Cố Ngôn Sâm tưởng rằng có thể thảnh thơi hai ngày, ai dè sáng thứ hai vừa đi làm đã bị Cục trưởng Đinh gọi vào phòng chỉ huy.
Hắn đi vào, phát hiện phòng chỉ huy có đầy người ngồi và đủ loại thiết bị lẫn hệ thống giám sát được khởi động.
Cục phó Trần phụ trách Đội Đặc nhiệm cũng có trong số đó, sự căng thẳng bao phủ khắp phòng chỉ huy.
Cố Ngôn Sâm bước vào lên tiếng chào Cục trưởng Đinh rồi hỏi: “Cục trưởng Đinh, có chuyện gì thế?”
“Đội trưởng Cố đấy à, cậu giải quyết vụ án hai hôm trước tốt lắm.” Cục trưởng Đinh tiếp tục nói, “Vấn đề là bây giờ có chuyện này cần tìm cậu thương lượng một chút, sáng nay có một vụ ẩu đả xảy ra ở chợ Hoa Hưng, một hàng thịt xích mích với mấy gian hàng xung quanh vì tranh giành địa bàn nên đã chém bị thương 3 người chết 1 người, bây giờ hung thủ đang uy hiếp một đứa bé tám tuổi giằng co với người của chúng ta.”
Nghe vậy, Cố Ngôn Sâm nhìn vào máy giám sát.
Chợ Hoa Hưng là một trong những khu chợ lớn nhất tt, tầm sáng sớm đều là giờ cao điểm của người cao tuổi thậm chí rất nhiều người còn phải dậy từ sáng sớm đi chợ để mua được đồ tươi ngon.
Lúc này chợ đã bị phong toả, người bị thương được đưa đến bệnh viện, người vây xem bị đưa đi lấy lời hai.
Chợ Hoa Hưng nhộn nhịp ồn ào trước kia giờ là một đống hỗn độn, thịt nát rau củ bừa bãi đầy đất.
Ngoài cổng phía đông của chợ Hoa Hưng, một người đàn ông to cao thô kệch ngồi trên bậc thang đang dùng dao trong tay dí vào đứa bé trong ngực, đó là một con dao lọc thịt lợn dính máu bên trên. Đứa bé bị tên béo đó ghì trong ngực chỉ lộ được cái đầu, hoảng đến ngây người, khóc cũng không dám khóc.
Còn thằng cha kia thì mất kiểm soát, gào lên chửi rủa, thỉnh thoảng quơ dao trong tay như thể sẽ giết con tin bất cứ lúc nào.
Vẻ mặt Cố Ngôn Sâm nghiêm túc hẳn lên, kỹ càng quan sát điều kiện chung quanh thông qua mấy màn hình giám sát. Hắn mở miệng hỏi: “SWAT đến đó chưa?”
Cục trưởng Đinh giải thích: “Sáng nay gió giật cấp sáu đến cấp tám, khó mà tìm được góc trong vòng trăm mét xung quanh, tầm nhìn còn bị một cây cổ thụ che chắn, tay bắn tỉa của SWAT cũng không chắc chắn lắm…”
Đối phương cầm dao trong tay, còn nắm giữ cả con tin, việc tấn công rõ là không thực tế.
Thời tiết hôm nay không tốt lắm, có bão lốc quét qua, gió giật mạnh kèm theo mưa lớn, bắn tỉa trong tình huống như vậy là rất khó khăn.
Cả Cục Cảnh sát thành phố đều biết, bàn đến kỹ thuật bắn tỉa thì tốt nhất phải kể đến Cố Ngôn Sâm chứ không phải những tay bắn tỉa của cảnh sát đặc nhiệm.
Cục phó Trần bên cạnh vẫn còn canh cánh việc tranh cãi trong cuộc diễn tập vài ngày trước, lúc này mới cúi đầu nhượng bộ, “Đội trưởng Cố, chuyện diễn tập hai ngày trước là do chúng tôi không đúng.”
Mặc dù đang xin lỗi nhưng ông nói rất nhỏ, hoàn toàn không có khí thế tranh cãi trước đó, như muỗi vo ve.
Cố Ngôn Sâm tập trung cao độ nhìn vào máy giám sát, không nghe thấy lời Cục phó Trần. Hắn cúi xuống, ra hiệu bằng ngón tay: “Không bắn được vào điểm này từ phía Đông Nam à?”
Đây chỉ là câu hỏi thăm bình thường, ai ngờ Cục phó Trần lại coi thành câu chế nhạo, ông siết chặt nắm đấm, nghiến răng cân nhắc một hồi rồi cúi đầu ớn tiếng chủ động nhận thua: “Xin lỗi, là chúng tôi quá vô dụng.”
Phòng chỉ huy lặng ngắt như tờ trong nháy mắt.
Bấy giờ Cố Ngôn Sâm mới quay lại nhìn Cục phó Trần, khoát tay: “Cục phó Trần, chú không cần trung thực thế đâu, nhưng lời xin lỗi này thì cháu nhận.”
Cục trưởng Đinh vừa lau mồ hôi vừa vội vàng hoà giải: “Được rồi được rồi, ai cũng là đồng nghiệp, Đội trưởng Cố biết lắm cực nhiều, quan trọng giờ là giải quyết vụ này cho xong đã.”
Cố Ngôn Sâm nghiên cứu một lát rồi đứng lên nói: “Để cháu đến hiện trường xem sao, mọi người tìm chuyên gia đàm phán xoa dịu anh ta trước đã.”
Cục trưởng Đinh gấp gáp: “Cậu đến hiện trường là tốt nhất. Xe ở ngay dưới lầu, chỗ đó cũng không xa lắm, tầm mười phút thôi, Đội trưởng Vương đang ở hiện trường, cần trang bị gì cứ nói với cậu ấy.”
Cố Ngôn Sâm xuống lầu, ngồi lên xe đặc chủng dưới lầu, thành viên đội cảnh sát đặc nhiệm đưa tai nghe qua, hắn liên hệ trực tiếp với Đội trưởng Vương lấy trang bị.
Trong khi xe chạy, Cố Ngôn Sâm thò tay ra ngoài cửa xe đo tốc độ gió.
Cảm nhận được gió xẹt qua cánh tay, hắn nhíu mày lại, bởi vì có bão nên gió xoáy, chẳng trách mấy tay bắn tỉa kia không giải quyết được.
Chưa từng bắn tỉa trong môi trường như vậy thì hoàn toàn không thể kiểm soát được tình hình, một khi không thể diệt gọn trong một phát súng sẽ có thể chọc giận hung thủ, tình huống càng khó xử lý hơn.
Xe nhanh chóng dừng lại ở gần khu chợ.
Cố Ngôn Sâm tụ họp với Đội trưởng Vương, hai người cùng một phe cánh dù mới từng ở hai bên đối đầu trước đó không lâu.
Đội trưởng Vương hỏi hắn: “Có chắc chắn không?”
Cố Ngôn Sâm nói: “Đợi lát nữa lên nhìn xem, tôi thiên về bắn tỉa từ góc Đông Nam, hy vọng có thể đánh nhanh thắng nhanh.”
Đội trưởng Vương: “Đúng, kéo dài sẽ thêm nhiều bất lợi, không biết cảm xúc của tên béo kia ổn định được mấy nỗi.”
Sau khi bàn bạc xong, Cố Ngôn Sâm lấy bản đồ chọn chỗ nấp, rồi lại thương lượng với Đội trưởng Cố xem nên đột kích như thế nào.
Bố trí xong tất cả, Cố Ngôn Sâm lên lầu.
Chỗ nấp đó đã có tay bắn tỉa của cảnh sát vũ trang, tên là Diệp Tích Chi, là một cảnh sát đặc nhiệm trẻ 24 tuổi, anh ta cũng quen Cố Ngôn Sâm, thấy hắn tới mới vội vàng nhường chỗ bắn tỉa: “Đội trưởng Cố, cái cây kia kẹt ngay chính giữa, thời tiết lại còn xấu…”
Cố Ngôn Sâm lịch sự gật đầu với anh ta, nhận lấy trang bị, đôi tay của hắn rắn chắc mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, cạnh ngón trỏ phải có vết chai mỏng lưu lại do cầm súng.
Sau đó, Cố Ngôn Sâm nói vào tai nghe: “Đội trưởng Cố, tôi đến chỗ nấp rồi. Các anh chuẩn bị sẵn sàng…”
Tầm mắt của hắn khoá chặt người đàn ông cách hơn trăm mét ngồi dưới bóng cây bên dưới, cành cây đung đưa gần như che phủ hết hình thể của gã ta, nhưng nhìn kỹ lại thì bóng cây lắc lư có quy luật, có khe hở trong đó.
May thay, vóc dáng cao to của người đàn ông đang ôm đứa bé cũng tăng thêm một lớp chắn tránh cho đứa bé dễ bị thương do đạn bắn.
Mưa nhỏ phả vào da Cố Ngôn Sâm lan tràn từng luồng hơi lạnh.
Mắt hắn nhìn chăm chú, khuôn mặt căng thẳng với vẻ nghiêm túc.
Dựa trên kinh nghiệm và quan sát, Cố Ngôn Sâm xét qua kết quả từ những điểm bắn khác nhau trong đầu, sau đó điều chỉnh vị trí.
Bên ngoài vẫn mưa gió bão bùng, giọt giọt tứ tung.
Cố Ngôn Sâm nắm chặt súng trong tay, hít sâu, sau đó ngừng thở.
Nhịp tim lẫn mạch máu đều ép xuống đến mức thấp nhất, ngón trỏ phải bóp cò trong giây lát cây bị gió quật.
Súng bắn tỉa được trang bị giảm thanh, chỉ vang lên vút một tiếng.
Lực giật lùi quen thuộc dồn lên bả vai Cố Ngôn Sâm.
Tiếp đó, hắn nhìn thấy máu tràn ra bên cạnh người đàn ông kia từ trong ống ngắm, cảnh sát chìm và cảnh sát đặc nhiệm đã mai phục sẵn xung quanh vọt tới ôm đứa bé ra.
Toàn bộ quá trình không đến một phút đồng hồ.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đúng là tốc chiến tốc thắng.
Cố Ngôn Sâm bắn xong mới thở lại bình thường, hắn đưa tai nghe và súng cho Đội trưởng Cố đang trợn mắt há hốc mồm bên cạnh: “Sau này luyện tập ngoài trời nhiều hơn.”
Đội trưởng Cố phục kỹ thuật này sát đất: “Đội trưởng Cố, anh luyện bao lâu thế?”
Cố Ngôn Sâm nói: “Mười năm.”
Đi xuống lầu, Cố Ngôn Sâm không cầm dù, cũng mặc kệ mưa phùn lất phất bên ngoài. Hắn đi vài bước, trông thấy có hàng bánh bao ở ven đường cách đó không xa lại quay đầu mua bốn cái.
Bánh bao thịt ba đồng một cái, rất đầy đặn, nhân nhiều vỏ mỏng, nước cũng khá ngon.
Cố Ngôn Sâm đi sát vào nơi khuất mưa gió ven đường, vừa đi vừa ăn.
Nơi này cách cổng chợ tổng cộng trăm mét, đến nơi thì ăn vừa hết hai cái bánh bao.
Đội trưởng Vương đang giải quyết hậu quả, thấy hắn đến cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn Đội trưởng Cố.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Hung phạm đâu?”
Đội trưởng Vương nói: “Trúng đạn ở cổ dẫn đến bị thương nặng, đã được đưa đi. Đứa trẻ không sao, chờ lấy khẩu cung xong là về được rồi.”
Cố Ngôn Sâm lại hỏi: “Bố mẹ đứa trẻ đâu?”
Đội trưởng Cố nói: “Ông bố bị chém bị thương hồi sáng đang nằm trong bệnh viện, mẹ đang đi theo.”
Cố Ngôn Sâm nhắc nhở: “Đừng quên khai thông tâm lý.” Một lần trải nghiệm như vậy chắc chắn coi như là bóng ma thời thơ ấu.
Đội trưởng Vương gật đầu: “Yên tâm đi, đã sắp xếp rồi.”
Nói đến đây, Cố Ngôn Sâm quay đầu ngó đứa trẻ ngồi trên xe cảnh sát, cửa xe đang mở, đứa trẻ là bé trai, mặc áo ba lỗ còn dính chút máu bên trên.
Cậu bé khoảng bảy tám tuổi, đôi mắt vừa to vừa sáng, vừa lấy tay lau nước mắt trên khoé vừa nhìn chằm chằm vào bánh bao trong tay hắn, nuốt nước bọt.
Cố Ngôn Sâm hơi giơ tay lên, hỏi: “Đói à?”
Cậu bé khẽ gật đầu.
Cố Ngôn Sâm đưa hai chiếc bánh bao còn lại qua: “Ăn đi.”
Đứa trẻ nhận lấy, há miệng cắn hai miếng như hổ đói rồi ngẩng đầu cảm ơn hắn không rõ ràng.
Cố Ngôn Sâm đang chuẩn bị lên xe về bỗng thấy Thẩm Quân Từ gọi điện cho mình, hắn vừa bắt máy alo một tiếng đã nghe Thẩm Quân Từ bên kia hỏi: “Đội trưởng Cố, anh đang làm nhiệm vụ à?”
Dường như Thẩm Quân Từ hơi do dự, thấp giọng nói với hắn: “Bộ phận pháp y gửi một cái xác đến đây. Tôi cảm thấy hơi có vấn đề, anh có thể qua đây xem chút không?”
Cố Ngôn Sâm nhíu mày: “Tình huống ra sao? Khám nghiệm tử thi rồi nhưng vẫn không thể xác định nguyên nhân tử vong à?”
Thẩm Quân Từ nói: “Không phải, là gia đình ký đơn không chấp thuận khám nghiệm tử thi.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Vậy cậu đợi tôi một lát, tôi về xem sao.”
…
Nửa tiếng trước, Thẩm Quân Từ vừa đi làm, Ôn Uyển đã đến gõ cửa phòng làm việc.
Cô dè dặt nói: “Pháp y Thẩm, cậu giúp tôi việc này được không, khám nghiệm bên ngoài cho một thi thể ở phòng giải phẫu số 2.”
Thẩm Quân Từ không từ chối, đứng dậy đi lên: “Là vụ án mới nhận?”
Số lượng yêu cầu làm khám nghiệm bên ngoài thi thể được gửi tới Cục Cảnh sát thành phố không ít, Ôn Uyển dễ dàng đối phó với tình huống bình thường, nếu đã tìm tới anh ắt hẳn có chỗ nào khó xử.
“Không phải vụ án, tình huống hơi đặc biệt, xem như việc riêng của tôi, nhờ cậu giúp tôi một tay…”
Nói đến đây, Ôn Uyển thở dài một hơi, “Là một người bạn ở quê tôi lên tìm, tên là Lý Sơ Mỹ, xấp xỉ với tôi, trước đó cô ấy kết hôn sinh được hai đứa con trai, đêm qua đứa nhỏ bỗng nhiên đột tử trong nhà. Bác sĩ kết luận là tử vong do hạ đường huyết, pháp y trong huyện nhận định là đột tử, cha đứa bé đã ký vào đơn từ chối khám nghiệm tử thi. Nhưng Lý Sơ Mỹ cảm thấy không thể để đứa trẻ chết không rõ ràng nên mới tìm đến, hy vọng tôi có thể giúp đỡ.”
Việc trẻ con đột tử vào ban đêm mặc dù không phổ biến nhưng cũng không hiếp gặp.
Nguyên nhân thông thường chẳng hạn như dị ứng, xuất huyết nội, viêm não, bệnh tim phát tác đột ngột, v.v… hạ đường huyết cũng thường gặp, khám nghiệm tử thi bệnh lý là có thể xác nhận cụ thể nguyên nhân tử vong.
Nắm được tình hình, Thẩm Quân Từ mở miệng nói: “Bố của đứa trẻ là người giám hộ hợp pháp, dựa theo quy định, có đơn từ chối khám nghiệm tử thi thì chúng ta không thể tiến hành khám nghiệm.”
Ôn Uyển nói: “Tôi biết, tôi cũng giải thích cho cô ấy rồi, nhưng cô ấy vẫn nhờ tôi khám nghiệm bên ngoài giùm. Tôi không thấy có gì bất thường nên mới tìm cậu đến cùng xem xét.”
Thẩm Quân Từ hỏi: “Mẹ đứa trẻ nghi ngờ nguyên nhân cái chết có vấn đề?”
Ôn Uyển gật đầu: “Mẹ bé vẫn luôn làm thuê trong thành phố, cô ấy nói là bình thường chồng mình cẩu thả lại nóng nảy, nói không chừng đánh phải chỗ nào hay làm gì đó nên bé mới ra đi…
Thẩm Quân Từ quay lại đề nghị: “Nếu nghi thật thì báo cảnh sát đi, nếu cảnh sát điều tra xác nhận vụ án thì dù cho người thân không đồng ý cũng phải khám nghiệm tử thi.”
Ôn Uyển lộ vẻ mặt khó xử, lắc đầu: “Tôi biết đại khái về gia đình cô ấy, bên nội có mấy anh em, Lý Sơ Mỹ nhát gan sợ phiền, đến cả nhà mẹ đẻ cũng không ủng hộ cô ấy, không có chứng cứ nên cũng chẳng dám báo cảnh sát. Hôm nay nhân lúc chồng có việc không ở nhà tang lễ mới trộm xác con ra được, bảo là không muốn để con mình chết một cách không rõ ràng.”
Thẩm Quân Từ nói: “Đi xem trước đi.”
Bọn họ đi thẳng đến ngoài phòng giải phẫu, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đang ôm đầu ngồi trước cửa phòng giải phẫu. Nhìn thấy bọn họ chạy tới, người phụ nữ lau nước mắt, đứng thẳng dậy.
Bên cạnh chị còn một bé trai khá lớn, ước chừng khoảng mười mấy tuổi, mắt to tròn ầng ậc nước mắt quay sang nhìn bọn họ.
Thẩm Quân Từ bước vào phòng giải phẫu, thi thể của đứa trẻ đã được đặt trên bàn giải phẫu.
Đèn mổ chiếu xuống, làn da đứa trẻ cực kỳ tái nhợt, bộ quần áo liệm mặc trên người đã được cởi ra.
Thẩm Quân Từ xem xét bên ngoài thi thể, hỏi Ôn Uyển: “Thời gian tử vong cụ thể là lúc nào?”
Ôn Uyển nói: “Khoảng 3 giờ đêm qua phát bệnh, hơn 4 giờ đưa đến bệnh viện thì thằng bé đã mất rồi, hơn 5 giờ sáng nay pháp y xem xét thì nhận định là đột tử, sau đó thì kéo liền đến nhà tang lễ trong thành phố.”
Thẩm Quân Từ nhìn kỹ bên ngoài đứa trẻ: “Không có vết thương rõ ràng.”
Anh lại quan sát hồ máu tử thi, co cứng tử thi, lại đo nhiệt độ tử thi: “Cũng không giống như trúng độc.”
Thẩm Quân Từ chợt chú ý đến tay của đứa trẻ, nhẹ nhàng cầm lên cẩn thận xem xét.
Ngón tay nhỏ bé của đứa trẻ đã lạnh buốt từ lâu, bên trên gần như trắng bệch không còn giọt máu, móng tay rất ngắn, dính vài mảnh vụn. Da ngón tay có chút ít dấu hiệu phồng rộp, hơi dính, giữa kẽ tay còn có một ít mảnh vụn màu nâu đậm.
Thẩm Quân Từ nhíu mày, anh kéo khẩu trang xuống rồi nâng tay đứa trẻ lên cẩn thận ngửi, mùi chua cay xộc lên…
Phát hiện có điều bất thường, Thẩm Quân Từ lại đo đường huyết cho thi thể, không ngoài dự liệu, lượng đường trong máu rất thấp.
Thẩm Quân Từ lên tiếng: “Tôi cảm thấy thi thể này hơi có vấn đề, tốt nhất là cảnh sát hình sự nên có mặt.”
Ôn Uyển không ngờ nguyên nhân tử vong của đứa trẻ này thạt sự có vấn đề, cô hơi hoảng: “Vậy… giao cho đội nào bây giờ?”
Thẩm Quân Từ nói: “Để tôi gọi cho Cố Ngôn Sâm đi.”