Lại là một đêm dài đằng đẵng, ánh trăng phủ bóng khắp thành phố.
Hầu hết mọi người còn chìm trong giấc mộng, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Cố Ngôn Sâm mở mắt ra, hắn nghĩ hẳn mình đang ở trong mơ, nhưng giấc mơ này thật đến nỗi cảm tưởng mắc kẹt ở nơi này.
Xung quanh huyên náo ồn ào, khắp nơi sặc nồng mùi rượu. Đó là một bữa tiệc rượu vô cùng hoành tráng.
Trai cười gái nói, mặt mũi dữ tợn, những con chip poker xáo trộn, bàn xoay không ngừng quay cuồng khiến người ta vô thức muốn đắm chìm vào trong đó.
Tiền bạc phung phí, những bàn tay lần mò vào trong quần áo, đồ ngon rượu ngọt. Mọi người hò vang, cất cao giọng cười, phóng túng cực độ, bày ra trò hề xấu xí nguyên thuỷ nhất.
Sau đó, tiếng súng vang lên.
Phát súng đầu tiên bắn vào đèn treo.
Xung quanh chìm trong bóng tối, tiếng súng liên thanh, đây là một trận chiến kịch liệt.
Hắn nhìn đám người lần lượt ngã xuống, có người hắn quen, có người xa lạ, có người tốt, có người xấu.
Trong đó có Hứa Thừa Hoàng, vị hoàng đế ngầm lâu năm trong Tân Thành cũng sẽ khóc lóc run rẩy cầu xin tha thứ dưới họng súng.
Lập tức, cảnh tượng xoay chuyển, Cố Ngôn Sâm phát hiện mình đứng trước giường bệnh của Lâm Hướng Lam.
Sắc mặt Lâm Hướng Lam tái mét, nắm tay hắn thật chặt, sau đó mấp máy môi, dùng hết sức lực toàn thân gắng gượng nói với hắn: “Cố Ngôn Sâm, con nhất định phải chăm sóc Lâm Lạc giúp chú… Chăm sóc thật tốt cho thằng bé giúp chú, để mắt đến nó, đứa bé ấy quá cố chấp… Chú không yên lòng…”
Hắn “vâng” một tiếng.
Bấy giờ Cục trưởng Lâm mới giống như thoả nỗi lòng, trút một hơi cuối.
Cảnh tượng trong trí nhớ hóa thành mảnh vụn cơn mơ.
Trong mơ, hắn mải miết kiếm tìm Lâm Lạc như điên như dại.
Điện thoại không gọi được, sau đó tắt máy thẳng.
Rốt cuộc, hắn tìm được thiếu niên ấy trong phòng KTV, dường như em chìm vào cơn say, nhắm nghiền hai mắt, những giọt máu đỏ tươi nở rộ trên áo quần trắng tinh của Lâm Lạc như những cánh hoa.
Cố Ngôn Sâm mở bừng mắt chồm dậy, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, trái tim nảy thình thịch liên hồi.
Xung quanh đen kịt một màu, hắn ngồi trên giường trong nhà mà như đứng giữa giấc mơ nguyền rủa.
Cố Ngôn Sâm đứng dậy, châm cho mình một điếu thuốc rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Hắn mở hé một góc rèm cửa, nhìn thành phố trong đêm tĩnh mịch vừa như một con thú dữ đang ẩn mình vừa hệt biển lớn yên ả tĩnh lặng sâu không thấy đáy.
Mùi thuốc lá chậm rãi xoa dịu nhịp tim của hắn.
Đã năm năm kể từ khi Lâm Hướng Lam qua đời nhưng thi thoảng Cố Ngôn Sâm vẫn mơ tới chuyện lúc ấy. Thời còn trẻ, hắn coi nó như một trải nghiệm của mình, dần sẽ lãng quên theo năm tháng, thế nhưng đến hôm nay, Cố Ngôn Sâm càng thêm chắc chắn rằng có một số việc sẽ in dấu trong lòng mình cả một đời.
Ảnh hưởng của những việc từng trải găm sâu vào xương vào tuỷ của hắn.
Dường như một phần trong hắn đã ngủ yên trong quá khứ, bao gồm cả thiếu niên nọ.
Tám năm trước, hắn được phân đến Cục Cảnh sát Tân Thành sau khi tốt nghiệp.
Xét hỏi, bắt giữ, xử án, Cục trưởng Lâm đích thân dẫn dắt hắn giống hệt chỉ dạy con trai ruột. Hai năm sau còn giao cả vụ án Hứa Thừa Hoàng cho hắn, thăng chức cho hắn lên làm tổ trưởng tổ chuyên án của vụ án này.
Có thể nói rằng Hứa Thừa Hoàng được ví như một con sói đói trong Tân Thành, gã nắm cả người lẫn súng trong tay, khiêu dâm ma tuý bên nào cũng dính, phân nửa giao dịch ngầm trong thị trường chợ đen ở Tân Thành liên quan đến gã.
Ở thời điểm ấy, hắn vẫn là một cảnh sát hình sự trẻ mang đầy chính nghĩa trong mình, chỉ có thể lấy nỗ lực hết mình trong công việc ra báo đáp sự tán thưởng của lãnh đạo.
Bọn họ tra từng nút thắt của vụ án, lột tơ rút kén, tháo gỡ những mối quan hệ xiềng xích rắc rối với nhau. Cuối cùng, cảnh sát bắt đầu từ mấy vụ án liên quan đến mạng người để rồi đánh sập sòng bạc ngầm lớn nhất của Tân Thành, sau đó bắt tay điều tra những nghi phạm dính líu đến ma túy, chặt đứt đường dây mua bán vận chuyển ma tuý kiểu mới.
Vụ án điều tra hơn một năm, cuối cùng bọn họ cũng nhổ tận gốc tập đoàn ngầm, tống mấy tên trùm sỏ trong đó vào ngục giam, đến cả Hứa Thừa Hoàng cũng bị kết án chung thân.
Trong một khoảng thời gian, thế lực đen tối chiếm cứ Tân Thành không còn một mống.
Đó là một trận thắng lợi kích động lòng người.
Cục trưởng Lâm được trao tặng bằng khen, con đường phía trước đầy quang vinh rực rỡ trải thảm sẵn trước mặt.
Nhưng ngay lúc này, Cục trưởng Lâm chợt ngã bệnh.
Cục trưởng già vẫn luôn có một trái tim khiếm khuyết, thi thoảng nằm viện vẫn cứ coi như vết thương nhỏ không ảnh hưởng công việc, hoàn toàn không để ý đến sức khỏe của bản thân, vừa có vụ án là chạy ngay tới Cục Cảnh sát.
Lần phát bệnh này không giống bình thường lắm, bệnh tình nhanh chóng xấu đi, ông ngã xuống ngay lúc làm việc, cúc cung tận tụy, mãi đến chết mới chịu dừng.
“Chăm sóc cho Lâm Lạc thật tốt” là di ngôn cuối cùng của Lâm Hướng Lam.
Năm đó, hắn mới 24 tuổi, Lâm Lạc 21 tuổi.
Cố Ngôn Sâm cảm thấy bỗng dưng mình có thêm một đứa em trai bé hơn vài tuổi.
Hắn và Lâm Lạc quen nhau được vài tháng, mấy lần gặp gỡ ban đầu kiểu gì cũng sẽ cụt hứng bỏ về, nhưng dần dà, hai người như thể có sợi dây liên kết.
Việc Lâm Lạc bị thương nặng đến nỗi hôn mê biến thành cái dằm trong tim hắn.
Lời nói của Cố Ngôn Sâm từ trước đến này đáng giá ngàn vàng, nhưng hắn lại không thể hoàn thành chuyện đã hứa với Lâm Hướng Lam.
Hắn nghĩ đủ mọi cách khiến Lâm Lạc tỉnh dậy, đi tìm bác sĩ giỏi nhất, cuống cuồng tìm phương án chữa bệnh tốt hơn cho em.
Thiếu niên hôn mê ấy tựa như một ánh đèn le lói, hắn liều mạng chở che, không muốn để ngọn lửa tắt vụt.
Nhưng cuối cùng, thứ hắn chờ được là một thông báo chết não…
Lâm Lạc đột ngột qua đời, khi đó hắn đang công tác, đến cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không thể, chờ tới khi chạy đến bệnh viện cũng chỉ trông thấy cả mảng giường chiếu trắng toát.
Ngay ngày hôm ấy, Cố Ngôn Sâm cảm thấy tim mình như vỡ vụn.
Nhớ đến chỗ này, Cố Ngôn Sâm hé miệng nhả khói.
Hắn ra phòng khách bật đèn, mở ngăn kéo có khoá dưới bàn cà phê.
Ánh sáng trong phòng đánh thức con chó đang ngủ trên ban công, đó là một con chó chăn cừu Đức rất lớn, thường được gọi là Râu Đen.
Đây là một con chó nghiệp vụ đã xuất ngũ, có thẻ tên và căn cước thú cưng, Cố Ngôn Sâm gọi nó là Vô Lượng.
Lúc này, Vô Lượng đứng thẳng dậy, lắc mình rồi cong lưng nhìn quanh phòng với vẻ cảnh giác, đôi mắt ngoan ngoãn bình thường loé lên vẻ hung ác.
Cố Ngôn Sâm nhả khói, đưa tay ra hiệu, con chó mới yên tĩnh ngồi xuống.
Cố Ngôn Sâm lấy tập hồ sơ trong ngăn kéo ra để trên bàn, bên trong chứa thông tin đã được copy và kiểm tra, hắn đều lấy nó ra xem mỗi khi không ngủ được, tra được thêm manh mối nào cũng sẽ cẩn thận ghi chép lại.
Đã bao năm qua, hắn vẫn nhớ rõ những lời cuối cùng Lâm Hướng Lam nói với mình.
Bề ngoài, hắn gặp sao yên vậy làm việc trong ban hậu cần bốn năm, thực tế thì hắn chưa bao giờ từ bỏ việc bí mật điều tra về những vụ việc đó.
Cố Ngôn Sâm có thể cảm giác được có một thế lực tồn tại trong Tân Thành đang ngấm ngầm trợ giúp từ sau lưng.
Chính nghĩa sẽ thay đổi theo từng thời đại, mang những hình thái khác biệt từ quá khứ đến hiện tại.
Giám sát, internet, điện thoại, những thứ này hoàn toàn thay đổi cuộc sống của con người.
Tội ác cũng đang chuyển mình.
Trước kia đơn thuần mà ngông cuồng phách lối khiến lòng người sợ hãi.
Giờ đây thay đổi một diện mạo mới, càng thêm khuất lấp, càng giỏi ngụy trang, càng khó đề phòng.
Mấy năm trước, bọn cướp cướp ngân hàng tiệm vàng, bắt cóc trẻ em, lấy mạng sống đổi lấy tiền tài, tội phạm xuất hiện nhiều vô kể.
Bây giờ mà lại cướp bóc như thế quả thực đần độn hết sức.
Chỉ một dây mạng là có thể dụ được vô số dân cờ bạc mắc câu, máy chủ lắp ở nước ngoài, muốn bắt gọn cũng không thể ra tay.
Kẻ có tội cũng nắm giữ đường dây mạng lưới, cũng không còn là thời đại chém người hội đồng.
Trong đó có vài người thay da đổi thịt, triệt để tẩy trắng, cầm vốn trong tay hoá thành những ông trùm hô mưa gọi gió.
Cố Ngôn Sâm âm thầm quan sát tất cả những điều này.
Hắn là một tay bắn tỉa chịu được nỗi cô quạnh, nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đợi thời cơ.
Chỉ là do manh mối bị gián đoạn mà dạo này việc điều tra của hắn đã dậm chân tại chỗ mất một thời gian dài.
Lúc này, Cục trưởng Đinh lại đến tìm hắn, nói rằng có một bộ phận mới thành lập, hắn cũng nhận lời trở thành Đội trưởng Đội Hình sự Đặc nhiệm. Bằng cách này, hắn sẽ nắm quyền cao hơn, có cơ hội tiếp cận nhiều thông tin hơn.
Trong mớ tài liệu, Cố Ngôn Sâm cầm lấy hồ sơ của Lâm Lạc, trước kia Lâm Lạc xảy ra chuyện vào năm tốt nghiệp cuối cấp, 21 tuổi, kéo dài hơi tàn trên giường bệnh mấy tháng, mất khi chưa đến 22 tuổi.
Sau đó, hắn lại cầm sơ yếu lý lịch của Thẩm Quân Từ lên, năm nay anh 27 tuổi, xấp xỉ với Lâm Lạc.
Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Quân Từ, Cố Ngôn Sâm đã cảm thấy quen thuộc quá đỗi.
Hắn cảm thấy, năm năm trôi qua, nếu Lâm Lạc còn sống, hẳn em ấy cũng giống với Thẩm Quân Từ, trưởng thành từ một thiếu niên xinh đẹp, trở thành nhân tài ưu tú một phương có thể tự mình đảm đương gánh vác như ba em ấy ngóng trông.
Thế nhưng hắn biết, người chết không thể sống lại.
Lâm Lạc là thiếu niên khuất bóng chính mắt hắn chứng kiến, một người hoạt bát dần dà héo rũ tàn lụi, em bị hành hạ giày vò rất lâu, thân thể bị lưỡi dao mổ xẻ, hết bị rút gân lại đến gãy xương.
Phần lớn thời gian ở bên Lâm Lạc là Cố Ngôn Sâm nhìn em nằm trên giường bệnh kết nối với đủ loại máy móc dụng cụ, yếu ớt như một ngọn nến lay lắt có thể tắt lịm bất cứ lúc nào.
Lâm Lạc và Thẩm Quân Từ chỉ có đôi phần khí chất giống nhau cộng thêm tuổi tác xấp xỉ.
Ngoại hình, gia cảnh, học vấn, kinh nghiệm, tất cả của Thẩm Quân Từ hoàn toàn khác với Lâm Lạc.
Để làm rõ phải chăng Thẩm Quân Từ có liên quan đến Lâm Lạc, Cố Ngôn Sâm còn đọc thật kỹ hồ sơ của Thẩm Quân Từ.
Đương nhiên Thẩm Quân Từ sẽ không phải Lâm Lạc, anh có ảnh chụp từ nhỏ đến lớn, đánh giá của giáo viên, ảnh lớp, tất cả thành tích học tập cũng có thể điều tra.
Ba của Thẩm Quân Từ là một công tố viên của Thuỵ Thành trực thuộc tỉnh lị, anh đăng ký chuyên ngành pháp y ở trường đại học.
Vào năm tốt nghiệp, ba mẹ của anh qua đời vì một tai nạn xe cộ dẫn đến việc anh nghỉ học một năm trước khi tốt nghiệp.
Trừ chuyện này ra thì cuộc đời của anh không có chỗ nào đặc biệt quá mức.
Đường đời của hai con người thế này sao có thể giao nhau?
Cố Ngôn Sâm soi kỹ một hồi, khoanh một vòng tròn lên số điện thoại, chuẩn bị chứng thực sau rồi cất hồ sơ đi.
Dù anh có phải Lâm Lạc hay không, Cố Ngôn Sâm vẫn có thể cảm giác được sự xuất hiện của Thẩm Quân Từ mang đến vài biến hoá cho hắn.
Trở về điều tra tuyến đầu, vậy mà hắn lại sinh chút chờ mong lẫn khát vọng đối với vụ án sắp đến.
Lửa chính nghĩa trong lòng hắn dần nhen nhóm, còn hừng hực hơn cả trước kia.
Cố Ngôn Sâm chợt nhận ra, nếu bên cạnh mình có người chung chí hướng, vậy thì có thể kề vai chiến đấu là một việc đáng để chờ mong.
Anh không để ý điều gì, cũng bất chấp tất cả chỉ để truy cầu sự thật, vì cái gọi là công lý, vì giữ đúng lời hứa mà xông pha khói lửa, có chết cũng không nề hà.