◎ “Tôi cảm thấy anh ta đã bị quả báo rồi.”(Bản cập nhật thứ hai)◎
Hơn sáu giờ tối,mây mù bao phủ khắp thành phố, không thể nhìn thấy sao và trăng trên bầu trời.
Thẩm Quân Từ trở lại cục thành phố, vội vàng ăn mấy miếng cơm, sau khi cậu xử lý xong tất cả sự vụ, thì đi tới tòa hình sự.
Đới Hạ Vinh đã được đưa đến cục thành phố, bị giam trong phòng thẩm vấn.
Đã có một số cảnh sát ngồi trong phòng quan sát. Cục trưởng Đinh cũng rất coi trọng vụ án này, đích thân tới nghe quá trình thẩm vấn, ông ngồi phía đối diện, vẻ mặt nghiêm túc, cau mày nhìn Đới Hạ Vinh ngồi trên ghế trong phòng thẩm vấn.
Sau khi Thẩm Quân Từ bước vào, yên lặng đứng ở một chỗ.
Người tên Đới Hạ Vinh kia thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, có chút gầy gò, làn da nâu đen. Anh ta thoạt nhìn hơi cứng nhắc,tạo cho người ta một cảm giác người này rất thành thật, nhưng khi nói chuyện lại hoàn toàn không giống như vậy.
Cố Ngôn Sâm cho anh ta xem bảng danh sách kiếm được ở chỗ ở Tả Tuấn Minh: “Đới Hạ Vinh, trong này có người được hỏa táng ở chỗ anh đúng không? Rất nhiều người trong số đó là do chính tay anh làm.”
Đới Hạ Vinh ngụy biện: “Tôi không biết gì hết.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Anh không làm gì thật sao?”
Đới Hạ Vinh ừ một tiếng, có chút chột dạ cúi đầu.
Cố Ngôn Sâm đã sớm chờ anh ta nói ra chuyện này: “Chúng tôi đã xuất toàn bộ camera giám sát của lò thiêu. Anh có nhiều hành vi vi phạm trong quá trình hỏa táng.”
Hắn đặt mấy tấm ảnh chụp màn hình giám sát lên mặt bàn, trong những bức ảnh đó, Đới Hạ Vinh đang bí mật thu thập tro cốt.
Nhìn thấy cảnh sát có chứng cứ, Đới Hạ Vinh sửng sốt một chút, rồi đổi giọng nói: “Âm hôn cũng không phải chuyện hiếm lạ gì? Nó đã tồn tại như thời nhà Thương, ở thời nhà Tống đã xuất hiện người chuyên làm mai mối ma. Thậm chí còn có những người tính được hai người đó có xứng đôi hay không. Đây là truyền thống…”.
“Anh ăn trộm tro cốt, xâm phạm đến hài cốt, gây rối trật tự công cộng.” Lục Anh lười nói nhảm với anh ta, trực tiếp đọc quy định pháp luật, “Không chỉ bị tù có thời hạn, còn phải tịch thu toàn bộ số tiền thu lợi bất hợp pháp, nếu anh thẳng thắn thừa nhận, có thể sẽ được khoan hồng giảm án.”
Đới Hạ Vinh im lặng một lúc, rồi lại bắt đầu giả bộ đáng thương: “Chúng tôi làm việc trong lò thiêu, công việc vừa bận rộn vừa mệt mỏi, còn rất xui xẻo. Kiếm được tiền lương một tháng chỉ có vài nghìn, tôi cũng đã hỏi qua nhiều người, vì vậy nên chỉ làm chút kiếm thêm xíu tiền … xung quanh các anh không có ai làm việc này sao?”
Nói đến đây, anh ta thấp giọng nhìn về phía trước: “Cảnh sát thì châm chước một chút, nếu sau này các anh có nhu cầu có thể tìm tôi, tôi giảm giá cho.”
Nghe đến đây, khóe miệng cục trưởng Đinh ngồi trong phòng quan sát giật giật.
Thẩm Quân Từ cũng đưa tay vuốt trán.
Cố Ngôn Sâm sững người, mặt không chút thay đổi nghiêng đầu dặn dò nhân viên ghi chép bên cạnh: “Hối lộ cảnh sát, ghi cái này lại.”
Đới Hạ Vinh vội vàng xua tay: “Đừng, đừng, đừng, nói đùa chút thôi, đồng chí cảnh sát à, tôi cũng chỉ bán được mấy đơn hàng thôi.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Anh thành thật khai báo, rốt cuộc đã bán được bao nhiêu?”
Đới Hạ Vinh có chút lắp bắp: “Cũng chỉ có mười đơn thôi.”
Lục Anh chỉ vào tư liệu của Đới Hạ Vinh nói: “Chỉ có mười đơn? Anh đã mua một ngôi nhà năm trước, một chiếc xe mới trong năm nay, đây là những gì anh nhận được sau khi làm chuyện bất hợp pháp này à?”
Thông tin tài khoản ngân hàng của Đới Hạ Vinh đã sớm được in ra, trước sau gì cũng phải có hàng chục lần nhận tiền không kể tiền lương. Từng cái đều được đánh dấu.
Đới Hạ Vinh rõ ràng không phải là đối thủ của Cố Ngôn Sâm.
Càng hỏi về sau, cả người cuối cùng cũng héo tàn, bèn nói ra toàn bộ nội bộ trong ngành công nghiệp này, ý muốn nhận được sự khoan hồng.
Nói chung, đống tro cốt này đều được mua lại rõ ràng từ cha mẹ và người thân của người mất. Rất nhiều thân nhân không quá bi thương như mọi người tưởng tượng, ít thì một hai ngàn, nhiều thì ba năm ngàn, là có thể mua được tro cốt của một người phụ nữ.
Nếu sau khi thăm dò đối phương mà có ý không muốn bán, bọn họ cũng có biện pháp, đó chính là âm thầm động tay động chân.
Trước khi hỏa táng, loại bỏ tóc, móng tay, quần áo gần gũi của thi thể phụ nữ để làm bằng chứng. Sau đó vào sổ đăng ký và sao chép tên và số chứng minh thư, lấy lý do cầu phúc hỏi thăm ngày sinh tháng đẻ.
Sau khi hỏa táng, công nhân bình thường sẽ thu gom tro cốt, để đảm bảo an toàn, các thành viên trong gia đình thường không được phép đến gần khu vực lò thiêu.
Khi nói đến việc thu thập tro cốt, bên trong cũng có rất nhiều chuyện để nói.
Có người béo một chút, tro cốt khá nhiều, một cái hộp tro cốt không đựng được hết.
Còn có những thi thể bị thiêu xong, sót lại một ít tro cốt, lò hỏa táng cũng sẽ thu gom tro cốt còn sót lại.
Bọn họ còn thường xuyên gặp phải một số vụ thiêu vì lợi ích cộng đồng, ví dụ như người lang thang, người khuyết tật trong các cơ sở phúc lợi, người già neo đơn sống một mình, phạm nhân tử hình, sau khi những người này chết, thi thể không có người thân nhận, sau khi cảnh sát công nhận không phải là án giết người,thì sẽ cấp giấy chứng tử, rồi mang đi hỏa táng. Đối với tro cốt của những người này, các lò hỏa táng được toàn quyền xử lý theo ý muốn.
Tro cốt là bột, không được viết tên lên đó.
Vì thế công nhân đều luyện được một tay trộm dầm đổi trụ.
Thân nhân đưa người đi thiêu, thủ tục hoàn thành xong thì trả lại cho họ một chiếc bình, về phần bên trong có phải là tro cốt của người thân bọn họ hay không, chuyện này rất khó nói.
Vì vậy, tro của những thi thể nữ sẽ được thay thế bằng thứ khác.
Sau đó bọn họ đem tro cốt đã chuẩn bị xong bán đi, lưu lại video ra vào, cộng thêm một đống đồ vật trước đó làm bằng chứng.
Loại thói hư tật xấu này có từ trước đến này, chẳng qua trước đó thổ táng nhiều, đa phần là muốn thu thập xác nữ.
Bây giờ người ta hỏa táng nhiều, rất nhiều người bắt đầu thu thập tro cốt, lúc đầu tro cốt của các thiếu nữ không có giá trị cao, nhu cầu cũng ít, những năm gần đây, lại như thủy triều lên.
Người mua nhiều hơn, làm cho những người kinh doanh màu xám trở nên giàu có, cuối cùng thậm chí hình thành một chuỗi công nghiệp, dần dần khai sinh ra một ngành công nghiệp mới.
Những tro cốt mà họ bán được gọi là “hũ” theo tiếng lóng của họ, những người môi giới được gọi là “người mai mối ma”.
Đây vốn là những chuyện giật gân khiến người ta khó có thể tưởng tượng được, lại được Đới Hạ Vinh thú nhận.
Đới Hạ Vinh nói với vẻ chính đáng: “Tại sao các anh không đi bắt người mua ấy? Nếu không có ai mua nó, chúng tôi cũng đâu có bán. Nhưng những người giàu có từng người một đều quỳ xuống cầu xin bọn tôi. Bọn tôi thấy bọn họ đáng thương, mới phát thiện tâm mới bán cho bọn họ.”
“Các anh đi điều tra xem, nơi nào có nhà hỏa táng, công nhân trong đó lại không làm nghề này?”
“Nghề này của chúng tôi, nếu không làm thì chính là kẻ ngốc, nếu các anh bắt bọn tôi, thì sau này ai sẽ làm cơ chứ?”
Cục trưởng Đinh nghe thấy câu cuối cùng: “Tra! Tra hết cho tôi! Tôi không tin, không được để bọn họ làm bậy.”
Nhà ai mà không có người thân qua đời, đặc biệt là trong nhà cục trưởng Đinh còn có con gái.
Vừa nghĩ đến những chuyện này ở Bến Viễn gần như ngày nào cũng xảy ra, cục trưởng Đinh lại cảm thấy lồng ngực đau thắt lại.
Sau một hồi lắng nghe, cục trưởng Đinh tức giận đi gọi điện cho lãnh đạo thành phố, nói rằng họ muốn chấn chỉnh toàn bộ ngành tang lễ ở Bến Viễn.
Nội bộ ngành được hỏi gần như đầy đủ, Cố Ngôn Sâm cũng kéo chủ đề thẩm vấn đến vụ án của Tả Tuấn Minh.
Đới Hạ Vinh nói: “Tả Tuấn Minh là một nhà mai mối ma nổi danh trong nghề này, cả Bến Viễn muốn tìm người mai mối tốt, thì không thể không tìm đến anh ta, anh ta quen biết rất nhiều người có tiền, cũng biết nhiều người xem phong thủy, trong giới rất có danh tiếng, mọi người gọi anh ta là thần tiên Tả. Một vụ làm ăn bình thường giá là ba mươi ngàn, nhưng Tả Tuấn Minh có năng lực bán được giá cao hơn.”
Điều này cũng phù hợp với những gì Cố Ngôn Sâm đã tra được lúc trước, hắn tiếp tục hỏi: “Vậy gần đây Tả Tuấn Minh có đắc tội với ai không?”
Đới Hạ Vinh suy nghĩ một chút, hai mắt đột nhiên mở to: “À… Có một chuyện, lúc anh ta làm tôi đã cảm thấy có vấn đề, nhưng anh ta bị tiền che mắt vẫn đâm đầu vào.” Cố Ngôn Sâm nói: “Hãy kể cho tôi nghe về nó một cách chi tiết.”
Đới Hạ Vinh lúc này mới mở miệng: “Tro cốt còn được phân ra làm ba sáu chín đẳng(1), trẻ tuổi, xinh đẹp thì giá rất đắt, thậm chí nếu lúc còn sống là xử nữ(2), học tập tốt, thì còn có người trả giá cao hơn nữa. Vào tháng trước, Bến Viễn chúng tôi đã có một cái hũ vàng cực phẩm. Tên là Miêu Dĩ Hà.”
(1): Ba sáu chín đẳng: nhiều loại
(2): xử nữ: gái còn trinh
Cố Ngôn Sâm nhíu mày hỏi: “Miêu Dĩ Hà, người học giỏi đó hả?”
Đới Hạ Vinh gật đầu: “Đúng vậy, chính là cô ấy.”
Thẩm Quân Từ cũng có ấn tượng với cái tên này.
Miêu Dĩ Hà năm nay mới 23 tuổi, ngoại hình ưa nhìn, xuất thân từ gia đình nề nếp, học giỏi, thông thạo 6 ngoại ngữ, cô gái này đã xuất hiện trên một chương trình tạp kỹ và giành giải quán quân nhờ chỉ số IQ cao ngất ngưởng, sau đó cô có rất nhiều người hâm mộ và theo đuổi. Thậm chí còn có gia đình hào môn vươn cành ô liu ra với cô, ngay khi mọi người suy đoán cô có thể được gả vào hào môn hay không, Miêu Dĩ Hà lên cơn hen suyễn tại nhà, không may qua đời.
Đới Hạ Vinh giải thích: “Là chết do bệnh tật không phải bị người ta giết, thi thể rất hoàn chỉnh, chiều cao, gia thế, tài năng, tướng mạo, đều là cực phẩm. Tháng trước có mấy nhà có tiền đã tìm Miêu Dĩ Hà để làm hôn sự ma.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Vậy hôn sự này chắc chắn có giá rất cao?”
“Đâu chỉ là cao không thôi.” Đới Hạ Vinh thở dài một hơi, “Tôi chỉ hận thi thể kia không phải ở lò thiêu chỗ tôi. Anh ta nói xong dơ ra ba ngón tay.
Lục Anh ngẩng đầu đoán: “Ba mươi vạn?”
Đới Hạ Vinh lắc đầu: “Giá cuối cùng tăng lên đến ba triệu. Nhưng gia đình Miêu Dĩ Hà không thiếu tiền, liên lạc mấy lần cũng không chịu bán. Lão Tả cũng chỉ có thể mua chuộc nhà hỏa táng, tự mình động thủ.”
Cái giá này, thật sự là quá cao.
Trách không được mà Tả Tuấn Minh lại mạo hiểm.
Những kẻ buôn tro cốt này ở sau lưng cha mẹ và người thân của cô gái, quyết định nơi ở của cô gái sau khi cô qua đời.
Dù có nhiều tiền đến đâu, nó cũng đã nhuốm đầy máu.
Nhưng Đới Hạ Vinh lại nói với giọng điệu đố kỵ, khiến người ta buồn nôn.
Sau khi nói về quá trình, Đới Hạ Vinh lại nói: “Nhưng giá cả cũng không tính là quá cao, anh xem nơi đặt tro cốt và nghĩa trang đều được thét giá trên trời, muốn kết hôn thì cũng phải mất mười triệu tệ. Nhưng dùng vài triệu để kết âm hôn, trong mắt những người có tiền, cũng là hạt cát trong sa mạc mà thôi. Họ thậm chí còn cảm thấy rằng số tiền họ bỏ ra càng nhiều thì càng xứng đáng.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Sau đó thì sao? ”
Bây giờ Tả Tuấn Minh đã chết, điều này chứng tỏ công việc kinh doanh gặp trục trặc.
Đới Hạ Vinh thở dài: “Sau đó vừa chuẩn bị bán đi, trả tiền đặt cọc, lại có một nhà tìm tới, muốn hỏi Miêu Dĩ Hà, hơn nữa giá ra còn cao hơn nhà trước. Lão Tả làm nghề này nhiều năm như vậy, danh tiếng luôn luôn rất tốt, nhưng tôi lại không ngờ, anh ta lần này vì tiền mà lại làm ra loại chuyện này…”
Lục Anh nhíu mày hỏi: “Hắn sẽ không bán đồ giả chứ?”
Đới Hạ Vinh gật đầu: “Anh ta thấy giá quá cao, nổi lòng tham nhưng không dám đi tìm lò thiêu thiêu Miêu Dĩ Hà, sợ lưu lại chứng cứ và dấu vết, dẫn đến sự tình bại lộ. Vì thế anh ta chia tôi chút tiền, để tôi tìm một ít tro cốt, sau đó dùng tro cốt của Miêu Dĩ Hà trộn vào chia làm hai hũ. Một nữ hai hôn ước, đã phá quy củ của âm hôn, đây là điều đại kỵ. Lúc đó tôi đã nhắc anh ta, không nên làm như vậy, anh ta lại nói hai nhà kia chắc chắn sẽ không biết…”
Nhưng trên thế giới này, làm gì có bức tường nào không lọt gió.
Nói tới đây, Đới Hạ Vinh ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Sâm: “Tôi cảm thấy lão Tả đã bị quả báo rồi”
Từ “quả báo” từ miệng anh ta nói ra, có chút châm chọc.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Anh có biết ai đang mua tro cốt của Miêu Dĩ Hà không?”
Đới Hạ Vinh lắc đầu.
Trong phòng quan sát, điện thoại di động của Thẩm Quân Từ bỗng nhiên rung lên, cậu vội vàng đi ra ngoài, nhận điện thoại, một lúc sau mới quay lại, thẩm vấn đã sắp kết thúc.
Cố Ngôn Sâm hỏi, rốt cục cũng nối liền tất cả manh mối.
Vụ án Tả Tuấn Minh này, bề ngoài có vẻ giống như vụ án trả thù của người vợ bị bạo hành gia đình, nhưng sau lưng lại có thể là người mua âm hôn sau khi phát hiện mình bị lừa thẹn quá hóa giận, thuê hung thủ giết người, sau đó muốn đem chuyện này giá họa cho vợ của Tả Tuấn Minh là Chương Khả Bắc.
Quá trình giết người không chỉ để ngụy trang vụ án này thành một vụ án trả thù, mà còn là một kiểu tra tấn thẩm vấn.
Điều mà người kia muốn hỏi chắc là nơi đặt phần tro cốt còn lại của Miêu Dĩ Hà.
Sau khi cuộc thẩm vấn kết thúc, Cố Ngôn Sâm đi vào phòng quan sát.
Hắn nhìn thấy Thẩm Quân Từ đứng ở một bên, hướng về phía hắn gật đầu một cái.
“Cũng may các cậu để ý tới, mới tra ra chuyện phía sau. Nếu không phải chính tai nghe thấy, tôi cũng không nghĩ tới ngành này lại loạn đến như vậy.” Cục trưởng Đinh thở dài, “Vụ án này các cậu phải điều tra càng sớm càng tốt.”
Cố Ngôn Sâm gật đầu: “Trong thành phố Bến Viễn có thể bỏ ra mấy triệu để kết âm hôn, chắc là không nhiều lắm.”