Thẩm Quân Từ về nhà, hương trầm trong phòng đã tan hết.
Anh cởi quần áo, nơi ngực bất ngờ có một vết sẹo thật dài, chỉ là vết sẹo ấy đã cũ, bây giờ không ảnh hưởng đến sinh hoạt.
Thay quần áo xong, Thẩm Quân Từ nằm lên giường.
Sau đó tỉ mỉ nhớ về chuyện buổi tối một lần.
Không biết có phải vì hôm nay dùng nước quá ấm để tắm không, Thẩm Quân Từ cảm thấy mặt mình vẫn hơi nóng.
Anh chợt nhớ tới hình ảnh mình từng ăn cơm với Cố Ngôn Sâm trong quá khứ.
Lúc ấy cũng không hoà thuận như bây giờ, thậm chí hồi tưởng lại vẫn khiến anh hơi chua xót.
Trong trí nhớ của anh, lần đầu tiên chính thức gặp Cố Ngôn Sâm là ở bệnh viện.
Đó là ngày Lâm Hướng Lam vừa qua đời, anh bỗng nhiên nhận được một số điện thoại xa lạ gọi đến thông báo. Bên kia nói rằng Lâm Hướng Lam ngã bệnh, tình trạng đã nguy kịch, đang được bác sĩ cấp cứu.
Khi ấy anh lòng như lửa đốt chạy tới bệnh viện, ở ngoài phòng cấp cứu, anh thấy một cái giường được đẩy ra.
Không vén tấm vải trắng đắp trên mặt thi thể lên, dựa vào dáng người cũng có thể đoán người được đẩy ra là Lâm Hướng Lam.
Đến cuối cùng, anh cũng không thể đuổi kịp để gặp ba lần cuối.
Bác sĩ giảng giải quá trình cấp cứu với anh xong thì bảo anh ký tên dựa theo quy định.
Anh ngơ ngác nhận bút viết tên mình lên.
Nhìn vào thi thể của Lâm Hướng Lam, anh luôn cảm thấy không chân thật.
Bi thương, hoảng hốt, sợ sệt, luống cuống, đủ loại cảm xúc trào dâng đầy đầu.
Người đi cùng với Lâm Hướng Lam trước khi chết là cấp dưới trong đội cảnh sát của ba, cũng là người gọi điện báo cho anh, anh nhớ rõ người đó tên là Cố Ngôn Sâm.
Anh chất vấn Cố Ngôn Sâm đứng trước giường: “Vì sao không gọi cho tôi sớm một chút?”
Cố Ngôn Sâm không nhiều lời giải thích: “Tôi vừa nghe thấy bác sĩ báo bệnh tình nguy kịch là gọi cho em liền.”
Chú Dương đội trưởng lên tiếng hoà giải: “Lạc Lạc, ban đầu ba cháu nói không nghiêm trọng, không muốn làm lỡ việc học của cháu, bác sĩ nói sẽ cấp cứu khẩn cấp, bọn chú cũng không ngờ người nhanh chóng đã…”
Chuyện xảy ra bất thình lình, bệnh tình đột ngột chuyển biến.
Anh cũng hiểu được, Cố Ngôn Sâm chỉ là người báo tin, không thể oán hận hắn được, nhưng anh vẫn cảm thấy ngực mình nghẹn lại, ngột ngạt bức bối không biết nên xả ở đâu.
Anh nghĩ, người cuối cùng nên bầu bạn cạnh ba hẳn nên là mình chứ không phải là một kẻ xa lạ mà anh hoàn toàn không quen biết.
Mẹ qua đời sớm, anh đã quên mất cảm giác mất đi người thân là như thế nào, thế nhưng khoảnh khắc nhìn thấy thi thể của ba, anh hiểu được chết nghĩa là gì.
Một người hôm qua còn đang cười cười nói nói với mình bỗng hoá thành một đống thịt không có linh hồn nằm im lìm trên giường phủ ga trắng trên mặt, sẽ không còn nói chuyện, cũng không còn hô hấp. Từ giây phút hơi thở ngừng lại, quá trình mục nát lập tức xảy ra.
Hôm ấy anh ngây người ở bệnh viện thật lâu, tưởng chừng như mình là một cái xác không hồn bị rất nhiều chuyện xô qua đẩy lại.
Trong hành lang bệnh viện, ánh đèn trắng toát.
Anh cúi đầu, ngoài nỗi đau lòng thì mờ mịt càng là phần hơn.
Chú Dương hỏi anh: “Cháu muốn khám nghiệm tử thi cho ba cháu không?”
Anh nghiến răng đáp: “Cháu có.”
Anh gần như có thể khẳng định chắc chắn rằng Lâm Hướng Lam không tử vong một cách bình thường, mặc dù ba có bệnh tim nhưng tuyệt đối không đến mức này.
Có người xử lý thủ tục giúp anh, có giấy tờ đưa qua, anh ký tên lên đó.
Không biết đã ký biết bao nhiêu.
Trong đầu chỉ lặp đi lặp lại, nghĩ rằng vì sao con người sẽ chết.
Anh cố gắng bận rộn, cảm giác như chỉ cần mình nỗ lực thêm chút nữa thì Lâm Hướng Lam sẽ trở về.
Anh hy vọng Lâm Hướng Lam có thể mở bừng mắt, cười nói với anh: “Dọa con sợ rồi phải không, sao ba có thể ngã xuống dễ dàng vậy được?”
Nếu điều đó xảy ra, chắc chắn anh phải giả như khinh thường, nhẹ nhàng đáp lại: “Con biết ngay mà.”
Thế nhưng kỳ tích không hề xuất hiện.
Bọn họ chạy đôn chạy đáo đến mãi đêm.
Thi thể của Lâm Hướng Lam được chuyển từ bệnh viện đến Cục Cảnh sát thành phố, anh thì đến Trung tâm Giám định Pháp y yên vị trong hành lang ngoài phòng giải phẫu, xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh, anh có thể trông thấy mấy tên pháp y đang phanh ngực mổ bụng Lâm Hướng Lam tiến hành khám nghiệm tử thi.
Có một chớp mắt, thậm chí anh còn hy vọng người nằm trên chiếc giường đó là bản thân mình.
Lúc ấy là tháng hai, thời điểm lạnh nhất trong năm, nhiệt độ giảm mạnh, hành lang ngoài phòng giải phẫu không có điều hoà, lạnh chẳng khác hầm băng.
Đến mười giờ, Cố Ngôn Sâm lại tìm anh, hắn nói với anh: “Em đừng đau lòng quá, đến Cục Cảnh sát với tôi trước đã.”
Anh quả thực lạnh không chịu nổi nữa mới đi theo Cố Ngôn Sâm.
Cố Ngôn Sâm đi phía trước, anh bước theo sau một cách không tình nguyện.
Đến đội cảnh sát, Cố Ngôn Sâm dẫn anh vào một văn phòng, bên trong đã bật điều hoà, còn đặt mấy hộp thức ăn ngoài trên bàn, Cố Ngôn Sâm nói: “Tôi mua cơm tối, em lót dạ trước đi.”
Anh lắc đầu: “Tôi không ăn, tôi không đói.”
“Buổi trưa em đã không ăn cơm rồi, nếu không ăn nữa thì không chịu nổi đâu.” Sau đó, Cố Ngôn Sâm lại nói với anh, “Trước khi lâm chung, ba em nói với tôi…”
Không đề cập đến thì thôi, vừa nhắc đến chuyện này, anh nghiến răng thật chặt, móng tay ghìm sâu vào lòng bàn tay, nỗi oán hờn trong lòng lại tăng vọt: “Khi còn sống không quan tâm đến tôi. Vừa hay tôi không nghe được, chết rồi cũng không liên quan gì đến tôi hết.”
Anh tự biến mình thành con nhím, dùng những chiếc gai sắc nhọn bọc quanh mình làm vũ khí, như thể thế này sẽ không đau lòng, không còn bi thương.
Cố Ngôn Sâm ngồi xổm xuống, ngước nhìn anh từ dưới lên.
Anh cũng nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc nhìn kỹ người con trai trước mặt, bỗng nhiên hiểu được vì sao ba mình thiên vị tên cấp dưới này. Bọn họ chẳng qua chỉ chênh nhau hơn hai tuổi, thế nhưng người trước mặt chững chạc hơn nhiều, chỉ cần nhìn hắn đã cảm thấy đáng tin cậy, đáng dựa dẫm.
Chờ cho cảm xúc của anh ổn định, Cố Ngôn Sâm mới nói tiếp: “Ba em nhờ tôi chăm sóc cho em thật tốt.”
“Ông ấy muốn gì đây? Làm như tôi cần người chăm sóc lắm ấy.” Câu này vừa thốt ra khỏi miệng, nước mắt vẫn kìm nén lập tức ứa ra trong hốc mắt.
Cố Ngôn Sâm nói: “Trước khi đi, ông ấy không yên lòng về em nhất.”
Câu nói này bỗng phá tan mọi lớp phòng ngự của anh.
Nước mắt cố gắng kìm lại cuối cùng vẫn tuôn trào.
Anh khóc không ngừng, bất lực lau mắt, Cố Ngôn Sâm đưa một túi khăn giấy cho anh.
Đêm hôm ấy là bữa cơm đầu tiên anh ăn cùng với Cố Ngôn Sâm.
Chẳng còn nhớ được mình đã ăn gì.
Anh chỉ nhớ mình khóc không thở nổi, hầu như là ăn một lát lại khóc một lát rồi ngừng một lát.
Mãi đến khi đồ ăn nguội ngắt mà bụng vẫn đói vang, anh mới ép mình bỏ chúng vào miệng.
Cố Ngôn Sâm không nói gì, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh làm bạn với anh thật lâu.
Hắn đưa anh về ký túc xá để anh ngủ một hồi, nhưng anh nằm mãi vẫn không ngủ được, sau đó chắc là phát sốt, trán nóng bừng lên.
Rạng sáng hôm sau, anh chờ được báo cáo khám nghiệm tử thi của ba mình.
Có lẽ ảnh hưởng bởi cơn sốt.
Anh gần như không nhận được chữ Hán phía trên, cảm thấy như chữ người trời, hoàn toàn không hiểu được trên đó viết gì.
Thật lâu sau, anh nhìn chằm chằm vào danh tính người chết trên báo cáo, cẩn thận phân biệt, rốt cuộc nhận diện được ba chữ ấy là: Lâm Hướng Lam.
Anh bỗng nhiên ý thức được, mình không còn ba nữa.
Sau đó nhìn xuống dưới, kết luận cuối cùng là: Tử vong bình thường.
Anh ngơ ngác ngẩng đầu, cảm thấy toàn bộ thế giới đều hư ảo không chân thực.
Dù thế nào chăng nữa, từ nay về sau, anh chỉ còn một mình lẻ loi.
Sáng sớm hôm ấy, anh được Cố Ngôn Sâm đưa về nhà, uống chút thuốc hạ sốt, mơ mơ màng màng ngủ cả ngày.
Trong mơ, anh nghe loáng thoáng có tiếng người gõ cửa, nhưng anh không có tâm trạng để ý đến.
Một lúc lâu sau, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Lần này không chờ anh mở, cửa tự động bật ra.
Anh ngủ đến độ đầu óc mơ hồ, ráng chống người ngồi dậy, sau đó nhìn thấy Cố Ngôn Sâm đứng ngoài cửa.
Thấy anh tỉnh dậy, Cố Ngôn Sâm giải thích: “Tôi gõ cửa ba lần vẫn không thấy em lên tiếng nên vào xem thử.”
Ba lần… Chắc là anh ngủ đến choáng luôn rồi, chỉ nhớ được hai lần.
Đứng dậy ngó ra ngoài cửa sổ, hoá ra đã chập tối, một ngày trôi qua tự bao giờ.
Lúc này anh mới nhớ ra điều gì, chau mày hỏi Cố Ngôn Sâm: “Sao anh có chìa khoá nhà tôi?”
Cố Ngôn Sâm nói: “Hồi trước ba em đưa cho tôi, lúc em đi học, hoa nhà em đều do tôi tưới.”
Bấy giờ anh mới nhớ ra.
Những khóm hoa ấy là anh mua, bởi vì cảm thấy nhà hai người không có sức sống, chó lại còn bị Lâm Hướng Lam cho đi, thế là bỏ thêm chút sắc xanh thực vật.
Lúc anh đi học, đôi khi cuối tuần không rảnh về nhà còn dặn Lâm Hướng Lam tưới hoa tử tế, Lâm Hướng Lam thì hay rồi, quay đi quay lại đi nhờ người khác, còn đưa cả chìa khoá cho người ta.
Vì anh mãi không mở cửa, chắc là Cố Ngôn Sâm sợ anh xảy ra chuyện trong phòng nên anh cũng không tiện nói gì.
Trong nhà có người, rốt cuộc anh cũng miễn cưỡng xốc lại tinh thần, đứng dậy làm vệ sinh cá nhân.
Anh biết chắc chắn hình tượng của mình không tốt, đầu nặng chân nhẹ, cả mặt lẫn mắt sưng vù lên.
Cố Ngôn Sâm không đi vội, cũng không đặt đồ ăn mà là mở tủ lạnh vơ vét, nhìn xem có cơm thừa canh cặn gì không.
Cuối cùng tìm được ba quả trứng gà với ít cơm nguội, trong tủ lạnh còn vài củ cà rốt, đậu nành, tôm bóc vỏ các thứ, hắn lấy ra rửa sạch rồi cắt ra, bật bếp rang cơm.
Chờ đến khi anh xong hết, cơm chiên cũng hoàn thành.
Anh ngồi trước bàn, nhìn cơm chiên trước mặt.
Cố Ngôn Sâm cũng xới cho mình một bát, ngồi đối diện với anh.
Đó là lần thứ hai bọn họ ăn cơm cùng nhau, dùng cơm nguội và đồ ăn thừa trong nhà cùng rang cơm.
Anh khóc cũng khóc rồi, ngủ cũng ngủ rồi, rốt cuộc chấp nhận sự thật, dù Lâm Hướng Lam đã qua đời thì mình vẫn phải sống tiếp.
Trước kia anh luôn cảm thấy ba không thường xuyên về nhà, không hề có cảm giác tồn tại, anh phải tự mình xử lý rất nhiều chuyện, nhưng bây giờ anh mới thừa nhận, là ba mình chống đỡ mái nhà này.
Anh cúi đầu ăn cơm, lên tiếng: “Cố Ngôn Sâm, anh không cần đặc biệt chăm sóc tôi, tôi không sao cả.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Lời trăng trối của ba em là muốn tôi chăm sóc cho em.”
Anh lại từ chối: “Tôi không quen với việc có người khác xâm nhập vào cuộc sống của tôi.”
Hai người tạm thời im lặng.
“Tôi đã hứa với ba em.” Cố Ngôn Sâm đáp lại có vẻ cố chấp, rồi lại hỏi, “Em định xử lý hậu sự thế nào?”
“Cục trưởng Lâm qua đời trong lúc làm việc, phía Cục Cảnh sát thành phố sẽ giúp em lo liệu phần lớn, nhưng vẫn có không ít chi tiết cần đích thân em đến xác nhận.”
Anh cúi đầu nghĩ, quả thực mình không hề có kinh nghiệm với việc xử lý hậu sự.
Chọn áo liệm kiểu gì, mời họ hàng ra sao, tro cốt và nghĩa địa có quy trình thế nào, tuổi tác và kinh nghiệm của anh đều chưa trải qua những việc này, nhất là hiện giờ anh còn hơi sốt, vừa nghĩ ngợi đã cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung.
Anh hỏi: “Thật sự cái chết của ba tôi không có vấn đề gì sao?”
Cố Ngôn Sâm lặng thinh một hồi, mở miệng nói: “Báo cáo pháp y là như thế.”
Anh lấy đũa gẩy cơm chiên trong bát: “Có thể xin thẩm tra lại không?”
Cố Ngôn Sâm nói: “Có thể, nhưng hôm qua các pháp y giỏi nhất trong Cục Cảnh sát đã cùng khám nghiệm rồi. Tôi cho rằng em vẫn nên nhanh chóng xử lý hậu sự, nếu có chỗ nào không rõ lắm, tôi có thể giúp em.”
Lúc ấy anh mím môi, nhìn thẳng vào Cố Ngôn Sâm trước mặt.
Anh cảm thấy, chàng trai trước mắt không hy vọng mình điều tra tường tận về nguyên nhân cái chết của Lâm Hướng Lam, lại nghĩ đến việc mình không nghe được câu di ngôn ấy, lời nói cũng mang theo gai nhọn.
“Tôi nghe nói, ba tôi dẫn dắt anh như con trai ruột trong Cục Cảnh sát.” Nói đến đây, anh chua xót, “Bây giờ anh có gia đình hạnh phúc, khỏi phải để ý đến tang sự của ba tôi.”
Ngụ ý là, người chết là ba tôi, không phải ba anh.
Nghĩ đến việc thời gian Lâm Hướng Lam ở cạnh người này có khi còn nhiều hơn mình, theo đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời, lập tức ghen đỏ cả mắt.
Anh cũng nhớ rõ ràng, bàn tay cầm đũa của Cố Ngôn Sâm khựng lại, vẻ mặt hơi kỳ quái, hắn nói rằng: “Từ nhỏ tôi đã không biết ba mình là ai. Thật sự thì Cục trưởng Lâm rất tốt với tôi.”
Nghe vậy, anh cũng ngây ngẩn, lặng yên cả buổi rồi lên tiếng: “Xin lỗi.”
Nếu biết hắn không có ba sớm hơn, anh sẽ không nói những câu như vậy.
Cố Ngôn Sâm nói: “Không sao, chúng ta cứ xử lý xong hậu sự của ba em đi đã.”
Anh nói: “Tôi biết phải chuẩn bị rất nhiều thứ, còn phải thông báo cho người thân ở quê, gần đây tôi phải khai giảng, chắc là phải chờ đến giữa tháng sau…”
Anh muốn kéo dài thời gian thêm chút nữa, thế thì mới có thể nghĩ kỹ xem phải làm sao.
Cố Ngôn Sâm nói: “Được, em cứ định ngày đi, tôi đi nói với Cục Cảnh sát thành phố rồi gửi cáo phó cho các đồng nghiệp.”
Lặng lẽ tiếp tục ăn cơm, dưới ánh đèn rọi xuống, có khoảnh khắc anh bỗng nhiên cảm thấy, nếu có một người bên cạnh mình vào thời điểm yếu ớt nhất khi người thân qua đời là một chuyện rất tốt đẹp.
Dưới ánh đèn, anh nhìn Cố Ngôn Sâm, nghĩ đến bọn họ đều không có ba, vậy mà sinh ra chút cảm giác đồng bệnh tương liên.
Anh cảm thấy mình hẳn nên cảm ơn hắn, thế là cúi đầu lùa cơm, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh, cơm chiên ngon lắm.”
Anh cũng không biết phần cơm đó có gì đặc biệt mà lại ngon đến thế, giống như không gì trên thế giới có thể sánh bằng.
…
Thẩm Quân Từ thở dài một tiếng, anh ép buộc mình dứt khỏi hồi ức.
Những chuyện ấy xảy ra vào năm năm trước, lúc ấy anh vừa 22 tuổi, chưa từng trải, nói năng hành động đều mang vẻ tùy hứng ngây thơ. Bây giờ nhớ lại, những hành vi ngây thơ ấy làm anh hối hận không thôi.
Sau khi Lâm Hướng Lam mất, anh đã từng lấy thân phận Lâm Lạc thể hiện hết những thứ mình không chịu nổi, cả phần cố chấp tùy hứng ra cho Cố Ngôn Sâm thấy.
Anh biệt vô âm tín mấy năm, cho đến giờ, cảm thấy cuối cùng mình cũng đủ lí trí, đủ tỉnh táo đối diện tất cả.
Anh không hy vọng Cố Ngôn Sâm có thể nhận ra mình, tình nguyện làm một người xa lạ bắt đầu làm quen với hắn từ đầu.
Thẩm Quân Từ đi đến trước máy tính, nhắn tin theo thói quen.
Sau khi xử lý hết mọi việc, anh nhìn màn hình và hỏi: “Ba ơi, nếu ba điều tra vụ án này, hẳn là giải quyết nhanh lắm nhỉ?”
Lúc còn trẻ, Lâm Hướng Lam được khen là “thần thám” của thành phố Tân, cũng bởi lẽ đó nên mới có thể thăng tiến vượt bậc.
Lúc ấy, ông đích thân dẫn dắt Cố Ngôn Sâm.
Vậy thì chắc hẳn hắn cũng có thể nhanh chóng điều tra, phá được vụ án này.