Trong lòng Liễu Như Phong run lên, công tử tựa hồ cực kỳ tức giận, hơn nữa, tức giận này là hướng về phía chính mình mà tới......
Liễu Như Phong trái lo phải nghĩ, nghĩ không ra nguyên do. Ngược tay đóng cửa phòng lại, cúi đầu, tại ánh mắt sắc nhọn của Nam Cung Thiên Mạc nhìn kỹ, đi đến bên người Nam Cung Thiên Mạc.
“Công tử, Thanh cơ đã quay về Vân Thanh Cung.” Thấp gọi một tiếng, Liễu Như Phong quỳ xuống
Nam Cung Thiên Mạc trầm mặc không phát ra tiếng nào, chỉ là dùng ánh mắt băng lãnh âm trầm tinh tế đánh giá Liễu Như Phong quỳ bên cạnh người.
Tuy rằng khi mới thanh tỉnh, vì đối mẫu thân hoài nghi, tại trong sợ hãi cùng bất an, lấy phương thức như vậy xác nhận sự trung thành của Liễu Như Phong, nhưng lại sau vài lần hoan hảo, chính mình có chút không khống chế được.
Nguyên bản sau khi Cơ Thanh đến, cũng lo lắng đến cảm thụ của Liễu Như Phong, Nam Cung Thiên Mạc theo bản năng muốn chấm dứt sai lầm như vậy.
Bởi vậy, trong khoảng thời gian này, Nam Cung Thiên Mạc thật cũng không lại muốn Liễu Như Phong thị tẩm. (Ý ảnh là nghĩ Phong ca ko thể chấp nhận khi bị mình đỗi xử như bao lâu nay nên muốn “tha” cho Phong ca!)
Không phải không biết có người ngoài vào trong viện, nhưng hắn thấy cái gì? Liễu Như Phong cư nhiên duỗi tay ôm tại trên người Dạ Thất?
Nhớ tới mấy ngày trước, ở một bên dục dũng, vẻ mặt Liễu Như Phong thản nhiên nói, Nam Cung Thiên Mạc liền có một loại cảm giác bị lường gạt cùng bị phản bội.
Liễu Như Phong thẳng lưng, không dám động một chút, cảm giác ánh mắt lợi hại kia ở trên người chính mình chậm rãi đảo quanh, như lăng trì, âm lãnh mà bạo ngược......
“Trên đường có phát sinh chuyện gì?”
Nửa ngày, Liễu Như Phong nghe được từ trên đỉnh đầu thanh âm Nam Cung Thiên Mạc băng lãnh không mang theo cảm tình gì, bình thản vang lên.
Tâm tư Liễu Như Phong vội chuyển, việc mới vừa cùng Dạ Thất, thật sự quá mức sỉ nhục, vốn không muốn nói, nhưng lúc này Nam Cung Thiên Mạc rõ ràng là nổi giận, không nên giấu diếm thì tốt hơn.
“Mới vừa rồi tổng quản Thiên Hành truy tung Dạ Thất, đến trong viện, Dạ Thất liền để cho thuộc hạ cùng hắn diễn trò, đã lừa được tổng quản Thiên Hành.” Liễu Như Phong tận lực bình tĩnh đáp, vì vậy mà không khống chế được nhớ lại tiểu Dạ Thất, giọng nói không khỏi run rẩy nói sơ lược. (Phụt! Ax! Đang uống nước xém bị sặc! Nhớ cái gì ko nhớ lại nhớ “cái ấy” của bạn Thất! Phong ca thật có tố chất tiểu thụ! Haizz)
Nam Cung Thiên Mạc hừ một tiếng, lạnh lùng ra lệnh nói: “Cởi y phục ra!”
Liễu Như Phong cứng lại, dấu vết sỉ nhục trước ngực này...... chẳng lẽ công tử đã biết chuyện tình vừa rồi? Nhưng người lệnh chính mình cùng Dạ Thất diễn trò, chẳng phải là công tử sao?
Thần trí Liễu Như Phong chỉ là đang phân tán, Nam Cung Thiên Mạc đã nâng lên một cước, đá trúng bụng Liễu Như Phong đang quỳ gối bên cạnh người. Một cước nổi giận, đá đến Liễu Như Phong nháy mắt ngã xuống đất, thân mình theo tấm thảm, bay ngược lại, đến khi đánh vào góc tường, mới dừng lại.
Liễu Như Phong nuốt xuống huyết tinh tràn lên môi, cũng không dám duỗi ta che bụng đang quặn đau, chỉ là chống thảm, thân bò lên, trở lại bên cạnh Nam Cung Thiên Mạc, một lần nữa quỳ hảo.
Nam Cung Thiên Mạc cũng không phát ra tiếng, chỉ là lãnh nhãn nhìn động tác Liễu Như Phong, đến khi y một lần nữa quỳ gối bên cạnh, mới mở miệng nói: “Ngươi là nghe không hiểu mệnh lệnh, hay là không muốn phục tùng?”
Liễu Như Phong không dám lại chần chờ, rất nhanh bỏ đi y phục toàn thân, thân thể lõa lồ, quỳ gối bên chân Nam Cung Thiên Mạc.
“Ba!” Một tiếng giòn vang. Nam Cung Thiên Mạc giơ tay đánh một cái tát thật mạnh, tát ở trên mặt Liễu Như Phong, đem Liễu Như Phong hoàn toàn không phòng bị, tát đến hướng qua một bên.
Nam Cung Thiên Mạc thở hổn hển, giận giữ nói: “Ta mới có mấy ngày chưa bính ngươi? Ngươi liền nhịn không được? Cư nhiên mượn cớ theo mệnh lệnh của ta đi câu dẫn Dạ Thất?!”
“Thuộc hạ không có......” Liễu Như Phong mạnh quay đầu lại nghênh thị hai mắt âm lãnh nổi giận của Nam Cung Thiên Mạc, đau đớn trên thân thể cũng không bằng nghe được lời nói của Nam Cung Thiên Mạc sỉ nhục sâu nặng.
“Không có?” Nam Cung Thiên Mạc lạnh như băng nhếch mi, duỗi tay, tại nơi đầu nhũ sưng đỏ nhấn một cái thật mạnh, cười lạnh nói: “Đây là cái gì?”
Đau đớn từ bộ vị mẫn cảm trước ngực truyền đến, Liễu Như Phong cắn răng, ức chế bản năng của thân thể muốn thoát đi đau đớn. Tùy ý Nam Cung Thiên Mạc bạo ngược chà đạp đầu nhũ nguyên bản đã bị Dạ Thất cắn đến sưng đỏ không chịu nổi.
Nam Cung Thiên Mạc thấy Liễu Như Phong không trả lời, lại thịnh nộ, đầu ngón tay dùng sức ngắt, một đường máu đỏ tươi chảy ra, theo đường cong của ngực, uốn lượn xuống......
Sắc mặt Liễu Như Phong trắng bệch, mặt nhăn mày nhíu, đem đau đớn nuốt trở lại trong bụng, thân thể —— lại vẫn như cũ ôn thuần quỳ thẳng tắp.
“Kỹ xảo Dạ Thất thế nào? Khiến ngươi nhịn không được ôm hắn?!” Mắt Nam Cung Thiên Mạc đầy âm trầm, giận giữ nói: “Ngươi tựa hồ quên, ngươi là thuộc về ai!”
“Thuộc hạ......” Trên mặt Liễu Như Phong xanh trắng lần lượt thay đổi, tinh thần khẩn trương, muốn biện giải......
“Câm miệng!” Lại nghe Nam Cung Thiên Mạc không kiên nhẫn khẽ quát một tiếng.
Trên vai căng thẳng, chỉ cảm thấy đến một cỗ đại lực truyền đến, thân thể buông lỏng tất cả phòng bị, đã bị Nam Cung Thiên Mạc đẩy hướng mép giường, ngay mặt hướng xuống, nằm úp sấp phủ ở bên giường. Cảm giác đau xót, hai ngón tay đã thô bạo đâm tiến vào.
Liễu Như Phong kêu lên một tiếng đau đớn, đau đớn đột nhiên tới khiến thân mình run lên, lập tức gắt gao cắn đệm giường dưới thân, không hề có nửa phần nhúc nhích.
Đầu ngón tay cảm giác được sự căng chặt khô ráo, cùng với vì quá đau đớn mà tràng vách càng quấn chặt hơn, địa phương này rõ ràng đã có một khoảng thời gian rất lâu chưa từng bị sử dụng qua!......
Nam Cung Thiên Mạc ngẩn ra, nghi hoặc động động ngón tay, tràng vách khô ráo ấm áp non mịn rung động tự nhiên co rút lại cự tuyệt động tác của ngón tay, thông đạo thật nhỏ rất khó tưởng tượng từng chứa qua dục vọng tráng kiện của chính mình. Mà Liễu Như Phong dưới thân, mặc dù nhìn không thấy biểu tình, nhưng rõ ràng hô hấp biến đổi cùng với thân lưng dần dần buông lỏng, thể hiện rõ y đang cố gắng thả lỏng thân thể......
Tình tự nổi giận thoáng giảm bớt.
Nam Cung Thiên Mạc rút tay ra, đem thân thể Liễu Như Phong trở mình lại, để y nằm ngửa, cẩn thận quan sát một phen, dấu hôn đỏ tươi từ trong ngực một đường xuống phía dưới, kéo đến trên bụng, phân thân mềm mại nơi hạ phúc trong bụi cỏ sạch sẽ chìm lặng ngủ......
Nam Cung Thiên Mạc thở ra một hơi, tâm tình thoáng bình ổn, lạnh lùng thốt: “Ngươi có thể cầu ta cho phép ngươi cùng Dạ Thất...... nhưng ta không thể dễ dàng tha thứ ngươi dám ở sau lưng ta câu dẫn Dạ Thất, ngươi, có thể hiểu được?”
Vừa nói, Nam Cung Thiên Mạc một bên dùng đầu gối nhẹ khều hai chân của Liễu Như Phong.
Đồng thời hai chân y thuận theo tách ra, Nam Cung Thiên Mạc thoải mái mà đem thân thể tiến lên, nghiêng thân phủ trên thân thể lõa lồ của Liễu Như Phong, xâm lược cùng uy hiếp từ trên cao nhìn xuống nhìn hai mắt y, ngón tay mạnh mẽ chà đạp đầu nhũ kia càng nhìn càng khiến kẻ khác phẫn nộ.
Thần sắc Liễu Như Phong trắng bệch, chịu đựng cảm giác bỏng rát trước ngực kia, thấp giọng nói: “Thỉnh công tử bớt giận, thuộc hạ tuyệt không có lừa gạt, phản bội công tử......”
Nam Cung Thiên Mạc hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
Liễu Như Phong thở hổn hển, đón ánh mắt âm trầm của Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Hết thảy của thuộc hạ, đều thuộc về công tử, thuộc hạ cho tới bây giờ chưa hề quên điểm này. Mới vừa rồi trong viện, thuộc hạ nguyên bất quá là nhất thời không khống chế được, muốn đẩy Dạ Thất ra, chỉ vì nhất thời nhớ tới, tổng quản Thiên Hành còn ở trong viện, chỉ đành...... chỉ đành......”
Liễu Như Phong nhất thời khó nói tiếp, tuy hướng Nam Cung Thiên Mạc giải thích, nhưng ôm Dạ Thất, dù sao cũng là sự thực, tuy nói là bởi vì tổng quản Thiên Hành ở bên, nhất thời ứng biến. Nhưng đúng là bởi vì một động tác này, khiến Dạ Thất nổi lên hiểu lầm, mới có thể lại phát sinh chuyện tình sau đó. Liễu Như Phong thật sự không muốn hồi tưởng......
“Chỉ đành ôm lấy Dạ Thất?” Nam Cung Thiên Mạc lạnh lùng cười, có chút đăm chiêu......
“Vâng.....” Liễu Như Phong không nguyện nói, nhưng câu hỏi của Nam Cung Thiên Mạc, không thể không đáp.
Nam Cung Thiên Mạc duỗi tay chậm rãi vuốt ve khối thân thể mạnh mẽ thon dài mà dịu ngoan này, đầu ngón tay tựa hồ còn giữ cảm giác ấm áp căng chặt kia, hồi tưởng lại thân thể phía dưới từng mang đến cực hạn sung sướng cho dục vọng nơi hạ phúc, cả Cơ Thanh mềm mại từ Thị Điện được dạy dỗ cũng không thể so sánh được, dục vọng dần dần nóng rực đứng thẳng lên.
Hoặc giả chính mình đã cố kỵ quá nhiều? Nhìn con ngươi đen dịu ngoan mà trung thành của Liễu Như Phong, Nam Cung Thiên Mạc lạnh lùng cười, nói: “Ngươi nói ngươi không quên chính mình là thuộc về ta?”
“Hết thảy của thuộc hạ đều là công tử ban cho, thuộc hạ không dám quên.” Liễu Như Phong không biết tính toán của Nam Cung Thiên Mạc, chỉ đành cẩn thận đáp.
Nam Cung Thiên Mạc duỗi tay lấy hộp dược, cười nói: “Như thế, ta nghĩ tốt hơn là đổi hình phạt với ngươi!”
Liễu Như Phong mắt thấy Nam Cung Thiên Mạc duỗi ngón tay lấy ra một khối dược lớn đến, thăm dò hướng chỗ huyệt tử đóng chặt, nhẹ nhàng mà xoa vài cái, chậm rãi đâm tiến vào.
Trong lòng Liễu Như Phong cả kinh, nếu muốn phạt, động tác công tử tựa hồ không nên khinh nhu như thế, còn dùng thuốc mỡ, chẳng lẽ —— công tử tính toán lệnh chính mình làm thị cơ?
Nghĩ đến sau này có lẽ sẽ bị Nam Cung Thiên Mạc phế bỏ võ công, đánh gãy gân mạch, ánh mắt Liễu Như Phong cơ hồ là cầu xin nhìn về phía Nam Cung Thiên Mạc, tuyệt vọng phát hiện, trong mắt Nam Cung Thiên Mạc, không có nửa phần thỏa hiệp......
Nam Cung Thiên Mạc một mặt cực kỳ kiên nhẫn khuếch trương chỗ căng chặt kia, một mặt nhẹ nhàng cầm trung tâm thân thể y, khinh nhu vỗ về chơi đùa xoa nắn nhục hành mềm nhuyễn ngủ say kia.
Cúi xuống, tại nơi dấu hôn đỏ tươi nhìn qua cực kỳ chướng mắt, từng chút từng chút, hung hăng liếm cắn, trên da thịt cường tráng hoàn mỹ, bị chính mình ấn hạ dấu vết tím đỏ, từng điểm chi chít bày ra, cho đến khi rốt cuộc nhìn không ra dấu vết ban đầu.
Nam Cung Thiên Mạc vừa lòng nâng thân lên, nhìn nhìn Liễu Như Phong dưới thân mi tâm hơi nhăn lại, nhãn tiệp khép kín hơi hơi rung động, lông mi run rẩy; môi nhếch lên, theo trong thông đạo dưới thân ấm áp mà khô khốc kia, động tác ngón tay không ngừng tiến tiến xuất xuất, trên mặt y vẫn như cũ tái nhợt dẫn theo một tia xấu hổ cùng thống khổ, thân thể lõa lồ dịu ngoan nằm ở dưới thân......
Nam Cung Thiên Mạc bất giác nhớ tới ngày ấy tại trong phòng này, khi Liễu Như Phong đối mặt Lễ phu nhân, vì không muốn rời bên người chính mình, mà thân hình cường kiện thon dài duỗi thẳng tắp, khi bị tám gã thị vệ vây quanh, tư thế khí chất sắc bén cùng phòng bị......
Nam Cung Thiên Mạc lại cúi đầu nhìn kỹ lúc này, vẻ mặt Liễu Như Phong ẩn nhẫn hơi thống khổ, thân thể lõa lồ ôn thuần mà thần phục. Tâm tình không hiểu sao thư sướng hơn.
Cảm giác cùng sự mềm mại của Cơ Thanh hoàn toàn bất đồng, Liễu Như Phong cũng đồng dạng ôn thuần thuận theo nằm ở dưới thân, nhưng lại làm cho Nam Cung Thiên Mạc cảm giác có một loại kích tình mãnh liệt hoàn toàn bất đồng, trong lòng không tự giác kích động cùng khát vọng......
Chỉ là...... Nam Cung Thiên Mạc hơi cau mày, nhìn nhìn nhục hành mềm nhuyễn ngủ say trong tay không hề có dấu hiệu thức tỉnh, nhẹ nhàng sờ...