[Tuyệt Luyến] Ti Vi Đích Ái Nhân

Chương 1: Đệ nhất chương – Cấm kỵ luyến tình



Tháng mười vừa đến, khí trời đã có dấu hiệu dần dần chuyển lạnh, tôi đứng ở giao lộ đầy những tiếng động huyên náo, trong miệng vẫn nhai mẫu bánh mì, tay phải chà xát gương mặt có chút lạnh lẽo, tôi cười khổ một tiếng, quả nhiên, hậu quả của việc chi tiêu vượt quá kế hoạch có điểm thảm mà. Điện thoại di động vang lên, nhấn một cái liền nghe được thanh âm chờ không được nữa của người nọ: “Thế nào còn chưa tới? Hội nghị sắp bắt đầu rồi.”

“Ta đang đợi xe bus” tôi có điểm làm nũng đô đô cái miệng, nhưng cũng quên rằng động tác này hắn nhìn không thấy.

“Xe của ngươi đâu?”

“Không có xăng, tiền của ta tiêu quá mức rồi.” Còn chưa nói xong, bên tai liền vang lên thanh âm “Đô—— đô ——”, tôi bất đắc dĩ cười cười, thực sự là không thể nói lý. Đưa điện thoại di động bỏ lại vào túi, tôi kéo lấy áo khoác, đứng chờ.

Một chiếc tân sĩ màu đen dừng ở trước mặt tôi, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tựa hồ đang kiềm nén tức giân bùng nổ của hắn: “Lên xe!”

“Tuân mệnh.” Tôi bĩ bĩ cười, mở cửa xe ngồi bên cạnh hắn.

“Ngươi làm trợ lý thật đúng là uy phong, cư nhiên còn muốn ta đảm đương làm tài xế của ngươi.” Khởi động xe, hắn cười lạnh nói, ánh mắt thủy chung nhìn chăm chú về phía trước, lông mi quyển kiều thon dài hơi rung động, trên mặt một vẻ băng lãnh khiến kẻ khác khó có thể tiếp cận.

“Là Doãn đại tổng tài trả thù lao quá thấp, lại không thể trách ta.” Chống cằm quan sát khuôn mặt tinh xảo của hắn, tôi ủy khuất nháy mắt mấy cái.

“Thế nào? Một tháng năm vạn tiền thù lao này cũng không thỏa mãn được ngươi sao?” Hắn cười lạnh, trong khẩu khí chính là khinh thường.

“Ngươi nói đi?” Tôi cười cười, trong mắt hắn, tôi vốn có chính là cái loại tiểu nhân chỉ biết lợi sao?

“Hừ.” Hắn hừ lạnh một tiếng, không hề nói chuyện.

Tới công ty, hắn xuống xe liền bỏ mặc tôi, trước sự cung nghênh của người quản lý bước chân tiến về cửa lớn. Âu phục màu đen khiến bóng lưng của hắn càng có vẻ cao lớn thon dài, chính là không cần nhìn chính diện, trong mắt mọi người hắn cũng là một nhân vật tối lóa mắt, đây là một loại trời sinh tính khí vương giả. Đóng cửa xe, tôi đưa tay bỏ vào túi, chậm rãi đi tới. Hắn ta chói mắt bình thường ở trước mặt tôi chỉ nghĩ càng thêm chói mắt.

Hội nghị viên mãn kết thúc, tôi nói đến khô cả lưỡi, cúi đầu chỉnh lý văn kiện, người trong phòng họp ngoại trừ tôi và Doãn Hách Thánh đều đi hết. Tuy rằng cúi đầu, nhưng chính mình cũng có thể cảm thấy ánh mắt băng lãnh, tôi có điểm mất tự nhiên ngẩng đầu: “Có việc?”

“Buổi tối hôm nay ta muốn cùng Duẫn Hi về nhà ăn, sở dĩ ngươi không cần tới.” Ngữ khí băng lãnh tựa hồ như người xa lạ.

“Tốt, ” tôi cười cười, “Với lại thương thế “chỗ ấy” của ta cũng chưa khỏi.”

“Ân.” Hắn nhắm mắt dưỡng thần, không nói thêm nữa một chữ. Tuy rằng diện vô biểu tình, nhưng lời nói lại toát ra vẻ băng lãnh, hiện tại hình dáng hắn ngủ say trong tượng như một thiên sứ. A, chỉ có tâm tài ác ma như hắn mới xứng đôi với vẻ bề ngoài như vậy sao? Đi ra khỏi phòng họp, đóng cửa lại, tựa như tôi và hắn trước đây, chính là người của hai thế giới khác nhau. Nếu không có trận giao dịch này, chúng tôi vốn dĩ chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau.

“Trịnh trợ lý, Thánh hắn ở bên trong phải không?”

“Ân, ” tôi nhìn người nữ nhân cười đến cao quý thong dong trước mắt, “Tổng tài đang nghỉ ngơi, Kim tiểu thư tới trước phòng làm việc của tổng tài uống chén trà chứ.” Cho dù chúng tôi có là người của hai thế giới, tôi cũng không thể cứ như vậy mở to mắt nhìn khác chạm vào sinh mệnh của hắn, dù cho có dùng hết thủ đoạn. Có thật sự quan trọng như vậy không? Chỉ cần tóm được nàng làm lợi thế, hắn liền không chút do dự đáp ứng ngay trận giao dịch này. Tôi thật ao ước là cô a, Kim Duẫn Hi tiểu thư.

Đưa nàng tới phòng làm việc, tôi bước tới đưa ly trà đến trước mặt nàng, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng.

“Chuyện đó Thánh lo lắng thế nào rồi?” Kim Duẫn Hi cắn cắn môi nói.

“Tôi không có quyền hỏi về việc tư của tổng tài, ” tôi cười lắc đầu, “Bất quá, là nhân viên công ty, tôi chính vẫn mong muốn ngài có thể lo lắng về lợi ích của Duẫn thị và Kim thị nhiều hơn một chút, hơn nữa tổng tài tựa hồ cũng rất lưu tâm Kim tiểu thư.”

“Thế nhưng anh biết đấy, tôi không muốn trở thành vật hi sinh vì xí nghiệp liên nhân, tôi có quyền lợi truy cầu hạnh phúc của mình.” Phiêu lượng chau màu, thực sự là một người quật cười giống như Duẫn Hách.

Tôi cười khổ một chút, cô xem thường ngoảnh đầu với ái tình, tôi lại là chó vẩy đuôi mừng chủ cũng không chiếm được thứ ái tình đó. Ở trước mặt cô khuyên bảo cô nên hạnh phúc cùng hắn, có bao nhiêu buồn cười?!

“Trịnh trợ lý đã từng thích người nào chưa?” Kim Duẫn Hi đột nhiên hỏi ta.

“Chưa có.” Tôi cứng đờ trong giây lát, mở miệng nói. A, cảm tình hèn mọn như vậy ngay cả thích cũng đều không xứng phải không?

“Vậy sao?” Nàng tựa hồ dùng ánh mắt đồng cảm liếc nhìn tôi, “Trịnh trợ lý một người như vậy, có thể cả đời không yêu một người nào sao?”

Đúng vậy, ở trước mặt các ngươi, tôi vĩnh viễn chỉ có thể sắm vai một thằng hề có lợi nhuận, nào có được toàn lực yêu một người? Chạm mặt một người như Doãn Hách Thánh, cũng là đủ rồi chứ?

“A Phàm! Ở đây!!” Vừa đi đến “Ám Dạ” chợt nghe Tư Đồ quỷ gọi. Tôi một bên cởi áo khoác, vừa đi đến trước mặt hắn ngồi xuống.

“Tìm ta tới có chuyện gì?” Hôm nay Tư Đồ cư nhiên không ôm một mỹ nam?! Kỳ quái.

“A Phàm, ngươi làm việc trong Duẫn thị, hẳn là gặp qua không ít đại nhân vật, ” Tư Đồ dùng biểu tình chăm chăm khó có được nhìn ta nói, “Người kia —— ngươi gặp qua chưa?”

Tôi nhìn theo ngón tay hắn, chỉ thấy một người tóc vàng đang ngồi ở trong góc. Tôi đi lại ngồi trước mặt hắn, cẩn thận tỉ mỉ. Hắn cúi đầu, tóc vàng dày trên trán che khuất gương mặt của hắn, tôi vươn tay muốn gạt tóc hắn qua một bên để nhìn, thế nhưng bị nhãn thần kinh khủng của hắn tránh thoát, động tác của hắn rất cứng ngắc, xem ra là đã bị thương.

“Ta là phát hiện hắn ở cửa sau quán bar, hắn bị thương rất nặng, sau khi tỉnh lại thì vẫn là cái dạng này, có đúng hay không mất trí nhớ rồi?” Tư Đồ đứng ở phía sau tôi hỏi.

“Mất trí nhớ? Cũng có thể, ” tôi suy nghĩ một chút, sau đó đứng lên cười đáp lại trên vai hắn, “Nam nhân đẹp như thế ngươi cư nhiên không hạ thủ? Đầu của ngươi cũng bị đánh?”

“Ta van ngươi, ta Tư Đồ tuy rằng thích nam nhân đẹp, thế nhưng cũng có chút đúng mực.Người này chỉ nhìn một cách đơn thuần về bề ngoài cũng đã không giống người thường, nếu như chọc phải hắn, ta sống không được bao lâu.” Tư Đồ một bộ hình dạng “Cắn răng bỏ thứ yêu thích”, “Ngươi thực sự không nhận ra hắn?”

Tôi lắc đầu: “Bất quá ta khả dĩ điều tra một chút, không ngại ta đem mỹ nhân của ngươi mang đi chứ?”

“Cầu còn không được, ” Tư Đồ cười nói, “Nếu như hắn tiếp tục ngốc ở chỗ này, khó bảo toàn lúc nào ta sẽ nhẫn nhịn không được. Bất quá ngươi khả phải cẩn thận một chút, thương thế trên người bảo bối này không nhẹ đâu, đừng để đến lúc thân phận còn chưa tra được, người đã ngã chết trước.”

Sự thực chứng minh, chúng tôi đích xác nên “Cẩn thận “, nhìn nam tử tóc vàng trên giường đang hôn mê, tôi cắn răng xoa nhẹ bụng đang đau nhức, người này, bị thương còn khó đối phó như vậy! Còn phải nhờ đến Tư Đồ giúp tôi chế phục hắn, nếu không nhất định là bệnh liệt nữa người rồi. Kéo lê thân thể so với tôi cao hơn 10 cm, tôi gian nan bước vào phòng tắm, một tay đem hắn ném vào trong bồn tắm. Tựa hồ đụng vào phải vết thương, vùng xung quanh lông mày hắn nhíu lại một chút, cởi quần áo trên người hắn, phát hiện vết thương trên người hắn không chết quả là một kỳ tích. Nước thoáng cái đã nhiễm đỏ, gương mặt hắn càng thêm tái nhợt, được rồi, tôi thừa nhận là tôi đang trả thù, qua loa sơ tẩy một chút liền giúp hắn quay trở về giường. Sau đó tìm hòm thuốc, dùng cồn khử trùng vết thương. Rất đau a, nhìn mồ hôi trên trán hắn thì biết. Tôi cười cười, tiếp tục động tác. Nặng nhất chính là vết thương trên bụng hắn a? Trên làn da trắng nõn là màu đỏ tươi của máu và vết thương xấu xí, thoạt nhìn thực sự làm cho người ta thấy mà giật mình. A, coi như dù là tình địch hạ thủ cũng không ác như thế chứ? Doãn Hách Thánh.

Nửa đêm bị tiếng chuông đánh thức thực sự không phải một chuyện tốt, tôi có điểm buồn bực lấy điện thoại, truyền đến là một âm thanh nhượng hô hấp của tôi đình chỉ.

“Ngươi lập tức tới đây, ta cho ngươi nửa giờ.”

Không kịp trả lời, điện thoại đã bị dập máy. Tôi vừa buồn cười vừa bực mình mặc y phục vào, ngươi lại tức giận cái gì? Chịu đựng đau đớn trên bụng, tôi một đường chạy đến biệt thự của Doãn Hách Thánh,còn chưa gõ cửa đã bị một đôi tay lôi đi ấn vào tường. Sau gáy hung hăng đập mạnh vào tường, đau đớn bất ngờ làm tôi đầu váng mắt hoa. Dưới thân mát lạnh, quần thoáng cái bị xé tại chỗ, kim cúc thắt lưng bén nhọn xẹt qua đùi tôi, để lại một cái vết máu.

“A!!!!” Lại vốn không có thời gian chuẩn bị, đĩnh nhập thình lình làm tôi đau đến hét lên, thân thể tựa hồ bị xé thành hai mảnh, tôi cố nén cắn chặt răng. Dịch thể thấp nhiệt dọc theo đùi, căn bộ chảy chậm xuống dưới,ha, quần dính máu, thực sự rất khó tẩy.

Không hài lòng vì tôi thần tình tiêu sái, hắn lập tức gia tăng động tác. Tôi đau đến hít một hơi, đau đớn ở bụng căn bản so ra kém thống khổ mà hắn mang lại, muốn đẩy ra lại bị một đôi tay hung hăng kiềm chế ở thắt lưng, thanh âm của hắn nghe đầy vẻ căm tức: “Làm gì?!!”

“Ngươi ngày hôm nay làm sao vậy? ” hồi lâu mới tìm lại được thanh âm của mình, tôi gian nan chống đỡ thân thể, cùng người hoa mỹ cùng nhau gặp trưởng bối, ngươi còn có cái gì không hài lòng hả?

“Nàng ngày hôm nay dám cự tuyệt ta? Dám vì tên cặn bã kia cự tuyệt ta?!!” Tay hắn tiến vào sau gáy tôi, hung hăng nắm tóc tôi, “Các ngươi đều chết tiệt, đều chết tiệt!!!”

“Ngô” động tác thô bao khiến tôi muốn khóc. Là như thế vậy sao? Vì vậy ngươi mới phái người đi tìm hắn? Nguyên lai ngươi cũng là một người bị ái tình làm choáng váng đầu óc trở thành một kẻ đần độn. Thật không nghĩ tới, một người lãnh đạm vô tình bị người truy theo tâng bốc, táng tụng như ngươi Doãn Hách Thánh cũng có lúc này, thật buồn cười!!

Phát tiết dài đằng đẵng rốt cuộc kết thúc, tôi không biết chính mình lúc nào vì đau quá đến hôn mê, lúc tĩnh lại đã là hừng đông, Dõan Hách Thánh từ lâu đã ly khai. Trần trụi trong không khí da biến đến băng lãnh, nhìn tiền rơi lả tả bên người, tôi bất đắc dĩ cười cười, giao dịch hèn mọn như thế, thực sự là buồn cười mà.Nhẹ nhàng khẽ động cũng khiến tôi đau đớn không ngớt, khả dĩ nhanh chóng mặc đồ vào sau đó ly khai, hắn chưa bao giờ để ta ở chỗ này quá lâu. Tuy rằng điều không phải lần đầu tiên, nhưng hai chân vẫn là đau nhức đến liên tục run, đã quên bản thân là cái gì, vừa về đến nhà, mở cửa tôi liền chịu không nổi nữa ngất đi.

Thiên sứ? Vừa tỉnh lại nhìn thấy một gương mặt mộng ảo mỹ lệ, tôi nghi hoặc mở to mắt nhìn, hắn điều không phải mất trí nhớ rồi sao? Vì sao dáng cười này vẫn ưu nhã như hắn lúc trước? “An Nghệ Trí, ngươi rốt cuộc a!! Ngươi làm gì?!!”

“Giúp ngươi sát trùng a.” Hắn vẻ mặt trả thù cười, lung lay chai cồn sát trùng trong tay.

“Đau muốn chết, ngươi dừng tay cho ta!” truyền đến đau đớn nóng cháy, đau đớn và xấu hổ khiến tôi hận không thể lập tức đứng lên bóp chết hắn. Bị trở thành tên hề trêu đùa là tôi, mặc kệ là Doãn Hách Thánh hay An Nghệ Trí, cũng chỉ xứng đem làm thành một món đồ chơi sao? Ngừng giãy dụa, tôi lạnh lùng nở nụ cười.

“Cười cái gì?” An Nghệ Trí tựa hồ đối với phản ứng của tôi rất không hài lòng, hắn ngồi trước mặt tôi tức giận khoanh tay trước trực, đôi môi mỏng hơi nhếch lên.

“Ngươi nhớ kỹ ta là ai sao?” Thấy động tác ấu trĩ của hắn, tôi không giải thích được hỏi.

“Chính ngươi cũng không biết ngươi là ai, ta thế nào biết?” An Nghệ Trí lướt qua một vẻ khinh thường, xem ra hắn cũng không có khôi phục ký ức.

“Ta là ‘ Trịnh Phàm ’, chủ nhân của ngươi.” Tôi cố nén đau đớn nặn ra một nụ cười xấu xí, “Ngươi là tiểu Trí, nô lệ của ta.” A, tất cả đều biến thành thú vị.

“Ngươi làm gì?!!” Thân thể đột nhiên bị nâng lên, động tác bất ngờ lại chạm phải vết thương đau đớn.

“Hầu hạ ngươi tắm a, ” An Nghệ Trí vẻ mặt tất nhiên, thế nhưng trong đôi mắt trong suốt của hắn hiện lên một vẻ bất an, “Vị đạo trên người ngươi, ta không thích.” A, là vị đạo của Doãn Hách Thánh sao? Một loại vị đạo khiến người khác thấy nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.