Có chuyện xảy ra vô cùng đột ngột, từ chuyện cô gái trèo qua lan can bảo hộ đến khi nhảy cầu, mọi chuyện diễn ra chỉ trong tích tắc.
Ba cây cầu đều rất dài, dù đã huy động rất nhiều lực lượng cảnh sát để tìm kiếm, cũng đều như mò kim đáy biển.
Ngay lúc sự cố nhảy cầu, sau khi Thẩm Quân Từ kéo được cô gái, xe Cố Ngôn Sâm từ bên kia cây cầu chạy đến.
“Ở đối diện!” Lục Anh đạp phanh, chiếc xe dừng ở phía sườn chép đối diện cầu.
Vừa rồi Cố Ngôn Sâm đang nói chuyện điện thoại, quay đầu lại nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Quân Từ. Hắn cúp điện thoại, phóng như bay ra khỏi xe, nhảy qua lan can bảo hộ như mũi tên đang lao đi.
Dòng xe cộ ở đối diện không ngừng di chuyển, hắn chạy qua từng khe hở giữa hai xe.
Trong vòng vài giây, Cố Ngôn Sâm đã chạy đến bên cạnh Thẩm Quân Từ, vươn tay ôm lấy cậu từ sau, đồng thời cũng vươn tay xuống kéo Từ Tử Nguyệt.
Trong gió đêm, Thẩm Quân Từ thoạt nhìn có chút hoảng hốt, cảm giác cả cơ thể lung lay, tựa như có thể cùng Từ Tử Nguyệt rơi xuống sông bất cứ lúc nào.
Nhưng vào lúc đó, cậu được một người kéo lại…
Cánh tay Cố Ngôn Sâm có lực rất mạnh, cơ thể Từ Tử Nguyệt cuối cùng cũng ổn định lại, không còn lung lay nữa, cô gái vẫn không ngừng kêu gào. Sự can đảm ban đầu đã biến mất ngay khi cô vừa nhảy khỏi cây cầu, thân thể dừng lại giữa không trung, cùng với tiếng gió hú bên tai, dưới chân là dòng nước chảy xiết, cô gái bị dọa sợ, giãy dụa không ngừng.
Từ Tử Nguyệt lúc này mới bừng tỉnh, phối hợp dùng tay còn lại bám vào, được hai người họ kéo lên.
Sau khi lật người nằm trên lan can, hai chân Từ Tử Nguyệt mềm nhũn, quỳ trên đất, bật khóc.
Cố Ngôn Sâm không kéo cô xuống, quay người đỡ Thẩm Quân Từ.
Thẩm Quân Từ cố gắng quay người lại, dựa vào sức của Cố Ngôn Sâm, trượt xuống khỏi lan can, ngồi trên mặt đất. Cậu dùng ngón tay nắm chặt ngực áo, thở hổn hển, mấy giây vừa rồi vô cùng khó chịu, ngực đau nhức khiến ý thức cậu cũng mơ hồ không rõ, giống như đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan về.
Cố Ngôn Sâm hình như đang nói gì bên tai cậu, giọng vô cùng gấp gáp.
Thẩm Quân Từ cố gắng tập trung tinh lực, mới nghe rõ được vài chữ.
“Không sao chứ?”
Thẩm Quân Từ biết khuôn mặt mình lúc này hẳn tái nhợt, hơi thở dồn dập, chờ khi nhịp tim đập lại bình thường, mới ho khan hai tiếng: “Tôi ổn, để tôi nghỉ ngơi một chút.”
Cố Ngôn Sâm chỉ nghĩ cậu đang bị mất sức nên quay người đi xử lí sự việc trước mắt.
Trong khoảng thời gian đó, Lục Anh vội vã chạy đến nơi, những cảnh sát tuần tra và lực lượng cảnh sát hình sự của khu vực lân cận cũng đã đến.
Cố Ngôn Sâm không thèm khách khí với Từ Tử Nguyệt, hắn lấy còng số 8 còng tay cô lại, kéo vào xe cảnh sát, nói với Lục Anh: “Cậu đi nhờ xe của bọn họ, áp giải cô ta về cục.”
Tai Thẩm Quân Từ vẫn ù ù, ngồi bên cầu nhìn đám người đang tụ tập tại đây, bên tai vang vọng tiếng nói chuyện ồn ào, tiếng xe cộ nổ máy, đi lại trên con đường cách đó không xa.
Nghỉ ngơi một lúc, cảm giác khó chịu như bị dao cắt trong lồng ngực cũng qua, thính giác cũng dần được hồi phục.
Thẩm Quân Từ nghe Lục Anh đứng bên cạnh một chiến sĩ cảnh sát mắc Từ Tử Nguyệt: “Mẹ nó, làm trễ nải bao nhiêu công việc!”
Chiễn sĩ cảnh sát nói: “Có lẽ cô ấy tự trách mình vô tình hại chết chị nên mới như vậy…”
Lục Anh nhếch mép phản bác: “Nếu cô ta thật sự vì hại chết chị mà lương tâm cắn rứt, tại sao trong một năm chả thấy đến tự thú? Giờ lại còn học cái thói nhảy sông?”
“Chuyện này….” Chiến sĩ cảnh sát nghẹn lời.
Ban đêm, gió trên cầu có chút lớn, mấy chiến sĩ cảnh sát đứng bên cạnh không lên tiếng.
Cô Ngôn Sâm không thương tiếc chọc ngoáy: “Lúc này mới đi nhảy sông chắc là vì thi thể chị mình mới được phát hiện, sợ bị pháp luật trừng phạt nên mới nghĩ đến việc này, suy cho cùng cũng vì lòng ích kỷ, vừa rồi cô ta mém chút nữa kéo theo pháp y Thẩm bồi táng với mình.”
Lục Anh sợ hãi nhìn về phía Thẩm Quân Từ: “Vừa rồi quá nguy hiểm.”
Thẩm Quân Từ bám vào lan can cầu đứng lên, đi đến bên cạnh Cố Ngôn Sâm.
Bất kể cô ta có phải hung thủ hay không, nếu để Từ Tử Nguyệt ở trước mắt cậu gieo mình tự vẫn, thấy chết không cứu, cậu cũng vượt qua được tòa án lương tâm của bản thân.
Tìm ra sự thật, điều tra đến cùng.
Tám chữ đơn giản này là câu cửa miệng của Lâm Hướng Lam, cũng là lời răn dạy của ông dành cho cậu.
Lâm Hướng Lam cả đời đều làm theo châm ngôn đó, cũng yêu cầu người khác làm như vậy.
Xét cho cùng, đây được coi như là gia huấn của gia đình cậu.
Thấy đã gần xong, Lục Anh nói: “Tôi sẽ áp giải Từ Tử Nguyệt bằng chiếc xe kia.”
Cảnh sát lần lượt rời đi, chỉ còn lại hai người bọn họ trên cầu.
Cố Ngôn Sâm nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Quân Từ, ngày thường hắn đều thấy Thẩm Quân Từ mặc màu trắng, không chỉ đồng phục pháp y màu trắng. đến cả quần áo đời thường cũng đa phần là màu trắng, áo sơ mi trắng, áo phông trắng, thoạt nhìn như người không nhiễm một hạt bụi.
Nhưng đêm nay, cậu lại mặc một bộ quần áo màu đen, khiến làn da càng thêm tái nhợt, đường nét tuấn tú lộ ra vẻ lạnh lùng, dáng người càng thêm gầy ốm.
Cố Ngôn Sâm Biết, cho dù cậu có bị Từ Tử Nguyệt kéo xuống bồi táng cùng, nếu chuyện này lại xảy ra, Thẩm Quân Từ nhất định vẫn sẽ làm như thế.
Có lúc cậu sẽ tỏ vẻ lạnh nhạt vô tình, có đôi lúc bảy ra thái độ hành xử khác người đối với thế giới này, có đôi lúc lại dường như nhìn thấy sinh tử, khi dung hợp tất cả những thứ này vào một chỗ, sẽ tạo ra người trước mắt này.
Cố Ngôn Sâm im lặng vài giây rồi mới hỏi Thẩm Quân Từ: “Không bị thương chứ?”
Lúc hắn vừa mới kéo Từ Tử Nguyệt lên, sắc mặt Thẩm Quân Từ tái mét, không còn một giọt máu, thậm chí ánh mắt cũng tan rã, không có tiêu cự, tình hình lúc đó khiến hắn có chút sợ hãi. May mắn trạng thái đó không kéo dài, nếu không, Cố Ngôn Sâm đành phải gọi xe cấp cứu.
Trừ bỏ mấy giây khó chịu kia ra, mọi thứ đều hồi phục rất nhanh, Thẩm Quân Từ che giấu chuyện này, lắc đầu nói: “Không sao.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Tôi sẽ quay về cục tăng ca, cậu muốn đi ké một đoạn không?”
Thẩm Quân Từ nói: “Tôi cũng muốn về cục, vừa rồi phòng thực nghiệm nói đã có kết quả xét nghiệm DNA, có thể sẽ gửi ngay trong đêm.”
Đó là chứng cứ quan trọng của vụ án.
Cố Ngôn Sâm gật đầu.
Chiếc xe vẫn đang đậu bên kia đường, Cố Ngôn Sâm trèo qua lan can, quay lại, chìa tay ra. Thẩm Quân Từ không cần sự trợ giúp của hắn, nhún người trèo qua.
Sau khi lên xe, cả hai đều trầm mặc.
Hiện tại đang là ban đên, toàn bộ thành phố đều chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh đèn đường le lói hắt xuống.
Vị trí bọn họ đang ở là trung tâm thành phố, xe cộ qua lại tấp nập, xuyên qua dòng người là những tấm biển quảng cáo khổng lồ đang nhấp nháy, những tòa nhà chọc trời cũng phản chiếu chút ánh đèn.
Cố Ngôn Sâm lái xe rời cây cầu, một đường hướng về cục,
Bị chuyện của Từ Tử Nguyệt hành như vậy, mọi người đều không kịp ăn cơm tối.
Sau khi đi qua vài con phố, Cố Ngôn Sâm nhìn thấy một quán an nhanh bên đường, nói với Thẩm Quân Từ: “Chờ tôi một chút.”
Thẩm Quân Từ “Ừm” một tiếng.
Cố Ngôn Sâm xuống xe, không tắt máy, nhanh chóng mua một túi lớn đồ ăn nhanh.
Vừa bước đến cửa cửa hàng thức ăn nhanh, Cố Ngôn Sâm đột nhiên dừng lại, nhìn món đồ chơi được trưng bày ở cửa hàng bên cạnh. Trên bàn bên trong là một đoàn tàu hỏa nhỏ đang chạy trên đường ray, đường ray khá dài, được chia thành tầng trên tâng dưới, chiếc tàu hỏa nhỏ từ đường ray phía trên tu tu chạy xuống phía dưới không ngừng.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Cố Ngôn Sâm bước vào cửa hàng đồ chơi.
Ngay lập tức, một cô nhân viên nhiệt tình bước đến: “Hoan nghênh quý khách đến cửa hàng, anh muốn mua đồ chơi cho con trai phải không?”
Cô Ngôn Sâm nghe thấy hai từ “con trai” thì sửng sốt.
Một vị nhân viên bán hàng bên cạnh lập tức hiểu ra, miệng ngọt như mật: “Anh đẹp trai còn trẻ như vậy thì chắc là mua cho bạn nhỏ nào đó à.”
Nếu đổi thành bạn nhỏ vậy thì nghĩa rộng hơn rất nhiều, con của họ hàng, đồng nghiệp hoặc bạn bè đều được tính là bạn nhỏ.
Cố Ngôn Sâm nghĩ đến Thẩm Quân Từ đang ngồi trong xe, bất giác mỉm cười: “Ừm, mua cho bạn nhỏ.”
Hắn dứt khoát chọn một bộ tàu hỏ nhỏ đắt tiền nhất, sau đó nhanh chóng trả tiền rồi rời đi.
Cố Ngôn Sâm quay lại xe, đặt đồ ăn vào giữa, sau đó đưa quà cho Thẩm Quân Từ.
Thẩm Quân Từ không kịp đề phòng, trên người nhiều thêm một đồ vật: “Đây là cái gì?”
Cố Ngôn Sâm khởi động ô tô: “Tặng cậu đó.”
Thẩm Quân Từ nhìn thấy là đồ chơi, bèn hỏi: “Đội trưởng Cố, ngài nghĩ tôi bao nhiêu tuổi?”
Cậu nói lời chán ghét nhưng tay lại mở hộp đồ chơi ra.
Thẩm Quân Từ nhìn bên trong, phát hiện ra là đoàn tàu nhỏ Thomas.
Nhìn thấy món quà đột ngột này, lông mi Thẩm Quân Từ run lên, bàn tay khưng lại.
“Pháp y Thẩm, về sau lúc cậu thấy việc nghĩa hăng hái làm thì chú ý một chút.” Cô Ngôn nói, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tôi không muốn cậu xảy ra chuyện.”
Thẩm Quân Từ ngồi một bên, im lặng.
Cậu nghĩ đến khoảnh khắc lung lay sắp rơi xuống ở trên cầu lúc nãy, cánh tay Cố Ngôn Sâm ôm lấy eo cậu, hơi ấm và sức mạnh ấy đã đánh thức cậu từ sự hỗn độn.
Giống như năm đó, người ấy máu tươi đầm đìa ôm cậu vào trong lòng, không ngừng ở bên tai gọi tên cậu, bảo cậu cố gắng mở mắt, không được ngủ.
Thẩm Quân Từ nhẹ nhàng siết chặt vòng tay, ôm chặt con tàu nhỏ vào lòng.
*
Ban đêm trong sở cảnh sát thành phố Tân Thành, đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Cảnh sát vốn dĩ là một nghề không có thời gian nghỉ cố định, mọi người cũng đều tập mãi thành quen.
Từ Tử Nguyệt được đưa đến phòng thẩm vấn ở tòa chính.
Cô ấy đã trải qua một màn mạo hiểm vào buổi tối, cơ thể không có trọng lượng, treo lơ lửng trong không, cũng bị dọa chết khiếp.
Cô gái ấy dường như cuối cùng cũng nhận ra, cái chết đáng sợ hơn nhiều so với những gì cô ấy nghĩ.
Từ Tử Nguyệt ngồi trong đồn cảnh sát, cảm xúc cũng ổn định lại một chút.
Cảnh sát trực ban mang cho cô một ít nước và đồ ăn, cô vừa ăn vừa khóc.
Đúng 8 giờ rưỡi, Cố Ngôn Sâm mang người đến thẩm vấn.
Sau khi xác minh thông tin danh tính, Từ Tử Nguyệt dùng giấy lau mắt.
“Một năm trước, tôi đã giết chị ấy. Lúc đó, tôi không thể chịu đựng được chị ấy nữa…”
Cố Ngôn Sâm hỏi cô ta tình hình cụ thể, cô tiếp tục khai.
“Từ nhỏ đến lớn, quan hệ giữa chúng tôi không phải giống như quan hệ chị em mà giống như kẻ thù của nhau hơn. Khi còn bé, chị ấy làm sai chuyện gì cũng đều ngụy tạo rồi đổ tội cho tôi, để tôi bị phạt…”
“Chị ấy đánh tôi, trêu chọc, cố ý đẩy ngã tôi. Tôi cảm thấy chị ấy chưa từng coi tôi là em gái, lúc tôi ốm phải nằm việc, mẹ quá bận không thể đến chăm được, chị ấy đến, ngồi bên cạnh ăn hoa quả mọi người mua cho tôi, vừa làm bài tập toán vừa rủa tôi sao không chết đi…”
“Mẹ nói, chúng tôi cần phải cạnh tranh với nhau, cần phải có tính sói bên trong người. Mẹ thường nói, tiền trong nhà chỉ có thể mua được một chiếc điện thoại di động, ai học giỏi hơn, ngoan ngoãn hơn thì bà ấy sẽ mua cho người đó. Tiền trong nhà cũng chỉ đủ cho một người học ở một ngôi trường tốt, hai bọn tôi phải tự biết cố gắng để giành giật cơ hội này. Nhưng tôi chưa bao giờ thắng được chị ấy.”
“Đồ ăn ngon, hay đồ vật tốt đều không đến lượt tôi, tuy trong nhà vẫn còn tiền, nhưng mẹ luôn bắt tôi mặc lại quần áo, giày dép của chị ấy.”
“Mẹ mắng tôi, sao lại không bằng chị gái mình. Mày ngốc như thế có thật là do tao sinh ra không biết? Thi cử không giành được hạng nhất, có tư cách gì ăn cơm?”
Những việc này Cố Ngôn Sâm đã nghe Cao Hiên nhắc đến vào buổi chiều, nhưng giờ nghe chính miệng Từ Tử Nguyệt nói ra, lại càng cảm thấy sốc hơn.
Không có gì bằng mẫu từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung(1).
(1): Bằng nghĩa với “phụ từ, tử hiếu, huynh hữu, đệ cung”: cha/mẹ hiền từ, con hiếu thảo, anh hữu ái, em cung kính.
Cố Ngôn Sâm cảm thấy Từ Tử Nguyệt hẳn là ghét Từ Nhã Bồi đến chết.
Đây có thể coi là tình chị em bệnh hoạn, quan hệ giữa mẹ con do người mẹ chi phối hết thảy, mọi việc đều phải nằm trong tầm kiểm soát của bà ấy.
Thoạt nhìn người mẹ đó vô cùng lý trí, mạnh mẽ, học vấn cao, giàu có, đang cố gắng khích lệ con cái. Ngậm đắng nuốt cay nuôi hai đứa con đều thành tài, cả hai đều thi đỗ nghiên cứu sinh.
Nhưng thực ra là một bà mẹ tâm thần.
Mỗi một lần hạ thấp, kích thích đều là mặt tiêu cực.
Tinh thần của hai đứa trẻ như bị bà lăng trì.
Từ Tử Nguyệt vừa khóc vừa nói không thành tiếng: “…Ở trước mặt tôi, mẹ luôn nói chị tôi giỏi như thế nào, sau đó cho chị ấy ăn ngon mặc đẹp. Dường như mẹ đều dồn tất cả tình yêu cho chị ấy. Mà tôi, mỗi khi phạm một chút lỗi nhỏ, bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tối tăm không cho ăn uống. Tôi cực kì ghét chị ấy…”
Cố Ngôn Sâm nghe xong, khoang một vòng tròn ở chữ “phòng tối”, Có vẻ như cách đây rất lâu, Đường Lộ đã hành hạ hai đứa con gái của mình theo cách này.
Hắn hỏi: “Chị cô có từng bị nhốt không?”
Từ Tử Nguyệt dừng một chút: “Lúc chị ấy mắc lỗi cũng sẽ bị. Chẳng hạn như lần chị ấy không chịu biểu diễn cho họ hàng xem, đã bị mẹ nhốt lại rất lâu.”
Cố Ngôn Sâm lại đánh dấu thêm, việc nhốt Từ Nhã Bồi vào trong phòng trống, liệu có phải do ám ảnh từ thời thơ ấu để lại không?
“Sau này khi chị ấy lên đại học, chị ấy bắt đầu không nghe lời mẹ nữa, thường xuyên cãi nhau với bà ấy. Lúc đó tôi vui lắm, cứ nghĩ chị ấy không nghe lời nữa, chỉ cần mình ngoan ngoãn thì mẹ sẽ đối xử với tôi tốt hơn.”
“Nhưng mẹ vẫn thường xuyên nhắc đến chị ấy, vừa mắng vừa nhắc đến cchij ấy, lấy chị ấy làm ví dụ tiêu cực, bắt tôi phải nghe lời bà ấy.”
“Khi chị ấy có bạn trai, còn kéo tôi đi cùng, làm nền cho chị ấy, nghe bạn bè chị ấy nói, chị ấy xinh đẹp, dịu dành, ưu tú hơn tôi…Tôi tức giận rồi bỏ đi luôn.”
“Lúc đó tôi càng hận chị ấy hơn. Thậm chí còn muốn chị ấy chết đi.”
Cố Ngôn Sâm im lặng ngồi đối diện với cô gái, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Từ Tử Nguyệt khóc đến méo mó.
Sát khí vừa mới chớm nở giống như một cái cây đầy gai nhọn, ngày đêm đâm chọc khiến cô đầm đìa máu tươi.
Ác quỷ trong lòng cứ như vậy lớn lên từng ngày.
Những người có huyết thống với nhau lại có ngày thù ghét nhau như thế. Chuyện này làm Cố Ngôn Sâm nhớ đến cậu bé trong vụ án quả vải.
Nếu như vụ án đó là do cha mẹ bỏ bê con cái tạo thành, thì vụ án này là là do người mẹ can thiệp quá sâu vào cuộc sống của con cái tạo thành.
Trước đây do thiếu thốn điều kiện vật chất, anh chị em trong nhà dường như không có ý thức tranh giành, hơn nữa lúc đó vẫn còn duy trì chính sách con một, chưa mở thêm chính sách hai con như bây giờ.
Bây giờ, thoạt nhìn nhà vô cùng có điều kiện, nhưng chỗ nào cũng cần dùng tiền, cha mẹ lại bận rộn công việc, rất khó có thể công bằng phân chia tình yêu đều cho các con, một căn nhà ở có khả năng sẽ đào rỗng một gia đình, còn chưa kể đến học phí đại học và chi phí sinh hoạt cùng ngày một tăng thêm.
Để tranh giành sự yêu thương của cha mẹ, cũng như nguồn lực về vật chất, quan hệ anh chị em với nhau bắt đầu biến thành chế độ cạnh tranh, mối quan hệ trong gia đình cũng vì đó mà càng ngày càng lạnh nhạt.
Từ Tử Nguyệt kể lại trong nước mắt, đây là lần đầu tiên có nói chuyện này với người ngoài, những năm tháng quá khứ đó giống như một tảng đá, đè chặt xuống khiến cô không thể thở được.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Vậy hôm đó chuyện gì đã xảy ra.”