Vừa báo danh nhập môn đã ngã lủng núi.
Hai tháng tiếp theo chây lười suốt ngày chỉ ăn với ngủ.
Sau đó không biết tại sao lại được chọn làm đệ tử chân truyền.
Mới nhậm chức đệ tử chân truyền được mấy tháng đã đốt cháy tàng thư các.
Đây đúng là một nhân vật truyền kỳ!
Chu Hành Vân lâm vào trầm tư.
Bọn họ thu được một tiểu sư muội hay tai họa di động? Không biết đâu mà lần!
Ở diễn biến bên này.
Diệp Kiều và Minh Huyền cùng đi đến cấm địa.
Nơi này là nơi tổ sư gia Trường Minh Tông phi thăng.
Nghe đồn ở bên trong có rất nhiều bảo vật nên mới biến thành cấm địa.
Ở giới tu chân, từ trước đến nay cơ hội và nguy cơ luôn tồn tại song song với nhau.
Diệp Kiều chỉ muốn chép sách, không có ý định không tự lượng sức mình đi tìm bảo vật.
Từng ngọn núi, dòng sông ở đây đều góp phần tạo nên vẻ đẹp thần bí của nơi này.
Thay vì gọi là cấm địa, nơi này càng thích hợp làm nơi yên tĩnh để tu luyện..
Khí linh ở đây quá nồng đậm, cực kỳ thích hợp bày trận tụ linh.
Khi hai người bước vào cấm địa, bên trong đã có người đang ngồi.
Bóng dáng ấy rất quen mắt.
Diệp Kiều tập trung nhìn kỹ.
Đây chẳng phải là vị tam sư huynh dấu yêu của nàng sao?
Tiết Dư nhìn thấy hai người tiến vào, lập tức nhiệt tình vẫy tay: "Ấy, sao hai người lại vào đây?"
Đây chính là cấm địa, bình thường chỉ có đệ tử bị phạt vào đây để suy ngẫm lại lỗi lầm của bản thân, người bình thường không được phép bước vào.
Diệp Kiều: "À, muội lỡ tay đốt tàng thư các."
Tiết Dư trầm mặc một lát, nhìn về phía Minh Huyền: "Vậy còn huynh ấy?"
Diệp Kiều: "À, huynh ấy đốt cùng muội."
Tiết Dư: Sư huynh, sư muội của hắn điên hết rồi?
Trầm mặc một lúc, hắn nhẹ giọng hỏi tiếp: "Muội có thù oán với lão thủ thư?"
Diệp Kiều lắc đầu: "Không có, muội chỉ chơi lửa một xíu rồi không may lỡ tay đốt Htàng thư các"
Tiết Dư: "..."
Chơi lửa?
Người bình thường ai lại chơi lửa vào buổi tối như thế này?
Người bình thường nào lại làm như thế?
"Còn đệ?" Trải nghiệm bị đuổi từ Bách Thảo Viên đến tàng thư các, rồi từ tàng thư các bị đuổi đến cấm địa đã khiến Minh Huyền chết lặng."Sao đệ lại vào đây?"
Tiết Dư là người duy nhất trong số bọn họ có thể xem như giống người bình thường.
Từ trước đến nay chỉ có Minh Huyền và Mộc Trọng Hi bị phạt giam ở cấm địa, hiện tại quân số tăng thêm một thành viên là Diệp Kiều.
Trước giờ hắn chưa từng sợ bị nhốt một mình trong đây, vì đằng nào chắc chắn cũng có đồng bọn bị giam cùng.
Tiết Dư bình tĩnh trả lời: "Luyện vài viên đan, sau đó cho vài sư huynh đệ nội môn ăn thử.
Không ngờ lại xảy ra vấn đề, khiến bọn họ bị ngộ độc."
Diệp Kiều:"..." Đây là tổ hợp đệ tử chân truyền bàng môn tà đạo nào vậy!
Minh Huyền ngồi bệt xuống đất, bắt đầu hối Diệp Kiều: "Tiểu sư muội, mau chép sách đi.
Muội có chép xong thì huynh mới được ra ngoài."
Thanh niên bị bóc lột -Diệp Kiều lấy đá lưu ảnh từ túi không gian ra.
Nàng trải giấy Tuyên Thành, thần thức nhập vào đá lưu ảnh, mắt nhắm lại, lật từng trang sách bùa chú ra.
Diệp Kiều tập trung nhớ từng câu từng chữ, sau đó nhấc bút bắt đầu chép lại.
Bởi vì gấp gáp chép cho xong, nên chữ của Diệp Kiều xấu đến mức ma chê quỷ hờn, nét này dính nét kia, trời phật phù hộ độ trì lắm mới nhận ra được mặt chữ mà nàng viết.
Tiết Dư nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn khẽ huých nhẹ vào người Minh Huyền: "Tiểu sư muội đang làm gì vậy?"
Chép sách hả?
Minh Huyền giải thích: "Muội ấy đốt hỏng mười mấy cuốn sách bùa chú ở tầng ba thư tàng các.
Sau đó vì muốn lão thủ thư nguôi giận, tiểu sư muội xin được chép lại mười mấy cuốn sách kia."
Tiết Dư sửng sốt: Chép hết mười mấy cuốn?
Nếu thực sự có bản lĩnh như vậy, tiểu sư muội của hắn là thần phật phương nào nha?
Diệp Kiều chép sách rất nhập tâm, tốc độ viết chữ càng lúc càng nhanh.
Nàng như quay trở lại thời gian luyện thi đại học, chỉ cần học không chết thì có lết cũng phải học cho hết!
Thời gian một ngày trời nàng đều tập trung toàn lực chép sách.
Tốc độ viết chữ khiến hai sư huynh xem mà nghẹn lời, chỉ biết nhìn trân trối.
Thời gian từ từ trôi quá, và trời cũng đã hửng sáng.
"Đỡ trẫm dậy, trầm còn có thể tiếp tục."
Diệp Kiều, vốn ngồi chép liên tục trong thời gian dài, bỗng ngẩng đầu lên, cất giọng yếu ớt.
Không biết có phải Minh Huyền ảo giác hay không, nhưng hắn thấy từ miệng Diệp Kiều bay ra một sợi u hồn.
Thời gian ở cấm địa kéo dài một ngày là thêm một ngày khốn khổ.
Lúc này đây, Minh Huyền hoàn toàn trông cậy vào Diệp Kiều, chỉ khi nàng chép xong, hắn mới được phép ra ngoài.
Minh Huyền nghe thấy tiếng Diệp Kiều rê,n rỉ, lập tức vươn tay xoa bóp vai cho nàng, cổ vũ: "Tiểu sư muội cố lên!"
Nửa giờ sau, Diệp Kiều chết lặng: "Trẫm không học nữa, hãy để trẫm ch*t đi."
Nàng đau đầu, Nàng nhức óc.
Diệp Kiều lấy tay sờ mũi.
Là máu cam!
Nàng càng thống khổ.
Tiết Dư khẩn trương, vội vàng lại gần đấm chân cho nàng: "Cố gắng một chút nữa thôi, chúng ta có thể ra ngoài được hay không đều dựa vào muội.
Đây, huynh có đan bổ thần này, muội ăn nhiều một chút rồi cố gắng chép tiếp ha."
Chỉ cần tiểu sư muội chép xong, biết đâu hắn có thể một người làm quan, cả họ được nhờ - cũng được thả khỏi cấm địa!
Hai ngày liên tục ghi nhớ và chép mười mấy cuốn sách đã tạo thành tổn thương to lớn đối với thần thức.
Vì thế, mỗi lần Diệp Kiều choáng váng, Tiết Dư sẽ săn sóc dâng lên đan bổ thần.
Diệp Kiều run run cầm lấy viên thuốc.
Minh Huyền tha thiết bày tỏ: "Huynh tin tưởng, chỉ cần muội nỗ lực, chúng ta sẽ được sống cuộc sống chúng ta hằng mơ ước."
Diệp Kiều:"..." Cảm ơn he.
Các huynh đúng là huynh đệ "tốt" của ta!
Diệp Kiều hít sâu một hơi, nuốt đan rồi tiếp tục chép sách.
Ngòi bút di chuyển thoăn thoắt trên trang giấy, đầu nàng chỉ toàn là cách vẽ, công dụng và phương pháp vẽ bùa trên pháp khí của các loại bùa chú.
Gì mà bùa độn địa, bùa kim cang, bùa bày trận tứ phương,...!cứ nhảy disco trong đầu nàng.
Trải qua qua trận này, Diệp Kiều tự tin nàng hiểu bùa chú số hai thì không ai số một.
Hu hu hu cho mi ngu, cho mi chừa cái tội quởn!
Bởi vì sách bùa chú còn có hình vẽ minh họa, Diệp Kiều tranh thủ từng chút thời gian vẽ hoa văn.
Tốc độ vẽ cực nhanh, cơ hồ là chỉ dùng một nét để vẽ bùa, nhìn vừa nhanh vừa ngầu.
Diệp Kiều phát hiện thức hải của mình hình như rộng lớn hơn.
Linh căn của nguyên thân không thuần khiết, thần thức cũng kém, nên mấy lần trước, nàng chỉ vẽ vài lá bùa đã bị ngất.
Hiện tại thức hải của nàng được mở rộng một cách thần kỳ, cho dù không ăn đan bổ thần, cũng không bị đau đầu khi vẽ bùa nữa.
Chẳng lẽ chép sách có thể giúp nàng mở rộng thức hải?
"Muội đột phá?" Khi Diệp Kiều còn đang suy tư, Minh Huyền vốn đang ngồi vắt chéo chân, quay lại nhìn hỏi.
Diệp Kiều nghe vậy thì điều động thần thức kiểm tra, sau đó đáp: "Hình như thế."
Nàng đã ở đỉnh kỳ Luyện Khí.
Chỉ còn một chút nữa là đến kỳ Trúc Cơ.
À, không phải nhờ chép sách mà thức hải của nàng được mở rộng, mà là vì nàng đột phá nên thức hải mới thay đổi.
Minh Huyền cảm thấy sốc: "Thời buổi bây giờ người ta dễ đột phá thế à?" Từ hậu kỳ Luyện Khí đến đỉnh kỳ Luyện Khi là một thử thách lớn.
Nếu không mất dăm ba ngày tự suy, tự ngộ đạo thì ít khi có thể thuận lợi đột phá tu vi.
Chẳng lẽ càng lười càng ăn may???
Tiết Dư chống cằm, suy tư: "Có khi nào, tiểu sư muội đột phá được là nhờ vào việc tìm hiểu bùa chú?"
Đan tu muốn đột phát thì phải luyện đan, và đương nhiên, phù tu muốn đột phá thì phải luyện vẽ bùa.
Hai hôm nay, Diệp Kiều liên tục xem sách bùa chú mà không hề ngừng nghỉ.
Tiết Dư giải thích như vậy cũng có lý.
Minh Huyền càng sốc hơn: "Nhưng muội ấy là kiếm tu mà?"
Chòi mé, vậy cũng được luôn?
Tiết Dư suy nghĩ đến điều gì đó, nói: "Huynh có từng nghe đến lưỡng đạo song tu?"
"Chẳng phải có rất ít người như thế sao?" Minh Huyền cảm thấy chuyện này thật khó tin.
Muốn tu hai đạo một lúc, người ấy phải có ngộ tính rất cao.
Nghe nói tổ sư của Trường Minh Tông là tu sĩ tu kiếm-đan.
Nhưng thực tế, tu sĩ lưỡng đạo rất hiếm có, không phải ai cũng như tổ sư gia bọn họ.
Diệp Kiều phủi tay của hắn ra.
Nàng nói ra suy đoán của bản thân, ngăn cho mạch suy nghĩ của hai người này lại bay xa: "Có thể là vì ở đây khí linh quá dày đặc?"
Chỉ có thể giải thích như vậy, nếu không chẳng lẽ nàng thật sự là kiềm phù song tu?.