Chiếc xe màu đen chạy nhanh trên mặt đường, lốp xe cọ xát vào mặt đường, phát ra âm thanh ken két, chiếc xe dần dần đi vào quận Bân Hoa.
Con đường hiện ra phía trước càng ngày càng quen thuộc, Thẩm Quân Từ dựa vào trí nhớ chỉ đường cho Cố Ngôn Sâm: “Đi thẳng rồi rẽ trái.”
Bến Viễn đang xây dựng các thị trấn mới trong những năm gần đây, nhưng những khu vực cũ này không có nhiều thay đổi. Đặc biệt là khu Bân Hoa,Thẩm Quân Từ còn nhớ, trước kia Lâm Hướng Lam có một chiếc xe cảnh sát, lúc cậu học tiểu học, Lâm Hướng Lam thường xuyên lái xe cảnh sát đi đón cậu, có đôi khi không kịp còn dẫn cậu đi xử lý công vụ, cậu ngồi trong xe cảnh sát, ghi nhớ những tòa nhà đã đi qua.
Lâm Hướng Lam đi giải quyết tranh chấp, cậu ngồi trong xe dùng đệm nhỏ làm bài tập về nhà.
Những tiếng cãi vã khiến người ta khó chịu lúc đó tràn đầy hơi thở nhân gian.
Đó là môi trường đã đồng hành với sự trưởng thành của cậu
Hầu hết các con phố lớn nhỏ ở Bến Viễn, cậu đến không dưới một lần, nhìn thấy những thay đổi đã diễn ra, nơi các tòa nhà bắt đầu được xây dựng, nơi bắt đầu trở thành một công viên.
Thời gian trôi qua, xe cảnh sát năm đó Lâm Hướng Lam lái đã sớm bị trở thành phế thải.
Bến Viễn cũng đã sớm không còn là Bến Viễn trong quá khứ.
Thế nhưng nơi này vẫn có rất nhiều chỗ in sâu trong trí nhớ cậu.
Sự phát triển luôn đi kèm với một cái giá.
Sau khi chết con người sẽ để lại thi thể, mà những nơi bị tàn phá này, chính là thi thể công nghiệp sau khi phát triển đô thị bị phá dỡ.
“Ở khu bên phải.” Thẩm Quân Từ cầm video so sánh một chút.
Cố Ngôn Sâm ngẩng đầu nhìn, đó là khu nhà xưởng cũ của một nhà máy thép, xe vẫn tiếp tục chạy vào, phía trước có dây thép gai chặn ngang, hắn nhìn bản đồ: “Đây là địa điểm cũ của nhà máy thép Bến Viễn, tôi nhớ trong hồ sơ nói: Cha của Chương Khả Bắc từng nhậm chức ở đây, hẳn là nơi này không sai.”
Chỉ là nhà máy này đã dời đi, Cố Ngôn Sâm mới không nghĩ đến chi tiết này đầu tiên.
Mọi người sẽ chọn một nơi quen thuộc để ẩn náu, và tiềm thức nghĩ rằng ở đó sẽ được an toàn.
Vừa dừng xe, họ đã nghe thấy tiếng phụ nữ kêu lên từ bên trong.
Cố Ngôn Sâm hướng về phía Thẩm Quân Từ hô một tiếng: “Pháp y Thẩm, cậu gọi cứu viện đi!”
Sau đó, hắn chạy vài bước đến cổng sắt cao.
Trên cổng sắt có khóa, cánh tay Cố Ngôn Sâm dùng sức, chân mượn lực đạp một cái, thân thể bay lên trời nắm lấy mép trên của cổng sắt, sau đó thân thể mượn lực cánh tay lật lên, động tác của hắn vô cùng đẹp mắt, trong nháy mắt đã nhảy qua cổng sắt cao hơn ba mét của nhà máy thép.
Thẩm Quân Từ nhìn bóng dáng Cố Ngôn Sâm biến mất, nhấc máy liên lạc cảnh sát ở phía trước xe phát đi vị trí hiện tại của họ.
Sau đó, cậu gửi thêm vài tin nhắn.
Phải một lúc lâu sau, đội cứu trợ với phản hồi lại, Thẩm Quân Từ ra khỏi xe.
Sau một tiếng thét chói tai đó, không có bất kỳ âm thanh mới nào, chung quanh là một mảng yên tĩnh, như thể tiếng thét chói tai vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu.
Thẩm Quân Từ đi tới trước cánh cửa sắt kia, ngẩng đầu nhìn lên, cánh cửa kia cao chừng ba mét, cậu không có thể lực như Cố Ngôn Sâm, có lẽ phải rất cố gắng mới có thể trèo vào được.
Nếu thân thể ốm yếu, nhiều bệnh của Chương Khả Bắc mà có thể đi vào, chứng tỏ nơi này chắc chắn có cửa vào khác.
Trong cơn mưa tí tách, Thẩm Quân Từ đi dọc theo con đường khoảng 20 mét, trước mặt cậu xuất hiện một cửa phụ nhỏ, trước đây được xoắn bằng dây thép gai, nhưng bây giờ dây đã bị cắt bỏ, rơi trên mặt đất.
Thẩm Quân Từ nhẹ nhàng dùng tay đẩy một cái, cửa kêu kẽo kẹt một cái rồi được mở ra.
Cùng lúc đó, một tiếng súng vang lên từ trong nhà máy…
❁ ❁ ❁
Vài phút trước, Cố Ngôn Sâm bước vào cổng nhà máy thép.
Trời đang mưa nhẹ, hắn nhanh chóng băng qua bãi cỏ lớn, dựa vào trí nhớ và phán đoán, vừa rồi ống kính của Chương Khả Bắc quét qua khu xưởng chính của nhà máy thép.
Cố Ngôn Sâm cầm súng, bóp cò.
Cửa nhà máy thép phế liệu được mở ra, Cố Ngôn Sâm không tốn sức tiến vào bên trong, nơi này vô cùng lớn, toàn bộ diện tích có hơn một nghìn mét vuông, trần nhà cách mặt đất hơn mười mét, trên mặt đất có một ít phế liệu sắt thép có một tầng bụi dày phủ lên.
Sau bao nhiêu năm, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi kim loại nhàn nhạt khi bước vào.
Vừa bước vào, Cố Ngôn Sâm đã nghe thấy tiếng Chương Khả Bắc kêu cứu, kèm theo đó là tiếng gõ. Vách tường dày của khu nhà xưởng chặn hầu hết mọi âm thanh, chỉ khi bước vào, mới có thể nghe rõ mọi âm thanh.
Cố Ngôn Sâm ngửa đầu nhìn lên, phía trên xưởng thép có mấy hành lang lơ lửng xen kẽ. Chiếc xe cẩu phủ đầy gỉ sét lắc lư trong gió, đầu xà ngang ngổn ngang những thanh thép, trên mặt đất có các loại đường ray chạy bằng thép khổng lồ, nơi này giống như một đống sắt thép khổng lồ đổ nát.
Đúng lúc này, trên mặt đất phía trên khung thép rơi xuống một chiếc đèn pin khẩn cấp nhỏ.
Mượn ánh sáng yếu ớt, Cố Ngôn Sâm nhìn thấy Chương Khả Bắc mặc một chiếc váy màu trắng, đang bị người ta bắt làm con tin, mà bên cạnh cô, có hai người mặc đồ đen, đang quấn dây thừng lên cổ cô.
Những người đàn ông mặc đồ đen đeo găng tay và đội mũ, gần như hòa vào bóng tối.
Dựa vào ánh sáng có thể thấy, một người trong đó có mái tóc ngắn, thân thể cường tráng, người còn lại là tóc dài, thân hình mảnh khảnh hơn rất nhiều.
Chương Khả Bắc còn đang liều mạng giãy dụa, kêu cứu mạng, nửa thân thể của cô đã lơ lửng ở trên không.
Nếu như muốn trực tiếp giết chết Chương Khả Bắc, đẩy cô từ trên cao xuống là được, nhưng bọn họ lại muốn ngụy trang thành một hiện trường treo cổ tự sát.
Người phụ nữ vươn cánh tay ra, dùng sức đập vào thanh thép dưới thân, nhưng không thể lay chuyển được gì.
“Không được nhúc nhích! Cảnh sát đây!” Cố Ngôn Sâm phát ra cảnh cáo, bóp cò bắn ra phát súng cảnh cáo.
Tên hắc y nhân tóc ngắn đang kìm chế Chương Khả Bắc cúi người, động tác vẫn không ngừng, ngược lại còn tăng nhanh tốc độ, dùng dây thừng buộc trên cổ Chương Khả Bắc.
Cảnh cáo không có hiệu quả, Cố Ngôn Sâm nhắm lên phía trên, bóp cò về phía người đàn ông tóc ngắn.
Với kỹ thuật bắn súng của Cố Ngôn Sâm, cho dù trong tay chỉ cầm súng cảnh sát cũng có thể một kích chế địch.
Viên đạn xuyên qua bóng tối, xuyên qua máu thịt, loang ra một mảng máu tươi.
Người đàn ông tóc ngắn đứng bên phải Chương Khả Bắc bị đạn bắn trúng bả vai, kêu lên một tiếng thảm thiết, nhưng sau khi bị thương, anh ta nghiến răng đẩy Chương Khả Bắc từ trên cao xuống.
Chương Khả Bắc hét lên, sợi dây đã quấn quanh cổ cô, sau khi đẩy một cái, thân thể cô mất thăng bằng, nhanh chóng rơi xuống.
Cố Ngôn Sâm nóng lòng muốn cứu người, hắn chạy về phía trước vài bước, giơ tay đỡ lấy thân thể Chương Khả Bắc.
Hắn còn chưa đặt Chương Khả Bắc xuống, người đàn ông tóc ngắn bị thương kia lại ném xuống một cái thùng thép cũ, thùng thép kia được trói ở đầu dây thừng, luồn qua một ròng rọc trên tầng.
Một tiếng vù vù phát ra, sợi dây thừng trên cổ Chương Khả Bắc trong nháy mắt đã kéo thẳng lên, cả người bị treo lên.
Người phụ nữ dừng lại cách mặt đất khoảng hai mét, Cố Ngôn Sâm phản ứng nhanh chóng, đưa tay nâng bắp chân Chương Khả Bắc lên, sợi dây thừng chưa hoàn toàn duỗi thẳng. Nhưng vòng dây vẫn quấn quanh cổ khiến cô khó thở một lúc, phát ra tiếng nghẹn ngào nức nở.
Cố Ngôn Sâm đưa tay nâng Chương Khả Bắc, sức nặng của một người đều đè lên tay hắn, một tay hắn không đủ, tay còn lại cầm súng cũng phải từ bỏ việc bắn súng, đỡ lấy chân còn lại của cô.
Chương Khả Bắc thoạt nhìn gầy yếu, nhưng Cố Ngôn Sâm giơ lên như vậy, vẫn cảm thấy rất nặng, rất khó để phát huy sức mạnh của hắn.
Hắn bị kiềm chế trong giây lát.
Cố Ngôn Sâm ngửa đầu nhìn một chút, sợi dây thừng kia từ hành lang phía trên buông xuống, sợi dây rất dày, cách thắt rất chuyên nghiệp, trừ khi cắt từ trên cao mới có thể thả Chương Khả Bắc xuống.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía hai tên hung thủ áo đen kia, người đàn ông tóc ngắn đã bị thương, người còn lại đang đứng trên giá, cúi đầu nhìn xuống. Tóc xõa ra che đến vai, vóc dáng người nọ không cao, rất khó để biết là nam hay nữ.
“Súng của mày đâu?!” Người đàn ông tóc ngắn hét lên, “Nó là cảnh sát đấy, chúng ta đã bị nhìn thấy, không thể để tên đó sống được, giết nó mau, rồi đốt nơi này!”
Theo quy tắc của bọn chúng, trước khi bị phát hiện, bọn chúng không thể dễ dàng dùng súng, nhưng hiện tại tình huống đã thoát khỏi sự khống chế của bọn chúng.
Người tóc dài nghe vậy rút súng từ phía sau ra, giơ súng bắn về phía Cố Ngôn Sâm. Hắn ta dường như không thường dùng súng, động tác có chút xa lạ.
Một phát súng bắn trúng phía trước cách Cố Ngôn Sâm nửa mét, viên đạn bật ra khỏi mặt đất, bắn ra một chuỗi tia lửa.
Động tác của hắn ta không ngừng lại, nhắm vào lần thứ hai, trong bóng tối lại vang lên một tiếng súng, một phát súng này lướt qua thắt lưng Cố Ngôn Sâm.
Cố Ngôn Sâm chỉ cảm thấy thắt lưng nóng rực, giống như có lưỡi dao xẹt qua máu thịt, sau đó một luồng nhiệt chảy xuống.
Nếu như hắn buông tay, người phụ nữ bị treo trên đó sẽ không chống đỡ được vài giây.
Độ giật của súng rất lớn, hắc y nhân tóc dài điều chỉnh động tác một chút, lại giơ súng nhắm vào. Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên từ phía sau lao ra.
Thẩm Quân Từ đến.
Tốc độ của cậu rất nhanh, đạo cụ sắc bén trong tay từ phía sau cắm vào sau lưng người nọ.
Đó là một con dao giải phẫu nhỏ, không đâm được quá sâu, nhưng chỉ một nhát nhỏ này, trong nháy mắt kiềm chế được động tác của hắc y nhân tóc dài, nhát dao này chuẩn xác đâm vào cơ bắp, cắt đứt dây chằng và màng bọc cơ(1), hắc y nhân bị đau ở lưng, tay ngay lập tức mất đi sức lực, súng trong tay rơi trên mặt đất.
(1): Fascia (màng bọc cơ) là mạng lưới cấu trúc thuộc mô liên kết của cơ thể được cấu tạo chủ yếu từ Collagen. Mạng lưới này xuất hiện và bao bọc các cơ quan trong cơ thể với nhiệm vụ chính là bóc tách và liên kết các thành phần cơ quan khác nhau thành một khối. Fascia hỗ trợ bóc tách làm giảm ma sát khi các cơ bắp di chuyển và trượt lên các cơ quan khác trong cơ thể mà không làm tổn thương chúng.
Thẩm Quân Từ đá một cái, khẩu súng rơi khỏi khe hở trên mặt đất, rơi xuống phía dưới.
Người tóc dài bị thương ở lưng phải, lại dùng tay trái rút ra một con dao, xoay người đâm về phía Thẩm Quân.
Lúc này người đàn ông tóc ngắn bị trúng đạn kia cũng lẳng lặng chạy tới, trong lúc nhất thời hai người vây Thẩm Quân Từ ở giữa.
Ba người đấu với nhau.
Cố Ngôn Sâm nhìn bóng người trên tầng, từ góc độ của hắn không rõ tình hình chiến đấu, chỉ có thể nghe thấy một ít tiếng giao tranh.
Cứu viện sẽ không đến nhanh như vậy, hắn có thể đoán được Thẩm Quân Từ chạy đến, cứu nguy cho hắn.
Trong lòng Cố Ngôn Sâm giống như bị đổ một đống dầu, bị lửa thiêu rụi.
Hắn muốn cứu Chương Khả Bắc, nhưng người phụ nữ bị treo cổ hình như đã mất đi ý chí sinh tồn.
Treo lơ lửng trên không trung là một chuyện cực kỳ khó chịu và hao phí thể lực, Cố Ngôn Sâm chỉ cảm thấy thân thể cô giống như sợi mì, toàn bộ đều mềm mại, càng ngày càng nặng.
Cố Ngôn Sâm thở hổn hển, trán thấm đẫm mồ hôi lạnh, máu của hắn đã chảy xuống quần, tạo thành một vũng dưới chân.
Người phụ nữ ấy như chấp nhận số phận, nhắm mắt đưa tay xuống, chỉ dựa vào lực phía dưới nâng cô ta, thở phào nhẹ nhõm.
Cố Ngôn Sâm trong lòng rõ ràng, với tư cách là nhân chứng quan trọng trong vụ án này, Chương Khả Bắc không thể chết.
Hắn dùng sức nâng mắt cá chân Chương Khả Bắc.
“Chương Khả Bắc! Cô có nghe thấy tôi nói không?” Cố Ngôn Sâm gọi tên người phụ nữ, hắn mở miệng nói: “Cô không muốn chết thì phấn chấn lên! Nếu bây giờ cô chết, chắc chắn sẽ bị vu khống là đồng lõa giết Tả Tuấn Minh! Cô biết trên mạng người ta nói gì về cô không? Nói cô điên rồi!”
Nếu người chết là chết không đối chứng, những tên đó đã mua thủy quân, bây giờ lại phái sát thủ, rất khó đoán được ai đứng đằng sau và có thế lực như thế nào.
Nghe xong những lời này, mí mắt Chương Khả Bắc giật giật.
Người phụ nữ cuối cùng cũng được khơi dậy khát vọng sống. Cô giơ tay lên, vươn về phía cổ. Nhưng cô không còn sức lực, cả người vẫn mềm nhũn.
Thấy có hiệu quả, Cố Ngôn Sâm tiếp tục nói: “Cô bị tên khốn nạn kia đánh nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng cô cũng có thể thoát khỏi anh ta, nếu cô chết, còn trở thành nghi phạm, cô cam tâm sao?!”
Không, không cam tâm.
Sau khi kết hôn, cô giống như rơi vào địa ngục, không ngừng bị đánh mắng, sỉ nhục, vung tay, đấm chân, cô từng vô số lần tuyệt vọng muốn chết.
Cô lấy hết dũng khí để tố cáo hắn ta, nhưng cuối cùng hắn ta lại không vào tù, ngược lại cô trở thành trò cười cho thiên hạ.
Bây giờ, con quỷ đó cuối cùng đã chết, cô đã trốn thoát khỏi địa ngục, và những ngày tốt đẹp chỉ mới bắt đầu.
Nhưng tại sao cô lại phải chết?
Hơn nữa còn phải mang tội danh giết hắn ta mà chết?
Chẳng lẽ cô sẽ bị người đàn ông đó dây dưa cả đời, ngay cả chết cũng không thể trong sạch sao?
Ý thức sinh tồn cuối cùng đã được đánh thức.
Khóe mắt Chương Khả Bắc chảy ra giọt nước mắt, hai tay gầy gò của cô bám lấy dây thừng, cọ ra vết máu, trong cổ họng phát ra thanh âm: “Hộc hộc”.
Cố Ngôn Sâm dọa cô: “Bây giờ tôi không giữ nổi cô nữa nên cho cô hai sự lựa chọn. Thứ nhất, tôi đếm đến ba, cô dùng lực thoát ra khỏi dây thừng, thứ hai, nếu cô bất động, vậy tôi sẽ buông tay, cô cứ treo cổ chết ở đây đi!”
Hắn cũng không thật sự buông tay, nhưng nếu Chương Khả Bắc không thoát ra được, hắn không cách nào đi tìm Thẩm Quân Từ.
Mấy phút chống đỡ đã khiến Chương Khả Bắc kiệt sức, không còn ý thức cầu sinh, hắn phải buộc cô tỉnh lại.
Người duy nhất có thể cứu người phụ nữ này là chính bản thân cô ấy.
Nói xong câu đó, Cố Ngôn Sâm bắt đầu đếm: “Một! Hai! Ba!”
Sau khi đếm xong, toàn thân hắn dùng sức, nâng cả người Chương Khả Bắc lên trên.
Theo động tác này, Chương Khả Bắc giống như được rót sức lực vào, toàn thân căng thẳng, cánh tay dùng sức kéo chặt dây thừng, cổ lui về phía sau, rốt cục cũng thoát ra được.
Cảm nhận được sự thay đổi vị trí của cô, Cố Ngôn Sâm buông tay, thân thể Chương Khả Bắc trượt xuống một mét, Cố Ngôn Sâm lại đưa tay nâng eo cô lên, đặt cô xuống đất.
Chương Khả Bắc sau khi thoát khỏi hiểm cảnh rốt cục có thể hô hấp, cả người cô nhũn ra, nghiêng người ngã xuống đất, phát ra khóc nghẹn ngào.
Rốt cục giải quyết xong bên này, Cố Ngôn Sâm bất chấp vết thương của mình, xoay người chạy về phía đánh nhau…