Tuyệt Mệnh Pháp Y

Quyển 4 - Chương 49



===============================

◎ “Cậu đã thấy hung thủ biến thái nào mà ‘thong dong điềm tĩnh’ như vậy bao giờ chưa?”◎

Trong tầng hầm, hai bác sĩ pháp y tranh thủ thời gian khám nghiệm tử thi.

Thẩm Quân Từ hết sức chăm chú, hoàn toàn không thấy một chút say rượu hay mệt mỏi nào. Cậu vừa kiểm tra, vừa tổng kết, mặc dù có ghi âm, Thích Nhất An vẫn phải ghi lại bằng tay.”Nạn nhân là nam, khoảng 35 tuổi, cao 1m72, nặng khoảng 130 kg(1), tóc dài 4cm, phạm vi tổn thương rộng, có xuất huyết dưới da màu nâu tím tươi, bên ngoài cơ thể có thể thấy nhiều vết thương nặng do nhiều hung khí gây ra, ước tính mất 500ml máu… Nạn nhân đã uống rượu trước khi chết, kích cỡ giày là 44 …”

(1): 130kg = 65 cân ở Việt Nam

Thẩm Quân Từ nhìn kỹ đôi giày của người đàn ông, rồi khịt mũi: “Có một ít bột màu trắng xám trên giày của nạn nhân.” Cậu cảm nhận bằng ngón tay của mình qua găng tay, cảm giác không giống như vôi, cũng không giống như bột phấn rơm, “không có mùi, không xác định được nó là gì.”

Những bột phấn này bám trên bề mặt giày của nạn nhân, giống như một lớp tro bụi, nếu không có sự chú ý cẩn thận của Thẩm Quân Từ, rất khó để phát hiện ra.

Thích Nhất An đi qua nhìn một chút, bột màu trắng kia rất ít, cậu ta cau mày nói: “Chẳng lẽ dính vào lúc bị lôi vào phòng.”

Thẩm Quân Từ tiếc nuối nói: “Hơi ít, không biết làm hóa nghiệm được không nữa.”

Sau đó, Thẩm Quân Từ kẹp nhiệt kế vào thi thể, lấy nó ra sau đó rồi tập trung xác định: “Nhiệt độ thi thể là 31°C, nhiệt độ phòng là 29°C, dựa vào mùa và độ ẩm hiện tại, thời gian chết dự kiến là bốn giờ trước, tức là khoảng hai giờ sáng.” 

“Vết thương cụ thể…” Thẩm Quân Từ lật xem các bộ phận thi thể, “Có dấu vết bị chai rượu rỗng đập vào đầu, dưới da chảy nhiều máu, hộp sọ bị nứt, sau tai có vết xước, sau lưng có vết thương do roi và gậy tạo thành, cổ tay và cổ chân đều có vết trói…”

Cậu nói rất nhanh đến mức Thích Nhất An không nhớ được: “Thầy ơi, nói chậm lại một chút.”

Lúc này Thẩm Quân Từ mới dừng một chút, cậu nhìn gáy thi thể: “Trên cổ có vết điện giật, đây có thể là nguyên nhân anh ta bị người khác khống chế.”

Cố Ngôn Sâm kiểm tra hiện trường xong, cũng ngồi xổm xuống nhìn thi thể: “Bạch Mộng, dẫn người kiểm tra xung quanh, xem có camera giám sát nào ghi lại được hung thủ đã đưa nạn nhân tới đây như thế nào không.”

7 giờ sáng, vẫn còn sớm.

Các sĩ quan cảnh sát đã gõ cửa những người hàng xóm ở gần đó, nhiều người vẫn còn đang ngái ngủ, chỉ biết gần nhà mình xảy ra án mạng.

Cố Ngôn Sâm cũng đã tìm mấy người hàng xóm, hỏi thăm tình hình một chút.

Thích Nhất An chụp ảnh các vết máu ở nhiều nơi khác nhau, mỗi một nơi đều được đánh dấu cẩn thận, trích xuất riêng để tiến hành xét nghiệm.

Sau khi hoàn thành công việc cơ bản, cậu ta giúp Thẩm Quân Từ bỏ thi thể vào trong túi xác: “Thầy ơi, thi thể này bị phá hư rất nghiêm trọng, đây là tra tấn rồi mới giết người phải không ạ? Hung thủ này sợ không phải là biến thái…”

Cậu ta còn chưa dứt lời, Thẩm Quân Từ đã ngắt: “Hung thủ không phải biến thái, cũng không phải lấy đó làm niềm vui, ngược lại, hắn đã làm theo kế hoạch.”

Thích Nhất An cảm thấy kỳ quái: “Bị đánh thành như vậy, còn có cả kế hoạch nữa ạ?”

Thẩm Quân Từ chỉ vào tấm vải nhựa treo trên tường: “Vì không muốn để lại vết máu và dấu vết, hắn đã treo những tấm ga trải giường và vải nhựa này, cậu đã thấy hung thủ biến thái nào mà ‘thong dong điềm tĩnh’ như vậy bao giờ chưa?”

Thích Nhất An không nghĩ tới điều này, nghiêng đầu nhìn ga giường ở bốn phía: “Đúng vậy, hắn đã treo vải nhựa là vì không muốn để lại dấu vết sao? Nếu như muốn dấu vết hoàn toàn biến mất, tại sao không vứt hoặc đốt đống vải này?”

Thi thể được đưa đi, những tấm nhựa này sẽ được gỡ bỏ, và hiện trường vụ án sẽ biến mất. Nhưng hung thủ không làm như vậy, mà bỏ mặc mọi thứ ở đây một cách hào phóng.

Thẩm Quân Từ suy đoán: “Nhựa không giống như tường, cho dù bị máu bắn lên, cũng không hình thành dấu vết rõ ràng, rất khó để khôi phục vết máu tại chỗ. Nói chung, chúng ta có thể suy ra chiều cao, hình thể và tay thuận của hung thủ từ các tia máu bắn ra, nhưng nếu làm theo cách này, thì căn bản không xác định được.”

Thích Nhất An lúc này mới bừng tỉnh, “Ồ” lên một tiếng.

Cố Ngôn Sâm nghe bọn họ nói xong, cũng mở miệng nói: “Thi thể này thoạt nhìn thì bị phá hoại không theo trật tự nào, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện, hung thủ đã sử dụng rất nhiều loại hung khí. Tại sao hắn ta lại mang theo nhiều hung khí và sử dụng chúng có trật tự như thế?”

Hung thủ còn lựa chọn một địa điểm “xa lạ”, nhưng lại bố trí hiện trường rất cẩn thận, “tỉ mỉ” chuẩn bị nhiều loại hung khí như thế, chuyện này, có chút không hợp lẽ thường.

Túi đựng thi thể có hơi khó mang, Cố Ngôn Sâm gọi mấy cảnh sát phụ giúp khiêng chiếc túi đựng xác lên xe.

Thẩm Quân Từ nói: “Đội trưởng Cố, tôi quay lại văn phòng thành phố để khám nghiệm tử thi trước.”

Cố Ngôn Sâm: “Cậu về đi, thử xem có thể xác định danh tính nạn nhân nhanh nhất có thể không.”

Thẩm Quân Từ tháo khẩu trang ra nói: “Vừa rồi nhìn qua, dấu vân tay của nạn nhân vẫn còn nguyên vẹn, về đến cục thành phố sẽ làm đối chiếu so sánh vân tay đầu tiến, có kết quả sẽ gửi ngay cho anh.”

Cố Ngôn Sâm gật đầu đưa pháp y đi, cất bước đi tới trước Phó Manh, chủ của căn nhà.

Phó Manh chỉ cao 1m6, Cố Ngôn Sâm lại cao 1m80, hắn từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ, người phụ nữ cảm thấy áp lực, nghiêng đầu nhìn sang một bên.

Cố Ngôn Sâm hỏi cô: “Những tấm vải nhựa, ghế, dây thừng ở hiện trường đều có sẵn ở tầng hầm sao?”

Phó Manh ngập ngừng nói: “Vải nhựa là tôi chất đống trong tầng hầm, ghế và dây thừng cũng vậy. Tôi không biết về hung khí. Tôi cũng không biết người đàn ông này. ”

“11 giờ tối hôm qua đến 2 giờ sáng hôm nay, cô đã ở đâu?”

“Thời điểm này thì ở nhà ngủ chứ còn làm gì.”

“Chúng tôi không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu hư hỏng nào ở lỗ khóa cửa.” Cố Ngôn Sâm hỏi: “Cô từng làm mất chìa khóa của căn nhà này à?”

Phó Manh lắc đầu: “Chưa bị mất bao giờ, lúc đầu nghe thấy cửa bị mở tôi còn cảm thấy kì lạ. Trên mạng không phải có người nói, có người biết mở khóa, chỉ cần dùng chút thủ đoạn là cửa sẽ mở ra sao.” Cô cúi đầu lặp đi lặp lại, “Tôi thực sự không biết anh ta.”

Cố Ngôn Sâm dường như lơ đãng cảm khái: “Vậy thì cô nhất định phải nhìn kỹ khuôn mặt của người đàn ông này rồi nhỉ?”

Phó Manh không rõ: “Ý anh là sao?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Máu me be bét như thế, khuôn mặt hoàn toàn bị biến dạng, nếu tôi là người quen biết nạn nhân chưa chắc sẽ nhận ra được.”

Phó Manh sửng sốt một chút: “Tôi không dám nhìn. Tôi phán đoán từ hình thể, người này không phải là người sống gần đây, tôi cũng không thường xuyên lui tới với đàn ông, vì vậy tôi chắc chắn không biết anh ta.”

Những gì người phụ nữ này nói đều là nói dối, bọn họ vừa rồi đã nói chuyện với mấy người hàng xóm gần đó, Phó Manh rất thích chơi mạt chược, hơn nữa còn thích đi đến loại phòng đánh bài có hơn trăm người chơi mạt chược, mấy người đánh bài gần đó đều là khách quen của phòng, giống như một cô hầu gái trung niên, người cô ta quen có lẽ phải xếp hàng dài.

Cô ta còn chưa nhìn kĩ thi thể nạn nhân, người phụ nữ này nhất định biết điều gì đó.

Cố Ngôn Sâm hỏi lại chi tiết về việc phát hiện ra thi thể.

Là một người phụ nữ bình thường, đặc biệt là chủ nhà tại hiện trường vụ án, phản ứng của Phó Manh ít hơn hai điểm, một là hoảng sợ, một là tức giận. Và đó chính xác là một phản ứng quan trọng đối với người bình thường.

Những người bình thường báo cảnh sát, không hiểu sao lại bị dính líu đến án mạng, sẽ vô cùng sợ hãi.

Họ sẽ phụ thuộc vào cảnh sát, hy vọng sẽ được chứng minh mình vô tội, hy vọng sẽ tìm ra sự thật.

Phó Manh dường như đã chuẩn bị tâm lý cho mọi việc, chỉ là nhiều lần nhấn mạnh mình không biết người đàn ông đã chết này.

Tìm hiểu tình huống xong, Cố Ngôn Sâm đi ra ngoài, hắn không thả Phó Manh đi, vẫy tay gọi Lục Anh tới: “Đưa cô ấy đến cục, điều tra kỹ một chút, làm một bản khai báo. Bảo đồng nghiệp trong cục kiểm tra tư liệu của cô ta rồi gửi cho chúng tôi, không được cho cô ta rời đi trước 12 giờ sáng.”

Bây giờ cảnh sát không có manh mối nào về vụ án.

Nữ chủ nhà này là manh mối mà họ có được vào lúc này, tuy không phải là thủ phạm chính nhưng có thể cũng có liên quan đến vụ án mạng kỳ lạ này.

Nhưng vóc dáng Phó Manh không cao, thân thể gầy yếu, trông không giống như hung thủ, Cố Ngôn Sâm còn chưa hiểu được người phụ nữ này đóng vai trò gì trong vụ án.

Cục thành phố lúc này vẫn có người trực, không quá năm phút, tư liệu của Phó Manh được gửi trong đội.

Người phụ nữ này năm nay 38 tuổi, kết hôn với một người đàn ông ở tuổi 22, có một đứa con trai và hiện đang học ở nước ngoài.

Chồng cô ta là tên nghiện rượu nặng, đã qua đời hai năm trước vì tai nạn ô tô. Để lại cho cô ba ngôi nhà ở nông thôn, cô ta cho thuê một căn, một căn để sống một mình, căn còn lại là ngôi nhà này, hầu như là để trống.

Bạch Mộng dẫn người điều tra, không đến bảy giờ rưỡi, đã gửi hai đoạn camera giám sát cho Cố Ngôn Sâm.

Camera giám sát được chụp vào khoảng 11:40 tối qua, từ đầu hẻm, một chiếc taxi đi vào con hẻm, mười phút sau, taxi rời đi.

Đoạn video thứ hai là hơn hai giờ sáng, một người mặc áo đen bọc kín mít, rời khỏi ngõ nhỏ.

Tại thời điểm này, người này có khả năng là hung thủ.

Trong màn hình chỉ có thể nhìn ra người kia đội mũ, đeo găng tay, dáng người hơi gầy. Từ chiều cao và bóng lưng, giống như là một người phụ nữ, trong tay người nọ mang theo một cái túi màu đen, thoạt nhìn rất nặng, đó có thể chính là hung khí đã biến mất.

Người này vô cùng bí ẩn, không tìm ra được manh mối gì, may mắn camera giám sát chụp được biển số xe taxi.

Cố Ngôn Sâm gọi điện thoại cho hãng taxi, chỉ chốc lát sau đã liên lạc được với tài xế, sau đó chuyển qua cho hắn.

Có tiếng chào từ phía đối diện, đó là một nữ tài xế.

Cố Ngôn Sâm nói ra thân phận của mình, cho cô ấy địa chỉ, sau đó hỏi: “Chuyến xe hôm qua cô có nhớ không?”

Người lái xe suy nghĩ một lúc, mở miệng nói: “Khoảng 11:00 đêm qua, tôi nhận được đơn đặt xe. Có một người đàn ông ngã xuống đường, bên cạnh anh ta có một người phụ nữ mặc đồ đen đang gọi taxi. Tôi dừng xe, cô ấy nói bạn mình say rượu. Người đàn ông kia thoạt nhìn rất say, đã bất tỉnh nhân sự, tôi giúp cô ấy nâng người lên ghế sau. Đưa họ đến nơi rồi giúp cô ấy đỡ người xuống. Sau đó, thì lái xe rời đi.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Dùng tiền mặt hay quét mã thanh toán.”

Nữ tài xế suy nghĩ: “Tiền mặt. Đặt xe ở trên cầu phía nam, tổng cộng 48, thì đưa cho tôi tờ 50, không yêu cầu trả lại.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Tiền còn đó không?” ”

Nữ tài xế nói: “Sau đó, tôi nhận một đơn đặt hàng đến sân bay nên dùng nó để trả lại khách rồi.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Lúc bọn họ ở trên xe, cô không phát hiện ra điều gì bất thường sao?”

Nữ tài xế nói: “Không.” Cô dừng lại rồi nói, “Tôi là một người phụ nữ, lại còn là ban đêm, nên tôi không dám dừng lại lâu. ”

Cố Ngôn Sâm tiếp tục truy hỏi: “Xe cô có hộp đen không hoặc bất cứ thứ gì ghi lại hình ảnh của họ.”

Nữ tài xế nói: “Không có.”

Cố Ngôn Sâm cúi đầu một lát, suy nghĩ một chút về toàn bộ quá trình.

Nữ tài xế trả lời rất lưu loát, hầu như không có bất kỳ sự dừng lại và suy nghĩ nào.

Hắn luôn cảm thấy trong vụ án này lộ ra đủ thứ kỳ quái.

Cố Ngôn Sâm nói thẳng với nữ tài xế: “Vị khách say rượu mà cô đưa đón đêm qua đã chết. Vui lòng đến văn phòng thành phố để hợp tác với chúng tôi, rồi ghi lại một bản tường trình”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.