Hướng Hiểu Đông giật mình tỉnh giấc, có chút mê man nhìn trần nhà mờ tối.
Trong khoảng thời gian ngắn Hướng Hiểu Đông bất chợt nhận ra bản thân vẫn chỉ là Hướng Hiểu Đông của sáu năm trước trốn trong chăn khóc; lần thứ hai vì một giao dịch mà trở về bên cạnh Hà Húc Đông.
Trên lưng truyền xuống lực cánh tay nhắc nhở Hướng Hiểu Đông – có người đằng sau. Lúc này cậu đang nằm trong tay Hà Húc Đông, bởi vì giao dịch.
Giao dịch, Hướng Hiểu Đông chua chát cười, nếu nhận rõ là giao dịch mà thôi sao lại đau lòng? Vì sao ngửi được mùi nước hoa trên người anh ta trong lòng lại nổi lên chua xót? Vì sao cậu còn có thể động tâm vì người đàn ông đó.
Anh ta muốn có cậu, buồn cười làm sao. Nhiều năm trước Hướng Hiểu Đông tình nguyện hiến dâng cả thể xác lẫn tinh thần lại bị coi như giày cũ vứt bỏ, hiện tại anh ta nói rõ ràng chỉ cần thân thể của cậu, cậu lại ngốc nghếch đem tấm lòng của mình dâng đến cửa.
Biết rõ không thể làm gì, trong tình yêu làm gì có đạo lý? Hướng Hiểu Đông là đàn ông nhưng yêu một người đàn ông là anh ta, cho dù bị Hà Húc Đông làm thương tổn tình yêu cũng chưa hề giảm.
Duy nhất cậu hiểu chính là anh ta vĩnh viễn không hề nói yêu cậu, đây là thứ tự tôn duy nhất Hướng Hiểu Đông có. Cậu cũng không muốn hỏi Hà Húc Đông có yêu cậu không, đây là phương pháp duy nhất để cậu tự bảo vệ chính mình. Cậu không muốn…không muốn lại tổn thương một lần nữa!
“Có chuyện gì sao?” Hướng Hiểu Đông mỉm cười nhìn người phụ nữ hai năm nay đã trở nên quen thuộc với cậu Trương Á Cầm – thư kí của Hà Húc Đông.
“Tôi nghĩ anh không nên vào thì tốt hơn.” Trương Á Cầm thần bí nói với Hướng Hiểu Đông “Con gái của Hoàng Triêu Dương tới, đã vào hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.”
Khuôn mặt tươi cười của Hướng Hiểu Đông cứng lại, nhưng nhanh chóng trở về bình tĩnh.
Từ hai năm trước đáp ứng giao dịch với Hà Húc Đông, cậu liền trở thành trợ lý đặc biệt bên cạnh anh ta, hơn nữa do cha mẹ tín nhiệm Hà Húc Đông, cậu liền rời nhà đến ở cùng với anh ta.
Hai năm qua, số người phụ nữ qua tay Hà Húc Đông nhiều không đếm nổi, cho dù mỗi đêm anh ta đều ôm Hướng Hiểu Đông ngủ, nhưng mùi hương phụ nữ luôn thay đổi trên người anh ta nhắc nhở cậu rằng, Hà Húc Đông không yêu cậu. Nhưng anh ta vẫn không buông tha cậu, Hướng Hiểu Đông không biết rốt cục là vì sao? Dẫu cho không hiểu, cậu vẫn như trước không bao giờ hỏi.
“Vậy đi, anh không tiễn.” Hà Húc Đông ôn hòa nói vói cô gái.
“Không sao, anh mau lên đi.” Cô gái vén mái tóc dài, phong tình vạn chủng liếc mắt “Nhớ là anh đồng ý rồi đó.”
“Anh sẽ nhớ kỹ.”
Cô gái nở nụ cười, hôn lên má Hà Húc Đông sau đó xoay người rời đi. Trương Á Cầm đối với loại sự tình này thấy quá quen, vẫn tiếp tục làm việc của mình.
Chính là mùi hương này! Hướng Hiểu Đông mẫn cảm chú ý, đây là mùi hương hay xuất hiện trên người Hà Húc Đông thời gian gần đây. Hóa ra là cô ấy.
Hà Húc Đông hơi ngẩng đầu nhìn về Hướng Hiểu Đông, cậu cảm thấy trong mắt anh ta có vẻ không vui.
Anh ta có cái gì mất hứng chứ? Cậu mặc kệ anh không phải hợp ý anh ta lắm sao? Dù sao cậu với Hà Húc Đông cũng chỉ là một giao dịch mà thôi.
“Lại đây.”Hà Húc Đông kéo Hướng Hiểu Đông ngồi trên lòng, cúi đầu hôn cậu.
“Đừng đụng vào tôi!” Hà Húc Đông hôn lên môi lại bị Hướng Hiểu Đông mạnh mẽ quay đầu đi. Dấu son nhàn nhạt trên má anh ta trong mắt cậu nhìn thật chói mắt, mùi hương của cô gái ban nãy lại càng khiến cậu chán ghét.
Hà Húc Đông nở nụ cười “Cậu đang ghen.” Ngữ khí khẳng định.
Hướng Hiểu Đông cắn chặt môi dưới quyết không trả lời, cậu không muốn nhìn ánh mắt giễu cợt của Hà Húc Đông, nó chỉ làm cậu thêm đau lòng.
“Đừng cắn chặt như thế, bị thương đó.” Hà Húc Đông mềm nhẹ nắm lấy cằm Hướng Hiểu Đông, khẽ liếm lên môi cậu.
Bởi vì cậu là một món hàng sao? Hướng Hiểu Đông chua xót, thuận theo gật đầu.
Hướng Hiểu Đông vừa mở cửa đã bị Hà Húc Đông gọi giật lại.
“Hôm nay là lễ tốt nghiệp của Hiểu Thu, tôi đã nói với anh rồi.” Trong lòng cậu thầm thở dài, quay đầu chậm rãi đi tới trước mặt Hà Húc Đông đang mặc áo choàng tắm, lọn tóc vẫn còn nhỏ nước.
“Vậy sao?” Hà Húc Đông lười biếng chống tay lên cửa, đóng nửa cánh cửa lại, tay ôm lấy thắt lưng Hướng Hiểu Đông, hôn lên cổ cậu, cởi thắt lưng xoa lên bụng.
Hướng Hiểu Đông lập tức hiểu Hà Húc Đông muốn làm cái gì.
“Không được! Tôi phải đi, không được…Ư…” Hướng Hiểu Đông nỗ lực ngăn chặn bàn tay khiêu khích từ bụng xuống phần dưới. Hà Húc Đông bá đạo hôn lên môi cậu, tiến thêm một bước chặn đứng mọi lời kháng nghị.
“Đừng đi.” Hà Húc Đông ngậm lấy vành tai, liếm lên phần dái tay nhạy cảm, thấp giọng mê hoặc. Nước từ trên tóc Hà Húc Đông nhỏ xuống cổ Hướng Hiểu Đông, tăng thêm vài phần xúc cảm cùng nóng bỏng.
Hà Húc Đông cởi quần Hướng Hiểu Đông, nhẹ nhàng vỗ về trêu đùa dục vọng của cậu ta, xoay người hôn lên phần lưng, từ cổ kéo dài một đường tinh tế, khẽ cắn lên eo.
“Nhưng… Ưhm… Tôi hứa với Hiểu Thu… Ngày hôm nay… Ư…” Hướng Hiểu Đông không ngừng run rẩy, vô pháp chống lại bàn tay mang đến khoái cảm cho cậu trên lưng, trong miệng mặc dù kháng nghị nhưng thân thể từ lâu đã không nghe lời mà phản ứng.
Hướng Hiểu Đông phát hiện bản thân không có cách nào chống lại Hà Húc Đông, bởi vì thân thể cậu đã bị huấn luyện thành thói quen, bị mùi vị vui vẻ khi làm tình lấn át.
Hà Húc Đông cười nhẹ, khéo léo cởi nốt áo trên người Hướng Hiểu Đông, dùng miệng ngậm lấy nụ hoa trước ngực, dùng lưỡi di nhẹ, nhay cắn.
“Ưm… Húc Đông… Không nên… Tôi muốn đi… A…” Vui vẻ ồ ạt kéo tới, cậu không nhịn được rên rỉ.
“Tôi nói cậu không được đi.” Trong mắt Hà Húc Đông hiện lên tia lạnh lùng cứng rắn.
Hướng Hiểu Đông vô pháp kiềm chế rên rỉ, cắn răng thở dốc “A … Không nên như vậy… Trêu đùa tôi… A, ư…”
“Nói, cậu muốn tôi.” Trong mắt ngập tràn dục vọng, Hà Húc Đông khàn khàn cất giọng, vừa khẽ cắn bên môi Hướng Hiểu Đông.
“Tôi… Ưhm …”
Không nên! Tóc mai Hướng Hiểu Đông đã bị mồ hôi đổ ướt nhẹp, thân thể bị khát vọng chiếm cứ, nhưng cậu cắn chặt môi dưới, quật cường không nói một lời.
“Nói.” Mệnh lệnh dứt khoát.
“Tôi… A… Tôi… muốn anh…” Dục vọng mãnh liệt rốt cục chiến thắng lý trí, thốt lên được một câu, khóe mắt lại rơi lệ.
Hà Húc Đông lộ ra nụ cười nhạt, nâng Hướng Hiểu Đông lên để chân cậu kẹp lấy thắt lưng hắn, vòng tay ôm lấy cổ hắn.
“Gọi tên tôi.” Hắn khẽ cắn vành tai Hướng Hiểu Đông, một đường liếm tới bên môi.
“Tôi… muốn anh… Húc Đông…”
“Cậu là của tôi!” Trong lúc cơ thể dữ dội luật động, Hà Húc Đông ghé vào lỗ tai Hướng Hiểu Đông công khai biểu thị quyền sở hữu.
Vườn trường đại học náo nhiệt, rất nhiều người mặc áo cử nhân đang cầm hoa tươi cùng mọi người chụp ảnh tốt nghiệp, tiếng cười, tiếng nói ồn ào khắp sân. Hướng Hiểu Đông tay ôm hoa bước nhanh tới, trong đám người mặc trang phục giống nhau tìm em gái.
Cậu có chút lo lắng chốc chốc lại nhìn đồng hồ đeo tay, xuyên qua đám người đi tới sân rộng phía trước nơi tổ chức buổi lễ. Theo lịch trình, lễ tốt nghiệp đã kết thúc một giờ trước, không biết cha mẹ và Hiểu Thu đã về chưa.
Ai! Nếu không phải vừa đến cửa đã bị Hà Húc Đông tóm được, cậu đã đến từ hai tiếng trước. Sáng sớm chưa ra đến cửa đã bị kéo vào, ở trên giường khí tức còn chưa quay về đã lần thứ hai bị đè xuống.
Hà Húc Đông hôn lên khắp người cậu, không ngừng ở bên tai cậu nói rằng cậu là của anh ta.
Hà Húc Đông ngang ngược đòi hỏi Hướng Hiểu Đông, nắm trong tay cuộc sống của cậu, cuộc sống làm cho cậu hít thở không thông, thống khổ, rồi lại mang theo ngọt ngào cấm kỵ, Hướng Hiểu Đông cơ hồ bị nuốt sống.
Hai năm qua, Hà Húc Đông gần như chặt đứt quan hệ của Hướng Hiểu Đông với gia đình, anh ta không qua lại Hướng gia, cũng không cho cậu nhắc tới người nhà. Mỗi khi cậu về nhà rồi trở lại, nhất định sẽ bị Hà Húc Đông nghiêm phạt cả đêm.
Hướng Hiểu Đông dự cảm ngày hôm nay, sau khi trở về, Hà Húc Đông sẽ không đơn giản buông tha cậu, bởi vì cậu thừa dịp anh ta đi tắm để chạy đến đây.
Nhìn một lượt xung quanh, cuối cùng Hướng Hiểu Đông cũng tìm thấy cha mẹ và em gái.
“Anh, cuối cùng cũng tới.” Hướng Hiểu Thu trên người mặc áo cử nhân, hai gò má phiếm hồng chạy đến bên anh trai.
“Hiểu Thu, may mà mọi người chưa đi.” Hướng Hiểu Đông thở phào nhẹ nhõm, giơ tay ra ôm lấy em gái, vui mừng nhìn nó cầm lấy bó hoa. “Chúc mừng em, đã tốt nghiệp rồi.”
“Đúng thế!” Hiểu Thu cười duyên dáng “Em sẽ trở thành người có ích cho xã hội giống anh.”
“Hiểu Đông, chúng ta còn tưởng con không đến. Sao rồi, công việc nhiều lắm sao?” Mẹ yêu thương ngắm nhìn con trai đã hai tháng không gặp mặt.
Từ khi Hướng Hiểu Đông ra ngoài ở, bà ngày càng ít được nhìn thấy con. Thật vất vả con trai mới từ Anh trở về, không nghĩ tới chưa đầy một tháng nó đã đòi ra ở riêng, hơn nữa số lần về nhà ngày càng ít, lẽ nào là con lớn không cần cha mẹ nữa?
“Bình thường ạ, chỉ là có việc kéo dài một chút.” Hướng Hiểu Đông nhẹ cười ôm lấy mẹ.
“Con nên học chăm chỉ vào.” Cha ở bên cạnh vỗ vai con trai, kỳ vọng nói với cậu “Qua vài năm nữa công ty sẽ giao cho con quản lý.”
“Dạ, con biết.” Hướng Hiểu Đông nhẹ gật đầu. Đến bây giờ trong mắt cha mẹ cậu Hà Húc Đông vẫn là một thanh niên tuổi trẻ đầy hứa hẹn vừa ôn hòa vừa biết lễ nghĩa, họ tin tưởng giao con trai ở bên cạnh anh ta để học hỏi.
Hướng Hiểu Đông, cậu tột cùng là nên mừng rỡ hay bi ai? Ngay chính bản thân cậu cũng không biết. Nhìn người thân bên cạnh cậu không khỏi thấy giật mình.
“Anh, sao đứng ngây ra đó?” Hướng Hiểu Thu vỗ vai anh trai kéo đi. “Lại đây, em giới thiệu bạn thân của em cho anh. Đây là bạn của em, Hứa Di Quyên.”
Hướng Hiểu Đông lúc này mới phục hồi tinh thần, nhìn cô gái thanh tú, tóc chấm ngang vai trước mặt.
“Xin chào.” Hướng Hiểu Đông lễ phép mỉm cười, bắt chuyện “Em gái tôi bình thường chắc làm phiền em nhiều lắm.”
“Anh, anh có ý gì đây. Giống như em hay làm phiền người khác lắm vậy.” Hướng Hiểu Thu bất mãn lầu bầu.
“Không đâu, Hiểu Thu rất hoạt bát, cũng rất biết tự chăm sóc.” Hứa Di Quyên trên má thoáng đỏ, ánh mắt rạng rỡ nhìn Hướng Hiểu Đông.
“Anh, Di Quyên là một cô gái tốt đó, rất nhiều người theo đuổi.”
Hướng Hiểu Thu đùa giỡn lại khiến Hướng Hiểu Đông rùng mình, cậu lập tức quay đầu về phía cha mẹ đang mỉm cười, nhất thời hiểu ra tình huống.
“Hiểu Đông, các con nói chuyện với nhau đi.”
Hướng Hiểu Đông giờ đã hiểu ý của cha mẹ, chỉ là, cậu bây giờ bản thân mình còn không lo nổi, chuyện tình cảm càng rối rắm hơn, hơn nữa cũng không có biện pháp đối diện với chuyện này.
Nhìn cô gái trước mắt hai gò má đỏ bừng, bộ dạng của cha mẹ, em gái nghĩ muốn thúc đẩy chuyện tốt, Hướng Hiểu Đông chỉ có thể âm thầm thở dài.
Khéo léo từ chối đề nghị của cha mẹ ngủ ở nhà một đêm, Hướng Hiểu Đông lấy lý do công việc, ăn cơm tối xong lập tức lái xe về nhà Hà Húc Đông. Nơi đó, không phải là nhà, chỉ là nơi người mua cậu an trí cho cậu ở, một nơi lạnh lẽo không hề có tình cảm ấm áp, một nơi ngay cả tình cảm cũng sẽ bị đông cứng.
Thế nhưng cậu không có cách nào ly khai. Bất luận cậu ở nơi nào, một lòng vẫn luôn hướng về cái kẻ làm cậu vừa yêu vừa hận kia. Không đơn giản bởi vì không quyết định được, mà bởi vì cậu không khống chế được tình cảm của mình.
Khí phách của anh ta, khi nóng khi lạnh, khi ôn nhu, khi lạnh lùng, khi va chạm, thậm chí nụ cười giễu cợt thường hiện trên môi, đều khiến cậu quyến luyến không dứt.
“Anh, anh đi quá rồi…”
Nghe vậy Hướng Hiểu Đông vội vàng nhấn phanh, thầm mắng mình không chuyên tâm. Cậu hoàn toàn quên mất trên xe còn có Hứa Di Quyên.
“Xin lỗi, chỗ này tôi không quen đường lắm.” Có chút áy náy. Nửa ngày Hướng Hiểu Đông dùng mọi biện pháp lẩn tránh sự tác hợp của cha mẹ, nhưng vì lịch sự, cậu không thể cự tuyệt đưa Di Quyên về nhà.
“Không sao đâu, quẹo phải trước mặt là tới nơi rồi.”Hứa Di Quyên dịu dàng mỉm cười.
Hướng Hiểu Đông theo chỉ dẫn của Hứa Di Quyên tiếp tục lái xe đi về phía trước, mũi mơ hồ ngửi được phía bên cạnh truyền đến mùi hương của phụ nữ, nhưng nửa phần động tâm cũng không có. Với cậu, từ năm mười bảy tuổi, trong tim đã tràn ngập hình ảnh một người.
Hứa Di Quyên lặng lẽ ngồi cạnh. Hiểu Thu nói không sai, anh trai của cô ấy không chỉ cử chỉ nhã nhặn, khuôn mặt thanh tú mà còn có khí chất, hiền lành, tỉ mỉ.
Nếu có thể trở thành bạn gái của anh ấy, quả thật vô cùng hạnh phúc. Chỉ là mới gặp một lần, Hướng Hiểu Đông cũng không nói chuyện nhiều lắm, Di Quyên không biết Hướng Hiểu Đông có ấn tượng tốt về mình hay không.
“Tới rồi.” Hướng Hiểu Đông dừng lại trước một tòa cao ốc.
“Cái kia… Anh…” Hứa Di Quyên nhìn đối phương một chút, lấy hết can đảm hỏi “Chúng ta… bao giờ có thể gặp lại?”
Hướng Hiểu Đông hơi sửng sốt, biểu tình có chút xấu hổ. Ngày xưa ở Anh quốc cậu có thể trực tiếp từ chối tình cảm của một cô gái, nhưng cô gái trước mặt lúc này không giống, cô ấy không chỉ là bạn của em gái mà còn là người cha mẹ vừa ý.
Thấy biểu hiện khó xử của Hướng Hiểu Đông, Hứa Di Quyên đỏ mặt xấu hổ “Xin lỗi… Em thật sự là…”
“Không, không phải do em.” Hướng Hiểu Đông vội ngắt lời.
“A…” Trong mắt hiện lên sự chờ mong.
Hướng Hiểu Đông hít sâu một hơi, hạ quyết tâm.
Cậu hiểu rõ ràng ngay từ đầu sẽ tốt cho cả hai, bởi vì cậu vĩnh viễn không có khả năng đáp lại tình cảm của cô ấy, cậu cũng không muốn làm cho tình trạng phức tạp hiện giờ thêm rắc rối.
Bất chấp lời cha mẹ nhắc đi nhắc lại, cũng bất chấp Hiểu Thu sẽ phản ứng như thế nào, Hướng Hiểu Đông quyết tâm mở miệng.
“Rất xin lỗi, tôi không thể gặp em nữa.”
Mang theo uể oải bước ra khỏi thang máy, Hướng Hiểu Đông lấy chìa khóa mở cửa.
Mệt mỏi quá… Áp lực của gia đình, áp lực của hiện tại, áp lực của tình cảm… Những thứ dĩ vãng cậu đã cố ý bỏ qua, ngày hôm nay lại hiện lên trước mắt, ép buộc cậu phải đối mặt với hiện thực tàn khốc.
Cửa mở, thấy trong bóng tối mơ hồ một đốm sáng. Hướng Hiểu Đông nhắm mắt hít sâu, trong nháy mắt hiểu ra còn có một thứ gian nan hơn cậu phải đối mặt, nhưng bây giờ cậu thực sự quá mệt mỏi rồi, chỉ hy vọng có thể ngủ ngay lập tức.
“Tôi đã về.” Đối mặt với tấm lưng của Hà Húc Đông, Hướng Hiểu Đông nhẹ giọng mở miệng.
Hà Húc Đông dập tắt điếu thuốc, quay lưng lại nhìn đối phương. Hắn một tay chống cằm, một tay đặt trên thành ghế.
Ánh trăng rơi xuống sau lưng hắn, chiếu rọi bóng dáng hắn, dường như cả người hắn biến mất trong bóng tối, nhìn không ra biểu tình, trong khoảnh khắc toát ra loại khí phách quỷ dị giống như vua của bóng tối.
“Lại đây.” Thanh âm bình thản không đoán được tâm tình, cánh tay vốn đặt ở trên thành ghế khẽ nâng về phía trước, ý bảo Hướng Hiểu Đông tới gần.
Hướng Hiểu Đông tiến lại, thuận theo cánh tay để tùy ý Hà Húc Đông kéo vào lòng.
“Cậu tự ý bỏ đi.” Tay hắn nâng cằm Hướng Hiểu Đông lên, ôn nhu nói. Giọng vẫn nhàn nhạt, không có lên án, không có tức giận, chỉ giản đơn.
“Tôi hứa với Hiểu Thu rồi “. Hướng Hiểu Đông ngắn gọn trả lời, cậu không muốn nói nhiều, dù sao Hà Húc Đông cũng không muốn nghe.
Hà Húc Đông cười cười, cúi đầu muốn hôn lên môi Hướng Hiểu Đông lại bị cậu quay mặt tránh.
“Không nên, tôi mệt.” Hướng Hiểu Đông nghiêng đầu mệt mỏi.
Trên cằm truyền đến cảm giác đau đớn, biểu thị Hà Húc Đông tức giận, hắn dùng lực ép buộc Hướng Hiểu Đông hôn hắn.
“Không nên…” Hướng Hiểu Đông giãy dụa nhưng một ngày bị dày vò như thế cậu không còn dư thừa sức lực để phản kháng. Cậu thả lỏng thân thể nhắm mắt lại, lòng tràn đầy đau đớn tiếp nhận nụ hôn bị cướp đoạt.
Mùi vị thuốc lá chưa tan trong miệng Hà Húc Đông khiến cậu khó hô hấp, đầu lưỡi tiến nhập khoang miệng, ủy khuất, chua xót, vô lực toàn bộ dâng lên trong lòng. Hướng Hiểu Đông muốn khóc, nhưng một giọt nước mắt cũng không còn sức để rơi xuống.
Hà Húc Đông hôn một đường từ môi tới bên cổ, liếm mút một trận rồi đột nhiên dừng lại.
“Không nên cãi lời tôi, Hiểu Đông.”
Thanh âm hờ hững truyền đến bên tai, Hướng Hiểu Đông yếu ớt xả ra một nụ cười, nhắm mắt không đáp lại, cậu sợ nếu mở miệng sẽ nhịn không được mà khóc. Tim cậu đau quá, vì cái gì cậu lại trở nên tuyệt vọng như thế.
Lẽ nào bọn họ ngoại trừ làm tình, cái gì cũng không có sao? Hà Húc Đông đối với cậu chỉ như đối với một vật thuộc sở hữu nên mới giữ lại thôi sao? Bây giờ anh ấy muốn cậu, thế nhưng đến một ngày không muốn nữa, bọn họ còn lại cái gì đây?
Hà Húc Đông đứng dậy ôm lấy Hướng Hiểu Đông bế vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt lên giường. Hướng Hiểu Đông vốn đang nhắm chặt mắt vô cùng kinh ngạc, giật mình ngây ngốc nhìn Hà Húc Đông kéo chăn bông bao phủ cơ thể cả hai, đưa cậu ôm vào ngực.
“Húc Đông…” Hướng Hiểu Đông kinh ngạc hô khẽ.
“Nhắm mắt lại.” Hà Húc Đông ngữ khí vẫn như trước bá đạo lạnh lùng, hắn vươn tay để Hướng Hiểu Đông gối lên, ôm lấy cậu.
Hướng Hiểu Đông nghe lời, nằm trong lồng ngực đối phương chậm rãi nhắm mắt lại, bên tai lắng nghe tiếng tim đập.
Đối diện với yên tĩnh, Hướng Hiểu Đông càng thêm bi ai phát giác mình yêu người này cỡ nào, bất luận đối phương có không thương cậu, cậu vẫn như trước không thể cứu vãn, chỉ cần Hà Húc Đông đối với cậu có chút ôn nhu, cậu liền có thể chịu đựng áp bức cùng lạnh lùng, thậm chí ngay cả chuyện giao dịch cũng có thể vô thức mà quên đi.
Dịu dàng vô tình làm Hướng Hiểu Đông khi say sưa, khi tan nát, thật sự tàn nhẫn!
Trăm thứ tâm tình trong lồng ngực kích động, nước mắt từng giọt từng giọt chậm rãi rơi ra, ướt đẫm vạt áo Hà Húc Đông.
…
Đầu đau quá!
Hướng Hiểu Đông nhay nhay thái dương, trong đầu giống như có người đang gõ, từng đợt, từng đợt đau đớn co rút. Bị cảm sao? Có thể do mấy ngày gần đây cậu bị mất ngủ nên mới sinh bệnh.
Hơn nửa tháng trước sau khi chia tay với Hứa Dĩ Quyên một vài ngày, cha mẹ qua Hiểu Thu biết chuyện lập tức gọi điện kêu Hướng Hiểu Đông phải về nhà.
Lắc lắc đầu xoa gáy, thở dài nhìn vào tập hồ sơ cầm trong tay.
Từ hôm đó tới nay cậu bắt đầu mất ngủ, buổi tối lên giường trong đầu luôn nghĩ về chuyện về nhà phải đối mặt với sự chất vấn của cha mẹ, sự chờ mong của họ, đến tột cùng phải làm thế nào để người nhà không nghi ngờ quan hệ của cậu và Hà Húc Đông.
Lúc này Hà Húc Đông thường xuyên vắng nhà, anh ta đi Australia gặp cha anh ta. Người kia vì quyền thế vứt bỏ vợ con, rồi vợ mới lại không có con nối dõi nên về nước nhận lại Hà Húc Đông, bây giờ ông ta đã ở hắn bên đó.
Từ khi bọn họ ở chung luôn làm việc cùng một chỗ, đây là lần đầu tiên xa nhau. Thiếu hơi ấm cơ thể của người bên cạnh, một mình trong căn phòng rộng lớn lạnh lẽo, Hướng Hiểu Đông càng không thể ngủ.
Xa nhau, khiến cậu càng cảm thấy khó có thể sống thiếu Hà Húc Đông, cũng bởi vậy càng thêm bất an lo sợ. Hướng Hiểu Đông từng nhiều lần đấu tranh tư tưởng nói cho cha mẹ tính hướng của mình, nhưng cậu không có cách nào nói cho cha mẹ biết quan hệ giữa mình và Hà Húc Đông.
Cậu phải nói như thế nào đây? Nói bọn họ là người yêu sao? Biết rõ anh ta đối với mình không hề có thứ gọi là tình yêu bảo cậu làm sao nói ra miệng. Hay là thẳng thắn nói cho cha mẹ biết mình cùng anh ta chỉ là một cái giao dịch, con trai của cha mẹ “được mua” bởi Hà Húc Đông!
Không thể nói. Một khi nói ra, Hướng Hiểu Đông không biết mình có thể đối mặt với những thứ lâu nay vẫn trốn tránh, có thể chịu đựng được tất cả áp lực không?
Tiếng đập cửa vang lên, Hướng Hiểu Đông hồi phục lại tinh thần “Mời vào.”
“Trợ lý Hướng.” Trương Á Cầm cầm trên tay một tập tài liệu đi vào. “Hồ sơ nhân sự của những người mới tuyển, anh xem trước đi.”
Hướng Hiểu Đông chỉ tay ý bảo cô để tập tài liệu lên bàn “Là những ứng viên đã qua vòng hai rồi phải không?”
“Vâng, giám đốc xuất ngoại nói cứ giao cho anh quyết định.” Trương Á Cầm định buông tập tài liệu xuống, chợt nhíu mày, quan tâm hỏi “Sắc mặt anh không tốt lắm, khó chịu sao?”
Hướng Hiểu Đông tại công ty trước giờ đều được lòng mọi người, bởi cậu tính tình ôn hòa, đối với ai cũng tươi cười chào hỏi, làm thân với cậu dễ hơn nhiều so với ông chủ Hà Húc Đông, dù sao cũng là người thân cận. Thường ngày có chuyện gì phải báo cáo, cũng sẽ lén thương lượng với Hướng Hiểu Đông trước, bởi vì lời cậu nói có trọng lượng hơn so với bọn họ.
“Chỉ là có chút đau đầu, cảm ơn cô quan tâm.”
“Thế nhưng sắc mặt anh kém lắm, có muốn nghỉ sớm một lát không?”
“Không sao đâu.” Hướng Hiểu Đông giật mình, cười trả lời “Được rồi, cô ra ngoài đi.”
“Vâng.” Trương Á Cầm cũng không nói gì nữa, xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Hướng Hiểu Đông để tập hồ sơ sang một bên, gắng chịu cơn đau đầu hành hạ tiếp tục phê duyệt công văn, đợi làm xong hết mới cầm lấy tập hồ sơ nhân sự lật xem, lật được vài tờ, Hướng Hiểu Đông lập tức sửng sốt.
Cậu buông tập hồ sơ xuống, vội vã gọi điện thoại.
Ba tiếng âm báo chờ, đối phương nghe máy “A lô.”
Hướng Hiểu Đông hít sâu một hơi. “Mẹ, Hiểu Thu có nhà không?”