Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Nhìn đôi trai thanh gái lịch vốn nên kết thành một đôi ở giữa sân, trong lòng mọi người ngổn ngang nhiều xúc cảm.
Chẳng ai ngờ được rằng, chuyện lại thành ra thế này, hai người vốn nên trở thành phu thê, giờ lại trở thành kẻ thù.
Đúng là ý trời trêu ngươi!
Sau khi bóng lưng cô độc của Nam Cung Tuyết rời đi, người của Dương gia không ai vui nổi.
Bọn họ biết, tới khi Nam Cung Tuyết trở lại Thanh Vân tông, Dương gia và Thanh Vân tông sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Với căn cơ vững chắc của Thanh Vân tông thì sao Dương gia có thể đấu lại được?
Đợi về tới tiểu viện của mình, Dương Phàm mới hỏi nữ tử mặc váy vải:
“Tiền bối có thấy ta ngông cuồng không?”
“Còn ỷ vào tiền bối, cáo mượn oai hùm nữa?”
Nghe vậy, nữ tử mặc váy vải khẽ lắc đầu nói:
“Nếu bị người ta kéo tới tận nhà rồi mà vẫn còn im lặng thì mới là ngu không ai bằng.”
“Là một kiếm tu thì phải có tấm lòng không bị trói buộc, nếu không kiếm đạo chi tâm của ngươi cũng sẽ bị trói buộc.”
“Ngươi có biết vì sao trên đời này lại có ít kiếm tu như vậy không?”
Ban đầu Dương Phàm hơi sững sờ, sau đó hắn hỏi:
“Vì sao?”
Dương Phàm vẫn luôn lấy làm lạ, tại sao cả thành Thanh Vân này lại chưa từng có một vị kiếm tu nào?
Nữ tử mặc váy vải thản nhiên nói:
“Hầu hết kiếm tu đều nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ gì nói đó, không biết giấu giếm.”
“Chỉ có vậy thì kiếm tu chi tâm mới không bị trói buộc.”
“Nhưng cũng bởi vậy mà hầu hết kiếm tu đều khó có thể trưởng thành.”
Nghe vậy, Dương Phàm thắc mắc:
“Lẽ nào gặp chuyện gì kiếm tu cũng đều phải cứng rắn hay sao?”
Nữ tử mặc váy vải nói:
“Chỉ khi trong lòng kiếm tu thẳng thắn vô tư thì kiếm đạo chi tâm của hắn mới có thể thuần túy.”
“Nếu nghĩ một đằng, làm một nẻo thì rất có thể sẽ khiến đạo tâm của kiếm tu sụp đổ, không gượng dậy nổi.”
Nghe vậy, Dương Phàm nói:
“Ta lại cảm thấy kiếm tu chưa chắc đã phải cứng rắn.”
“Kiếm đạo chi tâm chính là cái tâm của mình, chỉ cần trong lòng không sợ thì kiếm đạo sẽ ở ngay dưới chân mình.”
Nghe vậy, nữ tử mặc váy vải mỉm cười nói:
“Xem ra kiếm đạo của ngươi sẽ là một kiếm đạo mới xưa nay chưa từng có!”
Hôm sau!
Dương Phàm đang luyện tập kiếm kỹ trong tiểu viện thì Dương Khôn cười to bước vào:
“Tiểu Phàm, có chuyện tốt đây.”
“Quả là một chuyện tốt vô cùng.”
Dương Phàm dừng động tác đang làm dở lại, hỏi:
“Cha, có chuyện gì vậy?”
Dương Khôn nói:
“Ta vừa nhận được tin tức, một tháng nữa, học viện Thương Lan sẽ lại tới thành Thanh Vân chiêu sinh.”
“Đến lúc đó, vi phụ sẽ nghĩ cách xem có thể giúp ngươi nhập học học viện Thương Lan không.”
Học viện Thương Lan!
Đây là học viện nức tiếng khắp Thương Lan giới, nghe nói thực lực của viện trưởng học viện này là Võ Thánh.
Học viện Thương Lan có rất đông cao thủ, dù so khắp toàn bộ Thương Lan giới thì cũng hầu như không ai không biết đến nó.
Nghe cha nói vậy, Dương Phàm cau mày hỏi:
“Học viện Thương Lan?”
Dương Khôn gật đầu nói:
“Trăm năm qua, học viện Thương Lan đã dạy dỗ rất nhiều học sinh xuất sắc, hiện tại đều là cao thủ nổi tiếng khắp Thương Lan giới.”
Dương Phàm im lặng!
Hắn biết tiêu chuẩn chiêu sinh của học viện Thương Lan rất cao, người bình thường khó lòng trúng tuyển.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.