Tôi không muốn lại yêu anh lần nữa khiến bản thân lại chìm vào mê muội.
Để không cho anh cơ hội tổn thương tôi.
Thế nên tôi không muốn lại yêu anh,
Tôi không muốn lại yêu anh lần nữa vì tôi quá mệt mỏi.
Chỉ vì không muốn cam tâm tình nguyện để anh bắt làm tù binh.
Thế nên tôi không muốn lại yêu anh.
Tôi không nên yêu anh bởi vì tôi không muốn yêu
Cũng không muốn lại một lần nữa rơi vào ái tình của anh.
Ngày hôm nay tôi sẽ không yêu anh nữa.
Tuyệt luyến, đoạn tuyệt tình yêu say đắm.
Tuyệt luyến, tình yêu tuyệt vọng.
Tuyệt luyến, tuyệt đối yêu.
Tôi mờ mịt đứng ở đầu đường, trong lúc nhất thời không biết nên chạy đi đâu. Kỳ thực nơi nào cũng tốt, chỉ cần có thể chạy thoát khỏi anh, một người đàn ông làm tôi đau lòng, tan nát con tim.
Không nên yêu, không nên yêu nữa. Tôi không ngừng lặp lại điều đó trong tâm trí.
Đèn xanh, không tự chủ được theo đám đông băng qua đường, dù sao tôi cũng không biết nên đi tới chỗ nào, cứ để nước chảy bèo trôi đi!
Biết rằng không thể yêu anh, nhưng vẫn yêu. Biết rằng không nên thổ lộ tình cảm với anh, nhưng vẫn làm. Khiến cho vết thương trong lòng lại đau nhức đến khó chịu, hóa ra ngay từ đầu đều là mơ tưởng.
Ái tình, rốt cuộc có đạo lý gì sao?
Tôi nhìn đôi bàn tay trống trơn, giống như từ nơi đó đi ra, trên người ngoại trừ ví tiền cái gì cũng không mang theo. Bởi vì tôi muốn đoạn tuyệt tất cả tình yêu với anh, thứ tình cảm không nên có.
Chỉ là, trên người vẫn như cũ còn vấn vương mùi hương của anh. Thế nhưng, thời gian đi qua, mùi hương cũng sẽ bay mất.
“Tôi phải xa rời anh.” Không phải chỉ một lần nói với anh câu đó.
“Cậu không thể xa tôi.” Anh luôn luôn trả lời như thế, dùng giọng nói trầm thấp tràn ngập đầu độc.
Đúng vậy. Anh nắm được nhược điểm của tôi.
Tình yêu của tôi trở thành gông xiềng, anh lợi dụng điểm ấy, đem tôi nắm trong lòng bàn tay bừa bãi trêu đùa.
Là tôi, cho anh cơ hội nắm quyền lực làm thương tổn tôi.
Thế nhưng, tình yêu đến hôm nay chấm dứt. Tôi không cho anh năng lực để thương tổn tôi, cũng không cho anh vui vẻ đùa giỡn thao túng tôi.
Tôi muốn đem tình yêu này, một lần đoạn tuyệt.
Tuyệt luyến – Đoạn tuyệt tình yêu.
Tiết tử.
Ôm sách vở đi qua hành lang, Hướng Hiểu Đông đi về phía cầu thang lên tầng cao nhất. Khuôn mặt trắng nõn phảng phất phong độ của người trí thức hiếm thấy ở thanh niên thời nay, mà theo thói quen, trên mặt cậu luôn luôn biểu hiện ôn hòa lễ phép, vui vẻ, thấy mỗi người đi qua đều cúi đầu chào hỏi bất luận quen hay không.
Lướt qua hết dãy phòng học, cậu đi tới hành lang cuối cùng, tách ra khỏi sự chú ý của mọi người trực tiếp đi lên tầng cao nhất, không chút ngần ngại đẩy ra cánh cửa vốn dĩ nên được khóa lại.
“Anh quả nhiên ở đây.” Một bước đi vào, cậu nở nụ cười nhìn người đang ngồi trong bóng tối “Biết anh lại ở đây hút thuốc mà.”
Hà Húc Đông nhìn cậu một cái, tiện tay dập tắt điếu thuốc.
“Lại đây.” Hắn đưa tay ra, bá đạo ra lệnh.
Hướng Hiểu Đông ngoan ngoãn nghe lời, bị Hà Húc Đông kéo vào trong lòng. Hắn nâng cằm cậu lên, mạnh mẽ hôn cậu. Hướng Hiểu Đông trầm mê cùng hắn môi lưỡi giao triền, động tình tay ôm lấy cổ hắn. Nụ hôn của hắn từ trước đến nay vẫn kịch liệt cuồng bạo. Hướng Hiểu Đông thở hổn hển, trên môi phát sinh tiếng rên rỉ trầm thấp.
Thật lâu sau, môi của họ rốt cục tách ra, Hướng Hiểu Đông có chút hô hấp dồn dập nằm trong lòng tình nhân, ngửi mùi thuốc lá nhàn nhạt. Gần đây cậu càng ngày càng quyến luyến mùi vị này, có phải bởi yêu thương ngày càng sâu đậm không?
“Ngày mai bắt đầu nghỉ hè.” Cậu buông tiếng thở dài, nhẹ giọng nói.
Hà Húc Đông chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng trả lời, thờ ơ nhìn mặt đất trống không.
Hướng Hiểu Đông nhìn tình nhân của mình trong lòng nghi hoặc. Vì sao anh luôn lạnh lùng như thế, làm cho người khác khó có thể nắm lấy.” Thật lạnh lùng.”
“Vì sao nói vậy?” Hà Húc Đông bên môi chợt dẫn ra nhất mạt cười.
Hướng Hiểu Đông mẫn cảm để ý, nụ cười của anh ấy chỉ có trên môi, trong mắt không hề có ý cười.
Anh ấy có thật sự thích cậu không? Hướng Hiểu Đông chưa bao giờ dám hỏi.
Lúc này, tiếng chuông vào lớp vang lên.
“A, tôi còn phải đi họp.” Hướng Hiểu Đông vội vội vàng vàng ngồi dậy.
“Ừ.” Thanh âm nhàn nhạt.
“Không đi học sao?” Cậu vừa sửa sang lại quần áo, nhìn về phía Hà Húc Đông.
“Không đi, ngày cuối cùng có gì hay đâu.”
“Vẫn luôn như thế.” Hướng Hiểu Đông nhìn Hà Húc Đông, trong mắt có chút bất lực.
“Đi đi! Hội trưởng hội học sinh ưu tú.” Hà Húc Đông châm lửa một điếu thuốc.
“Tôi không thích nghe nói như vậy.” Mỗi lần nghe Hà Húc Đông gọi như thế, cậu đều cảm thấy khổ sở, khó chịu. “Buổi chiều tôi tới tìm anh, chúng ta đi bệnh viện thăm mẹ anh.” Cậu cúi đầu xuống, hôn lên môi Hà Húc Đông.
“Ừ.”
Vẫn là lạnh lùng như thế, Hướng Hiểu Đông nhìn Húc Đông muốn nói lại đem lời nuốt vào trong bụng, xoay người rời đi.
“Nhìn thấy rồi chứ?” Hà Húc Đông quay mặt về phía nóc nhà trống trải nói ” Nhìn đã thỏa mãn chưa?”
“Điều cậu làm được còn hoàn hảo hơn so với tưởng tượng của tôi.” Một người từ đằng sau đi ra “Tôi chờ không được thật muốn xem bộ dạng của Hướng Hiểu Đông ra sao.”
Hà Húc Đông ngẩng đầu liếc người kia một cái, đứng lên đạp trên điếu thuốc.
“Nhớ kỹ chuyện cậu hứa, tôi chờ cậu thực hiện.”
“Yên tâm, tôi đã hứa nhất định sẽ làm.”
Hà Húc Đông gật đầu xoay người rời đi, người phía sau hắn rút ra cái máy ghi âm cầm trên tay lạnh lùng cười.
***
Nhớ đến cái hẹn với Hà Húc Đông, Hướng Hiểu Đông buổi trưa hôm đó ăn cơm xong liền vội vàng ra khỏi nhà.
“Mẹ, con đi đây.” Hướng Hiểu Đông đứng ở giá dựng giày dép hướng vào trong nhà hô to.
“Con muốn đi đâu.” Cơm nước xong xuôi, mẹ đang ngồi xem báo trong phòng khách. “Bao giờ con về?”
“Con đi thăm mẹ một người bạn ở bệnh viện, sau đó ở nhà bạn ôn bài, buổi tối có lẽ không về.” Nói xong có chút chột dạ.
“Chờ một chút Hiểu Đông.” Mẹ buông tờ báo đi ra cửa. “Mẹ có chuyện muốn nói với con.”
“Chuyện gì?”
“Cha và mẹ đã bàn bạc rồi, muốn cho con sang du học ở Anh.”
Anh? Hướng Hiểu Đông ngẩn người.
“Con không muốn.” Cậu không muốn đi khỏi Đài Loan.
“Con không muốn cũng không được, trừ phi con có thể thuyết phục cha con, ông ấy luôn luôn kỳ vọng rất nhiều vào con, cho con đi du học cũng là muốn tốt cho con.” Mẹ khẽ thở dài “Có lẽ chờ con tốt nghiệp trung học, còn một năm nữa.”
“Con sẽ nói chuyện với cha.” Cậu cũng không muốn làm khó dễ mẹ. “Con đi đây.”
***
Một năm nữa sao? Hướng Hiểu Đông vừa đi vừa nghĩ.
Đi du học, cậu từng muốn được sang nước ngoài du học, nhìn xem thế giới, thế nhưng bây giờ có người làm cậu lưu luyến không muốn xa rời, làm sao bây giờ? Mà Húc Đông …có thể sẽ kêu cậu đừng đi không?
Hường Hiểu Đông lắc đầu cười, cậu dự cảm Húc Đông sẽ không nói như thế, đó là cá tính của anh ấy.
Cậu rất không yên tâm, cậu cảm thấy tình cảm Húc Đông dành cho mình không hề sâu đậm giống tình cảm của cậu dành cho anh ấy, cậu vẫn thường nghĩ chỉ có mình đơn phương tình nguyện.
Chỉ có khi môi lưỡi giao triền, tình cảm mãnh liệt triền miên cậu mới có thể cảm nhận được tình cảm của Húc Đông. Nhưng có lẽ cũng chỉ là tình cảm mãnh liệt của ảo giác mà thôi …Nhưng như vậy là tốt rồi, cậu bây giờ không dám nghĩ nhiều nữa. Hướng Hiểu Đông lắc lắc đầu, không muốn nghĩ thêm, bước nhanh hơn tiến về phía trước.
“Hướng Hiểu Đông.”
Có người ngăn cản bước chân của Hướng Hiểu Đông, cậu ngẩng đầu nhìn, là hội phó hội học sinh.
“Bạn Quách, có chuyện gì vậy?”
Hướng Hiểu Đông không thích người này lắm, từ khi cậu hơn cậu ta năm mươi phiếu bầu năm ngoái, hai tháng liền, cậu thường cảm thấy lời nói của cậu ta không có ý tốt, thường châm chọc cậu. Nhưng còn nửa năm làm cùng nhau nữa, cậu đối với cậu ta vẫn duy trì thái độ lịch sự.
“Làm lỡ của cậu chút thời gian.”
“Thế nên xin nói mau đi. Tôi đang vội.” Là ảo giác của cậu sao? Cậu cảm thấy cậu ta dùng ánh mắt rất khinh thường nhìn mình.
“Cậu yêu Hà Húc Đông phải không?”
Lời cậu ta nói như tiếng bom nổ trong không khí, Hướng Hiểu Đông cả người chấn động “Cậu nói cái gì?”
“Nghe cái này cậu sẽ hiểu ngay.”
Quách Tự Vĩnh lấy ra máy ghi âm, mở đoạn đối thoại của Hà Húc Đông và cậu, thỏa mãn nhìn Hướng Hiểu Đông sắc mặt từ từ trắng bệch. “Thế nào, cậu không biết gì sao? Hà Húc Đông là vì giao dịch với tôi nên mới tiếp cận cậu.” Hắn ta cười lạnh, trong lòng dâng lên khoái cảm đánh gục được Hướng Hiểu Đông.
Hắn cả đời đều quen được đứng ở vị trí cao, thế nhưng trong đợt bầu chọn hội trưởng hội học sinh lại bị đánh bại bởi thằng nhãi yếu ớt, trắng nhợt này, hắn sao thể cam lòng.
“Không thể nào, không phải đâu…Húc Đông sẽ không gạt tôi…”Hướng Hiểu Đông cảm thấy cả người choáng váng.
Hóa ra Húc Đông không yêu cậu …Một chút cũng không yêu cậu. Chuyện khiến cậu bất an, đúng là sự thực.
Không muốn.
“Đúng hay không cứ đi hỏi cậu ta thì biết.”Quách Tự Vĩnh hừ lạnh một tiếng,”Nếu như tôi nói cho cha mẹ cậu, đứa con trai bảo bối của họ là đồng tính luyến ái, cậu nghĩ bọn họ sẽ thế nào?”
“Rốt cuộc cậu muốn gì?” Hướng Hiểu Đông nỗ lực bình ổn giọng nói.
“Tôi muốn cậu phải từ chức hội trưởng, để tôi vào vị trí ấy.”Quách Tự Vĩnh nói ra mục đích của hắn.
“Là vì cái này?” Hướng Hiểu Đông nở nụ cười, châm chọc cùng bi ai. Cũng chỉ là vì một cái chức hội trưởng hội học sinh, cậu ta lại làm ra cái loại chuyện này!?
“Đúng.”
“Cậu thắng rồi! Tôi sẽ mau chóng đưa đơn xin từ chức, hãy đưa máy ghi âm cho tôi.” Hướng Hiểu Đông đưa tay về phía Quách Tự Vĩnh.
“Đưa cho cậu cũng được, nếu cậu không tuân thủ lời hứa, tôi còn rất nhiều thứ chứng minh quan hệ của các người.” Quách Tự Vĩnh sảng khoái đưa máy ghi âm cho Hướng Hiểu Đông, lập tức xoay người bỏ đi.
Hướng Hiểu Đông nhìn cái máy trong tay, phẫn nộ trong lòng tràn ra, cậu thở dốc.Làm ơn có ai đó tới nói cho cậu điều này không phải là sự thực.
Hướng Hiểu Đông tuyệt vọng nhắm mắt, lảo đảo đi về phía trước, bây giờ cậu chỉ muốn tìm Húc Đông hỏi rõ ràng.
***
Mùa hè năm lớp mười một, Hướng Hiểu Đông bay tới Anh quốc, đây là lần chạy trốn đầu tiên của cậu.