Tuyệt Đối Xâm Chiếm

Chương 8



Mối tình đầu của Phương Lâm Phàm là hồi lớp 11, thầm mến một nam sinh cùng lớp.

Tuy rằng khi đó cậu là học sinh ưu tú vẻ mặt lạnh lùng, nhưng thiếu niên trong độ tuổi dậy thì vẫn luôn ngượng ngùng, tuy vậy cậu vẫn hiểu được thích đồng tính không phải chuyện tốt, cho nên mỗi lần đều đi học sớm, thừa dịp không có ai trộm ngồi ở chỗ của nam sinh kia, hưởng thụ một lát cảm giác thầm mến ngọt ngào.

Thiếu niên đang dậy thì trong đầu luôn tràn ngập ảo tưởng cùng cảm xúc mãnh liệt, ngồi ở chỗ của người mình thầm mến, trong óc hiện lên rất nhiều ảo tưởng không thực tế, thân thể thiếu niên xuất hiện phản ứng thành thật nhất, làm thế nào cũng không khống chế được, úp người lên bàn cầm tính khí, thích thú kêu tên người đó tự an ủi.

Lần đầu tiên tự an ủi trong lòng chỉ có cảm giác tội lỗi, lần thứ hai nhẫn nại không được, tự an ủi xong cảm giác tội lỗi có hơi giảm một chút, lần thứ ba tự an ủi xong, thân thể được nếm vị ngon ngọt, vì thế có lần thứ tư, lần thứ năm… Cho đến lúc quá mức đắm chìm vào khoái cảm của ý nghĩ dâm loạn, mà quên cảnh giác, cậu đã che dấu không nổi bị người khác phát hiện.

Cậu là một người đồng tính luyến ái, có bệnh, khó trách sẽ làm cái loại chuyện này trong trường học.

Nghe nói người đồng tính luyến ái đều bị AIDS, không nên tới gần cậu ta.

Thầy, trong lớp chúng ta có một tên đại biến thái, làm sao bây giờ? Rất lo lắng cậu ta sẽ làm cái chuyện này ở chỗ ngồi của bọn em.

Em Phương Lâm Phàm, xét thấy em là một học sinh ưu tú của trường học chúng ta, thầy đã nói chuyện với ba mẹ em, đề nghị chuyển trường cho em.

Các cậu biết không, cậu ta dám tự an ủi ở chỗ của tớ, ghê tởm chết tớ, cái bàn của tớ phải quăng vào đống rác!

Tên tiểu tử chết tiệt mày sao lại làm ra loại chuyện bại hoại nề nếp gia đình như vậy? Mặt mũi của tao cùng ba mày đều bị mày làm cho mất hết!

Cái tát kia của mẹ đến nay còn nhớ rõ, đau đến mức trái tim cậu như ngừng đập, ôm chân ngồi co ro ở cuối giường, ngẩn người cả ngày.

Cho dù lên đại học, cậu cũng không dám chơi với con trai, tốt nghiệp đại học xong nối nghiệp gia đình, cậu lại càng không có lòng dạ nào hẹn hò với nam nhân, tình nguyện bỏ tiền mua một buổi tối làm tình không có tình yêu, ở dưới thân nam nhân xa lạ mở đùi, để cho biểu tượng nam tính tiến vào nơi thẹn thùng của mình, không hề cố kỵ kịch liệt giao hợp, phóng túng kêu rên phun trào, bày ra một mặt dâm đãng không bao giờ xuất hiện trước mặt người khác.

Hồ Thiên Quảng là một người ngoài ý muốn, như là nhìn thấu cậu, dùng sức mạnh dã man va chạm hạ thể cậu, đồng thời va chạm luôn trái tim của cậu, đưa cậu đến cao trào gần như không thể hô hấp, khiến cho thân thể cậu trống rỗng không thể suy nghĩ cảnh giác, rồi lại ôn nhu hôn môi cậu, âu yếm cậu, ôm cậu ngủ, không chê cậu dơ bẩn ghê tởm, nhồi vào thân thể cơ khát của cậu một loại cơ khát khác —— cơ khát tình yêu.

Hồ Thiên Quảng nghe thấy tiếng chuông báo thức từ chiếc đồng hồ trên tay mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn buồn ngủ vò vò mái tóc, xỏ dép lê lơ mơ đi vào bếp làm bữa sáng, không hề hung dữ như bình thường, săn sóc một cách bất ngờ.

Lúc này Phương Lâm Phàm mới cảm thấy có một loại cảm giác dấy lên trong lòng, loại cảm giác này không liên quan đến tình dục, cũng không phải loại cảm giác phức tạp kia, mà là cảm giác thỏa mãn vô cùng vô cùng đơn thuần.

“Tôi bón cậu.”

Một thìa cháo đưa đến trước miệng, Phương Lâm Phàm hơi ngây người một chút, thong thả nuốt cháo.

Cháo gạo rất thơm, từ lúc ở một mình, cuộc sống của cậu buồn tẻ vô vị, đã lâu rồi không có ai quan tâm cậu như vậy.

“Hôm nay phải kí hợp đồng.”

Hồ Thiên Quảng khó chịu lại bón một thìa cháo, “Biết ngay cậu sẽ không ngoan ngoãn nghỉ một ngày, kí hợp đồng xong về nhà ngay, nếu cậu lại phát sốt tôi sẽ đánh mông cậu!”

“Ân.”

Hồ Thiên Quảng nhìn bộ dạng thành thật ăn cháo của cậu, căn bản không hy vọng sắc mặt có chút tái nhợt của cậu tiếp tục mệt nhọc, ánh mắt mang theo đau lòng ngay cả mình cũng chưa phát giác.

Chờ Phương Lâm Phàm ăn xong cháo, Hồ Thiên Quảng cúi xuống liếm sạch miệng cậu, lau đi mồ hôi, nhìn thẳng vào ánh mắt dưới kính, vẫn là đôi mắt bình tĩnh vô ba (không gợn sóng) như cũ, nhưng lúc này ở trong mắt Hồ Thiên Quảng không hề phiền muộn, ánh mắt lẳng lặng có thể nhìn thấy bóng dáng của chính mình.

Ngón tay cái xoa xoa hai gò má Phương Lâm Phàm, Hồ Thiên Quảng nói: “Vì cậu cả buổi tối tôi ngủ không ngon, cho tới bây giờ tôi chưa quan tâm ai như vậy, chờ cậu khỏi bệnh nhất định phải hết sức báo đáp tôi.”

Dứt lời, hôn lên môi Phương Lâm Phàm, xoay người thu dọn bếp.

Phương Lâm Phàm đè lên ngực, nơi này có một trái tim đang đập rất nhanh.

Loại quan hệ tình dục bịt kín một tầng tình cảm không minh bạch lặng lẽ biến đổi, làm kẻ khác say mê trong đó.

Xe có rèm che dừng ở trước một khách sạn xa hoa, lúc Phương Lâm Phàm xuống xe, Hồ Thiên Quảng dặn dò cậu một câu: “Kí hợp đồng xong phải mời khách ăn cơm thì đừng uống nhiều rượu quá, tôi ở bãi đỗ xe chờ cậu, chúng ta về nhà sớm một chút.”

“Ân.” Phương Lâm Phàm liếc hắn một cái, nhẹ nhàng xuống xe, bước vào khách sạn.

Hồ Thiên Quảng lái xe vào bãi đỗ dựa ở đầu xe hút thuốc, chờ Phương Lâm Phàm kí hợp đồng xong.

Cái gì là kí hợp đồng, chính là thương lượng lợi ích, nói chuyện xong chính là bữa tiệc của các giám đốc, trợ lý, cho dù thương lượng không thành công, chỉ cần ai chuốc ai say trước, thừa dịp lúc đối phương say sẽ thương lượng thành công, từ trước đến nay Hồ Thiên Quảng không thích bữa tiệc giả dối như vậy, tình nguyện đứng ở bãi đỗ xe, làm cho đám dương quản lý mang theo mấy “thùng rượu” liều mạng uống.

Lúc này có chút kì quái, đối phương nói họ chỉ muốn nói chuyện với Phương Lâm Phàm, quản lí nghiệp vụ đành phải đem việc này nói cho Phương Lâm Phàm, lo lắng đối phương là một đối tác lớn, Phương Lâm Phàm không muốn mất đi cơ hội hợp tác, vì thế đáp ứng, bằng không Hồ Thiên Quảng đã sớm nhét cậu vào chăn cả ngày, không cho cậu ra khỏi cửa nửa bước.

Hít một hơi thuốc thật sâu, Hồ Thiên Quảng phun ra một ngụm khói thật dài, đột nhiên cảm thấy chờ đợi một người hóa ra thật tịch mịch, từng tự do muốn làm gì thì làm, lại cam tâm tình nguyện đứng ở nơi giao hẹn chờ thời gian trôi.

Một giây, một phút, một giờ… Đều không có ý niệm rời đi trong đầu.

Đối với nam tinh anh này, sao hắn càng ngày càng có tính nhẫn nại?

Hồ Thiên Quảng ngẩng đầu nhìn khói thuốc, hỏi chính mình.

Loáng thoáng có một đáp án vụt qua, nhưng dường như cách một tầng sương mù, nghĩ thế nào cũng không ra đáp án.

Từ lúc là thiếu niên đến khi trưởng thành, thời điểm gian nan nhất của Phương Lâm Phàm chính là hồi lớp 11 chuyển trường đến trường mới, sống một kiếp sống trung học không dám ngẩng đầu liếc mắt nhìn bất cứ một nam sinh nào, cùng với sau khi ba bệnh mất, công ty quản lý không tốt nên nợ nần chồng chất dường như bức điên cậu, khi đó chỉ cần có hợp đồng, mặc kệ lợi nhuận ít thế nào cậu đều đồng ý kí, chỉ cần công ty không phá sản, sẽ có một ngày hồi sinh.

Những ngày vô cùng gian nan cậu đều có thể chống đỡ, chính là áp lực nặng nề trên vai suýt nữa đè bẹp cậu, chỉ có khi tự an ủi mới có thể thả lỏng, thần kinh sau khi cao trào hơi thả lỏng, trạng thái thoáng mờ mịt có thể làm cậu không còn nhớ chuyện gì nữa.

Thật vất vả chống đỡ được cuộc sống trôi chảy, trước mắt Phương Lâm Phàm lại xuất hiện khuôn mặt đã sớm mờ nhạt trong trí nhớ, nam sinh cậu thầm mến năm lớp 11.

Cậu cố gắng nhớ lại bộ dáng của nam sinh này, chính là trong đầu xuất hiện lại xuất hiện thân ảnh của Hồ Thiên Quảng, khuôn mặt anh tuấn tục tằng, thân hình cao lớn kiện mỹ, khí thế bá đạo bắt buộc, còn sức mạnh dã man trên giường, áp bách khuynh đảo cậu, trong áp bách lại có ôn nhu.

Tất cả của Hồ Thiên Quảng đều khắc sâu trong óc, chỉ cần tưởng tưởng, đầu ngón tay sẽ sung sướng run lên.

“Bạn Phương, trước kia trong trường cậu vốn có tiếng mĩ thiếu niên, không nghĩ tới qua mười năm cậu vẫn đẹp như vậy.”

Khuôn mặt tuấn tú xuất chúng, kính mắt viền vàng càng làm tăng thêm khí chất nho nhã nhã nhặn, nhưng hấp dẫn nhất vẫn là biểu tình lạnh như băng kia, Phương Lâm Phàm mặc vào âu phục càng làm cảm giác cấm dục phát ra đặc hơn, riêng đôi môi mỏng đang mím chặt lại đỏ tươi dị thường, có loại ảo giác bị người cắn qua.

“Cậu cũng không thay đổi.” Phương Lâm Phàm đẩy kính, đầu ngón tay thon dài như có như không lướt qua sống mũi, một động tác nho nhỏ không cần cố ý cũng mang theo tao nhã hấp dẫn ánh mắt người khác.

Ánh mắt chân chính dừng ở trên người bạn học trung học đang nhìn chằm chằm mình, mặc kệ là ngữ khí hay là biểu tình của Phương Lâm Phàm đều hiện ra khách khí xa lạ, “Cậu đã gọi tôi một tiếng bạn học, như vậy tôi sẽ nói ra điều kiện hậu đãi.”

Ánh mắt của tên bạn học vẫn đang nhìn chằm chằm Phương Lâm Phàm, đó là ánh mắt tràn đầy dục vọng trần trụi không hề che giấu, không có nửa điểm tôn kính.

Trong lòng Phương Lâm Phàm tức giận, bảo trì lễ phép cơ bản nhất, ánh mắt càng ngày càng lạnh như băng.

“Mười năm trước cậu vì cái gì phải chuyển trường chắc còn nhớ rõ?” Ý đồ trong lời nói của tên bạn học vô cùng rõ ràng.

“Chuyện đó cùng việc làm ăn hôm nay không quan hệ.” Phương Lâm Phàm lạnh lùng nói.

“Bạn Phương, không bằng an bài một phòng, chúng ta một mình ôn chuyện.”

Nhìn thấy sắc mặt ghê tởm của người mình từng mến, Phương Lâm Phàm thong thả đứng lên, trực tiếp đi ra cửa.

Nếu là mười năm trước có lẽ mình sẽ động tâm, nhưng mười năm sau đã không có khả năng.

“Sớm như vậy?” Hồ Thiên Quảng giơ tay lên, cười hì hì nói: “Tôi còn nghĩ phải đợi cậu bốn năm tiếng, kết quả ngay cả 30 phút cũng chưa đến.”

“Hợp đồng này không được, hơn nữa cũng không cần phải kí.” Khóe miệng Phương Lâm Phàm nhếch lên tạo thành một độ cung, nhợt nhạt mỉm cười.

Hồ Thiên Quảng lập tức sờ trán cậu, kinh ngạc hỏi: “Không phát sốt nha, vậy vì cái gì cậu đột nhiên nở nụ cười?”

“Tôi muốn cười với anh.” Phương Lâm Phàm trả lời.

Vui sướng của Hồ Thiên Quảng không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt, ôm chặt lấy Phương Lâm Phàm, “Cậu có biết hiện tại tôi muốn làm chuyện gì nhất với cậu không?”

“Chuyện gì?”

“Thao cậu!”

Hai chữ đơn giản, cũng là tâm tình đơn giản nhất, Phương Lâm Phàm từ hai chữ này cảm thấy ấm áp cùng hạnh phúc, hai tay ôm lấy lưng Hồ Thiên Quảng, nhẹ giọng nói: “Vậy về nhà.”

Về đến nhà, vừa đóng cửa Hồ Thiên Quảng đã ôm lấy Phương Lâm Phàm, giật giầy của cậu ra, lỗ mãng đá đi giày của mình, xoải bước nhanh đến bên giường, buông Phương Lâm Phàm, bắt đầu cởi quần áo của mình, cởi đến khi chỉ còn lại chiếc quần lót tam giác mới dừng lại.

Phương Lâm Phàm không hề chớp mắt nhìn thân hình cường tráng màu đồng của hắn, nâng chân lên đặt ở nơi đang nhếch lên trong quần lót của Hồ Thiên Quảng, côn th*t to lớn cứng rắn nhảy lên dưới chân cậu, ánh mắt Hồ Thiên Quảng đen lại, động tác nhanh nhẹn xé quần áo cậu.

Phương Lâm Phàm thuận thế kéo Hồ Thiên Quảng xuống, xoay người ngồi trên người hắn, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn, nhìn hồi lâu, hạ thể từng chút từng chút tiến đến trước mặt hắn, đem tính khí cương cứng của mình đến trước miệng hắn, “A Quảng, liếm tôi.”

Hồ Thiên Quảng thổi vào tính khí, tính khí đã bị kích thích run run một chút, linh khẩu trở nên ướt át, Phương Lâm Phàm cúi đầu rên rỉ một tiếng, mắt kính nhiễm một lớp sương mù, hai má cũng đỏ ửng, đầu v* trước ngực cứng lên, tiểu huyệt phía dưới co rút lại.

Một loạt phản ứng mẫn cảm của Phương Lâm Phàm không thể nghi ngờ là mời gọi nam nhân yêu thương, hơi thở bất ổn nói: “Đừng thổi, muốn liếm.”

“Lỗ nhỏ muốn liếm không.”

Hồ Thiên Quảng đè lại huyệt khẩu không ngừng co rút hỏi, ngón tay thô ráp ma sát huyệt khẩu, Phương Lâm Phàm vặn vẹo thắt lưng, ngón tay tách ra hai mông, đem tiểu huyệt non mềm đưa ra trước mặt nam nhân, khát vọng trả lời: “Muốn liếm, liếm tôi mềm một chút, anh có thể nhanh cắm vào được.”

“Dâm phụ, không phải lão tử muốn cắm vào lỗ nhỏ của cậu, mà là cậu muốn lão tử thao lỗ nhỏ của cậu.” Hồ Thiên Quảng cười mắng một câu, đầu ngón tay đâm mạnh vào trong tiểu huyệt, tuy rằng giám đốc đã hạ sốt, nhưng hắn cũng không dám quá thô bạo, thật cẩn thận mát xa tiểu huyệt còn sưng đỏ, liếm tính khí đang chảy ra chất lỏng.

Phương Lâm Phàm quỳ gối trên mặt hắn, cực lực mở rộng đùi, mông vặn vẹo qua lại dùng tính khí ma sát môi Hồ Thiên Quảng, đỉnh tính khí chen vào trong miệng hắn, khoang miệng ẩm ướt ấm áp bao vây lấy cậu, đầu lưỡi linh hoạt đẩy lớp da bao bên ngoài, đầu lưỡi chen vào lỗ nhỏ trên đỉnh, nộn thịt trong lỗ nhỏ vừa bị liếm, Phương Lâm Phàm liền ngẩng mặt, hai tay chống ra phía sau kêu rên, uốn cong thắt lưng đong đưa mông, ngón tay đang đâm chọc trong tiểu huyệt phối hợp với động tác ra vào của cậu, đâm chọc có tiết tấu, xoay tròn tại điểm mẫn cảm.

“A a… Ưm … Thật thoải mái a! A… A Quảng…” Phương Lâm Phàm phóng đãng kêu lên dâm đãng, lắc lư hạ thể.

Hồ Thiên Quảng nắm lấy tính khí của cậu, liếm xuống, đầu lưỡi liếm sạch sẽ nước miếng của mình dính trên thân, nhấm nháp tính khí dâm đãng giống như chủ nhân của nó, ngậm vào một túi trứng dùng sức mút vào, nhất thời tính khí chảy ra một lượng lớn dâm dịch, chảy xuống túi trứng đang được mút, chủ nhân túi trứng lại phóng túng kêu rên, đem hạ thể của mình hướng thẳng vào miệng nam nhân.

Hồ Thiên Quảng hận hiện tại không thể giữ Phương Lâm Phàm, phản ứng của dâm phụ này vẫn luôn mãnh liệt như vậy, lỗ nhỏ co rút lại, cái mông căng mẩy đều nhuộm màu đỏ tình dục, lỗ nhỏ giữa mông đã sớm biến thành màu đỏ hấp dẫn, tham lam cắn chặt ba ngón tay đang dùng sức đâm chọc nó.

Cái động chết tiệt!

Hồ Thiên Quảng rút ngón tay ra, kéo hai cánh mông, liếm lên tiểu huyệt, tiểu huyệt bị ngón tay đâm mềm rất nhanh mở ra, đầu lưỡi không phí nửa điểm khí lực liếm vách tràng bên trong, “Giám đốc, lỗ nhỏ của cậu rõ ràng nhỏ như vậy, mỗi lần lại có thể ăn côn th*t thô to của tôi, thực giỏi, cậu xem xem, tôi mới liếm mấy cái, liền hé miệng mời gọi tôi thao nó.”

Hồ Thiên Quảng nói xong giữ chặt tay Phương Lâm Phàm, kéo thân thể cậu ngửa ra sau quỳ thẳng lên.

Ánh mắt Phương Lâm Phàm không tự chủ được nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy hình ảnh Hồ Thiên Quảng đang liếm mút tiểu huyệt của cậu đầy dâm mĩ, một đầu lưỡi ở trên nếp uốn của huyệt khẩu đảo quanh, nước bọt che kín huyệt khẩu nhan sắc diễm lệ, chảy xuống rãnh mông, đầu lưỡi kia dễ dàng liếm mở huyệt khẩu, chậm rãi đâm vào trong tiểu huyệt, lại rút ra rồi lại đâm vào, giống như động tác giao hợp.

Phương Lâm Phàm không nhìn thấy đầu lưỡi liếm vách tràng như thế nào, nhưng thân thể có thể cảm giác được rõ ràng đầu lưỡi liếm qua vách tràng yếu ớt kích thích như thế nào, cậu có thể tưởng tượng được hình ảnh bị liếm đến phun ra, tưởng tượng như vậy, thân thể càng thêm nhạy cảm, một chút kích thích đều có thể kích động đến phát run, miệng càng phát ra tiếng kêu rên lớn hơn, trong mắt đã tràn đầy lệ quang.

Hồ Thiên Quảng bị cậu gọi đến dục hỏa đốt người, côn th*t vểnh cao, chất lỏng trong suốt chảy đầy quy đầu tím đỏ, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, hình dạng tráng kiện chỉ cần liếc mắt một cái có thể hiểu được côn th*t hung hãn thế nào.

“Giám đốc, tôi muốn thao cậu.” Hồ Thiên Quảng xoa xoa cái mông cong vểnh trắng nõn của Phương Lâm Phàm, khàn khàn nói ra dục vọng của mình.

Phương Lâm Phàm trợn to đôi mắt mông lung đầy sương mù, dùng tư thế quỳ di chuyển về phía sau, cầm côn th*t dữ tợn đáng sợ, quy đầu nhắm ngay tiểu huyệt, cậu hạ thắt lưng xuống, chậm rãi ngồi chồm hỗm xuống.

“Giám đốc, chậm một chút, bằng không tôi sẽ không thấy rõ ràng cậu nuốt thịt heo lớn của tôi vào như thế nào.” Hồ Thiên Quảng nhìn chằm chằm nơi sắp kết hợp của hai người, hắn bắt lấy mông của Phương Lâm Phàm, tách hai cánh mông ra, chỉ lộ ra tiểu huyệt hơi đóng mở, giúp Phương Lâm Phàm ngồi xuống.

Phương Lâm Phàm cầm lấy cánh tay hắn, hơi híp mắt mở lớn miệng thở, tiểu huyệt bên dưới như đang nhấm nháp mỹ vị của côn th*t, từng chút nuốt vào quy đầu, đại quy đầu no đủ kéo căng nếp uốn, hoàn toàn mở ra tiểu huyệt nhỏ xinh, quy đầu mắc kẹt ở huyệt khẩu, Hồ Thiên Quảng cố ý rời khỏi một chút, huyệt khẩu bị kéo đến cực hạn nhảy ra bên ngoài một ít mị thịt, quy đầu lại chen vào tiểu huyệt, mị thịt lại chui vào trong tiểu huyệt, hình ảnh kia hương diễm vô cùng, phối hợp với tiếng rên rỉ động lòng người của Phương Lâm Phàm, làm cho nam nhân thú huyết sôi trào.

“A… Lại biến lớn…” Phương Lâm Phàm cố gắng thả lỏng tiểu huyệt, nhưng Hồ Thiên Quảng thật sự quá lớn, lại không chịu đâm thẳng vào tiểu huyệt, trêu đùa cậu đến khó chịu.

“Lỗ nhỏ của cậu không chê tôi lớn.” Hồ Thiên Quảng vừa nói vừa khống chế tốc độ ngồi xuống của Phương Lâm Phàm, quy đầu kẹt ở huyệt khẩu đâm vào bên trong tràng thịt, thân hình cương lớn một vòng còn chưa vào trong tiểu huyệt, Phương Lâm Phàm cúi đầu rên rỉ, tính khí chảy nước, chất lỏng đặc sệt trong suốt chảy ra vô số sợi tơ không màu, nhỏ xuống cơ bụng của Hồ Thiên Quảng.

“Ưm… Tôi chịu không nổi…” Sát nhập thong thả như vậy, ma sát cẩn thận như vậy, Phương Lâm Phàm chỉ cảm thấy dường như tiểu huyệt sắp cháy, chỉ có ma sát kịch liệt, tinh dịch nóng bỏng mới có thể dập tắt được dục hỏa của cậu.

Hồ Thiên Quảng mắt điếc tai ngơ, cố nén dục vọng nhẹ nhàng rút ra rồi lại nhẹ nhàng đâm vào một lần rồi lại một lần, quy đầu ôn nhu ma sát tràng thịt, gân xanh gập ghềnh làm khoái cảm ma sát tăng lên cao hơn, hơn nữa côn th*t to ra nhảy lên, làm cho tính khí của Phương Lâm Phàm chảy đầy d*m thủy, tiểu huyệt co rút rồi lại co rút, cắn chặt thịt heo lớn mĩ vị này.

“Giám đốc, thoải mái không?” Chờ toàn bộ côn th*t tiến vào tiểu huyệt, Hồ Thiên Quảng dùng quy đầu quấy quanh tràng bích, quy đầu nghiền nát điểm mẫn cảm, từng đợt khoái cảm mãnh liệt chạy dọc sống lưng, Phương Lâm Phàm hét to một tiếng, nước mắt chảy xuống khóe mắt.

“Thoải mái… Thật thoải mái! A… Rất thư thái!”

“Thoải mái thì động đi.” Hồ Thiên Quảng huých huých côn th*t, bàn tay cùng lúc đánh vào mông cậu.

Phương Lâm Phàm ngồi chồm hỗm ở trên háng nâng mông lên, rồi sau đó ngồi xuống, tiểu huyệt hơi rời đi côn th*t rồi lại hoàn toàn nuốt vào, nhất thời, vách tường bị ma sát làm cho cậu kêu rên không ngừng, da thịt trắng nõn lộ ra màu ứng hồng, đầu lưỡi thường thường liếm qua đôi môi hơi sưng, mông vừa lên một chút liền ra sức ngồi xuống.

Hồ Thiên Quảng với lấy quần âu, tìm trong túi lọ bôi trơn, “Nâng mông lên!”

Phương Lâm Phàm bất mãn cắn môi, nâng mông lên. Bên trong hư không co rút không ngừng, bôi trơn trực tiếp đâm vào tiểu huyệt, bôi trơn lạnh lẽo hoàn toàn chui vào tiểu huyệt, thứ lạnh lẽo kia hòa tan trong cơ thể, “A…”

“Hiện tại động đi.”

Vừa dứt lời, mông lập tức ngồi lên côn th*t của Hồ Thiên Quảng, nháy mắt nước văng khắp nơi, tựa như tinh dịch phun ra, Hồ Thiên Quảng đạt được hưởng thụ cao nhất, xoa xoa tiểu huyệt dính đầy chất lỏng màu trắng, tán thưởng nói: “Thật xinh đẹp!”

Ba chữ này làm cho Phương Lâm Phàm càng khó nhịn, cậu biết Hồ Thiên Quảng thích thao tiểu huyệt đầy nước của cậu, vì thế càng dùng sức đong đưa mông, bắt lấy bàn tay thô ráp đặt trên ngực mình, “Sờ nơi này.”

Ngón tay xoa nắn đầu v* mẫn cảm, Hồ Thiên Quảng cố ý hỏi: “Có cảm giác không?”

“Có… A… Bên kia cũng muốn xoa…”

Hai bên núm vú đều bị đầu ngón tay nam tính đầy vết chai ma sát lôi kéo, tiếng kêu của Phương Lâm Phàm biến thành tiếng khàn khàn mềm mại đáng yêu, thấu kính bịt kín sương trắng chỉ nhìn thấy nước mắt vui thích, tiểu huyệt xì xì xoa bóp côn th*t, làm cho côn th*t dùng sức thao tràng bích của cậu, kích thích điểm mẫn cảm.

“Giám đốc, lỗ nhỏ của cậu giỏi quá! Thích chết tôi!” Tràng bích nhỏ hẹp càng đến chỗ sâu lại càng chặt, mỗi lần tràng thịt ma sát quy đầu làm Hồ Thiên Quảng sướng bóp chặt đầu v* của Phương Lâm Phàm, Phương Lâm Phàm kêu đau lại càng đong đưa mông nhanh hơn, nước phun khắp hạ thể hai người.

“Không được, tôi sắp bắn… A Quảng… Tôi muốn bắn!” Sự chịu đựng không dài như Hồ Thiên Quảng, Phương Lâm Phàm thở hồng hộc, cả người đầy mồ hôi do tiêu hao thể lực quá độ.

“Ông xã bắn em mới được bắn!” Dự đoán trước sắp cao trào tràng bích sẽ co rút chặt lại, Hồ Thiên Quảng nắm lấy tính khí của Phương Lâm Phàm nói, mãnh lực nâng thắt lưng đâm vào tiểu huyệt, nhanh đến mức làm Phương Lâm Phàm cũng đong đưa mông.

“Không… Không… A a…” Va chạm càng lúc càng nhanh theo cự tuyệt của Phương Lâm Phàm, biện pháp duy nhất cứu vớt mình của Phương Lâm Phàm là thuận theo Hồ Thiên Quảng, để cho hắn hung hăng thao tiểu huyệt của mình, chờ hắn thỏa mãn, có lẽ sẽ buông tha cậu.

Chính là lực kéo dài của Hồ Thiên Quảng từ trước đến nay đều khủng bố, trừ phi hắn nguyện ý, nếu không hắn sẽ không dễ dàng bắn tinh, cho nên Phương Lâm Phàm vĩnh viễn đều thua ở trên giường, thua thảm hại, tiểu huyệt đã muốn co rút, phía trước bị ngăn chặn, trước sau không thể bắn tinh, mà lại thêm Hồ Thiên Quãng đâm mạnh, ở trong tràng bích co rút luật động, công kích điểm mẫn cảm.

Phương Lâm Phàm thống khổ không chịu nổi, như thế nào cũng gỡ không ra tay của Hồ Thiên Quảng, “Ông xã, cho em bắn đi… Cầu anh để cho em bắn!”

“Hôn tôi cao hứng, tôi sẽ cho em bắn.”

Hồ Thiên Quảng vừa nói xong, Phương Lâm Phàm liền cúi xuống, triền miên hôn lên bờ môi của hắn, đầu lưỡi tiến vào miệng hắn, ôm lấy đầu lưỡi của hắn lấy lòng.

Hồ Thiên Quảng đè lại mông của Phương Lâm Phàm, vừa hưởng thụ hôn sâu triền miên đến tận xương, vừa hưởng thụ trạng thái co rút cắn chặt lấy côn th*t do không thể bắn tinh của tràng bích.

Phương Lâm Phàm hôn đến nước bọt chảy ra giàn giụa, liếm sạch nước bọt trên khóe miệng Hồ Thiên Quảng, cầu xin nói: “Ông xã, để cho em bắn…”

Hồ Thiên Quảng hôn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, “Bà xã ngoan, em động thêm chút nữa, từ từ ông xã sẽ bắn tinh cùng với em.”

Đối mặt Hồ Thiên Quảng, Phương Lâm Phàm không còn biện pháp, hai tay chống lên ngực hắn, bảo trì tư thế ngồi xổm đong đưa thắt lưng bủn rủn, mông nâng lên hạ xuống, “A… Em làm không được…”

Khoái cảm phía sau mãnh liệt như thủy triều. Phía trước vẫn bị giữ như trước, cương đến phát tím, tinh dịch như dòng nước ngược khó chịu, Phương Lâm Phàm thống khổ mà ngọt ngào hầu hạ Hồ Thiên Quảng, móng tay lưu lại vết cào khắp khuôn ngực cường tráng màu đồng, vặn vẹo thân mình thon gầy trắng nõn, khàn khàn gọi: “Ông xã, nhanh bắn ra đi…”

Nam nhân dùng ngón tay cái ác ý vuốt nhẹ linh khẩu chảy ra tinh dịch, giám đốc tuấn mĩ đeo kính nức nở mị kêu, toàn thân đỏ ửng xinh đẹp, run rẩy đáng thương. Cũng không dám dừng lại động tác đong đưa, ngược lại còn làm nhanh hơn.

Đầu ngón tay vuốt ve khóe miệng đỏ sẫm của Phương Lâm Phàm, rốt cuộc Hồ Thiên Quảng cũng bắt đầu bắn tinh, tinh dịch mạnh mẽ nồng đậm chiếu thẳng vào chỗ sâu nhất trong tràng bích.

“Ưm… A ——” Khoái cảm do bị đánh sâu vào làm cho Phương Lâm Phàm cong lưng, lại cào vào ngực Hồ Thiên Quảng, vẫn không nhúc nhích ngồi trên côn th*t, từng dòng tinh dịch bắn đầy dũng đạo không dư một giọt, chiếm cứ không gian bên trong, đẩy ra bôi trơn dư thừa.

Lúc này Hồ Thiên Quảng mới buông tay, tinh dịch bị kiềm chế, nhất thời phun mạnh ra.

“A ——” Phương Lâm Phàm lại thét chói tai một lần nữa, côn th*t rời khỏi tiểu huyệt, chưa hoàn toàn rời khỏi, tinh dịch từ tiểu huyệt bôi đầy lên côn th*t.

Hồ Thiên Quảng nắm lấy thắt lưng cậu, tay kia đưa đến hạ thể của Phương Lâm Phàm, rất nhanh xoa nắn rãnh mông dâm loạn của cậu, tinh dịch từ tính khí bắn vào tay của hắn, tinh dịch do tiểu huyệt bóp ra cũng dính lên bàn tay hắn, tinh dịch hai người trộn lẫn vào nhau, chà xát giữa hai chân, Hồ Thiên Quảng dừng không được động tác dâm loạn của mình, ngón tay cắm vào tiểu huyệt ra vào, đem tất cả tinh dịch bên trong đi ra.

Phương Lâm Phàm không có ngăn cản hành động vụn vặt của hắn, ngược lại nâng nửa dưới của mình lên, tùy tiện hắn đùa bỡn tiểu huyệt đầy tinh dịch của mình, “Ông xã, đừng đùa hư nó.”

“Mẹ nó! Em làm cho tôi nghiện!” Túm lấy Phương Lâm Phàm, để cho cậu ngồi vào trong ngực mình, lưng dựa vào hai chân gập lại của cậu, Hồ Thiên Quảng mở đùi cậu ra, hôn lên hạ thể của cậu, theo tính khí, tiểu huyệt đến chân, lại hôn lại hút lại cắn.

Cao trào qua đi Phương Lâm Phàm lười biếng nhìn nam nhân giữa hai chân mình, giờ phút này cậu cũng không cảm thấy bị vũ nhục, bị không tôn trọng, mà là vô hạn khoái hoạt, cam nguyện bị nam nhân này chinh phục, ngôn ngữ hạ lưu làm cho cậu vô cùng kích động hưng phấn, thậm chí rất nhanh đạt cao trào.

Đầu ngón tay mềm nhẹ âu yếm tóc Hồ Thiên Quảng, trên mặt Phương Lâm Phàm lộ ra một nụ cười thỏa mãn từ trong ra ngoài.

Rất triền miên, rất ôn nhu, cũng dễ dàng làm người ta say mê, có phải chỉ có một mình cậu say mê trong đó? Mà Hồ Thiên Quảng có phải chỉ yêu cảm giác làm tình với một mình cậu?

Bất an trong thỏa mãn làm cho Phương Lâm Phàm dần dần bình tĩnh lại, trong óc hiện lên ý nghĩ muốn thử tâm tư của Hồ Thiên Quảng.

Cậu thật sự muốn biết Hồ Thiên Quảng có thích cậu không, không phải là thích làm tình, mà là thích cậu bằng trái tim.

Nếu Hồ Thiên Quảng chỉ thích làm tình với cậu, một khi chán cậu, quan hệ của bọn họ chỉ sợ sẽ không duy trì được bao lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.