Ầm ĩ trong phòng tối không biết xấu hổ, những tấm ảnh chụp của Tiết Diệu Dẫn đương nhiên chẳng thể rửa được nữa, thế nhưng được cái nhiệt tình không giảm, Thẩm Đạc còn cố ý mua cho cô chiếc camera mới, dùng hành động duy trì niềm yêu thích của cô đến hết sức mình.
Tiết Diệu Dẫn cũng chứng minh vai diễn ‘chuyên gia tay sai của chụp hình’, rảnh rỗi phát là chụp Thẩm Đạc ngay.
Thẩm Đạc nhìn cả đống hình mình thì thấy sao mà ghét thế, nhưng Tiết Diệu Dẫn chụp rất vui vẻ, anh cũng không ngăn cản mà làm gì.
Tàn thu, sau mấy trận mưa liên tục đổ xuống, nhiệt độ tụt thẳng, mỗi lần ra ngoài, Tiết Diệu Dẫn vì không thể mặc được sườn xám mà phát sầu oán giận đôi câu.
Trong nhà và Linh Thảo Đường đều đun nước lấy hơi nóng, hễ ra ngoài là Tiết Diệu Dẫn phải ngồi xe, thật ra cũng không ra ngoài nhiều thế.
Nhưng Thẩm Đạc nhìn vòng eo mỏng manh đơn bạc của cô thì hoảng vì lạnh, thế là như một bà mẹ già ngày nào cũng dặn cô mặc nhiều đồ vào, không hạn chế cô mặc sườn xám này kia, nhưng chỉ cần bước chân ra cửa là đốc thúc cô giấu kín kẽ hai quả đùi đi ngay.
Tiết Diệu Dẫn không khỏi lầm bàm anh còn giống ‘lão trung y’ hơn ông anh già nhà mình, cứ ép cô phải mặc mấy chiếc quần thu hoa hòe xấu hoắc kia!
Đối diện với sự bất mãn của Tiết Diệu Dẫn, Thẩm Đạc nghe đi nghe lại rồi vẫn giữ nguyên ý định của mình, mỗi lần ra ngoài là lại tăng thêm được một công việc, đó là kiểm tra xem Tiết Diệu Dẫn đã ăn vận kín mít hay chưa.
Các bà vợ nghe Tiết Diệu Dẫn về nhà oán giận, ai nấy đều cười cô có phúc mà chẳng biết hưởng.
Đảo mắt đã vào đông, người đến Linh Thảo Đường xem bệnh đau đầu cũng ngày một nhiều thêm, bất cẩn mà Tiết Diệu Dẫn cũng trở thành một trong số họ, Tiết Chính Dương vừa biết đã vội dẫn cô về nhà dưỡng bệnh.
Thể chất của Tiết Diệu Dẫn từ nhỏ đã rất tốt, chút cảm mạo vặt vãnh này không đến hai ngày là khỏi, chỉ là vùi mình trong nhà không tránh khỏi tinh thần mỏi mệt.
Thẩm Đạc liền đề nghị: “Hai ngày tới anh có chuyện cần phải đến biệt thự Vấn Sơn để bàn chuyện, muốn ra ngoài giải khuây không?”
“Em biết chỗ đấy có suối nước nóng này! Đi, đi đi!!” Tiết Diệu Dẫn vực dậy tinh thần ngay, nhảy cẩng lên đi đến tủ quần áo dọn đồ.
Thẩm Đạc thấy cô hăng hái nhanh như thế thì giật mi mắt, nhưng nét mặt lại nhu hòa hơn hẳn.
Biệt thự Vấn Sơn là sản nghiệp của Vô Định Đường, suối nước nóng nơi này rất có tiếng, là quý vùng mà Thẩm Đốc quân hay đến tĩnh dưỡng, dăm ba năm lại đến tiêu khiển.
Được cái môi trường yên tĩnh và đẹp đẽ, không người ồn ào, quả là nơi thích hợp để hâm nóng tình cảm, hoặc chăng là giết người diệt khẩu.
Thân là một vị am hiểu kỹ những chuyện chăm chút cho phụ nữ, Tiết Diệu Dẫn có niềm yêu thích rất lớn với những thứ hữu ích cho cơ thể thế này, vừa đến Vấn Sơn là quẳng Thẩm Đạc rồi tự mình đi ngâm suối nước nóng.
Thẩm Đạc còn phải tiếp khách, chỉ đành bỏ qua phúc lợi được ngâm nước nóng cùng cô.
Tiết Diệu Dẫn biết buổi tối còn có một bữa tiệc nên không tắm quá lâu, lúc đi ra đã thấy Thẩm Đạc đặt đồ cô cần mặc ngay mép giường, là chiếc sườn xám bằng nhung tơ vàng, nguyên liệu khá chắc tay.
Mặc chiếc sườn xám mà bản thân hằng mong nhớ, trong lòng Tiết Diệu Dẫn cảm thấy thỏa mãn, bước chân cũng nhẹ nhàng uyển chuyển khác ngày thường.
Thẩm Đạc đang nói chuyện với ai đó ngay cửa biệt thự, nhìn thấy dáng vẻ lả lướt của Tiết Diệu Dẫn, nghiêng người vươn tay ra, tự nhiên kéo cô đến bên mình.
Chuyện Thẩm Đạc kết hôn náo động Nam Bắc, người ngoài nhìn vào cũng không cần phải đa nghi, tự biết được thân phận của Tiết Diệu Dẫn là gì.
Lần này Thẩm Đạc bàn về chuyện mua bán vũ khí, cần phải di chuyển bằng đường sắt ở Bình Châu, vậy nên mới cố ý chuẩn bị mối quan hệ.
Lận Hiến Lương hoạt động thường xuyên ở Bình Châu nên biết rõ quy tắc nơi này, đương nhiên là một trợ thủ đắc lực.
Nếu không vì quá bất đắc dĩ thì Thẩm Đạc đã chẳng muốn dính một ngón tay nào vào Bình Châu, lần này nửa đường xảy ra sự cố, nếu không nhờ an bài kịp lúc, mấy trăm nghìn lô vũ khí sẽ mất trắng không buồn nhắc đến, nhưng để nhà họ Hàn phát hiện ra thì chắc sẽ nổ ra chiến tranh mất.
Thẩm Đạc chưa đánh chưa nắm chắc chiến trận, huống hồ chi anh còn không rõ tình hình Bình Châu, lại thêm chuyện anh không có ý đối kháng với nhà họ Hàn.
Lận Hiến Lương nhìn vẻ không mấy hứng thú cũng không đến nỗi lạnh nhạt vừa rồi của Thẩm Đạc, biết anh là nhân vật lớn đã chinh chiến biết bao lâu trên con đường hỗn loạn này.
Căn cứ theo nguyên tắc tiên lễ hậu binh, Thẩm Đạc cũng xem như khá là khách khí với ông ta, dẫu sao vẫn là chuyện có thể thương lượng được, ai lại muốn làm căng lên.
Lận Hiến Lương cũng là một con quỷ thành tinh, từ đầu đến đuôi không hề đề cập đến chuyện đường bộ, có mất công Thẩm Đạc trầm ổn thật, nhưng cũng nằm trong sắp xếp ban ngày của anh.
Lúc đến đây Lận Hiến Lương còn dẫn theo người nhà, là cô con gái vừa tròn mười tám của ông ta, tên là Lận Ái Như, có mẹ người Đức nên vẻ ngoài trời sinh lai tây, thoạt nhìn còn ướm chút sự quyến rũ.
Tiết Diệu Dẫn là người yêu cái đẹp, điều này thể hiện rõ mười mươi trên người Thẩm Đạc.
Có điều vào trường hợp như thế này mà lại xuất hiện một cô gái chưa lập gia đình đang độ cập kê, dù có là ai cũng phải suy nghĩ nhiều hơn.
Tiết Diệu Dẫn không đến nỗi ghen tuông, thế là dời mắt đi, chuyên chú nhìn đống đồ ăn trước mắt.
Chiêu đãi khách quý không thể thiếu sơn hào hải vị, trước đó Thẩm Đạc đã phân phó đầu bếp chuẩn bị một menu riêng cho Tiết Diệu Dẫn, tất cả đều dựa trên khẩu vị của cô.
Lận Ái Như là người ngoài nên không biết nguyên nhân bên trong, chỉ thấy Tiết Diệu Dẫn không hề chạm vào một món hải sản nào trên bàn ăn, chỉ múc mỗi món trứng chưng thủy tầm thường, vội duỗi thẳng cổ ra dịu giọng hỏi: “Bà Thẩm không quen ăn hải sản sao?”
“Tôi dị ứng với hải sản.” Tiết Diệu Dẫn cười, trả lời thành thật, rồi đẩy phần còn lại của chén trứng chưng thủy sang cho Thẩm Đạc.
Thẩm Đạc không hề ghét bỏ gì, cầm muỗng lên múc hai miếng trong chén, rồi lại sai người hầu bưng món súp cà rốt ngô xương rồng đã hầm mấy tiếng đồng hồ lên.
Lận Ái Như thấy thế, tay cầm dao nĩa chấp nhất dừng lại, chậm rãi đặt ở hai bên sườn mâm, cầm một ly rượu nho chân dài lên.
Lận Hiến Lương cười ha hả: “Cuộc sống tân hôn của Thiếu soái và vợ đúng là làm người ta hâm mộ mà!”
“Chê cười rồi.” Ngữ điệu của Thẩm Đạc rất thản nhiên, không hề thấy bản thân có chỗ nào làm người ta chú ý, chỉ quay sang nhìn Tiết Diệu Dẫn ăn súp.
Tiết Diệu Dẫn vừa mới cảm mạo xong, nên sức lực và cả tinh thần cũng không tốt như bình thường, ăn cơm chiều xong, ngồi nghe họ hàn huyên một hồi đã thấy buồn ngủ.
Thẩm Đạc thấy thế, khẽ khàng thúc giục cô mau về nghỉ ngơi.
Tiết Diệu Dẫn lặng lẽ nhìn Lận Ái Như tinh thần sáng láng ngồi ngay bên cạnh, rồi lại nhìn về gương mặt lạnh lùng của Thẩm Đạc, kéo tay anh để thân người anh đến gần mình một chút, mới nói: “Vậy anh uống ít rượu thôi nhé.”
Thẩm Đạc gật đầu, rồi cho người hầu dẫn cô lên nghỉ ngơi.
Tiết Diệu Dẫn đi ra cửa, lúc quay đầu lại nhìn đã thấy Lận Ái Như ban đầu còn ngồi cạnh Lận Hiến Lương, ấy thế mà bây giờ đã lân la xê dịch đến chỗ mà cô vừa mới ngồi.
Thẩm Đạc nghiêng đầu, dường như đang nói một câu gì đó với Lận Ái Như, rồi tiện đà nghiêng đầu đi đứng dậy cùng Lận Hiến Lương trò chuyện.
Tiết Diệu Dẫn chớp chớp đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, hết sức xem diễn nữa rồi, thế là quay về phòng ngủ một mạch.
Nửa đêm Tiết Diệu Dẫn dậy đi vệ sinh, nghiêng người mới phát hiện trên vai mình có một đôi tay choàng qua, nháy nháy mắt, buồn ngủ hỏi: “Mấy giờ rồi? Anh về tự bao giờ thế?”
Thẩm Đạc đưa mắt nhìn đồng hồ, hình như cũng đang buồn ngủ, giọng anh có chút khàn khàn: “Vừa mới về đây thôi, hai giờ rưỡi rồi.”
“Các anh nói chuyện lâu thế cơ à?” Tiết Diệu Dẫn không khỏi kinh ngạc, nhưng không hề hỏi thêm gì nữa, đứng lên đặt chân xuống mép giường mần mò tìm dép lê, nhưng tìm mãi không thấy, không còn kiên nhẫn nữa để chân trần xuống luôn.
Tiết Diệu Dẫn vừa mới đứng dậy thì Thẩm Đạc cũng ngồi dậy theo, nhặt chiếc dép lê dưới giường cho cô mang vào.
Tiết Diệu Dẫn cụp mắt nhìn thấy, khóe môi cong lên, vừa híp mắt buồn ngủ vừa đi vòng ra đến phòng rửa mặt, lúc đi ra thì thấy Thẩm Đạc hãy còn ngồi trên giường, bèn giang hai tay nhào đến, theo lực của anh ngã nhào về ổ chăn.
Thân thể và lực cánh tay của cả hai như thể sinh ra đã dành cho nhau, phù hợp vừa đủ đô.
Tiết Diệu Dẫn sờ soạng túi ấm hình người bên cạnh, thỏa mãn ngáp một cái, không hề chậm trễ lấy giây phút nào nữa, chìm vào mộng đẹp.