[Tuyệt Luyến] Ti Vi Đích Ái Nhân

Chương 12: Đệ thập nhị chương (chương cuối) – Vĩnh hằng đích kết cục



Sau ngày hôm đó, Doãn Hách Thánh cũng không còn xuất hiện, ngay cả Tiểu Thánh cũng bị đưa trở về nhận lại tổ tông, biệt thự to như vậy chỉ còn mỗi bản thân tôi, mỗi ngày đều sống như một cái xác không hồn. Thân thể trở nên càng ngày càng suy yếu, tôi biết chính mình đã sắp đến cực hạn. Cũng chẳng còn bước vào trong phòng,tôi mỗi ngày đều tựa ở ghế sô pha mong chờ một ngày có thể nghe thấy tiếng mở cửa của hắn. Nhớ tới sau ngày đó, hắn cầm tay tôi, liên tục nói, xin lỗi, xin lỗi —— tôi biết, tôi và Duẫn thị, hắn đều không thể buông tay.

Rốt cục quyết định không thể chờ đợi nữa, tội cảm thấy thân thể của chính mình đã sắp không ổn, cái liếc mắt cuối cùng nhất định cũng phải nhìn thấy hắn, mở cửa, tôi khoác đại y, mang mũ và kính râm đi ra ngoài. Tôi đứng ở ngã tư đường, chờ chiếc xe bus cuối cùng, trong đám người đột nhiên phát sinh một trận gây rối, theo mọi người ngẩng đầu, tôi thấy được trên màn hình lớn của toà cao ốc là gương mặt mỹ lệ của Doãn Hách Thánh. Trong nháy mắt, trong màn hình, phía phát thanh, trong điện thoại di động, radio, toàn bộ thành đều vang vọng thanh âm của hắn.

“Người thích hợp làm tổng tài Duẫn thị rất nhiều, thế nhưng với ta mà nói, người ta yêu chỉ có một. Mặc dù giữa chúng ta ngăn cách rất nhiều mâu thuẫn, thế nhưng mỗi lần gặp lại đều có thể khiến tình cảm của chúng ta dục hỏa trùng sinh. Tình yêu này như hỏa diễm trong lòng chúng ta cháy lớn lưu lại những đau đớn thật sâu, ta suốt đời quên cũng không được. Ta cảm tạ số phận, cảm tạ số phận đã khiến chúng ta yêu nhau. Biệt ly sẽ không còn tồn tại nữa, ta sẽ vĩnh viễn sẽ cùng ‘người ấy’ một chỗ——” Doãn Hách Thánh nở nụ cười, gương mặt mang chút mệt mỏi và gầy gò như vỡ ra lộ một mỹ lệ quang mang không gì sánh kịp, “Thê tử của ta —— Kim Duẫn Hi.”

“Không——” như một đôi tay hung hăng từ thiên đàng lôi xuống địa ngục, tôi mở miệng nhưng không phát ra bất luận thanh âm gì, hết thảy kiên cường đã đổ vỡ, hết thảy đau đớn chốc lát bùng nổ. Bốn phía đều vang vọng thanh âm ôn nhu mà tàn nhẫn của hắn, bất lực và tuyệt vọng như bài sơn đảo hải kéo tới, như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng nhập vào tim ——

Vì sao lại cảm thấy đau lòng? Bọn họ lúc đầu vốn là một đôi, không phải sao? Lúc đầu đã quyến định muốn buông tay không phải sao? Thế nhưng vì sao, vì sao cho ta mong muốn rồi nhượng ta tuyệt vọng? Ngươi nói không sai, ta là người nhát gan, ta không phải là người kiên cường như tưởng tượng, cho nên thỉnh không nên thương tổn ta. Vì sao vẫn còn nhẫn tâm như thế —— không nên yêu ngươi, biết ngươi tối am hiểu lợi dụng, dù cho là thật tâm —— Doãn Hách Thánh, ta hối hận ——

Ngọn lửa nơi tay rơi xuống tràn ra, liệt hỏa hừng hực hiện ra một màu sắc hoa mỹ, muốn dùng để sưởi ấm trái tim đang lãnh thấu. Tôi nằm ở trên giường, an tĩnh nhìn lửa lan tràn, những điệu nhảy chuyển động tinh linh là giúp tôi yếu đuối ly khai con người mỹ lệ. Ta nghĩ muốn liệt hỏa đem ta chiếm đoạt sạch, không để lại một chút hài cốt, đó là chứng minh ta từng yêu ngươi.Ngạo mạn chậm rãi nhắm mắt lại, đem tồn tại với tình ái của ta đã cho ngươi khổ não cùng nhau tiêu thất không còn, ta —— nên chúc phúc ngươi không?

“Ngươi có lẽ thấy được ——” bên tai truyền đến thanh âm của Doãn Hách Thánh, tôi mở mắt, thấy vẻ tươi cười cay đắng của hắn. Vừa định mở miệng, đã bị hắn dùng ngón tay ngăn chặn đôi môi, “Xuỵt —— đừng nói, ngày hôm nay thì hãy nghe ta nói hảo?”

Một đôi tay đem tôi ôm chặt, hắn nằm bên cạnh tôi ôm lấy tôi, bình tĩnh tựa hồ nhìn không thấy ngọn lửa dần dần tới gần, nhưng tôi thấy góc áo hắn đang bị thiêu đốt: “Ta không biết ta là từ lúc nào đã yêu ngươi, có lẽ là ba năm trước đây thấy ngươi quật cường, tàn nhẫn và chấp nhất, chỉ là ta vẫn không rõ đó chính là yêu. Trong ba năm theo ta ngoại trừ hận, còn có gắn liền với ta là cảm giác đau đớn, thấy ngươi vì ta ngăn cản phát súng, thấy ngươi ngã vào đám cháy, ta thực sự ngay bên cạnh nhìn ngươi, nghĩ nếu như ngươi cứ như vậy chết đi, có phải chuyện giữa chúng ta lúc đó tất cả chấm dứt? Có đúng hay không chỉ cần ngươi chết đi, ta có thể được cứu thoát từ cừu hận và thống khổ? Ta không rõ, khi đó ta nguyên lại đã yêu đến tuyệt vọng. Điều không phải ta không từ bỏ được Duẫn thị, cũng không phải ta không rời xa được Duẫn Hi, mà là chỉ có như vậy mới có thể cứu ngươi. Lúc nói những lời này, lúc cùng Duẫn Hi trao nhẫn, đều nghĩ đó là ngươi. Ngay cả chính ta cũng không biết, ta có bao nhiêu yêu ngươi —— bất quá như vậy cũng tốt, xuống phía dưới, sẽ không có người gây trở ngại chúng ta nữa, có đúng hay không?”

Chúng tôi nhìn nhau cười, rơi xuống chính là những giọt nước mắt hạnh phúc. Giữa ngôn lửa tìng yêu mười ngón tay chúng tôi đan chặt nhau, trong lòng chúng tôi đem giờ khắc này bó buộc đến vĩnh viễn ——

“Tiền tổng tài xí nghiệp Duẫn thị Doãn Hách Thánh ngày năm tháng tư có tai tiếng với bạn trai đã cùng nhau tự sát thiêu thân ở ngoại ô biệt thự. Tại hiện trường ký giả đưa tin, hỏa thế lan tràn năm giờ, chờ cứu hai người ra, gương mặt đều đã biến dạng. Nhưng thi thể hai người vẫn như cũ mười ngón tay đan chặt, khó mà phân khai ——” ——

( Ti vi đích ái nhân, hoàn)——————————————————————————————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.