Miễn là thứ cần thiết cho điều tra hình sự thì không thiếu thứ gì, mọi thứ đều đủ quả.
Ngay cả phòng giải phẫu cũng có một dãy nhà, bên trong còn có thiết bị thông gió cỡ lớn, cạnh hành lăng có một cửa số bằng kính rất lớn, thuận tiện cho việc quan sát tình hình khám nghiệm từ bên ngoài.
Bởi vì đang huấn luyện, nên rất nhiều pháp y hôm nay không có mặt trong văn phòng, ngoại trừ cả những vị ra ngoài làm việc, cũng chỉ còn lại hai vị pháp y trực bạn ở phòng khám nghiệm tử thi.
Một trong hai người đó, một người tên Trình Tự Công, một người tên Ôn Uyển.
Trình Tự Công có 3 năm kinh nghiệm, Ôn Uyển thế mà lại có 7 năm kinh nghiệm.
Thích Nhất An giới thiệu, Thẩm Quân Từ cùng bọn họ chào hỏi.
Trình Tự Công cười ha hả nói vài câu khách sáo, khen ngợi: “Có nhưng nhân tài như pháp y Thẩm gia nhập đội ngũ của chúng tôi, sau này bộ phận pháp y cục thành phố của chúng ta hắn là làm ít nhưng hiệu quả cao lắm đây.”
Thẩm Quân Từ khiêm tốn nói: “Kinh nghiệm của tôi còn yếu kém, hi vọng sau này được mọi người chỉ giáo nhiều hơn.”
Chờ hai bọn họ đi khỏi, Trình Tự Công nhỏ giọng nói với Ôn Uyển: “Là người của Đội Hình sự Đặc biệt à?”
Ôn Uyển gật đầu: “Nghe nói được chuyển về từ Sở tỉnh….”
Đinh Cục lúc đầu kéo rất nhiều người từu bên đội điều tra hình sự sang bên đội Hình Sự Đặc biệt, đây là đội chịu sự giám sát trực tiếp từ lãnh đạo, nên hầu hết mọi người trong cục đều không muốn đi.
Đặc biệt là bên pháp y, vốn là nhân lực đã ít, việc lại vô cùng nhiều, ai lại muốn đến chỗ đó chịu áp lực lớn như núi, tương lai lại còn bấp bênh cơ chứ? Cho nên lúc đó rất nhiều người không muốn đi.
Bất đắc dĩ Đinh Cục mới phải chiêu mộ pháp y từ bên ngoài, cuối cùng phải nhờ đến sự giúp đỡ từ Sở tỉnh, đó là lý do vì sao vị pháp y trẻ này được điều đến.
Ôn Uyển xem qua hồ sơ của Thẩm Quân Từ, cậu năm nay 27 tuổi, điểm số ở đại học cực kì bình thường. Trước khi tốt nghiệp đại học đã nghỉ học 1 năm, thời gian công tác là 3 năm, lý lịch cũng không tính là ưu tú.
Tinh anh trong Trung tâm pháp y Tân Thành rất nhiều, lấy hai người bọn họ làm ví dụ đi, cả ai đều là tốt nghiệp khoa pháp y của trường Đại học Công an nổi tiếng, còn cái trường đại học Thẩm Quân Từ tốt nghiệp kia, chẳng đáng nhắc tới.
Trình Tự Công nói: “Dù sao thì cậu ta cũng thuộc đội Hình sự Đặc biệt, bình thường chắc sẽ không giao lưu nhiều với chúng ta. Đúng rồi, đội trưởng đội Hình sự Đặc biệt được bổ nhiệm chưa?”
Ôn Uyển nói: “Nghe nói là bổ nhiểm đội trưởng Cố.”
Trình Tự Công sững sờ: “Đội trưởng Cố? Là vị nào chứ?”
Ôn Uyển: “Chính là vị đội trưởng Cố, đội hậu cần á.”
Trình Tự Công kinh ngạc: “Hậu cần mà cũng làm cảnh sát hình sự được nữa hả.”
Ôn Uyển nói: “Thời điểm hắn với tôi cùng vào cục thành phố không chênh nhau nhiều lắm, hắn từng ở trong đội điều tra hình sự, lúc Lâm cục vẫn còn, đã tự mình dẫn dắt hắn, coi hắn như con trai ruột mà bồi dưỡng. Hắn cũng rất giỏi, phá được rất nhiều vụ án, trong đó có vụ của Hứa Thừa Hoàng.”
Não Trình Tự Công cuối cùng nảy số: “Vụ án Hứa Thừa Hoàng tôi có biết, nghe đâu phải tra xét gần một năm.”
“Sau khi Lâm cục qua đời, không lâu sau thì hắn chuyển sang bộ phận hậu cần, bình thường hắn chịu trách nhiệm quản lý chó nghiệp vụ, mua vật tư cho cảnh cục, hợp tác huấn luyện tân binh, cũng coi như là mấy chuyện của bên hậu cần. Gần đây Đinh cục muốn thành lập đội Hình sự Đặc biệt, không tìm được đội trưởng thích hợp, như thế nào lại nghĩ đến hắn. Đinh cục nói chuyện với Cố đội một lần, liền xác định được ứng cử viên phù hợp.”
Trình Tự Công nói: “Nhưng hắn không ở tiền tuyến mấy năm rồi, còn gánh vác được chứ?”
Ôn Uyển nói: “Mấy ngày nay đang không phải có đợt huấn luyện sao, người đứng đầu tất cả các hạng mục cá nhân cậu biết là ai không?”
Trình Tự Công kinh ngạc: “Không lẽ là Cố đội?”
“Hơn nữa còn phá kỉ lục bắn tỉa 100m”. Ôn Uyển nghĩ tới đây liền nói: “Hôm nay huấn luyện cảnh sát vũ trang, nghe nói Cố đội rút trúng thẻ BOSS, lần này e rằng có trò hay để xem rồi.”
Buổi trưa, Thẩm Quân Từ không đến căng tin của cảnh cục để ăn, lôi kéo Thích Nhất An ra bên ngoài ăn cơm, nói muốn mời cậu ăn cơm.
Thẩm pháp y ngồi vào bàn, tư thế vô cùng đoan chính, gọi món.
Vừa ăn cơm, Thẩm Nhất An vừa cầu khấn, kỹ năng của Thẩm Quân Từ vững vàng, mình nhất định sẽ có thể học hỏi được điều gì đó từ người thầy này.
Bây giờ cậu mới nhận việc không lâu, đối với câu việc này tràn ngập niềm tin cùng hi vọng. Cậu thật sự rất yêu thích công việc pháp ý này, bằng không cũng sẽ không chọn nghề này trước sự phản đối gay gắt từu gia đình.
Sau bữa trưa, Thích Nhất An dẫn Thẩm Quân Từ đến phòng chờ của pháp y.
Do pháp y thường xuyên phải trực đêm, thời gian làm việc cũng thường vượt qua tám giờ, cho nên phòng chờ là rất cần thiết.
Cơ sở hạ tầng của cục thành phố Tân Thành vô cùng tốt, trong phòng chờ còn có cả ghế sô pha, bàn trà để cho pháp y nghỉ ngơi. Pháp y nội trú còn được kê cho một chiếc giường.
Đội Hình sự Đặc biệt là một bộ phận riêng biệt, cho nên phòng chờ này là Thẩm Quân Từ và Thích Nhất An hai người dùng chung.
Gian phòng không lớn, Thẩm Nhất An đã thu dọn xong xuôi giường chiếu, cậu chủ động giúp Thẩm Quân Từ, nhưng Thẩm Quân Từ nhất quyết tự mình làm.
Thích Nhất An lúc này cũng không có việc gì làm, liền ngồi xuống ghế tán gẫu với Thẩm Quân Từ.
Thẩm Quân Từ đã sớm có chuẩn bị, cậu lấy ra một hộp hương Tây Tạng, rút ra một cái, lấy bật lửa ra, châm một chút rồi bỏ vào trong hộp nhỏ.
Đến bây giờ, rốt cuộc Thích Nhất An đã biết hương thơn dễ ngửi trên người Thẩm Quân Từ đến từ đâu.
Dưới ánh lửa, đầu hương rất nhanh biến thành màu xám trắng, tỏa ra làn khói thơm phức.
Mùi của tòa nhà pháp y vốn dĩ có chút hỗn tạp, mùi thi thể, mùi máu, mùi formalin, mùi người, thậm chí là mùi của quạt gió cũng không sao xua tan đi được.
Nhưng bây giờ, trong phòng chờ đều quanh quẩn một mùi hương Tây Tạng.
Hương thơm dần trở nên nồng đậm, chui vào xoang mũi, áp chế hết thảy những mùi vị khác, thậm chí cả quần áo, vách tường cũng đều vấn vương mùi thơm đó, khiến lòng người bình tâm rất nhiều.