảm bớt một chút.

Xử lý xong nơi này, Giang Trì Chu mới dẫn Nhan Hi qua đó.

Bà cụ Ôn còn chưa tỉnh lại, Giang Trì Chu cũng không bước vào phòng bệnh, sợ Ôn Như Ý đột nhiên nổi điên  ”cắn người bậy” nên anh nói chuyện riêng với ba mẹ.

Bên kia, ba Nhan nhìn con gái quan sát, “Giang Trì Chu bắt nạt con hả?”

“Ba, ba đừng xem thường người ta, ổng nào dám bắt nạt con?” Cô gái nhỏ bĩu môi, đôi mắt đỏ hoe cũng lộ ra một chút kiêu ngạo.

“Được, nhìn con, nhìn đôi mắt này của con, đợi chút nữa trở về mẹ con mà nhìn thấy nhất định lo lắng gần chết.”

“Con dùng chiến thuật tránh né, trở về sẽ làm bộ ngủ, ba đừng nói với mẹ con nha.”

Con muốn ba lừa mẹ con à?” Ba Nhan liên tục lắc đầu, kiên quyết không thể nói dối vợ, “Cái này không được, này không được.”

Nhan Hi lập tức níu lấy tay ba, giọng điệu thêm mấy phần nũng nịu: “Ba không nói không phải được rồi sao, ba cũng không muốn thấy vợ mình đau lòng đúng không.”

Tuy rằng đã khóc nhưng thực sự gặp khó khăn không phải cô, cảm xúc tới mau đi cũng mau.

Giang Trì Chu nhanh chóng vòng vèo, giải thích chuyện trải qua vừa rồi với ba Nhan, lại chính miệng đồng ý đưa Nhan Hi về, “Con đưa em ấy về nhà.”

Ba Nhan chần chờ, “Chuyện nhà con……”

Giang Trì Chu vô cùng quyết đoán sắp xếp xong mọi thứ, “Chú Nhan, chú không cần lo lắng, con sẽ xử lý tốt, hôm nay chậm trễ thời gian của chú, con cảm ơn.”

Đã có người đưa con gái về nhà, ba Nhan cũng có thể an tâm tiếp tục trực ban.

Trong hành lang yên tĩnh, Giang Trì Chu thả chậm bước chân, sóng vai cùng cô, cơ thể ngẫu nhiên sẽ có cọ xát.

Nhan Hi bắt lấy trọng điểm từ giữa những hàng chữ, “Ý của anh đưa em về nhà là lát nữa anh còn phải quay lại sao?”

“Ừ.” Chuyện của ông bà cụ Ôn còn chưa xử lý xong, anh không thể rời đi.

“Em ở lại với anh.” Nhan Hi dừng bước, không hề tiếp tục.

Phát hiện ra ý đồ của cô, Giang Trì Chu trực tiếp vươn tay kéo người về phía trước, “Nhan Hi, anh còn chẳng yếu ớt như vậy.”

Nhan Hi líu lưỡi, “Vậy hả…… vậy trước đó……”

Người rất chật vật là ai?

Ánh mắt không quá thân thiện lướt qua, Nhan Hi ngừng nói, không rắc muối vào miệng vết thương người ta nữa.

Bệnh viện cách khu dân cư quãng đường mấy cây số, suy đoán mọi chuyện trong lòng, chớp mắt cũng đã đến đích rồi.

Giang Trì Chu thật sự định rời đi, còn chưa tới cửa nhà đã bắt đầu dặn dò, “Ngày mai còn phải đi học, em nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Em sắp được nghỉ rồi.” Chờ được nghỉ, thời gian của cô sẽ tự do.

“Vậy cũng phải nghỉ ngơi cho tốt.” Anh thuận miệng đáp lại.

Hai người đã tiến vào cao ốc, Giang Trì Chu giơ tay ấn thang máy, con số tầng lầu sáng lên bắt đầu nhảy lên.

Nhìn chằm chằm con số tầng lầu màu đỏ không ngừng biến đổi, Nhan Hi xoắn chặt ngón tay, sắp buột miệng thốt ra lời thì bị âm nhắc nhở của thang máy cắt ngang.

Một trước một sau bước vào thang máy, Nhan Hi đứng phía chéo Giang Trì Chu, từ nơi này nhìn sang vừa vặn thấy rõ cảm xúc chất chứa nơi khoé mắt Giang Trì Chu.

Vắng lặng, nặng nề

Cô khổ sở là bởi vì đau lòng, thay anh ấm ức, lại không có cách nào chân chính đồng cảm như bản thân mình cũng bị.

Rất muốn dỗ dành anh, cho dù là vụng về, cô cũng hy vọng mình có thể làm được chút chuyện khiến anh vui vẻ.

Ban đêm không có ai, thang máy đi thẳng lên lầu, vừa quay qua là có thể nhìn thấy cửa nhà.

Nhan Hi nghiêng mặt, nhìn về phía hàng hiên bên cạnh, xoay người đứng vào, tránh đi sự giám sát của camera giữa các hành lang.

Giữa mày lóe lên một tí nghi hoặc, Giang Trì Chu cũng đi theo vào, “Làm sao?”

Nội tâm xúc động chỉ có chính cô rõ ràng, hàm răng cọ nhẹ vào giữa môi, Nhan Hi cố ý tránh đi tầm mắt, cụp mắt nhìn chằm chằm vào đôi tay không ngừng xoắn trước mặt mình, “Lúc thi đại học, không phải em từng đồng ý sẽ khen thưởng anh sao? Anh nghĩ xem muốn cái gì?”

Trên mặt Giang Trì Chu lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, tựa như đoán được gì đó, trong lòng dâng lên một cảm xúc không nói rõ.

Anh cao hơn Nhan Hi rất nhiều, đứng ở nguồn sáng nên chắn gần hết tầm nhìn.

Lúc anh cúi người dựa lại đây, Nhan Hi nhắm chặt mắt lại, ngón tay siết chặt, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Giang Trì Chu dừng mọi động tác lại, cách cô không tới một centimet, nhìn rõ từng biểu cảm rất nhỏ trên gương mặt cô.

Hàng mi đen dày không ngừng cử động, hai mắt vẫn nhắm chặt như cũ, đôi môi sắp mím thành một đường, hai bên khóe miệng xuất hiện hai má lúm đồng tiền nông.

Khẩn trương như vậy……

Rõ ràng cả người không được tự nhiên, còn muốn thành toàn cho lòng riêng của anh?

Không khí gần như đọng lại, mỗi một giây đồng hồ đều là một lần dày vò diễn xuất, bởi vì cô thật sự quá khẩn trương, chỉ trong vòng chưa đầy một phút mà dường như đã trôi qua một ngày dài.

Cô gần như sắp nhịn không được mở mắt xem, chóp mũi nhẹ nhàng áp xuống một xúc cảm mềm mại, cô lập tức mở hai mắt, nhìn vào ánh mắt khiến người ta trầm mê của Giang Trì Chu.

Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi cô, thì thầm vào tai, gương mặt tràn ngập vẻ dịu dàng, “Khen thưởng, chờ lúc em sẵn lòng đưa thì anh sẽ lấy.”

Anh biết, khi đó Nhan Hi trả lời cho có lệ hoàn toàn là muốn chơi xấu.

Hiện giờ chủ động đưa tới cửa là đang thương hại anh sao?

Thật đúng là cô gái tốt bụng.

*

Cuối cùng thì tháng 8 cũng đến, các học sinh lớp 12 liên tục đi học một tháng sôi nổi thu dọn đồ về nhà.

Đã nhiều ngày, nhà họ Giang bận lên bận xuống, xử lý xong chuyện hậu sự của ông cụ Ôn.

Mỗi ngày Giang Trì Chu đều đến bệnh viện trông nom bà cụ Ôn, cho đến khi tình trạng sức khỏe của bà ổn định, kiên trì xuất viện.

Bi thương qua đi, cuộc sống của người còn sống vẫn phải tiếp diễn.

Trời vừa đổ cơn mưa ở thành phố C, thời tiết đã chuyển sang trời trong xanh, ánh mặt trời chiếu vào người ấm áp nhưng không oi bức.

Giang Trì Chu và bà cụ Ôn đi xong một đoạn đường cuối cùng, đứng ở cửa nhà nhưng lại không muốn rảo bước tiến vào.

Bà cụ Ôn không phải ông cụ Ôn, cho dù đã tuổi già sức yếu nhưng đầu óc cũng xem như minh mẫn.

Hiện giờ, bà cũng chủ động đánh vỡ bầu không khí vi diệu, “Con có gì muốn nói thì cứ nói đi.”

Mấy ngày nay tới giờ, Giang Trì Chu vẫn luôn im lặng nhưng bà nhìn ra được trong lòng đứa nhỏ này đang kìm nén chuyện gì đó, chẳng qua đang chờ đợi thời cơ thích hợp để bày tỏ.

Giang Trì Chu gật đầu, “Sức khoẻ của bà đã khôi phục, ba mẹ con cũng mời y tá chuyên nghiệp chăm sóc cho sức khỏe bà, bắt đầu từ ngày mai, con sẽ không qua đây nữa.”

Bà cụ Ôn đỡ cạnh cửa, thấp giọng thở dài, “Nghe nói ban đầu con nộp đơn vào một trường đại học ở thành phố khác……

Sau khi bà tỉnh lại mới biết chuyện anh sửa nguyện vọng, xảy ra vào buổi tối hôm đó, không cần hỏi cũng đoán được có liên quan đến con gái bà.

Mà chàng trai trước mắt này, giữa mày bình thản, không có oán hận, cũng chưa bao giờ nhắc đến bất mãn với bà.

Giang Trì Chu hơi ngước mắt, nhìn về một góc trời nơi xa, chợt thu hồi ánh mắt hạ xuống khuôn mặt nhăn nheo không vừa lòng của bà, đáp một cách chậm rãi: “Ởtại thành phố C là quyết định của con, bà không cần để trong lòng.”

Đêm hôm đó, quả thật là do cụ Ôn qua đời gợi lên ác mộng ngày xưa của anh.

Mười năm trước vì anh bướng bỉnh mà rơi vào hiểm cảnh, khiến ân nhân thiệt mạng.

Mười năm sau do anh nhất thời tức giận tắt điện thoại đi nên không thể đi xong đoạn đường cuối cùng bên ông cụ.

Lúc trước nói là muốn thay Ôn Hòa Tường trả hiếu, kết quả lần gặp mặt người lớn cuối cùng cũng chẳng gặp, hai bên đều sẽ tiếc nuối lắm đúng chứ?

Hơn nữa những lời này kia của Ôn Như Ý khiến tấm khiên anh tự cho là kiên cường bị đánh nát.

Nhưng cuối cùng chính anh là người quyết định sửa đổi lại nguyện vọng của mình.

Rời khỏi thành phố C cũng không thể giải quyết được vấn đề, anh chỉ đang cố ý trốn tránh, mà khúc mắc vĩnh viễn không thể được cởi bỏ.

Sau đó Nhan Hi khóc lóc nói với anh, đó không phải là lỗi của anh.

Anh nghĩ, đúng vậy.

Mười năm, ân tình đã hoàn hết.

Dù cho nhiều vật chất cũng chẳng quý giá bằng tính mạng nhưng anh là người có tư tưởng độc lập, không thể sống thay thế Ôn Hòa Tường.

Buổi tối hôm đó chỉ là ngoài ý muốn, nếu không có Ôn Như Ý trước đó năm lần bảy lượt gọi điện thoại quấy nhiễu sự lựa chọn của anh, anh sẽ không từ chối nghe máy, sẽ không bởi vì tắt máy mà chậm trễ thời khắc cuối cùng.

Sai lầm mà anh nên nhận, anh nhận.

Ân tình anh nên báo, anh báo.

Nhưng nếu có người muốn mượn chuyện này khống chế cuộc đời của anh, anh cũng không ngại xé rách lớp cuối cùng của chiếc mặt nạ.

Người có lòng tham sẽ chịu trừng phạt.

“Bà nội Ôn, con hứa sẽ chu cấp cho bà về đời sống vật chất, nhưng sau này, cũng sẽ không cần con diễn kịch nữa.”

Mất đi Ôn Hòa Tường, bất luận như thế nào anh cũng chẳng thể đền bù phần tình thân đó.

Cho bà vật chất phong phú, để bà bảo dưỡng tuổi già, làm được một bước này, anh tự hỏi không thẹn với lòng.

*

Sau kỳ nghỉ hè, Nhan Hi lâu lâu lại tìm tới cửa, trong chốc lát lôi kéo anh ra ngoài, trong chốc lát lôi kéo anh lập đội chơi game, hoàn toàn không có tính tự giác mình là học sinh lớp 12.

Gần đây mùa giải mới, Nhan Hi tràn ngập nhiệt tình, có rảnh lại tóm lấy Giang Trì Chu mở máy tính, “Chu Chu, mau, lên trò chơi! Hôm nay em nhất định có thể lên cấp!”

Giang Trì Chu: “……”

Mùa giải mới, quả thật rất gay cấn, nhưng đều không phải một mình Nhan Hi.

Thứ hạng của mùa giải bị xóa, các ông lớn khác trong game giành giật từng giây để lên hạng, thường xuyên đứng trong đội thao tác sắc bén.

Em nhất định có thể!” Nhan Hi không tin, cắn răng kiên trì.

Giang Trì Chu mới vừa nãy bởi vì ngắt ngang mà bị địch quân đuổi giết buông con chuột ra, đôi tay dời khỏi bàn phím, nhìn cô một cái, “Ai cho em tự tin? Bằng thao tác giẫm bàn phím kia của em ư?”

“Rầm…” Họ đang kết nối với micrô trên điện thoại di động và có tiếng ồn do tác động bên ngoài tạo ra.

Ngay sau đó đầu bên kia của tai nghe trở nên im lặng, lại nhìn điện thoại, đối phương đã cúp máy.

Giang Trì Chu xoay người nhìn về phía cửa, dùng hai tay ấn vào phần dựa của ghế máy tính, chậm rãi đứng dậy đi về cửa.

Quả nhiên thấy cô gái kia nổi giận đùng đùng theo dây mạng chạy tới tìm anh tính sổ, “Vừa nãy là anh đang trào phúng em đó hả? Là em muốn thành xác chết nằm xuống sao? Là bên kia cứ luôn tập kích em!”

Giang Trì Chu như có như không nhìn cô cười khẽ, “Vạn vật có quy luật, gà là nguồn gốc của tội lỗi.”

“Có bản lĩnh anh xử lý em lúc mở màn, tự mình đấu một mình đi!” Nhan Hi tức giận đến mức chống nạnh hai tay, thiếu chút nữa không nhịn xuống đá anh một cước.

Nhìn chằm chằm gương mặt tức giận của cô, Giang Trì Chu thăm dò lặp đi lặp lại ranh giới của sự nguy hiểm, “Nếu có thể giết đồng đội, còn đến lượt bên kia ra tay ư?”

A a a a!” Nhan Hi dùng hai tay ấn vào phần còn lại của ghế máy tính, vung nắm đấm lên về phía đó, “Giang Trì Chu! Hôm nay em nhất định đánh anh đến phát khóc!”

Cuối cùng rốt cuộc là náo loạn ra tiếng khóc, nhưng không phải là Giang Trì Chu, mà là Nhan Hi……

Em rớt hạng! Em vất vả đánh hai ngày, rớt hạng!” Sáng sớm reset trở lại trước kia, cảm giác tâm huyết của mình làm được gặp phải ngược đãi, cô đau lòng, gà thật sự là nguồn gốc của tội lỗi.

“Được, anh dẫn em leo lên trên.”

“Em không tin, anh cái kẻ lừa đảo này, anh chẳng kéo được em.”

“Đó là vấn đề của đồng đội.”

Bọn họ tạm thời thành lập một đội, tất nhiên đồng đội của anh thao tác giỏi hơn Nhan Hi, nhưng anh không thể nói thật.

Giang Trì Chu kéo danh sách, vừa vặn nhìn thấy một trùm game có ID tên là “Mười ba”đang online.

Anh có ấn tượng khắc sâu với người này, cũng đơn giản là bởi vì thao tác sắc bén của người nọ, hai người ngẫu nhiên thi đấu tổ đội, nhưng gần như không có giao tiếp nào khác ngoài kỹ thuật trò chơi.

Giang Trì Chu gửi đi tin nhắn riêng mời tổ đội.

Ngay sau đó, đối phương trả lời chữ “1”, đồng ý vào đội.

Bây giờ em trở về.” Không vui trong lòng được quét sạch sành sanh, Nhan Hi giờ đây lại tràn ngập ý chí chiến đấu.

Không cần.” Giang Trì Chu giữ lấy tay cô, mở notebook bên cạnh ra, để cô ngồi bên cạnh, “Em dùng cái này chơi.”

Có chút khó khăn khi chỉ dựa vào một mình Giang Trì Chu dẫn dắt, hiện tại hai trùm đồng thời lên sân khấu, gần như không cần cô làm gì, hai người phối hợp ăn ý lại nhạy bén đã hạ gục bên kia ngay lập tức, lại đánh bại từng người.

Điểm không ngừng tăng lên, Nhan Hi vui vẻ cười tươi như hoa.

Nhưng lúc đang trải nghiệm niềm vui như bay lên, Mười Ba đã gửi tin nhắn trong đội: 【 Xin lỗi, tôi phải phụ đạo cho cô gái nhỏ nhà tôi, lần sau đánh nữa. 】

Người nọ đánh chữ, rời đội, offline liền mạch lưu loát, không mang theo một chút do dự.

Nhìn thấy avatar xám, Nhan Hi mới phản ứng lại: “Người đồng đội cao thủ của anh cũng đã đến tuổi ở nhà trông con rồi hả?”

Giang Trì Chu: “…… Không biết.”

Ngoại trừ giao lưu về trò chơi, anh và đối phương thật sự không thân, nhưng anh từng nghe giọng, cảm giác không giống nhân vật cấp bậc ông chú.

Ai ngờ trọng điểm của Nhan Hi lệch khỏi quỹ đạo, che mặt ngượng ngùng, “Huhuhu, em cảm thấy anh trùm đang ghét bỏ sự gà của em.”

“Không chê em, anh mang em đi đánh phó bản.” Lòng bàn tay ấm áp tự nhiên rơi vào trên đầu cô, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên vào căn phòng đầy dìu dịu.

Trong khoảng thời gian cãi nhau ầm ĩ này, anh gần như không có thời gian để suy nghĩ những chuyện nặng nề đó.

Trong nháy mắt, đã đến tháng chín.

Chính thức trở thành học sinh lớp 12 Nhan Hi bắt đầu có một cuộc sống bận rộn, giống như Giang Trì Chu trước đây, thức khuya dậy sớm lên tiết tự học sớm tối.

Đại học C cũng có chỗ lợi, lái xe một tiếng là có thể đến trường, đi tàu điện ngầm cũng tiện.

Vào lúc khai giảng, Giang Trì Chu đã từ chối việc đưa tiễn của ba mẹ, nói muốn độc lập.

Tống Nhàn không muốn lắm, cuối cùng ba Giang giữ chặt tay vợ, “Con cái luôn phải lớn lên, chúng ta phải học được cách buông bỏ.”

Nhan Hi rất muốn đi theo anh đi dạo khuôn viên đại học một lần, nhưng trường học không được nghỉ, làm học sinh khối 12, cô còn phải lấy việc học làm trọng.

Khuôn viên trường đại học rất náo nhiệt, nơi nơi treo băng rôn chào đón tân sinh viên, ghi danh, chia khoa, tìm kiếm ký túc xá, đi qua đi lại, từ buổi sáng đến một hai giờ giữa trưa mới làm xong.

Con trai mang tương đối ít đồ, sau khi cùng nhau dọn dẹp, họ nhanh chóng thu dọn hành lý.

Có bốn người trong ký túc xá, có người dựa ở ban công nấu cháo điện thoại với bạn gái, có người cha mẹ thu dọn xong đồ đạc thì đi theo, còn có một cậu bạn đầu đinh ở đối diện giường Giang Trì Chu.

“Người anh em, ăn cơm không?”

“Có thể.”

Trước khi đi, bọn họ cũng hỏi anh chàng nấu cháo điện thoại kia, bên kia cúp máy rồi đi theo.

Sở thích của con trai ấy mà, rộng khắp đại chúng cũng chỉ mấy thứ như vậy, nhanh chóng đã bắt đầu nói chuyện.

Một bữa cơm nhanh chóng khiến họ trở nên quen thuộc với nhau.

Trừ Giang Trì Chu ra, trong đó một người là người thành phố C, một người là từ tỉnh bên cạnh, cũng không xa.

Bọn họ nhanh chóng thích ứng với cuộc sống vườn trường, đi trên đường thành nhóm, thậm chí không nhìn ra là sinh viên năm nhất.

Cuộc sống trong khuôn viên trường mới mang đến cho mọi người những trải nghiệm khác nhau, ba người cùng nhau đi trên con đường rợp bóng cây, hai cô gái bên cạnh nắm tay nhau lao ra, “Hey, có tiện cho mình xin phương thức liên lạc không ạ?”

Tư tưởng còn dừng lại ở giai đoạn “Không thể yêu sớm” chàng trai đầu đinh sững người, ngó trái ngó phải, phát hiện bị ngăn lại là Giang Trì Chu, lúc này mới vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra.

Đã có kinh nghiệm yêu đương Tưởng Duy Hứa đặt một tay lên vai của đầu đinh, “Giá thị trường của bạn cùng phòng mình không tệ.”

Ngày đầu tiên ghi danh đã bị con gái ngăn lại xin phương thức liên lạc, kích thích, thật là kích thích.

Nhìn gương mặt kia của Giang Trì Chu là biết đào hoa không ngừng.

Bọn họ chờ xem kịch vui, trở về còn có thể nói chuyện say sưa trêu chọc một phen, ai ngờ, Giang Trì Chu không màng mặt mũi con gái chút nào, từ chối ngay tại chỗ: “Vậy không được.”

Anh nhếch khóe môi, gương mặt chứa mấy phần kiêu ngạo, “Máu ghen của bạn gái tôi rất lớn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.