Trong lòng Liễu Như Phong biết mình đa nghi, nắm tay trong tay áo thả lỏng ra, không nghe Chu Chính Thành hồ ngôn loạn ngữ, nhấc chân liền hướng phía bên phải mà đi.
Nam nhân? Có thể nào giống nữ nhân dịu dàng mềm mại? (Mạc ca mà nghe được câu này thì anh “chết” chắc!)
Liễu Như Phong âm thầm cười lạnh. Huống chi, trong lòng vẫn còn chuyện độc châm vừa rồi không hiểu từ đâu phóng tới khi tập kích Thập Tam công tử Đinh Tường! Hiện nay Liễu Như Phong có thể nào hưng trí nổi?! Cũng may bên trong Liễu viện này, vẫn còn một nữ nhân cổ quái. Liễu Như Phong từ khi đến Lạc Dương Cung, vẫn bị người âm thầm giám thị, thời gian này không có cơ hội điều tra nữ nhân điên kia! Hôm nay đã tới Liễu viện, không bằng đi qua trông một chút......
Đẩy cửa phòng gần cửa viện ra, trong phòng rộng rãi sạch sẽ, chăn đệm chỉnh tề, bàn ghế đầy đủ. Một thiếu nữ mỹ mạo mười bảy, mười tám tuổi ngồi ngay ngắn phía trước cửa sổ, một tay cầm cây lược gỗ, một tay cầm một mặt gương đồng!
Sao lại thế này? Liễu Như Phong quay đầu nhìn lại ngoài phòng, xác nhận chính mình không đi nhầm phòng!
Thiếu nữ kinh ngạc quay đầu, trên mặt nổi lên tươi cười kiều diễm, ném qua một cái mị nhãn, buông xuống lược gỗ trong tay, doanh doanh đứng dậy.
Nhìn thấy thiếu nữ đi tới phía mình, trong đầu Liễu Như Phong nháy mắt chuyển đếm số lượng ý niệm trong đầu, đi, hay ở lại?
Trong gian phòng này, vì sao đột nhiên thay đổi người? Nữ nhân cổ quái kia đã đi nơi nào? Nhớ tới lần trước từ trong phòng này đi ra, trong mắt Chu Chính Thành kinh ngạc chợt lóe mà qua. Liễu Như Phong thầm than, nữ nhân kia hẳn là sẽ không còn ở lại trong Liễu viện này......
Thiếu nữ nhẹ nhàng kéo cánh tay phải của Liễu Như Phong, ôn nhu nói: “Hảo nhân (người tốt), sao còn đứng ở cửa, tiến vào ngồi đi a!”
Xem ra, nữ nhân cổ quái kia thực sự có vấn đề! Nếu không, Lạc Dương Cung cũng sẽ không nhanh như vậy mà đem nàng dời đi. Liễu Như Phong đang muốn bỏ đi, nhưng lại dừng lại. Có lẽ, có thể từ trong miệng thiếu nữ này thăm dò được một ít tin tức?
Hương son phấn đạm đạm đập vào mặt mà đến, bộ vị mềm mại kề sát cánh tay (cái này thì biết rồi nhá, khỏi giải thích! =.=!), Liễu Như Phong chấn động, không được tự nhiên động động cánh tay, muốn rút ra, lại bị thiếu nữ kia ôm càng chặt......
Thiếu nữ đem Liễu Như Phong kéo lại ngồi bên cạnh bàn, buông hai tay, thân mình mềm mại, đổ ngã vào trong lòng Liễu Như Phong. Nhuyễn hương đầy cõi lòng! Vòng eo thiếu nữ trong lòng nhẹ vặn vẹo, không an phận ở trên thân thể Liễu Như Phong cọ cọ, hé ra gương mặt xinh đẹp, tuy là khinh chi đạm phấn (trang điểm ko nhiều), nhưng mị thái mười phần...... (Không còn gì để nói! =.=!)
“Hôm nay ngươi là người đầu tiên đến phòng này, có thể nói cho Uyển nhi tên của ngươi không?” Sóng mắt thiếu nữ Uyển nhi lưu chuyển, hoan hỉ doanh doanh, tiến gần bên tai Liễu Như Phong, hơi thở như lan (hoa lan)......
Uyển nhi lén lút đánh giá khuôn mặt tuấn lãng dương cương của Liễu Như Phong, vẻ mặt hơi xấu hổ. Chẳng lẽ —— nam tử tuấn dật này chưa từng chạm qua nữ nhân? (Hình như vậy! XD~~!)
“Liễu Như Phong! Cô nương...... trước tiên đứng lên mà nói được không?” Liễu Như Phong cực lực khắc chế suy nghĩ xúc động muốn một chưởng đẩy thiếu nữ này ra. Loại nữ tử đoan trang hiền thục, ôn nhu động lòng người này không phải loại mình thích......
Uyển nhi bỗng nhiên đứng dậy, mị thái thu lại, vẻ xấu hổ, ý tức giận trên mặt chợt lóe rồi biến mất, chuyển thành vẻ mặt lãnh đạm. Uyển nhi nguyên bản thanh lệ xinh đẹp tuyệt trần, ít son phấn, mà thu lại thái độ yêu mị hấp dẫn, cùng lúc nãy như hai người hoàn toàn khác biệt.
Liễu Như Phong đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó có chút hối ý. Vào Liễu viện này, há có thể tùy vào thiếu nữ tự xưng Uyển nhi này nguyện ý hay không?
Uyển nhi đứng thẳng trên mặt đất, trầm mặc nửa ngày, cắn răng thoát đi sa mỏng trên người, chỉ còn lại cái yếm, nhìn Liễu Như Phong, cười lạnh nói: “Không phải là chuyện như vậy sao? Người Lạc Dương Cung các ngươi, gần đây lấy tỷ muội chúng ta mà tiết dục! Nhìn bộ dạng ngươi đoan chính gương mẫu, bất quá cũng chỉ là khoác tấm da mặt người......”
Uyển nhi nói đến chỗ này, nhịn lại nhịn, cuối cùng không tính mắng ra, bước đi đến bên giường, hướng về phía trước nằm xuống, như đi đến pháp trường, chán ghét lớn tiếng nói: “Đến đây đi! Làm sớm xong sớm!”
Liễu Như Phong nhìn Uyển nhi trên giường, tuy là vẻ mặt bất chấp, nhưng khóe mắt lại tràn ra nước mắt, thân thể hơi hơi phát run, cùng với hai bên sườn, bàn tay mềm tái nhợt cầm chặt lấy sa y, làm bại lộ ra Uyển nhi đang hoảng sợ cùng sợ hãi......
Liễu Như Phong than nhẹ một tiếng, đi tới bên giường, hô hấp của Uyển nhi đột nhiên dồn dập, trên mặt rốt cuộc khống chế không được, tình tự sợ hãi, bất lực, tuyệt vọng dần dần đi vào nhãn đồng.
Liễu Như Phong lấy đệm chăn ra, tung lên mở ra, nhẹ nhàng che trên người Uyển nhi, xoay người ngồi trở lại bên cạnh bàn.
Uyển nhi trên giường ngẩn ra, ngồi dậy, nắm thật chặt đệm chăn trên người, nhìn Liễu Như Phong bên cạnh bàn đưa lưng về phía nàng, chần chờ nói: “Ngươi......”
Liễu Như Phong thay chính mình rót chén trà, đạm đạm nói: “Uyển nhi cô nương, không cần lo lắng. Tại hạ uống xong chén trà liền đi.”
Uyển nhi nghe vậy, trầm mặc thật lâu sau, mắt nhìn phía sau lưng Liễu Như Phong, vẻ mặt trên mặt âm tình bất định (trầm mặc suy nghĩ miên man).
Liễu Như Phong cầm chén trà trong tay, nhẹ nhấp một ngụm, thiếu nữ này kêu Uyển nhi, thanh lệ thoát tục, tư sắc hơn người, tuổi lại nhỏ, như thế nào xuất hiện tại gian phòng này?
Liễu Như Phong âm thầm cười lạnh, nếu không phải nàng sau khi nghe đến tên chính mình, nhất thời nóng vội, động tác quá lớn, chỉ sợ chính mình thật sự sẽ bị nàng lừa! Không thể không thừa nhận, Uyển nhi này diễn rất đạt, chỉ là Liễu Như Phong xác nhận câu nói kia của chính mình cũng không ổn, Uyển nhi đột nhiên đứng lên, mặc dù cái khó ló cái khôn, nói ra lời nói hợp tình hợp lý như vậy, chỉ tiếc đã khiến cho Liễu Như Phong có một tia cảnh giác!
Lời nói của Uyển nhi quá mức xúc động phẫn nộ, cùng cử chỉ của nàng lúc trước khác biệt quá nhiều! Nếu nói lúc trước nàng là do bất đắc dĩ mà ngụy trang, vì sao lúc này liền dám không kiêng nể gì? Nàng không sợ chọc giận người tới sao? Hay là nói —— nàng căn bản biết chính mình không phải là người Lạc Dương Cung, sẽ không hạ thủ độc ác đối phó nàng?!
Nữ nhân trước đây trong phòng này là ai? Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà xem ra rất coi trọng, nếu không sẽ không trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, liền thay đổi người, thay vào đó là một thiếu nữ xinh đẹp am hiểu ngụy trang!
Xem ra, chuyện nữ nhân kia, chỉ có thể chậm rãi điều tra. Nếu hỏi Uyển nhi, chỉ sợ chính mình mới vừa ra cửa, nội dung nói chuyện, sẽ lập tức tới trên bàn Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà! Liễu Như Phong buông chén trà trong tay, đứng dậy, chậm rãi đi hướng cửa phòng.
“Anh ninh” một tiếng, Uyển nhi trên giường lập tức xuống giường, theo sau gắt gao ôm lấy Liễu Như Phong, đột nhiên lên tiếng khóc rống lên.
Ánh mắt Liễu Như Phong chợt lóe, thở dài, bất đắc dĩ xoay người lại, nhìn dung nhan thiếu nữ lê hoa đái vũ, thần sắc bi thương, mặc dù là khóc rống, Uyển nhi này cũng có thể khóc đến động lòng người.
Nhẹ nhàng nâng thiếu nữ dậy, Liễu Như Phong thương tiếc thay nàng lau đi nước mắt, đem nàng dìu đến bên giường ngồi xuống, ôn nhu nói: “Đừng khóc, làm sao vậy?”
“Uyển nhi...... Uyển nhi vừa rồi nhất thời lỡ lời, mong rằng Liễu thị vệ không cần nói cho người khác, cầu ngươi! Chỉ cần ngươi không nói cho người khác, Uyển nhi...... Uyển nhi nguyện hảo hảo phục tùng đối đãi Liễu thị vệ.” Uyển nhi một tay cầm chặt lấy vạt áo Liễu Như Phong, đôi mắt đẹp mang lệ nhìn chằm chằm ánh mắt Liễu Như Phong, toàn thân run rẩy, có vẻ sợ hãi cực độ!
“Yên tâm, tại hạ dĩ nhiên đã quên Uyển nhi cô nương vừa nói cái gì! Đừng khóc......” Vẫn còn diễn? Trong lòng Liễu Như Phong rùng mình, rất nhanh đem hết thảy ngôn hành cử chỉ của chính mình từ khi vào phòng tới nay nghĩ lại một lần, tuyệt không có sơ hở! Uyển nhi này rốt cuộc muốn như thế nào?
Uyển nhi nhìn thần sắc Liễu Như Phong, không giống giả, trong lòng nhịn không được thất vọng vạn phần, người nọ rõ ràng đáp ứng chính mình, chỉ cần một trong mười người tới đây, nếu có ai hỏi nữ nhân điên trước đây trong phòng này một chút, chỉ cần lừa được người đó, liền sẽ để cho mình rời khỏi Liễu viện này, trở thành một thị nữ bình thường trong Lạc Dương Cung!
Chỉ là, Uyển nhi thật sự không muốn ở lại trong Liễu viện này. Mỗi một ngày, sẽ có người bị ngược đãi tàn nhẫn đến chết, sợ hãi cùng tử vong giống như hai con độc xà, lúc nào cũng ẩn núp trong Liễu viện, chọn người mà nuốt!
Hai mắt Uyển nhi đẫm lệ mông lung nhìn nam tử tuấn lãng trước mắt này, ánh mắt ôn nhu, lời nói thương tiếc, động tác nhẹ nhàng! Liễu Như Phong! Uyển nhi nhớ rõ tên này, trong danh sách chỉ có mười người, đứng thứ nhất. Người nọ lại từng lặp lại cẩn trọng, chú ý trọng yếu nhất là người này!
Liễu Như Phong thấy nước mắt thiếu nữ không ngừng chảy ra, bất luận nàng muốn nói cái gì, lúc này cũng vô pháp nói ra lời. Trái nhìn phải trông, tìm không thấy khăn lụa, chỉ đành cầm ống tay áo, thay nàng lau đi nước mắt trên mặt.
Có thể được người nọ coi trọng như vậy, nam tử này tuyệt không phải là kẻ bất lực, huống chi nam tử này ôn nhu tuấn dật như thế! Tâm vốn nghĩ đã chết đi, không ngờ sống lại, mạnh mẽ nhảy lên! Trong lòng Uyển nhi dâng lên một tia hy vọng, chậm rãi khuếch tán mở ra, chứa đầy cả trái tim —— nếu có thể làm cho nam tử này đối mình động tâm, hẳn là thực dễ dàng, động tác của hắn tuy rằng ôn nhu, nhưng cũng trúc trắc không thôi!
Chỉ cần, nam nhân này yêu thương chính mình —— nếu nam nhân này thực sự có vấn đề, nói cho người nọ, liền có thể rời khỏi Liễu viện! Nếu nam nhân này không có vấn đề, sớm hay muộn cũng sẽ ở trong Lạc Dương Cung trở nên nổi bật, đến khi đó, không những có thể rời khỏi Liễu viện, còn có thể có được một lang quân như ý......
Uyển nhi dần dần dừng tiếng khóc, lại vẫn gắt gao nắm chặt vạt áo Liễu Như Phong như cũ, không cho y rời đi, tiếng nức nở nói: “Kỳ thật Uyển nhi sớm nhận mệnh, chỉ là hôm nay thấy một vị tỷ muội trong viện chết đi, trong lòng sợ hãi, nhất thời không khống chế được. Liễu thị vệ, ngươi vạn chớ để trong lòng a, Uyển nhi nhất định rất phục tùng, cho ngươi vừa lòng......”
Thần tình Uyển nhi thê lương, một mặt nói xong, một mặt liền cởi cái yếm của chính mình, tuy động tác thong thả, nhưng hai tay lại run rẩy, có vẻ cực không tình nguyện, lại không được tự nhiên......
“Uyển nhi cô nương, ” Liễu Như Phong nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay mảnh khảnh trắng noãn của Uyển nhi, đem chúng dắt tới để trước người Uyển nhi, vì nàng phủ thêm một tấm sa mỏng gần như trong suốt, lời nói dịu dàng khuyên nhủ: “Tại hạ đã nói, sẽ không cưỡng bức Uyển nhi cô nương, cần gì phải làm chính mình rẻ mạt như thế?”
Uyển nhi kinh ngạc nhìn Liễu Như Phong, trong mắt lại rớt xuống lệ, run giọng nói: “Liễu thị vệ, ngươi không giống, ngươi cùng bọn người tới nơi này không giống..... Cám ơn ngươi, vẫn còn xem Uyển nhi như con người......”
Liễu Như Phong thở dài, bắt đầu hoài nghi chính mình có đa nghi quá mức hay không, thiếu nữ lúc này thấy như thế nào, cũng không giống như diễn kịch......
Uyển nhi nhẹ nhàng dựa sát vào trong lòng nam nhân bên cạnh, vừa rồi trong một cái chớp mắt, cái loại cảm giác ấm áp được người quý trọng, Uyển nhi cảm thấy được có lẽ cả đời này, cũng không thể quên. Uyển nhi ngẩng đầu, ánh mắt mê ly nhìn Liễu Như Phong, lặng lẽ duỗi tay, vòng quanh hông của nam nhân, nhắm hai mắt lại, đôi môi son phấn hồng hướng môi nam nhân......
Thân thể Liễu Như Phong cứng còng, thiếu nữ xinh đẹp bi thương mà yếu ớt trong lòng, khiến tâm kẻ khác sinh thương hại...... cái này cũng là diễn kịch sao? Tâm tư Liễu Như Phong nhanh cóng hồi chuyển, không thể đẩy nàng ra, để tránh khiến người sinh nghi! Nhìn thiếu nữ đưa lên đôi môi đỏ mọng, trên trán Liễu Như Phong bất giác chảy ra mồ hôi...... (Phì! Ta cười chết mất cái cảnh này! XD~~~! Sao giống cảm tử quân đi tự sát thế nhể! XD~~~!)
Đôi môi ấm áp, càng ngày càng gần, mang theo hương vị đặc biệt của cơ thể thiếu nữ, từng chút từng chút tới gần......
Đột nhiên, tiếng ồn ào ngoài phòng nổi lên bốn phía.
Liễu Như Phong bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh tới cửa sổ, nhìn ra ngoài, nhìn xung quanh khắp nơi.
Uyển nhi dựa người không kịp phòng, ngã vào trên giường, ai oán nhìn Liễu Như Phong đưa lưng về phía nàng liếc mắt một cái, xuống giường, phủ thêm lụa mỏng, đi tới bên cạnh Liễu Như Phong, nhìn ngoài cửa sổ, kinh ngạc nói: “Thật sự là kỳ quái, chuyện gì náo nhiệt như thế? Mà ngay cả Liễu viện cũng có thể nghe được......”
Đang nói, đã thấy một người chạy đến ngoài cửa viện, thở hổn hển, đứng ở trong viện. Nhìn phục sức trên người hắn, là một gã thị vệ trong Lạc Dương Cung!
Liễu Như Phong hơi hơi nhíu mày, đến Lạc Dương Cung cũng đã mười ngày, phần lớn thị vệ mặc dù không biết danh tính, nhưng cũng đã gặp qua, nhưng người thị vệ này, Liễu Như Phong chưa gặp qua bao giờ.
Thị vệ kia nâng tay lau đi mồ hôi dày đặc trên trán, hiển nhiên đã chạy rất lâu, đứng ở trong viện trái trông phải vọng, không thấy được điều mình cần, trên mặt hơi do dự một chút, giương giọng kêu: “Chu thống lĩnh, thống lĩnh? Thống lĩnh có ở đây không?”
Cửa sổ của gian phòng thứ ba phía trước bên trái đột nhiên bị đẩy ra, Chu Chính Thành thần tình lửa giận, thân trên tinh túy xích lõa xuất hiện ở cửa sổ.
“Kháo! Làm cái gì? Lão tử đang cao hứng, bị tiếng quỷ kêu của ngươi làm mất hứng! Mẹ nó, ngươi tốt nhất là nên có chuyện quan trọng, nếu không, lão tử quyết không tha cho ngươi!” Mặc cho ai tại loại thời điểm này bị người cắt ngang, cũng không cao hứng nổi! Chu Chính Thành nổi giận rít gào, thanh âm vốn thô to giống như sấm sét tại đất bằng, rung động đến nỗi cái lỗ tai của Liễu Như Phong đang đứng phía bên phải cũng ông ông tác hưởng!