[Tuyệt Luyến] Ti Vi Đích Ái Nhân

Chương 7: Đệ thất chương – Phản phệ



Sau đó cũng phải quay về công ty làm việc, vết thương ở bụng đã tốt hơn nhiều không sai biệt lắm,tôi trở về cái nơi đã từng khiến tôi nghĩ yên bình, thế nhưng nơi đó đã không còn bình yên nữa.

“Ngươi chính làTrịnh Phàm?” Nữ tổng tài tân nhậm dùng ánh mắt kỳ quái quét nhìn tôi, như bị người khác quan sát từ trên xuống dưới khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, “Ngươi biết ta là ai không?”

“Không biết “

“Ta là thê tử của hắn.”

“…”

“Ta biết chuyện của các ngươi, ” nàng đột nhiên tiến đến trước mặt tôi. Lông mi dài hiển lộ một ánh mắt nguy hiểm, “Ngươi không sợ ta?”

Tôi cười cười, không có trả lời.

“A, ” nàng cũng lạnh lùng cười, “Đúng là hận không thể lột da của ngươi ra. Những việc ngươi làm với Thánh, ta muốn trả thù gấp mười, gấp trăm lần.”

Tiểu Thánh đã an toàn đưa đến An cư, không còn vướng bận chuyện gia đình, tôi bình tĩnh cười: ” Cô nói xong chưa? Nói xong rồi thì ta đi trước.”

Không có chờ nàng trả lời, tôi bước nhanh ra khỏi phòng làm việc, lảo đảo hướng tới phòng vệ sinh, từ phế bộ tuôn ra một lượng lớn điềm vị, cũng nhịn không được nữa liền phun ra, một mảng huyết lớn khiến kẻ khác nhìn qua liền giật mình. Tôi ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, tôi đã không còn trẻ, thậm chí cũng không còn khỏe mạnh, bi thương mà cười, trong lòng hạ xuống một trận tịnh mịch thật sâu.

“Thật không nghĩ tới Trịnh lý sự là người như vậy, bình thường nhìn hình dạng hắn văn văn tĩnh tĩnh, cư nhiên làm ra loại chuyện này.”

“Nhìn hắn cũng trưởng thành, một lão nam nhân đã qua tuổi ba mươi, lại còn đi câu dẫn nam nhân khác? Nghe nói hắn không chiếm được lại phỉ báng nam nhân kia, đồng tính luyến ái này chỉ khiến người ta buồn nôn.”

Làm bộ không nghe được lời ra tiếng vào phía sau, tôi cúi đầu đi đến phòng làm việc.

“Ấy Tiểu Phàm.” Quản lí chặn lối đi của tôi, vẻ mặt thần sắc có chút do dự, “Ta biết công ty phát triển đến như thế này cũng có không ít công lao của ngươi, thế nhưng ngươi cũng nghe được mấy lời đồn đãi, ta không muốn có người ảnh hưởng đến tâm tình của các công nhân, ta giúp ngươi an bài công việc mới, tới chỗ vẫn chuyển và sửa chữa công trình chế tạo, này cũng vừa lúc là cho ngươi một lần tôi luyện mới.”

Tôi luyện? A, tôi cũng là người không còn trẻ, còn cần giúp đỡ cái gì tôi luyện? Tôi hít một hơi thật sâu, cười nói: “Đã biết quản lí, ta mang cái này đi.”

Một ngày nào đó sẽ ly khai, nhưng lại không phải hiện tại, hơn nữa tiền An Nghệ Trí mấy năm gửi ngân hàng, còn có khoản nợ mười vạn, ăn ít lại một chút chắc là đủ rồi, cùng lắm thì tìm thêm việc làm khác. Dù sao gần đây cũng hay mất ngủ, không bằng đi tìm một ca đêm. Tay đè lại nơi bụng đang âm ỷ đau, mình trước hẵn nên đến y viện xem.

Kết quả trị liệu vừa đưa ra, vết thương bốn năm trước và vết thương mới đều cùng một chỗ, khiến nội tạng bị thương tổn, nhất là phế bộ, và nơi viên đạn xẹt qua xuất huyết một lượng lớn, cho nên mới khiến bản thân ói ra huyết. Không nghĩ tới thực sự dùng mạng của chính mình bồi thường, tôi cười cười, tiền còn phải trả nợ, nếu như làm được một khoản công việc, hẳn là không sai biệt lắm, phải không? Dù sao cũng không muốn chịu thêm một phần tiền thuốc men. Nhưng thuốc trong nhà đều đã sử dụng hết, nghĩ đến chuyện này lại phải sử dụng tiền. Nhìn biển “Khoa tinh thần” trên đầu một chút, tôi đẩy cửa đi vào.

“Hiện tại đại khái có thể ngủ bao lâu?”

“Tối đa hai giờ.”

“Gần đây có nằm mơ không?”

“Đã quên, cho dù có chỉ là một ít tràng cảnh vụn vặt.”

“Mơ tới cái gì?”

“Ngô máu và bắn giết.” ( như thế thực sự, Hoa Thiên mấy ngày nay thực sự mất ngủ, nhưng lại luôn mơ tới đánh người hòa bị đánh, trên thực tế cũng chỉ gặp những mộng này.)

“Như vậy a —- “

“Có chuyển biến xấu sao?”

“Hình như là vậy, sắc mặt của ngươi so với trước càng kém.”

“Ha hả, bởi vì lại sinh bệnh.”

“Phải cẩn thận chiếu cố chính mình a, cũng đến giờ tan ca, đi cùng nhau không?”

“Hảo.”

Thay cái áo dài màu trắng, bác sĩ Trần là một người thanh niên thanh tú. Sóng vai đi ra y viện, chúng tôi cùng đi tới siêu thị.

Mua một ít đồ dùng hằng ngày, lúc trả tiền thấy bác sĩ Trần đang đứng ở cửa gọi điện thoại. Cầm lấy đống tiền lẻ, tôi mang theo túi plastic đi ra: “Bác sĩ “

Hắn cúp máy xuống cười cười: “Gọi Trần Thụy đi. Vừa rồi ta vừa đặt một bàn tại nhà hàng, chúng ta cùng đi đi.”

“Này sao được?”

“Ngươi còn xem ta như người ngoài? Sắc mặt của ngươi kém như vậy, hẳn là phải ăn nhiều một chút mới tốt lên được.” Trần Thụy tiếp nhận túi plastic trên tay của tôi, không giải thích nhét vào trong xe, “Đi thôi.”

Nhà hàng xa hoa và cái túi trên tay tôi cùng với y phục trên người có điểm không hợp nhau, tôi bất đắc dĩ kiên trì đi vào.

Ngồi xuống, gọi món ăn, nhìn động tác tôi thành thạo, trong mắt Trần Thụy hiện lên tia kinh ngạc, khóe môi nảy lên một tiếu ý: “Trước đây ngươi thường tới?”

Cùng một chỗ với Doãn Hách Thánh khó tránh khỏi phải tham dự một một số yến hội trọng yếu, tôi cười cười: “Đều là chuyện trước đây rồi, bất quá thói quen luôn luôn khó bỏ.”

“Không muốn nói với ta?” Trần Thụy nhấp một ngụm rượu, “Ta muốn hiểu một chút về tình huống của bệnh nhân.”

“Có lẽ không cần đâu.” Sẽ khiến ngươi sợ, bác sĩ.

“Có gì xấu sao? Mỗi người luôn luôn có chuyện khó mở miệng, ” Trần Thụy chính là giỡn giỡn mà nói, “Chỉ cần không phải đồng tính luyến ái, còn có cái gì không thể nói ra?”

Thật đáng tiếc, bị ngươi nói trúng rồi. Tôi cười khổ, không có trả lời. Hơn nữa tôi, so với chuyện đó còn thảm hơn a.

“Thấy người kia không?” Trần Thụy đem ánh mắt phóng ra phía sau tôi, sau đó nheo mắt lại, “Hình như là lần đầu tiên gặp đi.”

Tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười cười.

“Người như vậy đi đến đâu cũng chói mắt phải không?” Ánh mắt Trần Thụy rất phức tạp, “Ta vẫn luôn luôn, muốn trở thành loại người như vậy.”

“Đúng vậy.” Tôi cười chôn đầu xuống, trái tim nhảy lên dị thường.

“Hắn đang nhìn bên này.”

“Đừng nhìn nữa, ăn nhanh lên một chút đi.” Tôi bất an giật mình. Nhìn Trần Thụy, nhưng phát hiện hắn ngẩng đầu nhìn về phía sau tôi. Nguy rồi!! Lưng thoáng cái cứng ngắc. Tôi gian nan quay đầu lại, chống lại nhãn thần không ai bì nổi.

“Xem ra ngươi tựa hồ rất nhàn hạ, còn chạy đến nơi này.” Doãn Hách Thánh cười lạnh nhìn tôi.

“Các ngươi biết nhau?” Trần Thụy vô cùng kinh ngạc nhìn tôi và Doãn Hách Thánh.

“Xin lỗi, ta còn có việc, đi trước.” Hoảng hốt cầm lấy túi plastic, tôi vội vội vàng vàng đứng dậy muốn ly khai.

“Sợ ta như vậy? Cho rằng bản thân có khả năng đi đâu?” Một đôi cánh tay hữu lực ngăn trở lối đi của ta, Doãn Hách Thánh bất mãn nhìn tôi.

“Ngươi muốn như thế nào?” Tôi gần như tuyệt vọng nhìn hắn.

“Thế nào? Ngươi cho là ngươi đang chuyện nói với ai?” Doãn Hách Thánh hung hăng nắm lấy cầm tôi, tay kia hoa động trên mặt tôi, “Thật không nghĩa ra cái mặt bình thường này rốt cuộc có điểm nào có thể hấp dẫn người khác, lẽ nào ly khai ta vài năm, công phu trên giường của ngươi tiến bộ lên rất nhiều?”

Cảm thấy tay hắn luồn vào trong áo sơ mi, qua lại xoa vào xương quai xanh của tôi, tôi nhắm hai mắt lại, nỗ lực không lưu tâm ánh mắt của mọi người xung quanh. Không nên, thanh âm trong lòng một tiếng la lên, không nên, Doãn Hách Thánh, đừng để ta hận ngươi.

Thoả mãn thấy hình dạng tự tôn của tôi bị chà đạp, Doãn Hách Thánh rốt cục ngừng tay, hắn hung hăng kéo lấy tóc tôi, đem tôi lôi ra khỏi nhà hàng. Tâm, từ lâu đau đớn đến chết lặng, từ ba năm trước đây bắt đầu liền không còn có cảm giác, bị hắn vũ nhục cũng vậy, thấy thê tử hắn cũng vậy, nhưng vì sao bây giờ lại nghĩ nơi này chảy máu? Đã nghĩ sẽ không còn cảm thấy đau dớn nữa, nó sẽ không còn tái cảm thấy bất luận cái gì đau đớn, chỉ là ở đó đang chảy dòng máu rất đỏ. Ngay cả tự tôn tối hậu của tôi cũng tàn nhẫn cướp đi Doãn Hách Thánh, đã không còn là mỹ lệ nam nhân trước khia, bất quả chỉ là một ác quỷ với bề ngoài thiên sứ, tôi giống như một cái xác không hồn mặc người khác an bài.

“Lên xe.” Hai chữ đơn giản, đã có thể lệnh người khác không thể chống cự lại.

Tôi nắm chặt tay, mang theo túi plastic ngồi vị trí phó lái. Thân thể một trận lạnh lẽo, tôi run rẩy đôi môi nhìn hắn ngồi bên cạnh. Không biết tiếp theo sẽ là chuyện tàn nhẫn gì xảy ra, tôi chỉ có thể im lặng mà gánh chịu.

“Sợ?” Chuẩn bị khởi động xe Doãn Hách Thánh đột nhiên quay đầu, khóe miệng mang theo vẻ tươi cười khinh thường. Cằm bị hung hăng nắm lấy, tôi đau nhức thở dốc vì kinh ngạc, “Đầu tiên là ta, sau đó là An Nghệ Trí, bây giờ là nam nhân này, ngươi đến tột cùng dùng cái thân thể ti tiện này làm bao nhiêu trận giao dịch?”

Tôi nhắm mắt lại, nghe giọng hắn trào phúng, lòng đã không còn đau nữa, Doãn Hách Thánh, ngươi thấy được không?

“Thấy ngươi chẳng thấy thẹn trước mặt người khác bán rẻ tiếng cười,ta thật muốn lập tức xé rách sắc mặt dối trá của ngươi.” Cảm thấy trong khẩu khí hắn xẹt qua một tia sát khí, tôi sợ đến dịch thân thể về phía sau. Hắn nheo lại con mắt, lông mi thon dài quyển kiều tản ra một tia khí tức nguy hiểm, “Đã như vậy, ta để cho ngươi hảo ngoạn một chút.”

“Không thể nào? Duẫn tổng tài, ngươi cư nhiên đem người như thế cho chúng ta?” trong một mật thất âm u một gã mặt mang vết sẹo nhìn tôi với vẻ khinh thường, “Ngươi xem hắn, tướng mạo thường thường, hơn nữa tuổi tác cũng không còn trẻ phải không?”

“Đừng dài dòng, ” Doãn Hách Thánh không kiên nhẫn nói, một tay gắt gao chế trụ sau gáy tôi, “Không thì lập tức trả tiền rồi biến đi.”

“Kiền! Kiền! Kiền!” Nam nhân có vết sẹo vội vàng gật đầu, nhìn thoáng về phía sau, “Các huynh đệ, chúng ta thượng đi.”

“Không nên, Doãn Hách Thánh, van cầu ngươi, không nên” cánh tay bị một đôi tay thô ráp khác kéo qua, tôi sợ nắm chặt lấy tay Doãn Hách Thánh, cầu xin nhìn hắn, cho dù không đáng, vẫn chán ghét, cũng không nên đối với tôi như vậy.

“Nếu như ngươi dám trốn, ta để ngươi vĩnh viễn cũng không thấy được ta.” Doãn Hách Thánh gạt tay của tôi ra, hung hăng nói.

Ta là vui vẻ cỡ nào khi gặp lại ngươi, ngươi cũng như vậy đối đã ta. Bị ngươi lợi dụng thương cảm là ta, nhưng chỉ có thể như một con giun thối nát tê liệt mặc cho người người giẫm đạp, nhưng vẫn không thể ly khai ngươi là ta, tựa như một linh hồn chạm vào thể xác trống không, buồn cười đến cực điểm. Tuyệt vọng chậm rãi nhìn chính mình hung hăng bị té ngã trên mặt đất, đau đớn khiến đại não vựng huyễn làm tôi giảm bớt khuất nhục dưới thân.

“Không nên không” cầu xin những lời vô ích, hai chân như bị bẻ gẫy đến trước ngực, dị vật thô to xâm nhập khiến tôi đau đớn hét lớn, tiên huyến dọc theo hệ rễ chảy xuống. Phế bộ một trận quặn đau, thân thể vặn vẹo đem một lượng lớn không khí và tiên huyết đè ép đến khi quản, tôi gắt gao cắn chặt môi, không cho mình phun ra, móng tay cắm thật sâu vào trong da thịt của tôi.

“Nhìn ngươi thật đúng là quật cường, dĩ nhiên ngay cả rên cũng không rên rỉ một tiếng, thật muốn thiêu rụi ngươi!!” Nam nhân ngăn chặn tôi đột nhiên xé bỏ cái áo sơ mi còn lại trên người tôi, vòng trụ cổ tôi, bắt đầu dùng sức, va chạm cường liệt không ngừng.

“Không” tiên huyến bị chặn ở cổ họng, tôi mở miệng lớn, nghĩ muốn kiếm một chút không khí, lực đạo ở cổ mạnh đến kinh người, tôi nắm lấy cái cổ bị ghìm đến chết, thân thể dùng sức giãy dục, những vẫn như cũ không một chút giảm đi. Là ai xé rách cơ thể của tôi? Là ai xé rách tâm tôi? Tôi gian nan mở mắt, nhưng thấy hắn tàn nhẫn tươi cười và nhãn thần lạnh lùng. Cổ bị chính mình cào ra từng đạo vết máu, rốt cục tâm trí kiên cường nhìn Doãn Hách Thánh bị vỡ vụn, mất đi khí lực giẫy dụa, tuyệt vọng như đê vỡ dâng lên, ý thức dần dần không rõ

“Được rồi, ” một đôi tay đem ta từ mặt đất kéo lên, “Ta cũng không cho các ngươi giết chết hắn.”

Nam nhân mỹ lệ của tôi, chính là rất thích sạch sẽ đi, tôi xả ra một tia cười khổ kiên cường buộc mình nuốt xuống ngụm máu. Mạnh mẽ chống đỡ ý thức còn lại, tôi cầm lấy y phục của mình, run rẩy rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.